watch sexy videos at nza-vids!
Truyện Cẩm chướng đỏ-Chương 2 - tác giả Bùi Đặng Quốc Thiều Bùi Đặng Quốc Thiều

Bùi Đặng Quốc Thiều

Chương 2

Tác giả: Bùi Đặng Quốc Thiều

Lớp 12 vào học sớm hơn nửa tháng trước ngày khai giảng. Mấy ngày này, mải mê ôn tập cho kỳ thi kiểm tra chất lượng đầu năm nên mọi người dường như quên hẳn chuyện đùa nghịch. Ngôi trường vì thế vẫn im ắng trong tiếng ve sầu.


Sáng nay, thầy hiệu trưởng cho gọi tất cả học sinh giỏi của các môn tập trung để dặn dò việc bắt đầu học lớp bồi dưỡng lại cho kỳ thi học sinh giỏi tỉnh vào tháng 11 tới. Thuyên thấy phấn chấn quá. Buổi chiều, Thuyên đến lớp thật sớm - cùng với năm bạn nữa - đợi cô giáo đến. Tiết học đầu tiên của lớp Văn 12!


Cạnh phòng Thuyên học là phòng Trúc Anh đang học môn toán. Cho tới lúc này, Thuyên và Trúc Anh là hai học sinh sáng giá nhất trong đội tuyển của trường. Áp lực cũng khá nặng nề cho cả hai đứa.


Đầu tiết học, cô giáo tóm lại các giai đoạn văn học từ trung đại đến 1930-1945. Bất chợt:
- Dạ thưa cô, em… mới vô ạ!


Cô giáo quay ra. Cả lớp cũng ngước lên xem chủ nhân giọng nói lảnh lót ấy là ai. Một cô bạn với gương mặt sáng sủa, đôi mắt một mí nhưng khá dễ thương đang đứng trước cửa lớp. Thuyên nghe tiếng xì xào:
- A, hình như nhỏ này mới chuyển trường, học lớp 12A3. Sao lại vô đây vậy cà?
Cô giáo mỉm cười dịu dàng với cô học sinh mới:
- Em vào đi! Lần sau nhớ đến đúng giờ.
- Dạ!
Cô bạn dạ xong là mở miệng cười toe. Một chiếc răng khểnh lấp lóa. Thuyên há hốc miệng. Thuyên cũng có một chiếc răng khểnh giống như vậy! Cả lớp lại được dịp liến thoắng.
- Im lặng nào! Cô giới thiệu bạn mới: Phan Trang Như, học lớp 12A3. Bạn sẽ cùng học lớp bồi dưỡng văn với chúng ta năm nay. Thành tích môn văn của Như ở trường cũ rất tốt.


Sáu đứa con gái, bây giờ lại thêm một đứa con gái nữa thì cũng chẳng có gì… đáng bàn luận. Nhưng đứa con gái thứ bảy này lại kéo bàn cái sột, để viết xuống đánh bộp, rồi lại ngước lên cười với cô giáo thì thật là không thể không bàn luận được. Một chốc sau, cả lớp không còn xôn xao nữa khi cô giáo chép đề văn lên bảng. Đề bài kiểm tra đầu khóa học chỉ vẻn vẹn bốn chữ: “Cảm xúc mùa hè”. Thuyên cắm cúi viết sau vài phút suy nghĩ. Cảm xúc đến với Thuyên rất nhanh: này là bờ biển dài cát trắng, này là rặng phi lao rì rào… Trong một lúc suy nghĩ tìm ý, Thuyên ngẩng đầu lên, ghé mắt trông người mới tới. Cô bạn đó cũng đang rất tập trung, gương mặt nghiêm túc hẳn, không hề giống chút nào với vẻ nhí nhố lúc đầu. Thuyên bắt được mạch cảm xúc, bắt đầu viết một hơi cho đến hết giờ, không ngước lên lần nào nữa.
- Đoản văn của Quỳnh Thuyên về một mùa hè ở biển rất giàu hình ảnh, pha chút lãng mạn và lời lẽ mạch lạc. Rất tốt! Còn đây, bạn Như đã làm một bài thơ với cảm xúc chân thật. Một mùa hè sum họp của gia đình thật xúc động…


