Hồi 17
Tác giả: Lý Lương
Sau trận chiến vừa qua, Tiểu Tà lo lắng sợ Tiểu Linh vì đi theo gã mà gặp nhiều nguy hiểm nhưng Tiểu Linh thì không hiểu tâm sự của Tiểu Tà, thấy Tiểu Tà lo lắng cho mình, nói:
– Tiểu Tà! Muội không sợ nguy hiểm đâu. Được theo huynh muội cảm thấy vui sướng rồi.
Tiểu Tà thở ra một tiếng:
– Vui sướng! Muội nghĩ rằng chúng ta chỉ có vui chơi mà không gặp nguy hiểm sao? Một nàng Công chúa của một Đại bang không thể dấn thân vào nguy hiểm giang hồ. Huynh rất áy náy cho thân phận của muội.
Tiểu Linh buồn bã:
– Như vậy là huynh cố ý đuổi muội đi sao?
Tiểu Tà không muốn gây buồn phiền cho Tiểu Linh, nói:
– Không bàn cãi chuyện này nữa. Bây giờ huynh mệt lắm rồi. Huynh cần nghỉ ngơi.
Nói xong, Tiểu Tà nằm ngay trên mặt đất.
Tiểu Linh cảm thấy Tiểu Tà như đứa con nít có chút đỉnh ngây thơ, nên cười nói:
– Tiểu Tà! Huynh đừng có nằm ở đây được không? Mấy hôm trước muội có thuê một căn nhà lá ở ngoài trấn. Chúng ta đến đó nghỉ ngơi.
Tiểu Tà nói:
– Được! Rất tốt! Té ra muội rất chu đáo. Nhưng huynh cảm thấy không vui.
– Tại sao?
– Muội thì xinh đẹp, quần áo sang trọng, sạch sẽ, còn huynh lúc nào cũng xuềnh xoàng, dơ dáy, đi chung với muội thật xấu hổ.
Tiểu Linh nói:
– Chuyện đó có gì khó đâu! Miễn huynh đừng bê tha, bạ đâu ăn đó, bạ đâu nằm đó, muội sẽ chăm sóc cho huynh áo quần sạch sẽ.
Tiểu Tà lè lưỡi:
– Chuyện này huynh không dám nhờ muội. Chúng ta có tiền sẽ mướn một cô nữ tỳ làm chuyện này. Nhưng chúng ta là những người phiêu bạt giang hồ, nay đây mai đó, đành phải chịu thôi.
Tiểu Linh nói:
– Ai bảo huynh thích phiêu du trong giang hồ?
Tiểu Tà nói:
– Ai bảo muội theo huynh dấn thân vào giang hồ? Đó cũng chỉ là tự nguyện mà thôi.
Trưa hôm đó, ba người đến ngôi nhà lá ở ngoài trấn.
Tiểu Linh đã dùng tiền sai một đệ tử Cái Bang làm chuyện này để khi có việc cần sẽ tiện liên hệ với Cái Bang.
Tại ngôi nhà lá này, Tiểu Tà rất thích thú, sai Tiểu Thất đi bắt chó làm thịt, mua rượu ngon đem về nấu nướng suốt ngày.
Tiểu Linh rất giỏi, mỗi ngày nấu thịt chó và các thức ăn rất ngon.
Nhưng có lúc nàng ta cũng nhớ nhà, đứng nhìn trăng hoặc thơ thẩn trong khu vườn, từng bước chân của nàng làm phát ra tiếng lục lạc đeo trên cổ nghe rất êm tai.
Tiểu Tà là một con người luôn luôn náo động, không chịu nổi sự yên lặng, nên mải suy nghĩ tìm trò vui phá phách thiên hạ.
Tiểu Thất thì mong cho Tiểu Tà có gì sai khiến để phát huy năng lực của mình.
Trong lúc yên tĩnh, Tiểu Tà lại nghĩ đến Phi Long Bảo, Thần Võ Môn, Hắc y sát thủ.
Không biết mối dây liên hệ của các môn phái này ra sao, lâu nay hoàn toàn bí mật. Gã chỉ thấy bọn này luôn luôn theo dõi để truy sát gã trong bóng tối.
