Chương 22
Tác giả: Lê Duy Phương Thảo
Văn cười gượng:
- Anh đưa Khả Kỳ đến đây để mà xin lỗi em đấy, Trường Giang.
- Dì ơi, con thật có lỗi với dì.
Nàng ôm con bé vào lòng, hôn lên má nó.
- Dì đâu có giận con bao giờ. Bé con, sau này con sẽ chính là người làm dì nhớ thương nhiều nhất.
- Thế còn cha, dì có nhớ cha của con không ?
Nàng bỗng ngước nhìn Thiện Văn , ở chàng không còn là ánh nhìn băng lạnh ngày nào nữa, giờ đây nó đã trở nên nồng nàn, tha thiết hơn. Nàng nói thật bình thản:
- Tất nhiên dì sẽ nhớ tất cả, nhưng ưu tiên thì vẫn là con.
Thiện Văn nói:
- Từ ngày đám cưới, anh chưa đưa em đi chơi bao giờ, hôm nay nhân dịp này, chúng ta ba người ra ngoài chơi một bữa, có được không ?
Nàng từ chối:
- Đâu cần thiết phải như vậy, anh Văn.
Lần đầu tiên Văn nghe nàng gọi tên mình một cách thân mật. Chàng dường như rất xúc động:
- Coi như là ... một ân huệ cho cha con anh, có được không ?
Giang không còn cách từ chối nữa:
- Sao mà lớn lao quá vậy. Thôi được ...
- Em thay đồ, để anh lo cho Khả Kỳ được rồi.
Trường Giang nhìn thấy vẻ chờ đợi của họ, nỗi mong chờ suốt ba năm của cả gia đình họ Lương, từ bà Bích Quỳnh, Thiện Văn cho đến những người làm trong nhà và cả bé Khả Kỳ nữa.
Trên tường khung hình Bích Khuê vẫn còn treo ở đó. Nàng về thật đúng lúc, nếu chỉ trễ một chút nữa thôi thì đã lỡ làng rồi.
Cuối cùng sự chờ đợi cũng chấm dứt. Từ ngoài cửa có tiếng chị Trúc kêu lên đầy vẻ mừng rỡ, hân hoan:
- Bà chủ ơi! Cậu Hai ơi ! Mợ Hai về rồi nè, về rồi đây nè.
Bích Khuê lộng lẫy xuất hiện ở ngưỡng cửa, xinh đẹp và chải chuốt một cách cố ý. Thiện Văn nhìn sững vợ, người vợ đã không nói một lời vô cớ rời xa chàng những ba năm trời.
Bích Khuê đường hoàng đi vào nhà, đến trước mặt bà Quỳnh, nàng cúi đầu:
- Chào mẹ ạ!
Bà Quỳnh gật đầu, mắt chớp chớp nhìn đứa con dâu bà rất yêu, rất thích một cách xúc động. Rồi Bích Khuê nhìn sang Thiện Văn , lúc này chàng đã đứng lên, họ nhìn nhau một thoáng Văn cũng xúc động nói:
- Em vẫn như xưa, không có gì thay đổi cả.
Bích Khuê mỉm cười, nụ cười làm gương mặt nàng bớt băng giá hơn. Giọng nàng trầm lặng:
- Còn anh thì thay đổi nhiều, già hơn một chút , nhưng có vẻ hạnh phúc hơn. - Nàng nhìn sang Trường Giang , khẽ gật đầu rồi nói - Hôm qua chúng em đã gặp nhau rồi.
- Em ngồi xuống đi, câu chuyện ba năm của chúng ta không thể nào đứng mà nói hết đâu.
- Con xin phép mẹ.
Rồi nàng ngồi xuống sau cái gật đầu của bà Quỳnh. Nàng cử động rất nhẹ nhàng, đôi chân tuyệt đẹp trong màu vớ bắt chéo vào nhau. Tất cả những cử chỉ ấy là sự hoàn hảo mà nàng đã học được ở bà Quỳnh, một điều mà Trường Giang không bao giờ làm được.
Nàng nhìn con gái, giọng nói trìu mến:
- Khả Kỳ , sang đây cho mẹ Ôm một chút coi nào.
