Chương 8
Tác giả: Lê Duy Phương Thảo
Ông chạm mặt bác sĩ ở cửa phòng của Kiều Anh. Hai người vốn đã quen nhau:
- Anh Tình, bà ấy có sao không?
Người bác sĩ đặt một tay lên vai ông, giọng cảm thông:
- Anh cũng biết rồi mà, bệnh tình của chị nhà chỉ còn là thời gian mà thôi.
Một tiếng thở dài sâu lắng trong lòng ông Định, gương mặt buồn ảo não:
- Tôi biết! Cám ơn anh đã tới đây săn sóc cho vợ tôi.
- Anh đã nói rất nhiều lần tiếng cám ơn này rồi.
- Bởi vì anh cũng đã rất nhiều lần đến đây, có phải không?
- Đúng vậy, đúng vậy... Còn bây giờ thì tôi xin cáo từ.
- Tôi không tiễn nha!
- Được mà, tự tôi có thể ra về.
Lát sau, ông đã đứng trong phòng vợ, để mắt nhìn vào người yêu như muốn thu hết hình ảnh ấy trước khi quá muộn màng. Trường Giang vội rút lui:
- Con ra ngoài một chút. Cha... - Nàng hạ giọng - Mẹ rất cần có cha, con biết chắc là như vậy.
Bà Kiều Anh chợt gọi:
- Con khoan hãy đi Trường Giang.
- Có chuyện gì thế mẹ ?
Bà nhìn sang chồng:
- Anh Định, Trường Giang nó đòi nghỉ học luôn đó . Em không đồng ý, nhưng may ra chỉ có anh mới ngăn cản được con bé cứng đầu này mà thôi.
- Mẹ... - Trường Giang nhăn nhó, trông mặt cô bé thật tức cười - Mẹ bắt cha ép buộc con sao ?
- Bởi vì con càng lúc càng tỏ ra cố chấp đấy con gái ạ! Chuyện nghỉ học, cha nhất định không có đồng ý đâu.
- Còn con, con không thể cam tâm để mẹ suốt ngày cô đơn trong căn phòng này và hơn thế nữa, bên cạnh mẹ bây giờ lúc nào cũng có... cha cũng biết là ai rồi.
Ông Định bối rối :
- Con... thì bao giờ cũng có lý do để mà nói . Nhưng tốt nhất lần này con hãy thay đổi quyết định đi.
- Vậy thì cha có thay đổi quyết định của mình không ? Con không cần phải có dì ghẻ đâu.
Ông Định lại rơi và thế bí . Đứa con gái khôn ngoan này lúc nào cũng đem lỗi lầm của ông ra để mà áp lực . Bà Kiều Anh xen vào:
- Con không nên ép buộc cha như vậy, Trường Giang ạ . Cha con bây giờ phải có trách nhiệm với họ . Hơn nữa, mẹ đâu còn nhiều thời gian để mà nhìn cảnh tay đôi tay ba này nữa.
Ông Định xúc động nhìn vợ . Cho đến lúc này đây, Kiều Anh cũng như ngày xưa, từng câu từng lời của nàng làm cho ông xúc động đến nghẹn ngào, làm cho ông si mê đắm đuối, nhưng cũng có lúc nàng làm cho đau đớn tận cùng.
Giọng của nàng vẫn điều điều:
- Mẹ lo là lo cho con kìa . Trường Giang con đừng có bỏ lỡ tương lai của mình.
Giang khóc, nước mắt nàng rơi vì những lời nói của mẹ.
- Cha, cha có nghe mẹ nói không ? Gia đình mình tại sao lại ra nông nỗi này kia chứ ?
Nói rồi, nàng chạy ra khỏi phòng, dành lại cho cha mẹ những phút giây riêng tư hiếm hoi như thế này.
