CHƯƠNG 31
Tác giả: Nguyễn Trung Dũng
(tiếp theo và hết)
Ngày hăm bảy tháng hai năm Tân Mão (931).
Quân Hán tràn ngập huyện Thừa Hoá. Tờ mờ sáng, cuộc chiến dành từng tấc đất, bụi cây, ngọn cỏ đã diễn ra cực kỳ khốc liệt. Ngay giữa quan lộ, dưới bóng tre thôn xóm, trên chiến địa mênh mông hay bên cạnh dòng thác đổ, nơi đâu cũng có tiếng hò hét, tiếng binh đao. Dân chúng chẳng kể đàn ông đàn bà, người già con trẻ, ai nấy dùng tre gậy thay giáo mác, sát cánh cùng nghĩa quân đánh lại kẻ địch đông gấp bội.
Thế trận cân bằng khiến Trình Vĩ vô cùng nóng ruột. Tin đại bản doanh thất thủ lên theo đám tàn quân. Không biết Hàn nguyên soái sống chết ra sao. Đã mấy lần Trình Vĩ dồn quân định phá thế thủ của đối phương nhưng quân Việt dựng phòng tuyến quá bền. Võ Thiên Nam vẫn là kiêu tướng vô địch còn Kiều Công Tiễn chứng tỏ là kẻ khôn ngoan hiếm thấy. Phía sau lưng, đại quân Việt Nghĩa Đoàn đang đẩy đội Tử Xa rầm rập.
Trên dải đất nằm giữa dòng Hữu Giang chảy uốn mình và rặng Bắc Vạn Lĩnh có rất đông đội nữ binh tham chiến. Nhiều kẻ hí hửng tưởng dễ đánh, ngờ đâu chị em tuy hụt đôi chút về sức mạnh nhưng có thừa sự tinh tế và bền bỉ. Hơn nữa, phụ nữ biết quan tâm đến người khác hơn nam giới nên họ bảo vệ đồng đội hết sức chu tất. Dẫu bao nhiêu bóng hồng ngã xuống, thì những con cháu của Bà Trưng, Bà Triệu vẫn liên tục bước tới dưới sự chỉ huy của Tổng đội trưởng Từ Tâm và các đội trưởng. Ngọc Linh nhanh nhẹn, Minh Nguyệt mạnh mẽ, Thị Đào khéo léo, Học Ruyện thông minh... Họ kéo tinh thần nam binh lên cao ngất. Các chàng trai chiến đấu như những con sư tử. Sau lúc đầu bị lấn lướt, họ dần nắm được thế chủ động. thêm toán quân Phong Châu chi viện, phía địch đã nao núng và lắm kẻ bỏ hàng ngũ.
Dương Vân gặp một kẻ như thế. Hai bên đánh nhau ba bốn mươi hiệp chưa phân thắng bại. Tên kia thấy quân mình đang bị thua ghê lắm bèn quay đầu chạy. Chàng lập tức đuổi theo. Dương Thạch đứng gần đấy, sợ em có điều gì bất trắc nên giục ngựa. Ba người đuổi bắt theo triền vách sông, tiếng thác nước dội ầm ầm. Tên người Hán vừa chạy hết khúc cong bất thần thấy trước mặt là bờ đá dựng đứng, phía dưới nước cuồn cuộn siết, điếng hồn giật ngược dây cương. Con ngựa sợ hãi dựng đứng người trên hai chân sau, cặp vó trước đá lung tung. Sự việc sảy ra rất nhanh, hắn toát mồ lạnh mới kìm được ngựa thì từ sau lưng Dương Vân đã xô tới. Đúng hơn là do tên người Hán đột ngột đứng lại làm chàng luống cuống đâm sầm vào hắn. Cả người lẫn ngựa, bốn mạng lăn tòm xuống nước. Đoạn sông này thác ghềnh gối liên tiếp, nước chảy mạnh trôi cả voi chứ đừng nói các giống khác. Dương Thạch đến nơi, chỉ kịp nhìn thấy mấy chấm đen bị đẩy vun vút xuống hạ nguồn. Chàng bật tiếng gào thảng thốt, cấp kỳ phóng ngựa đuổi theo.
Cùng lúc đó, có bốn đội viên Nghĩa Đoàn truy diệt ba tên Hán. Một tên bị hạ ngay ngoài bìa rừng, hai tên kia mỗi đứa một hướng. Nhóm người Việt cũng tách nhau ra. Văn Thức đội Gió Bão và Lê Hồng đội Hoa Hồng đuổi theo tên to cao chạy hướng nam. Đến chỗ lau lách bám chằng chịt, họ nhanh chóng kết liễu hắn. Văn Thức nói:
- Giờ, đi tìm giúp hai người kia.
Vừa dứt lời thì một mũi tên bắn trúng cổ chàng.