Con bé ngập ngừng trong vòng tay Trường Giang. Giang đẩy con bé:
- Sang với mẹ đi con.
- Không. Dì sắp đi rồi, con muốn ở lại bên dì.
Giọng con bé chỉ có hai người nghe, Trường Giang xúc động đến tê người. Nàng những muốn siết chặt con bé vào lòng, hôn nó một cách thân thiết, nhưng mà ở đây thì không được.
Tiếng bà Quỳnh:
- Con chào mẹ đi Khả Kỳ.
Trường Giang đành phải nói:
- Tấm lòng của con, dì biết rồi Khả Kỳ ạ. Con qua với mẹ đi.
Ngập ngừng một chút rồi con bé cũng bước đi. Nhưng nó dừng lại trước khi bàn tay với ra của Bích Khuê chạm vào nó:
- Thưa mẹ ạ!
Con bé chỉ nói có bấy nhiêu liền quay lại với Trường Giang làm tất cả cùng ngỡ ngàng và làm cho Bích Khuê ngượng ngùng. Gương mặt nàng sầm lại nhưng chỉ một loáng rồi trở lại với vẻ tươi cười:
- Cũng đúng thôi, đã ba năm rồi còn gì.
Thiện Văn không còn chịu đựng được nữa, chàng nôn nóng hỏi:
- Thế ba năm qua em đi đâu ?
Tất cả cùng lắng nghe, chờ đợi câu trả lời, giải đáp mà ba năm rồi không ai giải thích được.
Bích Khuê bình tĩnh lạ lùng, nàng từ từ nói:
- Chuyện của ba năm về trước những tưởng không cần phải nói ra bây giờ, chuyện cần nói là câu chuyện của chúng ta ngày hôm nay.
- Câu chuyện ngày hôm nay là nguyên nhân sự vắng mặt không lý do của em suốt ba năm. Tất cả mọi người ở đây ai ai cũng mong chờ để mà nghe lời giải thích của em.
Bà Quỳnh thêm vào:
- Cả nhà ta thắc thỏm, lo âu, chờ đợi con suốt ba năm qua, con có biết không Bích Khuê ?
- Cám ơn mẹ đã lo lắng cho con, nhưng chính con cũng chờ đợi anh Văn suốt ba năm.
Tất cả cùng sững sờ kinh ngạc vì câu nói của Bích Khuê. Tại sao có chuyện chờ đợi kỳ cục như vậy chớ ?
Bích Khuê nói trong sự căng thẳng của cả những người đang có mặt trong phòng khách.
- Nhưng chuyện ấy để sau hãy nói, bây giờ con xin được nói mục đích sự trở về của con hôm nay ... là con muốn bắt Khả Kỳ ...
Sự xúc động tràn ngập trên nét mặt bà Quỳnh, Thiện Văn và cả bé Khả Kỳ nữa. Mãi một lúc Văn mới nói đứt đoạn:
- Em ... muốn bắt ... con ?
- Phải. Bởi vì anh đã có vợ, quyền nuôi con bây giờ là của em.
- Nhưng mà ...
Thiện Văn ngập ngừng nhìn sang Trường Giang , cô gái biết là đã đến lúc mình cần phải nói:
- Chị Bích Khuê , tôi có một vấn đề cần phải giải thích với chị.
- Hãy nói đi, tôi đang chờ nghe đây.
Thế rồi Trường Giang kể câu chuyện giả hôn của nàng và Thiện Văn. Gương mặt Bích Khuê biến đổi từng lúc. Trường Giang nhìn thấy ngoài vẻ kinh ngạc, còn có cái gì đó hoang mang, lo âu trên gương mặt tuyệt đẹp của cô ta.
Khi nàng kể xong, Bích Khuê bật cười nhưng rất lạnh lùng:
- Câu chuyện của các người thật là hoang đường quá.
- Nhưng đó là sự thật - Thiện Văn hấp tấp chen vào - Bích Khuê , hoàn toàn không phải là giả dối đâu.
- Chắc chắn anh không tìm được người ủng hộ đâu, Thiện Văn ạ.
- Anh không cần ai ủng hộ hết, chỉ cần em tin anh là đủ rồi.
