watch sexy videos at nza-vids!
Truyện Tình buồn-Chương 42 - tác giả QUỲNH DAO QUỲNH DAO

QUỲNH DAO

Chương 42

Tác giả: QUỲNH DAO

Hai chị em Hiểu Đan về nhà, trong sân đầy lá rụng. Hiểu Bạch mở khóa đẩy cửa vào, bên trong tối om không một bóng đèn, im phăng phắc. Mùi xào nấu dưới bếp không còn nghe thấy như thường lệ, cả hai vô cùng ngạc nhiên, Hiểu Bạch lên tiếng gọi:
- Mẹ Ơi!
Không có tiếng trả lời, hắn gọi tiếp:
- Cha ơi!
Vẫn im lặng, Hiểu Bạch đi mở hết mấy cửa phòng rồi đứng đờ người ra:
- Ủa, lạ thật! Cha mẹ đi đâu hết rồi?
Đầu óc Hiểu Đan vẫn còn bần thần. Bầu không khí bất thường trong nhà tuy có làm cho nàng lo sợ nhưng nàng chẳng còn tâm trí để suy nghĩ. Bước vào phòng, cặp sách trên tay nàng từ từ tuột xuống đất. Bật xong đèn bàn, nàng đến mép giường ngồi chống cằm suy nghĩ mông lung. Hiểu Bạch chạy vào bếp rồi chạy ra, vào phòng nàng đứng dạng hai tay thất vọng nói:
- Thôi rồi! Lò không có chút lửa, chỉ có nồi cháo khét của chị nấu khi sáng. Cha mẹ đi đâu hết, làm sao đây?
Hiểu Đan ngước mặt nhìn em. Nàng chỉ nghe được Hiểu Bạch nói mà không biết nói gì. Đầu óc nàng còn mang nặng tuyệt vọng vừa quạ Ngụy Như Phong, con người mà nàng tôn thờ, tha thiết yêu lâu nay chỉ là một kẻ ăn chơi sa đọa, đùa cợt với tình yêu, xem tình yêu như một trò chơi giải trí qua ngày. Đỗ Ni, vũ nữ, chị em ta... dễ sợ quá, tàn nhẫn quá! Tình yêu, tình yêu mà nàng ôm ấp để làm sự sống, lại như thế này sao?! Cuộc sống hiện tại của nàng còn gì để nói? Hết và hết tất cả! Nàng còn ngồi đây nhưng nàng đã chết, chết từ khi chiều, chết không cần nấm mộ, nàng chẳng đào đâu ra được tiếng nào khác để diễn tả hết nỗi thất vọng và đau đớn lòng mình nên chỉ thầm lập đi lập lại:
- Tàn nhẫn quá! Dễ sợ quá!
Nàng lắc đầu tuyệt vọng. Hiểu Bạch lay vai nàng hỏi:
- Chị Ơi! Làm sao bây giờ ? Tối nay ăn cái gì đây?
Hiểu Đan chỉ đưa cặp mắt mệt mỏi nhìn em. Hắn lại tiếp:
- Cha mẹ đi đâu mất tiêu hết rồi, trong bếp chẳng còn cái khỉ khô gì ăn hết. Bao tử em bắt đầu nổi loạn, chị có cách nào để kiếm đồ ăn không ?
Nàng vẫn lặng thinh.
- Chị có tiền không ? Hai đồng thôi, em ra ngoài hẻm mua hai khúc bánh mì về ăn đỡ.
Nàng mở to mắt nhìn Hiểu Bạch:
- Hử ?
Hiểu Bạch dậm chân:
- Trời ơi, nói nãy giờ chị có nghe không ? Chị đang nghĩ gì vậy? Cũng cái thằng phong ngứa phong ghẻ đó chớ gì ? Chị nghĩ làm gì cái thằng lưu manh ấy cho mệt xác. Chị đừng gặp lại nó, đừng hẹn hò với nó nữa là được. Có em ở nhà, nó sức mấy mà dám đến đây phá rối chị nữa mà sợ.
