watch sexy videos at nza-vids!
Truyện Tình buồn-Chương 2 - tác giả QUỲNH DAO QUỲNH DAO

QUỲNH DAO

Chương 2

Tác giả: QUỲNH DAO

Buổi sáng Ngụy Như Phong thức dậy, nhìn vào đồng hồ đã tám giờ ba mươi.
Tối qua vì bản đồ án tăng gia sản phẩm, anh đã bận rộn mãi đến nửa khuya. Còn bị Sương Sương từ đâu xông vào quấy rầy một chập. Ngủ trễ dậy muộn, Phong vươn vai ngồi bật dậy trên giường. Vừa ngồi ngay người là đã phát hiện ra cánh thư xếp làm tư đặt bên gối.
Phong mở thư ra xem:
“ông anh!
Thấy anh ngủ ngon quá, không đành lòng đánh thức anh dậy. Thôi thì em đi học đây. Nhưng mà hôm nay là sinh nhật của bạn Nguyện Đức Mỹ. Vì vậy làm phiền ông anh họ của tôi, hãy chọn cho tội một món quà đặc biệt (nhưng không được lấy sản phẩm trong xưởng nhé!). Tối nay tại nhà cô bạn ấy sẽ có mở Ball đấy. Anh phải hộ tống em không được kiếm cớ chối từ. Riêng quà sinh nhật nếu anh chọn cẩu thả thì coi chừng em đấy. Biết tay đấy.
Ký tên.
Sương Sương
Ngụy Như Phong thấy buồn cười xếp mảnh giấy ném lại trên giường. Chàng đi vào toilet làm vệ sinh. Xong thay quần áo xuống lầu vào phòng ăn. Vừa bước vào đã thấy ông dượng là Hà Mộc Thiên đang ngồi bên bàn. Tay cầm báo với điếu thuốc trên miệng. Bát đĩa ăn dở còn đây chứng tỏ dượng chàng đã dùng xong điểm tâm. Như Phong lên tiếng:
- Thưa dượng.
ông Mộc Thiên đặt tờ báo xuống, cười với Phong:
- Ồ, hôm nay con lại dậy muộn.
- Dạ tại tối hôm qua lo bản kế hoạch tăng sản nên ngủ trễ.
- Thế làm xong chưa?
- Dạ phác thảo xong rồi, để con mang ra cho dượng xem nhé?
Phong nói và định quay người trở về phòng.
- Thôi được rồi, Như Phong. Ông Mộc Thiên ngăn lại - Con dùng điểm tâm trước đi, dùng xong sẽ tính sau.
Ngụy Như Phong quay lại ngồi xuống. Cô tớ Kim đã mang phần điểm tâm của Phong vào. Gia đình này chỉ có ba người, những mỗi người lại ý thích khác nhau. Ông Mộc Thiên thì thích dùng theo kiểu Tàu. Điểm tâm là cháo trắng cải chua, trứng đậu, lạp xưởng, cá mặn. Mỗi bữa bốn món. Còn con gái ông là Sương Sương thì thích ăn theo Tây: một cốc sữa, trứng ốp la, bơ, bánh mì nướng... Mới trông tưởng là đơn giản nhưng thật phức tạp cầu kỳ. Bánh phải nướng vừa vàng không khét, trứng phải vừa chín tới thôi. Sữa phải đủ ấm không được nguội lắm. Còn Như Phong thì nửa Tây nửa Tàu: một cốc sữa ba cái giò chéo quảy, bốn cái bánh chiên tôm... Mấy thứ này coi vậy mà đơn giản, chỉ cần xách tiền ra đầu ngõ là có ngaỵ Phong cũng dễ dãi. Nóng hay nguội một chút cũng chẳng nhằm nhò gì. Thức ăn điểm tâm đã mang vào, Phong vừa ăn vừa nói chuyện với ông Mộc Thiên.
- Con đã suy nghĩ kỹ rồi. Hiện nay thị trường ở nước ngoài đòi hỏi khá lớn. Chúng ta nên mở thêm một cửa hàng chi nhánh tại Hồng Kông...
- Như Phong này. Ông Mộc Thiên cắt ngang - Con cứ ăn no đi, ăn nhanh kẻo nguội lạnh rồi có hại sức khỏe, chuyện làm ăn tính sau.
