Chương 45
Tác giả: Dan Brown
Katherine Solomon ngạc nhiên khi nhìn thấy tên người gọi. Cô cứ nghĩ cuộc gọi tới là của Trish để giải thích lý do tại sao hai người họ lại đi lâu đến vậy. Nhưng người gọi không phải là Trish.
Hoàn toàn không phải.
Một nụ cười bẽn lẽn thoáng hiện trên môi Katherine. Liệu tối nay còn chuyện gì lạ lùng hơn nữa không?
Cô mở máy.
- Đừng nói với tôi là - giọng cô vui vẻ - Một anh chàng độc thân suốt ngày chúi mũi vào sách vở lại tìm kiếm một nhà Lý trí học chưa lập gia đình nhé?
- Katherine! - giọng Robert Langdon vang lên - ơn Chúa, chị vẫn ổn.
- Dĩ nhiên là tôi vẫn ổn, - Katherine đáp, vẻ bối rối - Chỉ phiền lòng vì anh chẳng chịu gọi cho tôi từ sau bữa tiệc ở nhà Peter mùa hè năm ngoái.
- Tối nay có một sự cố. Xin hãy nghe đây - Giọng nói trơn tru ngày thường của Langdon bỗng như vấp váp - Tôi lấy làm tiếc phải nói với chị chuyện này… nhưng anh Peter đang gặp rắc rối lớn.
Nụ cười của Katherine biến mất.
- Anh đang nói gì vậy?
- Anh Peter… - Langdon chần chừ như muốn lựa lời - Tôi không biết phải nói sao, nhưng anh ấy đã bị… bắt cóc. Tôi không rõ như thế nào và do ai, nhưng…
- Bị bắt cóc ư? - Katherine hỏi lại - Robert, anh doạ tôi đấy à? Bắt đi đâu?
- Bị bắt làm con tin - Giọng Langdon đầy bối rối - Chắc sự việc xảy ra sớm hôm nay hoặc từ hôm qua.
- Đừng đùa thế, - Katherine giận dữ - Anh trai tôi vẫn ổn. Tôi vừa nói chuyện với anh ấy mười lăm phút trước?
- Thật không?! - Giọng Langdon đầy sửng sốt.
- Thật! Anh ấy gửi tin nhắn cho tôi nói rằng đang trên đường tới phòng thí nghiệm.
- Anh ấy gửi tin nhắn cho chị… - Langdon kêu to - Nhưng chị không hề nghe thấy tiếng anh ấy phải không?
- Không, nhưng…
- Nghe tôi nói này. Tin nhắn chị nhận được không phải của anh trai chị. Có kẻ đã lấy điện thoại của Peter. Hắn rất nguy hiểm. Chính hắn là kẻ đã lừa tôi tới Washington tối nay.
- Lừa anh ư? Chẳng ra làm sao cả.
- Tôi biết, tôi xin lỗi - Langdon có vẻ hoang mang khác thường - Katherine, tôi nghĩ chị đang gặp nguy hiểm đấy.
Katherine Solomon biết chắc rằng Langdon không bao giờ đùa cợt kiểu này, nhất là với giọng điệu như mất trí ấy.
- Tôi ổn mà, - cô đáp - Tôi đang ở trong một toà nhà rất an toàn!
- Đọc cho tôi nghe tin nhắn chị nhận từ điện thoại của Peter. Nào!
Hết sức bối rối, Katherine mở lại tin nhắn và đọc cho Langdon nghe, cô thấy châu thân ớn lạnh khi đọc đến phần nhắc tới bác sĩ Abaddon. “Nếu được, mời bác sĩ Abaddon cùng tham gia với chúng ta. Anh tin anh ấy hoàn toàn…”
- Ôi lạy Chúa… - Giọng Langdon đầy sợ hãi - Chị đã mời người này vào đó chưa?
- Rồi! Trợ lý của tôi đã ra sảnh dẫn anh ta vào. Tôi nghĩ họ sẽ quay lại bất kỳ…
- Katherine, thoát ra ngay đi! - Langdon hét lên - Ngay bây giờ!
***
Phía bên kia SMSC, điện thoại phòng an ninh bỗng đổ chuông, át hẳn tiếng trận đấu của đội Redskins. Người bảo vệ chần chừ tháo tai nghe một lần nữa.
- Phòng chờ đây, - anh ta lên tiếng - Tôi là Kyle.
- Kyle, Katherine Solomon đây! - Katherine hổn hển gọi, giọng đầy thảng thốt.
- Thưa cô, anh trai cô vẫn chưa…
- Trish đâu rồi? - cô hỏi - Anh có thấy cô ấy trên màn hình không?
Người bảo vệ xoay ghế về phía dãy màn hình.
- Cô ấy vẫn chưa trở lại Khối hộp ạ?
- Chưa! - Katherine hét lên như báo động.
Lúc này, người bảo vệ mới nhận ra rằng Katherine Solomon hoàn toàn mất bình tĩnh, hình như cô ấy đang chạy. Có chuyện gì ở đó không biết? Anh ta nhanh chóng điều khiển cần máy quay, lướt qua các khuôn hình với tốc độ nhanh.
