Dan Brown
Chương 125
Tác giả: Dan Brown
Trong không khí yên tĩnh của một phòng tắm rất trang nhã ở tầng trệt Thánh điện, Robert Langdon cho nước ấm chảy vào bồn tắm gạch men và ngắm mình trong gương. Ngay dưới làn ánh sáng mờ ảo, anh vẫn nhận ra trông mình mệt lả… đúng như anh cảm nhận.
Langdon lại khoác túi lên vai, nó nhẹ hơn nhiều bởi đã rỗng không ngoại trừ mấy món đồ cá nhân và vài ba ghi chú đã nhàu nát về bài giảng. Anh phì cười. Chuyến đi tới Thủ đô để giảng bài tối nay hoá ra vất vả hơn anh tưởng.
Dù vậy, vẫn có nhiều điều khiến Langdon khoan khoái:
Peter còn sống.
Đoạn video đã bị chặn lại.
Langdon vốc nước ấm vã lên mặt, thấy mình dần dần tỉnh táo. Mọi thứ vẫn còn lờ mờ, nhưng chất adrenaline trong cơ thể cuối cùng cũng giảm đi… Langdon cảm thấy được trở lại chính mình. Anh lau khô tay và nhìn chiếc đồng hồ Chuột Mickey.
Lạ Chúa, muộn rồi.
Langdon ra khỏi phòng tắm và lần theo bức tường cong của Sảnh Biểu chương - một lối đi tạo thành vòm rất trang nhã, hai bên là chân dung các hội viên Tam điểm xuất chúng… các vị tổng thống Hoa Kỳ, các nhà từ thiện, danh nhân, và những người Mỹ đầy ảnh hưởng khác.
Anh dừng lại trước bức tranh sơn dầu vẽ Harry S. Truman và cố hình dung xem người này trải qua các nghi thức, lễ nghi và quá trình nghiên cứu cần thiết để trở thành một hội viên Tam điểm như thế nào.
Có một thế giới bí mật đằng sau tất cả mỗi chúng ta. Cho tất cả chúng ta.
- Anh định chuồn đấy à? - một giọng nói vang lên trong sảnh.
Langdon quay lại.
- Katherine. Tối nay, cô đã phải trải qua địa ngục, nhưng giờ trông cô rạng rỡ bất ngờ… hầu như trẻ lại.
Langdon mỉm cười mệt mỏi.
- Peter sao rồi?
Katherine bước tới, ôm chầm lấy Langdon.
- Em biết cảm ơn anh thế nào đây.
Langdon phá lên cười.
- Em biết anh không làm gì cả mà, phải không?
Katherine ôm anh một lúc lâu.
- Anh Peter sẽ khỏe thôi… - Cô buông tay và nhìn sâu vào mắt Langdon - Và anh ấy vừa cho em biết một chuyện không thể tin nổi…một chuyện tuyệt vời- Giọng cô run lên mong đợi - Em phải tự mình đi xem. Em sẽ trở lại ngay thôi.
- Cái gì? Em định đi đâu?
- Em không đi lâu đâu. Bây giờ Peter muốn nói chuyện với anh đấy, nói riêng. Anh ấy đang đợi trong thư viện.
- Peter có nói là vì chuyện gì không?
Katherine cười khúc khích và lắc đầu.
- Anh thừa hiểu Peter và những bí mật của anh ấy mà.
- Nhưng…
- Lát nữa em sẽ gặp lại anh.
Rồi cô đi khuất.
Langdon thở dài. Đã quá đủ bí mật cho một buổi tối rồi. Dĩ nhiên, vẫn còn những câu hỏi chưa có lời đáp - Kim tự tháp Tam điểm và Từ Còn Thiếu đều nằm trong số đó - nhưng anh cảm thấy rằng mọi câu trả lời, nếu có tồn tại, đều không phải dành cho anh. Không phải với tư cách một người ngoài Hội Tam điểm.
Cố tập trung hết sức lực còn lại, Langdon lần tìm tới thư viện Hội Tam điểm. Khi anh bước vào, Peter đang ngồi một mình bên bàn.
Kim tự tháp đá đặt trước mặt.
- Robert đấy à? - Peter mỉm cười vẫy anh - Tôi cần một từ.
Langdon gắng nhe răng cười.
- Phải, em nghe nói anh thiếu một từ.