Như Phong nhìn ông Mộc Thiên, rồi đành bỏ lửng câu chuyện. Đối với ông Mộc Thiên, Phong có một tình cảm đặc biệt. Đó không hẳn vì ông là người đã mang chàng từ quê sang đây mà còn vì cá tính của ông tạ Ông Mộc Thiên không có cái dáng dấp gì là một nhà doanh thương cả, mà ông giống như một học giả. Con người hòa nhã, lúc nào cũng ung dung. Nhưng cái mà Phong thích nhất ở ông Thiên là bản tính yêu người. Đó là một yếu tố mà Phong rất ít khi gặp ở những thương gia khác. Nhiều lúc Phong cảm thấy sự thành công của ông trên thương trường gần như là do vận maỵ Bởi vì làm thương mại mà ông không hề có chút gì là “xảo quyệt, cứng chắc, đòn độc” để hạ địch thủ. Vậy mà không hiểu sao công việc làm ăn của ông Thiên lại cứ thuận buồm xuôi gió. Ngành dệt là cái nghành đang làm ăn phát đạt ở xứ Đài Loan. Một cái nghề cạnh tranh khá khốc liệt. Và muốn có một cơ ngơi cỡ như của ông Thiên hiện giờ quả là không phải dễ.
- Như Phong này. Ông Mộc Thiên vừa thở khói vừa nói - Hôm qua hình như Sương Sương nó lại quấy rầy con phải không?
- Dạ, Như Phong cười nói - Bài vở anh văn của em con kém lắm. Nó làm bài không được nên dễ đổ quạu.
- Nếu có thì giờ con cũng nên kèm cặp cho nó, chứ dượng thấy thì, cái con nhỏ đó tánh cũng hoang đàng thích chơi hơn là học. Dượng hiểu con của dượng, Dương sợ là... sau khi tốt nghiệp phổ thông xong, nó không đủ khả năng thi vào đại học đâu. Vì vậy... nghĩ đến tương lai của nó, dượng đã tính kỹ, dượng thấy là chỉ có nước...
- Gả nó đi!
Như Phong chợt buột miệng vuốt đuôi.
- Hử! ông Mộc Thiên quay qua nhìn Phong - Gả đi à? Nhưng ai có thể chịu nổi cái tính bướng bỉnh của nó. Không đơn giản đâu.
Đúng như thế. Ngụy Như Phong nghĩ tới cái bản chất ngang ngạnh và kiêu hãnh của Sương Sương. Ông chồng tương lai của cô ấy sẽ khó mà chịu được. Nhưng nếu truy cứu trách nhiệm thì chàng lại thấy những khuyết điểm kia của Sương Sương phần lớn cũng là do lỗi ông dượng mình gây ra. Ông ấy đã quá nuông chiều, không lưu tâm dạy dỗ kèm cặp... Nếu không, bây giờ đã đỡ khổ biết chừng nào. Nhưng mà... Phải chi... Phong nhìn ông Mộc Thiên chợt thắc mắc. Một người có tiền của danh vọng to lớn như dượng ấy đâu có ế? Tại sao không bước thêm bước nữa. Đó là chưa nói, ômg ấy nào có xấu trai? Đẹp trai nữa là đàng khác. Tuổi tác và cuộc sống bận rộn không làm ông béo phì. Dáng dấp vẫn dong dỏng vững chãi. Khuôn mặc căng bóng không cho thấy cái số trên bốn mươi lăm. Với những người đàn ông như vậy cộng thêm cái thu hút của tuổi trung niên... Như Phong biết là ngay trong xí nghiệp đã có hàng tá nữ nhân viên lăm le quyến rũ, mơ ước được nâng khăn sửa túi cho ông dượng. Vậy mà không hiểu sao ông Mộc Thiên vẫn bình thản một cách phớt lờ.
Khi Ngụy Như Phong yên lặng suy nghĩ, thì ông Mộc Thiên cũng đang đánh giá người thanh niên trước mặt. Ngụy Như Phong không phải thuộc típ người đẹp trai, nhưng là một con người ít nói, năng nổ. Ông Thiên thích nhất cái bản tính này. Trẻ tuổi cần có một cái gì đặc sắc. Đó là một cá tính haỵ Ông còn nhớ khi mang nó từ quê lên. Lúc đó Phong mới khoảng mười hai mười ba tuổi. Vậy mà... thời gian nhanh thật. Mới đấy mà đã trưởng thành, không những chỉ tốt nghiệp đại học mà còn trở thành một cáh tay đắc lực cho ông. Nếu cái cách suy nghĩ của ông không hẹp hòi lắm thì trong thâm tâm sâu kín lúc nào ông cũng mỏi một đều, đấy là Phong sẽ yêu. Ông mong mỏi là gữa Phong và Sương Sương sẽ có một tình yêu nảy sinh... Mặc dù ông biết Sương Sương không xứng lắm với Như Phong. Sương Sương “hoang” quá, ương nghạnh quá, lì quá... Nhưng dù sao Sương Sương cũng là con gái của ông. Đứa con duy nhất. Khuyết điểm của Sương Sương có đấy nhưng bên cạnh đó nó cũng còn một vài ưu điểm. Một là đẹp, hai là dưới cái thái độ bướng bỉnh bên ngoài, nó còn có cả một trái tim lương thiện, yêu người. Những thứ đó cộng thêm cái tài sản khổng lồ của ông. Chắc cũng không đến nỗi thiệt thòi cho Ngụy Như Phong lắm.