- Anh Thức. L ê Hồng hét.
Văn Thức gục ngã. Lê Hồng vội tuốt kiếm. Trước mặt nàng xuất hiện một tên giặc Hán khác, tay cầm cung. Nàng chém, hắn giơ cung gạt, sức mạnh làm nàng chới với. Hắn dấn tới đoạt kiếm. Lê Hồng co chân đá một cái liền bì hắn túm lấy chân. Tên giặc Hán cười quái gở, lôi tuột cô gái ra chỗ rộng, dùng sức mạnh làm nhục.
- Lê... Hồng... Tiếng gọi mỗi lúc một gần.
Nàng cố vùng vẫy trước con quỷ đang cố hãm hại mình. Tên giặc đấm một cú trời giáng khiến Lê Hồng nấc nảy người rồi bất tỉnh. Nhưng tiếng chống cự kịp lôi người vừa gọi chạy đến. Đó là Trần Kính. Chàng không nghĩ ngợi gì, xông vào chém tên giặc Hán. Hắn điên tiết vớ lấy khúc cây phang vào đầu chàng. Khí thế rất mạnh khiến Trần Kích đỡ toạc hổ khẩu. Tên giặc cười khằng khặc đánh tới. Trần Kính không dám đỡ bèn nhảy tránh. Tên giặc tung ngay một cú đá búa bổ vào bụng chàng. Trần Kình nén đau chém trúng vai hắn. Lưỡi kiếm chạm phải xương vai mới trượt ngang, lập tức cổ chàng bị tên giặc túm được. Chàng đâm trượt bụng hắn, thanh kiếm bị tuột khỏi tay, tên giặc say máu nghiến răng nghiến lợi bóp siết. Trần Kính ú ớ, trong cơn loạn dùng ngón tay chọc vào mắt đối thủ. Tên giặc nộ khí ném Trần Kính xuống đất rồi nhặt thanh kiếm chém tới tấp. Máu thịt tơi tả và chàng trai đổ vật ra đất. Tên giặc bỗng thấy bụi cát bay mù mịt, hắn vừa giơ tay che mắt thì thắt lưng bị tiện đứt. Giữa đám cát ấy là hai đội viên đội Hỏa Mù.
Lê Hồng được cứu tỉnh. Việc đầu tiên cô làm là ôm lấy thân thể bầy hầy của Trần Kính, gào khóc. Bên ngoài chiến địa, cát đã thôi bay.
...................
Dương Thạch chạy đua với dòng nước. Mấy chấm đen đã biến mất, con chiến mã không phi nhanh hơn được. Dù sao thế nước đã có sự thay đổi, dần dần mặt đất bằng phẳng hơn. Qua vài dặm phía dưới kia là một thung lũng nhỏ, nơi dòng thác nước tạm êm trong một vụng lớn trước khi đổ vào nhánh ôm lấy chân dãy núi chênh vênh.
Xuống đến nơi mới thấy cái vụng thực rộng. Có thể gọi đây là thung lũng nước với rất nhiều vật nổi lập lờ trên mặt. Bên rìa nước luôn dập dành chân ngựa, khó mà tìm chỗ khô ráo hẳn. ở giữa, nước ngập hình thành hang ổ của những loài thuỷ sinh nguy hiểm, các loại rong rêu và giống cây khổng lồ. Buộc ngựa vào sườn núi, Dương Thạch di chuyển trên những đầu đá. Thứ chàng tìm thấy đầu tiên là con ngựa của Dương Vân. Con vật tội nghiệp bị va đập vào những khối đá lớn trên thác, đã chết trước khi rơi xuống đây. Cầu trời cho chủ nó không chịu chung số phận. Thứ đến là tên người Hán, chàng lôi hắn lên chỏm đất to bằng manh chiếu. Đôi mắt trắng, cổ gãy. Nếu Dương Vân bị chìm dưới đáy vụng thì coi như hết hy vọng. Dương Thạch ráo rốt tìm kiếm. Đằng xa chỗ nước cạn, có con quạ loi choi hết nhảy lên lại nhảy xuống, réo toáng gọi bầy. Dương Thạch giật mình thon thót, chàng biết loài quạ vốn nghiện tử khí, hễ đâu có người hay vật chết là chúng có mặt. Chàng quáng quàng chạy đến, thở phào khi nhận ra xác con ngựa của tên người Hán. T ại sao con ngựa văng ra tận đây nhỉ? Chàng ngước nhìn lên thác nước. Trên cao bốn năm mươi trượng có những gờ đá nổi thành vệt, tuy không rõ ràng nhưng đúng là dòng nước xuống đến đấy thì phân làm đôi. Con ngựa của Dương Vân và tên người Hán chắc rơi về mé tả, còn con ngựa của hắn rơi sang mé hữu, mặt đứng hơn và nghiêng láng ra ngoài. Lý do con ngựa văng đến đây. Nếu Dương Vân cũng tuột theo mé ấy, chàng nhẹ hơn. Rất có thể bay lệch và xa hơn. Trông thân hình con ngựa dúm dó, không khỏi lo ngại cho em, Dương Thạch chạy men bên viền nước, thấy mặt đất dốc hẳn sang mé.
