Hồi 90
Tác giả: Kim Dung
Tiếng hú ngân dài, tựa hồ như sấm nổ đì đùng vang dội khắp không gian, càng nổi lên càng dữ dội, chấn động như thủy triều nổi cơn thịnh nộ, hết đợt sóng này sang đợt sóng khác thi nhau bủa đầu gành
Quách Tường như người đứng giữa cánh đồng u ám. Bị những luông sấm sét rượt theo truy nã , làm nàng nói chẳng ra lời.
Tiếng hú càng lúc càng cao giọng. Nàng thấy Dương- Qua như thiên thần đang trổ giọng lôi oai, tiếng sấm rền vang động, càng to lớn càng ngân dài. Đột nhiên tiếng hú như một luồng điện mạnh đập vào người nàng
Quách Tường kêu to :
- Đại ca, hãy đừng hú nữa, tôi chịu không nổi
Tuy Quách Tường đã cố gắng hét to nhưng âm thanh của nàng quá nhỏ bị tiếng hú của Dương- Qua đánh bạt. Chính nàng cũng không nghe rõ tiếng la của mình mà có cảm giác hồn phi phách tán và xương cốt tựa hồ như bị tiếng hú làm gãy đoạn
Bây giờ Nhất-đăng đại sư trông thấy Quách Tường sắp bị nguy vì tiếng hú, nên đại sư vươn tay ra chỉ vào bàn tay của cô gái, Quách Tường mới định thần lại được, nàng nghe như có một luồng điện ấm áp chạy khắp cơ thể của nàng do bàn tay của đại sưb truyền sang thì nàng đã hiểu Nhất-đăng đại sư dùng nội lực trợ giúp. Tuy ông đang nhắm mắt dưỡng thần mà âm thầm dùng nội lực trợ giúp.
Tiếng hú ngân dài, độ chừng thổi xong nồi cơm mà Dương- Qua chẳng thấy mảy may suy kiệt. Càng hú càng mạnh và to lên. Nhất-đăng đại sư nghe tiếng hú này lấy làm bọi phục, tuy có cảm giác tiếng hú này cao hơn bá đạo của ông, nếu dùng về đến đường chính khí thì chính đại sư lúc thiếu thời nội lực còn đang sung mãn chưa chắc đ bằng, huống hồ gìsức tàn lực kiệt thì làm sao bì được Dương- Qua.
Ông đâu rõ Dương- Qua cùng Thần Điêu tới tại bờ biển, luyện nội công lần theo đợt sóng thủy triều, nội lực cương mãnh kinh khiếp, dù cho tát cả cao thủ trên đời này cũng không sánh kịp.
Thời gian độ chừng đốt cháy nửa cây nhang, ngó thấy trước mặt có 1 bóng đen từ Hắc Long đầm đi tới. Dương- Qua vươn tay áo phất mạnh 1 cái và ngừng hẳn tiếng hú. Quách Tường hit vào 1 luồng chân khí dài, gương mặt được thắm tươi trở lại
Bóng người đến nơi hỏi :
- Đoàn hoàng gia, ngươi mới thật là hung ác nhất, dùng bá đạo cưỡng bách ta để gặp mặt, vậy có chuyện gìông hãy nói đi
Nhất-đăng đại sư nói :
- Ta đâu làm thế. Chính là tiếng hú của Dương thế huynh đấy
ĐạI sư vừa nói dứt lời thì bóng đen đã đến trước mặt, chính là bà Anh Cô
Bà Anh Cô nghe Nhất-đăng đại sư nói thế, trong lòng ngờ vực và kinh hãi, suy nghĩ :
- Thế gian này trừ Đoàn Hoàng gia ra thì không ai có được công phu thế này. Trước mắt ta gã này tuy có vẻ cằn cỗi, nhưng mái tóc đen huyền, tuổi tác đâu có cao lắm, mà nội công đã đến mức thượng thừa, thật là khả kính khả kính.
Lúc đầu bà nghe tiếng hú của Dương- Qua làm cho tâm hồn bất đinh, và tự hiểu nếu không ra khỏi ao bùn thì đối phương sẽ dùng tận lực, chừng ấy thần trí sẽ thất tán, chịu 1 đòn nội thương, sau này sẽ nát cả phủ tạng. Tuy nhiên không bao giờ bà chịu đối phương chế phục, nhưng chẳng ra cũng không được, cho nên gương mặt của bà bấy giờ vẫn còn đủ cường lực và chân khí.
Bà Anh Cô chấn tĩnh tinh thần xong, mới hướng về Dương- Qua nói :
- Cửu Vĩ Linh Hồ này ta giao cho ngươi. Ta phục ngươi nhiều. Ngươi hãy cầm mà về cho mau. Lão phụ nhân cũng không ở đây nữa.
Nói xong bà cầm con linh hồ lên, hướng vào Dương- Qua mà trao cho chàng
Dương- Qua nói :
- Xin lão tiền bối chậm lại. Linh hồ là chuyện nhỏ mọn, câu chuyện của Nhất-đăng đại sư mới đáng kể, xin bà hãy nghe đại sư nói 1 lời
Bà Anh Co âđôi mắt long lanh ngó vào Nhất-đăng đại sư nói :
- Xin nghe thánh chỉ của Đoàn Hoàng gia
Nhất-đăng đại sư chua xót nói :
- Cuộc đời như giấc mộng, ngày xưa khác hôm nay. Anh Cô, ngươi có nhận được người này không ?
Nói xong ông đưa ngón tay chỉ vào người nằm thiêm thiếp là Từ Ân Lúc bấy giờ Từ Ân đã mặc tăng bào, rất khác Cừu Thiên Nhận, 30 năm về trước trên đỉnh Hoa Sơn
Bà Anh Cô nhìn người này 1 lúc rồi lắc đàu bảo :
- Nhận làm sao được, Ta đâu có quen với hòa thượng
Nhất-đăng đại sư nói :
- Ngày xưa, ai dùng thủ pháp đánh đứa con của ngươi ?
Bà Anh Cônghe toàn thân rúng độg, mặt bạc hóa hồng, cất tiếng bảo :
- Cừu Thiên Nhận, tên ác tặc Cừu Thiên Nhận, thân thể của ngươi đã hóa than, làm sao ta nhận đựoc ?
Nhất-đăng đại sư nói :
- Câu chuyện cũ 1 0 năm, ngươi còn để tâm oán độc làm gì? Phải người này là Cừu Thiên Nhận. Diện mạo đã thay đổi theo thời gian, làm sao ngươi nhận được. Và gã mãi ôm mối hận đã lỡ tay giết đứa hài nhi.
Bà Anh Côtung mình ra trước, 1 0 ngón tay như vuốt hổ, nhắm ngay bụng Cừu Thiên Nhận sắp sửa cấu mạnh xuống.
Bà nhìn kỹ gương mặt, chính là Cừu Thiên Nhận ngày xưa, bèn trừng đôi mắt nhìn xem, thấy đôi mặt của họ Cừu mở ra và sâu lõm như giếng, thân mình nằm yên bất động, thân thể đã chết 2 phần.
Bà rít lên căm hờn, nói :
- Người này chính là Cừu Thiên Nhận, nó còn đến đây kiếm ta làm chi ?
Nhất-đăng đại sư nói :
- Gã này là Cừu Thiên Nhận, gã tự xét tội nghiệt quá nặng nên xuất gia đầu Phật, theo ta làm tăng đồ, lấy pháp danh là Từ Ân.
Bà Anh Cô xì 1 tiếng, nói :
- Trót đã gây ra tội nghiệt, tu hành có hóa giải được không ? Nếu được thiên hạ sẽ là hòa thượng và đạo sĩ rất nhiều
Nhất-đăng đại sư nói :
- Tội nghiệt vẫn là tội nghiệt, nhưng xuất gia sẽ được hóa giải phần nào. Từ Ân bị trọng thưong, mạng sống chỉ còn 1 hơi thở cuối cùng, lão hằng nhớ câu chuyện hại đứa bé năm xưa, nên tâm thần không được yên ổn, vì vậy chỉ còn 1 hơi thở cuối cùng nằm chờ ngươi, mà không chết nên đi ngàn dặm đến đây tìm ngươi để xin ngươi tha thứ.
Bà Anh Cô nhìn Từ Ân quan sát, rất lâu mà vẫn thấy đôi mắt Từ Ân không nhắm, thần sắc của bà trong lúc ấy lộ lên những nét oán hận tràn đầy. Bà cho rằng vì Từ Ân mà thân bà phải bất hạnh thống khổ, cho nen trong thời gian chớp nhoáng đã thay đổi mấy lần.
Quách Tường trông thần sắc của bà như vậy, lấy làm lo sợ, càng lại gần thấy lão bà đ a đôi tay lên, tính dùng chưởng lực đánh vào cơ thể Từ Ân.
Quách Tường tuy hãi hùng kinh sợ, nhưng khốn nỗi trời đã sanh cho nàng 1 tính khí nghĩa hiệp, nên nói to :
- Chậm lại! Đại sư trúng thương gần chết, mà bà đánh thêm nữa, thì đâu còn gì đạo lý ?
Bà Anh Cô cười lanh lảnh nói :
- Gã đã giết chết con ta, ta chịu khổ trên 1 0 năm trời dài đằng đẵng, hôm nay mới có dịp kết liễu tính mạng của gã , như vậy cũng còn quá chậm thì ngươi bảo không đúng đạo lý hay sao ?
Quách Tường nói :
- Đại sư đã biết lỗi và hối ngộ, những chuyện đã qua cân phân cũng vừa đủ rồi
Bà Anh Cô ngước mắt lên trời cười như nắc nẻ và nói :
- Tiểu hài nhi, người hãy suy nghĩ những điều khinh trọng rồi hãy nói. Thí dụ g giết chết đứa con của ngươi, ngươi sẽ tính sao đây ?
Quách Tường nói :
- Tôi... tôi làm sao có con chứ ?
Bà Anh Cô xì lên 1 tiếng nói :
- Nếu như gã giết chết chồng ngươi, tình nhân của ngươi hay đại ca của ngươi ?
Quách Tường thẹn đỏ mặt nói :
- Bà nói thật hàm hồ ! Tôi làm gì có chồng hay tình nhân chứ ?
Bà Anh Cô tức giận càng tăng. Cô gái này thật không hiểu ý bà cho nên bà bỏ qua, giuơng to đôi mắt nhìn Từ Ân. Song ch ỏng bà vừa buông ra thoạt thấy Từ Ân thở 1 hơi dài, gương mặt lộ vẻ vui tươi
Cái miệng mỉm cười thỏa mãn, Từ Ân cất tiếng nói :
- Đa tạ Anh Cô thành toàn
Bà Anh Cônghe rất lạlật đật thu hồi song chưởng và nghĩ :
- Cái gì gọi là thành toàn ?
Và cúi đầu suy nghĩ, phút chốc đã hiếủ ra tâm ý của Từ Ân. Nguyên Từ Ân biết mình sắp chết nên vui lòng nhận chưởng của Anh Cô, 1 chưởng vay, 1 chưởng trả, đấy là điều oan nghiệt đã giải sạch.
Bà Anh Cô đã hiểu rõ ý này nên cất tiếng cười lạnh nhạt nói :
- Ta có dại gì giúp tiện nghi cho ngươi. Ta chẳng giết ngươi mà chẳng tha ngươi.
Bà nói 3 câu này với 1 âm khí rát nặng nề, làm cho mọi người có cảm giác như 1 luồng gió lạnh tạt vào mặt.
Dương- Qua biết rõ Nhất-đăng đại sư tâm tánh rất từ hòa, quyết chẳng dùng phương pháp mạnh bạo với bà Anh Cô.
Quách Tường là cô gái nhỏ nên không hiểu được ý của bà Vả lại câu chuyện chưa kết thúc nên chàng nói :
- Anh Cô tiền bối ! Tôi xem các điều ân oán vẫn nối nhau bất tuyệt, không bao giờ kết liễu, chỉ vì tiền bối nói ra những việc quá trọng đại, khó thực hành cho bình phân. Dương- Qua này tuy bất tài nhưng việc này có thể giúp ích cho tiền bối được.
Bà Anh Cô ngạc nhiên và ngó lại, bà đánh 1 chưởng vào Dương- Qua lại nghe gã này cất tiếng kêu hú, thì đã rõ võ công cao tuyệt của gã , chính bản thân bà cũng không bì kịp. Gã này xuất hiện ra để bức bách ta, suy trước nghĩ sau, lòng bà chua xót, bất giác ngồi xuống đất ôm mặt khóc tỉ tê.
Tiếng khóc của bà không chú ý đến Dương- Qua và Quách Tường mà chú ý vào Nhất-đăng đại sư . Bà muốn làm cho đại sư xúc động. Bà vừa khóc vừa rên rỉ nói :
- Ngươi bảo muốn gặp mặt ta, cầu khẩn không được rồi ngươi mượn người bức bách ta ra. Mà người ấy bây giờ không muốn thấy mặt ta, người ta không ngó ngàng gì ta nữa đâu.
Nói xong bà khóc lên ồ ồ. Quách Tường hỏang lên nói :
- Lão tiền bối. Người nào không muốn gặp mặt tiền bối ? Tôi sẽ đứng về bên bà để giúp đỡ và bênh vực bà/
Bà Anh Cô nói :
- Phải đấy, ngươi cảm thấy thế nào ? Chúng ta là nữ lưu với nhau, khi gặp phải 1 nhân vật chân chính lợi hại mà ngươi lại yếu đuối nhẹ nhàng.?
Quách Tường ngây người đáp :
- Tôi nghĩ tôi là đứa bé vo âlực, làm sao đối đầu được ? Nhưng hiện giờ trước mặt tôi có Nhất-đăng đại sư và Dương đại ca, chẳng lẽ 2 người này cũng sợ người đó sao ?
Bà Anh Co âcúi đầu nghĩ ngợi trong chốc lát, đoạn đứng dậy nói :
- Ta bây giờ chỉ cần gặp 1 người mà ngươi phải đi tìm y, nói thể nào cho y tới đây. Câu chuyện con hồ ly ta rất vui lòng cho ngươi. Có người này, ta với Cừu Thiên Nhận mới hòa giải được. Và chuyện gì ta cũng bằ ng lòng.
