Hồi 29
Tác giả: Thanh Phong (dịch giả)
Khi mấy người ăn uống vừa rồi, vùng nghe dưới gốc cây phù dung có tiếng người đằng hắng, ai nấy đều giựt mình muốn chạy, xảy thấy ông già đầu bạc, Ở dưới gốc
cây chun lên, trạc chừng bảy mươi ngoài tuổi, tóc bạc mà mặt còn trẻ, có khí tượng thần tiên, bước tới chắp tay nói rằng:
Lão đây là thần giữ hoa, rất cảm mấy ông có lòng tế điện, biết xót ngọc thương hương mà làm lễ đưa xuân, chí thiền cảm cách, bọn tôi không biết lấy chi báo đáp, nên muốn cứu bọn ông thoát vòng khổ hãi cho khỏi Ở nơi trần thế mà lục lục như vầy. Ai nấy nghe nói thì biết là thần nhơn, liền rùng tùng quỳ xuống chắp tay nói rằng:
May nhờ thần thánh giáng lảm, xin ra ơn cứu vớt bọn đệ tử gái trai cả thảy vượt khỏi nhơn gian trần khổ, thì bọn tôi tình nguyện rưới quét tiên động thiệt cũng vui lòng, chẳng hay thần thánh có khứng thâu nạp cùng chăng?
Thần nhơn nói:
Nay có Đương kim Thiên tử dạo chơi tại tĩnh này, chẳng bao lâu người sẽ đến đây, bọn ông hễ thấy nguy thì phò thấy cấp thì cứu, hễ thấy người nào tên là Cao Thiên
Tứ thì là Thiên tử đó, ghi lấy, nhớ lấy, chớ nên sai lầm.
Nói dứt lời, vùng hóa một trận hương phong biến mất. Ai nấy mừng rỡ chắng cùng, bèn ngước mặt lên trời vái lạy khấu tạ lại day mặt nơi đám hoa mà tạ ơn. vừa muốn dọn thêm một tiệc nữa ăn uống cho vui, bỗng nghe trên lầu phía Tây nơi- Huẩn ngọc các, có người ăn uống reo cười inh ỏi, rồi lại nghe có tiếng đánh lộn, không biết là việc chi. Nguyên chỗ ấy có bọn du ác, đến đó uống rượu say sưa rồi đánh lộn với nhau , thường thường như vậy, người đầu đãng là một tên thổ hào tại xứ ấy, họ Khu tên Hồng, hổn danh là Phi Thiên Pháo, trong nhà có của, nên thỉnh giáo sư đến, học đặng một hai miếng chi đó, rồi tụ một lũ vong mạng, hễ tới đâu thì gây gỗ tới đó, ngày ấy đến Huẩn ngọc Các uống rượu, nhơn giành chỗ ngồi nên mới sanh ra sự đánh lộn, nguyên vì tại chỗ bàn giữa đã có một người đến ngồi trước rồi, bọn ấy đến sau, lại muốn đuổi đi mà giành chỗ cho mình, chẳng dè nhằm người cứng cỏi, không chịu nhịn thua, nên mới sanh sự.
Lúc đang đánh lộn với nhau, may gặp Thiên tử với Nhựt Thanh vừa đi đến đó, nghe có tiếng đánh lộn, liền chạy tuốt lên lầu, coi như có việc bất bình thì ra tay đánh giúp, khi hỏi ra thì biết Khu Hồng dọc ngang, phần thì người ấy có một mình, không ai giúp sức, vì những kẻ đứng coi đều sợ oai thế Khu Hồng, nên chẳng ai dám nói chi tới. Nhựt Thanh thấy vậy dằn lòng không đặng liền xốc tới thoi lia đánh lịa, đánh thôi, những quân vong mạng lăn nghiêng lăn ngửa, rùng rùng xuống lầu kéo nhau chạy mất. Người ấy bèn lạy Thiên tử và Nhựt Thanh mà nói rằng:
Cúi trông nhị vị cứu chữa, thiệt ơn ấy rất dày, chẳng hay hai vị khách quan tên họ là chi, người Ở xứ nào, có việc chi đến đây cứu tôi như vậy?