Hiểu Đan vẫn mở to mắt nhìn em. Những lời nói ấy nàng đã nghe rất rõ nhưng chẳng thấm gì cái chỗ đang ngứa thật sự của nàng. - Không nghĩ, không gặp, không còn hẹn chàng nữa, nếu tất cả những “không” ấy mà thực hiện được thì còn gì để nói, để sầu, để khổ!
Hiểu Bạch lại tiếp tục khuyên chị bằng cái giọng mất nết:
- Thôi, thôi, đừng có chẩy nước mắt nữa. Khổ quá! Vấn đề bây giờ là phải giải quyết bao tử cái đã. Chị có tiền không nói phứt đi?
- Hử ?
Hiểu Bạch phát cáu:
- Cái gì mà hử hoài vậy? Hỏi có tiền không mà cứ hử.
Hiểu Đan đã tỉnh táo, mò vào túi áo ngoài:
- Một cắc cũng không có.
Tiền của nàng cho bác phu xích lô hết rồi!
- Chết, làm sao bây giờ ? Cha mẹ mà không về thì có nước treo mỏ cho đến sáng chịu sao nổi.
Hiểu Đan không thèm nói nữa. Nàng chẳng hề quan tâm đến chuyện ăn vì trong bụng đã đầy ắp những buồn khổ rồi đâu còn thấy đói. Hiểu Bạch thì chạy vào bếp rồi chạy ra cửa đứng trông cha mẹ về. Hắn cứ chạy ra chạy vô như thế một lúc rồi đến trước mặt Hiểu Đan nói:
- Coi bộ bất ổn rồi chị Ơi, chắc cha mẹ xẩy ra việc gì rồi!
Hiểu Đan giật mình:
- Cũng lại nói bậy nữa!
- Chứ sao hai ngày nay cha mẹ cứ cãi lộn hoài vậy?
Nàng nói lấy lệ:
- Theo chị, không có chuyện gì đâu.
Nàng lại quay về cái thức trạng tâm tình mình. Hiểu Bạch không biết phải làm gì cứ đi quanh quẩn trong phòng. Nhìn thấy sự lo âu và buồn rầu của chị, hắn cũng lo lắng không ít. Cái bao tử của hắn mỗi lúc một đòi nợ mãnh liệt hơn đến nỗi không còn chịu nổi nên nói với Hiểu Đan:
- Thôi thế này, chị Ở nhà chờ cha mẹ về. Em ra ngoài tìm mấy thằng bạn kiếm chút cháo mới được. Nếu về sớm, em sẽ mang về chị hai khúc bánh mì, chịu không ?
Hiểu Đan gật đầu cho qua chuyện. Ăn hay không, với nàng đâu còn thành vấn đề, ngay cả sự sống cũng không cần thiết nữa.
Tiếng chân Hiểu Bạch xa dần, rồi cánh cửa đóng sập lại. Cả nhà rơi vào im lặng và quạnh hiu. Khí lạnh bây giờ đã tràn ngập, bủa vây lấy nàng. Ngọn đèn bàn tỏa ánh sáng yếu ớt trong căn phòng cô quạnh của nàng. Nàng cứ ngồi sững như kẻ mất hồn thật lâu rồi bỗng ngước lên nói một mình:
- Tại sao cha mẹ, Hiểu Bạch vẫn chưa ai về ?
Nàng uể oải đứng dậy đi vào phòng cha mẹ bật đèn sáng để tìm cái đồng hồ treo cũ kỹ. Đồng hồ ở trên bàn. Nàng bần thần đến ngồi vào ghế để xem. Cây kim ngắn chỉ số bốn, kim dài chỉ số một, chẳng nghe tiếng tích tắc. Nàng cầm lên lắc mạnh, các kim vẫn nằm im, như thế là đã quên lên giây lâu rồi. Đặt đồng hồ xuống bàn, nàng thở ra và nghĩ thầm:
- Nhưng mà, biết mấy giờ để làm gì mới được ? Với ta, thời khắc cũng chỉ thành vô nghĩa.