Ông Định lúc này nhức buốt vì câu nói của con. Không cần phải hỏi nữa, gia đình bất hạnh là chính do ông, là lỗi của ông mà ra tất cả . Gian phòng chìm trong im lặng, mãi một lúc Kiều Anh mới phá vỡ bầu không khí ấy:
- Trường Giang sau này chỉ còn có mỗi một mình anh, em xin anh hãy chiếu cố cho nó, không những tiền bạc vật chất mà còn cần có tình thương bao la của một người cha nữa.
- Tôi biết!
- Không phải em nói xấu người ta, nhưng đàn bà họ rất ích kỷ . Nếu như Trường Giang còn sống trong gia đình này thì anh cần phải quan tâm nhiều mới được.
Ông Định nói như ai oán:
- Suốt cuộc đời này tôi chỉ làm kẻ yêu thương người ta, chứ không hề có ngược lại.
Kiều Anh cười buồn. Bà không muốn yêu thích làm gì, bởi vì dù bây giờ bà có nói "em yêu anh" thì Tuyết Mai và hai đứa con của bà ta cũng không thể biến mất trên thế gian này.
Nếu ông Định có một gia đình thứ hai thì bà Tuyết Mai không chỉ có một tổ ấm. Rời căn nhà, nơi đã hơn hai mươi năm cho bà tình yêu, Tuyết Mai đánh xe đi loanh quanh trong thành phố . Bao giờ cũng vậy, bà không muốn về nhà ngay sau khi ân ái với người tình, có lẽ vì mặc cảm tội lỗi, hay vì bà sợ bị lột trần trước ánh mắt sành sõi của chồng?
Anh ấy bảo bà nắm lấy kinh tế trong gia đình, nhưng bằng cách nào ? Bà biết tiền nong bây giờ là do bà Kiều Anh giữ . Mấy mươi năm qua, người đàn bà ấy đã làm tròn bổn phận chi tiêu trong gia đình, bây giờ bà muốn giành lấy thật không phải là dễ, dù cho Kiều Anh bây giờ đã là một người bệnh hoạn. Lại còn bé Trường Giang nữa, nó thông minh đáo để, hơn cả mẹ nó nữa là khác.
Tuyết Mai dừng xe trước cánh cổng sơn xanh, bà bấm hai lần còi dài rồi chờ đợi, chốc lát sau cửa mở, một người đàn ông mặc đồng phục màu kem bước tới cúi đầu:
- Chào bà.
- Bà chủ có nhà không ?
Tuyết Mai lạnh lùng hỏi, người đàn ông lễ phép:
- Thưa, bà chủ chúng tôi đang ở thư phòng ạ!
- Thế thì tôi vào trong ấy.
Cánh cửa được mở rộng thêm ra . Tuyết Mai đánh xe vào, tiếng sỏi kêu rào rạt, dưới lốp xe.
Căn nhà màu vàng đồ sộ hiện ra sau một khúc quanh. Tuyết Mai dừng xe lại rồi khoan thai bước xuống, một người làm cũng mặc đồng phục bước ra cúi chào :
- Chào bà, mời bà vào . Bà chủ chúng tôi đã được báo trước.
Một người làm khác đánh xe vào chỗ để, tất cả ở đây như rất quen thuộc với Tuyết Mai, họ đón tiếp bà lịch sự nhưng rất khuôn phép.
Phòng khách rộng như một hội trường . Bộ ghế xa lông bọc da to tướng đặt nghiêng về phía bên phải, bên trái là chiếc bàn dài dành để tiếp khách khi đông người, nền nhà trải thảm, trên tường treo nhiều tranh ảnh quý hiếm và có cả những chậu hoa kiểng quý giá được chăm chút rất kỹ lưỡng. Cảnh tượng bày ra cho thấy đây là một gia đình quyền quý và rất tôn nghiêm.
Một người đàn bà trông rất quý phái đứng lên tươi cười:
- Chà, chà! Tuyết Mai, cô đi đâu vắng mặt cả tuần nay vậy ?
