Chương 12
Tác giả: Bùi Đặng Quốc Thiều
Vừa qua sinh nhật là Thuyên đáp xe đến Nha Trang liền. Ba mẹ Thuyên cũng cùng đi một hôm, thăm ông bà ngoại và về ngay hôm sau.
Mấy hôm nay Dũng thường chở Thuyên đi dạo nhiều nơi, nhưng Thuyên dường như không còn mấy hứng thú. Nha Trang không còn đẹp tuyệt vời trong mắt Thuyên nữa. Mỗi cảnh vật đều mang một nỗi buồn ảm đạm. Biển cũng không còn hát. Dũng luôn quấn quít bên Thuyên, trao gởi thật nhiều tình cảm qua ánh mắt, qua những lời lẽ ngọt ngào. Nhưng Thuyên không xúc động, trái lại, Thuyên thấy hơi sợ. Gần anh, Thuyên cảm giác thật xa lạ, không phải là anh trong những lá thư. Thực tế, Thuyên chẳng biết mình đi bên anh với danh nghĩa gì, anh thật mờ nhạt trong lòng Thuyên. Tự lúc nào, Thuyên trở nên hờ hững với anh, Thuyên ít nói, ít cười hẳn. Thật ra, Thuyên hiểu con người thật của anh không phải là một Dũng qua những trang thư. Dũng dường như cũng đang chán nản.
Đến một buổi chiều, Dũng chở Thuyên ra bãi biển. Thuyên đi dọc bờ cát, tìm những chiếc vỏ sò nho nhỏ. Dũng kéo Thuyên ngồi xuống bên cạnh mình, hỏi điều mà mấy hôm nay anh thắc mắc:
- Em có vẻ không vui khi gặp lại anh. Vì sao vậy?
- Không có đâu anh - Thuyên trả lời nhỏ, tay mân mê chiếc vỏ sò màu hồng.
- Em đừng dối anh. Anh trưởng thành hơn em mà. Có phải… em không còn mến anh nữa?
Thuyên ngước đôi mắt buồn bã pha chút ngạc nhiên lên nhìn gương mặt rám nắng của Dũng. Dũng muốn nói gì vậy? Sao Dũng lại hỏi Thuyên như thế?
- Anh Dũng… anh hỏi gì kỳ vậy. Anh không tin em?
Đôi mắt Dũng ánh lên vẻ tức giận rồi vụt trở lại bình thường, nhìn vào bàn tay nhỏ nhắn của Thuyên đang mân mê chiếc vỏ sò. Trong một tích tắc, anh nắm lấy tay Thuyên, thật mạnh. Thuyên vùng giật ra, đứng dậy và bước lùi, cách xa anh một quãng, mặt tái xanh. Thuyên sợ anh! Dũng gào lên, giọng nói đầy phẫn uất:
- Em còn nói là thương anh sao? Bạn gái gì mà anh không nắm được cả bàn tay? Thật ra, em muốn gì chứ? - Anh vò đầu - Em nói đi!
- Em… - Thuyên ấp úng - Xin lỗi, em cũng không biết tại sao mình lại như vậy. Em… Anh Dũng, chúng ta về đi!
- Không được! Em phải nói rõ ràng, như thế này anh không chịu được - Dũng gào, át cả tiếng sóng biển.
Thuyên vô thức giật lùi thêm. Thuyên muốn vùng chạy. Nhưng chạy để làm gì? Thuyên đưa mắt nhìn Dũng lần nữa. Giờ đây, dáng vẻ của anh thật tội nghiệp, lại có chút gì đó thật đáng sợ! Anh như một con mãnh hổ đang bị tổn thương. Thuyên hít một hơi thật sâu, lồng ngực căng đầy gió biển.
- Anh Dũng, đừng gào lên như thế, em sợ lắm, anh biết không? Anh hãy cho em ít thời gian, em cần suy nghĩ kỹ lại tình cảm của mình. Xin lỗi anh! Chúng ta về đi! - Thuyên khẩn khoản.
Dũng quay mặt đi không nói một lời và tiến đến bên chiếc xe anh dựng gần cây thùy dương, mở máy.