Thiên tứ nói:
Ta là người Ở Bắc Kinh, họ Cao tên Thiên Tứ, đi với con ta là Nhựt Thanh, đến đây thăm bà con, vì nhứt sanh ta hay can thiệp sự bất bình nên hễ gặp ai ỷ thế khi
người thì ta đánh liền, nay thấy túc hạ diện mạo đoan trang, ắt chẳng phải người thường, nên khiến con ta giúp sức đánh bọn ấy, nó đã chạy hết rồi, xét lại thì lũ ấy là
đồ vô dụng dám ỷ thế khi người, chắng hay túc hạ tên họ là chi?
Người ấy nói: Tôi họ Vương tên Nhuận, buôn bán hàng lụa sô sa, nhơn lúc rảnh rang đến đây ăn uống chơi, tôi tới trước lựa chỗ tốt mà ngồi, lũ ấy tới sau, nó lại ỷ đông mà hiếp người, biểu tôi phải nhường chỗ lại cho nó, bởi tôi không nhường nên mới sanh sự đánh lộn, may nhờ nhị vị đến đây cứu tôi, thiệt là ơn rất nặng, tiệm tôi cách
đây chắng xa, xin mời nhị vị đến tiệm tôi chuyện vãn chơi cho biết. Thiên từ nói:
Việc nhỏ mọn chút đỉnh có đủ chi phải tạ ơn, nay túc hạ đã có lòng tốt, thì ta cũng tuân theo.
Rồi đó Thiên tử, Nhựt Thanh và Vương Nhuận ba người ra khỏi Huẩn ngọc Các, dắt nhau về tiệm phân ngôi chủ khách mời ngồi, trà nước xong rồi, Vương Nhuận liền
hối gia nhơn dọn ra một tiệc bĩ bàn thết đãi hai người, uống đặng vài tuần, Vương Nhuận bèn nói rằng:
Nhị vị khách quan nếu ưa đi chơi thì để ngày mai tôi dắt đi chơi một chỗ rất vui.
Đêm ấy ăn uống rồi Vương Nhuận cầm hai người Ở lại nơi tiệm mà nghỉ.
Sáng ra bữa sau dùng cơm điểm tâm rồi, ba người sắm sửa ra đi, dắt theo một đứa tiểu đồng, thẳng đến Thiên hương Các. Ngày ấy bọn Huỳnh Vĩnh Thanh và Trương, Lý ba người cũng có đến đó ăn uống vui chơi. Nguyên vì chỗ ấy có phân ra Đông, Tây, Nam, Bắc bốn lầu đều cất giống nhau một kiểu, mỗi một lầu dọn đặng mười mấy tiệc, dầu cho khách đông chừng mười mấy người cũng còn rộng rải thong thả. Thiên tử, Nhựt Thanh và Vương Nhuận lên Nam lầu ngồi, những bọn má phấn môi son đều trang điểm tề chỉnh, bước ra thi lễ và mời vào tiệc ăn uống tự tình, một nàng tên là Diêu Cơ, một nàng tên là Thể Cơ, một nàng tên là Lệ Cơ, ba nàng thảy đều dưới hai mươi, dung nhan xinh đẹp, tài mạo gồm đủ, uống đặng vài tuần vùng nghe xa xa bên phía Tây lầu có tiếng người ăn uống chơi bời rất nên vui vẻ. Nguyên tại chỗ ấy là chỗ bọn Huỳnh Vĩnh Thanh ăn uống tại đó, mấy người đang xúm lại ép Thể Vân uống rượu. Thể Vân nói:
Liệt vị uống trước, thiếp sẽ uống sau. Lý Sanh nói:
Xin khanh hãy uống cho mau, tôi có chuyện hay mà nói.
Thể Vân bị ép quá nên phải uống thêm ba chén lớn, ai nấy đều vỗ tay cưởi rằng:
Con si tình tỳ nữ này nó đợi cho Lý lang ép nó mới chịu uống, vậy mới là chung tình cho chớ.
Thề Vân nói:
Tôi bị mấy ngưởì ép tôi uống tới ba chén lớn, rồi lại xúm nhau cười tôi nữa sao?
Nói rồi kêu con a huờn đem dọn ra thêm một tiệc rồi nói rằng:
Để tôi bày ra một cái tửu lịnh khác cho mãn cái tiệc này, vì hôm nay hai vị Công tử và hai chị chưa uống bao nhiêu để em bày ra một tiệc này đặng uống vùi với liệt vị
một bữa, như ai thua thì không phải là tữu lý anh hùng.