Ồ!. Đằng này còn một nhánh sông mà lúc xuống chàng không nhìn thấy. Do đã xem xét khá kỹ mặt vụng, chàng nghĩ nếu cậu em văng cùng hướng với con ngựa thì có khả năng tiếp tục bị cuốn xuống dưới. Bụng bảo dạ, chàng ướm thấy bên bờ có lối đi, bèn quay lại chỗ buộc ngựa. Ngựa đi khá nhàn vì nhánh sông thẳng, có độ dốc vừa phải nhưng chỉ hơn nửa dặm thì mất lối. Tiếng nước lại bắt đầu ầm ì báo hiệu có thác. Dương Thạch bước thoăn thoắt, đôi lúc bám vào cành lá lia ria bên vách núi. Hai vách đang thu hẹp lại và dốc đứng lên. Rồi ngay cả người cũng không còn chỗ đặt chân nữa. Trước mặt chàng là hẻm núi. Cái hẻm này rộng chỉ hai ba mươi trượng, thực chất là một cái thác. Không thể biết được thác cao bao nhiêu và có những gì phía dưới bởi hơi nước bốc mù mịt. Dương Thạch lưỡng lự hồi lâu trước khi nhìn thấy miếng vải áo giống của Dương Vân bị móc lại trên rìa đá sắc cao hơn mặt nước. Tháo cuộn dây mang theo người, chàng buộc cứng một đầu vào rìa đá, sau đó bỏ kiếm và áo giáp, nhét con dao hộ thân vào túi. Dương Thạch tròng đầu dây kia quanh hông. Thiết nghĩ dù sợi dây có dài gấp mười chắc không hết thác nhưng nó sẽ giúp giảm tốc đáng kể. Hít một hơi sâu, chàng thả người rơi xuống hẻm núi mịt mùng.
...................
- “Phù sam thủy phủ” chính là nơi này. H àn Bích Liễu chỉ cho Thái Anh màn hơi dầy đặc bốc lên từ thác nước. Mỗi lúc ta một tin tưởng sẽ tìm thấy kho báu.
- Con không chắc lắm. Thác nước kiểu này đâu có hiếm, ngay con cũng từng nhìn thấy. Có gì đảm bảo bên dưới chứa kho báu, hả bá phụ?
Hàn Bích Liễu cười tự đắc :
- Sự thông tuệ. Con giải hết lời sấm của Cao Biền mà chưa tìm được chỗ tàng châu ư? Do con không biết một chỉ dẫn quan trọng.
???
- Mỗi một câu trong lời sấm dẫn ta đi một đoạn đường, từ Đại La đến kho báu. Chính Dương Phong đã nói cho ta và có lẽ hắn đang vô cùng hối hận dưới suối vàng. Ha ha. Khởi đầu từ b ài bất mộc. Trên tấm bia đá của Cao Biền có bốn chữ “Phong ấn Nam thiên” ám chỉ một ngọn núi vì thạch hồi đầu t ức là kho báu được lấp trong núi. Nhưng cái khó là chỗ đấy. Chính ta cũng chưa hiểu tại sao Dương Phong tìm ra Bắc Vạn Lĩnh. Ta đã ép hắn đưa thêm báu vật nhằm dò la manh mối. Cũng không uổng công con lặn lội theo lão quản gia. Đối với Cao Biền, phong ấn là đặt bùa chú trấn linh địa và phá long mạch. Chúng ta đang ở phía nam Bắc Vạn Lĩnh, dãy này tên là Hoà Hảo. Nhưng con nhìn xem, hai đầu núi châu với nhau có giống cái cổng không? Dân gian gọi nó là Cổng Trời. Đây, trong địa đồ có ghi. Hẻm núi Thác dưới Cổng Trời. Long mạch là ở chỗ đó mà phong ấn cũng ở đó.
- Bá phụ thật tài giỏi. Thái Anh thán phục.
- Ha ha ha..
- Chúng ta chỉ cần tìm nói đầu núi gấu là xong.
- Ta không nghĩ thế. Ta tin sẽ không có quả núi có đầu hình con gấu. Hùng cử sơn khâu ở đây mang nghĩa khác.
- Là nghĩa thế nào ạ?
- Vào đến thuỷ phủ hẵng hay. Bây giờ con theo sát ta.