Ngồi mơ màng nơi bàn một lúc, khuôn mặt lẳng lơ, thân hình nẩy nở được bó sát trong chiếc áo mỏng dính của Đỗ Ni lại hiện ra trước mặt nàng. Khuôn mặt ấy như một con dao thật sắc, rạch tim nàng thành những đường sâu rướm máu. Cơn đau vì thế bắt đầu hành hạ nàng, một lúc lâu lại lắng dịu. Cứ thế và cứ thế, nàng mơ rồi tỉnh tỉnh rồi mơ, ngồi như thế chẳng khác nào một cục gò mối!
Một lúc thật lâu, nàng thấy trên bàn có một vật gì là lạ, thì ra đó là một phong thư màu trắng. Cầm lên xem, thấy có hàng chữ lờ mờ, nàng lại đưa tay dụi mắt, cố mở thật to, thấy ở giữa có hai hàng chữ: “Trao em: Lý Phương Trúc” và bên góc trái dưới có thêm mấy chữ: “Lưu bút của Dương Minh Viễn”.
Cha nàng lại viết lưu bút cho mẹ là lý do gì ? Đầu óc nàng thêm rối loạn hơn. Phong thư thật dầy cộm lại không dán. Nàng tò mò rút ra xem, xem một lúc lâu mà không biết mình đang đọc cái gì! Càng xem càng mơ hồ khó hiểu chẳng khác nào lạc vào một miền hoang vu ghê sợ, nàng bỗng run lên, ngồi ngay người lại, kéo cây đèn bàn đến gần, gắng tập trung tư tưởng để đọc lại bức thự Đọc xong, nàng ngước lên nhìn ngọn đèn. Những điều viết trong thư là sự thật sao? Không thể nào có được. Chắc nàng điên rồi hay đó chỉ là một ảo giác, không có thư từ gì hết. Nghĩ như thế nhưng lá thư vẫn còn nằm trong tay nàng, vẫn những dòng chữ quen thuộc của chạ Căn phòng này, vẫn những cảnh vật cũ chung quanh, tất cả còn đó, cha nàng đâu rồi? Thư này của cha nàng sao? Nàng run run đặt lá thư xuống bàn, lánh mặt đi như muốn tránh một vật kinh sợ, nhưng rồi, nàng hít một hơi thật mạnh rồi cầm thư lên xem lại. Nàng đã xem lại những ba lần mới tin chắc là thật, là chính thư của chạ Nàng đưa ngón tay trỏ vào miệng cắn mạnh một cái đau kinh hồn. Như thế nàng không mơ, không phải ảo ảnh, cũng không phải cảm giác sai lầm mà là sự thật, sự thật hoàn toàn! Tựa lưng vào ghế, đầu óc nàng càng hỗn loạn hơn và chỉ chứa toàn những câu:
- Cái này dễ sợ quá! Dễ sợ quá! Dễ sợ quá!
Không dễ sợ sao được chỉ từ chiều đến tối mà bao nhiêu chuyện xẩy ra thế này! Thế giới hôm nay là thế giới gì ? Có thật sự yên vui và đẹp hay chỉ là sự ngụy trang để sau lưng đầy rẩy những bóng tối, đau khổ và kinh hoàng ? Nàng cắn chặt môi, gắng trấn tỉnh tinh thần, cố xua đuổi bớt sự đau khổ và nghi vấn trong lòng.
Ngoài cửa nghe có tiếng thì thầm và tiếng hẹn gặp lại, tiếng xe départ rồi tiếng cánh cửa mở ra. Nàng chắm chú nhìn cửa phòng. Mẹ nàng từ ngoài bước vào, cặp mắt mơ màng như đang vương vấn điều gì lạ lùng lắm. Phương Trúc vứt xắc tay lên giường, nhìn con ngạc nhiên hỏi:
- Chỉ có mình con ở nhà sao?
Hiểu Đan chỉ mở to mắt nhìn mẹ không đáp.
Như thế đã có việc gì xẩy ra rồi, bà lo sợ hỏi:
- Hiểu Bạch đâu? Cha con đâu? Con ăn cơm chưa?
Hiểu Đan vẫn nhìn Phương Trúc trân trối, môi mím chặt không nói. Cặp mắt thường ngày bây giờ chỉ mở to, không chớp, nhìn bà như nhìn một quái vật. Phương Trúc lo sợ đến bên nàng, sờ lên trán vẫn không thấy nóng, như thế con bà không bệnh. Bà ôn tồn hỏi:
- Con giận ai sao? Hay là...