- Rất tiếc, em không thể nào tin anh được. Trên phương diện luật pháp, anh đã có vợ rồi thì con sẽ do em nuôi.
Thiện Văn nhìn sững vợ, chàng có vẻ đau đớn:
- Tại sao mà em cứ quyết liệt đòi bắt con vậy chứ ?
- Bởi vì anh đã tái giá. Xưa nay - Nàng quay sang Trường Giang - Xin lỗi nha cô Giang, nếu như lời tôi nói làm cho cô phật lòng - Xưa nay không có dì ghẻ nào tốt với con chồng cả. Em không muốn con em phải khổ.
Khả Kỳ bỗng xen vào:
- Nhưng dì Giang rất tốt với con.
- Con khờ lắm Khả Kỳ ạ! Một đứa bé như con thì làm sao biết phân biệt thế nào là tốt, thế nào là xấu chứ ?
- Tôi không cho mình là tốt ... - Trường Giang nghiêm trang nói - Nhưng điều mà tôi có thể nói và làm được bây giờ là tôi sẽ ký đơn ly dị và trả Thiện Văn về cho chị.
- Không cần đâu, đó không phải là mục đích của tôi.
- Tôi không cần biết mục đích của chị là gì. Nhưng dù có chị hay không, tôi và anh Văn vẫy ly dị.
- Tùy cô, nhưng tôi thì không thể trở về.
- Chị Bích Khuê , tôi khuyên chị ...
- Thôi đủ rồi ...
Tiếng thét đột ngột của Thiện Văn làm ai cũng giật mình. Nhìn lại mới thấy gương mặt Thiện Văn nhăn nhúm vì đau khổ, trông rất khó coi, gương mặt ấy và đôi mắt ấy trừng trừng nhìn Bích Khuê.
- Em nói đi, tôi muốn biết lý do vì sao ba năm qua em bỏ nhà ra đi ?
Bích Khuê rất lạnh lùng:
- Điều ấy không liên quan tới anh.
- Tại sao lại không liên quan tới tôi ? - Thiện Văn đứng bật lên, chàng lớn tiếng vì rõ ràng là Văn rất xúc động - Tại sao khi tôi là chồng của em, khi cả gia đình này thương mến em, khi cả nhà họ Lương từ mẹ tới tôi cho đến những người làm trong nhà, ai ai cũng mong ngóng đợi chờ em. Em nói đi, tại sao, tại sao chứ ?
Im lặng ... Rồi giọng Văn tiếp tục, có đôi lúc nghẹn ngào vì xúc động:
- Cả gia đình này ba năm qua vì em mà buồn bã, vì em mà con chúng ta phải sống rất cô đơn. Và cũng chính vì em mà tôi đã đánh mất đi hạnh phúc của mình.
Nói câu này, ánh mắt chàng nhìn Trường Giang khiến nàng hiểu trọn vẹn ý nghĩa của nó. Nàng quay mặt đi, lảng tránh tia nhìn muộn màng ấy của Thiện Văn.
Bích Khuê rất lạnh lùng:
- Cám ơn tất cả những cái dành cho tôi ấy của anh Thiện Văn ạ!
- Em không có quyền cợt đùa trên tình cảm của tôi.
- Tình cảm! - Bích Khuê tiếp tục mỉa mai - Tôi chưa bao giờ thấy ai có thứ tình cảm lạ lùng như anh.
Rồi nàng nhìn thẳng vào Thiện Văn , hết sức nghiêm trang nói:
- Thiện Văn , tôi không có muốn nói ra lý do vì sao tôi phải ra đi nhưng vì anh muốn biết thì tôi phải nói. Đúng, nhất định tôi phải nói để anh tự biết mình là một người đàn ông tật nguyền.
Thiện Văn trừng trừng mắt nhìn Bích Khuê. Tức giận và đau đớn hằn sâu trên mặt chàng. Rõ ràng câu nói của Bích Khuê là quá đáng. Trường Giang thấy bất bình cho nỗi đau của Thiện Văn , nàng muốn can thiệp nhưng Bích Khuê đã nói tiếp:
- Không phải tôi nói thể xác của anh đâu, mà là tâm hồn đấy. Anh là người đàn ông có tâm hồn bị thương tật. Vậy thì kể ra cả thể xác và tâm hồn của anh đều không có lành lặn.
