Chương 20
Tác giả: Tào Đình
Nghỉ hè có nghĩa là gì? Mùa hè, ngoài nóng nực có nghĩa gì nữa? Có nghĩa là các thiếu nữ ăn mặc hở hang.
Tôi đi trên đường phố Trùng Khánh vào một ngày nóng nực, vừa vui vừa hoàng mang. Tôi không thể quen cái nắng khủng khiếp của mùa hè Trùng Khánh, nhưng lại rất thích cách ăn mặc của những người đẹp Trùng Khánh trong mùa nóng: ngoài chuyện không mặc gì, còn lại, kiểu nào họ cũng dám mặc cả…
Tôi ngước mắt nhìn mặt trời giữa trưa, ánh nắng chói chang khiến mắt đau nhức, đến nỗi không thể nào mở mắt. Hồ Khả mắng tôi là đồ ngốc: “Chỉ có thằng ngốc mới nhìn mặt trời vào lúc giữa trưa tháng Tám”.
Tôi thừa nhận mình là kẻ ngốc. Bởi vì chỉ có kẻ ngốc mới đưa bạn gái đi mua đồ giữa ngày nắng 380C.
“Tiểu Dương, ngày mai chúng ta đi sắm đồ nhé!”. Điện thoại của Hồ Khả.
“Cái gì? Anh không muốn đi, trời nóng lắm”.
“Không được! Nhất định anh phải đi!”.
“Vì sao?”
“Bởi vì em cần đi”.
Good! Lý do xác đáng!
Và giờ bị Hồ Khả kéo đi khắp nơi. Tôi nói với nàng: “Em không sợ cháy nắng sao?”. Tôi hy vọng có thể dọa nàng, bởi vì con gái rất sợ những câu đại loại như vậy.
“Không, em không bị rám nắng”. Hồ Khả nheo mắt nói, nắng quả rất dữ, người đi đường không ai muốn mở mắt. “Anh bớt phàn nàn đi, chẳng lẽ ngày nào anh cũng ở nhà với em gái ư?”.
Tôi nghĩ, cũng phải, ở nhà với em gái là đầu tư lỗ vốn nhất trên đời.
Mùa hè là mùa của dục vọng.
Bây giờ là mùa hè. Tôi đi trên đường dưới cái nắng 380C, cảm nhận một cách đày đủ cái nghiệt ngã của thời tiết mùa hè và sự mát mẻ của các thiếu nữ. Trời nóng hầm hập, các cô mặc trang phục hè mỏng manh, váy cộc, mini jupe, áo hở lưng màu xanh nhạt, vàng nhạt, trắng toát, giống như những quả táo gọt vỏ bày trên đĩa nhấp nhô. Hồ Khả mấy lần đưa khăn giấy cho tôi lau mặt, nàng nhìn khuôn mặt đỏ lựng đẫm mồ hôi của tôi nhếch mép cười ranh mãnh.
Cô thiếu nữ đi bên cạnh chúng tôi mặc áo phông bó hở rốn, tôi bỗng nhận thấy cái rốn của cô ta cũng rất bắt mắt và đúng là phát ra yêu khí. Thuở nhỏ xem Tây du ký, tôi vẫn còn nhớ chuyện những sợi tơ độc chết người từ rốn yêu quái tuôn ra. Nhưng tôi cứ nhìn chằm chằm vào cái vị trí tuyệt đẹp đó, thầm nghĩ cái rốn kia cũng nguy hiểm như tử huyệt của yêu quái, nó mê hoặc người ta, khiến đầu óc người ta mụ mẫm, biết rõ là cạm bẫy nhưng vẫn lao vào, can tâm tình nguyện, chết không hối hận.