- Tôi muốn thử xem thiếu tôi các người có nhốn nháo lên không ấy mà! - Chứ không phải được về nhà chồng rồi quên bạn bè sao ?
- Bích Quỳnh à, chị đừng có mà mai mỉa tôi nha, chị thừa biết tôi chỉ là vợ lẽ thôi mà.
- Thôi được, điều quan trọng bây giờ là để tôi điện thoại gọi họ tới đây, chúng ta gầy một sòng mới được.
- Rất là hợp ý tôi đó.
Bà Bích Quỳnh gọi lớn:
- Cô Trúc đâu rồi ?
Một cô gái chừng hay mươi mấy tuổi bước ra, lễ phép.
- Thưa bà gọi con.
- Cô điện thoại gọi bà Thư bảo rủ thêm một người nữa tới đây, chúng tôi đang chờ.
- Vâng ạ.
- Sau đó cô mang ra cho chúng rôi một đĩa trái cây . Tuyết Mai, cô có muốn uống gì không hở ?
- Tôi không khát.
Người giúp việc đi rồi, bà Quỳnh tiếp tục hỏi:
- Sao hả, hổm rày về nhà mới có vui không?
- Cũng được. - Tuyết Mai đáp - Nhưng mà không khỏi tránh chuyện đụng độ.
- Lẽ đương nhiên, nếu không thì tôi ghen với hạnh phúc của cô đấy.
- Chị lại ngạo tôi nữa rồi . Ai mà không biết ở đất Sài Gòn này, chị là người đàn bà thành đạt.
Bích Quỳnh lắc đầu :
- Tôi đã mất cái nhất đó kể từ khi cha thằng Thiện Văn qua đời.
- Nhưng bù lại đứa con trai của chị rất là đích đáng.
Bích Quỳnh thở dài, bà có vẻ không hài lòng:
- Nó đã chẳng ra gì kể từ khi vợ nó mất tích.
- Đã ba năm rồi, kể như không còn hy vọng gì nữa . Sao chị không tìm cho Thiện Văn một cô vợ khác.
- Tôi cũng đang nghĩ đến chuyện ấy . Tuyết Mai, cô để mắt tìm giùm tôi một đứa nhé.
Chợt một ý nghĩ lóe lên trong đầu Tuyết Mai, bà cười khẽ:
- Con gái thì không thiếu, nhưng chỉ e rằng không đủ tiêu chuẩn.
- Tôi cần một đứa con nhà gia giáo, phải nết na và đức hạnh. Nhất là nó phải chấp nhận bé Khả Kỳ.
Ý nghĩa ấy lại đến với Tuyết Mai, bà thấy đây là cơ hội tốt nhất để tất cả tài sản của ông Định sau này trở thành của mẹ con bà . Nghĩ vậy nên bà Mai nói :
- Có đấy, có một đứa . Nhưng mà để tôi xem lại cái đã.
Vừa lúc đó người làm vào bảo là khách đã tới . Lát sau có tiếng lao xao ngoài cửa rồi hai người đàn bà độ chừng năm mươi tuổi bước vào . Họ cùng có vẻ sang trọng và nhàn rỗi như nhau . Một bà cười toe toét nói:
- Tuyết Mai, cô có biết là cô đã bắt bọn này chờ sốt ruộc cả một tuần nay không?
- Vậy ư ? Vậy thì tôi đã biết giá trị của mình rồi đấy nhé.
- Thôi, nói bấy nhiêu đó đủ rồi, chúng ta vào cuộc đi.
Tất vả lục đục theo chân chủ nhà đi lên lầu . Thì ra trò chơi của họ là đánh bài tứ sắc . Đang chơi nửa chừng chợt cửa phòng bật mở rồi một bé gái chừng tám tuổi chạy ùa vào phòng. cô bé líu lo:
- Nội ơi, nội thắt giùm con cái bím tóc này đi nội.