Bỗng nhiên, bà cảm thấy lạnh tận xương tủy, rùng mình một cái thật mạnh, rồi tiếp:
- Cha con đã nói gì với con ?
Nàng vẫn lặng thinh, lắc đầu thật nhẹ, hai mắt trở nên lờ đờ như người mất trí. Nàng chậm rãi đưa tay chỉ mấy lá thư trên bàn. Bà kinh ngạc:
- Cái gì vậy con ?
Bà bước nhanh đến nhặc thư và bì lên. Máu trong người bà bắt đầu làm băng thạch. Không cần xem nội dung, bà vẫn biết thư ấy nói gì rồi. Bà nắm lấy tay Hiểu Đan hỏi nhanh:
- Cha con đâu? Cha con đâu?
Nàng lắc đầu và đáp gọn:
- Con không biết!
Phương Trúc kéo ghế ngồi xuống, hai tay cầm lá thư run. Bà hấp tấp đọc:
“Phương Trúc,
Viết thư này cho em đúng 11 giờ 30, tức sau khi em bỏ đi gần được một giờ. Một giờ đồng hồ ấy anh đã nghĩ đến nát óc, dồn hết tâm trí để tìm giải pháp cho vấn đề nan giải hiện tại. Cuối cùng, anh đã tìm ra giải pháp ấy. Như thế, Anh sẽ thoát khỏi sự dằn vặt lòng mình mà hai hôm nay đã cố sức vùng vẫy. Nhưng, trước khi xa em, anh muốn kể cho em một mẩu chuyện của lòng anh mà suốt thời gian chúng mình chăn gối, anh chưa bao giờ tiết lộ, bởi vì, anh sợ rằng chúng ta sẽ không còn cơ hội để gặp nhau, để kể nhau nghe những điều bí ẩn nữa. Mẫu chuyện ấy được bắt đầu từ khi mới gặp em cho đến bây giờ, tức là lúc mà em đã gặp lại người yêu cũ.
Em! Lần đầu tiên gặp em trên đường đến rạp Quốc Thái. Hôm ấy em mặc chiếc áo dài trắng, tóc thắt thành hai cái bính dài, chỉ cần nhìn đôi mắt lớn long lanh và nụ cười tươi ấy, anh cũng đủ yêu rồi. Anh yêu em nhưng em không hề để ý đến anh. Đêm hôm ấy cũng như bao nhiêu ngày nối tiếp, trong mắt và lòng em chỉ có mỗi một hình bóng Hà Mộc Thiên. Anh biết điều ấy!
Thế rồi, suốt thời gian ở Sa Bình Bá, anh là người mang nhiều mặc cảm nhất trong số bạn bè. Mặc cảm vì nghèo, mồ côi, sống đời lang thang vô gia đình vì quê hương đã bị chiến tranh tàn phá. Vì mang những mặc cảm như vậy nên anh trở nên ganh ghét với bạn bè, không chịu thua họ nhưng cũng không hơn được họ, mãi đến khi tình yêu em và Mộc Thiên bắt đầu công khai thì anh càng đau đớn hơn, nhưng cũng đành ôm khổ một mình, biết than cùng ai hay thố lộ cùng ai! Anh biết phận mình không thể tranh giành với Mộc Thiên được, vì anh ta con nhà giàu, đẹp trai học giỏi. Giá như anh làm con gái, dĩ nhiên cũng yêu Hà Mộc Thiên, không thèm yêu thằng Dương Minh Viễn nghèo ấy bao giờ. Suốt quãng thời gian đó em chẳng bao giờ thèm đoái hoài đến anh. Nhiều lúc anh có đứng trước mặt em đi nữa, cũng chỉ là vô nghĩa. Em đã vô tình với anh như vậy, riêng anh lại khác, không thể nào quên em. Tình yêu đơn phương ấy của anh em làm sao thấu hiểu vì tim em đã hoàn toàn thuộc về Mộc Thiên, còn đâu nữa để nghĩ đến một người nghèo khác!
