Chương 23
Tác giả: Virgile Georghiu
Một người khách đàn bà nói:
− Tôi muốn nói chuyện với ông cò.
Vừa nói người khách vừa xem xét căn phòng nàng vừa bước vào. Nàng biết rõ căn phòng này lắm. Đó là phòng của các viên đội thuộc toán cảnh sát của cò Kattran.
Trần nhà thấp, tường đóng khói đen, ba cái máy đánh máy chữ nằm trên bàn. Một viên đội đang gõ lên một trong ba cái máy chữ trên bằng một ngón tay mà thôi.
Hắn đứng lên và bước vào văn phòng của cò Kattran, đang ngồi nơi bàn và nhìn vào đồng hồ đeo tay đặt ngay trước mặt.
Viên đội trình:
− Ở ngoài kia có một người muốn nói chuyện với ông.
Kattran trả lời:
− Người ấy sẽ nói chuyện với người thay tôi trong vòng năm mươi lăm phút nữa, tôi không còn làm ông cò nữa. Người muốn nói chuyện với ông cò chỉ cần trở lại trong một giờ sau. Người ấy sẽ gặp người thay tôi.
Cò Kattran còn lại một mình, nhưng ông ta không thể ở đó một mình được. Ông ta nhận chuông, để giết thì giờ.
Viên đội trở vô:
− Thưa xếp, xếp muốn điều gì ?
− Tôi còn ở đây gần một giờ nữa, tôi phải làm điều gì đó, anh bảo có một người muốn nói chuyện với tôi phải không ? Anh hãy cho người ấy vào. Và anh hãy trả lời cho tôi biết: Tuọ du đãng có thể giấu cái xác ấy ở đâu ? Làm thế nào chúng bịt miệng được hết tất cả những người đi đường, người buôn bán, những người mướn khách sạn và không còn lưu lại một vết tích gì cả vậy ? Tôi không hiểu gì hết trong vụ này, tôi hoàn toàn mù tịt.
Một người đàn bà cao lớn, nước da mầu nâu, đẹp lộng lẫy được đưa vào văn phòng cò Kattran. Hình ảnh hoàn toàn của khoái lạc. Một người đàn bà trong khuê phòng, tóc xoa? hai bờ vai, với cái váy dính sát vào người và cặp môi đỏ như máu bò mộng.
− Thưa ông cò, tôi đã đọc trên báo, nếu ông không tìm ra được xác nạn nhân đầu tiên của Brahim, ông sẽ bị cách chức.
Môi của cò Kattran mím lại. Hắn không ra lệnh cho lính canh bắt ngay người đàn bà này, như cò ta đã từng làm biết bao nhiêu lần trong đời. Kattran đang chịu đựng. Trong năm mươi phút nữa Kattran sẽ không còn làm cảnh sát.
− Chính thế.
Kattran nhẫn nại, như những người biết mình sắp chết.
− Thưa ông cò, tôi có thể giúp được ông giữ nguyên chức, không bị mất. Tôi có thể nói cho ông biết cái xác của người đàn bà mà Brahim ném qua cửa sổ từ lầu ba khách sạn nhà ga, hiện đang ở đâu...
− Cô biết cái xác ấy ở đâu à ?
Quen với bản năng, Kattran vội đưa bàn tay lên nút chuông, để cho lệnh bắt người đàn bà, để tra tấn cho đến khi thú nhận đầy đủ.
− Tôi biết, nhưng tôi không muốn cho ông biết một tin tức nào cả. Nếu như chúng ta đồng ý trên một cái giá nào đó, tôi sẽ cho ông biết cái giá đó ở đâu. Nếu không ông sẽ không biết gì hết. Ông có thể giết tôi, nhưng tôi không nói.
− Cô có thể đòi hỏi bất cứ cái gì ở tôi. Nhưng hãy mau mau, vì tôi chỉ còn có năm mươi phút nữa. Sau đó tôi hết là ông cò rồi. Và nhất là, tôi yêu cầu cô, đừng đùa nhé.
− Không đâu. Tôi cho ông cái xác đó, và địa chỉ đúng của khách sạn. Và số phòng từ đó cô ấy nhẩy xuống, giờ, phút. Bấy nhiêu đó có đủ cho ông chưa ? Ông có muốn nhân chứng không ? Tôi có thể cho ông tên tuổi của họ.