Ai nấy đều khen hay, nhơn thấy Thể Vân đã mấy lần uống ba chén lớn, lại thấy nàng ra lịnh làm vậy thì mừng lắm, chắc làm sao nàng cũng say vùi đặng có xúm nhau mả cười. Trong giây phút tiệc đã dọn rồi ghế bàn đều thay đồ mới, dọn dẹp chỉnh tề, chính giữa để một cái Nan kinh tháp, chung quanh ghế cố. ngoạn sắp đầy, nào là
tân thi cỗ họa, nào là kim giãn van tiển, hai bên vách phấn treo đầy những tranh tượng có danh, mai, lan cúc, trúc, bên tả có để một cặp túy ông ỷ, bên hữu có bày một cái trương quý phi sàng, nơi trước lầu thì có để mấy bồn huê thơm cỏ lạ, hơi bay nực mùi, chính giữa có treo đèn tiễu ngao san, bốn phía thì treo đèn lục giác pha ly, sáng suốt như ban ngày, còn trên bàn thì đồ ngon vật lạ chẳng biết là bao nhiêu, sáu người ngồi vào tiệc. A huờn đứng hầu hai bên, lúc ấy vừa đầu canh một, trăng tỏ làu làu, a huờn lại đốt thêm mấy ngọn liên hoa đăng, lại càng thêm thú, Thể Vân bèn khiến Thu Nguyệt đem ống chiếm linh và bồn đô hột ra, mỗi người đều phải đổ hột trước, như ai đổ ít hường hơn thì phải rút ống xâm trước, còn ai đổ không có hường, thì phải bị phạt trước một chén lớn, hoặc đổ có hường bất kỳ nhiều ít thì phải đặt lên mà kêu. Rồi đó Huỳnh Sanh đổ trước, hốt hột đổ ra, thì đặng năm mặt nhì một, mặt nhứt, rồi nói rằng:
ăy là: Bắc nhạn tiêu dương.
Đến phiên Trương Sanh đổ đặng một mặt nhứt, một mặt ngẩu, bốn mặt sa, rồi nói rằng:
ấy là: Nguyệt minh quân hạc thủ mai hoa.
Lý Sanh đổ đặng ba mặt lục, ba mặt tứ, rồi nói rằng:
ấy là: Hồng vân tán tựu ná thiên biên.
Kỳ Vân đổ đặng năm mặt nhứt, một mặt tứ rồi nói rằng:
Để tôi cho một cái tên mới cho cáe người nghe, ấy gọi là: Cửu thiên nhựt nguyệt khai tân vân.
Thoại Vân liền hốt hột đổ tiếp theo, bốn mặt sa, một mặt nhứt, một mặc lục, rồi nói rằng:
ấy là Thiên vản quy nha ngộ nguyệt minh.
Rất hết tới phiên Thể Vân đổ đặng sáu mặt ngẫu rồi nói rằng: ây là Mãn địa mai hoa.
Tuy vậy mà đen hết, Thoại Vân bèn nói rằng:
Mi đổ đặng lục phú không có hường, cứ theo lời giao, thì mi phải uống một chén lớn rồi ngâm bài thi chi đó thì ngâm cho ta nghe thử.
Thể Vân không biết làm sao, nên nói rằng:
Uống thì uống, ngâm một bài rồi tôi sẽ đổ lại. Mấy người đều nói:
Như vậy thì phải rồi, hãy ngâm đi cho mau, nếu chậm trể thì không đặng.
Thể Vân bèn ngâm rằng:
"Tình thơ nhứt chỉ. ký dữ tình lang, tư ức đa tình
lưỡng lụy uông, tự đáo tlỉu lang nguyệt dạ đồng tư ước, thệ
đồng sanh lữ bất phan trương, ám tưởng ngả lang biệt
hậu vô âm tín, nhá hại tương tư sổ nguyệt trường, hậu nô
mạng bạc như thu điệp, điễm đắc hóa vi hồng nhạn khứ
tầm lang, miễn đắc hương khâm dạ dạ vô nhơn bạn, điêu
trướng thời thời bất kiến lang, hựu thính đắc quyến đề thính thảm thiết, tự thị sầu nhơn thính đắc cánh đoạn can trường.
Ngâm rồi lại hốt hột mà đổ, đổ ra một mặt tứ, năm mặt lục, bèn nói rằng:
ấy là: Tướng quân tranh quái ấu.