Cô giáo đang sửa bài kiểm tra sau 30 phút ra chơi. Đề chỉ yêu cầu “Cảm xúc mùa hè” nên các em có thể sử dụng bất cứ hình thức nào để thể hiện mình. Cô đánh giá cao cả hai bài làm của Thuyên và Như. Hai em đều có sức viết tốt, hành văn mượt mà hơn các bạn trong lớp!
Cô giáo tiếp tục nhận xét bài làm của các bạn khác nhưng Thuyên không còn chú ý lắng nghe nữa. Thuyên bị bất ngờ vì nhận xét lúc nãy của cô giáo. Một người mới đến lại có điểm ngang với Thuyên! Thuyên bỗng thấy khó chịu. Cảm giác mình là “nhất” bị tước mất. “Nhưng đây chỉ mới là bài viết đầu tiên. Mình sẽ không để chuyện này lặp lại”. Thuyên thầm nghĩ mà mắt thì lại ngó trân trân Trang Như. Không ngờ, Như quay lại nhìn Thuyên, miệng hỏi: “Có gì không?”. Lại còn cong môi lên nữa. Ghét, một con nhỏ đanh đá quá! Thuyên quay đầu nhìn ra… cửa sổ.


Tan buổi học, Trúc Anh từ phòng bên chạy sang đợi Thuyên cùng về. Thuyên chậm rãi bước ra, vẻ không vui:
- Bị cô la hả? - Trúc Anh hỏi.
Thuyên lắc đầu:
- Không có…
Rồi kéo Trúc Anh lại, Thuyên chỉ Như đang chạy nhanh xuống cầu thang, Thuyên nói:
- Người mới đó! Vậy mà bài kiểm tra bằng điểm Thuyên luôn.
- Thiệt hả? Mà ở lớp toán của Trúc Anh, mấy bạn bằng điểm Trúc Anh hoài, có… sao đâu?
- Trúc Anh không hiểu đâu!


Nhìn vẻ bực dọc của Thuyên, Trúc Anh cười. Cậu le lưỡi, véo mũi làm trò để chọc Thuyên. Trúc Anh rất giỏi “vụ” này. Thuyên không nói gì nhưng đã bớt giận dỗi, cô bước đi nhẹ nhàng hơn. Trúc Anh an ủi:
- Thôi, đừng buồn, mới bài đầu tiên mà. Với lại, đòi giỏi hơn người ta hoài là sắp… kiêu ngạo rồi đó nghe!
- Ừa…, Thuyên lại xấu tính rồi… - Thuyên cười hiền, thú nhận.
Trúc Anh nói chẳng sai. Có lẽ Thuyên giận như thế là không đúng! Thuyên nhíu mày băn khoăn. Trúc Anh liền vỗ vỗ hai tay vào nhau, nói lớn:
- Suy nghĩ hoài! Trúc Anh không nói tin này cho Thuyên nghe bây giờ.
- Tin gì vậy? - Thuyên hỏi lại.
- Văn nghệ trường đón mừng khai giảng! Các lớp sẽ thi với nhau sau khai giảng một tuần. Tức là tụi mình còn hai tuần để chuẩn bị. Sao, thích rồi phải không?


Thuyên cười khoe răng khểnh. Đương nhiên là Thuyên rất thích. Văn nghệ là sở trường của Thuyên mà. Thuyên có thể soạn kịch, lại có giọng hát hay nên không có phong trào văn nghệ nào của trường mà Thuyên lại bỏ qua. Thuyên nói nhanh:
- Đóng kịch hoặc chỉ hát thôi sẽ hay hơn hả Trúc Anh?
- Mỗi lớp chỉ có 15 phút thôi, làm ngắn mà lại hay mới ổn được. Để ngày mai đến lớp tụi mình bàn với các bạn xem sao.
- Vậy đi há!


Thuyên nói dứt câu thì cả hai đã đến nhà gởi xe.