Quách Tường day về Dương- Qua hỏi :
- Đại ca, đại ca đã giao dịch nhiều có biết rõ không ?
Dương- Qua nói :
- Lão tiền bối muốn gặp ai ? Và tại sao lại khó gặp ?
Bà Anh Cô trỏ vào mặt Nhất-đăng đại sư nói :
- Ngươi hỏi lão này !
Quách Tường thấy gương mặt của bà ẩn hiện lúc đỏ, lúc vàng lấy làm lạ, nghĩ :
- Cái gì mà hỏi lão ấy, có phải bà sợ đại sư ? Nhất-đ ăng đại sư thấy Dương- Qua, Quách Tường bốn mặt đổ dồn vào mình, cho nên ông cất tiéng trầm trầm bảo :
- Người mà bà nói ấy là Lão Ngoan đồng Châu- bá- Thông sư huynh.
Dương- Qua cả mừng nói :
- Là Lão Ngoan đồng sao ? Tôi đến nói là được liền. Nhưng có biêt lão ở nơi đâu ?
Bà Anh Cô nói :
- Ta là Anh Cô, ngươi nhớ rõ chứ ? Ngươi gặp lão phải nói trước cho rõ ràng, bảo đến tìm ta. Nêu không lão thấy mặt ta là chạy mất thì ta không biết đâu mà tìm. Nếu lão bằng lòng, mọi việc ta đều tuân theo các ngươi.
Dương- Qua thấy Nhất-đăng đại sư lắc đầu, chàng suy nghĩ :
- Châu- bá- Thông có lỗi rất lớn với Anh Cô, không thể nào lão chịu gặp mặt.
Lại suy nghĩ Châu- bá- Thông có tính trẻ con phải dùng kế sách theo kiểu cổ quái của lão, thìắt là lão đến ngay, nên chàng nói :
- Châu Lão Ngoan đồng bây giờ ở tại đâu ? Tôi sẽ tận dụng hết khả năng mời lão đến.
Bà Anh Cô nói :
- Đi hướng Bắc độ 200 dặm đường, có 1 cái động nhỏ, gọi là Bá Hoa Cốc. Lão ẩn cư ở đấy, nuôi ong làm vui.
Dương- Qua nghe bà nói đến mấy chữ nuôi ong làm vui thì sực nhớ đến Tiểu Long nữ, lại nhớ đến năm nào Châu- bá- Thông được Tiểu Long nữ chỉ cách luyện Ngọc Phong ong. Nhớ đến đây đôi mắt Dương- Qua sắp đỏ và gượng nói :
- Tốt ! Vãn bối sẽ đi tìm, xin quý vị chờ ở đây. Nói xong chàng quay sang bà Anh Cô hỏi rõ ràng lối vào động, đoạn quay người ra đi
Quách Tường lảo đảo theo sau Dương- Qua quay đầu lại nói :
- Có Nhất-đăng đại sư võ học cao thâm, người lại từ tâm thiện tính, ngươi hãy ở lại đây mà cầu người chỉ điểm cho vài thế võ, nếu người vui lòng chỉ cho thì chung thân ngươi dùng chẳng hết.
Quách Tường nói :
- Không, tôi chỉ cần theo đại ca để gặp Lão Ngoan đồng.
Dương- Qua nhíu mày nói :
- Gặp người thật là khó lòng. 1 0 phần khó khăn cho ta quá.
Quách Tường đáp :
- Nhưng đại ca phải để cho tôi theo gặp Lão Ngoan đồng lần này thôi, rồi đại ca có đi đâu thì đi, tôi trở về nhà ngay. Tôi sẽ không theo đại ca nữa.
Dương- Qua nghe cô gái nói có vẻ quyến luyến mình, nen nghĩ thầm;
- Nói thế vậy chứ dễ gì có cô em gái nhỏ dễ thương thế này làm bầu bạn, trong những phút lang bạt giang hồ. Nếu không có cô cũng buồn bã lắm.
Cho nên Dương- Qua cười lớn nói :
- Ngươi đêm qua không ngủ, thì không được đeo theo ta nghe
Quách Tường nói :
- Đeo hay không đeo gì cũng được, miễn là đại ca cho tôi theo với
Dương- Qua nói :
- Tốt lắm !
Bèn đưa tay đỡ tay Quách Tường dùng hết tuyệt kỹ công phu đi như gió cuốn.
Quách Tường do Dương- Qua dắt đi, thân mình nhẹ nhàng như không bước đi, không hao 1 chút sức lực nào, nàng thích chí cười to :
- Nếu không nhờ đại ca dìu dắt thì tôi không biết làm sao chạy kịp. ĐạI ca tài quá nhỉ.
Dương- Qua nói :
- Khinh công của ngươi chẳng kém, nếu ngươi chịu khó luyện tập nội trong 1 ngày ngươi cũng có thể lãnh hội được.
Đột nhiên chàng quay đầu lại cất tiếng hú to. Quách Tường giật nẩy mình lấy tay áp vào tai. Dương- Qua thấy vậy không hú nữa thì đã thấy Thần Điêu từ bụi cây to bước nhanh ra ngoài.
Dương- Qua nói :
- Điêu huynh ! Tôi đi về hướng Bắc có việc, người có theo không ?
Thần Điêu kêu to vài tiếng, không rõ tiếng gì, và đủng đỉnh kề vai Dương- Qua và Quách Tường lên đường
Đi được vài dặm Thần Điêu càng chạy càng nhanh. Quách Tường tuy có Dương- Qua nắm tay, nhưng càng bước càng chậm nên không thể theo kịp Thần Điêu.
Thần Điêu biết rõ điều này nên co 1 chân chờ Quách Tường theo kịp. Dương- Qua cả cười nói :
- Điêu huynh muốn giúp đỡ ngươi 1 chân, vậy người nên tạ ơn đi. Quách Tường bấy giờ đã không còn dám vô lễ với Thần Điêu nữa, nên vòng tay thi lễ, và leo lên lưng Thần Điêu cưỡi.
Thần Điêu cất bước nhanh, Quách Tường cảm thấy như gió lộng bên tai, nhìn theo 2 hàng cây thụt lùi lại phía sau không giống nh sóng điện nay mau mà giống như ngồi trên lưng tuấn mã
Dương- Qua tay áo phất phơ, đôi chân luớt trên mặt đất chạy nhanh ngang Thần Điêu, và đưa tay chỉ chỗ này chỗ khác, giảng giải cho nàng nghe nguồn gốc sự tích mỗi địa phương và phong cảnh, vừa nói vừa cười.
Quách Tường vui vẻ lắm, đây là lần đầu tiên nàng gặp gỡ nhiều việc ly kỳ. Bỗng Thần Điêu chạy rất chậm lại
Bá Hoa Cốc cũng sắp sửa tới nơi Trời vừa quá trưa 2 người và 1 điêu đã đi xa 200 dặm đuờng. Dương Qua theo lời bà Anh Cô chỉ dẫn nên đi chậm lại.
Khi qua 2 hòn núi nhỏ, đột nhiên trước mắt chàng hiện lên 1 phong cảnh xinh tươi, 1 cửa động lộ ra chung quanh, nào hồng nào tía, hoặc trắng hoặc vàng. Toàn là hoa tươi muôn đóa.
2 người đã thấy rõ đường đất, không còn tuyết giá, mà chẳng có bùn lầy, đến nơi đây thay đổi 1 thế giới khác lạ,
Quách Tường vỗ tay cười vang dậy, và từ trên lưng Thần Điêu nhảy xuống đất nói :
- Lão Ngoan đồng khéo chọn 1 chỗ thực là đẹp đẽ kỳ diệu. Đại ca có biết nguồn gốc nơi đây không ?
Dương- Qua nói :
- Xứ này chỉ có cái động hướng Nam là tốt nhất, nhờ hòn núi cao chặn ngang luồng gió bắc cho nên nơi đây mới lộ ra 1 khoảng đất trống, bên dưới nhờ có chất lưu huỳnh và mỏ than các loại, nên lòng đất ấm áp gặp tiết Dương Xuân đến trăm hoa đua nở rất sớm.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện nên chậm bước tiến vào hang động. Họ chuyển mình đi tới vài bước, ngoắc mặt nhìn 2 bên thấy vách đã cao sừng sững, 3 cây tùng thật lớn vun vút thẳng lên trời, án tại vách đá, để lộ ra 2 con đường thiên nhiên, thẳng tắp vào hang. Đây là ngưỡng cửa vào động. Hai bên lại nghe tiếng ong kêu ù ù bất tiệt, vô số Ngọc Phong từ trong cây tùng bay ra.
Dương- Qua biết rõ Lão Ngoan đồng ở trong động nên cất tiếng nói to vào :
- Lão Ngoan đồng ! Tiểu đệ Dương- Qua và tiểu hữu đến đây bái kiến Nếu so sánh thì Dương- Qua cách Châu- bá- Thông đến 3 bậc, phải kêu Lão Ngoan đồng bằng sư tổ, sư gia mới phải, nhưng Châu- bá- Thông có tính vui vẻ như trẻ con, mặc dù tuổi gần bách tuế mà ông chẳng phân biệt tôn ty giai cấp.
Qua ûnhiên tiếng kêu vừa dứt, dưới cây tùng bỗng xuất hiện 1 người. Dương- Qua hỏang sợ muốn chạy Nguyên 1 0 năm về trước chàng đã gặp Châu- bá- Thông 1 lần thì Châubá- Thông tóc râu bạc như cước, nhưng bây giờ mặt mày ông lại thay đổi.
Râu, tóc, lông mi và chân mày đều đen hết phân nửa. Coi ông trẻ trung như mới có vài mươi tuổi. Châu- bá- Thông cất tiếng cười ha hả và nói :
- Dương huynh đệ, hôm nay đến gặp ta hay quá vậy. Ha ha, ngươi vẫn còn đeo cái bộ mặt qủy hiểm này hay sao ?
Nói xong ông vươn tay ra chụp vào mặt Dương- Qua mà ông cho rằng chàng đang mang mặt nạ da.
Dương- Qua bị tấn công bất ngờ, tay tả chàng phất mạnh đỡ ngang mặt, nghiêng thân mình qua thật nhanh làm cho chưởng pháp của Châu- bá- Thông lọt vào khoảng không
Lão Ngoan đồng không chịu kém thế, xòe 5 ngón tay như vuốt hổ, cấu mạnh vào cổ Dương- Qua, Dương- Qua né khỏi.
Lão Ngoan đồng ngước mặt lên trời cười lớn, nói :
- Dương huynh đệ, công phu khá giỏi, Lão Ngoan đồng lúc trẻ chưa chắc đã lại ngươi.
Nguyên 2 người giao đấu, tuy coi rất tầm thường, nhưng họ đã đem hết tuyệt đỉnh công phu ra sử dụng.
Châu- bá- Thông đưa ra chưởng lực mỗi đầu ngón tay ông ẩn tàng kình lực trên 500 cân. Dương- Qua phải nghiêng đầu qua nhường ông. Nhân tiện tung mình lên tránh vìchàng không muốn để ông chụp được, trừ khi né tránh không được mới cử chiêu ra đỡ. Thực ra chàng không muốn chống đối với ông ta.
Dương- Qua tay áo phất mạnh vào bụng lão, còn đôi vai nghiêng qua 1 bên. Lão Ngoan đồng đợi chiêu của Dương- Qua đến, tay tảvận kình lực xem rất nhẹ, đẩy ngược lại đối phương. Dương- Qua chẳng dám khinh thường chưởng lực của lão, nên nghiêng đầu né tránh.
Quách Tường chẳng mảy may biết về việc này, chỉ nghe Châu- bá Thông khen tán Dương- Qua lòng lấy làm đắc ý, cất tiếng nói :
- Châu lão gia, công phu của ông bây giờ quá mạnh, cần gì tuổi trẻ mới tài ?
Châu- bá- Thông nói :
- Lão lúc thiếu thời đầu tóc bạc phơ bây giờ thì đầu tóc đen huyền tự dưng phải khác hơn xưa.
Quách Tường nói :
- Hiện giờ ông đã thắng Dương đại ca, chưa lúc thiếu thời chưa chắc ông bì kịp ?
Châu- bá- Thông mặt mày nhợt nhạt cười ha hả nói :
- Tiểu cô nương ! Đừng nói chuyện hồ đồ !
Đột nhiên tay ông đưa ra song chưởng, muốn chộp vào sau lưng nàng, quyện thành 3 vòng chưởng lực, phân nửa công nhẹ phía trên, phân nữa công nhẹ phía dưới
Thần Điêu và Quách Tường đồng đi đến. Thần Điêu thấy Quách Tường cùng đi với Dương- Qua hai người bạn rất thân, nay thấy Châu- bá- Thông đột nhiên tấn công vào nàng, Thần Điêu cũng cao hứng, xòe đôi cánh quạt mạnh vào Châu- bá- Thông.
Châu- bá- Thông cảm thấy 1 luồng dịch phong như búa bổ vào người, ông nói thầm :
- Ngươi muốn tỷ thí với ta à ? Loài súc sanh cũng lớn lối
Nói xong đôi tay ông động song chưởng bủa mạnh vào Thần Điêu. Nào ngờ Thần Điêu là loại linh cầm nghe luồng dịch phong của Châu bá- Thông bủa tới, xòe thẳng chiếc cánh dài ra trên 1 trượng quạt mạnh, dẫu với hổ báo cũng chống đỡ không nổi. Nghe Ûầm 1 tiếng hai chưởng lực chạm vào nhau, Châu- bá- Thông thượng lắm mới đứng vứng.
Thần Điêu đứng yên như bàn thạch, đôi cánh xếp lại chuẩn bị quạt ra 1 chưởng nữa. Dương- Qua thấy vậy la lên :
- Điêu huynh xin đừng vô lễ ! Người đứng trước mặt chúng ta là 1 vị tiền bối cao nhân.
Thần Điêu đứng yên, vẻ mặt lộ ra nét hiên ngang và kiêu ngạo. Châu- bá- Thông cả cười nói :
- Hảo súc sanh ! Khí lực của ngươi chẳng tầm thường, nếu ta dở chắc không chống nổi ngươi.