Còn đang ăn uống vui cười, vùng nghe dưới lầu có tiếng xao xuyến rầy rà, ai nấy giựt mình đều làm thinh lẵng lặng nghe coi. Còn bên kia Thiên tử và Nhựt Thanh cũng đứng dựa lan can nghe, té ra một bọn côn đồ vào lầu xanh lựa mấy cô điếm lịch mà giựt, phần thì ngoài đường không ai dám tiếp, Nhựt Thanh thấy vậy bất bình bèn
chạy theo đoạt con điếm ấy lại, rồi giựt đặng một cây đao bề dài bốn thước rượt chém lũ côn đồ tan tác, máu chảy đầy đường, trong giây phút côn đồ chạy ráo. Nguyên lũ ấy là đồ phĩ loại, duy có ỷ đông hiếp người cô thế, chừng gặp tay cảm dỏng thì chạy như cua gảy càng. Lúc ấy, trong lầu xanh mụ Kiền bà dắt hết cả bọn ra lạy tạ ơn, lại bày tiệc thỉnh Cao thiên Tứ, Châu Nhựt Thanh và Vương Nhuận vào thết đãi. Bên kia Huỳnh Vĩnh Thanh đến mời, liền dắt Nhựt Thanh và Vương Nhuận qua qua bên Tây lầu ba vị Công tử xem thấy liều đứng dậy nghinh tiếp, hai đàng làm lễ ra mắt nhau xong rồi, Huỳnh Vĩnh Thanh hỏi rằng:
Chẳng hay tam vị tên họ là chi, quê quán xứ nào, xin nói cho tôi rõ?
Vương Nhuận nói:
Tôi họ Vương tên Nhuận vẫn là người Ở xứ này, buôn bán nghề hàng nhiểu, còn vị này họ Cao tên Thiên Tứ, người Ở đất Bắc kinh, còn vị này là con nuôi của người, họ Châu tên Nhựt Thanh, ngày trước cũng can thiệp việc bất bình cứu đặng tôi, chẳng dè hôm nay lại gặp bọn ác đồ này nữa.
Thiên tử nói:
ấy cũng là vì quan quân chắng đặng hết lòng, nên bọn ấy mới dám làm lộng như vậy, để tôi đi bẩm cho quan Tuần phủ người hay, đặng người răn trách quan viên bên phía võ biền, thì chúng nó mới hết lòng vì dân vì nước, chẳng hay ba vị tên họ là chi?
Huỳnh sanh nói:
Tôi đây là người Ở xứ này họ Huỳnh tên Vĩnh Thanh, ông tôi xưa làm chức Thị lang, còn hai người này cũng là con nhà thế gia.
Thiên tử nghe nói khen rằng:
Té ra ba vị cũng là dòng giống trung thần, hèn chi khẳng khái như vậy, chắng hay ba vịn còn là học sanh hay là đã có khoa mục chi chưa?
Huỳnh Vĩnh Thanh đáp:
Ba anh em tôi một giãi áo xanh cũng chưa có, nhơn tánh ưa du ngoạn, cho nên chẳng ham sự công danh.
Nói rồi liền khiến dọn tiệc, sáu người vầy lại ăn uống với nhau, Thiên tử nhơn thấy ba người nghĩa khí thâm trượng bèn nghĩ thầm rằng:
Ba người này diện mạo bề ngoài thì đặng, song chưa biết bề trong tài học thế nào, chi bằng ta khiêu thử coi cho biết, nếu quả có tài kinh luân mãng phúc, thì đề phòng ngày sau ta thâu nạp bết đặng phò tá trào đình.
Nghĩ rồi bèn đem những việc cổ kim thánh hiền hưng phế và trị quốc an bang hỏi. Ba người đối đáp như lưu Thiên tử thấy vậy khen rằng:
Ba vị Công tử đều là tài cao bác đấu, lựa phải buộc theo sự thi thơ làm chi, nếu chịu vào khoa ứng khảo, thì có lo chi là nhành quế chẳng vào tay.
Ba người đều nói rằng:
ấy chẳng phải là chỗ ba anh em tôi muốn, duy có chừng. nào nhà nước có việc nguy cấp, hoặc là nhằm năm cơ khẩn thì anh em tôi mới ra sức với triều đình.
Thiên tử nghe nói trong lòng vui đẹp. Khi ăn uống rồi ai nấy đều từ biệt nhau trở về chỗ ngụ.
Ngày ấy Thiên tử dắt Nhựt Thanh đi dạo chơi các xứ Xảy nghe thiên hạ ồn rằng: "Đang giữa ban ngày có yêu quái hại người.
