Chương 12
Tác giả: QUỲNH DAO
Ngày 24 tháng 10 năm 1978. Vừa mới thức dậy, Hàn Thanh đã trông thấy một phong thư màu trắng nằm ở kẹt cửa. Thanh cầm phong thư lên xem. Nét chữ khỏi đoán cũng biết là của ai. Mỗi ngày đều gặp mặt, bày vẽ thư từ để làm gì? Không lẽ... không lẽ lại có chuyện gì xảy ra nữa?
Hàn Thanh lo lắng mở ra xem:
"Ấn tượng đầu tiên về anh: Một khuôn mặt non choẹt, cao lắm khoảng mười tám tuổi, nhưng có vòng hào quang trên đầu. Môi dày màu đỏ giống như của các em bé gái lên ba lén mẹ ăn cắp son môi tô đỏ để tập tành làm người lớn. Có đôi mắt to, nếu đội thêm tóc giả sẽ giống búp bê vô cùng.
Thích nhất là được ngồi một bên để nhìn thái độ của anh lúc nói: Một thái độ tự tin pha lẫn tự phụ.
Thích nghe anh hãnh diện về cái nghèo của mình. Phục nhất trí nhớ và cách đánh giá của anh về cuộc đời, con người.
Ghét nhất khuôn mặt anh khi nổi ghen, hay khi buồn một việc chi (Nhiều lúc lại thấy cái ghen hay cái buồn đó lại do em tạo thành).
Kinh ngạc nhất là thấy anh sao biết hết những điều em muốn.
Giận nhất là khi nghe anh bảo: "Không hề gì! Không hề gì!"
Vui nhất khi nghe anh kể về mấy cô bạn cũ (có thổi phồng chút đỉnh để cho thấy ta đẹp trai).
Khó ưa nhất khi trông anh mặc quần ống hẹp.
Thấy anh khùng nhất khi nghe anh tự thú là mình đã nhịn ăn hai ngày (lúc đó nhà em điện thoại hư).
Lần đầu tiên thấy mình ngu nhất khi đi chụp hình chung với anh (bị anh gạt với đồng tiền hai mặt giống nhau).
Thương anh nhất là lúc ở bãi biển, nghe anh nói chuyện "chim sẻ" .
Sùng anh nhất là hè năm rồi, anh cứ vùi đầu đi làm, cố ý tránh né, bỏ rơi em.
Anh đẹp trai nhất khi mặc áo màu cà phê sữa với quần jean wash bạc.
Thích nhất là nhìn vào mắt anh... Đôi mắt thành khẩn và say đắm, thích nghe anh nói... Thích... còn rất nhiều cái thích nữa...
Gởi anh Hàn Thanh.
Để kỷ niệm đầy năm mình quen nhau."
Trời ơi, một lá thư sao dễ thương quá vậy Tô Tổ Hàn Thanh úp tờ giấy vào ngực. Đứng yên một lúc, rồi mới sực nhớ ra, ồ, quen nhau tròn một năm! Thế mà ta cứ tưởng nàng không nhớ. Thanh đã định tặng cho Tô Tô một món quà nhưng bây giờ lại thấy món quà của mình quá bé nhỏ so với bức thư của nàng.
Hàn Thanh chạy vội vào toilet, rửa mặt cấp tốc, rồi chạy ra tủ áo chọn chiếc áo màu cà phê sữa, chiếc quần jean bạc màu. Chàng ngắm mình trong gương, cũng khá bô trai, có điều trên đầu anh có ánh hào quang đâu? Hàn Thanh cười với mình trong gương.
Chàng xông ra cửa, phải gọi điện thoại ngay cho Tô Tộ Bây giờ mới chín giờ mười phút. Mặc! Nếu mẹ nàng tiếp điện thoại cũng không sao.
Vừa mở cửa chưa bước ra, Thanh đã sững sờ. Tô Tô đã đứng đó tự bao giờ, với bó hoa trên tay.
