Chương 4
Tác giả: Tào Đình
Thành phố Trùng Khánh một ngày nắng, ánh mặt trời rực rỡ trùm lên nhịp sống khá êm đềm của những con người ở đây. Người ta ung dung đi lại trên khắp phố phường.
Nơi chính diện khu trung tâm có bức tượng, dưới chân tượng, một gã điển trai đang ngồi trầm ngâm.
Tôi đang đợi A Thụ.
Tôi ngồi dưới chân bức tượng, nơi chán game với cái điện thoại di động rồi cứ để ánh nắng thả sức vuốt ve. Màn hình điện thoại liên tục hiện lên một dãi số điện thoại. Tôi nheo mắt ngắm nhìn đám mây lướt nhẹ trên bầu trời. Tôi biết chủ nhân của số điện thoại này là một mỹ nữ.
Tôi mừng thầm, trong lòng phấn chấn. niềm vui cứ lộ ra, không che giấu được.
Buổi trưa, khi đi ăn cơm, tôi gặp Hồ Khả ở nhà ăn; lúc ấy tôi lúng túng, không biết nói gì. Hồ Khả đi cùng với mấy cô bạn, nàng cũng nhìn thấy tôi, cười, giơ tay vẫy chào: “Hi !” rất tự nhiên và đáng yêu.
“Hi ! Hi !...” Luống cuống đáp lại, tôi vô tình giơ tay phải đang cầm cái bát ăn cơm lên vẫy.
Hà Tặc đứng bên cạnh, cười giễu tôi là vừa nhìn thấy người đẹp đã hồn siêu phách lạc, trông như thằng ngố.
A Thụ cũng hùa theo, hai gã bắt đầu công kích tôi. Tôi cảm thấy mặt mình đang đỏ dần lên.
Cố gắng kìm chế! Cố gắng trấn tĩnh!
“Dương Dương, trấn tĩnh lại đi!” Tôi thầm nhắc bản thân, cố giữ vẻ ngoài bình thường.
Cô bạn của Hồ Khả nói một câu gì đó, cả hội cười phá lên, Hồ Khả liếc nhìn tôi khiến tôi vừa xúc động vừa ngạc nhiên.
Lúc ăn cơm, dưới sự cổ vũ của Hà Tặc và A Thụ, tôi để điện thoại ở chế độ không rung chuông, đến trước mặt Hồ Khả, vờ hỏi mượn điện thoại của nàng.
“Hồ Khả, có thể mượn điện thoại của bạn gọi một cuộc không? Điện thoại của tôi hết pin.” Tôi thầm nghĩ, xin mẹ tha lỗi cho đứa con hư này. Mẹ vẫn dạy tôi nói dối là xấu.
Mấy cô gái lại nhìn tôi cười, làm tôi khó khăn lắm mới giữ cho tóc không dựng đứng. Hồ Khả ngây người trong giây lát, sau đó rút điện thoại đưa cho tôi. Tôi lấy làm đắc ý.
“Dùng điện thoại của em, dùng điện thoại của em đây này.” Mấy cô bạn gái nhao nhao, vội vã rút điện thoại trong túi nhét vào tay tôi. “Gọi đi anh!”
Tôi cầm điện thoại của một cô, nghĩ bụng, cô gái, tôi quả thật chịu không nổi cử chỉ hào hiệp này của cô. Trong lúc tôi đứng ngây người như trời trồng thì chợt thấy khuôn mặt nhăn nhở của Hà Tặc và A Thụ. A Thụ đã cười đến mức suýt ngã xuống đất. Không còn cách nào khác, tôi đành cầm điện thoại của cô gái kia tự bấm số của mình; đứng cách chỗ nọ hai mét, tôi nói với cái máy không có người ở phía bên kia. Tôi làu bàu mấy câu chẳng có đầu có cuối rồi tắt máy trở lại chỗ Hồ Khả, nói không gọi được, đoạn lúng túng định đi.
“Này, thử dùng máy của tôi xem, máy nhắn tin có lúc hay mất tín hiệu.” Hồ Khả đứng dậy đưa điện thoại cho tôi. Tôi nhìn Hồ Khả cười rạng rỡ, đang quay quay cái dây đeo điện thoại trong tay, vội giơ lên đón, ngạc nhiên, lý nhí cảm ơn nàng. Lúc đó, mấy cô bạn của Hồ Khả lại cười rộ lên khiến tôi không biết giấu mặt vào đâu. Suy nghĩ của các cô gái luôn kỳ quặc và bất thường!
Bây giờ tôi đang ngồi dưới chân bức tượng trước cổng trường, tôi đang đợi A Thụ. Tôi đã gọi điện về nhà bảo Mai Mai chuẩn bị cơm tối. “Tối nay A Thụ sẽ đến và nghỉ ở nhà chúng ta, bọn anh sẽ cùng xem bóng đá.”
A Thụ là người Hà Bắc. Anh chàng thật thà này đến giờ vẫn giữ bí mật về mối tình đầu của mình. Mười mấy năm liền, gã chỉ là tên mọt sách, không biết đàn bà sinh ra là để đàn ông yêu, phụ nữ luôn có một “đóa hoa đẹp”.