Thiện Văn rít lên, đây là lần đầu tiên Trường Giang thấy chàng giận dữ đến như vậy.
- Nói, cô hãy nói đi, hãy nói cái chỗ thương tật của tôi.
- Dĩ nhiên là tôi sẽ nói. Anh còn nhớ không:
đám cưới của chúng ta vào mùa xuân, cho đến ngày tôi ra đi thì vừa đúng năm năm. Lúc về làm vợ anh, tôi vừa tròn hai mươi tuổi.
Thiện Văn có vẻ mơ màng. Những ngày tháng hạnh phúc được nhắc lại làm ngây dại trái tim và tâm hồn đang rỉ máu của chàng.
- Hai mươi tuổi được người ta cưới về làm vợ, đó là lúc tôi đem mơ ước của mình dệt thành mộng đẹp. Nhưng hỡi ơi! ... - Bích Khuê có vẻ đau đớn, xót xa. Nhìn nàng, Trường Giang biết đó là những xúc cảm rất thật - Anh là người chồng không có tình cảm. Anh có còn nhớ không ?
- Hai năm dài chung sống, anh có được mất lần đưa tôi đi dạo phố, có mấy đêm anh về trước mười hai giờ ? Và suốt năm năm dài ấy, anh nhớ lại xem, thời gian mà anh dành cho tôi, người vợ của anh có được là bao nhiêu ?
Thiện Văn nghẹn ngào phân bua:
- Nhưng nào phải anh ăn chơi trác táng gì đâu ?
- Phải, anh không có ăn chơi, không rượu chè cờ bạc. Nhưng anh lúc nào cũng chăm lo công việc của mình, anh chú tâm vào sự nghiệp đến độ quên đi tất cả.
- Nhưng là anh lo cho tương lai của anh, của em, và của con chúng ta.
- Anh lầm rồi, cái mà người vợ cần không phải chỉ có sự nghiệp mà còn có tình cảm, còn có sự nồng nàn quấn quýt ... Những đêm đi làm mệt mỏi trở về, anh nhớ lại xem, thời gian anh dành cho tôi có được bao nhiêu ?
Thiện Văn nhìn sững vợ. Chàng không biết phải nói sao khi vấn đề tế nhị ấy được nàng nói ra một cách thẳng thắn và rất đúng sự thật.
Đau đớn, thật là đau đớn cho chàng. Rất lâu chàng mới nói được một câu:
- Em đòi hỏi ở tôi nhiều quá.
- Có thể tôi quá đáng trong những đòi hỏi nhưng anh cũng phải công nhận là anh đã có lỗi với tôi. Nhưng chẳng phải chỉ có bao nhiêu đó mà thôi đâu.
Quay sang bà Quỳnh, Bích Khuê nhã nhặn nói:
- Xin lỗi mẹ, nếu như những lời nói sau đây của con có gì không phải.
- Chả lẽ bà già này cũng mang lỗi với con nữa sao ?
- Con còn nhớ những năm tháng con làm dâu của mẹ, nhớ một cách rõ ràng và không bao giờ quên được.
Nàng dừng lại một chút để sắp xếp, bà Quỳnh giục:
- Hãy nói tiếp đi.
- Con biết không phải là mẹ ghét con, nhưng vì cách giáo dục của mẹ, vì khuôn phép của gia đình đã làm con nghẹt thở suốt năm năm. Ở trong nhà này con luôn luôn bị gò bó bởi những phép tắc mà mẹ đặt ra. Nào là cách đi đứng, cách nói chuyện, cách ăn mặc và ngay cả cách dùng cơm nữa, ở đây phải đi ngủ đúng giờ và phải dậy đúng giờ, phải biết lúc nào nên nói và lúc nào không thể nói. Có quá nhiều những phép tắc, lễ nghi mà con phải cố gắng hết sức để tuân phục, để làm mẹ vui lòng. Trong khi đó Thiện Văn lại lạnh lùng xa cách làm con cảm thấy quá cô đơn. Cuối cùng, con đã không chịu đựng được và đã ra đi.