Thế rồi đến khi em bỏ nhà ra đi để sống với Mộc Thiên thì anh như kẻ mất trí không còn biết gì nữa. Lúc ấy, anh mang tâm trạng của một kẻ vừa ghen vừa thất tình. Anh vẫn biết rằng trong tim em không bao giờ có hình bóng anh, nhưng tim anh không thể nào thiếu hình bóng em. Nỗi khổ anh như thế mà em nào hay biết! Và rồi khi em và Mộc Thiên làm lễ đính hôn ở quán ăn Bách Linh, em mặc chiếc áo trắng giống như nàng tiên giáng thế càng làm cho anh đứt đi từng đoạn ruột!
Sau đó, biến cố lớn bỗng nhiên xảy đến. Mộc Thiên về Côn Minh, em đi tìm anh ta, ôm quả tim rướm máu quay về, rồi nhảy xuống sông Gia Linh. Và từ đó, em lại thuộc về anh, chẳng khác nào câu chuyện trong “Thiên-Phương Nguyệt Đàm”. Em có biết rằng anh sung sướng đến mức nào không. Phàm những gì con người mơ ước không bao giờ đạt được, thế mà anh đã đến cái đích tận cùng ấy thì còn gì hạnh phúc cho bằng. Vì lý do đó, anh không cần để ý bào thai trong bụng em là ai tác giả mà chỉ cần có em, chỉ cần em là vợ anh. Anh chỉ thấy em hoàn toàn trong sạnh, thanh thoát không nhuốm chút bụi trần. Em quá cao vời, anh sợ không thể vói tới, không xứng đáng để em yêu, không đủ sức để lo cho cuộc đời, tương lai hạnh phúc cho em...
Thấm thoát Hiểu Đan ra đời, anh đã dồn hết tâm trí để yêu nó như chính dòng máu anh tạo ra. Nhưng mà, cặp mắt giống hệt Mộc Thiên của nó đã làm anh run sợ, bởi vậy, mỗi khi em bế Hiểu Đan, nhìn vào mắt nó thì anh cảm thấy ghen và bực bội vô cùng. Anh nghĩ rằng em đang nhìn Mộc Thiên chứ không phải nhìn con, chính vì thế mà anh muốn điên lên được. Tiếp đó, Hiểu Bạch lại ra đời, chúng mình có chung được một đứa con. Anh lấy làm vui mừng vô cùng vì hy vọng rằng nó sẽ là sợi dây để buộc em ở mãi bên anh, không bao giờ bỏ anh.
Nhưng rồi, cuộc sống mỗi ngày thêm khốn khổ đã trở thành gánh nặng trong lòng anh. Rời Trùng Khánh đến Hàng Châu, anh vẫn còn theo học. Vừa làm, vừa học tiền đâu đủ nuôi sống gia đình một vợ hai con! Vì thế cuộc sống càng thiếu thốn, em càng khổ sở nên đã ốm yếu, tiều tụy. Anh đau lòng vô cùng và thấy có rất nhiều lỗi lầm đối với em, lỗi lầm của một người chồng không đủ sức gánh vác gia đình. Anh không mong gì hơn là làm sao cho em một cuộc sống thoải mái. Anh muốn cưng em như một công chúa, không bao giờ bẩn đến bàn taỵ Ngược lại, cảnh thiếu thốn đã buộc em suốt ngày phải bù đầu trong bếp, lo giặt giũ quét nhà... mọi việc chỉ có mỗi một mình em gánh vác. Điều này đã làm anh đau khổ vô cùng. Anh còn nhớ hôm ấy, bắt gặp trong hộc tủ của em một bài thơ:
- Đêm khuya canh vắng em khâu áo
Chiếc áo ngày nào đã bạc màu
- Đêm đêm cứ mãi khâu từng mũi
Mười ngón tay mềm, ai có đau?
- Đêm thu lạnh lẽo trăng heo hút
Côn trùng tặc lưỡi tiếc thương thân
Một vì sao lạc rơi trần thế
Em mãi lo toan mắm, gạo.. cần!