− Cô đòi bao nhiêu ?
− Ai bảo đảm với tôi, ông sẽ trả cái giá mà tôi sẽ đòi đây ?
− Lời hứa danh dự của tôi.
− Không có một chút giá trị nào đối vời tôi cả. Lời hứa của một cảnh sát ? Đó là khói mờ !
− Một số tiền nhé ?
− Không phải tiền, tôi không muốn, tôi muốn một đặc ân.
− Tất cả cái gì cô muốn. Nếu lời khai của cô đúng. Tôi sẽ cho cô tất cả cái gì mà cô muốn. Nhà tôi, cả gia tài tôi hiện có. Vì đây sẽ là một thành công lớn lao nhất của tôi. Cô hãy nói, cô muốn điều gì ?
− Ông hãy làm tờ cam kết rằng nếu những lời khai của tôi là đúng thì tên du đãng sẽ không được chôn bên cạnh con ranh con đã tự sát với hắn.
Cò Kattran nói:
− Tôi không hiểu
− Ông hãy viết:" Tôi ký tên dưới đây là cảnh sát trưởng Gioankim Kattran, hứa rằng, nếu sự báo tin liên quan đến cái xác kia là đúng, thì Mark Brahim sẽ không được chôn bên cạnh Lapheu". Thế thôi. Bây giờ ông hãy ký tên.
− Cô muốn bao nhiêu ?
− Như vậy đủ rồi.
Trong lúc người đàn bà bỏ vào cái xách tay tờ giấy mà cò Kattran vừa ký tên, Kattran liền hỏi:
− Thế cái xác chết rớt từ cửa sổ xuống hiện ở đâu ?
Người đàn bà trả lời:
− Tôi là người đàn bà mà Brahim đã ném qua cửa sổ, phòng số ba mươi ba, lầu ba của khách sạn nhà ga. Tôi té trên những cái dù của quán rượu khách sạn, như té trên một cái võng ! Không trấy một vết nào cả. Tôi leo xuống một mình và tôi đi trở về nhà. Ông chủ khách sạn, bồi và nhiều người khác đã có mặt hôm ấy. Họ có thể xác nhận những lời tôi nói. Họ đã trông thấy tôi té trên dù v???i. Có vậy thôi. Tên tôi là Rosa.
Kattran hỏi:
− Tại sao từ đó đến nay cô không nói gì cả ?
− Tôi thấy không cần thiết.
− Tại sao bây giờ cô nói ?
− Tôi đọc báo thấy nói Brahim sẽ được chôn bên cạnh Lapheu. Trong cùng một nấm mồ, sát bên cạnh nhau. Mark đã là người yêu của tôi. Tôi không muốn anh yên nghỉ bên cạnh một người khác, dưới chung một thập tự giá, trong cùng một quan tài.
− Họ đã chết hết rồi. Tách rời họ ra có ích gì ? Chung hay riêng, đối với người chết thì cũng vậy thôi. Không hơn không kém.
− Nhưng đối với tôi thì không như vậy được.
Và Rosa nấc lên nghẹn ngào.
− Không bao giờ tha thứ cho họ nằm chung với nhau cả, mặc dù chết đi nữa, có vậy thôi. Ông hãy kiểm điểm những lời khai của ông có đúng với sự thật hay không. Và ông hãy ra lệnh cho chôn hai người ấy cách xa nhau, càng xa càng tốt. Tại hai nghĩa địa khác nhau, hai người cách xa nhau.
MỘ CHÍ.
Tên du đãng và con bé đã được chôn cách xa nhau, trong hai nấm mồ riêng biệt.
Trên thập tự giá của người đàn ông chỉ có ghi một cái tên: Brahim
Của con bé, người ta tạc chữ: Lapheu.
Nhưng, định mệnh đã muốn, mặc dầu hai người yêu nhau bị chôn cách xa nhau sau khi đã chết. Giờ đây họ cùng yên nghỉ dưới chung một tên. Vì, như người ta sau này biết được, thì Brahim có nghĩa là Lapheu theo tiếng cổ Do Thái.
Hết