Khánh Vân
Chương 7
Tác giả: Khánh Vân
- Chào cô bé lọ lem!
Người đàn ông trước mặt Hạ có một dáng dấp hơi kỳ lạ, làm cô ngờ ngợ.
Hạ phân vân:
- Tôi tìm cô Quân Anh - Cô chìa mảnh giấy của Viễn ra - Anh giới thiệu tôi tới đây.
Anh chàng trước mặt cười nhe răng:
- Quân Anh là tôi nè, cô nhỏ ơi! Viễn nhờ anh chỉ vẽ em về trang điểm và ăn mặc...
Hạ há hốc mồm vì ngạc nhiên. Cô từng biết nhiều người đàn ông làm thợ làm tóc, và cả đầu bếp như Bô của cô nhưng làm người trang điểm thì... Ô hô! Anh chàng này là người đầu tiên.
Và khi Quân Anh bày lên cái bàn nhỏ vô số những hộp phấn, những thỏi son, những chai lọ nhỏ xíu đủ kiểu dáng và linh tinh những chì, những bông phấn thì cô bắt đầu rối lên, đến hoa cả mắt.
Bàn tay thon, trắng trẻo của Quân Anh di động từ hộp này sang hộp khác, anh cắt nghĩa chậm rãi cho cô nghe cách lót kem, thoa phấn ra sao, má hồng thế nào. Chợt thấy cô hoang mang với những lời của mình, anh khựng lại.
Chớp mắt vài cái như không tin vào điều mình vừa nghĩ, anh chồm người đến, thận trọng hỏi cô:
- Cô Hạ đã dùng qua những thứ mỹ phẩm nào rồi?
Hạ gãi tai, thú nhận:
- Hạ có một cây son màu hồng của cô bạn cũ tặng, có dùng thử một lần nhưng nhìn kỳ lắm nên thôi luôn.
Quân Anh trợn mắt nhìn cô, rồi ngửa mặt lên trần nhà cười ha hả. Anh nói và suýt sặc:
- Trời ới! Thằng Viễn chơi trò gì vậy nè. Hắn kiếm ở đâu ra cô nhóc lọ lem chính hiệu thế này.
Hạ phật ý:
- Tôi không phải là con nhóc.
Quân Anh vẫn nhe răng như ngao. cô:
- Ừ thì không nhóc. Có nghĩa là cô đã lớn, đã là một cô gái trẻ, mà đàn bà con gái gì mà xuề xòa quá vậy. Thôi được rồi, tôi sẽ hướng dẫn cô từ đầu vậy.
Anh lắc đầu, lẩm bẩm:
- Không hiểu thằng Viễn nghĩ gì nữa.
Rồi hít một hơi dài, anh lên giọng trở lại:
- Vậy thì bắt đầu đi là vừa. Đây này, cầm lấy gương và theo dõi nhé. Bắt đầu là phần đánh nền. Này! Cô đã rửa mặt kỹ chưa?
Hạ ngơ ngác:
- Rồi.
- Hồi nào?
- Tất nhiên là từ trưa.
Dúi vào tay cô chai sữa rửa mặt. Quân Anh càu nhàu:
- Rửa lại đi cô nương. Trước khi trang điểm gương mặt phải thật sạch mới được.
Sữa rửa mặt của Quân Anh đưa mát da thật.
Hạ trở lại với gương mặt tươi tỉnh hơn. Sau đó, Quân Anh bắt đầu vừa thoa kem lót và phấn vào má hồng vừa giảng giải công dụng và cách sửa những khuyết điểm trên gương mặt cô.
Chỉ có đôi lông mày là anh săm soi kỹ nhất, sau hơn mười phút vẽ vẽ, sửa sửa. Cuối cùng, anh phán:
- Nhổ!
Hạ kinh hoàng:
- Nhổ! Nhổ cái gì?
- Lông mày chứ gì - Anh hất hàm - Nhổ một tí thôi, cho bớt giao nhau và bớt thộ Em có sợ đau không?
Đau? Đối với Hạ, cô đã chịu bao nhiêu là vết bầm từ ngày còn nhỏ chập chững dợt võ công cùng các anh. Cô chả sợ đau, tất nhiên rồi.
Hạ trả lời một cách can đảm rằng không sợ, mà không biết rằng mình vừa quyết định một việc ngu ngốc nhất trên đời.
Chao ôi! Cây nhíp của Quân Anh rà đến đâu là Hạ thót tim đến đó. Chỉ nhổ sơ mười mấy sợi mà nước mắt nước mũi cô đã tèm hem. Quân Anh la chí chóe khi thấy "cái nền" anh vừa hoàn thành hỏng. Lại phải rửa mặt, lại làm lại từ đầu.
Chiều đang xuống, không khí ngột ngạt đã có vài luồng gió mát làm dịu đi rất nhiều. Trong phòng, Quân Anh vẫn kiên nhiễn tô vẽ cho Hạ. Anh làm nửa mặt trái và tuyên bố rằng cô phải thực tập trên nửa mặt phải. Nhưng khi việc anh đã xong, anh lùi ra xa ngắm Hạ với gương mặt nửa màu mè nửa trụi lủi mà cười sằng sặc, làm Hạ tức tối liếc anh muốn rách khóe.
Nhưng cô nào biết, những tia mắt liếc đó đã khác trước rất nhiều. Nó sắc sảo hơn, tự tin hơn, uyển chuyển hơn.
Vì nó đã là tia mắt liếc của một người con gái vừa chợt nhận ra mình qua bàn tay phù thủy của Quân Anh. Dù chỉ là mới nửa mặt.