Xem thơ, anh mới hiểu rằng em là người chỉ thích có trăng sao, hoa, thơ và ca hát. Thế mà anh cứ nhốt em mãi vào những củi, gạo, mắm muối, thì còn gì khổ bằng. “Mười ngón tay mềm ai có đau?”! Anh đau đớn lắm! Anh có cảm giác mười ngón tay mềm ấy đang vá con tim thủng rách của anh. Anh đã tự hứa lòng mình là phải bằng mọi cách cải thiện mức sống để em không còn khổ sở, đêm khuya không ngồi vá áo như thế nữa. Nhưng rồi, sau đó lại bắt đầu chạy giặc, lắm gian truân vất vả mới lên được Đài Loan. Con dại, không có gạo ngày hai buổi nên đành đi làm công chức, thật một việc bất đắc dĩ! Từ đó anh bắt đầu chán nản nên giết đi mộng tưởng, giết cả ý định cải thiện mức sống và cưng em như một nàng công chúa. Cái gì cũng giết, giết hết và chết hết!
Ngày tháng trôi qua, em càng tiều tụy, anh càng đau lòng. Mỗi lần nghe em thở ra là ruột gan anh như bị ai xé nát. Bao nhiêu tình yêu, lo âu và đau khổ quá nhiều trong lònh anh nên không thể nào kể hết cho em nghe. Anh chỉ ôm đau khổ một mình, ít tâm sự với em vì nghĩ rằng nói với em cũng chẳng được gì. Có lẽ vì thái độ biến đổi ấy của anh mà em đã buồn bã, bơ phờ hơn. Em thường hay ngồi sững sờ, hay suy nghĩ, yêu Hiểu Đan hơn Hiểu Bạch. Anh đoán biết em đang nghĩ về con người đó - Hà Mộc Thiên. Chính vì thế mà anh trở thành cay cú, gắt gỏng và nóng nẩy đối với em. Thú thật với em rằng, từ lâu anh vẫn hoài nghi sự tan vỡ giữa em và Mộc Thiên. Đêm qua, Hiếu Thành đã cho anh biết thêm điều ấy. Anh ta bảo rằng sự tan vỡ giữa em và Mộc Thiên chỉ vì sự hiểu lầm (anh cứ ngỡ đã say, kỳ thực vẫn còn tỉnh táo). Và, giá như em yêu lại anh ấy (nhưng có bao giờ em quên anh ấy đâu!) cũng là một việc rất tự nhiên. Sáng nay nói chuyện với em, anh càng biết rõ điều này hơn. Tuy nhiên anh không hề trách em. Mười tám năm rồi ảnh hưởng Mộc Thiên vẫn còn mạnh hơn anh. Em vẫn còn yêu Mộc Thiên hơn anh.
Thư này anh viết khá dài, mong em đừng trách vì đây là lần đầu và cũng là lần cuối bao nhiêu chuyện lòng anh đều đem phơi bày cho em rõ. Khi em đọc thư này, anh đã đi đến một nơi xa lắm. Suốt mười mấy năm trời đem hết tâm trí yêu em để rồi cuối cùng vẫn phải mất em! Em! Nếu trời có tình thì thế nào cũng thương hại đến anh, nếu em có tình thì cũng phải khóc vì anh!
Anh đi rồi, em sẽ yên tâm, vì Mộc Thiên thế nào cũng đến rước em về, tạo cho em cuộc sống đầy hạnh phúc, chìu em nhiều như một công chúa. Em được như thế, anh còn cầu mong gì hơn nữa? Hiểu Đan là con em và Mộc Thiên, mười tám năm trời anh đã thương yêu và nuôi dưỡng. Anh thành thật chúc nó được nhiều hạnh phúc. Còn Hiểu Bạch, con của chúng mình, một đứa con thông minh nhưng biếng học và nghịch, nhờ em chăm sóc nó cho đến khi tốt nghiệp đại học. Anh thiết tưởng rằng em và Mộc Thiên đều bằng lòng làm theo điều mong ước ấy của anh.