- Đây rồi, vâng, tôi đang tua lại… tôi thấy Trish cùng vị khách của cô rời phòng khách… họ đi xuống hành lang… tua nhanh nhé… rồi, họ vào Thuỷ trì tua nhanh nhé… rồi, đây họ vừa rời Thuỷ trì chừng một phút trước… đi về phía… - Anh ta gõ gõ vào trán, cho máy chạy chậm lại - Chờ chút. Không ổn rồi.
- Sao cơ?
- Chỉ có mình quý ông ra khỏi Thuỷ trì thôi.
- Trish vẫn ở bên trong à?
- Vâng, có vẻ như vậy. Tôi thấy vị khách của cô… anh ta ở trong sảnh một mình.
- Trish đâu rồi? - Katherine hỏi, giọng càng cuống hơn nữa.
- Tôi không thấy cô ấy trên video, - người bảo vệ đáp, giọng thoáng lo lắng. Anh ta xem lại màn hình và nhận ra tay áo khoác người kia bị ướt… lên đến tận khuỷu. Thằng cha này làm quái gì trong Thuỷ trì không biết? Hắn ta bắt đầu bước dọc hành lang chính về phía Khoang 5, tay cầm chặt một thứ trông giống… tấm thẻ.
Người bảo vệ cảm thấy tóc ở sau gáy dựng đứng.
- Cô Solomon, chúng ta gặp phải một chuyện rất nghiêm trọng rồi.
***
Tối nay là một buổi tối dị thường đối với Katherine Solomon.
Hai năm qua, cô chưa hề sử dụng điện thoại di động trong bóng tối cũng chưa bao giờ phải băng qua khoảng tối ấy bằng cách chạy thục mạng cả. Tuy nhiên, lúc này, Katherine đang áp chặt điện thoại di động vào tai và quáng quàng lao vội dọc chiều dài lớp thảm vô định. Mỗi lần cảm thấy chân chệch ra khỏi thảm, cô lại nhích vào giữa, hối hả băng qua bóng tối mịt mùng.
- Gã ta đâu rồi? - Katherine hỏi người bảo vệ.
- Tôi đang kiểm tra, - người bảo vệ đáp - Tua lên đây… được rồi, gã đang đi xuống đại sảnh… về phía Khoang 5…
Katherine guồng mạnh chân, hy vọng kịp ra tới cửa để khỏi bị kẹt lại trong này.
- Còn bao lâu nữa thì gã tới được cửa Khoang 5?
Người bảo vệ nín lặng.
- Thưa cô, cô không hiểu sao? Tôi đang tua đi mà. Đây là chế độ xem lại. Mọi việc đã xảy ra rồi - Anh ta ngừng lời - Chờ chút, để tôi kiểm tra màn hình lối vào - Dừng chốc lát, anh ta nói tiếp - Thưa cô, thẻ của cô Dunne đã nhập lệnh vào được một phút rồi.
Katherine khựng lại ngay giữa khoảng tối mịt mùng.
- Gã đã mở cửa Khoang 5 rồi à? - cô thì thào trên điện thoại.
Người bảo vệ vội vã gõ bàn phím.
- Vâng, hình như gã đã vào… 90 giây trước.
Toàn thân Katherine cứng đờ. Cô nín thở. Bóng tối xung quanh đột nhiên như có sự sống.
Gã đã vào trong này cùng với mình.
Trong khoảnh khắc, Katherine nhận ra rằng thứ ánh sáng duy nhất trong khoảng không gian tối om này chính là từ điện thoại di động của cô, soi rõ gương mặt cô.
- Gọi hỗ trợ ngay - cô thì thào với người bảo vệ - Và tới Thuỷ trì giúp Trish - Rồi cô vội tắt điện thoại.
Bóng tối mịt mùng phủ kín xung quanh.
Katherine đứng im lìm và thở thật khẽ. Sau vài giây, mùi. ethanol toả ra từ khoảng tối trước mặt cô. Mùi đó càng lúc càng đậm. Cô có thể cảm nhận được sự hiện diện của kẻ kia, gã chỉ ở cách cô vài bước.
Trong im lặng, tiếng tim đập nghe sao rõ đến vậy. Rất khẽ khàng, Katherine rút chân khỏi giày và nhích sang trái, bước lệch khỏi tấm thảm. Nền xi măng lạnh ngắt dưới chân cô. Cô dịch ra khỏi tấm thảm thêm một bước.
Một ngón chân cô bỗng miết két xuống sàn nhà.
Chẳng khác gì tiếng súng giữa thinh không.
Tiếng quần áo sột soạt vang lên cách đó vài bước. Katherine phản ứng quá trễ, một cánh tay chắc khỏe sượt qua cô, quờ quạng trong bóng tối như cố túm lấy cô. Katherine vùng mạnh ra khi bàn tay lạ nắm được áo choàng, kéo cô trở lại.
Katherine duỗi thẳng hai tay ra sau để tuột khỏi áo choàng và thoát đi. Đột nhiên, chẳng cần biết đâu là lối ra nữa, cô quáng quàng lao về phía trước, băng qua bóng tối vô định mịt mùng.