Hàn Thái Anh không ngớt nhìn ngó xung quanh, ánh lửa không lan quá một trượng trong điều kiện hơi dày đặc như thế này, hắn ta e ngại có mối nguy nào bất ngờ xổ ra giữa chốn bít bung mịt mùng. ấy vậy mà bá phụ của hắn vẫn hết sức tự tin, dẫu tỉnh thoảng có ngập ngừng một chút để định hướng. Có lúc, hắn tưởng họ sai đường vì không còn nghe thấy tiếng nước chảy. Có lúc lại như cả ngọn thác đổ ập lên đầu. Rốt cuộc mất bao lâu hắn không xác định nổi, chỉ biết khi hơi mù quang hẳn, hai người đã đi vào trong lòng thác nước. Không khí mát rượi, hơi lạnh áp vào da gây rùng mình một cách êm ái, Hàn Thái Anh thốt lên :
- Bá phụ chưa đến bao giờ mà dẫn đường tài tình quá.
- Con không phải nịnh! Lối vào thuỷ phủ chắc ở quanh đâu đây thôi. Có lẽ phải mất cả nghìn năm nước ăn đá, hình thành nên bụng thác này. Nếu chúng ta đến vào mùa mưa chắc đành đứng ngoài nhìn nước hồ ngập.
- Bá phụ, tại sao cây mọc được trên đá rắn như thế này?
- Vì chúng biết tìm kẽ nứt. Đá rắn đến đâu, hễ lộ mặt ra cũng sẽ bị nứt nẻ. Do nước, do thay đổi nóng lạnh. Cái giống cây cối rất tài, chỉ cần một vệt nứt nhỏ, bám rẽ vào là sống. Nứt nẻ càng nhiều thì cây mọc càng rậm, tìm ở đó dứt khoát sẽ thấy lối vào thuỷ phủ.
- Nhưng cháu thấy cành lá ở khắp nơi. Chả lẽ mình phải phát sạch cả vùng bụng thác này sao hả bá phụ?
- Ngốc lắm, ta chỉ cần nhìn mặt nước là đoán thôi. Cháu không tin à? Này nhé, gọi là thuỷ động thì tất phải có nước. Mà có nước tất phải có sự lưu thông, có vào có ra. Nếu thuỷ động ở trong núi, ắt nước phải ra vào hồ. Nước trên thác đổ xuống chỉ xáo động ở giữa, còn bên rìa hồ là nước lặng.
- Cháu hiểu rồi, chỗ nào nước không lặng là có thông thuỷ.
- Hiểu ra rồi thì đi tìm đi.
- Vâng.
................
Dương Thạch tuột xuống thác nước. Sợi dây kịch hết giữa lưng chừng đúng như lo ngại. Chàng bèn cởi mối buộc. Nhanh thế này không biết rơi xuống có chịu nổi không, song được cái mặt thác nhẵn. Chàng đột nhiên thấy hẫng, rơi theo chiều thẳng đứng. Tõm xuống nước. Dòng nước chảy, người chàng trôi đi. Rồi mắc lại.
Sáng quá. Mình bị rơi vào một thạch động. Hoá ra trên thác lại có lỗ hổng, lần đầu tiên mình thấy nước bay đẹp thế kia. Riêng mình nặng nề và những giọt nước chậm chạp sẽ rơi xuống động. Vân nó cũng thế. Dậy mau.
Dương Thạch nhỏm dậy. Chàng đang nằm trên thềm nước nông của dòng suối chảy trong thạch động.
- Ô..i Vân..
Cách đó không xa, Dương Vân đang nằm ngửa trên mặt nước. Dương Thạch nháo nhào chạy lại làm nước văng tung toé. Chàng bế xốc cậu em, mang lên chỗ cao ráo. Dương Vân bất động, lạnh ngắt trong bộ áo giáp sũng nước nặng trịch. Dương Thạch tháo tung lớp sắt phía trước, hối hả dò tâm mạch. Mạch đã tắt, tim ngừng đập. Nắn bóp tỏ ra vô hiệu, bắt đầu tuyệt vọng thì chàng sực nhớ từng thấy thầy dùng cao đuổi sói làm cho người chết đuối hồi sinh. Có điều Dương Vân không bị ngột nước. Dẫu sao cũng phải thử. Dương Thạch véo một miếng cao, hơ lửa cho nóng. Miếng cao toả ra thứ mùi đặc biệt khó chịu. Chàng dựng cậu em lên và đút miếng cao vào miệng. Không khỏi ghê người khi nghĩ đến cảnh miếng cao mắc vào cuống họng, khói bốc lên. Dương Thạch ngừng thở, thầm cầu trời. Lạ chưa, yết hầu Dương Vân giật nhẹ. Sau đó miệng khục khặc, ho sặc sụa. Dương Thạch vỗ mạnh vào lưng em. Chàng trai trẻ cố hít hơi, không chịu nổi, nôn oẹ. Chàng nôn mấy lần cũng ra được miếng cao và một ít nước. Nước mắt nước mũi dàn dụa, chàng ngồi thở dốc. Dương Thạch mừng rỡ khôn xiết, ôm chầm lấy em.
