Chương 9
Tác giả: Bùi Đặng Quốc Thiều
Buổi “khai giảng” nhóm học đầu tiên được tổ chức ở nhà Thuyên. Ba Thuyên rất tán đồng việc này nên đóng hẳn một cái bảng to ở nhà tiền đình - vốn để hóng mát - cho bốn đứa học rộng rãi. Đã vậy, mẹ Thuyên còn đãi một nồi chè to sụ làm bốn đứa ăn xong phải ra ngồi tán dóc cho bớt… no.
Thuyên bưng ra một dĩa trái cây lớn, mời mọc:
- Mấy bạn ăn đi, hôm nay “khai trương” nhóm, đừng học vội, chịu không?
Như giơ cả hai tay lên tán thành, bắt đầu đề tài trước:
- Hôm nay, ngày không… sao, đêm không… nắng, gió hiu hiu thổi khiến tôi muốn… lồng phổi - Hắng giọng - Trước mặt “bá quan”… cây cỏ, tôi xin tuyên bố…
Ba người còn lại chồm lên, vừa cười vừa hỏi:
- Tuyên bố gì?
- Tuyên bố… - Như cố kéo dài giọng rồi phẩy tay - Không tuyên bố gì cả, có gì đâu. Ăn trái cây đi, hì hì…
Được một phen giật mình. Trúc Anh không thể chịu thua. Nhân lúc Như đang say sưa với quả lê, cậu la lên:
- Như! Sâu kìa!
Chẳng ngờ, Như không chút đoái hoài đến lời cảnh báo của Trúc Anh, thản nhiên ăn nốt quả lê, còn nói:
- Có sâu càng… bổ!
Hết nói nổi, Thuyên và Thiện lắc đầu cười trừ. Trúc Anh ngậm tăm, ra vẻ hậm hực lắm. Cũng may, lúc đó Trúc Anh chợt nhớ ra chuyện mình định báo với các bạn trước khi đến đây mà nãy giờ quên béng nên quyết định trêu Như một lần nữa.
- Nè, Trúc Anh có tin về học sinh giỏi tỉnh rồi đó. Có ai muốn nghe không?
Thuyên trố mắt ngạc nhiên, lòng đầy hồi hộp. Còn Như thì lại lè lưỡi, trêu:
- Sao bạn biết được? Nói dóc hoài.
- Không nghe thì thôi! - Trúc Anh quay ngoắt đầu sang chỗ khác - Tại Như có tin xấu, nên sợ chứ gì?
- Tin xấu gì chứ? Chẳng ai thèm tin bạn đâu. Tự dưng có một mình bạn biết tin hà, bộ tụi mình không đi thi sao hả, há Thuyên! Lêu lêu, nói dóc mà không biết mắc cỡ.
- Gì…
Thuyên sốt ruột từ nãy đến giờ, lên tiếng:
- Thôi, đừng cãi nhau nữa mà. Trúc Anh nói đi, tin gì hả?
Thiện cũng sửa sửa lại chiếc ghế, vẻ hồi hộp lắm. Trúc Anh đắc thắng, cười:
- Trúc Anh nói cho Thuyên với Thiện nghe thôi. Còn “người kia”, không được nghe đó!
- Không thèm! - Như đáp lại.
- Thầy Tần nói có kết quả thi rồi, nhưng chờ thi học kỳ I xong mới công bố. Thuyên với Trúc Anh bị thiếu điểm nên… xếp thứ tư. Còn Thiện, chuẩn bị đi luyện thi quốc gia là vừa!
Thiện nhảy cẫng lên vì vui mừng. Trúc Anh tiếp:
- Còn “người kia”… rớt rồi, không được công nhận cả học sinh giỏi luôn. Thuyên đừng nói cho biết nghen!
Tin Trúc Anh vừa nói ra như một quả bom được khai hỏa. Nhưng không phải loại bom “phá hủy hoàn toàn”, nó có tác động khác nhau giữa từng người. Thuyên thì hơi bị sốc vì Thuyên đã cố gắng rất nhiều, vậy mà vẫn thiếu nửa điểm. Nửa điểm, trời ơi! Ước mơ lọt vào đội tuyển thi quốc gia đã không còn… Thiện thì mừng như sắp phát sốt lên, cứ đi qua đi lại hỏi xem Trúc Anh nói có thật không, thật không…
Nhưng Thuyên chỉ buồn đôi chút rồi lại lo lắng cho Như nhiều hơn. Dù trước kia Thuyên hằng mong muốn thắng Như, bây giờ đã là bạn, Thuyên không nghĩ thế nữa. Nhìn qua Như, thấy cô bạn vẫn tỉnh queo, vì lúc nãy cố tranh cãi với Trúc Anh rằng không tin. Dù vậy, Thuyên thấy được những cử động rất nhỏ nơi bàn tay Như đặt trên bàn, nó đang run lên.
Trúc Anh điềm tĩnh ngồi nhìn cử chỉ của từng người bạn, cậu không tỏ thái độ gì. Lúc nãy ở nhà, cậu cũng đã đá muốn gãy cả chân giường vì tức tối. Song, suy nghĩ lại thấy thật buồn cười. Thi cử, khó nói trước!