Khi mấy người ăn uống vừa rồi, vùng nghe dưới gốc cây phù dung có tiếng người đằng hắng, ai nấy đều giựt mình muốn chạy, xảy thấy ông già đầu bạc, Ở dưới gốc
cây chun lên, trạc chừng bảy mươi ngoài tuổi, tóc bạc mà mặt còn trẻ, có khí tượng thần tiên, bước tới chắp tay nói rằng:
Lão đây là thần giữ hoa, rất cảm mấy ông có lòng tế điện, biết xót ngọc thương hương mà làm lễ đưa xuân, chí thiền cảm cách, bọn tôi không biết lấy chi báo đáp, nên muốn cứu bọn ông thoát vòng khổ hãi cho khỏi Ở nơi trần thế mà lục lục như vầy. Ai nấy nghe nói thì biết là thần nhơn, liền rùng tùng quỳ xuống chắp tay nói rằng:
May nhờ thần thánh giáng lảm, xin ra ơn cứu vớt bọn đệ tử gái trai cả thảy vượt khỏi nhơn gian trần khổ, thì bọn tôi tình nguyện rưới quét tiên động thiệt cũng vui lòng, chẳng hay thần thánh có khứng thâu nạp cùng chăng?
Thần nhơn nói:
Nay có Đương kim Thiên tử dạo chơi tại tĩnh này, chẳng bao lâu người sẽ đến đây, bọn ông hễ thấy nguy thì phò thấy cấp thì cứu, hễ thấy người nào tên là Cao Thiên
Tứ thì là Thiên tử đó, ghi lấy, nhớ lấy, chớ nên sai lầm.
Nói dứt lời, vùng hóa một trận hương phong biến mất. Ai nấy mừng rỡ chắng cùng, bèn ngước mặt lên trời vái lạy khấu tạ lại day mặt nơi đám hoa mà tạ ơn. vừa muốn dọn thêm một tiệc nữa ăn uống cho vui, bỗng nghe trên lầu phía Tây nơi- Huẩn ngọc các, có người ăn uống reo cười inh ỏi, rồi lại nghe có tiếng đánh lộn, không biết là việc chi. Nguyên chỗ ấy có bọn du ác, đến đó uống rượu say sưa rồi đánh lộn với nhau , thường thường như vậy, người đầu đãng là một tên thổ hào tại xứ ấy, họ Khu tên Hồng, hổn danh là Phi Thiên Pháo, trong nhà có của, nên thỉnh giáo sư đến, học đặng một hai miếng chi đó, rồi tụ một lũ vong mạng, hễ tới đâu thì gây gỗ tới đó, ngày ấy đến Huẩn ngọc Các uống rượu, nhơn giành chỗ ngồi nên mới sanh ra sự đánh lộn, nguyên vì tại chỗ bàn giữa đã có một người đến ngồi trước rồi, bọn ấy đến sau, lại muốn đuổi đi mà giành chỗ cho mình, chẳng dè nhằm người cứng cỏi, không chịu nhịn thua, nên mới sanh sự.
Lúc đang đánh lộn với nhau, may gặp Thiên tử với Nhựt Thanh vừa đi đến đó, nghe có tiếng đánh lộn, liền chạy tuốt lên lầu, coi như có việc bất bình thì ra tay đánh giúp, khi hỏi ra thì biết Khu Hồng dọc ngang, phần thì người ấy có một mình, không ai giúp sức, vì những kẻ đứng coi đều sợ oai thế Khu Hồng, nên chẳng ai dám nói chi tới. Nhựt Thanh thấy vậy dằn lòng không đặng liền xốc tới thoi lia đánh lịa, đánh thôi, những quân vong mạng lăn nghiêng lăn ngửa, rùng rùng xuống lầu kéo nhau chạy mất. Người ấy bèn lạy Thiên tử và Nhựt Thanh mà nói rằng:
Cúi trông nhị vị cứu chữa, thiệt ơn ấy rất dày, chẳng hay hai vị khách quan tên họ là chi, người Ở xứ nào, có việc chi đến đây cứu tôi như vậy?
