Hồi Thứ Bốn Mươi Chín
Tác giả: Hùng Đại Mộc
B ọn Trùng Dương nữ ra trước trận, vừa gặp tướng Phiên là Bạch Thánh tướng, giơ thương bay ngựa xông thẳng vào quân Tống. Trùng Dương nữ cử song đao hăng hái đến nghênh chiến, hai ngựa giao nhau, gầm thét như sấm, đánh được vài hiệp, Bạch Thánh tướng đuối sức quay ngựa bỏ chạy. Mạnh Tân nổi giận nói: "Đợi bắt tướng này, để báo thù cho em ta". Múa chùy vỗ ngựa, ngăn lại mà đánh. Mộc Quế Anh nhìn thấy, giương cung đặt tên, nhắm chuẩn tướng địch mà bắn, trúng ngay vào tim. Mạnh Tân theo tiếng tên mà ngã. Quân Tống thừa thế áp vào. Trùng Dương nữ đuổi kịp, phất đao chém Bạch Thánh tướng chết lăn xuống ngựa, quân Phiên bị giết chết một nửa, số còn lại quăng giáo bỏ giá, bỏ chạy về nước, bỏ lại quân nhu nhiều vô số kể. Trùng Dương nữ lại thắng một trận. Châu phu nhân hết sức mừng rỡ.
Tin tức truyền vào doanh Tây Phiên. Tam thái tử thất kinh nói: "Không ngờ lại có nữ tướng anh hùng như thế, liên tục thắng liền hai nước, lũ các ngươi ai dám lui địch”. Thúc Thiên Thần nói: "Điện hạ đừng lo, tiểu nhân lĩnh quân xuất chiến, tất chém được tướng Tống mà về". Tam thái tử cho đi, cấp cho 2 vạn tinh binh. Thúc Thiên Thần ra trận, ghìm ngựa giơ kích kêu lớn: “Tướng Tống ai mạnh hãy ra đánh, nếu yếu, thì hãy mau lui". Kêu chưa dứt tiếng, nơi Nam trận tinh kỳ mở ra. Một viên nữ tướng múa đao tế ngựa ra nghênh chiến, uy phong lẫm lẫm, xem lại thì ra là Cảnh Kim Hoa vậy. Chính là:
Trình uy duy trượng truy phong mã,
Trảm tướng toàn bằng Yến nguyệt đao.
(Ra oai chỉ cậy ngựa thét gió,
Chém tướng toàn nhờ đao nép trăng).
Mắng lớn rằng: "Phiên nô mau lui, đừng làm dơ đao của ta”, rồi lập tức bay ngựa tới chém Phiên tướng. Thúc Thiên Thần cử kích đánh lại, hai ngựa giao phong, hai người đánh ở giữa trận. Chính là:
Chinh vân điểm điểm càn khôn ám,
Sát khí man man nhật nguyệt hôn. -
Nghịch tặc cảm đương hào kiệt tướng,
Hoàn khan kim nhật định thâu doanh.
(Mây trận từng đoá mù trời đất,
Sát khí vùng vằng sao trăng mờ.
Giặc dữ dám ngăn tướng hào kiệt,
Sẽ xem nay sẽ quyết hơn thua).
Hai tướng kẻ đánh qua, người đánh lại, đánh được vài hiệp, Thúc Thiên Thần trá bại bỏ chạy. Cảnh Kim Hoa thừa thế đuổi theo. Thúc Thiên Thần dụ được quân địch vào trận, liền niệm đông yêu ngôn, cuồng phong nổi dậy, trời đất tối sầm, giữa trời vô số ma quân kéo đến. Cảnh Kim Hoa thất kinh quay ngựa chạy về. Quân Tống thua to một trận, bị chết vô số. Thúc Thiên Thần thu quân về trại.
Cảnh Kim Hoa chạy về trong quân, gặp Châu phu nhân nói lại những việc quái dị. Phu nhân nói: "Phương Tây thường có yêu đảng xuất hiện, có phép thuật như vậy ai dám xuất binh nghênh địch?" Đỗ phu nhân nói: "Thiếp thần xin đi bắt tên yêu nhân này". Mộc Quế Anh cũng xin cùng đi. Châu phu nhân vui mừng nói: "Các ngươi nếu có thể phá yêu thuật này, ắt công huân có thể lưu truyền ngàn đời" Lập tức cấp cho 1 vạn quân. Hai người dẫn quân xông ra, gặp ngay Thúc Thiên Thần đang ở trước trận dương oai khiêu chiến. Đỗ phu nhân vỗ ngựa lên trước, mắng lớn : "Yêu nhân chớ chạy?” Thiên Thần cười nói: "Đồ thứ bị thua trận, còn đến tìm cái chết ư!" lập tức múa kích tế ngựa xông thẳng vào trận Tống.