Dương- Qua nói :
- Điêu huynh đây, không biết sống mấy trăm năm rồi, niên kỷ hơn Lão Ngoan đồng nhiều ! Húy ! Lão Ngoan đồng đúng là ông Phản lão hoàn đồng rồi ! Đầu tóc bạc phơ bỗng biến thành màu đen
Châu- bá- Thông cả cười nói :
- Đầu tóc, râu ria không phải người làm chủ được, chỉ theo cái đà biến hóa thôi. Như thủa nhỏ thìtóc đen biến thành trắng, bây giờ già rồi thìt rắng biến thành đen. Ta tính cái đà này sẽ còn xảy ra lắm chuyện.
Quách Tường nói :
- Tương lại của tiền bối còn ly kỳ hơn nữa ! Càng biến hóa càng nhỏ ra. Mọi người thấy ông sẽ vỗ đầu và gọi tiểu đệ. Bờy giờ ông sẽ nói sao đây ?
Châu- bá- Thông nghe lời nói này, tuy là chuyện phi lý, nhưng ông ngỡ là thiệt và đâm lo, đứng như ngây dại tinh thần bay mất, nói chẳng ra lời.
Thật ra trên đời làm gì có Phản lão hoàn đồng, chỉ vì tính ông thật thà, một đời không lo buồn, mà nội lực lại cao siêu,ưở nơi rừng xan khí mát ăn toàn là thủ ôphục linh. , chấm với mật ong là chất đại bổ trên đời, lâu ngày khí huyết sung mãn, râu tóc mới đổi mà. Những người nội công dầu thâm hậu đến đâu mà c xử, ăn uống nh thế này cũng chỉ làm cho da thịt cường tráng, khí huyết dồi dào chứ không thể nào mọc răng lại được, đừng nghĩ đến chuyện Phản lão hoàn đồng là chuyện không tưởng.
Châu- bá- Thông tuy không phải đạo sĩ, mà được như vậy, cũng như người đắc đạo sông 1 mực điều hòa. Do đó tuy gần trăm tuổi mà tinh thần vẫn trai trẻ hiên ngang, hồn nhiên vôt , người ngoài không thể học được.
Dương- Qua nghe câu nói của Quách Tường, đối với chàng thực vôvị, mà đối với Lão Ngoan đồng thì thấy sắc mặt của ông buồn cười hết sức, nên chàng hướng vào Thần Điêu nói :
- Điêu huynh, lại đây coi 1 người, ta hỏi Điêu huynh có muốn càng biến càng nhỏ lại không ?
Châu- bá- Thông nói :
- Nhìn xem ai ?
Dương- Qua tương kế tựu kế nói :
- Tôi không thể nói được tên người này, nếu ông hứa không phất tay áo mà chạy thì tôi nói cho ông nghe.
Châu- bá- Thông tính tình ngay thẳng, nhưng không phải là ngốc tử khù khờ, nếu ông ngốc thì đâu có luyện được võ công thâm hậu như thế ? Cho nên nghe Dương- Qua nói 2 câu, ông biết gã này có ẩn ý gì đây, liền nói thẳng :
- Trên đời này, ta chỉ không bằng lòng gặp mặt 2 người thôi, thứ nhất là Đoàn Hoàng gia, thứ hai là Lưu Quý phi, tức là bà Anh Cô. Trừ 2 người này ra, ai ai ta gặp mặt cũng được.
Dương- Qua liền suy thầm :
- Bây giờ chỉ còn dùng cái kế khích tướng thì mới triệu nổi Lão Ngoan đồng.
Chàng liền nói :
- Có phải ông ngại 2 người này võ nghệ cao siêu, mà xét mình không phải là tay đối thủ nên mới sợ người ta hại chăng ?
Châu- bá- Thông lắc đầu bảo :
- Chẳng phải ! Không bao giờ ! Vì Lão Ngoan đồng theo giai cấp hạ lưu ti tiện, sánh chẳng qua 2 người ấy cho nên không thể vui vẻ mà gặp mặt.
Dương- Qua ngân người nghĩ Châu- bá- Thông chẳng bao giờ chịu gặp bà Anh Côtrong muôn một, nên chàng đổi ý và nói :
- 2 người đó đang lâm đại nạn, mạng sống chỉ còn trong 1 sáng 1 chiều. Ông chẳng bằng lòng đến cứu hay sao ?
Châu- bá- Thông nao núng, vì trong thâm tâm ông với Nhất-đăng đại sư và Anh Cô rất thương yêu và quý trọng, nếu 2 người này gặp nạn thìông sẽ hy sinh cả tính mạng mình để cứu họ, mà không ngần ngại điều gì.
Ông đưa mắt nhìn, thấy mặt Quách Tường hớn hở, không có vẻ lo lắng ưu tư1 chút nào, nên ông nói :
- Ngươi gạt ta à ? Đoàn Hoàng gia võ công xuất thần nhập hóa, làm gì mà lâm đại nạn. Nếu có thất 1 đối phương lợi hại như vậy mà lão đánh chẳng lại thì ta làm sao chống nổi ?
Dương- Qua nói :
- Tại lão căn dặn tôi thế. Vì bà Anh Cô muốn gặp mặt ông, bất luận nói cách nào miễn yêu cầu được ông đến gặp bà ta chỉ 1 lần thôi.
Châu- bá- Thông bống biến sắc, 2 tay di động, cất tiếng hét hãi hùng :
- Dương huynh đệ ! Ngươi nói thêm 1 câu nữa thì lập tức rời khỏi Bá Hoa Cốc, bằng không đừng trách Lão Ngoan đồng bất nhân đó.
Dương- Qua đã hơn 1 0 năm lịch duyệt phong trần, tánh tình cuồng ngạo, hào khí cất cao, nghe xong câu nói của Lão Ngoan đồng, tay áo chàng phất nhanh 1 vòng và hét lớn :
- Châu lão huynh ! Lão tưởng đuổi ta ra khỏi Bá Hoa Cốc này dễ lắm sao, ta không nhượng bộ ! Châu- bá- Thông cười to :
- Ha ha ! Ngươi muốn động thủ với ta sao ?
Dương- Qua đáp :
- Chúng tôi muốn lãnh giáo ! Nếøu tôi thua kém thì lập tức rời khỏi Bá Hoa Cốc, còn lão huyhh kém sút thì hãy theo tôi đến gặp bà Anh Cô.
Châu- bá- Thông nói :
- Không thể được ! Thứ nhất là ta không thể nào thua sút ngươi, thứ hai là không thể gặp mặt bà Anh Cô, dù thua sức cũng nhất quyết không gặp !
Dương- Qua cả giận nói :
- Tự nhiên là ông không bằng lòng gặp bà ta rồi ! Nếu ông thua sút mà ông nằng nặc chẳng gặp, như vậy còn đạo lý gì?
Châu- bá- Thông nói :
- Ta nói chẳng gặp là chẳng gặp. Ngươi đừng có nhiều lời ! Hãy động thủ mau lên !
Dương- Qua tính ôn hòa với Lão Ngoan đồng không được, phải dùng cường lực. Nếu 2 đằng tỷ võ thiệt, chưa chắc ai hơn ai thua. Nhưng cũng có cơ hội dẫn dụ lão rượt theo chàng về Hắc Long đầm
Châu- bá- Thông trời sanh có tính háo võ, tuy ẩn cư tại Bá Hoa Cốc, nhưng mỗi ngày luyện công không nghỉ. Bởi vậy công phu của ông rất khác thường, khắp thiên hạ chưa ai bì kịp.
Ông thấy Dương- Qua cố tình muốn thí võ với mình nên hăng hái lắm, muốn tỷ thí ngay lập tức. Ông lại sợ nếu nói thêm vài lời nữa, gã này đổi ý không động thủ, tất mất đi 1 dịp may hiếm có. Cho nên ông đưa ra 1 chưởng và nói :
- Hãy xem đây !
Tay hữu lại vung ra 1 chưởng nữa, sử dụng theo 72 đường Không Minh chưởng pháp.
Dương- Qua tay ta ûđưa ra trả1 chưởng. Chàng có cảm giác chưởng lực của đối phương nửa hư nửa thực, mà chưởng lực của chàng sử dụng không thể chống nổi/
Hư chưởng của ông này cực kỳ nguy hiểm, làm cho Dương- Qua vô cùng kinh sợ. Chàng hiểu rằng cuộc hội ngộ hôm nay mới là lần đầu tiên với 1 đối thủ lợi hại, nên chàng vận nội lực chưởng pháp đã khổ luyện 1 0 năm tại hải triều ra chống trả. Một sức mạnh như bài sơn đảo hải bủa ra ào ào và chàng tiếp tục tuôn ra thêm 3 chưởng một lượt.
Tiếng ồ ồ của chưởng lực làm cho muôn lá hoa ào ào đổ rụng, xanh, vàng, hồng, tía đổ xuống như trận mưa hoa, thế chưởng thực già dặn. Qua đến chưởng thứ 4, thì tiếng nổ lách cách chẳng ngừng và không biết bao nhiêu cành lá cùng đua nhau gãy đoạn.
Dương- Qua lúc đầu tưởng Châu- bá- Thông tuổi già sức yêu không thể chịu nổi chưởng pháp của chàng, nhân đó chàng mới dùng có 6 phần thành lực để Châu- bá- Thông cự không nổi thì thâu lại rất nhanh và rất dễ. Nhưng nào ngờ đối phương vẫn an nhiên.
Vì nội lực đối phương cao hơn 6 thành lực này cho nên chàng chẳng thận trọng nữa, ra hết toàn lực đẩy mạnh vào đối phương.
Châu- bá- Thông chẳng lấy làm kinh sợ mà còn kêu lên :
- Công phu tốt ! Chưởng pháp đẹp ! Hay quá ! Hay quá ! Càng đấu càng thú !
2 người dùng chưởng lực đấu với nhau, không ai thua ai dần dần sức mạnh tỏa ra 1 vùng rộng lớn.
Quách Tường cả sợ lật đật thối lui ra sau, còn Thần Điêu cánh tả đưa ra hộ thân, cánh hữu vươn ra quạt mạnh, cùng chưởng lực của Dương- Qua bủa vào đối phương tới tấp.
Thần Điêu biết hôm nay Dương- Qua gặp 1 địch thủ vô cùng lợi hại, sợ Dương- Qua thất lợi nên lập tức xông vào vòng chiến.
Lão Ngoan đồng đã sử dụng thất thập nhị lộ Không Minh chưởngÕ sắp sửa chấm dứt. Tuy chiêu số ông chiếm nhiều tiện nghi hơn đối phương, nhưng lấy theo kình lực mà luận thì không bằng Dương- Qua, bởi vì kình lực của Dương- Qua do làn sóng bạc luyện thành, khí thế nhanh lẹ như bay biến, mạnh bạo như sấm sét khôn lường.
Quách Tường đứng nép 1 bên, nhìn thấy muôn đóa hoa bay lượn. Một ông thượng lão, 1 gã cụt tay, cả hai đều thi triển bình sanh tuyệt học đua nhau tranh bá tranh hùng.
Nàng đã rõ 2 bên giao đấu rất dữ dội, nhưng không có ý giết hại hay làm tổn thương cho đôi bên.
Cho nên cuộc thí võ này càng đánh càng hứng thú. Nàng lại sợ sẽ có 1 bên thất bại, tánh mạng khó thể bảo toàn. Nàng lại để tâm lo cho Dương- Qua vì song chưởng của Châu- bá- Thông rất ảo diệu mà Dương- Qua mồ hôi lấm tấm.
Châu- bá- Thông lại suy nghĩ :
-Mình đã khổ luyện Không Minh chưởng pháp trên 1 0 năm rồi, mà chẳng làm suy suyển Dương- QuaÕ,
nên khen thầm : Tiểu tử này tiến bộ quá, có lẽ ta không thắng nổi nó
Chẳng đợi sử dụng hết 72 đường Không Minh chưởng, đột nhiên ông biến ra chiêu thế khác, tay tả nắm lại tay hữu xòe ra, đẩy mạnh đôi tay vào đối phương. Đấy là 1 chiêu tuyệt diệu của ông. Khi đôi tay vừa đưa ra, thoạt nhìn như thân mình ông tách làm 2 người, tả công hữu kích. Dương- Qua chỉ có đơn chưởng mà phải chống lại song chưởng của Lão Ngoan đồng nên cũng lo ngại lắm. Vì 1 mà chống với 2 thì thực là khinh suất.
Trong mấy năm trước, Tiểu Long nữ đã nhờ Châu- bá- Thông truyền dạy dùng đôi tay sử dụng Tố Tâm Ngọc Nữ kiếm pháp, nhờ đó đánh bại Kim Luân Pháp Vương. Đến sau Dương- Qua và Tiểu Long nữ gặp nhau, DươngQua lại mất hẳn cánh tay rồi, Tiểu Long nữ sợ chàng lãnh hội không được nên tóm tắt vào 1 chiêu tuyệt học để giảng cho Dương- Qua, và nàng phân tách cho chàng nghe, đôi tay sử dụng 2 thế khác nhau.
Bấy giờ Dương- Qua thấy Lão Ngoan đồng đưa ra 2 chiêu số này làm cho chàng hồi họp và lo ngại, tay áo bên hữu tiếp chưởng lực của đối phương chỉ có phân nửa, còn tay tảvận đủ thành lực chống đỡ mà thôi.
Quách Tường tuy không rõ tý nào về chiêu số của 2 người hay sự ảo diệu tinh vi của nó, nhưng biết 2 người đã đem hết tuyệt học bình sinh ra giao đấu, mà Dương- Qua nao núng thấy rõ.
Nàng càng trông vào càng sợ hãi, vì nàng nhớ rõ lúc phụ thân dạy nàng luyện võ, đôi tay sử dụng 2 chiêu số khác nhau đồng thời nàng và cậu em trai Phá Lỗ bị bẻ gẫy chiêu số. Hôm nay thấy Châu- bá- Thông đem ra sử dụng, chính là môn của cha nàng.