- ối.. đau. D ương Vân kêu toáng lên.
- Để anh xem. Hai xương sườn bên phải bị gẫy. Vô cùng kỳ diệu khi em đã bị quăng quật qua ba bốn con thác trong cơn nước cuốn kinh hoàng.
- Nhờ đất trời phù hộ. Mẹ em. Mẹ luôn che chở cho em..
Dương Vân buồn bã nói. Bỗng chàng chạm phải ánh mắt của Dương Thạch, mông lung lặng lẽ. Chàng chợt hiểu mình vừa chạm vào nỗi đau của anh ba bằng lời nói vô tình.
- Em nói đúng đấy. Dương Thạch nói. Tình thương của cha mẹ dành cho chúng ta là vô tận. Anh cũng tin mẹ em đã dùng bàn tay êm ái của bà, để che chắn cho em.
- Cảm ơn anh.. Chúng ta đang ở đâu hả anh?
- Thạch động trong hẻm núi. Chúng ta cùng vào bằng lỗ hổng trên kia. Còn muốn thoát ra, tốt nhất nên đi theo dòng nước này, có thể nó thông với bên ngoài.
- Em cũng nghĩ thế. Mà cái động này to anh nhỉ?
Dương Thạch gật đầu.
- Mình đi thăm thú luôn nhé!
- Cho anh xem lại vết thương của em. Vết gẫy nhẹ, em có thể ngồi thoải mái nhưng đi lại sẽ đau.
- Thì mình đi chậm thôi, anh cho em mượn vai một bữa. Anh yên tâm, vết thương nhỏ xíu này không làm khó được em đâu.
- ừ, thôi được. Nhưng em không được cố gắng quá sức đấy.
- Rõ rồi thưa tam ca!
Dương Thạch khẽ cười, bảo Dương Vân quàng tay trái vào vai mình, từ từ đứng lên. Dương Vân nhăn mặt một cái rồi cười rất tự nhiên. Hai anh em đi từng bước một theo tiếng nước chảy rách rách. Thiên nhiên phóng khoáng tạo ra một toà thạch động cao gần hai mươi trượng, với hàng trăm ngàn mấu đá, phiến đá đủ kiểu cỡ và dòng suối mát chảy suốt ngày đêm. Bờ suối như được mài gọn ghẽ phẳng phiu, còn trần động khéo léo hình thành các khe, lỗ thoáng đưa ánh sánh vào. Nhưng điều ngạc nhiên hơn cả là động không có tiếng vang. Có thể do quá thông thoáng, nên tiếng bước chân người, tiếng suối chảy không khác gì bên bờ suối lộ thiên. Động lượn quanh co theo đường suối chảy hay con suối chủ uốn khúc sao cho phù hợp với hình dạng của động.
Họ đi một lúc rồi nghỉ, nghỉ một lúc rồi đi, loanh quanh cũng được hai ba dặm. Dương Thạch chỉ ước đoán được đang đi về hướng nam. Hai người sắp sửa nghỉ chân lần nữa thì Dương Vân kêu:
- Bịt mất lối rồi!
Dương Thạch nhìn thấy một, phải gọi là một quả núi đen kịt phía trước mặt. Núi mọc trong động quả thật khó tin, nhất là đá của quả núi này khác hẳn đá của động về màu sắc, hình dạng, giống như ai đó có sức mạnh kinh hồn, bê quả núi từ nơi khác đặt tít trong này. Hai anh em ngẩn ngơ không biết đi đường nào. Tình thế khiến ngay cả người lạc quan số một cũng phải dở mếu dở khóc. Xét theo bề ngang thì động phải phình bụng ra mới ôm khít lấy thân núi. Tuy trần động có mở lên nhưng với chiều cao lượng chừng hai mươi trượng dưới trơn như bôi mỡ, trên sắc nhọn như dao thì dẫu là con linh vượn Hoa Cúc của rừng Khủng Khiếp cũng chỉ có thể đứng dưới chân mà than khẹc khẹc.
- Em tạm ngồi nghỉ chờ anh đi dò xét xem sao.
Dương Vân ngồi nghĩ vơ vẩn, thử dùng trí tưởng tượng lông bông của mình, suy diễn nguồn gốc của sự kỳ quái chẳng đúng lúc này. Dương Thạch quay về, hồ hởi thông báo:
- Anh đã tìm thấy lối đi. Anh sẽ đi kiểm tra trước, sau quay lại đón em.
- Vâng.
.....................
- Đây chẳng phải là “Hùng cử sơn khâu” sao! Sơn tại thạch, thạch hoá sơn. Thật kỳ diệu.
- Trông giống con gấu đen thật đấy. H àn Thái Anh trầm trồ.