Tô Tô cúi mình, nói một cách khách sáo:
- Thưa ông, có một cô gái bảo tôi mang hoa này đến tặng ông với một phong thự Cô ấy dặn kỹ là nhét phong thư qua cửa rồi đứng ngoài chờ, đừng lay cửa làm phiền ông. Bao giờ ông đọc xong thư ra mở, mới trao hoa. Thành thử ra tôi đã đứng đây đợi ông hơn 47 phút 28 giây.
Ôi! Tô Tô! Hàn Thanh ôm lấy người yêu giở hổng lên quay tròn:
- Em điên quá! Khùng quá! Tại sao lại đứng ngoài cửa chờ lâu thế? Em làm anh đau lòng! Em viết thư tuyết thế? Em dễ yêu biết chừng nào!
Tô Tô cười, nàng bị Thanh quay đến chóng mặt:
- Bỏ em xuống đi, ông điên ơi! Em còn phải vào nhà cắm hoa nữa chứ? Một ngày trọng đại thế này, mà không cắm hoa trang trí phòng cho đẹp sao được.
Thanh đặt Tô Tô xuống, hai người vào phòng lục tung tìm bình cắm hoa. Chẳng có gì cả, cuối cùng họ lấy cái ống đựng viết, hứng nước, cắm vào.
- Ở đây có mười hai cái hoa, tượng trưng cho mười hai tháng ta quen nhau. Mười hai tháng có vui có buồn, nhưng lúc nào cũng có tình yêu.
Tô Tô nói thật dễ thương. Hàn Thanh nhìn người yêu, hôm nay nàng sao đẹp quá, chiếc áo màu mỡ gà, quần màu xanh lá, thêm một jacket đậm màu. Trông Tô Tô như một đóa tường vi đầy sức sống. Thanh ôm Tô Tô vào lòng, hôn say đắm.
- Anh cũng có một món quà định tặng em, nhưng nếu so với quà em mang đến thì nó có vẻ tầm thường lắm.
- Gì thế? Mang ra cho em xem.
- Đợi tí, ăn sáng xong anh sẽ mang cho em coi.
Và Thanh kéo Tô Tô ra cổng:
- Anh đói rồi, chúng ta ra đầu hẻm ăn giò cháo quảy uống sữa đậu nành nhé.
Ngồi trong quán, vừa ăn Thanh vừa nói:
- Hôm nay, nhân dịp kỷ niệm tròn năm quen nhau, anh muốn em hứa với em mấy việc.
- Em phải nghe xong mới hứa chứ?
- Em đừng làm khó, em biết là xưa nay anh có bao giờ xử ép em đâu?
- Vậy thì anh nói đi.
- Em phải quý trọng sức khỏe, nhất là cái dạ dày của em.
- Vâng.
- Không được ăn gì lạnh quá.
- Vâng.
- Không được ăn cay.
- Vâng.
- Không được thức khuya đọc sách đến sáng.
- Vâng.
- Không được dầm mưa.
- Vâng.
- Không được vì cãi nhau với các em mà giận bỏ ăn.
- Vâng.
- Phải sống thật vui vẻ.
- Vâng.
- Phải cười hoài.
- Vâng.
-Phải lấy anh.
- Vâng.
Vừa nói chữ "Vâng" cuối cùng là Tô Tô biết ngay mình bị mắc lỡm nhưng đã lỡ lời. Trong khi Hàn Thanh vui sướng ra mặt, chàng nắm lấy tay Tô Tô:
- Hứa phải giữ lời nhé.
Tô Tô cười nói:
- Không, không được. Anh quỷ lắm, anh gài bẫy em nhé.
- Gài bao giờ. Đó là chuyện tự nhiên cợ Yêu nhau thì phải lấy nhau, không lẽ anh còn có gì khiến em không hài lòng?
- Có chứ?
- Chỗ nào?