Quách Tường có biết đâu cha nàng đã học lại của Châu- bá- Thông, mà nàng lại nghĩ là Châu- bá- Thông đã học lỏm thế võ của cha nàng.
Nàng nhịn không được liền gọi to lên :
- Lão Ngoan đồng hãy dừng tay, chẳng công bình ! Không công bình ! Đại ca đừng đánh với lão nữa.
Châu- bá- Thông ngây người, nhảy ra 2 bước và nói :
- Tại sao không công bình ?
Quách Tường nói :
- Ông sử dụng chiêu số kỳ quái này, chính là chiêu số của gia gia tôi bí truyền, sao ông lại dùng đánh đại ca tôi mà chẳng ngại sao ?
Châu- bá- Thông nghe nàng kêu Dương- Qua bằng đại ca thì ông nghĩ cô gái này là em ruột của Dương- Qua, nhưng không rõ cha của Dương- Qua là người nào, nên cả cười và nói :
- Cô gái nhỏ đừng ăn nói hàm hồ ! Chiêu số này là công phu của ta tự luyện chế trên Sơn Đông, sao ngươi dám nói là của gia gia ngươi ?
Quách Tường nói :
- Tốt lắm ! Nếu ông nghĩ không phải thì thôi ! Nhưng ông cũng có 2 tay hẳn hòi, mà nỡ bức hại đại ca của tôi chỉ có 1 tay. Nãy giờ giao đấu cũng lâu rồi, như vậy đâu có gọi là thí võ nữa ? Nếu đại ca tôi có đủ 2 tay thì đã thắng ông từ lâu rồi.
Châu- bá- Thông ngây người nói :
- Phải ! Tiểu cô nương nói chí lý ! Ta ỷ 2 tay mà bức hiếp người 1 tay sao phải ?
Nói xong ông cất tiếng cười ha hả rất đắc ý. Quách Tường nói :
- Ông đã thấy đại ca tôi mất tay không thể mọc lại thì khó nói lời hơn lẽ thiệt được. Ông là người anh hùng chân chính, cuộc thí võ là để xác định hơn thua, ta cũng nên lấy sự công bình ra mà xử sự, mới phân biệt được ai yếu ai mạnh chứ.
Châu- bá- Thông nói :
- Tốt, vậy hai tay ta sử dụng 1 chiêu thế thôi.
Quách Tường bĩu môi nói :
- Ha ha ! Nhưng tính ra cũng chẳng công bình
Châu- bá- Thông cười khì nói :
- Ta chẳng học theo gã được, vì ta không quen cô gái nào mà bảo chặt tay.
Quách Tường nghe nói ngẫm nghĩ, và hướng vào Dương- Qua nhìn trộm :
- Té ra cánh tay chàng bị cô gái nào đó chặt gãy. Không rõ cô gái ác độc này là ai, lang tâm cẩu hạnh đến như vậy ?
Nàng tiếp tục nói :
- Rất dễ, không cần chặt tay nữa. Bây giờ ông buộc 1 tay vào lưng, lấy 1 tay chọi với 1 tay, như thế mới công bình Châu- bá- Thông suy nghĩ, 1 cuộc tỷ võ chưa chấm dứt vì chưa thi triển hết công phu, vả lại ông muốn đánh thử 1 tay coi công phu của mình thế nào, như vậy chẳng ai phân bì được. Do đó, ông nhét 1 tay vào lưng đoạn nói :
- Dương huynh đệ, nếu lỡ bại đừng oán thán nhé.
Trong lúc Quách Tường và Châu- bá- Thông nói chuyện, Dương- Qua không hề mở miệng nói 1 lời. Từ khi chàng bị chặt gãy 1 cánh tay, về sau ai bàn đến 2 chữ Ûcụt tay là chàng rất sợ. Nhưng chàng vẫn tự phụ với cánh tay độc nhất này cũng có thể làm khuynh đảo được những tứ chi hoàn hảo. Lại thấy Châu- bá- Thông tự trói 1 tay để cùng chàng giao đấu, thực là có ý khinh thị chàng thái quá, nên chàng nổi giận hét to :
- Lão Ngoan đồng ! Tại sao ông không đánh nữa mà cố ý khinh ngạo Dương- Qua này quá vậy, tôi tuy độc thủ mặc dầu nhưng vẫn có thể giao đấu với ông 2 tay đuợc mà ! Tôi còn muốn quét ... quét ...
Chàng định nói Tôi muốn quét sạch Bá Hoa Cốc, nhưng chàng kịp suy nhĩ dừng lại và nhớ lại kỳ gặp gỡ với Tiểu Long nữ không xa thì chẳng nên khinh thường tánh mạng.
Cho nên chàng không nói nữa. Quách Tường hết sức hối hận ! Nguyên nàng là cô gái nhỏ, tâm tính còn non dại, lòng nàng chỉ muốn ủng hộ Dương- Qua mà không kịp suy nghĩ đến chàng là 1 đại hiệp đương thời, danh vang thiên hạ, vô cớ bị nhục, nếu để 1 ông lão trói tay giao đấu thì còn gìlà danh dự nữa. Nghĩ vậy nên nàng chạy lại bên Dương- Qua nói :
- Đại ca, mọi việc lỗi về tôi. Đột nhiên nàng chạy nhanh đến Châu- bá- Thông với tay nắm bàn tay của lão lôi ra nói:
- Đại ca của ta chỉ có 1 tay thôi có thể đối địch nổi đôi tay của ông. Không tin ông động thủ thử xem.
Dương- Qua chẳng đợi Lão Ngoan đồng nói nửa lời, thân mình chàng di động đưa ra 1 chưởng mãnh liệt. Châu- bá- Thông đưa tay tả ra trả lại 1 chưởng, tay hữu tuy không buộc vào lưng nhưng tuyệt nhiên ông không sử dụng tới, cứ chống vào mạn sườn mà không đưa ra chiêu số nào cả.
Châu- bá- Thông tuy có 1 tay giao đấu, nhưng chiêu số ông đưa ra thần hiệu vô cùng, Dương- Qua cảm thấy đối phó không nổi .
Nhưng 2 người vẫn giao đấu với nhau trên 20 chiêu. Dương- Qua nghĩ chàng tuy có 1 tay song đang độ tráng niên, còn Châu- bá- Thông tuổi gần bách tuế, khí lực dẻo dai, dù có đánh nhau một trăm hiệp cũng không thắng nổi lão, chàng đã khổ công luyện võ trong 1 0 năm giờ bỏ hay sao ? Chàng cảm thấy Lão Ngoan đồng đưa ra các chưởng lực dùng tòan dương cương rất mạnh, nếu bảo là Không Minh chưởng thì phải dùng khí âm nhu mới dúng. Chàng liền sực nhớ lúc ở Chung Nam Sơn, trong ngôi Cổ Mộ có ghi chú đầy đủ trên vách đá bộ Cửu Âm Chân Kinh nên lúc ấy Châu- bá- Thông sử dụng các chiêu số này, chính là đường chiêu số trong Cửu Âm Chân Kinh có tên là Đại Phục Ma Pháp. Chưởng lực này có uy thế rất mãnh liệt.
Dương- Qua cất tiếng hét to :
- Đại Phục Ma Chưởng Pháp đâu có đủ nói chuyện ! Vậy Lão Ngoan đồng dùng đôi tay mà đỡ chiêu số của ta là -m Nhiên Tiêu Hồn Chưởng
Châu- bá- Thông nghe nói đích danh chiêu số của mình sử dụng lấy làm bốí rối. Lại nghe gã nói sẽ đưa ra cái -m Nhiên Tiêu Hồn Chưởng làm ông chẳng hiểu gì cả đứng ngây người ra. Từ thủa nhỏ đã theo nền võ học trong thiên hạ, các môn phái đều làu thông, mà chưa nghe ai nói đến -m Nhiên Tiêu Hồn Chưởng. Hôm nay lần thứ nhất ông được nghe qua.
Nhìn thấy Dương- Qua đưa cánh tay ra sau lưng, đôi mắt nhìn lơ đãng, đôi chân hình như muốn nổi trên mặt đất, trước bụng sau lưng trống trải gần như trơ trụi, không có 1 thế nào vững cả. Với thân pháp đó của Dương- Qua, những người cao thủ trong võ lâm coi là tối kỵ nhất.
Lão Ngoan đồng liền bước tới 1 bước, tay tả đưa ra 1 chiêu số, với ý định thăm dò dối phương.
Dương- Qua yên như chẳng biết và chẳng rõ gì. Châu- bá- Thông nói to :
- Hãy coi chừng !
Tay chuởng của ông đánh mạnh vào bụng chàng. Nhưng ông lại sợ làm tổn thương đến tính mạng đối phương nên ông chỉ đưa ra 3 thành công lực. Chưởng lực cứng như thép đến bên Dương- Qua, bàn tay chạm vào bụng gã làm cho ông sợ, bởi vì ông cảm thấy da trước bụng gã mềm nhũn như bún non đồng thời nó hút mạnh vào bàn tay ông, đoạn bắn ra ngoài.
Châu- bá- Thông hỏang vía, nghiêng mình sang bên tả thối lui và nghĩ ngợi :
- Những người có nội lực cao, da bụng có thể hóp vào để tránh các chiêu số, thì đấy là những việc tầm thường. Ta chưa thấy da bụng nào đả thương hay tránh né 1 cách lạ lùng như vậy
Mắt ông chưa từng thấy và tai ông chưa từng nghe, do đó tính hiếu kỳ nổi dậy, ông hướng vào Dương- Qua hỏi :
- Ngươi vừa thi thố võ công gì đó ? Dương- Qua đáp :
- Đó là 1 chiêu trong -m Nhiên Tiêu Hồn Chưởng có tên là Tâm Kinh Nhục Đảo.
Châu- bá- Thông lẩm bẩm nói :
- Ta chưa hề thấy và chẳng hề nghe bao giờ !
Dương- Qua nói :
- Đúng vậy, chiêu này cũng do tôi sáng chế ! Nó là 1 pho trong 1 7 chiêu, mà tôi đã nói cho ông nghe qua rồi.
Nguyên Dương- Qua và Tiểu Long nữ tại Tuyệt Tình Cốc chia tay nhau tại Đoạn Trường Nhai, chẳng bao lâu chàng cùng Thần Điêu tại làn sóng biển chuyên luyện nội lực, vài năm sau nội lực dần dần tiến triển, và chàng có luyện nữa. Trong thâm tâm chàng tơ tưởng Tiểu Long nữ cũng phải lần theo ngày tháng. Tuy vậy chàng cũng không vui thú gì.
Có 1 ngày nọ chàng đang thi triển tại bờ biến mà chàng không thể liệu được thành công dễ dàng như vậy. Chàng phóng ra 1 chưởng lực cực mạnh và tung ra 1 chưởng thật nhẹ, nhằm đúng ngay con quy bể nát.
Do đó chàng suy tư và điều chỉnh lại chưởng pháp, tuy xuất thủ rất tầm thường nhưng võ công lại vô cùng quái dị, tệ hại hơn bởi nó dùng toàn nội lực. Một cộng với một mà biến ra một trăm mười bảy chiêu thế khác nhau. Cũng vì lúc thiếu thời Dương- Qua đã học được rất nhiều từ đại sư của các môn phái, như Toàn Chân phái dạy chàng tâm pháp ÛHuyền Môn chánh tông nội côngÕ về khẩu quyết, và học lại của Tiểu Long nữ bộ Ngọc NữTâm kinhÕ, theo Cổ Mộ phái học Cửu Âm chân kinh, được Âu- dương Phong chỉ điểm về Hàm mô công để chuyển nghịch kình phái. Hồng THất Công lại truyền cho chàng một phần Đả Cẩu Bổng, lại đuợc sự truyền thụ của Hoàng Dược Sư hai thứ một là Đ àn Chỉ Thần CôngÕ hai là Ngọc Tiêu kiếm pháp. Trừ ra ngón Nhất Dương Chỉ của Nam Đế là chưa học được, còn Đông Tà, Tây Độc, Bắc Cái, Trung Thần Thông chàng đều đã học qua các thế võ trấn môn. Bây giờ hợp lại, thành ra một môn võ trác tuyệt.
Không vì mất hẳn 1 cánh tay mà suy giảm các chiêu số hay biến hóa các thế võ, vì thế mà võ học của chàng có thể gọi là vô ng lúc bấy giờ.
Chàng đưa ra âm chưởng pháp có tên là -m Nhiên Tiêu Hồn Chưởng lấy 1 câu trong bài Giang An biệt phúÕ như sau : - m Nhiên Tiêu Hồn giả duy biệt chi kỷ hỷÕ từ khi chưởng pháp luyện thành tới nay chưa bao giờ dùng, cho đến hôm nay mới gặp kẻ cường địch chân chính là Châu- báThông.
Châu- bá- Thông nghe Dương- Qua nói về võ công mới lạ, rất lấy làm cao hứng và thích chí, nên nói :
- Ta rất thích xem cho biết !
Đoạn ông đ a bàn tay lên, mà cũng chỉ dùng 1 tay trái mà thôi. Dương Qua người mắt nhìn trời như không thấy, thoạt hô to 1 tiếng :
- Chưởng lực đưa ngay !
Rồi chàng vỗ vào trán thoát ra chưởng biến thành vòng cung bay ra tán loạn
Châu- bá- Thông biết rằng chưởng lực không hư tỏa ra rất rộng, thực không có chỗ trốn thoát, nên ông đưa chưởng ra tiếp phách 1 tiếng, 2 chưởng giao nhau, thân mình gượng không nổi. Vì ông đã dùng nội lực quá nhiều. Tuy ông biết rõ võ công mình không kém Dương- Qua, nhưng thấy 1 chưởng mà đối lại 1 chưởng cũng không chống lại được chưởng lực thâm hậu của chàng. Nếu tại võ công ông còn non kém thìông sẽ đưa đầu ra chịu chết mà không hối tiếc. Châu- bá- Thông mở ra 1 luồng trước khí chướng trong bụng và hét to :
- Tốt lắm ! Vậy nó tên gì?