- Hừ. Loại hắc thạch này rất hiếm, cái mảnh đất toen hoẻn mà chứa đựng lắm điều làm người ta giật mình. H àn Bích Liễu trầm ngâm.
Hàn Thái Anh chỉ vào quả núi có cái đầu nom giống hệt hình con gấu, hỏi :
- Thế có phải kho báu được giấu trong quả núi này không?
- Để ta suy tính đã.
Thái Anh biết ý im lặng.
“...tôi biết mình chắc chết và ông đừng hòng kiếm chác nổi dù chỉ một hạt bụi vàng. Ông muốn giải lời sấm ngôn ư!? Xin mời. Tôi đã có vài thay đổi nhỏ, làm gọn gàng hơn các sắp đặt của Cao Biền. Khác với ông ta, tôi sẵn sàng để kho báu nằm dưới đất vĩnh viễn. ”
Hàn Bích Liễu nhớ lại câu nói cửa Dương Phong. Hừ. Hắn hù dọa để ta khỏi lấy mạng hắn. Ta đã đến được đây có nghĩa mọi chỉ dẫn đều đúng. Kho báu chắc chắn nằm trong quả núi. Nghĩ vậy, Hàn Bích Liễu áp sát tai vào vách núi, mừng rỡ khi nghe thấy những tiếng u u. Quả núi này rỗng ruột, quan trọng là tìm được đường vào.
Hàn Thái Anh thấy vậy cũng xăng xái chạy đến. Tìm hết mạn phải không thấy gì, họ bèn lội qua suối sang bờ bên kia. Chỗ sâu nhất chỉ đến đầu gối, có lẽ nguồn nước chảy từ trong lòng núi không nhiều nhặn lắm.
- úi chà! Thái Anh chợt rụt chân lại.
Một con rắn nước lướt qua bắp chân gã.
- Cẩn trọng. Hàn Bích Liễu nhắc nhở.
Vừa lên bờ, họ nhìn thấy ngay một lối vào đen ngòm. Hàn Bích Liều kêu “suỵt” và kéo Thái Anh nấp vào một hõm đá. Hàn Thái Anh chẳng nghe thấy gì ngoài tiếng nước chảy rất khẽ. Nhưng nhìn mặt bá phụ, gã biết có điều gì bất thường sắp sửa sảy ra. Hàn Bích Liễu ra dấu bảo gã đứng nguyên tại chỗ, còn bản thân ép người vào vách đá, bước nhẹ như mèo đến sát lối vào.
Im lặng.
.......................
Thầy coi rắn là loài đáng sợ nhất. Hiểm và độc. Thù hằn dai dẳng. Điều nên làm nhất khi phải đối phó là đập vỡ đầu chúng, còn điều không nên nhất là chạm mặt chúng trong bóng tối. Con đường vừa hẹp vừa tối, luôn có cảm giác nguy hiểm rình rập. Các cơ trên mình Dương Thạch căng ra sẵn sàng đối phó. Quả núi rỗng là điều chàng cảm giác được, nhưng ngoài con đường chàng đang đi, các ngóc ngách khác hoặc giả đã bị bịt kín. Chỉ có tiếng u u của gió. Song chàng cũng đến cuối con đường. Chắc là vậy bởi ánh sáng và bóng tối phân chia nhau bởi một lối ra. Dương Thạch rất thận trọng, chàng nép vào vách đá, quan sát bên ngoài. Bên này vẫn là thạch động vắng vẻ với con đường hun hút và lòng suối nông. Dù sao cũng vượt được ngọn hắc sơn. Chàng yên tâm bước ra ngoài, cho chắc để còn quay lại đón Dương Vân. Hàn Bích Liễu ngay lập tức chẹn lối sau lưng. Hàn Thái Anh tuốt kiếm chắn trước mặt.
Dương Thạch không ngờ trong động có người, hơn nữa lại là hai tên người Hán. Tên trẻ tuổi nói một câu gì đó mà chàng nghe lõm bõm hai chữ “b á phụ” . Dương Thạch không biết nhiều tiếng Hán lắm nên không nghe được thêm chữ nào trong câu trả lời của tên “bá phụ”. Chàng chỉ thấy tên này rất đáng gờm, từ cái nhìn đến cách cầm kiếm, làm chàng nhớ đến con hắc hổ trong rừng Khủng Khiếp. Dương Thạch chùn người thủ thế.