Chầm chậm, Thuyên và Trúc Anh đạp xe trên đường, con đường đầy lá bàng rụng và cỏ khô. Mùa thu, những góc phố quen thuộc bỗng trở nên đẹp và thơ mộng hơn đôi chút. Ai bảo miền Nam không có bốn mùa, Thuyên thì cảm thấy mỗi mùa đều trải ra những nét khác nhau rõ rệt. Trúc Anh đạp xe bên cạnh Thuyên, thầm đoán xem cô bạn đã mơ mộng đến tận nơi nào trong buổi chiều thu êm ả này.
- Trúc Anh, đi mua hoa… cúc đi! - Thuyên chợt đề nghị:
- Nhưng… chiều rồi. Mà sao bữa nay lại là hoa cúc, không phải cẩm chướng đỏ nữa sao?
- Tự dưng Thuyên muốn cắm một lọ hoa cúc ở bàn học vào đầu thu quá! Vào tiệm hoa đi… - Thuyên nài.
- Được rồi. Sợ cô “tiểu thư” này quá!


Trúc Anh nhấn pê-đan, quẹo sang góc đường bên trái. Nhìn Thuyên tươi tắn bên những bông hoa cúc, Trúc Anh thấy là lạ. Vậy là cả hai đứa đã 18 rồi ư? Năm tháng có giữ mãi được những phút giây vô tư này?


Đêm văn nghệ trường thật sôi động, nhất là với tụi “nhóc” lớp 10, tuy mới vào trường nhưng chúng chẳng chịu thua ai, các tiết mục đều rất đặc sắc. Thuyên xem mà thấy mê. Cuối cùng, thời điểm dành cho khối 12 đã đến. Thuyên nhẹ nhàng bước lên sân khấu trong bộ áo dài trắng, làm người dẫn chuyện cho một vở kịch ngắn do chính Thuyên viết mang tên “Cẩm chướng đỏ”. Vở kịch với nhiều tình tiết ngợi ca tình bạn trong sáng, cảm động do Trúc Anh, Thiện và Lan diễn. Trong vở kịch có xen đôi chỗ hài làm cho khán giả vừa vui, vừa cảm thấy xốn xang. Kết thúc vở kịch, Thuyên nói: “Tình bạn không phải là một viên kẹo lúc nào cũng ngọt. Tình bạn lại càng không phải là lá xanh chỉ xanh theo mùa. Tình bạn là một hạt muối chia nhau, ngậm vào thấy ngọt, đó là sự sẻ chia, thông cảm đẹp nhất của cuộc đời này”. Những tiếng vỗ tay vang dội sau lời kết của Thuyên làm chính Thuyên xúc động muốn… rơi nước mắt. Nhìn qua, thấy Trúc Anh cũng khịt khịt mũi theo thói quen khi xúc động hoặc ngại ngùng, Thuyên nhoẻn cười. Còn gì phải nói, Thuyên viết về tình bạn của chính mình, trong đó dĩ nhiên có hình ảnh của Trúc Anh, một người bạn tuyệt vời.


Vừa xuống sân khấu, Thuyên đi rửa mặt ngay không quen với lớp phấn kem. Nó làm Thuyên thấy khó chịu và… ngứa không thể tả. Lúc Thuyên trở ra thì màn múa của lớp 12A2 đã xong. Đột nhiên, Thuyên nghe tim mình đánh thót một cái khi một bóng người quen thuộc bước lên sân khấu. Nhỏ Trang Như! Dù đã học chung hai tuần nhưng cả hai vẫn chưa nói chuyện với nhau. Những bạn khác thì đã rất quen với Như, Như hoạt bát và khá dí dỏm. Thuyên không thích con gái nghịch quá, Như lại là chúa nghịch! Bây giờ Như đang rụt rè bước đi trên sân khấu trong bộ đồng phục, với chiếc cặp trên tay, dáng vẻ của một học sinh mới vào trường, trông thật tội, lại có vẻ dễ thương. Và ngay sau đó, Như cất tiếng hát bài Tháng năm học trò thật hay. Qua ba bài hát cùng với sự diễn xuất của các bạn lớp 12A3 trên sân khấu, cả quãng thời gian học cấp III như hiện ra trước mặt mọi người. Cuối cùng, cũng là Trang Như, người học trò lúc đầu bây giờ đang chậm rãi bước trong bộ áo dài công sở và giọng hát trong trẻo của Như lại khiến tất cả im lặng trong bài hát buồn Sân trường kỷ niệm. Một vở nhạc - kịch! Thuyên giật mình, sao Thuyên lại chẳng nghĩ ra? Lớp 12A3 của Trang Như đã biết kết hợp cả giọng hát và sự diễn xuất tạo nên một tiết mục hấp dẫn. Thuyên dần cảm thấy mất tự tin. Những tràng pháo tay lúc nãy dành cho Thuyên không sao so sánh được với lần này.