Bích Khuê dừng lại, bức màn bí mật ba năm đã được vén lên. Bà Quỳnh và Thiện Văn im lặng như những bức tượng hóa thạch. Sự thật phũ phàng được nói lên, mà họ, chính họ không thể nào tự tha thứ cho mình được. Điều mà Trường Giang ý thức được lúc này là nàng rất cảm thông với Bích Khuê. Phải, những gì mà Bích Khuê vừa nói là cảm giác của Trường Giang trong thời gian qua. Thì ra Thiện Văn không chỉ lạnh lùng với nàng mà ngay cả Bích Khuê ngày xưa cũng vậy. Đó là cá tính, là thói quen của nàng.
Nhưng sao nàng vẫn thấy ở Bích Khuê có cái gì đó không phải. Rõ ràng Bích Khuê là người có cá tính rất mạnh. Những đòi hỏi của nàng tế nhị nhưng rất quyết liệt và cuối cùng nàng đã bỏ nhà ra đi.
Vấn đề là ở đây, nàng ra đi và bỏ luôn cả con gái của mình. Càng nghĩ, Trường Giang càng thấy bất nhẫn quá. Và hôm nay cũng vậy, cách thức mà Bích Khuê trở về đòi con cũng có cái gì đó lạnh lùng, không giống như một bà mẹ thương con chút nào cả.
Bích Khuê nói tiếp:
- Thiện Văn , tất cả những gì có thể nói được tôi đều nói cả rồi. - Nàng nhìn sang Khả Kỳ - Tôi rất thương con tôi nên suốt ba năm qua tôi chờ đợi anh kết hôn để mà chính thức về đây đòi quyền được nuôi Khả Kỳ. Đó là mục đích của tôi hôm nay.
Thiện Văn lẩm bẩm nói một cách vô thức:
- Không ai ... không ai có thể chia rẽ cha con tôi được đâu.
- Nhưng tôi nhất định sẽ làm được điều đó.
- Đừng có hòng! - Thiện Văn thét lớn, mắt chàng long lên trông rất dễ sợ.
Trường Giang vội can thiệp:
- Chị Khuê, những điều chị vừa nói ra, không dễ chịu với anh ấy chút nào cả. Hay là chị hãy quay lại vào một dịp khác, chúng ta sẽ bàn bạc sau.
Suy nghĩ một chút, Bích Khuê gật đầu:
- Cũng được, ngày mai tôi sẽ quay lại.
- Tôi tiễn chị.
Hai người đàn bà cùng đi ra ngoài. Thiện Văn bỗng nói với theo:
- Bích Khuê , cô đừng trở lại vô ích, Khả Kỳ không có đi theo cô đâu.
Giọng Bích Khuê dứt khoát:
- Tôi nhất định sẽ giành lại con tôi.
Lát sau họ lại song song với nhau trên con đường dẫn ra cổng chính. Bích Khuê nhìn quanh rồi nói bâng quơ:
- Ở trong ngôi nhà sang trọng thế này thì sướng thật, nhưng ...
Nàng không nói nữa. Trường Giang chợt hỏi:
- Chị nói thật đi, chị trở về đây với mục đích gì ?
Bích Khuê dừng lại, có một chút bối rối trong mắt mình:
- Tại sao cô lại hỏi như vậy ?
- Bởi vì chị thật sự không có thương yêu bé Khả Kỳ.
Lần này thì Bích Khuê dừng hẳn lại, nàng nhìn chăm chú vào Trường Giang hỏi:
- Vậy thì theo cô, tôi vì cái gì ?
Trường Giang cũng nhìn thẳng vào mắt đối phương, trầm tĩnh trả lời:
- Vì cái gì à ? Ngày mai chính chị sẽ nói cho tôi biết.
- Vậy thì hãy chờ ngày mai đi.
Ra khỏi cửa, Bích Khuê vẫy một chiếc xích lô, nói tên đường rồi cả người và xe cùng lao đi. Mục đích của Bích Khuê là gì thì Trường Giang chưa biết, nhưng có một điều chắc chắn là, cô ta không hề thương yêu con mình thật lòng.
Trường Giang dừng lại một chút khi thấy Thiện Văn ôm Khả Kỳ trong lòng và hai cha con cùng khóc. Văn ôm siết con, nghẹn ngào nói:
- Khả Kỳ ơi, đừng có bỏ cha nghe con!