- Anh gầy quá.
Tô Tô nói đại, thật ra thì sau mùa hè Hàn Thanh có ốm hơn vì làm việc cực khổ.
- Gầy quá không được ư? Thế cỡ nào em mới hài lòng?
- 60 ký.
- 60 ký ư?
Hàn Thanh hỏi lại và rồi quay vào quán gọi lớn:
- Ông chủ ơi, làm ơn cho tôi mười cái bánh tét.
Tô Tô trừng mắt:
- Làm gì mà dữ vậy?
- Mua ăn chứ. Không ăn làm sao mập?
Vừa nói, Thanh vừa mở bánh ra, ăn lấy ăn để. Tô Tô ngồi kế bên, nàng cố tình yên lặng xem thử Thanh ăn được mấy cái. Hết bánh này đến bánh khác, Thanh làm một hơi hết sáu cái. Tô Tô sợ quá, phải ngăn lại:
- Anh có điên không? Anh muốn bể bụng chết ư? Anh chết rồi làm sao em lấy anh chứ?
Lời nói của Tô Tô làm Thanh sực nhớ ra, chàng dừng lại v` nhìn Tô Tô với nụ cười khờ dại.
Sau đó, họ trở về phòng trọ, Hàn Thanh trịnh trọng lấy trong túi ra một hộp nữ trang, mở ra, đó là chiếc nhẫn vàng được chạm hoa văn đẹp, một chiếc nhẫn cổ.
- Cái này anh tặng em.
Tô Tô trố mắt:
- Ồ! Chiếc nhẫn... Chiếc nhẫn này... Sao anh làm chi long trọng như vậy? Bộ kiếm được bao nhiêu tiền anh mua hết ư?
Hàn Thanh nắm lấy tay Tô Tô, chàng mang nhẫn vào ngón tay của nàng, vừa ỵ Thanh trịnh trọng nói:
- Chiếc nhẫn này anh không có bỏ tiền ra mua, em nhìn cũng biết, nó cổ quá mà. Đây là vật kỷ niệm của ông ngoại anh tặng bà ngoại. Ngoại lại tặng cho mẹ. Lúc anh lên Đài Bắc, mẹ sợ anh không có tiền, nên đưa chiếc nhẫn này cho anh để làm lộ phí. Mấy năm qua, có nghèo có túng tiền cỡ nào, anh cũng cố chịu đựng, anh đã từng cầm đồng hồ, cầm cố cả quần áo nhưng không chịu đụng đến nó. Mặc dù nó không phải là kim cương hay ngọc thạch, chỉ là một chiếc nhẫn vàng tầm thường, nhưng nó là vật kỷ niệm ba đời nhà anh. Nó là tình yêu. Anh tặng nó cho em không dám mơ ước gì hơn là làm em vui sướng. Anh chỉ muốn bày tỏ tình yêu, cuộc sống và tương lai của mình với em. Em sẽ chấp nhận không chối từ chứ?
Tô Tô kêu lên, mắt đẫm lệ:
- Anh Thanh! Sao anh lại tốt với em như vậy? Em không xứng đáng với tình yêu anh đâu. Em là con người dễ thay đổi, ương ngạnh nhưng ưa khóc... Em... Em...
Hàn Thanh đặt nụ hôn lên môi Tô Tô, chận lại những lời nói xúc động. Mùi thơm của mười hai đóa hoa hồng thoảng nhẹ trong không khí làm Thanh thấy choáng. Những nụ hôn cuồng nhiệt tới tấp. Một ngày kỷ niệm quen nhau tròn một năm. Ôi! Hạnh phúc, hạnh phúc và... Thanh chợt hiểu ra rằng: Trên cõi đời này không có gì quý hơn tình yêu.
Mười hai đóa hoa hồng vẫn ngát hương.
Máy thu thanh trong phòng đang phát lên điệu nhạc trầm buồn của bản How deep is your love?