Chương 19
Tác giả: Khánh Vân
Nhà hàng đã đông thực khách, khi ông bà Lân và bàn đã dặt sẵn ở một góc kín đáo và lịch sự. Họ không phải đợi lâu. Thoại đến liền sau đó.
Họ nói chuyện vui vẻ. Cả hai đều thích Thoại, bà Lân vì nguyên nhân riêng, còn ông Lân vì thích cái tính thẳng thắn, tốt bụng của anh.
Bộ ba Hạ, Viễn và Quân Anh đến sau họ vài mươi phút.
Phòng ăn của khách sạn New World quả là quá lớn từ sảnh đường rộng thênh thang, trần cao tít, với sự hướng dẫn của người phục vụ, họ đi qua gian nhà hàng.
Hạ đi giữa hai người đàn ông, cả hai đều cao ráo và bô trai, cô mặc một cái áo chẽn màu hồng, váy suông đen dài chấm gót, có hàng nút hồng từ lưng đến tận gấu váy.
Khi nãy ở nhà thử trước gương, cô đã bàng hoàng vì bộ quần áo đơn giản nhưng quá đẹp, và làm nổi bật dáng thanh thanh, cân đối của cộ Không cần ánh mắt tán thưởng của Quân Anh, cô cũng thấy mình thật xinh hôm naỵ Trong gương, là cô gái trẻ với mái tóc tém ôm sát ót, khuôn mặt đầy ấn tượng bởi đôi lông mày rậm hơi hoang dã và đôi môi rõ nét, gợi cảm.
Hạ cảm thấy rờn rợn, phần vì những ánh mắt chiêm ngưỡng của thực khách khi họ đi dọc lối đi dài, phần vì phần da thịt nóng bỏng ở thắt lưng, nơi có bàn tay Viễn đang áp nhẹ vào.
Hạ muốn nói anh bỏ tay ra đi thôi, cái bàn tay "có điện" của anh, nhưng cô lại sợ mất chỗ tựa.
Quân Anh đi bên phải cô, anh thì thầm:
- Bình tĩnh nhỏ ơi! Có anh bên cạnh nè. Hổng ai dám cả gan ăn thịt em đâu.
Câu nói trấn an hơi khôi hài của Quân Anh làm Viễn chú ý, anh nhướng mắt nhìn sang. Tội nghiệp cho Hạ, nếu không có chút phấn son, mặt cô có lẽ trắng như tờ giấy.
Cuối cùng, họ cũng đến bàn. Hạ chào ông bà Lân và mỉm cười với Thoại. Anh đã không rời mắt khỏi cô từ khi cô bước vào sảnh đường. Anh đang thừ người tiếc nuối công việc kéo ghế cho cô ngồi, trong khi bên cạnh Viễn lơ đãng quên mất cử chỉ ga lăng tối thiểu này.
Nhìn nét mặt của anh, bà Lân cũng hiểu thấu.
Óc xét đoán của bà quả không sai. Thoại mết cô bé thấy rõ. Bà biết mình nên làm gì.
Lời giới thiệu của ông Lân với Quân Anh và Thoại làm anh tạm thời rời mắt khỏi cộ Anh hỏi Quân Anh một cách xã giao:
Quân Anh chắc là người rất mê nghệ thuật.
Chà! Nói đến mê nghệ thuật là Quân Anh khoái chí ngaỵ Anh hỏi tới:
- Sao anh Thoại biết?
- À! Vì anh ăn mặc rất thời trang, rất "riêng".
Câu nịnh hót đúng bộ làm Quân Anh cười tít mắt.
Nhìn hắn, Viễn thầm lắc đầu. Thằng bạn trời đánh, nịnh trúng hệ là nó có mòi phản bạn, kết thân với cứu địch ngay, chán thật!
Mà Quân Anh vẽ kiểu quần áo, chụp hình nghệ thuật cho đàn bà, con gái đẹp chứ hắn có biết tự thiết kế cho mình đâu. Xem hắn kìa, mớ tóc để dài quá vai, cột lại bằng sợi dây thun của mấy bà bán lẻ cột đồ. Ba mươi mấy tuổi rồi mà còn vào một nhà hàng lớn, sang trọng thế này với cái áo thun có dấu chấm hỏi màu đen tổ bố trước ngực, quần jean xanh, mà lại mặc vest khoác ngoài. Nửa lịch sự, nửa bụi đời như vậy, mà tên kia lại đưa hắn lên cung trăng với nào là "thời trang rất riêng"... Thật hết nói!
Quân Anh sau giây phút kết thân, làm quen vui vẻ, quay sang Viễn, thấy anh vẫn ngồi thờ ơ hút thuốc, liền ngoắt ngay anh bồi gần đó, anh gọi thức uống cho mình và ân cần hỏi Hạ.
- Hạ Ơi! Uống gì em, cam vắt nhé?
Hạ cười gật đầu. Bà Lân liếc nhanh Viễn, bà cười nhẹ nói với Quân Anh. Quân Anh cười toe:
- Nội thấy đó, cái thằng Viễn lúc nào cũng chậm, chờ nó nhớ, có mà chết khát - Rồi thừa thắng xông lên, anh nói hào hứng - Chà, đói rồi.