- Tại sao mà gia đình mình phải chia ly như thế này hở cha ? Dì thì đòi bỏ đi, mẹ lai muốn bắt con phải xa cha, tại sao gia đình chúng ta không sống vui vẻ với nhau hở cha ? Tại sao vậy chứ ?
- Là tại cha, cha đã lầm lẫn để cho con phải xa mẹ xa dì. Khả Kỳ ơi, cha hận mình lắm, cha hận mình lắm!
Thiện Văn nghiến răng đầy phẫn uất, Khả Kỳ ôm mặt cha nói:
- Cha ơi, đừng làm con sợ, cha ơi!
Tận mắt chứng kiến những giọt nước mắt của con người cứng cỏi như Thiện Văn , Trường Giang biết là chàng đau lòng lắm. Người đàn ông đã hai lần cưới vợ, vậy mà giờ đây có thể nói là thất bại cả hai lần, thử hỏi sao mà không đau đớn được chứ ?
Nàng bước vào, dừng lại trước măt. hai cha con họ, nghiêm trang nói:
- Bây giờ không phải là lúc ôm nhau khóc như vậy đâu, Thiện Văn ạ!
Văn ngẩng lên, lau vội nước mắt trên má. Con người cứng cỏi của chàng, không muốn để Trường Giang nhìn thấy sự đau khổ. Nhưng dường như quá đau đớn quá lớn nên chàng không giấu được qua lời nói và ánh mắt, giọng Văn xót xa:
- Tôi biết phải làm gì bây giờ đây chứ ?
- Anh thương Khả Kỳ thì phải tìm cách giữ nó lại với anh. Tôi có cảm giác Bích Khuê không thật lòng thương Khả Kỳ đâu , để Khả Kỳ đi theo chị ấy sẽ bị đau khổ.
Văn cương quyết:
- Tôi sẽ không bao giờ để mất Khả Kỳ.
- Nhưng nếu chị ấy viện lý do anh đã cưới vợ ? Thiện Văn , điều mà chúng ta cần làm bây giờ là phải ly dị.
Văn nhìn sững nàng, mãi một lúc chàng mới bật thốt:
- Tôi thật sự là một gã đàn ông không ra gì, phải không Trường Giang ?
- Anh hãy dành thời gian ngẫm nghĩ lại những gì chị Khuê nói, tự nhìn lại mình, anh sẽ thấy con người thật của anh, Thiện Văn ạ!
Văn đứng lên, buồn bã và đầy thất vọng:
- Em không nói tôi cũng biết mà, người như tôi lánh xa càng sớm càng tốt.
Dáng Văn bỏ đi buồn thiểu não, Khả Kỳ định chạy theo nhưng Trường Giang ghì nó lại.
- Hãy để cha con một mình Khả Kỳ ạ!
Đây là lần đầu tiên họ ngồi nói chuyện với nhau một cách thân tình. Trước mặt Trường Giang , bà Quỳnh giờ đây không còn là một mệnh phụ cao quý với vẻ lạnh lùng đến khắc khổ nữa. Trải qua cú sốc vừa rồi, bà đã thay đổi hoàn toàn.
- Bích Khuê nó đã làm cho ta phải tự nhìn lại mình. Trường Giang , ta xin lỗi con vì những đối xử không phải đã qua, và ta cũng sẽ phải xin lỗi Bích Khuê nữa.
Giang im lặng bởi nàng không biết phải nói gì trong lúc này. Thật là trớ trêu và khó xử khi nhận lời xin lỗi từ một người lớn tuổi hơn mình rất nhiều.
Bà Quỳnh bỗng nói về quá khứ của mình:
- Mấy chục năm về trước ta từng làm dâu như các con bây giờ. Bà nội Thiện Văn lúc ấy, tức là mẹ chồng ta còn khó khăn và khắc khổ hơn nhiều. Nhưng ta đã chịu đựng được, không phải vì ta giỏi hơn các con mà vì trào lưu lúc ấy, vì tư tưởng chung của con người lúc ấy.
Trường Giang nhìn bà Quỳnh với ánh mắt cảm thông.
- Đó là một thiệt thòi mà ngày xưa người phụ nữ phải gánh chịu, phải không bác ?
