Chương 14
Tác giả: Lê Duy Phương Thảo
Bà Tuyết Mai trườn khỏi giường ngủ, một bàn tay đàn ông rắn chắc ghì bà lại :
- Nè cưng , em định trốn anh sao ?
- Đừng có tham lam ngốc ạ - Tuyết Mai khoác vội chiếc áo lên mình . Bà tiếp tục nói - Em phải về nhà trước sáu giờ đấy.
- Em đừng có gạt anh, cái lão già ngốc ấy không có ghen đâu . Anh thừa biết ông ta cưới em vì cái gì mà , không phải tình yêu đâu, bằng chứng là gần hai mươi năm chung sống, em sinh hai thằng bé giống anh như đúc.
- Nhưng lão ta cũng không vui sướng gì khi biết mình bị cắm sừng.
Gã đàn ông càu nhàu :
- Anh chán ngấy cái cảnh núp lén sợ sệt này rồi.
- Đừng mà Thiếu Phong . Anh đâu phải không biết là không có ông ấy, chúng ta chẳng thể nào sống nổi.
Thiếu Phong - tên gã đàn ông - rủa :
- Trùng cho lão già mắc dịch ấy mau mau chết khuất cho rồi.
Tuyết Mai sửa lại áo quần, bà ta dài giọng :
- Hắn còn khỏe hơn anh nhiều đấy.
- Không lý sự với em nữa . Cái chuyện anh nói với em lần trước, em thực hiện tới đâu rồi ?
- Anh yên trí đi ! - Bà Tuyết Mai đi về phía gương chải lại mái tóc - Con gái lão sắp đi lấy chồng , một thằng giàu có , còn bà vợ thì gần đất xa trời . Chẳng bao lâu nữa em sẽ là nữ chủ nhân của gia đình đọ tới chừng ấy anh tha hồ mà tiêu xài.
- Hừ ! Em nói nghe thích quá nhỉ.
- Còn bây giờ thì em phải về đây , tạm biệt.
Gã đàn ông gọi với theo :
- Bao giờ em trở lại , Tuyết Mai ?
- Bao giờ em thích . Thôi nhé , chúc ngủ ngon !
Lúc lái xe ra tới đường, Tuyết Mai nảy ra ý nghĩ tới thăm gia đình họ Lương . Không hiểu ông Định sẽ nghĩ gì làm gì khi biết người vợ kế đang cắm sừng lên đầu mình ?
Đón tiếp Tuyết Mai vẫn là những người mặc đồng phục và cung cách khuôn phép y hệt như cũ . Ngay lúc này bà cũng hình dung ra được Trường Giang sẽ phải khổ sở thế nào khi làm dâu dòng họ cao quý này. Có thể nói Tuyết Mai bắn một mũi tên mà trúng đến hai mục tiêu . Bà ta cười mãn nguyện khi trả thù được Trường Giang.
- Xin chào bà Mai.
Bà Bích Quỳnh đứng lên tiếp khách . Tuyết Mai vui vẻ :
- Sao vậy , bộ không muốn gọi tôi là chị suy sao ?
- Hừm... Tôi đang ân hận vì đã nghe theo lời cô đây.
Tuyết Mai ngạc nhiên :
- Chị không thích con bé ấy à ?
- Nó còn quá trẻ và có vẻ hơi cứng đầu, khó bảo . Tôi không thích một đứa con gái như vậy . Phong cách của nó không xứng với dòng họ chúng tôi.
Tuyết Mai làm ra vẻ tiếc rẻ :
- Vậy mà tôi cứ định tới đây để vòi tiền công của chị.
- Thôi mà, tôi thừa biết trong vụ này cô là người có lợi nhất . Vừa được tiếng bà mai lại vừa tống khứ đứa con chồng gay gắt . Thế nào, tôi nói có đúng không ?
Tuyết Mai làm cử chỉ thất vọng :
- Thế thì tôi không có hy vọng lĩnh tiền thưởng của chị rồi.
- Chừng nào con bé ấy làm hài lòng tôi.
- Vậy thì tôi không nên hy vọng nữa . Con bé khó mà làm vừa lòng bà mẹ chồng khó tính như chị.
Họ trò chuyện một lúc rồi Tuyết Mai quyết định ra về . Dẫu sao mục đích cao nhất của bà đã hoàn thành ..
Tiểu My là người bạn trước nhất được Trường Giang báo tin nàng lấy chồng . Dẫu con bé có ba hoa một chút nhưng lại rất chân tình . Lúc nghe Giang nói , Tiểu My há hốc mồm kêu lên :
- Cái gì, mầy đi lấy chồng a ? Tao có nghe lộn không ?
Trường Giang rầu rĩ :
- Ước gì mày nghe lộn thật sự.