Dương- Qua nói :
- Tên là Phi Nhân Uy Thiên, hãy đề phòng ! Tiếp nữa là 1 chiêu gọi là Vô Trung Sanh Hữu
Tiếng hú ngân dài, tựa hồ như sấm nổ đì đùng vang dội khắp không gian, càng nổi lên càng dữ dội, chấn động như thủy triều nổi cơn thịnh nộ, hết đợt sóng này sang đợt sóng khác thi nhau bủa đầu gành
Quách Tường như người đứng giữa cánh đồng u ám. Bị những luông sấm sét rượt theo truy nã , làm nàng nói chẳng ra lời.
Tiếng hú càng lúc càng cao giọng. Nàng thấy Dương- Qua như thiên thần đang trổ giọng lôi oai, tiếng sấm rền vang động, càng to lớn càng ngân dài. Đột nhiên tiếng hú như một luồng điện mạnh đập vào người nàng
Quách Tường kêu to :
- Đại ca, hãy đừng hú nữa, tôi chịu không nổi
Tuy Quách Tường đã cố gắng hét to nhưng âm thanh của nàng quá nhỏ bị tiếng hú của Dương- Qua đánh bạt. Chính nàng cũng không nghe rõ tiếng la của mình mà có cảm giác hồn phi phách tán và xương cốt tựa hồ như bị tiếng hú làm gãy đoạn
Bây giờ Nhất-đăng đại sư trông thấy Quách Tường sắp bị nguy vì tiếng hú, nên đại sư vươn tay ra chỉ vào bàn tay của cô gái, Quách Tường mới định thần lại được, nàng nghe như có một luồng điện ấm áp chạy khắp cơ thể của nàng do bàn tay của đại sưb truyền sang thì nàng đã hiểu Nhất-đăng đại sư dùng nội lực trợ giúp. Tuy ông đang nhắm mắt dưỡng thần mà âm thầm dùng nội lực trợ giúp.
Tiếng hú ngân dài, độ chừng thổi xong nồi cơm mà Dương- Qua chẳng thấy mảy may suy kiệt. Càng hú càng mạnh và to lên. Nhất-đăng đại sư nghe tiếng hú này lấy làm bọi phục, tuy có cảm giác tiếng hú này cao hơn bá đạo của ông, nếu dùng về đến đường chính khí thì chính đại sư lúc thiếu thời nội lực còn đang sung mãn chưa chắc đ bằng, huống hồ gìsức tàn lực kiệt thì làm sao bì được Dương- Qua.
Ông đâu rõ Dương- Qua cùng Thần Điêu tới tại bờ biển, luyện nội công lần theo đợt sóng thủy triều, nội lực cương mãnh kinh khiếp, dù cho tát cả cao thủ trên đời này cũng không sánh kịp.
Thời gian độ chừng đốt cháy nửa cây nhang, ngó thấy trước mặt có 1 bóng đen từ Hắc Long đầm đi tới. Dương- Qua vươn tay áo phất mạnh 1 cái và ngừng hẳn tiếng hú. Quách Tường hit vào 1 luồng chân khí dài, gương mặt được thắm tươi trở lại
Bóng người đến nơi hỏi :
- Đoàn hoàng gia, ngươi mới thật là hung ác nhất, dùng bá đạo cưỡng bách ta để gặp mặt, vậy có chuyện gìông hãy nói đi
Nhất-đăng đại sư nói :
- Ta đâu làm thế. Chính là tiếng hú của Dương thế huynh đấy
ĐạI sư vừa nói dứt lời thì bóng đen đã đến trước mặt, chính là bà Anh Cô
Bà Anh Cô nghe Nhất-đăng đại sư nói thế, trong lòng ngờ vực và kinh hãi, suy nghĩ :
- Thế gian này trừ Đoàn Hoàng gia ra thì không ai có được công phu thế này. Trước mắt ta gã này tuy có vẻ cằn cỗi, nhưng mái tóc đen huyền, tuổi tác đâu có cao lắm, mà nội công đã đến mức thượng thừa, thật là khả kính khả kính.
Lúc đầu bà nghe tiếng hú của Dương- Qua làm cho tâm hồn bất đinh, và tự hiểu nếu không ra khỏi ao bùn thì đối phương sẽ dùng tận lực, chừng ấy thần trí sẽ thất tán, chịu 1 đòn nội thương, sau này sẽ nát cả phủ tạng. Tuy nhiên không bao giờ bà chịu đối phương chế phục, nhưng chẳng ra cũng không được, cho nên gương mặt của bà bấy giờ vẫn còn đủ cường lực và chân khí.
Bà Anh Cô chấn tĩnh tinh thần xong, mới hướng về Dương- Qua nói :
- Cửu Vĩ Linh Hồ này ta giao cho ngươi. Ta phục ngươi nhiều. Ngươi hãy cầm mà về cho mau. Lão phụ nhân cũng không ở đây nữa.
Nói xong bà cầm con linh hồ lên, hướng vào Dương- Qua mà trao cho chàng
Dương- Qua nói :
- Xin lão tiền bối chậm lại. Linh hồ là chuyện nhỏ mọn, câu chuyện của Nhất-đăng đại sư mới đáng kể, xin bà hãy nghe đại sư nói 1 lời
Bà Anh Co âđôi mắt long lanh ngó vào Nhất-đăng đại sư nói :
- Xin nghe thánh chỉ của Đoàn Hoàng gia
Nhất-đăng đại sư chua xót nói :
- Cuộc đời như giấc mộng, ngày xưa khác hôm nay. Anh Cô, ngươi có nhận được người này không ?
Nói xong ông đưa ngón tay chỉ vào người nằm thiêm thiếp là Từ Ân Lúc bấy giờ Từ Ân đã mặc tăng bào, rất khác Cừu Thiên Nhận, 30 năm về trước trên đỉnh Hoa Sơn
Bà Anh Cô nhìn người này 1 lúc rồi lắc đàu bảo :
- Nhận làm sao được, Ta đâu có quen với hòa thượng
Nhất-đăng đại sư nói :
- Ngày xưa, ai dùng thủ pháp đánh đứa con của ngươi ?
Bà Anh Cônghe toàn thân rúng độg, mặt bạc hóa hồng, cất tiếng bảo :
- Cừu Thiên Nhận, tên ác tặc Cừu Thiên Nhận, thân thể của ngươi đã hóa than, làm sao ta nhận đựoc ?
Nhất-đăng đại sư nói :
- Câu chuyện cũ 1 0 năm, ngươi còn để tâm oán độc làm gì? Phải người này là Cừu Thiên Nhận. Diện mạo đã thay đổi theo thời gian, làm sao ngươi nhận được. Và gã mãi ôm mối hận đã lỡ tay giết đứa hài nhi.
Bà Anh Côtung mình ra trước, 1 0 ngón tay như vuốt hổ, nhắm ngay bụng Cừu Thiên Nhận sắp sửa cấu mạnh xuống.
Bà nhìn kỹ gương mặt, chính là Cừu Thiên Nhận ngày xưa, bèn trừng đôi mắt nhìn xem, thấy đôi mặt của họ Cừu mở ra và sâu lõm như giếng, thân mình nằm yên bất động, thân thể đã chết 2 phần.
Bà rít lên căm hờn, nói :
- Người này chính là Cừu Thiên Nhận, nó còn đến đây kiếm ta làm chi ?
Nhất-đăng đại sư nói :
- Gã này là Cừu Thiên Nhận, gã tự xét tội nghiệt quá nặng nên xuất gia đầu Phật, theo ta làm tăng đồ, lấy pháp danh là Từ Ân.
Bà Anh Cô xì 1 tiếng, nói :
- Trót đã gây ra tội nghiệt, tu hành có hóa giải được không ? Nếu được thiên hạ sẽ là hòa thượng và đạo sĩ rất nhiều
Nhất-đăng đại sư nói :
- Tội nghiệt vẫn là tội nghiệt, nhưng xuất gia sẽ được hóa giải phần nào. Từ Ân bị trọng thưong, mạng sống chỉ còn 1 hơi thở cuối cùng, lão hằng nhớ câu chuyện hại đứa bé năm xưa, nên tâm thần không được yên ổn, vì vậy chỉ còn 1 hơi thở cuối cùng nằm chờ ngươi, mà không chết nên đi ngàn dặm đến đây tìm ngươi để xin ngươi tha thứ.
Bà Anh Cô nhìn Từ Ân quan sát, rất lâu mà vẫn thấy đôi mắt Từ Ân không nhắm, thần sắc của bà trong lúc ấy lộ lên những nét oán hận tràn đầy. Bà cho rằng vì Từ Ân mà thân bà phải bất hạnh thống khổ, cho nen trong thời gian chớp nhoáng đã thay đổi mấy lần.
Quách Tường trông thần sắc của bà như vậy, lấy làm lo sợ, càng lại gần thấy lão bà đ a đôi tay lên, tính dùng chưởng lực đánh vào cơ thể Từ Ân.
Quách Tường tuy hãi hùng kinh sợ, nhưng khốn nỗi trời đã sanh cho nàng 1 tính khí nghĩa hiệp, nên nói to :
- Chậm lại! Đại sư trúng thương gần chết, mà bà đánh thêm nữa, thì đâu còn gì đạo lý ?
Bà Anh Cô cười lanh lảnh nói :
- Gã đã giết chết con ta, ta chịu khổ trên 1 0 năm trời dài đằng đẵng, hôm nay mới có dịp kết liễu tính mạng của gã , như vậy cũng còn quá chậm thì ngươi bảo không đúng đạo lý hay sao ?
Quách Tường nói :
- Đại sư đã biết lỗi và hối ngộ, những chuyện đã qua cân phân cũng vừa đủ rồi
Bà Anh Cô ngước mắt lên trời cười như nắc nẻ và nói :
- Tiểu hài nhi, người hãy suy nghĩ những điều khinh trọng rồi hãy nói. Thí dụ g giết chết đứa con của ngươi, ngươi sẽ tính sao đây ?
Quách Tường nói :
- Tôi... tôi làm sao có con chứ ?
Bà Anh Cô xì lên 1 tiếng nói :
- Nếu như gã giết chết chồng ngươi, tình nhân của ngươi hay đại ca của ngươi ?
Quách Tường thẹn đỏ mặt nói :
- Bà nói thật hàm hồ ! Tôi làm gì có chồng hay tình nhân chứ ?
Bà Anh Cô tức giận càng tăng. Cô gái này thật không hiểu ý bà cho nên bà bỏ qua, giuơng to đôi mắt nhìn Từ Ân. Song ch ỏng bà vừa buông ra thoạt thấy Từ Ân thở 1 hơi dài, gương mặt lộ vẻ vui tươi
Cái miệng mỉm cười thỏa mãn, Từ Ân cất tiếng nói :
- Đa tạ Anh Cô thành toàn
Bà Anh Cônghe rất lạlật đật thu hồi song chưởng và nghĩ :
- Cái gì gọi là thành toàn ?
Và cúi đầu suy nghĩ, phút chốc đã hiếủ ra tâm ý của Từ Ân. Nguyên Từ Ân biết mình sắp chết nên vui lòng nhận chưởng của Anh Cô, 1 chưởng vay, 1 chưởng trả, đấy là điều oan nghiệt đã giải sạch.
Bà Anh Cô đã hiểu rõ ý này nên cất tiếng cười lạnh nhạt nói :
- Ta có dại gì giúp tiện nghi cho ngươi. Ta chẳng giết ngươi mà chẳng tha ngươi.
Bà nói 3 câu này với 1 âm khí rát nặng nề, làm cho mọi người có cảm giác như 1 luồng gió lạnh tạt vào mặt.
Dương- Qua biết rõ Nhất-đăng đại sư tâm tánh rất từ hòa, quyết chẳng dùng phương pháp mạnh bạo với bà Anh Cô.
Quách Tường là cô gái nhỏ nên không hiểu được ý của bà Vả lại câu chuyện chưa kết thúc nên chàng nói :
- Anh Cô tiền bối ! Tôi xem các điều ân oán vẫn nối nhau bất tuyệt, không bao giờ kết liễu, chỉ vì tiền bối nói ra những việc quá trọng đại, khó thực hành cho bình phân. Dương- Qua này tuy bất tài nhưng việc này có thể giúp ích cho tiền bối được.
Bà Anh Cô ngạc nhiên và ngó lại, bà đánh 1 chưởng vào Dương- Qua lại nghe gã này cất tiếng kêu hú, thì đã rõ võ công cao tuyệt của gã , chính bản thân bà cũng không bì kịp. Gã này xuất hiện ra để bức bách ta, suy trước nghĩ sau, lòng bà chua xót, bất giác ngồi xuống đất ôm mặt khóc tỉ tê.
Tiếng khóc của bà không chú ý đến Dương- Qua và Quách Tường mà chú ý vào Nhất-đăng đại sư . Bà muốn làm cho đại sư xúc động. Bà vừa khóc vừa rên rỉ nói :
- Ngươi bảo muốn gặp mặt ta, cầu khẩn không được rồi ngươi mượn người bức bách ta ra. Mà người ấy bây giờ không muốn thấy mặt ta, người ta không ngó ngàng gì ta nữa đâu.
Nói xong bà khóc lên ồ ồ. Quách Tường hỏang lên nói :
- Lão tiền bối. Người nào không muốn gặp mặt tiền bối ? Tôi sẽ đứng về bên bà để giúp đỡ và bênh vực bà/
Bà Anh Cô nói :
- Phải đấy, ngươi cảm thấy thế nào ? Chúng ta là nữ lưu với nhau, khi gặp phải 1 nhân vật chân chính lợi hại mà ngươi lại yếu đuối nhẹ nhàng.?
Quách Tường ngây người đáp :
- Tôi nghĩ tôi là đứa bé vo âlực, làm sao đối đầu được ? Nhưng hiện giờ trước mặt tôi có Nhất-đăng đại sư và Dương đại ca, chẳng lẽ 2 người này cũng sợ người đó sao ?
Bà Anh Co âcúi đầu nghĩ ngợi trong chốc lát, đoạn đứng dậy nói :
- Ta bây giờ chỉ cần gặp 1 người mà ngươi phải đi tìm y, nói thể nào cho y tới đây. Câu chuyện con hồ ly ta rất vui lòng cho ngươi. Có người này, ta với Cừu Thiên Nhận mới hòa giải được. Và chuyện gì ta cũng bằ ng lòng.