Thầy Tần đại diện cho Ban giám khảo lên trao giải cho ba lớp đạt giải I, II, III. Bên cạnh Thuyên là cô bé lớp 10, nhưng trước Thuyên lại là Trang Như. Thuyên thua rồi… Giải II trên tay sao nặng quá thế này! Như là ai, ôi, con bé “đanh đá” ấy ở đâu đến “cướp” hết vinh quang của Thuyên. Thuyên giận mình, giận nó!


Tiếng vỗ tay của các bạn đã làm Thuyên sực tỉnh. Thuyên buồn buồn đem quà xuống với lớp. Các bạn trong lớp reo hò, tranh nhau mở quà. Mải vui, mọi người không để ý vẻ trầm tư đột ngột của Thuyên nhưng Trúc Anh nhìn qua là biết ngay. Cậu kéo cô bạn ra băng đá:
- “Cô gái xinh đẹp”, sao cô lại u sầu?
Vừa nói, Trúc Anh lại vừa làm trò. Thuyên phớt tay lên người Trúc Anh một cái, buồn bã:
- Lớp của Như đó, giỏi quá hen! Thuyên dở quá trời. Mà sao Thuyên cứ “bị” nhỏ đó hoài hà - Thuyên sắp khóc - Trúc Anh hổng biết chứ, mấy hôm nay đi học bồi dưỡng, Thuyên thấy chán lắm. Thuyên thấy mình như bị bỏ rơi, các bạn cứ vây lấy Như. Còn bài làm thì chẳng khi nào Thuyên vượt hơn Như được cả.


Trúc Anh nhìn thấy nỗi buồn thật sự của cô bạn thân. Từ trước đến nay, Thuyên đã quen với thành công, Thuyên không nghĩ đến vẫn còn rất nhiều người hơn mình. Nhưng quan trọng vẫn là bản thân mình có biết vươn lên hay không. Trúc Anh hắng giọng:
- Muốn khóc rồi phải không? Thôi, muốn khóc thì khóc… lẹ lên rồi vô liên hoan với lớp, để buồn trong lòng không tốt đâu. Nhưng Trúc Anh, nói nghe nè, tiết mục của mình cũng hay lắm rồi, chỉ là không sinh động bằng của bạn thôi. Quan trọng là Thuyên đã thể hiện được tất cả những gì mình muốn nói. Không phải như thế là quá tuyệt rồi sao? Hơn nữa - Trúc Anh dừng lại một chút rồi dõng dạc - “người ta” có nhỉnh hơn mình lần này thì cũng chẳng ai như Thuyên có được một người bạn “tuyệt vời” là… Trúc Anh đây, đúng không?


Nói rồi, Trúc Anh lại huơ tay, chống nạnh như mình là một tài tử. Thuyên cười méo xệch. Đúng là Thuyên quên rằng mình luôn có Trúc Anh bên cạnh. Ừ, làm sao Như có được một người bạn như thế này? Không đâu, khoản này thì Thuyên hơn Như là cái chắc! Thuyên ngoéo hai ngón tay vào tay áo của Trúc Anh. Nhưng quả thật, Thuyên vẫn còn thấy buồn buồn. Trúc Anh giơ những ngón tay lên, đan lại, mở ra đủ thứ hình rồi hỏi Thuyên “con gì?” hoài khiến Thuyên tít mù, không còn rảnh để nghĩ đến điều khác nữa. Những tiếng cười lại vang lên.


Trong lúc đó, ở góc cầu thang của lớp học, Như vô tình trông thấy dáng vẻ kỳ quặc của Trúc Anh trước mặt Thuyên, cô bạn hiền nhất lớp văn. Như đứng từ xa, một nơi khuất ánh đèn để nhìn họ. “Một cậu bạn lý thú đấy chứ - Như nghĩ - Thuyên sướng thật!”. Rồi Như quay trở vào với lớp mình để bắt đầu cuộc liên hoan. Hôm nay là ngày vui của Như và của cả lớp, mọi người đều vui vẻ. Nhưng, ai biết được trong lòng Như cảm thấy bơ vơ…
Cẩm chướng đỏ
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương kết