- Mày không có đùa với tao chứ Trường Giang ?
- Mẹ tao sằp chết - Trường Giang nghẹn ngào khi phải nhắc đến hai nổi đau cùng một lúc - Người muốn nhìn thấy hôn lễ của tao.
- Và may chiều theo ý mẹ ?
Giang chầm chậm gật đầu , nước mắt rơi trên má nàng làm Tiểu My cũng khóc theo . Nhỏ sụt sùi :
- Sao mà đau xót quá vậy ?
- Ngày mai tao sẽ tới trường từ giã bạn bè và phát thiệp mời.
- Còn thầy...
- Dĩ nhiên là tao cũng mời thầy.
- Không phải , ý tao muốn nói là...
- Là cái gì... sao mày không nói hết đi ?
Tiểu My gãi gãi đầu ra vẻ bối rối :
- Không biết tao đúng hay sai, nhưng hình như thầy cũng yêu mày đó Giang ạ !
Trường Giang kinh ngạc thốt lên :
- Mày lấy đâu ra cái "hình như" kỳ cục đó vậy ?
- Thiệt mà... thầy lúc nào cũng hỏi thăm tao về mày , Thầy nhắc đến tên mày một cách trìu mến và nhìn ánh mắt của thầy , tao nghi lắm.
- Thôi đi - Trường Giang gạt phắt - Mày nói như là có kinh nghiệm lắm vậy.
- Nhưng nếu nhỡ...
- Sẽ không có chữ "nhưng" ở đây, chỉ là mày tưởng tượng mà thôi.
- Thật mà Giang , tao thấu ánh mắt của thầy...
Trường Giang một lần nữa cắt lời bạn :
- Thôi, dẹp mày đi! để rồi mày xem, ngày mai thầy sẽ vui vẻ mà nhận thiệp mời của tao.
Tiểu My vẫn còn ấm ức :
- Được lắm, hãy đợi đấy , bạn ạ !
Thật ra, Trường Giang chỉ giả vờ cứng cỏi vậy thôi, chứ nàng cũng nghi lắm . Giang nhớ lại ángh mắt đầm ấm và có chút nồng nàn tha thiết của thầy, rồi cách thầy nâng cằm nàng lúc nói :
- Thầy có rất nhiều chuyện muốn nói... nhưng mà thầy không thể ,
Và Giang nhớ lúc đó nàng đã ngây thơ hỏi:
- Sao vậy, tại sao thầy không nói cho em nghe được ?
Giang còn nhớ rất kỹ tiếng thở dài của thầy lúc ấy . Bây giờ nghĩ lại nàng ngạc nhiên khi thấy rằng tất cả những gì liên quan đến thầy , từng cử chỉ , lời nói cho đến tiếng thở dài, nàng điều nhớ như in trong lòng.
Giang bỗng nhận ra rằng nàng đã dành rất nhiều tình cảm cho thầy . Còn thầy, có thật sự thầy... mến yêu như lời Tiểu My nói không ? Chắc là không đâu . Thầy cao quý là vậy, lẽ nào lại đi phải lòng một con bé như em . Giang bỗng mơ ước hôn lễ của nàng không phải với Thiện Văn mà là thầy Kiệt.
Nàng vội xua ý nghĩ ấy đi . Thật là tội lỗi, bở vì thầy là thầy giáo của mình kia mà.
Bạn bè có đứa sụt sịt rồi rơi lệ . Có đứa vui vẻ chúc mừng khi nhận được thiệp cưới của nàng.
Trường Giang đứng ngây người giữa lớp học và bạn bè với muôn vàn cảm xúc bất chợt dâng trong lòng.
Tiêu My đứng cạnh hích cùi chỏ :
- Còn tấm thiệp cuối cùng, sao mày không giải quyết luôn đi ?
- Mày đi với tao nghe My.
- Không đời nào . Mày tự làm lấy đi , bở vì tao không muốn làm người thứ ba.
- Làm gì có chuyện người thứ ba, thứ hai ở đây chứ ?
- Để rồi mày xem.
- Nhưng mà tao ngượng quá . Ai đời mới bây lớn mà đã có chồng.
- Để tao đi trinh sát giùm mày , đợi khi nào có mình thầy mày hẵng gởi. Không hiểu sao Trường Giang lại chấp nhận đề nghị ấy ? Không hiểu sao nàng lại muốn đối mặt với thầy trong bầu không khí riêng tư một lần cuối ? Phải chăng nàng thèm được nghe giọng nói ngọt ngào thiết tha, thèm được nhận tia nhìn nồng ấm tha thiết từ thầy , để nghe lòng mình bồi hồi, lắng đọng, lâng lâng một nồi niềm xao xuyến .