Thiên tứ nói:
Ta là người Ở Bắc Kinh, họ Cao tên Thiên Tứ, đi với con ta là Nhựt Thanh, đến đây thăm bà con, vì nhứt sanh ta hay can thiệp sự bất bình nên hễ gặp ai ỷ thế khi
người thì ta đánh liền, nay thấy túc hạ diện mạo đoan trang, ắt chẳng phải người thường, nên khiến con ta giúp sức đánh bọn ấy, nó đã chạy hết rồi, xét lại thì lũ ấy là
đồ vô dụng dám ỷ thế khi người, chắng hay túc hạ tên họ là chi?
Người ấy nói: Tôi họ Vương tên Nhuận, buôn bán hàng lụa sô sa, nhơn lúc rảnh rang đến đây ăn uống chơi, tôi tới trước lựa chỗ tốt mà ngồi, lũ ấy tới sau, nó lại ỷ đông mà hiếp người, biểu tôi phải nhường chỗ lại cho nó, bởi tôi không nhường nên mới sanh sự đánh lộn, may nhờ nhị vị đến đây cứu tôi, thiệt là ơn rất nặng, tiệm tôi cách
đây chắng xa, xin mời nhị vị đến tiệm tôi chuyện vãn chơi cho biết. Thiên từ nói:
Việc nhỏ mọn chút đỉnh có đủ chi phải tạ ơn, nay túc hạ đã có lòng tốt, thì ta cũng tuân theo.
Rồi đó Thiên tử, Nhựt Thanh và Vương Nhuận ba người ra khỏi Huẩn ngọc Các, dắt nhau về tiệm phân ngôi chủ khách mời ngồi, trà nước xong rồi, Vương Nhuận liền
hối gia nhơn dọn ra một tiệc bĩ bàn thết đãi hai người, uống đặng vài tuần, Vương Nhuận bèn nói rằng:
Nhị vị khách quan nếu ưa đi chơi thì để ngày mai tôi dắt đi chơi một chỗ rất vui.
Đêm ấy ăn uống rồi Vương Nhuận cầm hai người Ở lại nơi tiệm mà nghỉ.
Sáng ra bữa sau dùng cơm điểm tâm rồi, ba người sắm sửa ra đi, dắt theo một đứa tiểu đồng, thẳng đến Thiên hương Các. Ngày ấy bọn Huỳnh Vĩnh Thanh và Trương, Lý ba người cũng có đến đó ăn uống vui chơi. Nguyên vì chỗ ấy có phân ra Đông, Tây, Nam, Bắc bốn lầu đều cất giống nhau một kiểu, mỗi một lầu dọn đặng mười mấy tiệc, dầu cho khách đông chừng mười mấy người cũng còn rộng rải thong thả. Thiên tử, Nhựt Thanh và Vương Nhuận lên Nam lầu ngồi, những bọn má phấn môi son đều trang điểm tề chỉnh, bước ra thi lễ và mời vào tiệc ăn uống tự tình, một nàng tên là Diêu Cơ, một nàng tên là Thể Cơ, một nàng tên là Lệ Cơ, ba nàng thảy đều dưới hai mươi, dung nhan xinh đẹp, tài mạo gồm đủ, uống đặng vài tuần vùng nghe xa xa bên phía Tây lầu có tiếng người ăn uống chơi bời rất nên vui vẻ. Nguyên tại chỗ ấy là chỗ bọn Huỳnh Vĩnh Thanh ăn uống tại đó, mấy người đang xúm lại ép Thể Vân uống rượu. Thể Vân nói:
Liệt vị uống trước, thiếp sẽ uống sau. Lý Sanh nói:
Xin khanh hãy uống cho mau, tôi có chuyện hay mà nói.
Thể Vân bị ép quá nên phải uống thêm ba chén lớn, ai nấy đều vỗ tay cưởi rằng:
Con si tình tỳ nữ này nó đợi cho Lý lang ép nó mới chịu uống, vậy mới là chung tình cho chớ.
Thề Vân nói:
Tôi bị mấy ngưởì ép tôi uống tới ba chén lớn, rồi lại xúm nhau cười tôi nữa sao?
Nói rồi kêu con a huờn đem dọn ra thêm một tiệc rồi nói rằng:
Để tôi bày ra một cái tửu lịnh khác cho mãn cái tiệc này, vì hôm nay hai vị Công tử và hai chị chưa uống bao nhiêu để em bày ra một tiệc này đặng uống vùi với liệt vị
một bữa, như ai thua thì không phải là tữu lý anh hùng.