Bà Bích Huỳnh quay sang Tuyết Mai:
- Tôi nghĩ là cô phải giúp tôi mau chóng mới được đó Tuyết Mai, kẻo chúng ta cứ bị làm phiền mãi thế này thì bực chết.
Bà Thử tò mò hỏi:
- Tuyết Mai, bà Quỳnh nhờ cô chuyện gì thế hử ?
- Chuyện gì à , từ từ rồi sẽ biết.
Bà Thử trề môi:
- Còn làm bộ bí mật nữa.
Còn cách lớp đến hai dãy phòng, vậy mà Kiệt vẫn nghe lồng lộng tiếng ồn ào của học sinh. Chàng định bụng là sẽ khiển trách chúng nó nên cố làm mặt ngầu . Chợt gương mặt Kiệt dãn ra khi thấy Trường Giang đứng giữa vòng vây của bạn bè . Thấy Kiệt, lũ học trò càng nhốn nháo hơn.
- Thầy đến rồi kìa...
- Chào thầy ạ !
Kiệt khoát tay:
- Được rồi . Các em hơi ồn ào đó.
Trường Giang lí nhí:
- Xin lỗi thầy, là lỗi tại em.
Kiệt cố không nhìn cô bé :
- Không sao, em đi học lại là tốt rồi.
Nhỏ Tiểu My đứng lên tố cáơ:
- Trường Giang đến từ giã chúng ta đó thầy ơi.
Kiệt chợt sững người, chàng đổ dồn ánh mắt nhìn cô bé . Như để đáp lại , Trường Giang từ từ bước lên, trao chàng tờ giấy bằng cả hay tay: - Thưa thầy, đây là đơn xin nghỉ học của em.
Kiệt nghe lòng thoáng buồn . Rõ ràng, đối với Tuấn Kiệt, đây không phải là một mất mát bình thường.
- Em đã quyết định rồi sao ?
Kiệt nhẹ nhàng nói, mắt chàng vẫn không hề rời cô bé . Còn Trường Giang lí nhí:
- Thưa thầy, em không có quyền chọn lựa.
- Có người ép buộc em ư ?
Kiệt hỏi và chàng nghĩ đến người dì ghẻ.
- Không phải, là do em quyết định . Nhưng mà em không thể quyết định khác được, vì mẹ...
Trường Giang bỏ lỡ câu nói nhưng Tuấn Kiệt cũng đã hiểu được phần nào câu chuyện. Chàng thở ra:
- Thôi được, nhưng mà em có vui lòng dự với tôi và các bạn một tiết học không?
- Dạ, em bằng lòng.
Suốt hai tiết học hôm đó, Kiệt đã giảng dạy bằng tất cả tâm huyết và sự hưng phấn mà chàng có thể có được . Trường Giang cũng vậy, cô bé tiếp thu một cách nhiệt thành và cảm thấy luyến tiếc khi nghĩ đây là tiếc học cuối cùng của mình.
Cuối giờ, Kiệt bỗng dừng lại ở giữa lớp nói:
- Trường Giang, tất cả ở đây, thầy và các bạn của em, không ai muốn em nghỉ học đâu.
Ngay lập tức, lũ học trò hưởng ứng:
- Phải rồi đó Trường Giang, bạn đừng nghỉ học nha.
- Trường Giang ơi, bạn mà nghỉ học, lớp 12A2 này sẽ buồn chết đó.
Ai ai cũng xúc động trước hoàn cảnh này, người biểu lộ chân thành hơn hết là Bích Hà, cô nàng khóc sướt mướt, vừa khóc òa vừa níu tay bạn nói:
- Đừng nghỉ học nha Trường Giang, mình không có muốn đâu.
Trường Giang cũng xúc động . Đứng trước tình cảnh này, nàng không thể nào mà nói lên lời từ chối được . Giang cứng cỏi là vậy mà vẫn phải nghẹn ngào:
- Các bạn ơi, tôi... tôi...