Hạ à, đi dọn món ăn lên với anh nè, thằng Viễn nãy giờ cứ ngồi trầm ngâm cái gì ghê gớm lắm, đừng thèm chờ nó nữa em ạ - Và quay qua mấy người còn lại, anh huyên thuyên.
- Ủa, nội và Thoại sao chưa chọn món à? Tôm ướp lạnh ở đây ngon số một đấy, chậm là hết ngay - Nắm lấy tay Hạ, anh hối - Đi nhỏ!
Viễn nhăn mặt nhìn Quân Anh diễn trò như tấu hài, anh dụi mẩu thuốc vào gạt tàn:
- Tao có quên nhiệm vụ với Hạ đâu mà mày đã lo giành.
Và quay sang Hạ, anh kéo ghế giúp cô đứng lên. Quân Anh nháy mắt với Hạ, anh là một đồng minh của cô trong việc nhắc Viễn phải săn sóc đến bạn gái mình.
Họ đi đến góc kê thức ăn. Sau lưng họ, ông Lân nhìn bà vợ.
- Chúng nó làm sao vậy nhỉ?
Bà cười:
- Hai đứa đã ba mươi mà cứ như trẻ nít ấy.
Thoại nhìn theo ba người đang tíu tít đằng kia mà thấy buồn, nhưng hy vọng cứ chừng mờ mịt lắm.
Hạ đi cạnh Viễn, trước đây cô chỉ biết đến một bữa ăn buffet qua sách vở, hôm nay mới dự lần đầu.
Cuối nhà hàng, sát góc tường là hai ngăn kệ để đầy những khay thức ăn. Món nào cũng trông thật hấp dẫn, ngon mắt, cô chưa biết chọn ra sao và món ăn nào trước thì Viễn đã giúp cộ Anh ân cần hỏi:
- Ta dùng súp trước nghe Hạ, em thích súp nào? Súp đậu nhé? Hay súp kem gà?
Hạ ngần ngừ:
- Súp đậu đi anh Viễn, kem gà có lẽ ngán hơn.
Viễn cười múc súp ra chén cho cộ Hạ trông thấy Quân Anh đang lấy bánh mì và thịt, cô cùng bắt chước lại chọn giống như vậy. Trở lại bên Viễn, cô đưa tay định đỡ lấy chén súp của mình, thì anh dịu dàng nói:
- Để anh cầm hộ em. Đôi giày cao gót không tiện cho em lắm đâu.
Ngạc nhiên nhìn Viễn, nhưng chợt thấy bóng bà Lân gần đó, cô sực nhớ ra vai của mình. Cô nhoẻn miệng cười với Viễn. Lâu lâu anh anh, em em cũng ngọt ngào ghê, cô thấy hình như mình thích giọng anh lúc này.
Nhà hàng quả thật trứ danh. Món ăn tuyệt với đến nỗi Hạ nhìn ly kem Quân Anh đưa cô tráng miệng mà chịu thua, dù kem là món tủ của cô.
Sau bữa ăn, họ uống cafẹ Đột nhiên bà Lân cắt ngang câu chuyện về tình hình thời sự thế giới của Thoại và ông Lân, cắt ngang sự thưởng thức âm nhạc của bộ ba Viễn, Hạ và Quân Anh. Bà nói giọng tự nhiên.
- Bà nội và ông về nước đã hơn tháng nay mà vẫn chưa đi Đà Lạt, Nha Trang thăm lại cảnh vật. Viễn cứ lo công việc hoài, sao con không thu xếp để đưa Hạ và ông bà chơi, một hai tuần vậy con?
Chao ôi! Y như trái bom nổ. Hạ và Quân Anh liếc mắt nhìn nhau, rồi nhìn lại Viễn. Hạ hy vọng anh có cách né được cái bệnh "hóc" búa này. Đang chậm rãi, lơ đãng uống cafe và suy nghĩ điều gì đó, nghe được lời này, mắt Viễn loé lên tia sáng, anh cười và nhìn sang Hạ một cách nâng niu, đắc ý:
- Dạ, con cũng định thế. Mấy lần Hạ đòi con đưa đi chơi nhưng con vì công việc ngập đầu. Còn nửa tháng Hạ thi xong và nghỉ hè. Con nhất định sẽ đưa Hạ và ông bà đi du lịch một chuyến - Bẹo má cô, anh nháy mắt hỏi - Sao nhỏ, hài lòng rồi chứ?
- Hài lòng? Hạ ngỡ ngàng. Quỷ thật cái "ông" Viễn này phen này đúng là cô bị bán đứng mất rồi. Nhìn quanh bàn, cô thật không thể biết tính sao.
Thoại nhìn cô bằng ánh mắt nặng nề, buồn bã, Quân Anh thì cặp mắt trợn tròn to ơi là to.
Có cái hích nhẹ của Viễn dưới bàn, Hạ đành nở nụ cười vui, như thích thú vì "được đi chơi"!
Cô cười và nói nhỏ với Viễn qua hàm răng muốn nghiến lại:
- Cám ơn anh, Hạ thích lắm.
Viễn gật gù tươi cười với cô, và hãnh diện với mọi người vì cô bạn gái xinh đẹp, ngoan ngoãn này, trong khi anh rất muốn la lên đau khổ.
Bởi vì chân của anh đang bị cái gót giày nhọn hoắc, nhỏ xíu màu hồng của Hạ nghiến lên, và còn di di trên đó nữa chứ, trời ạ!