Quách Tường day về Dương- Qua hỏi :
- Đại ca, đại ca đã giao dịch nhiều có biết rõ không ?
Dương- Qua nói :
- Lão tiền bối muốn gặp ai ? Và tại sao lại khó gặp ?
Bà Anh Cô trỏ vào mặt Nhất-đăng đại sư nói :
- Ngươi hỏi lão này !
Quách Tường thấy gương mặt của bà ẩn hiện lúc đỏ, lúc vàng lấy làm lạ, nghĩ :
- Cái gì mà hỏi lão ấy, có phải bà sợ đại sư ? Nhất-đ ăng đại sư thấy Dương- Qua, Quách Tường bốn mặt đổ dồn vào mình, cho nên ông cất tiéng trầm trầm bảo :
- Người mà bà nói ấy là Lão Ngoan đồng Châu- bá- Thông sư huynh.
Dương- Qua cả mừng nói :
- Là Lão Ngoan đồng sao ? Tôi đến nói là được liền. Nhưng có biêt lão ở nơi đâu ?
Bà Anh Cô nói :
- Ta là Anh Cô, ngươi nhớ rõ chứ ? Ngươi gặp lão phải nói trước cho rõ ràng, bảo đến tìm ta. Nêu không lão thấy mặt ta là chạy mất thì ta không biết đâu mà tìm. Nếu lão bằng lòng, mọi việc ta đều tuân theo các ngươi.
Dương- Qua thấy Nhất-đăng đại sư lắc đầu, chàng suy nghĩ :
- Châu- bá- Thông có lỗi rất lớn với Anh Cô, không thể nào lão chịu gặp mặt.
Lại suy nghĩ Châu- bá- Thông có tính trẻ con phải dùng kế sách theo kiểu cổ quái của lão, thìắt là lão đến ngay, nên chàng nói :
- Châu Lão Ngoan đồng bây giờ ở tại đâu ? Tôi sẽ tận dụng hết khả năng mời lão đến.
Bà Anh Cô nói :
- Đi hướng Bắc độ 200 dặm đường, có 1 cái động nhỏ, gọi là Bá Hoa Cốc. Lão ẩn cư ở đấy, nuôi ong làm vui.
Dương- Qua nghe bà nói đến mấy chữ nuôi ong làm vui thì sực nhớ đến Tiểu Long nữ, lại nhớ đến năm nào Châu- bá- Thông được Tiểu Long nữ chỉ cách luyện Ngọc Phong ong. Nhớ đến đây đôi mắt Dương- Qua sắp đỏ và gượng nói :
- Tốt ! Vãn bối sẽ đi tìm, xin quý vị chờ ở đây. Nói xong chàng quay sang bà Anh Cô hỏi rõ ràng lối vào động, đoạn quay người ra đi
Quách Tường lảo đảo theo sau Dương- Qua quay đầu lại nói :
- Có Nhất-đăng đại sư võ học cao thâm, người lại từ tâm thiện tính, ngươi hãy ở lại đây mà cầu người chỉ điểm cho vài thế võ, nếu người vui lòng chỉ cho thì chung thân ngươi dùng chẳng hết.
Quách Tường nói :
- Không, tôi chỉ cần theo đại ca để gặp Lão Ngoan đồng.
Dương- Qua nhíu mày nói :
- Gặp người thật là khó lòng. 1 0 phần khó khăn cho ta quá.
Quách Tường đáp :
- Nhưng đại ca phải để cho tôi theo gặp Lão Ngoan đồng lần này thôi, rồi đại ca có đi đâu thì đi, tôi trở về nhà ngay. Tôi sẽ không theo đại ca nữa.
Dương- Qua nghe cô gái nói có vẻ quyến luyến mình, nen nghĩ thầm;
- Nói thế vậy chứ dễ gì có cô em gái nhỏ dễ thương thế này làm bầu bạn, trong những phút lang bạt giang hồ. Nếu không có cô cũng buồn bã lắm.
Cho nên Dương- Qua cười lớn nói :
- Ngươi đêm qua không ngủ, thì không được đeo theo ta nghe
Quách Tường nói :
- Đeo hay không đeo gì cũng được, miễn là đại ca cho tôi theo với
Dương- Qua nói :
- Tốt lắm !
Bèn đưa tay đỡ tay Quách Tường dùng hết tuyệt kỹ công phu đi như gió cuốn.
Quách Tường do Dương- Qua dắt đi, thân mình nhẹ nhàng như không bước đi, không hao 1 chút sức lực nào, nàng thích chí cười to :
- Nếu không nhờ đại ca dìu dắt thì tôi không biết làm sao chạy kịp. ĐạI ca tài quá nhỉ.
Dương- Qua nói :
- Khinh công của ngươi chẳng kém, nếu ngươi chịu khó luyện tập nội trong 1 ngày ngươi cũng có thể lãnh hội được.
Đột nhiên chàng quay đầu lại cất tiếng hú to. Quách Tường giật nẩy mình lấy tay áp vào tai. Dương- Qua thấy vậy không hú nữa thì đã thấy Thần Điêu từ bụi cây to bước nhanh ra ngoài.
Dương- Qua nói :
- Điêu huynh ! Tôi đi về hướng Bắc có việc, người có theo không ?
Thần Điêu kêu to vài tiếng, không rõ tiếng gì, và đủng đỉnh kề vai Dương- Qua và Quách Tường lên đường
Đi được vài dặm Thần Điêu càng chạy càng nhanh. Quách Tường tuy có Dương- Qua nắm tay, nhưng càng bước càng chậm nên không thể theo kịp Thần Điêu.
Thần Điêu biết rõ điều này nên co 1 chân chờ Quách Tường theo kịp. Dương- Qua cả cười nói :
- Điêu huynh muốn giúp đỡ ngươi 1 chân, vậy người nên tạ ơn đi. Quách Tường bấy giờ đã không còn dám vô lễ với Thần Điêu nữa, nên vòng tay thi lễ, và leo lên lưng Thần Điêu cưỡi.
Thần Điêu cất bước nhanh, Quách Tường cảm thấy như gió lộng bên tai, nhìn theo 2 hàng cây thụt lùi lại phía sau không giống nh sóng điện nay mau mà giống như ngồi trên lưng tuấn mã
Dương- Qua tay áo phất phơ, đôi chân luớt trên mặt đất chạy nhanh ngang Thần Điêu, và đưa tay chỉ chỗ này chỗ khác, giảng giải cho nàng nghe nguồn gốc sự tích mỗi địa phương và phong cảnh, vừa nói vừa cười.
Quách Tường vui vẻ lắm, đây là lần đầu tiên nàng gặp gỡ nhiều việc ly kỳ. Bỗng Thần Điêu chạy rất chậm lại
Bá Hoa Cốc cũng sắp sửa tới nơi Trời vừa quá trưa 2 người và 1 điêu đã đi xa 200 dặm đuờng. Dương Qua theo lời bà Anh Cô chỉ dẫn nên đi chậm lại.
Khi qua 2 hòn núi nhỏ, đột nhiên trước mắt chàng hiện lên 1 phong cảnh xinh tươi, 1 cửa động lộ ra chung quanh, nào hồng nào tía, hoặc trắng hoặc vàng. Toàn là hoa tươi muôn đóa.
2 người đã thấy rõ đường đất, không còn tuyết giá, mà chẳng có bùn lầy, đến nơi đây thay đổi 1 thế giới khác lạ,
Quách Tường vỗ tay cười vang dậy, và từ trên lưng Thần Điêu nhảy xuống đất nói :
- Lão Ngoan đồng khéo chọn 1 chỗ thực là đẹp đẽ kỳ diệu. Đại ca có biết nguồn gốc nơi đây không ?
Dương- Qua nói :
- Xứ này chỉ có cái động hướng Nam là tốt nhất, nhờ hòn núi cao chặn ngang luồng gió bắc cho nên nơi đây mới lộ ra 1 khoảng đất trống, bên dưới nhờ có chất lưu huỳnh và mỏ than các loại, nên lòng đất ấm áp gặp tiết Dương Xuân đến trăm hoa đua nở rất sớm.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện nên chậm bước tiến vào hang động. Họ chuyển mình đi tới vài bước, ngoắc mặt nhìn 2 bên thấy vách đã cao sừng sững, 3 cây tùng thật lớn vun vút thẳng lên trời, án tại vách đá, để lộ ra 2 con đường thiên nhiên, thẳng tắp vào hang. Đây là ngưỡng cửa vào động. Hai bên lại nghe tiếng ong kêu ù ù bất tiệt, vô số Ngọc Phong từ trong cây tùng bay ra.
Dương- Qua biết rõ Lão Ngoan đồng ở trong động nên cất tiếng nói to vào :
- Lão Ngoan đồng ! Tiểu đệ Dương- Qua và tiểu hữu đến đây bái kiến Nếu so sánh thì Dương- Qua cách Châu- bá- Thông đến 3 bậc, phải kêu Lão Ngoan đồng bằng sư tổ, sư gia mới phải, nhưng Châu- bá- Thông có tính vui vẻ như trẻ con, mặc dù tuổi gần bách tuế mà ông chẳng phân biệt tôn ty giai cấp.
Qua ûnhiên tiếng kêu vừa dứt, dưới cây tùng bỗng xuất hiện 1 người. Dương- Qua hỏang sợ muốn chạy Nguyên 1 0 năm về trước chàng đã gặp Châu- bá- Thông 1 lần thì Châubá- Thông tóc râu bạc như cước, nhưng bây giờ mặt mày ông lại thay đổi.
Râu, tóc, lông mi và chân mày đều đen hết phân nửa. Coi ông trẻ trung như mới có vài mươi tuổi. Châu- bá- Thông cất tiếng cười ha hả và nói :
- Dương huynh đệ, hôm nay đến gặp ta hay quá vậy. Ha ha, ngươi vẫn còn đeo cái bộ mặt qủy hiểm này hay sao ?
Nói xong ông vươn tay ra chụp vào mặt Dương- Qua mà ông cho rằng chàng đang mang mặt nạ da.
Dương- Qua bị tấn công bất ngờ, tay tả chàng phất mạnh đỡ ngang mặt, nghiêng thân mình qua thật nhanh làm cho chưởng pháp của Châu- bá- Thông lọt vào khoảng không
Lão Ngoan đồng không chịu kém thế, xòe 5 ngón tay như vuốt hổ, cấu mạnh vào cổ Dương- Qua, Dương- Qua né khỏi.
Lão Ngoan đồng ngước mặt lên trời cười lớn, nói :
- Dương huynh đệ, công phu khá giỏi, Lão Ngoan đồng lúc trẻ chưa chắc đã lại ngươi.
Nguyên 2 người giao đấu, tuy coi rất tầm thường, nhưng họ đã đem hết tuyệt đỉnh công phu ra sử dụng.
Châu- bá- Thông đưa ra chưởng lực mỗi đầu ngón tay ông ẩn tàng kình lực trên 500 cân. Dương- Qua phải nghiêng đầu qua nhường ông. Nhân tiện tung mình lên tránh vìchàng không muốn để ông chụp được, trừ khi né tránh không được mới cử chiêu ra đỡ. Thực ra chàng không muốn chống đối với ông ta.
Dương- Qua tay áo phất mạnh vào bụng lão, còn đôi vai nghiêng qua 1 bên. Lão Ngoan đồng đợi chiêu của Dương- Qua đến, tay tảvận kình lực xem rất nhẹ, đẩy ngược lại đối phương. Dương- Qua chẳng dám khinh thường chưởng lực của lão, nên nghiêng đầu né tránh.
Quách Tường chẳng mảy may biết về việc này, chỉ nghe Châu- bá Thông khen tán Dương- Qua lòng lấy làm đắc ý, cất tiếng nói :
- Châu lão gia, công phu của ông bây giờ quá mạnh, cần gì tuổi trẻ mới tài ?
Châu- bá- Thông nói :
- Lão lúc thiếu thời đầu tóc bạc phơ bây giờ thì đầu tóc đen huyền tự dưng phải khác hơn xưa.
Quách Tường nói :
- Hiện giờ ông đã thắng Dương đại ca, chưa lúc thiếu thời chưa chắc ông bì kịp ?
Châu- bá- Thông mặt mày nhợt nhạt cười ha hả nói :
- Tiểu cô nương ! Đừng nói chuyện hồ đồ !
Đột nhiên tay ông đưa ra song chưởng, muốn chộp vào sau lưng nàng, quyện thành 3 vòng chưởng lực, phân nửa công nhẹ phía trên, phân nữa công nhẹ phía dưới
Thần Điêu và Quách Tường đồng đi đến. Thần Điêu thấy Quách Tường cùng đi với Dương- Qua hai người bạn rất thân, nay thấy Châu- bá- Thông đột nhiên tấn công vào nàng, Thần Điêu cũng cao hứng, xòe đôi cánh quạt mạnh vào Châu- bá- Thông.
Châu- bá- Thông cảm thấy 1 luồng dịch phong như búa bổ vào người, ông nói thầm :
- Ngươi muốn tỷ thí với ta à ? Loài súc sanh cũng lớn lối
Nói xong đôi tay ông động song chưởng bủa mạnh vào Thần Điêu. Nào ngờ Thần Điêu là loại linh cầm nghe luồng dịch phong của Châu bá- Thông bủa tới, xòe thẳng chiếc cánh dài ra trên 1 trượng quạt mạnh, dẫu với hổ báo cũng chống đỡ không nổi. Nghe Ûầm 1 tiếng hai chưởng lực chạm vào nhau, Châu- bá- Thông thượng lắm mới đứng vứng.
Thần Điêu đứng yên như bàn thạch, đôi cánh xếp lại chuẩn bị quạt ra 1 chưởng nữa. Dương- Qua thấy vậy la lên :
- Điêu huynh xin đừng vô lễ ! Người đứng trước mặt chúng ta là 1 vị tiền bối cao nhân.
Thần Điêu đứng yên, vẻ mặt lộ ra nét hiên ngang và kiêu ngạo. Châu- bá- Thông cả cười nói :
- Hảo súc sanh ! Khí lực của ngươi chẳng tầm thường, nếu ta dở chắc không chống nổi ngươi.