Anh đi rồi, em sẽ không còn ai gay gắt, làm phiền muộn nữa. Trời đã cho anh cái diễm phúc nười tám năm sống bên em nhưng vì anh là kẻ bất lực, bất tài nên giờ này đành âm thầm lau nước mắt ra đi!
Anh dừng bút, chỉ muốn nói với em lời cuối cùng là: “Anh yêu em! Phương Trúc, anh yêu em vô cùng! Kiếp này cho đến kiếp sau, vẫn hoài hoài yêu em”. Và dù rằng anh không đủ khả năng để giữ tình yêu trong vòng tay mình đi nữa, tim anh vẫn một mực yêu em. Yêu em tha thiết và cho đến trọn đời.
Chúc em được nhiều hạnh phúc.
Viết xong lúc 13 giờ 30.
Anh
Dương Minh Viễn”
Phương Trúc đọc một hơi cho đến hết bức thự Bà hoảng sợ ngước lên nhìn Hiểu Đan thì nàng cũng đang lẳng lặng nhìn bà. Bà không thể nào đoán được nàng đang nghĩ và quan niệm thế nào về mình. Bà bồi hồi lo lắng cho Minh Viễn vô cùng. Chùi nước mắt, bà nắm lấy cánh tay Hiểu Đan thở mạnh hỏi:
- Con về lúc mấy giờ ?
- Có lẽ hơn sáu giờ.
- Con về cha con đã đi rồi hả ?
Nàng mệt mỏi gật đầu. Phương Trúc đứng phắt dậy, vơ cái xắc tay trên giường, cắm đầu chạy ra ngoài. Bà không cần biết hay suy nghĩ gì khác, chỉ làm sao tìm được Minh Viễn ngay bây giờ là được. Hiểu Đan đuổi theo đến cửa khàn giọng gọi:
- Mẹ Ơi!
Phương Trúc quay đầu lại nhìn con. Cặp mắt lờ đờ và gương mặt bơ phờ của nàng trông thương hại vô cùng. Lòng bà quặn đau, nhưng giờ này không phải lúc lo cho nàng, phải kiếm cho được Minh Viễn. Nước mắt bà ràn ruạ:
- Con ở nhà đừng đi đâu, để mẹ tìm cha về. Mẹ phải đi lập tức kẻo trễ, muốn gì chờ mẹ về rồi hãy nói.
Hiểu Đan tựa vào cửa:
- Mẹ! Mẹ chỉ cần cho con biết một tí thôi, có phải thư ấy là sự thật không mẹ ?
Mười tám năm trời khổ tâm giữ bí mật thì giờ này bị bại lộ tất cả. Lòng bà đau khổ, kinh sợ và chua xót lẫn lộn như một con nước vỡ bờ. Bà run run đáp:
- Con! Mẹ có lỗi với con nhiều!
Hiểu Đan bưng mặt khóc òa lên, lảo đảo chạy vào phòng. Phương Trúc đứng sững rồi muốn chạy theo an ủi nàng nhưng bức thư trên tay lại nhắc bà phải đi tìm Minh Viễn. Bà cắn chặt môi lắc đầu thật mạnh hối hả ra khỏi cửa. Bà mong phải tìm được Minh Viễn dù bất cứ giá nào. Tìm người đàn ông mười tám năm qua đã chăn gối cùng bà, đã âm thầm hy sinh như một con lừa, đã yêu bà đến cuồng nhiệt mà không dám nói một lời! Phải tìm cho được Dương Minh Viễn, chồng của bà và cha của các con.
Bà chạy ra đầu hẻm, con đường vắng tanh. Gió đêm thổi lạnh. ánh điện đường yếu ớt như đã kiệt sức vì phơi mình giữa mưa gió lâu ngày. Bà đứng lại, nhìn tư bề quạnh quẽ mông lung. Sự rộng lớn của trái đất thế này làm sao tìm ra một người đã trốn.
Bà vuốt mặt, nước mắt ướt cả bàn taỵ Gió lạnh vẫn vô tình thổi. Bà lầm lũi bước, không biết sẽ đi về đâu. Màn đêm vẫn phủ. Sao lạc đầy trời. Minh Viễn! Minh Viễn! Anh ở đâu?
Tình buồn
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương Kết