Mắt tôi lại xuôi theo rốn nhìn xuống đùi cô ta, cặp đùi mảnh dẻ trắng nõn, nhưng tiếc là hơi cong, tôi cau mày vì cảm thấy tiếc cho cô ta. Cô gái khoảng hai lăm, hai sáu tuổi, tôi nhìn thấy cái váy siêu ngắn của cô, thử đoán màu chiếc quần lót bên trong và đoá hoa kia…Tôi đang cố mường tượng; bên dưới đường viền cạp quần màu đen kia là vật gì mà cứ trồi lên hạ xuống thì…Ối! Đau quá! Ai đó đã giẫm mạnh lên chân tôi.
“Này! Anh cúi đầu làm gì vậy? Không có ai nhìn quần lót phụ nữ mà say mê như anh? Nghiễm nhiên coi như không có tôi…”. Thì ra Hồ Khả giẫm gót giày lên chân tôi.
Lúc đó tôi dướn thẳng người, nhìn Hồ Khả đang tức giận, mặt đỏ gay, tôi chối bay: “Đâu có, anh đâu có nhìn quần lót của cô ta, anh chỉ muốn nghiên cứu cô ta dùng giấy vệ sinh nhãn hiệu nào!”.
Vậy là tôi bị mắng té tát.
Gần đây tôi đã không còn lấy Hồ Khả ra làm ví dụ phản bác nhận xét của Hà Tặc. Cậu ta thường nói: “Con gái Trùng Khánh như hổ dữ”.
Tôi xoa moa mu bàn chân đau điếng. Gần đây, Hồ Khả ngày càng phát huy ưu thế của người đẹp, động tý là giẫm chân tôi, phàn nàn đàn ông khong thể không quản, tôi gật đầu lĩnh giáo, sau đó gần như copy “nguyên xi” chuyển đến Hà Tặc: “Đàn bà không thể không quản”.
Người ta rất gầy, biết là đánh tôi không có hiệu quả đành dùng giày gót nhọn giẫm vào chân tôi, con quay một vòng 3600, chiêu này có tên: tuỳ cơ ra đòn.
Tôi đứng trước mặt Hồ Khả, mắt nàng trợn tròn dưới tròng kính nâu, những chỗ sém nắng trên mặt chuyển màu nâu nhạt, tương phản một cách kỳ lạ với làn da trắng muốt. Hôm nay Hồ Khả mặc chiếc váy liền màu vàng nhạt và chiếc áo bó bên trong cũng màu đỏ, tay cầm cái túi nhỏ màu hồng, thật ra chẳng để làm gì nhưng lại đạt hiệu quả trang sức vào bậc nhất. Cử chỉ duyên dáng, tao nhã. Tôi thầm so sánh Hồ Khả với cô gái kia, kết luận: phần thắng nghiêng về Hồ Khả, lòng thầm mãn nguyện. Hồ Khả xinh đẹp là bạn gái của tôi! Vậy là kiêu hãnh khoác tay nàng, thẳng người cất bước trước sự ngưỡng mộ của những gã đàn ông qua đường. Tính sỹ diện đàn ông được thoả mãn cao độ. Buổi chiều, tôi quyết định đưa Hồ Khả đi ăn cơm Tây, một nhà hãng cũng chẳng ra gì nhưng do dán mác ngoại nên vẫn được dân Trùng Khánh hoan nghênh. Hồ Khả rất lịch thiệp, nàng ăn từng miếng nhỏ nhẹ. Tôi ăn xong suất của mình, ngồi nhìn nàng ăn và tự hỏi, nàng và con mèo Sbin, ai ăn nhanh hơn, cuối cùng kết luận: như nhau. Tôi nhìn đôi môi nàng cử động, mím lại, nhai - môi rất bóng, không biết là son hay màu môi thật, chỉ biết lúc đó đầu tôi lại nghĩ tới những chuyện không đứng đắn.
Mùa hè tràn đầy dục vọng!
“Nhìn gì! Không được nhìn!”. Giọng nói kiêu kỳ của Hồ Khả quá khác người. Nàng thường hét to để che giấu sự xấu hổ. Thấy nàng xấu hổ, tôi không nhìn nữa.