Sau buổi điểm tâm như thường lệ. Phong uống một tách trà nóng. Ông Hà Mộc Thiên đứng dậy nói:
- Như Phong nầy. Buổi hội nghị tối nay chắc con phải tham gia đấy.
Như Phong có vẻ suy nghĩ:
- Vâng, nhưng mà!
- Nhưng mà làm sao? Có chuyện gì à?
- Dạ cũng không. Chuyện nhỏ nhặt thôi. Sương Sương muốn con đưa nó đi dự sinh nhật của con gái nhà họ Nguyện.
- à! Sinh nhật của con gái Nguyện Chính phải không? Vậy thì con cũng phải chọn hộ cho dượng một món quà cho nó - Ông Mộc Thiên vừa cười vừa nói tiếp:
- Nếu thế thì tối nay con cứ đưa Sương Sương đi dự vũ sinh nhật bạn nó đi, bằng không khó mà chịu được cái cằn nhằn của nó.
Như Phong cười, chàng hiểu được cái tính nuông chiều đến độ buông thả của ông Mộc Thiên đối với con gái. Đứng dậy vừa định lên lầu lấy bản dự toán tăng sản lượng thì chuông điện thoại chợt reo vang. Tiếp đó cô Kim từ phòng khách thò đầu vào.
- Cậu có điện thoại.
Như Phong vội đi vào phòng khách. Vừa nhắc máy lên, chàng đã nghe một giọng nữ nũng nịu.
- Anh Như Phong đấy ư! Anh đoán xem em là ai nào?
Như Phong chau mày. Cần gì đoán chàng đã biết là ai!
- Đỗ Ni, phải không?
- Ồ, vậy là tốt, em đã tưởng là anh quên em rồi chứ? Sao anh bận không? Tối nay đến với em nhé! Được không?
- Tối nay không được, anh bận.
- Vậy thì tối mai vậy. Em cấm anh không được nói bận nữa nhé.
Như Phong ngần ngừ nhìn vào máy. Một chút suy nghĩ. Đi hay không? Nhưng rồi chàng nói:
- Được rồi. Mai sẽ đến.
Đặt máy xuống, chàng quay lại vừa bắt gặp ông dượng đang ngồi ngả lưng trên salon hút thuốc. Hình như có cái gì đó không tự nhiên. Phong bước tới cố làm ra vẻ như không có gì, hỏi:
- Mình đi chứ?
- Ừ, thì đi.
ông Mộc Thiên thẳng lưng dậy, dụi tàn thuốc nhưng mắt vẫn không rời Phong.
Ra khỏi phòng khách, đã thấy bác tài họ Lưu đánh xe đợi ngoài cổng. Bác Lưu là người Sơn Đông đã theo ông Thiên lâu năm. Một người làm thân tín. Bộc trực, nóng tính, bác rất được ông Thiên tin dùng. Phong và ông Thiên bước vào xe. Trên đường cả hai chỉ ngồi yên lặng. Ông Thiên đang nghĩ về Đỗ Nị Con người Đỗ Ni thế nào? ông nào có xa lạ. Và ông ngắm nghía Phong. Ông nghĩ Phong là một con người lý trí và cứng cỏi, không dễ gì bị rung động dễ dàng. Nhất là đối với hạng gái ở dưới anh đèn màu như Đỗ Ni.
Phong đưa mắt nhìn ra ngoài khung cửa kính. Đường phố Đài Bắc lúc nào cũng nhộn nhịp. Nhưng đầu chàng lai đang nghĩ về cũng một đề tài như ông Thiên - Đỗ Nị Chàng không thích thú lắm với cái hẹn ngày mai, nhưng phải đi. Coi như một tiêu khiển qua đường? Phong chợt mỉm cười khi nghĩ đến ba vòng eo: Ba mươi sáu, hai mươi bốn, ba mươi sáu.
Tình buồn
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương Kết