- Con nói đúng, Trường Giang ạ! Các con bây giờ tư tưởng đã tiến bộ hơn nên dám đấu tranh, để người già như ta nhìn thấy khuyết điểm của mình.
- Thật ra, đó không phải là khuyết điểm của riêng bác, mà là ảnh hưởng truyền thống của một thế hệ.
- Con nói đúng lắm. Ta đã áp dụng một lối giáo dục mà ngày xưa chính mẹ chồng ta đã dạy cho ta. - Bà Quỳnh bỗng bật cười - Cái thời của những khuôn vàng thước ngọc ngày xưa nay đã không còn nữa.
Lần đầu tiên, Giang nhìn thấy sự cởi mở chân tình của bà Quỳnh. Nàng tiếp tục lắng nghe.
- Nhưng sự ra đi của Bích Khuê làm cho ta cảm thấy nó tiến bộ quá mức cần thiết, đến độ bỏ quên đạo đức phẩm hạnh của một người phụ nữ.
Trường Giang bây giờ mới thấy bà Quỳnh ngoài những ấu trĩ cổ hủ ra, bà còn có một cách nhìn rất sắc bén.
- Bích Khuê ngày xưa không bao giờ chống đối lại ta dù nửa lời hay một cử chỉ. Nó lúc nào cũng tuân phục khiến ta cứ tưởng mình đã làm đúng, trong khi rõ ràng tư tưởng của nó thì lại chống đối.
Bà nhìn vào Trường Giang , có vẻ âu yếm:
- Bích Khuê và con khác nhau ở chỗ ấy. Để mất con, đó là điều làm ta luyến tiếc nhất, Trường Giang ạ. Và ta nghĩ, Thiện Văn nó cũng như ta.
Lần đầu tiên, Trường Giang mới có cảm giác hạnh phúc kể từ khi bước chân vào nhà họ Lương.
- Con cảm ơn bác, sau này con sẽ nhớ mãi những ngày tháng ở đây.
Bà Quỳnh đùa:
- Bà già khắc khổ này được con thương tưởng thì thật là may mắn - Bà nhìn lên đồng hồ vẻ lo âu - Giờ này sao mà Thiện Văn nó vẫn chưa về nhỉ ?
Hôm nay Thiện Văn không có đi làm, vậy mà bây giờ đã hơn mười giờ rồi vẫn chưa thấy chàng về. Bà Quỳnh chợt thở dài nói:
- Đứa con của ta xưa nay rất tự tin và cao ngạo, chuyện xảy ra lần này là một cú sốc lớn đối với nó.
- Bác đi nghỉ trước, để con chờ anh ấy về được rồi.
Bà Quỳnh nhìn thẳng vào mắt nàng hỏi:
- Trường Giang , ta hỏi thật con, đối với Thiện Văn , con có chút tình cảm nào không ? Là bác muốn hỏi con nghĩ sao nếu chúng tôi đề nghị con ... đừng có đi nữa.
Trường Giang đáp ngay, không cần phải suy nghĩ:
- Con rất cảm thông cho anh Văn trong hoàn cảnh này, nhưng mà con... đã có người yêu rồi.
Nói câu này, nàng bỗng nghĩ đến thầy Kiệt. Thật là xấu hổ cho mi Trường Giang ạ, người ta đã nói gì với mi đâu mà ...
Bà Quỳnh thật vọng:
- Thật đáng tiếc, bác tiếc cho Thiện Văn nó đã để mất con.
Trò chuyện một lúc nữa, bà Quỳnh đi nghỉ trước.
- Thiện Văn nó về, nếu có chuyện gì hãy gọi bác.
Trường Giang nhìn theo cho đến khi người đàn bà đi khuất. Hơn mười một giờ rồi mà Thiện Văn vẫn chưa về. Tội nghiệp, Văn chắc chắn là đau đớn lắm.
Nàng ngồi chờ Thiện Văn đơn giản chỉ là muốn an ủi chàng trong giờ phút đau buồn này mà thôi. Đợi mãi khiến Trường Giang thiếp đi lúc nào không biết. Đến lúc nàng nghe có ai lay mình, giật mình thức giấc thì đã gần hai giờ sáng. Thiện Văn đang đứng trước mặt, chàng có vẻ mệt mỏi nhưng vẫn cố cười với nàng:
- Sao em ngủ ở đây ?