- Thôi được rồi! - Kiệt cứu nguy cho cô bé - Thầy chờ em ở văn phòng vào giờ giải lao, thầy muốn nói chuyện với em.
Kiệt thu xếp nhanh giáo án rồi rời khỏi lớp học.
Trường Giang rụt rè dừng lại ở cửa:
- Thưa thầy...
Tuấn Kiệt nhìn lên:
- Em vào đi... ngồi xuống đây nè.
Kiệt nhìn cô học trò bé bỏng khép nép vén tà áo dài ngồi xuống chiếc ghế, nhìn gương mặt trái xoang trắng mịn màng còn vương những nét thơ dại, nhìn chiếc miệng nhỏ nhắn hơi mím lại một cách thơ ngây . Tất cả ở Trường Giang là sự trắng trong còn vẹn vết trinh nguyên, là vẻ hồn nhiên thơ ngây đã biến cô bé trở thành thánh thiện, thánh thiện đến độ Tuấn Kiệt không dám, dù chỉ là một ý nghĩ nào đó thoáng qua . Và Kiệt tự hỏi, liệu chàng hành động thế này là đúng hay sai ? Nhưng đúng sai gì cũng mặc, điều cần thiết bây giờ là Kiệt muốn giữ lại bên mình cô học trò thơ dại này.
Kiệt nói khi đã dứt luồng suy nghĩ:
- Bạn bè và thầy, không ai muốn em nghĩ học đâu Trường Giang ạ.
Cô bé cúi đầu giọng lí nhí :
- Em biết, thưa thầy . Nhưng mà hoàn cảnh của em...
- Làm người không nên để hoàn cảnh chi phối, Giang ạ . Có thể mẹ em cần có em bên cạnh, nhưng mà bảo em phải nghỉ học thì chắc chắc là người không muốn đâu.
Giang trố mắt nhìn Tuấn Kiệt:
- Thầy... thầy biết chuyện của em ?
- Xin lỗi, vì thầy đã tìm hiểu . Em cũng đừng giận Tiểu My, thầy thúc ép mãi con bé mới chịu nói ra.
Trường Giang chợt cảm thấy lời Tiểu My là đúng . "Thầy có vẻ quan tâm đặc biệt tới mày đó Giang ạ". Ý nghĩ ấy làm má cô bé đỏ bừng e thẹn.
- Trường Giang, em đang nghĩ gì vậy ?
Giọng thầy càng làm Giang lúng túng hơn:
- Em... em...
Kiệt thản nhiên nói tiếp:
- Bây giờ em quyết định nghỉ học để ở nhà săn sóc cho mẹ, quyết định ấy không sai chút nào cả, là thầy nói về mặt tình cảm, nhưng mà nhìn xa hơn một chút thì tương lai của em đang bị đe dọa . Có thể dì ghẻ của em cảm thấy thích thú vì quyết định này đó.
- Nhưng mà em biết phải làm sao bây giờ ? Em không muốn để mẹ Ở nhà một mình với người đàn bà độc ác đó.
- Mẹ em sẽ chịu đựng được, vì tương lai của em, chắc chắn mẹ không muốn em nghỉ học đâu.
Thầy Kiệt đọc vanh vách những gi xảy ra trong gia đình làm Trường Giang phải ngẩn người . Giang nhìn gương mặt và say mê lắng nghe giọng nói hiền hòa, ấm áp của thầy . Cũng từ giờ phút này, Trường Giang cảm thấy tin cậy người thầy giáo lúc nào cũng nhìn Giang bằng tia nhìn ấm áp tình thương.
Trước khi ra về, Giang đã hứa với thầy, là sẽ suy nghĩ lại . Còn Tuấn Kiệt, chàng đứng lặng nhìn theo cho đến khi cái bóng nhỏ nhắn của cô học trò khuất sau hành lang .