Đỗ phu nhân cử thương nghênh chiến, hai bên reo hò. Hai người đánh được vài hiệp. Thiên Thần trá bại lui chạy, dụ Đỗ phu nhân đuổi theo, rồi làm phép thuật, niệm lên câu chú, chợt thiên hôn địa ám, cuồng phong nộ khởi, trên không 49 Hắc Sát ma quân tay cầm kiếm bén bay xuống. Quân Tống kinh hoàng. Đỗ phu nhân giận nói: "Phép tà thuật của mi, chỉ có thể hù dọa được người khác, dám đùa cợt trước mặt ta sao!" Lập tức niệm bí quyết của Cửu Hoa chân nhân, một lát sau, sấm sét nổ vang, khắp trời đều là cầu lửa, đốt cháy hết đám ma quân, trời đất lại sáng lại. Quân Tống càng thêm hăng hái, kéo xông lên như sóng triều. Thiên Thần khí thế thất bại, sợ hãi cuống cuồng, vừa muốn quay người bỏ chạy, Mộc Quế Anh quăng phi đao lên, chém chết trong trận. Quân Phiên đi theo, đều bị giết sạch. Quế Anh muốn thừa thế đánh vào dinh Phiên. Đỗ phu nhân nói: "Hãy hồi binh cùng chủ soái bàn cách tiến đánh đã". Quế Anh liền thu quân về trại.
Lúc ấy bại quân chạy về báo với Tam thái tử, nói rằng: "Thúc Thiên Thần đã bị Tống tướng giết”. Tam thái tử nghe nói Thiên Thần thất thủ, dậm chân kinh hãi nói: "Thiên Thần có phép thuật thiện chiến vậy, nay còn bị chết bởi nữ tướng triều Tống. Thật đúng như người ta hay nói: Dũng tướng bất li trận thượng vong vậy. Khiến ta làm sao đây?” Hân Kỳ nói: "Thái tử chớ lo, vẫn còn quân mã của năm lũy vẫn chưa động, ngày mai bảo vệ điện hạ cùng người, thường quyết một trận thắng thua, liền rõ ngay mà!" Tam thái tử theo lời bàn, hạ lệnh toàn quân dốc hết ra mà đánh.
Thám tử báo về trong dinh Tống: "Người Phiên dốc hết toàn quân kéo đến, muốn cùng quân ta đại chiến". Châu phu nhân nghe tin báo, triệu tập nữ tướng bàn rằng: "Thắng thua nhờ vào trận này, có thể sai Lưu Thanh vào Kim sơn lồng báo trước với Tông Bảo, ước định ngày mai từ trong đánh ra, mới có thể đánh thắng được" Lưu Thanh lĩnh mệnh đi liền.
Châu phu nhân gọi Hoàng Quỳnh nữ vào nói : "Nàng dẫn 1 vạn quân giao chiến với họ, dụ địch đến dưới thành Hùng Châu, ta sẽ có quân tiếp ứng Hoàng Quỳnh nữ lĩnh mẹo đi làm. Lại gọi Đổng Nguyệt Nga vào nói: "Nàng dẫn 5000 quân mã, cùng Ức Lan Tú mai phục ở hai bên bờ hào, khi pháo hiệu nổ, thừa thế xông ra đánh giết". Ức Lan Tú cùng dẫn quân mà đi. Lại gọi Mã Tái Anh vào nói: "Nàng dẫn 5000 khinh kị mang theo vật dẫn hỏa, đợi khi giao chiến thì đến đột trại của họ". Mã Tái Anh lĩnh mệnh đi làm. Châu phu nhân sắp đặt xong, Hôm sau, nổi ba hồi trống, lệnh Đỗ phu nhân dẫn hậu quân tiếp ứng.
Trước tiên hãy nói về Hoàng Quỳnh nữ phi ngựa ra trước trận khiêu chiến, bên trận Tây, Hân Kỳ vỗ ngựa xông lên trước, tay cầm búa kêu lớn: "Tướng kia hãy mau lui mới giữ được mạng sống thừa, nếu cố đến đánh, sẽ khiến người không còn manh giáp". Hoàng Quỳnh nữ nổi giận nói: "Loài chó nhà ngươi đã bị quân ta chém chết gần hết, còn dám mạnh miệng ư?" Lập tức múa đao tới chém Phiên soái, Hân Kỳ múa búa nghênh địch. Hai bên chiêng trống vang lừng, tiếng reo hò ầm ĩ. Hoàng Quỳnh nữ trá bại bỏ chạy. Hân Kỳ xua quân đuổi theo. Gần đến hào thành, trong dinh Tống pháo hiệu nổ vang, Đổng Nguyệt Nga, Ức Lan Tú dẫn hai cánh phục binh xông ra, vạn nỏ cùng bắn. Phiên chúng rối loạn. Hân Kỳ biết bị phục binh, quay ngựa đánh về. Mộc Quế Anh dẫn quân xông vào giữa cắt đứt trận Phiên, quân của Tam thái tử không cứu ứng lẫn nhau được, khinh binh của Mã Tái Anh ập vào sau trận, phóng lửa đốt cháy.