Dương- Qua nói :
- Điêu huynh đây, không biết sống mấy trăm năm rồi, niên kỷ hơn Lão Ngoan đồng nhiều ! Húy ! Lão Ngoan đồng đúng là ông Phản lão hoàn đồng rồi ! Đầu tóc bạc phơ bỗng biến thành màu đen
Châu- bá- Thông cả cười nói :
- Đầu tóc, râu ria không phải người làm chủ được, chỉ theo cái đà biến hóa thôi. Như thủa nhỏ thìtóc đen biến thành trắng, bây giờ già rồi thìt rắng biến thành đen. Ta tính cái đà này sẽ còn xảy ra lắm chuyện.
Quách Tường nói :
- Tương lại của tiền bối còn ly kỳ hơn nữa ! Càng biến hóa càng nhỏ ra. Mọi người thấy ông sẽ vỗ đầu và gọi tiểu đệ. Bờy giờ ông sẽ nói sao đây ?
Châu- bá- Thông nghe lời nói này, tuy là chuyện phi lý, nhưng ông ngỡ là thiệt và đâm lo, đứng như ngây dại tinh thần bay mất, nói chẳng ra lời.
Thật ra trên đời làm gì có Phản lão hoàn đồng, chỉ vì tính ông thật thà, một đời không lo buồn, mà nội lực lại cao siêu,ưở nơi rừng xan khí mát ăn toàn là thủ ôphục linh. , chấm với mật ong là chất đại bổ trên đời, lâu ngày khí huyết sung mãn, râu tóc mới đổi mà. Những người nội công dầu thâm hậu đến đâu mà c xử, ăn uống nh thế này cũng chỉ làm cho da thịt cường tráng, khí huyết dồi dào chứ không thể nào mọc răng lại được, đừng nghĩ đến chuyện Phản lão hoàn đồng là chuyện không tưởng.
Châu- bá- Thông tuy không phải đạo sĩ, mà được như vậy, cũng như người đắc đạo sông 1 mực điều hòa. Do đó tuy gần trăm tuổi mà tinh thần vẫn trai trẻ hiên ngang, hồn nhiên vôt , người ngoài không thể học được.
Dương- Qua nghe câu nói của Quách Tường, đối với chàng thực vôvị, mà đối với Lão Ngoan đồng thì thấy sắc mặt của ông buồn cười hết sức, nên chàng hướng vào Thần Điêu nói :
- Điêu huynh, lại đây coi 1 người, ta hỏi Điêu huynh có muốn càng biến càng nhỏ lại không ?
Châu- bá- Thông nói :
- Nhìn xem ai ?
Dương- Qua tương kế tựu kế nói :
- Tôi không thể nói được tên người này, nếu ông hứa không phất tay áo mà chạy thì tôi nói cho ông nghe.
Châu- bá- Thông tính tình ngay thẳng, nhưng không phải là ngốc tử khù khờ, nếu ông ngốc thì đâu có luyện được võ công thâm hậu như thế ? Cho nên nghe Dương- Qua nói 2 câu, ông biết gã này có ẩn ý gì đây, liền nói thẳng :
- Trên đời này, ta chỉ không bằng lòng gặp mặt 2 người thôi, thứ nhất là Đoàn Hoàng gia, thứ hai là Lưu Quý phi, tức là bà Anh Cô. Trừ 2 người này ra, ai ai ta gặp mặt cũng được.
Dương- Qua liền suy thầm :
- Bây giờ chỉ còn dùng cái kế khích tướng thì mới triệu nổi Lão Ngoan đồng.
Chàng liền nói :
- Có phải ông ngại 2 người này võ nghệ cao siêu, mà xét mình không phải là tay đối thủ nên mới sợ người ta hại chăng ?
Châu- bá- Thông lắc đầu bảo :
- Chẳng phải ! Không bao giờ ! Vì Lão Ngoan đồng theo giai cấp hạ lưu ti tiện, sánh chẳng qua 2 người ấy cho nên không thể vui vẻ mà gặp mặt.
Dương- Qua ngân người nghĩ Châu- bá- Thông chẳng bao giờ chịu gặp bà Anh Côtrong muôn một, nên chàng đổi ý và nói :
- 2 người đó đang lâm đại nạn, mạng sống chỉ còn trong 1 sáng 1 chiều. Ông chẳng bằng lòng đến cứu hay sao ?
Châu- bá- Thông nao núng, vì trong thâm tâm ông với Nhất-đăng đại sư và Anh Cô rất thương yêu và quý trọng, nếu 2 người này gặp nạn thìông sẽ hy sinh cả tính mạng mình để cứu họ, mà không ngần ngại điều gì.
Ông đưa mắt nhìn, thấy mặt Quách Tường hớn hở, không có vẻ lo lắng ưu tư1 chút nào, nên ông nói :
- Ngươi gạt ta à ? Đoàn Hoàng gia võ công xuất thần nhập hóa, làm gì mà lâm đại nạn. Nếu có thất 1 đối phương lợi hại như vậy mà lão đánh chẳng lại thì ta làm sao chống nổi ?
Dương- Qua nói :
- Tại lão căn dặn tôi thế. Vì bà Anh Cô muốn gặp mặt ông, bất luận nói cách nào miễn yêu cầu được ông đến gặp bà ta chỉ 1 lần thôi.
Châu- bá- Thông bống biến sắc, 2 tay di động, cất tiếng hét hãi hùng :
- Dương huynh đệ ! Ngươi nói thêm 1 câu nữa thì lập tức rời khỏi Bá Hoa Cốc, bằng không đừng trách Lão Ngoan đồng bất nhân đó.
Dương- Qua đã hơn 1 0 năm lịch duyệt phong trần, tánh tình cuồng ngạo, hào khí cất cao, nghe xong câu nói của Lão Ngoan đồng, tay áo chàng phất nhanh 1 vòng và hét lớn :
- Châu lão huynh ! Lão tưởng đuổi ta ra khỏi Bá Hoa Cốc này dễ lắm sao, ta không nhượng bộ ! Châu- bá- Thông cười to :
- Ha ha ! Ngươi muốn động thủ với ta sao ?
Dương- Qua đáp :
- Chúng tôi muốn lãnh giáo ! Nếøu tôi thua kém thì lập tức rời khỏi Bá Hoa Cốc, còn lão huyhh kém sút thì hãy theo tôi đến gặp bà Anh Cô.
Châu- bá- Thông nói :
- Không thể được ! Thứ nhất là ta không thể nào thua sút ngươi, thứ hai là không thể gặp mặt bà Anh Cô, dù thua sức cũng nhất quyết không gặp !
Dương- Qua cả giận nói :
- Tự nhiên là ông không bằng lòng gặp bà ta rồi ! Nếu ông thua sút mà ông nằng nặc chẳng gặp, như vậy còn đạo lý gì?
Châu- bá- Thông nói :
- Ta nói chẳng gặp là chẳng gặp. Ngươi đừng có nhiều lời ! Hãy động thủ mau lên !
Dương- Qua tính ôn hòa với Lão Ngoan đồng không được, phải dùng cường lực. Nếu 2 đằng tỷ võ thiệt, chưa chắc ai hơn ai thua. Nhưng cũng có cơ hội dẫn dụ lão rượt theo chàng về Hắc Long đầm
Châu- bá- Thông trời sanh có tính háo võ, tuy ẩn cư tại Bá Hoa Cốc, nhưng mỗi ngày luyện công không nghỉ. Bởi vậy công phu của ông rất khác thường, khắp thiên hạ chưa ai bì kịp.
Ông thấy Dương- Qua cố tình muốn thí võ với mình nên hăng hái lắm, muốn tỷ thí ngay lập tức. Ông lại sợ nếu nói thêm vài lời nữa, gã này đổi ý không động thủ, tất mất đi 1 dịp may hiếm có. Cho nên ông đưa ra 1 chưởng và nói :
- Hãy xem đây !
Tay hữu lại vung ra 1 chưởng nữa, sử dụng theo 72 đường Không Minh chưởng pháp.
Dương- Qua tay ta ûđưa ra trả1 chưởng. Chàng có cảm giác chưởng lực của đối phương nửa hư nửa thực, mà chưởng lực của chàng sử dụng không thể chống nổi/
Hư chưởng của ông này cực kỳ nguy hiểm, làm cho Dương- Qua vô cùng kinh sợ. Chàng hiểu rằng cuộc hội ngộ hôm nay mới là lần đầu tiên với 1 đối thủ lợi hại, nên chàng vận nội lực chưởng pháp đã khổ luyện 1 0 năm tại hải triều ra chống trả. Một sức mạnh như bài sơn đảo hải bủa ra ào ào và chàng tiếp tục tuôn ra thêm 3 chưởng một lượt.
Tiếng ồ ồ của chưởng lực làm cho muôn lá hoa ào ào đổ rụng, xanh, vàng, hồng, tía đổ xuống như trận mưa hoa, thế chưởng thực già dặn. Qua đến chưởng thứ 4, thì tiếng nổ lách cách chẳng ngừng và không biết bao nhiêu cành lá cùng đua nhau gãy đoạn.
Dương- Qua lúc đầu tưởng Châu- bá- Thông tuổi già sức yêu không thể chịu nổi chưởng pháp của chàng, nhân đó chàng mới dùng có 6 phần thành lực để Châu- bá- Thông cự không nổi thì thâu lại rất nhanh và rất dễ. Nhưng nào ngờ đối phương vẫn an nhiên.
Vì nội lực đối phương cao hơn 6 thành lực này cho nên chàng chẳng thận trọng nữa, ra hết toàn lực đẩy mạnh vào đối phương.
Châu- bá- Thông chẳng lấy làm kinh sợ mà còn kêu lên :
- Công phu tốt ! Chưởng pháp đẹp ! Hay quá ! Hay quá ! Càng đấu càng thú !
2 người dùng chưởng lực đấu với nhau, không ai thua ai dần dần sức mạnh tỏa ra 1 vùng rộng lớn.
Quách Tường cả sợ lật đật thối lui ra sau, còn Thần Điêu cánh tả đưa ra hộ thân, cánh hữu vươn ra quạt mạnh, cùng chưởng lực của Dương- Qua bủa vào đối phương tới tấp.
Thần Điêu biết hôm nay Dương- Qua gặp 1 địch thủ vô cùng lợi hại, sợ Dương- Qua thất lợi nên lập tức xông vào vòng chiến.
Lão Ngoan đồng đã sử dụng thất thập nhị lộ Không Minh chưởngÕ sắp sửa chấm dứt. Tuy chiêu số ông chiếm nhiều tiện nghi hơn đối phương, nhưng lấy theo kình lực mà luận thì không bằng Dương- Qua, bởi vì kình lực của Dương- Qua do làn sóng bạc luyện thành, khí thế nhanh lẹ như bay biến, mạnh bạo như sấm sét khôn lường.
Quách Tường đứng nép 1 bên, nhìn thấy muôn đóa hoa bay lượn. Một ông thượng lão, 1 gã cụt tay, cả hai đều thi triển bình sanh tuyệt học đua nhau tranh bá tranh hùng.
Nàng đã rõ 2 bên giao đấu rất dữ dội, nhưng không có ý giết hại hay làm tổn thương cho đôi bên.
Cho nên cuộc thí võ này càng đánh càng hứng thú. Nàng lại sợ sẽ có 1 bên thất bại, tánh mạng khó thể bảo toàn. Nàng lại để tâm lo cho Dương- Qua vì song chưởng của Châu- bá- Thông rất ảo diệu mà Dương- Qua mồ hôi lấm tấm.
Châu- bá- Thông lại suy nghĩ :
-Mình đã khổ luyện Không Minh chưởng pháp trên 1 0 năm rồi, mà chẳng làm suy suyển Dương- QuaÕ,
nên khen thầm : Tiểu tử này tiến bộ quá, có lẽ ta không thắng nổi nó
Chẳng đợi sử dụng hết 72 đường Không Minh chưởng, đột nhiên ông biến ra chiêu thế khác, tay tả nắm lại tay hữu xòe ra, đẩy mạnh đôi tay vào đối phương. Đấy là 1 chiêu tuyệt diệu của ông. Khi đôi tay vừa đưa ra, thoạt nhìn như thân mình ông tách làm 2 người, tả công hữu kích. Dương- Qua chỉ có đơn chưởng mà phải chống lại song chưởng của Lão Ngoan đồng nên cũng lo ngại lắm. Vì 1 mà chống với 2 thì thực là khinh suất.
Trong mấy năm trước, Tiểu Long nữ đã nhờ Châu- bá- Thông truyền dạy dùng đôi tay sử dụng Tố Tâm Ngọc Nữ kiếm pháp, nhờ đó đánh bại Kim Luân Pháp Vương. Đến sau Dương- Qua và Tiểu Long nữ gặp nhau, DươngQua lại mất hẳn cánh tay rồi, Tiểu Long nữ sợ chàng lãnh hội không được nên tóm tắt vào 1 chiêu tuyệt học để giảng cho Dương- Qua, và nàng phân tách cho chàng nghe, đôi tay sử dụng 2 thế khác nhau.
Bấy giờ Dương- Qua thấy Lão Ngoan đồng đưa ra 2 chiêu số này làm cho chàng hồi họp và lo ngại, tay áo bên hữu tiếp chưởng lực của đối phương chỉ có phân nửa, còn tay tảvận đủ thành lực chống đỡ mà thôi.
Quách Tường tuy không rõ tý nào về chiêu số của 2 người hay sự ảo diệu tinh vi của nó, nhưng biết 2 người đã đem hết tuyệt học bình sinh ra giao đấu, mà Dương- Qua nao núng thấy rõ.
Nàng càng trông vào càng sợ hãi, vì nàng nhớ rõ lúc phụ thân dạy nàng luyện võ, đôi tay sử dụng 2 chiêu số khác nhau đồng thời nàng và cậu em trai Phá Lỗ bị bẻ gẫy chiêu số. Hôm nay thấy Châu- bá- Thông đem ra sử dụng, chính là môn của cha nàng.