Ai nấy đều khen hay, nhơn thấy Thể Vân đã mấy lần uống ba chén lớn, lại thấy nàng ra lịnh làm vậy thì mừng lắm, chắc làm sao nàng cũng say vùi đặng có xúm nhau mả cười. Trong giây phút tiệc đã dọn rồi ghế bàn đều thay đồ mới, dọn dẹp chỉnh tề, chính giữa để một cái Nan kinh tháp, chung quanh ghế cố. ngoạn sắp đầy, nào là
tân thi cỗ họa, nào là kim giãn van tiển, hai bên vách phấn treo đầy những tranh tượng có danh, mai, lan cúc, trúc, bên tả có để một cặp túy ông ỷ, bên hữu có bày một cái trương quý phi sàng, nơi trước lầu thì có để mấy bồn huê thơm cỏ lạ, hơi bay nực mùi, chính giữa có treo đèn tiễu ngao san, bốn phía thì treo đèn lục giác pha ly, sáng suốt như ban ngày, còn trên bàn thì đồ ngon vật lạ chẳng biết là bao nhiêu, sáu người ngồi vào tiệc. A huờn đứng hầu hai bên, lúc ấy vừa đầu canh một, trăng tỏ làu làu, a huờn lại đốt thêm mấy ngọn liên hoa đăng, lại càng thêm thú, Thể Vân bèn khiến Thu Nguyệt đem ống chiếm linh và bồn đô hột ra, mỗi người đều phải đổ hột trước, như ai đổ ít hường hơn thì phải rút ống xâm trước, còn ai đổ không có hường, thì phải bị phạt trước một chén lớn, hoặc đổ có hường bất kỳ nhiều ít thì phải đặt lên mà kêu. Rồi đó Huỳnh Sanh đổ trước, hốt hột đổ ra, thì đặng năm mặt nhì một, mặt nhứt, rồi nói rằng:
ăy là: Bắc nhạn tiêu dương.
Đến phiên Trương Sanh đổ đặng một mặt nhứt, một mặt ngẩu, bốn mặt sa, rồi nói rằng:
ấy là: Nguyệt minh quân hạc thủ mai hoa.
Lý Sanh đổ đặng ba mặt lục, ba mặt tứ, rồi nói rằng:
ấy là: Hồng vân tán tựu ná thiên biên.
Kỳ Vân đổ đặng năm mặt nhứt, một mặt tứ rồi nói rằng:
Để tôi cho một cái tên mới cho cáe người nghe, ấy gọi là: Cửu thiên nhựt nguyệt khai tân vân.
Thoại Vân liền hốt hột đổ tiếp theo, bốn mặt sa, một mặt nhứt, một mặc lục, rồi nói rằng:
ấy là Thiên vản quy nha ngộ nguyệt minh.
Rất hết tới phiên Thể Vân đổ đặng sáu mặt ngẫu rồi nói rằng: ây là Mãn địa mai hoa.
Tuy vậy mà đen hết, Thoại Vân bèn nói rằng:
Mi đổ đặng lục phú không có hường, cứ theo lời giao, thì mi phải uống một chén lớn rồi ngâm bài thi chi đó thì ngâm cho ta nghe thử.
Thể Vân không biết làm sao, nên nói rằng:
Uống thì uống, ngâm một bài rồi tôi sẽ đổ lại. Mấy người đều nói:
Như vậy thì phải rồi, hãy ngâm đi cho mau, nếu chậm trể thì không đặng.
Thể Vân bèn ngâm rằng:
"Tình thơ nhứt chỉ. ký dữ tình lang, tư ức đa tình
lưỡng lụy uông, tự đáo tlỉu lang nguyệt dạ đồng tư ước, thệ
đồng sanh lữ bất phan trương, ám tưởng ngả lang biệt
hậu vô âm tín, nhá hại tương tư sổ nguyệt trường, hậu nô
mạng bạc như thu điệp, điễm đắc hóa vi hồng nhạn khứ
tầm lang, miễn đắc hương khâm dạ dạ vô nhơn bạn, điêu
trướng thời thời bất kiến lang, hựu thính đắc quyến đề thính thảm thiết, tự thị sầu nhơn thính đắc cánh đoạn can trường.
Ngâm rồi lại hốt hột mà đổ, đổ ra một mặt tứ, năm mặt lục, bèn nói rằng:
ấy là: Tướng quân tranh quái ấu.