Mỗi khi tôi và Hà Tặc bàn luận với nhau về bạn gái của đứa này gợi cảm, đứa kia hấp dẫn, A Thụ luôn tỏ vẻ khó chịu; gã làu bàu: “Có gì đâu, mẹ tớ và bà tớ cũng là phụ nữ.”
Đối với gã cao tăng đắc đạo này, ban đầu cả tôi và Hà Tặc đều lấy làm lạ, lâu dần cũng quen, mặc kệ gã dị ứng với người khác giới. Rừng lớn thiếu gì chim. Tôi và Hà Tặc đã háo sắc rồi thì cũng phải có một A Thụ hòa thượng chứ, như vậy mới “cân bằng sinh thái”.
Sáng chủ nhật, A Thụ bỗng tỏ ra hào hứng, đồng ý đi cắt tóc. Bây giờ tôi đang chờ gã. Tối nay có một trận bóng quan trọng. A Thụ chưa bao giờ đến nhà thuê của chúng tôi. Không như Hà Tặc, ngay buổi đầu nhìn thấy An An đã không giấu giếm ý đồ theo đuổi, và từ đó đến nhà tôi suốt.
Mặt trời đang chếch về tây, A Thụ vẫn chưa đến. Tôi nhận được tin nhắn thứ tư hẹn là mười phút nữa sẽ đến. Tôi nghĩ tuổi thanh xuân của tôi có được bao nhiêu lần mười phút để mà chờ đợi! Không thể lãng phí thời gian. Vậy là tôi lại mở điện thoại ngắm nhìn số máy của Hồ Khả – nhìn những con số đó, tôi cảm thấy yên lòng.
Cuối cùng A Thụ, sau n lần mười phút đã chạy đến, trông chẳng khác gì con ngựa vừa phải chạy một vạn dặm đường.
Tôi nói: “Cảm ơn cậu đã ban cho tôi mười phút dài đến thế.”
A Thụ đánh trống lảng, hỏi: “Cậu thuê nhà ở một mình sao?”
“Không, tớ ở cùng với hai cô em gái.” Tôi nói.
“Ừ nhỉ, suýt thì quên, cậu còn có hai cô em gái.” Hắn lẩm bẩm.
A Thụ nói như vậy cũng chẳng có gì lạ. Bởi vì mỗi khi tôi và Hà Tặc tranh luận xem Mai Mai và An An, ai đẹp hơn trước mặt A Thụ thì hắn coi như chúng tôi đang bàn chuyện Coca và nước ngọt, thứ nào ngon hơn. Quả thực, hắn không để mắt đến phụ nữ.
Đến trước cửa, khi tôi còn chưa kịp lấy chìa khóa ra thì cánh cửa bỗng bật mở, An An lao ra như một con sói nhỏ bị nhốt cả tuần, tông ngay vào A Thụ đang đứng cạnh tôi.
“Ối!” Khi phát hiện người húc vào mình là một cô gái, A Thụ hốt hoảng kêu lên.
So với phản ứng của A Thụ thì An An tỏ ra bình tĩnh hơn nhiều; nó vội vàng lách khỏi A Thụ, miệng làu bàu câu chửi gì đó. Nó liếc tôi một cái, liến thoắng: “Anh đã về, em ra ngoài một lát!”, rồi phóng vụt đi như một con chim. Tôi còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã không còn thấy bóng dáng nó nữa.
Con bé An An dạo này không hiểu có chuyện gì mà hay qua đêm đến thế. Tối qua nó ở nhà, tôi còn chưa kịp chỉnh cho một trận, bây giờ lại chạy biến đi đâu không rõ. Tôi kêu trời về sự phức tạp của thế giới phụ nữ. Không biết làm thế nào để quản lý cô em bất trị này.
Nhà cửa đã sắp xếp gọn gàng, thoang thoảng mùi thức ăn, khỏi cần nghĩ cũng biết là do Mai Mai làm. Mai Mai rất chăm chỉ, chu đáo. Bây giờ, việc nhà đã xong, nó ngồi vẽ tranh trên ban công. Tôi bảo A Thụ ngồi xem ti vi để tôi chuẩn bị bàn ăn.
Khi quay trở lại phòng khách, tôi nhận thấy nét mặt A Thụ có cái gì khang khác; hỏi tại sao, gã nói là vì trong nhà có phụ nữ, rồi chỉ vào con mèo Spin đang dụi đầu vào chân gã – Spin là mèo cái.
Tôi bật cười: “Cậu nói thật đấy chứ? A Thụ, cậu không nên cực đoan thế! Lẽ nào cậu đúng là một hòa thượng?” Tôi băn khoăn hỏi lại gã. Sau đó, nhận thấy mặt gã đỏ dần rồi chuyển sang tái, bối rối xoay xoay cái điều khiển ti vi, tôi bèn bế con Spin ra ngoài, thầm nghĩ, cha này hâm thật rồi. Tôi quay trở lại phòng khách.
Khoảng mười phút sau, A Thụ thì thầm với tôi, vẻ bí mật: “Có một nàng tiên”, gã giơ tay vẽ lên không trung một hình người, vẻ xúc động, “ở trên ban công nhà cậu”.