Dũng chở Thuyên về đến nhà ngoại rồi anh phóng xe đi. Anh Sang không có ở nhà, ông bà ngoại đã đi dạo buổi chiều. Thuyên mệt mỏi trở về phòng.
Đã sáu ngày từ hôm sinh nhật. Đến Nha Trang, Thuyên thấy nhớ Trúc Anh thật nhiều. Một cảm giác mà từ trước đến nay, Thuyên chưa hề có: lo sợ và thấp thỏm! Thuyên muốn trở về gặp Trúc Anh ngay như sợ muộn một ngày thì cậu ấy sẽ biến mất. Thuyên cũng không hiểu tại sao mình lại có cảm giác này. Có lẽ là vì Như…
Từ khi Như thân thiết hơn với Trúc Anh, Thuyên đã luôn lo sợ và buồn rầu. Trúc Anh bỗng trở nên quan trọng với Thuyên biết bao. Rõ ràng, Thuyên sợ mất Trúc Anh! Ngay lúc này đây, Thuyên rất muốn gặp Trúc Anh, chỉ để nhìn thấy Trúc Anh cười và nói vài câu bông đùa, dù chẳng đâu ra đâu. “Trúc Anh biết không, Dũng nắm tay Thuyên đó, nhưng Thuyên không chịu, kỳ không? Vì Thuyên nghĩ, nếu có Trúc Anh ở đây, chắc Trúc Anh cũng không chịu vậy đâu. Phải thế không?”. Thuyên chìm trong mớ hỗn độn của những suy nghĩ, những nỗi nhớ mong.
Thuyên nhớ Trúc Anh, nhớ từng trò đùa nghịch của Trúc Anh. Từ chuyện Trúc Anh chui hàng rào hái trộm mận cho Thuyên, bị chó cắn, đến chuyện làm trò hề trước lớp để Thuyên hết khóc nhè. Thuyên nhớ hết. Cả chuyện mẹ kể hồi nhỏ, lúc nhà Trúc Anh mới dọn đến, Trúc Anh chạy lon ton theo ba mẹ vào nhà Thuyên để chào hỏi, nhưng chưa vào gặp ba mẹ Thuyên thì Trúc Anh đã ngồi bệt xuống bên cạnh mớ đồ chơi nhựa mà Thuyên đang chơi trước hiên nhà. Trúc Anh cứ bi bô “Cho chơi! Cho chơi!” mãi, cho đến khi ba mẹ Trúc Anh quay trở ra tìm. Rồi ngày hai đứa đi học mẫu giáo, Thuyên hiền quá nên luôn bị hai cậu bạn chung lớp ăn hiếp, giật đồ chơi và bánh kẹo hoài. Trúc Anh tức tối, lăn xả vào đánh nhau, giật đồ lại cho Thuyên. Đến nỗi, đầu đập mạnh xuống gạch, máu chảy bê bết. Lúc đó Thuyên chỉ biết khóc thét lên mà thôi. Vết sẹo ấy ở phía dưới gần đỉnh đầu, Trúc Anh cứ hay sờ vào và bảo Thuyên đừng quên, vì bảo vệ Thuyên mới có nó. Cho đến lớn, vết sẹo vẫn còn và Trúc Anh vẫn luôn bảo vệ Thuyên, nhưng không nghe Trúc Anh khoe về những vết sẹo mới, những vết sẹo không thể định hình…
Thuyên sờ vào chiếc xích đu nhỏ bằng gỗ với một cô bé đang ngồi. Đây là món quà sinh nhật của Trúc Anh tặng mà Thuyên đã mang theo. Trúc Anh tự làm lấy ư? Nhưng Trúc Anh đến trễ, cùng với Như…
Không! Thuyên phải về, Trúc Anh đang gọi Thuyên về! Mặc kệ Dũng, mặc kệ vùng biển mà Thuyên hằng ao ước đắm mình vào. Thuyên muốn trở về với đúng vị trí của Thuyên!
Dũng ơi, em xin lỗi! Có lẽ em chưa thật sự biết yêu anh…