Vậy là tôi đành chuyển ánh mắt sang phía khác, phía đó lại đúng là khu vệ sinh, có một cô nàng rất xinh khoảng hai mươi tuổi vừa vào, tiếp đó là hai người đàn ông đi ra, rồi một đứa trẻ… Khỉ thật! Lại vào, sau đó…
Nửa tiếng đồng hồ trôi qua rất nhanh, Hồ Khả đang ăn. Những người xung quanh cũng đã kết thúc bữa ăn, người ra về, người vào nhà vệ sinh. Đĩa của Hồ Khả vẫn còn một nửa. Nàng đang chăm chú tấn công món bít tết bò, tôi ngờ nàng đang tìm trong miếng thịt xem có con sâu nào không.
Nhìn nhà vệ sinh lâu như vậy, cuối cùng cũng có kết quả. Tôi phát hiện cô gái đẹp hai mươi tuổi vào lâu như vậy vẫn chưa ra. Tôi lại muốn làm anh hùng, tôi đoán có thể nàng cũng đang gặp rắc rối, có một gã côn đồ nào đó…Đang định xông vào thì nàng trở ra, mặt mày tươi tỉnh, đầu tóc gọn gàng, môi son tươi rói…Tôi thắc mắc tại sao phụ nữ cứ phải vào nhà vệ sinh trang điểm lại. Tôi không thể không nghi ngờ liệu nàng có nhổ lông nách, lấy gỉ mũi trong đó. Nghĩ tới đó, tôi thấy mình thật đáng ghê tởm.
Tôi lại lia mắt về phía người đẹp Hồ Khả bên cạnh, cuối cùng nàng cũng đã thanh lý được hai phần ba suất ăn.
“Chán quá hả?”. Có lẽ nàng đã nhận ra người đối diện sắp ngủ gật. Mặt không chút biểu cảm, nàng nói: “Trong túi có cuốn của An Ni Bảo Bối , anh lấy mà xem”.
Tôi nhìn cái túi hồng của Hồ Khả trong tay mình.
“Không, để anh cầm giúp em, túi của người khác anh không thích lục lọi”, nhất là của phụ nữ - tôi thầm bổ sung.
Sau đó Hồ Khả tự lấy cuốn sách đưa cho tôi. Tôi còn chưa kịp liếc tên cuốn sách, Hồ Khả đã nói:
“Không ăn được nữa”. Nàng cau mày, ngay cả khi nàng cau mày cũng rất đáng yêu.
Tôi kéo nàng đứng lên, nói không sao, không sao, sau đó làm như tiện tay ôm cổ nàng, vô tình hay hữu ý chạm vào ngực nàng. Hồ Khả biết ngay, nàng trợn mắt lườm tôi, nhưng nàng cũng giữ thể diện cho tôi, không mắng.
Con người hay suy nghĩ vẩn vơ là tôi lại một lần nữa quả quyết: Mùa hè là mùa của dục vọng.
Khi chia tay, tôi đề nghĩ ngày mai đi bơi, kế hoạch đã được thông qua.
Trở về nhà, thấy cô em gái vốn dĩ sôi nổi, tràn đầy sinh lực ngồi trên đi văng, vẻ mệt mỏi, tay cầm điện thoại, mắt vô hồn nhìn trân trân vào khoảng không. Tôi hỏi: “Con lỏi này có chuyện gì thế, thất tình phải không?”.
Tưởng sẽ có một cử chỉ đón tiếp thân mật, không ngờ An An chỉ liếc tôi với ánh mắt ảo não rồi lại nhìn vào điện thoại, lần đầu tiên nó không có vẻ khiêu chiến. Thật lạ quá! An An có gì đó bất thường.
Tôi chạy ra ban công, Mai Mai vẫn đang ngồi vẽ. Ánh nắng buổi chiều tuy không đáng sợ như buổi trưa nhưng vẫn rất gay gắt. Thấy Mai Mai bị nắng thiêu đốt không thương xót, tôi không chịu nổi.