Lúc đó, gió đông thổi mạnh, trong chốc lát khói lửa mù trời, cháy khắp dinh Phiên. Phiên kị báo rằng: "Quân Tống đã đốt doanh trại". Tam thái tử sợ đến hồn bay phách lạc, bỏ địch quân mà chạy trốn. Hân nguyên soái thấy thế bất lợi, miệng niệm tà chú, rút trong bụng ra các tấm bài thú dữ đưa ra giữa trời mà gõ, chợt một tiếng nổ vang lên, bốn phía bỗng có một bầy mãnh thú từ trong mây đen xông ra, toàn là sài lang, hổ, báo xông vào trong trận. Quân Tống ai nấy thất sắc, quay ngựa mà trốn. Đỗ phu nhân nhìn thấy trận Tống thất thế, liền niệm động chân ngôn, khắp trời lửa bay đỏ rực, đem bọn mãnh thú đốt cháy tan tác, quân Phiên quăng giáo bỏ giáp mà trốn, thật giống như gió quét tan mây, sương rơi lá rụng.
Hân nguyên soái cố chết đánh ra khỏi trùng vây, đang bỏ chạy bị Dương Thu Cúc giương cung bắn cho một phát, vào ngay vào mắt trái của Hân Kỳ, chết lăn xuống ngựa.
Lúc ấy trong Kim sơn lồng, bọn Tông Bảo nhìn thấy lửa cháy, Lưu Thanh liền dẫn quân xông ra. Hồ Diên Hiển hăng hái xông lên trước, gặp ngay Giang Giao, giao ngựa chỉ một hiệp, đâm chết xuống ngựa. Quân Phiên bị giết hơn phân nửa. Mộc Quế Anh, Hoàng Quỳnh nữ hai người xông thẳng đến chân núi Kim sơn, cùng Tông Bảo hợp quân làm một, rồi thừa thế đánh giết khiến quân Phiên thây chết đầy đồng, máu chảy đầy sông, đoạt được trâu, ngựa, quân nhu đếm không xuể. Có thơ làm chứng:
Tứ diện can qua chiến trận liên,
Dương mơn dũng tướng định Trung Nguyên.
Phiên nhân khí giáp phao qua thuẫn,
Chính thị anh hùng hiệu lực niên.
Quân Tống đã thu được toàn thắng, duy chỉ có Hồ Diên Đạt là bị quân Phiên giết. Châu phu nhân đóng quân mã ở dưới thành, tự mình cùng Tông Bảo vào trong phủ tương hội. Tông Bảo nói: "Nếu không nhờ các bác, các thím đồng tâm thắng địch, Tông Bảo suýt nữa thì nguy, trận này đủ để rửa mối nhục bị vây". Châu phu nhân nói: "Thánh thượng vì cháu bị vây, không có người dẫn quân đến cứu, Lệnh Bà thì suốt ngày lo sợ, chúng ta đành phải đến đây cứu ứng, không ngờ tiêu diệt được quân địch vậy". Tông Bảo nói: "Cơ hội khó có lần nữa, chi bằng hãy thừa thế quân ta đang như chẻ tre, đánh thẳng đến đó, bắt lấy quốc vương đem dâng. Ngàn năm một thuở, không thể để mất được". Châu phu nhân nói: "Chuyện ở bên ngoài, lệnh vua có thể không theo. Chỉ cần có lợi cho nước nhà, thì cứ làm có gì mà ngại. Ý ta cũng muốn như thế”. Lập tức hạ lệnh tiến binh đến lấy thành Liên Châu. Mọi người được lệnh, ai nấy chuẩn bị để khởi hành. Bình minh hôm sau, ba quân hướng về Tây Phiên mà tiến.
Lúc ấy, Tam thái tử theo đường nhỏ mà chạy về, tâu với Lý Mộc vương: “Hân nguyên soái cùng quân mượn ở hai nước, toàn bộ đều bị nữ tướng của Trung Quốc giết sạch, quân mã sẽ tiến nhanh mà đến đánh Liên Châu trong nay mai". Mộc vương nghe xong, thần hồn bay mất, vỗ án ân hận nói: "Sớm không nghe lời Kha thừa tướng, mới có tai họa của ngày hôm nay".
Nói chưa xong, quân vào truyền báo: "Quân Tống đã vây thành Liên Châu thành ba vòng, giọt nước cũng lọt”, Mộc vương hạ lệnh các bộ lạc giữ vững thành trì, cùng văn võ thương nghị cách nghênh địch. Kha Bạch Tiên tâu rằng: "Quân Tống thanh thế rất thịnh, đại tướng của ta đều bị tiêu diệt, hôm nay ai dám ra đánh nữa?" Vương chưa trả lời, chợt sau rèm châu, một người tâu rằng: "Tiểu thiếp xin dẫn quân để lui quân Tống”. Mọi người nhìn lại, thì ra là Vương trưởng nữ Kim Hoa công chúa vậy. Mộc vương nói: "Chỉ e mi không phải là địch thủ của người Tống". Công chúa nói: "Con lúc nhỏ từng học võ nghệ, sao lại tự làm nhụt ý chí của mình? Con nếu cùng họ giao phong, tự có cách phá họ". Vương chuẩn tấu, cấp cho 2 vạn quân. Công chúa lĩnh mệnh, hôm sau dẫn quân mở cửa Tây xuất chiến.