Còn đang ăn uống vui cười, vùng nghe dưới lầu có tiếng xao xuyến rầy rà, ai nấy giựt mình đều làm thinh lẵng lặng nghe coi. Còn bên kia Thiên tử và Nhựt Thanh cũng đứng dựa lan can nghe, té ra một bọn côn đồ vào lầu xanh lựa mấy cô điếm lịch mà giựt, phần thì ngoài đường không ai dám tiếp, Nhựt Thanh thấy vậy bất bình bèn
chạy theo đoạt con điếm ấy lại, rồi giựt đặng một cây đao bề dài bốn thước rượt chém lũ côn đồ tan tác, máu chảy đầy đường, trong giây phút côn đồ chạy ráo. Nguyên lũ ấy là đồ phĩ loại, duy có ỷ đông hiếp người cô thế, chừng gặp tay cảm dỏng thì chạy như cua gảy càng. Lúc ấy, trong lầu xanh mụ Kiền bà dắt hết cả bọn ra lạy tạ ơn, lại bày tiệc thỉnh Cao thiên Tứ, Châu Nhựt Thanh và Vương Nhuận vào thết đãi. Bên kia Huỳnh Vĩnh Thanh đến mời, liền dắt Nhựt Thanh và Vương Nhuận qua qua bên Tây lầu ba vị Công tử xem thấy liều đứng dậy nghinh tiếp, hai đàng làm lễ ra mắt nhau xong rồi, Huỳnh Vĩnh Thanh hỏi rằng:
Chẳng hay tam vị tên họ là chi, quê quán xứ nào, xin nói cho tôi rõ?
Vương Nhuận nói:
Tôi họ Vương tên Nhuận vẫn là người Ở xứ này, buôn bán nghề hàng nhiểu, còn vị này họ Cao tên Thiên Tứ, người Ở đất Bắc kinh, còn vị này là con nuôi của người, họ Châu tên Nhựt Thanh, ngày trước cũng can thiệp việc bất bình cứu đặng tôi, chẳng dè hôm nay lại gặp bọn ác đồ này nữa.
Thiên tử nói:
ấy cũng là vì quan quân chắng đặng hết lòng, nên bọn ấy mới dám làm lộng như vậy, để tôi đi bẩm cho quan Tuần phủ người hay, đặng người răn trách quan viên bên phía võ biền, thì chúng nó mới hết lòng vì dân vì nước, chẳng hay ba vị tên họ là chi?
Huỳnh sanh nói:
Tôi đây là người Ở xứ này họ Huỳnh tên Vĩnh Thanh, ông tôi xưa làm chức Thị lang, còn hai người này cũng là con nhà thế gia.
Thiên tử nghe nói khen rằng:
Té ra ba vị cũng là dòng giống trung thần, hèn chi khẳng khái như vậy, chắng hay ba vịn còn là học sanh hay là đã có khoa mục chi chưa?
Huỳnh Vĩnh Thanh đáp:
Ba anh em tôi một giãi áo xanh cũng chưa có, nhơn tánh ưa du ngoạn, cho nên chẳng ham sự công danh.
Nói rồi liền khiến dọn tiệc, sáu người vầy lại ăn uống với nhau, Thiên tử nhơn thấy ba người nghĩa khí thâm trượng bèn nghĩ thầm rằng:
Ba người này diện mạo bề ngoài thì đặng, song chưa biết bề trong tài học thế nào, chi bằng ta khiêu thử coi cho biết, nếu quả có tài kinh luân mãng phúc, thì đề phòng ngày sau ta thâu nạp bết đặng phò tá trào đình.
Nghĩ rồi bèn đem những việc cổ kim thánh hiền hưng phế và trị quốc an bang hỏi. Ba người đối đáp như lưu Thiên tử thấy vậy khen rằng:
Ba vị Công tử đều là tài cao bác đấu, lựa phải buộc theo sự thi thơ làm chi, nếu chịu vào khoa ứng khảo, thì có lo chi là nhành quế chẳng vào tay.
Ba người đều nói rằng:
ấy chẳng phải là chỗ ba anh em tôi muốn, duy có chừng. nào nhà nước có việc nguy cấp, hoặc là nhằm năm cơ khẩn thì anh em tôi mới ra sức với triều đình.
Thiên tử nghe nói trong lòng vui đẹp. Khi ăn uống rồi ai nấy đều từ biệt nhau trở về chỗ ngụ.
Ngày ấy Thiên tử dắt Nhựt Thanh đi dạo chơi các xứ Xảy nghe thiên hạ ồn rằng: "Đang giữa ban ngày có yêu quái hại người.