Quách Tường có biết đâu cha nàng đã học lại của Châu- bá- Thông, mà nàng lại nghĩ là Châu- bá- Thông đã học lỏm thế võ của cha nàng.
Nàng nhịn không được liền gọi to lên :
- Lão Ngoan đồng hãy dừng tay, chẳng công bình ! Không công bình ! Đại ca đừng đánh với lão nữa.
Châu- bá- Thông ngây người, nhảy ra 2 bước và nói :
- Tại sao không công bình ?
Quách Tường nói :
- Ông sử dụng chiêu số kỳ quái này, chính là chiêu số của gia gia tôi bí truyền, sao ông lại dùng đánh đại ca tôi mà chẳng ngại sao ?
Châu- bá- Thông nghe nàng kêu Dương- Qua bằng đại ca thì ông nghĩ cô gái này là em ruột của Dương- Qua, nhưng không rõ cha của Dương- Qua là người nào, nên cả cười và nói :
- Cô gái nhỏ đừng ăn nói hàm hồ ! Chiêu số này là công phu của ta tự luyện chế trên Sơn Đông, sao ngươi dám nói là của gia gia ngươi ?
Quách Tường nói :
- Tốt lắm ! Nếu ông nghĩ không phải thì thôi ! Nhưng ông cũng có 2 tay hẳn hòi, mà nỡ bức hại đại ca của tôi chỉ có 1 tay. Nãy giờ giao đấu cũng lâu rồi, như vậy đâu có gọi là thí võ nữa ? Nếu đại ca tôi có đủ 2 tay thì đã thắng ông từ lâu rồi.
Châu- bá- Thông ngây người nói :
- Phải ! Tiểu cô nương nói chí lý ! Ta ỷ 2 tay mà bức hiếp người 1 tay sao phải ?
Nói xong ông cất tiếng cười ha hả rất đắc ý. Quách Tường nói :
- Ông đã thấy đại ca tôi mất tay không thể mọc lại thì khó nói lời hơn lẽ thiệt được. Ông là người anh hùng chân chính, cuộc thí võ là để xác định hơn thua, ta cũng nên lấy sự công bình ra mà xử sự, mới phân biệt được ai yếu ai mạnh chứ.
Châu- bá- Thông nói :
- Tốt, vậy hai tay ta sử dụng 1 chiêu thế thôi.
Quách Tường bĩu môi nói :
- Ha ha ! Nhưng tính ra cũng chẳng công bình
Châu- bá- Thông cười khì nói :
- Ta chẳng học theo gã được, vì ta không quen cô gái nào mà bảo chặt tay.
Quách Tường nghe nói ngẫm nghĩ, và hướng vào Dương- Qua nhìn trộm :
- Té ra cánh tay chàng bị cô gái nào đó chặt gãy. Không rõ cô gái ác độc này là ai, lang tâm cẩu hạnh đến như vậy ?
Nàng tiếp tục nói :
- Rất dễ, không cần chặt tay nữa. Bây giờ ông buộc 1 tay vào lưng, lấy 1 tay chọi với 1 tay, như thế mới công bình Châu- bá- Thông suy nghĩ, 1 cuộc tỷ võ chưa chấm dứt vì chưa thi triển hết công phu, vả lại ông muốn đánh thử 1 tay coi công phu của mình thế nào, như vậy chẳng ai phân bì được. Do đó, ông nhét 1 tay vào lưng đoạn nói :
- Dương huynh đệ, nếu lỡ bại đừng oán thán nhé.
Trong lúc Quách Tường và Châu- bá- Thông nói chuyện, Dương- Qua không hề mở miệng nói 1 lời. Từ khi chàng bị chặt gãy 1 cánh tay, về sau ai bàn đến 2 chữ Ûcụt tay là chàng rất sợ. Nhưng chàng vẫn tự phụ với cánh tay độc nhất này cũng có thể làm khuynh đảo được những tứ chi hoàn hảo. Lại thấy Châu- bá- Thông tự trói 1 tay để cùng chàng giao đấu, thực là có ý khinh thị chàng thái quá, nên chàng nổi giận hét to :
- Lão Ngoan đồng ! Tại sao ông không đánh nữa mà cố ý khinh ngạo Dương- Qua này quá vậy, tôi tuy độc thủ mặc dầu nhưng vẫn có thể giao đấu với ông 2 tay đuợc mà ! Tôi còn muốn quét ... quét ...
Chàng định nói Tôi muốn quét sạch Bá Hoa Cốc, nhưng chàng kịp suy nhĩ dừng lại và nhớ lại kỳ gặp gỡ với Tiểu Long nữ không xa thì chẳng nên khinh thường tánh mạng.
Cho nên chàng không nói nữa. Quách Tường hết sức hối hận ! Nguyên nàng là cô gái nhỏ, tâm tính còn non dại, lòng nàng chỉ muốn ủng hộ Dương- Qua mà không kịp suy nghĩ đến chàng là 1 đại hiệp đương thời, danh vang thiên hạ, vô cớ bị nhục, nếu để 1 ông lão trói tay giao đấu thì còn gìlà danh dự nữa. Nghĩ vậy nên nàng chạy lại bên Dương- Qua nói :
- Đại ca, mọi việc lỗi về tôi. Đột nhiên nàng chạy nhanh đến Châu- bá- Thông với tay nắm bàn tay của lão lôi ra nói:
- Đại ca của ta chỉ có 1 tay thôi có thể đối địch nổi đôi tay của ông. Không tin ông động thủ thử xem.
Dương- Qua chẳng đợi Lão Ngoan đồng nói nửa lời, thân mình chàng di động đưa ra 1 chưởng mãnh liệt. Châu- bá- Thông đưa tay tả ra trả lại 1 chưởng, tay hữu tuy không buộc vào lưng nhưng tuyệt nhiên ông không sử dụng tới, cứ chống vào mạn sườn mà không đưa ra chiêu số nào cả.
Châu- bá- Thông tuy có 1 tay giao đấu, nhưng chiêu số ông đưa ra thần hiệu vô cùng, Dương- Qua cảm thấy đối phó không nổi .
Nhưng 2 người vẫn giao đấu với nhau trên 20 chiêu. Dương- Qua nghĩ chàng tuy có 1 tay song đang độ tráng niên, còn Châu- bá- Thông tuổi gần bách tuế, khí lực dẻo dai, dù có đánh nhau một trăm hiệp cũng không thắng nổi lão, chàng đã khổ công luyện võ trong 1 0 năm giờ bỏ hay sao ? Chàng cảm thấy Lão Ngoan đồng đưa ra các chưởng lực dùng tòan dương cương rất mạnh, nếu bảo là Không Minh chưởng thì phải dùng khí âm nhu mới dúng. Chàng liền sực nhớ lúc ở Chung Nam Sơn, trong ngôi Cổ Mộ có ghi chú đầy đủ trên vách đá bộ Cửu Âm Chân Kinh nên lúc ấy Châu- bá- Thông sử dụng các chiêu số này, chính là đường chiêu số trong Cửu Âm Chân Kinh có tên là Đại Phục Ma Pháp. Chưởng lực này có uy thế rất mãnh liệt.
Dương- Qua cất tiếng hét to :
- Đại Phục Ma Chưởng Pháp đâu có đủ nói chuyện ! Vậy Lão Ngoan đồng dùng đôi tay mà đỡ chiêu số của ta là -m Nhiên Tiêu Hồn Chưởng
Châu- bá- Thông nghe nói đích danh chiêu số của mình sử dụng lấy làm bốí rối. Lại nghe gã nói sẽ đưa ra cái -m Nhiên Tiêu Hồn Chưởng làm ông chẳng hiểu gì cả đứng ngây người ra. Từ thủa nhỏ đã theo nền võ học trong thiên hạ, các môn phái đều làu thông, mà chưa nghe ai nói đến -m Nhiên Tiêu Hồn Chưởng. Hôm nay lần thứ nhất ông được nghe qua.
Nhìn thấy Dương- Qua đưa cánh tay ra sau lưng, đôi mắt nhìn lơ đãng, đôi chân hình như muốn nổi trên mặt đất, trước bụng sau lưng trống trải gần như trơ trụi, không có 1 thế nào vững cả. Với thân pháp đó của Dương- Qua, những người cao thủ trong võ lâm coi là tối kỵ nhất.
Lão Ngoan đồng liền bước tới 1 bước, tay tả đưa ra 1 chiêu số, với ý định thăm dò dối phương.
Dương- Qua yên như chẳng biết và chẳng rõ gì. Châu- bá- Thông nói to :
- Hãy coi chừng !
Tay chuởng của ông đánh mạnh vào bụng chàng. Nhưng ông lại sợ làm tổn thương đến tính mạng đối phương nên ông chỉ đưa ra 3 thành công lực. Chưởng lực cứng như thép đến bên Dương- Qua, bàn tay chạm vào bụng gã làm cho ông sợ, bởi vì ông cảm thấy da trước bụng gã mềm nhũn như bún non đồng thời nó hút mạnh vào bàn tay ông, đoạn bắn ra ngoài.
Châu- bá- Thông hỏang vía, nghiêng mình sang bên tả thối lui và nghĩ ngợi :
- Những người có nội lực cao, da bụng có thể hóp vào để tránh các chiêu số, thì đấy là những việc tầm thường. Ta chưa thấy da bụng nào đả thương hay tránh né 1 cách lạ lùng như vậy
Mắt ông chưa từng thấy và tai ông chưa từng nghe, do đó tính hiếu kỳ nổi dậy, ông hướng vào Dương- Qua hỏi :
- Ngươi vừa thi thố võ công gì đó ? Dương- Qua đáp :
- Đó là 1 chiêu trong -m Nhiên Tiêu Hồn Chưởng có tên là Tâm Kinh Nhục Đảo.
Châu- bá- Thông lẩm bẩm nói :
- Ta chưa hề thấy và chẳng hề nghe bao giờ !
Dương- Qua nói :
- Đúng vậy, chiêu này cũng do tôi sáng chế ! Nó là 1 pho trong 1 7 chiêu, mà tôi đã nói cho ông nghe qua rồi.
Nguyên Dương- Qua và Tiểu Long nữ tại Tuyệt Tình Cốc chia tay nhau tại Đoạn Trường Nhai, chẳng bao lâu chàng cùng Thần Điêu tại làn sóng biển chuyên luyện nội lực, vài năm sau nội lực dần dần tiến triển, và chàng có luyện nữa. Trong thâm tâm chàng tơ tưởng Tiểu Long nữ cũng phải lần theo ngày tháng. Tuy vậy chàng cũng không vui thú gì.
Có 1 ngày nọ chàng đang thi triển tại bờ biến mà chàng không thể liệu được thành công dễ dàng như vậy. Chàng phóng ra 1 chưởng lực cực mạnh và tung ra 1 chưởng thật nhẹ, nhằm đúng ngay con quy bể nát.
Do đó chàng suy tư và điều chỉnh lại chưởng pháp, tuy xuất thủ rất tầm thường nhưng võ công lại vô cùng quái dị, tệ hại hơn bởi nó dùng toàn nội lực. Một cộng với một mà biến ra một trăm mười bảy chiêu thế khác nhau. Cũng vì lúc thiếu thời Dương- Qua đã học được rất nhiều từ đại sư của các môn phái, như Toàn Chân phái dạy chàng tâm pháp ÛHuyền Môn chánh tông nội côngÕ về khẩu quyết, và học lại của Tiểu Long nữ bộ Ngọc NữTâm kinhÕ, theo Cổ Mộ phái học Cửu Âm chân kinh, được Âu- dương Phong chỉ điểm về Hàm mô công để chuyển nghịch kình phái. Hồng THất Công lại truyền cho chàng một phần Đả Cẩu Bổng, lại đuợc sự truyền thụ của Hoàng Dược Sư hai thứ một là Đ àn Chỉ Thần CôngÕ hai là Ngọc Tiêu kiếm pháp. Trừ ra ngón Nhất Dương Chỉ của Nam Đế là chưa học được, còn Đông Tà, Tây Độc, Bắc Cái, Trung Thần Thông chàng đều đã học qua các thế võ trấn môn. Bây giờ hợp lại, thành ra một môn võ trác tuyệt.
Không vì mất hẳn 1 cánh tay mà suy giảm các chiêu số hay biến hóa các thế võ, vì thế mà võ học của chàng có thể gọi là vô ng lúc bấy giờ.
Chàng đưa ra âm chưởng pháp có tên là -m Nhiên Tiêu Hồn Chưởng lấy 1 câu trong bài Giang An biệt phúÕ như sau : - m Nhiên Tiêu Hồn giả duy biệt chi kỷ hỷÕ từ khi chưởng pháp luyện thành tới nay chưa bao giờ dùng, cho đến hôm nay mới gặp kẻ cường địch chân chính là Châu- báThông.
Châu- bá- Thông nghe Dương- Qua nói về võ công mới lạ, rất lấy làm cao hứng và thích chí, nên nói :
- Ta rất thích xem cho biết !
Đoạn ông đ a bàn tay lên, mà cũng chỉ dùng 1 tay trái mà thôi. Dương Qua người mắt nhìn trời như không thấy, thoạt hô to 1 tiếng :
- Chưởng lực đưa ngay !
Rồi chàng vỗ vào trán thoát ra chưởng biến thành vòng cung bay ra tán loạn
Châu- bá- Thông biết rằng chưởng lực không hư tỏa ra rất rộng, thực không có chỗ trốn thoát, nên ông đưa chưởng ra tiếp phách 1 tiếng, 2 chưởng giao nhau, thân mình gượng không nổi. Vì ông đã dùng nội lực quá nhiều. Tuy ông biết rõ võ công mình không kém Dương- Qua, nhưng thấy 1 chưởng mà đối lại 1 chưởng cũng không chống lại được chưởng lực thâm hậu của chàng. Nếu tại võ công ông còn non kém thìông sẽ đưa đầu ra chịu chết mà không hối tiếc. Châu- bá- Thông mở ra 1 luồng trước khí chướng trong bụng và hét to :
- Tốt lắm ! Vậy nó tên gì?
Dương- Qua nói :
- Tên là Phi Nhân Uy Thiên, hãy đề phòng ! Tiếp nữa là 1 chiêu gọi là Vô Trung Sanh Hữu