Hàn Bích Liễu hét lên, múa kiếm xông vào. Dương Thạch tránh sang bên. Hàn Thái Anh đón đầu chém tới, chàng dùng con dao hộ thân cản rồi tung chân đá gã bay lông lốc. Hàn Bích Liễu liền càn sang, kiếm phóng nhanh như sao xẹt. Dương Thạch dịch phải, lùi trái mà mũi kiếm vẫn bám như đỉa đói. Biết gặp phải cao thủ về kiếm thuật, chàng nhanh chóng biến chiêu. Hai bàn chân bước liên hồi, cánh tay vung thoăn thoắt, chủ động áp sát nhằm đốc kiếm của đối thủ mà tấn công. Hai người tiến thoái độ mươi hiệp, Hàn Bích Liễu phát kinh hãi vì sự linh hoạt của đối thủ. Kiếm dài, dao ngắn mà hắn chưa một lần đánh trúng gã thanh niên dong dỏng kia. Càng ngại hơn khi hắn phải khôn khéo lắm, mấy ngón tay mới không bị chém rơi bởi con dao của đối thủ. Hàn Thái Anh gượng dậy sau của đá của Dương Thạch, thấy ông bác không áp đảo được đối thủ, hắn căm giận xông vào chém bừa. Dương Thạch đang phải dồn hết sinh lực để đối phó với Hàn Bích Liễu nên khi Thái Anh xông vào, có phần lúng túng. Hàn Bích Liễu nhận ra ngay, hắn thu hẹp đường kiếm chừa đất cho thằng cháu thi triển. Về phần mình, hắn chuyên chực đánh vào chỗ hiểm. Dương Thạch lạnh người, biết nếu không hạ được một trong hai tên hoặc ít nhất cướp được một trong hai thanh kiếm thì chàng sẽ mất mạng. Vừa nghĩ chàng đã lĩnh một vài nhát kiếm. Không chần chờ nữa, Dương Thạch ngửa người để cho mũi kiếm của Hàn Bích Liễu sượt qua rồi bật chân tung ra đòn liên hoàn cước với Hàn Thái Anh. Đòn thế mà Dương Thạch tích tụ hết sức lực, một cước chém vào đùi, một cước đánh trúng xương ức của Hàn Thái Anh. Tên người Hán mắt xếch rú lên, mồm hộc máu, người văng ra sau ba bốn trượng. Gã người Hán ria vểch gầm như cọp đói, chém véo một nhát. Dương Thạch thấy đau xả lưng, loạng choạng. Hàn Bích Liễu đạp chàng ngã dúi. Thêm một cú đá nảy lửa vào mặt làm chàng gục hẳn. Hàn Bích Liễu dùng mũi giày lật ngửa người Dương Thạch, hai tay nhấc cao thanh kiếm lấy thế, đâm vào ngực chàng.
....................
Dương Vân chờ không thấy anh ba quay lại thì rất sốt ruột. Chàng đã đỡ mệt và cái sườn cũng không còn đau nữa. Tự nhủ phải tự thân vận động, chàng bước lom khom. Tựa được vào vách núi, Dương Vân cảm giác khoẻ hẳn, Chàng đứng thẳng người, lần lần đến cái lối mà Dương Thạch chui vào bạn nãy. Độc đạo hẹp và tối, Dương Vân tự nhủ đi càng được nhiều thì anh ba càng đỡ mất công trở lại. Trong đầu chàng chẳng hề có ý nghĩ về rắn rết hay mai phục, chỉ chăm chăm tiến tới.
....................
Hàn Bích Liễu sắp sửa đâm xuống bỗng nghe Thái Anh kêu thất thanh, nhìn sang thì thằng cháu yêu đang rất đau đớn, mặt mày méo xệch, chân tay co giật. Hắn rất kinh sợ bởi cùng lúc có một con rắn trườn người bỏ đi. Con rắn nước ban nãy, có một sọc đen chạy suốt người, lướt êm như ru trên nền đá lạnh. Bích Liễu lửa giận cháy bùng, nhảy xổ tới chỗ con rắn. Con rắn bất ngờ búng mình mổ vào chân kẻ cản đường. Ai ngờ họ Hàn chân mang bắp vế sắt, con răn mổ không thủng. Hắn túm lấy đuôi con rắn, dang thẳng cánh đập mạnh túi bụi xuống. Con rắn vỡ đầu chết thẳng. Vẫn chưa hả, Hàn Bích Liễu dùng kiếm băm con rắn thành bùn.
Oán thù dẫu được trả. Nhưng trong có nửa khắc co giật, nọc rắn đã công tâm. Hàn Thái Anh chết với khuôn mặt xám đen hoàn toàn biến dạng. Hàn Bích Liễu gào thét điên dại, nhè Dương Thạch đấm đá một thôi một hồi. Chàng đã ngất phải tỉnh, rồi ngất tiếp, hồn lạc vào cõi vô minh. Hàn Bích Liễu đánh đến lúc chân tay đau rất mới nhặt kiếm lên định giết chết chàng trai..