Hồi nhỏ nghe mẹ kể chuyện ông mặt trời sở dĩ đổ cả một thác nắng như vậy xuống con người là bởi vì ông ấy có bộ râu rất dày. Tôi xót xa khi tưởng tượng bộ râu ông mặt trời đổ nắng không thương tiếc lên làn da non nớt của Mai Mai.
Tôi bảo: “Mai Mai, trời nóng thế này, vào phòng ngồi cho mát, đợi mặt trời lặn hãy vẽ”.
Mai Mai ngẩng đầu, nhìn tôi với nụ cười thoảng nhẹ, thánh thiện như không thể chạm tới. Tôi nghĩ, phải chăng em gái tôi đúng là tiên nữ?
Mai Mai mặc một cái váy kiểu cũ màu xanh nhạt làm nổi bật làn da trắng muốt, non mọng như giọt sương đậu cành sắp rơi. Tôi hận đôi mắt bướng bỉnh của mình đã vô tình liếc vào ngực em, mặc dù chỉ vô thức nhưng hồi lâu sau tôi vẫn không trấn tĩnh được. Tôi tự biện hộ, có lẽ là do tiếp xúc nhiều với Hồ Khả trong thời gian dài nên cứ nhìn thấy phụ nữ là mắt tôi giống như phản xạ có điều kiện, lại hướng vào một vài vị trí nhất định.
Nhưng tôi nhanh chóng phản bác quan điểm của mình. Hồ Khả là người thế tục, nàng giống như quý phi trong cung cấm, dù đẹp mê hồn nhưng vẫn là người trần mắt thịt. Còn Mai Mai là người của Tiên giới, em không nói được là do hờn ghen của tạo hoá, nhưng sự im lặng không lời lại càng khiến em có vẻ thoát tục hơn.
Mai Mai là tiên nữ. Mai Mai là em gái tôi. Về tình về lý, tôi đều không được phép có ý nghĩ gì khác, ngay cả ý nghĩ vô thức cũng là tội lỗi, không được phép. Mặc dù em đẹp mê hồn, nhưng tôi không được phép động lòng.
Mai Mai đứng dậy, nhìn tôi, mắt như mảnh trăng đầu tuần, êm đềm như nước chảy, em nắm một bàn tay lại, tay kia chỉ vào cái xương nhô lên ở ngón tay thứ hai, ra chiều bảo bây giờ là mùa thứ hai của năm. lại để hai ngón trỏ vào lòng bàn tay trái xoè rộng, xê dịch từ lòng bàn tay lên trên, tượng trưng cho ánh mặt trời. Mùa thứ hai là mùa hè, Mai Mai nói em phải nắm lấy mùa hè, đã là mùa hè thì phải có mặt trời.
Tôi nhìn em, nói: “Em vẽ thì cứ vẽ nhưng phải giữ gìn sức khởe. Mặt trời dữ dội thế này em nắm bắt sao được?”. Phải nói thêm mấy câu nữa Mai Mai mới chịu vào nhà. Vừa vào phòng đã chạy đi gọt trái cây, pha nước mát cho tôi, mỉm cười ra hiện nhắc tôi ăn trái cây phải rửa tay.
Tôi nhìn Mai Mai đang sung sướng một cách bất thường, lại nhìn An An vẫn ngồi như hoá đá trên đi văng, thầm nghĩ, thật khổ cho Mai Mai, một mình ở nhà không ai để ý, thật cô đơn. Mình lại không thể thường xuyên ở bên em, con bé An An tính cách như hổ cái càng không thể ở nhà lấy một ngày chơi với chị. Còn mình cũng thỉnh thoảng mới nói chuyện, mỗi lần ở cùng em, thấy em vui như vậy, lòng tôi càng áy náy.
Tôi ăn hai quả lê, bỗng đề nghị: “Ngày mai anh đưa em đi bơi nhé?”.