Trò đùa của Trúc Anh dường như đã có hiệu quả với cô bạn bướng bỉnh, Như bắt đầu mất bình tĩnh. Như với lấy trái táo nhưng nó cứ trượt khỏi tay. Thuyên nắm lấy tay cô bạn thay cho lời an ủi. Tay Như hơi lạnh. Thuyên đưa mắt nhìn qua Trúc Anh, vẻ trách móc vì lời lẽ lạnh lùng lúc nãy. Khỏi cần ánh nhìn của Thuyên, Trúc Anh cũng đã bắt đầu cảm thấy ân hận vì trò đùa của mình. Cậu bẻ ngón tay, nói giọng phớt lờ nhưng đủ làm cho mọi người giật mình lần nữa.
- Hây… Sao có người bảo không tin Trúc Anh nói, giờ lại run? Thật ra, mình cũng chẳng thua kém ai đâu. Giải III đó, tin chưa?
Bàn tay Thuyên rớt khỏi tay Như. Trúc Anh nói đùa chăng? Thuyên nhớ lại: dẫn chứng đó, kết bài…, nửa điểm… Như đã lấy chiếc vé cuối cùng của chuyến xe đến Thành phố mang tên Bác. Thuyên thì ở lại.
Thiện phát mạnh vào người Trúc Anh:
- Thằng này… nãy giờ không nói, làm người ta sắp khóc rồi kìa.
Nhưng lần này người sắp khóc không phải là Như. Thuyên đã không giữ được bình tĩnh, nước mắt cứ muốn trào ra. Thuyên không muốn, không muốn khóc chút nào, mọi người đang vui vẻ kia mà!
Nghe Trúc Anh nói, Như không kịp vui mừng đã thấy buồn cho Thuyên. Không biết Thuyên có giận mình không. Như muốn nói một lời gì đó với Thuyên nhưng không biết nói thế nào cho phải. Trúc Anh thì khác, cậu bước đến trước mặt Thuyên, nói:
- Bắt tay cái nào, “người đồng cảnh ngộ”!
Thuyên nhìn Trúc Anh thật lâu, bật cười rồi đưa bàn tay nhỏ nhắn của mình ra, đặt trong tay Trúc Anh. Giọt nước mắt chưa kịp rơi xuống đã nhanh chóng được lau khô. Dù thế nào, Thuyên cũng luôn có Trúc Anh bên cạnh!
Như thấy lòng thanh thản trở lại. Tình bạn từ tuổi ấu thơ, Như không có được. Như lặng nhìn qua Thiện, cất tiếng:
- Sao tụi mình không bắt tay?
Rồi Như tự nhiên nắm lấy bàn tay Thiện, lắc mạnh. Và, buổi học nhóm đầu tiên của bốn bạn đã kết thúc như thế.
Chỉ có một điều, Như không biết cái bắt tay của mình đã gây tác động mạnh cho cậu bạn hiền lành tên Thiện…
Thời gian trôi nhanh, thi học kỳ rồi nghỉ Tết, Như và Thiện khăn gói lên học ở trường chuyên một tháng để chuẩn bị cho kỳ thi học sinh giỏi toàn quốc. Nhóm học lại chỉ còn có Trúc Anh và Thuyên. Tối mặt với bài vở đầy ắp, cả hai đứa cũng ít trò chuyện hẳn đi.
Ngày Thiện và Như về mang tin tức không mấy khả quan, bốn bạn lại tiếp tục chạy như con thoi trong những tháng cuối cùng của năm học. Không có thời gian để giận hờn, cũng chẳng có dịp để cãi lý với nhau, nhóm học trở nên căng thẳng và nghiêm túc hẳn, giống như không khí chung của toàn trường.
Kỳ thi tốt nghiệp đương nhiên không phải là cái đích cuối cùng của học sinh lớp 12. Vượt vũ môn để chuyển sang ngôi trường rộng lớn hơn là niềm lo lắng của hết thảy. Thầy cô thì bận rộn suốt với những giáo án kín đặc và bài giảng ngoại khóa cho học sinh, những mong sẽ có thật nhiều những gương mặt ấy làm rạng tên trường trong giảng đường đại học. Không khí căng thẳng dường như cũng ảnh hưởng đến cỏ cây. Lá bàng đỏ lưng trên cành theo dõi bước chân gấp gáp của từng dáng người quen thuộc. Phượng bắt đầu rục rịch nở hoa. Đâu đó trong thinh lặng, chỉ có những chú ve là chưa trỗi điệu sầu. Một góc sân trường bị bỏ quên vì không còn ai đùa nghịch.
Ngôi trường cấp ba của Thuyên đứng cạnh bên dòng sông Tiền hai mùa nước nổi. Sắp đến mùa mưa, trường bỗng có dáng vẻ co ro, trông đến tội! Rồi đây, ngôi trường sẽ càng lạnh lẽo hơn khi tiễn chân lớp cuối cấp vào đời. Nhưng dù thế nào, đối với Thuyên và các bạn, ngôi trường này vẫn là nơi lưu dấu những kỷ niệm đẹp nhất, những năm tháng đầy thơ mộng và còn có cả những rung động đầu đời…
Lưu bút ơi, hãy giữ cho Thuyên những hình ảnh, những gương mặt thân thương này nhé! Thuyên ép quyển lưu bút của lớp vào lòng, chợt muốn khóc thật to.
Bên cửa sổ, gió đang lật từng trang thơ, tập thơ đầu tiên của Thuyên và Như cùng làm với cả khối 12. Những dòng kỷ niệm ngọt ngào…
Trên những cành cao, ve sầu bắt đầu trỗi nhịp.