- Tôi chờ anh rồi ngủ quên luôn, sao mà anh về khuya quá vậy ? Gần sáng rồi còn gì.
Văn có vẻ xúc động, chàng nhìn nàng đắm đuối :
- Tại sao em lại ngồi đây chờ anh hằng mấy giờ liền ?
Giang biết là hành động của mình rất dễ làm người ta hiểu lầm. Nàng đính chính cho mình :
- Là vì tôi biết anh rất cần có một người để tâm sự vào lúc này.
- Vậy thì em có còn muốn nghe anh nói không ?
- Dẫu sao bây giờ cũng gần sáng rồi mà, có phải không ?
Thiện Văn ngồi xuống ghế, lúc này Giang mới phát hiện ra Văn uống rượu, thứ mà trước đây chàng không hề dùng tới.
Văn thú nhận :
- Hôm nay anh đi uống rượu , lần đầu tiên đắm mình trong cảm giác say sưa, mới phát hiện ra rằng anh đã sống quá khắc khổ trong suốt thời gian qua. Khắc khổ với mình và ngay cả với những người thân nữa.
- Vậy thì anh không trách chị Bích Khuê.
- Không trách, nhưng ... cũng không còn gì nữa cả.
- Tại sao vậy ? Tại sao không còn gì nữa cả ?
- Là bởi vì anh đang so sánh giữa em và Bích Khuê. Tại sao em chỉ mới vài tháng đã làm cho anh và cả mẹ anh nhận ra sai lầm của mình, trong khi Bích Khuê suốt năm dài vẫn không làm được điều đó.
Thiện Văn đứng lên, chàng đi về phía khung hình của Bích Khuê , dừng lại ngắm một chút rồi từ từ gỡ nó xuống cuộn tròn trong bàn tay của mình, giọng Văn xúc động:
- Anh không trách Bích Khuê, anh còn thấy đáng thương và có lỗi với cô ấy nữa là khác. Nhưng mà Bích Khuê thật sự đã chết trong lòng anh rồi.
Trường Giang hiểu là Thiện Văn đau xót lắm, nhưng chàng hành động vậy là có lý. Nếu là nàng, nàng cũng không tha thứ cho một người vợ dám bỏ nhà, bỏ chồng con ra đi chỉ vì bất mãn.
Thiện Văn lại từ từ nói tiếp, chàng không có vẻ gì là say cả - đó là ưu điểm của chàng, luôn luôn biết tự kiềm chế mình.
- Lúc nãy trở về, anh đứng ngắm em rất lâu ...
Bỗng dưng, Trường Giang đỏ mặt xấu hổ chết đi được.
- Em có biết không, trong giấc ngủ em rất là xinh đẹp - Giọng Thiện Văn lần đầu tiên rất mực tha thiết - Trường Giang, em hãy ở lại, đừng có bỏ anh và con được không ?
Trường Giang lúng túng, nàng biết Thiện Văn nói thật, rất thật lòng chứ không phải vì giờ phút đau buồn mà nói như vậy. Những thay đổi gần đây của Văn, đâu phải là n không nhìn thấy. Nhưng đã trễ mất rồi, Thiện Văn đã không trân trọng n , đã không giữ lấy n ngay từ những giây phút đầu tiên, thì dẫu bây giờ tình cảm có đến một cách chân, vẫn không còn là điều quý giá nữa. Nàng tìm cách chối từ.
- Anh còn cơ hội để thuyết phục chị Bích Khuê mà.
- Bích Khuê đã chết trong lòng anh, thật sự chết trong lòng anh rồi Trường Giang ạ !
- Anh đã chờ chị ấy những ba năm.
- Và anh cảm thấy hối tiếc, tiếc nhất là những ngày tháng gần đây, khi em bắt đầu đi vào cuộc đời anh.
Dừng một chút, Văn nói tiếp, giọng nói càng chân thành tha thiết hơn:
- Em có biết không, trước khi Bích Khuê trở về, anh đã biết là anh yêu em. Thật đó, anh thề là anh nói thật.