Dương Vân đang tựa nghỉ bên vách đá thì nghe thấy tiếng gào thét, từ kinh ngạc sau chuyển sang kinh sợ. Chết rồi, anh ba. Chàng vội vã bước nhanh, rồi chạy mặc kệ những đoạn cua tối như hũ nút. Cơn đau bóp nghẹt lồng ngực, mắt mũi nảy đom đóm, Dương Thạch vẫn chạy, đến khi nhìn thấy lối ra.
Hàn Bích Liễu quay phắt lại thấy có gã thanh niên nhảy ra từ trong núi, tay vung con dao ngắn, miệng hét một câu tiếng Việt pha ngữ điệu Hán.
Dương Vân chới với bước hụt. Ngã chúi mặt. Con dao tuột khỏi tay, bay vun vút như một mũi tên.
Trong chớp mắt, Hàn Bích Liễu kịp hiểu ra sự việc. Hắn ngã vật ra, chết ngay tức khắc. Con dao hộ mạng của Dương Phong tặng con trai trước lúc chia tay đã giúp ông đòi lại món nợ với gã Bách Thắng Tướng Quân.
Dương Vân ngã đau đến lộng óc. Chàng có cảm giác không chỉ hai cái, mà tất cả xương sườn của mình đều bị gẫy nát. Nhưng chẳng thấm tháp vào đâu. Chàng chống tay nhổm dậy, bò trên hai đầu gối đến chỗ Dương Thạch.
- Anh ba. Anh ba.
Dương Thạch đáp lại bằng tiếng rên trong cơn mê. Dương Vân bỗng dưng thấy tay mình dính đầy máu, vội lật lưng anh lên. Chàng sợ hãi khi nhìn thấy vết kiếm chém vắt chéo sống lưng, nếu sâu hơn nữa thì không biết sẽ ra sao. Máu chảy không ngớt. Phải cầm ngay. Dương Vân nghiến răng xé vạt áo làm băng. áo bền quá. Chàng nhìn thấy con dao ngắn của Dương Thạch rơi gần đó bèn nhoài người ra lấy, cắt phăng mấy nhát. Chàng lục túi Dương Thạch lấy thuốc trị thương nhưng đã hết nhẵn. Chắc anh ba đã dùng cho các đồng đội khác. Dương Vân đành phải dùng lần áo lót vải mềm của mình chặn máu chảy rồi băng chặt ra ngoài. Xong phần lưng, chuyển sang phần mặt mũi tay chân. Không chỗ nào không bầm tím, không rớm máu. Hàn Bích Liễu ra tay quá tàn ác. Dương Vận hận mình không còn đủ sức xé hắn ra làm hai ba mảnh. Trán Dương Thạch nóng hầm hập còn chân tay thì lại lạnh ngắt. Dương Vân không biết làm gì hơn đành thở thường thượt nhìn ông anh. Lúc này vết thương trong người chàng mới bắt đầu hành. Lúc nãy cố nén cố nén nên giờ bung mạnh, thêm vận động quá sức khiến cơn đau cắn xé mạng sườn. Chàng nắm chặt chuôi dao để quên đi phần nào. Chợt..
Sao giống con dao của mình thế. Có phải nó không nhỉ? Dương Vân nhìn về phía Hàn Bích Liễu, con dao của chàng vẫn cắm nguyên trên trán hắn.
Hơn hai mươi năm nay, cha mang con dao này bên mình. Nó thuộc một đôi, con dao còn lại là của bác ruột con. Chúng do chính tay người thầy đầu tiên của anh em cha làm. Người đã truyền tất cả tình yêu thương và sức mạnh chở che vào trong đó. Con dao này là vật giá trị nhất cha có thể cho con và cha cũng kịp truyền sức mạnh tinh thần của mình vào nó, nó sẽ bảo vệ con trước mọi nguy hiểm, nó sẽ mang may mắn đến cho con, nhiều hơn những gì con mong đợi.
- Dương Thạch.. Ôi. Anh của em.
Dương Vân mệt mỏi ngủ một giấc dài. Chàng chỉ tỉnh khi bị đánh thức bởi những tiếng ồn ào. Giọng nói quen thuộc của anh cả và anh hai. Chàng mở to mắt và thấy nhiều người hơn nữa. Võ Thiên Nam và đội trưởng Lê Đăng Khánh. Dương Thạch đã được chuyển ra xa và đang được hai người đẹp có tên là Nguyễn Ngọc Linh và Võ Minh Nguyệt chăm sóc. Tiểu Nhi hua tay trước mặt chàng với dáng điệu hết sức nhí nhố. Ngô Quyền ghé vào tai chàng:
- Bọn anh đã tìm suốt đêm hôm qua để báo cho hai đứa biết chúng ta đã thắng lợi hoàn toàn.
Tim Dương Vân như ngừng đập vì hạnh phúc. Mắt chàng mở to, miệng cười rạng rỡ.
Chúng ta đã thắng. Quá tuyệt vời. Đất nước ta độc lập rồi, chúng ta tự do rồi...