Chúng làm như vậy là mục đích gì? Phải có mục đích chứ! Nhưng Tiểu Tà làm sao để khám phá điều bí mật đó?
Tiểu Tà lẩm bẩm:
– Ta không thể mãi mãi làm mục tiêu để chúng nó truy sát, mà phải lật ngược lại ván cờ. Ta phải tìm bọn chúng để khám phá ra điều bí mật này.
Nhưng trước hết phải nhắm vào tổ chức nào để khám phá?
Qua một lúc, Tiểu Tà đắc ý nói to:
– A! Hắc y sát thủ! Nhất định phải bắt vài tên Hắc y sát thủ để lột mặt nạ chúng nó, để tìm hiểu sào huyệt của chúng nó. Trong giang hồ kẻ nào bịt mặt, giấu tên là kẻ đó chứa đựng nhiều bí mật.
Tiếng cười đắc ý của Tiểu Tà vang lên, làm cho Tiểu Linh giật mình hỏi:
– Tiểu Tà! Huynh đang nghĩ gì vậy?
Tiểu Tà không muốn cho Tiểu Linh biết dự tính của mình, sợ Tiểu Linh lấy đạo nghĩa ngăn cản, nên nói tránh:
– Huynh vừa nằm mơ thấy một con rùa lớn biết nói chuyện.
Tiểu Linh cười hỏi:
– Con rùa nói chuyện gì vậy?
Tiểu Tà cười ha ... hả:
– Con rùa nói về huynh ...
– Nói cái gì?
Tiểu Tà thấy Tiểu Linh buồn bã, nên không nói.
Tiểu Linh làm mặt giận:
– Như vậy là huynh định giấu muội chuyện gì rồi?
Tiểu Tà sợ Tiểu Linh giận, nên nói thật:
– Huynh lúc nào cũng cứ bị người ta truy sát, bây giờ huynh làm ngược lại, phải truy kích kẻ thù.
Tiểu Linh hỏi:
– Huynh làm sao truy kích được chúng nó? Tổ chức chúng nó vừa to lớn, vừa kín đáo, bình thường một bóng cũng không thấy.
Tiểu Tà nói:
– Chúng ta phải làm cho chúng xuất hiện để bắt chúng nó tra vấn, khám phá bí mật. Ta chắc chắn nơi Khai Phong này thế nào cũng có một chi nhánh của bọn Hắc y sát thủ. Chúng ta làm một cái bẫy, bắt vài đứa về đây tra vấn để khám phá bí mật. Nếu không được thì giết luôn.
Tiểu Linh băn khoăn:
– Nếu bắt lầm người thì sao? Có phải làm trò cười không?
Tiểu Tà nói:
– Bắt lầm thì thả ra! Huynh nghĩ không có gì tai hại.
Tiểu Linh nói:
– Cũng được! Muốn bắt thì bắt, nhưng huynh đi mai phục ở đâu đây.
Tiểu Tà suy nghĩ một lúc rồi nói:
– Tốt hơn là nơi chỗ cũ tại chùa Phong Thiền, vì nơi đó người đi lại không đông, cũng không phải nằm trong nội thành. Nơi đó rất thích hợp. Chúng ta mai phục bên phải chùa Phong Thiền, hễ gặp ai khả nghi thì bắt.
Tiểu Linh gật đầu:
– Như vậy chúng ta phải chuẩn bị lương khô để dùng trong thời gian phục kích?
– Chỉ đem theo lương khô đủ ăn trong thời gian ba ngày thôi. Thời gian đó thu hoạch cũng đủ rồi.
Tiểu Linh chớp mắt:
– Thu hoạch?
Tiểu Tà nói:
– Chúng ta gài bẫy bắt mồi. Hễ bắt được con mồi là thu hoạch nguồn lợi đó.
Tiểu Linh cười lớn:
– Ôi chao! Xưa nay người ta gài bẫy săn thú còn huynh thì săn người?
Tiểu Tà nheo mắt:
– Tiểu Công chúa! Cô đừng cười! Cô sẽ thấy thú vị trong trò chơi này. Chúng ta hãy chuẩn bị hành trang và đi mua lương khô.
Tiểu Linh biết Tiểu Tà tánh háo động, trong ba ngày mà không có một trò vui nào không thể chịu nổi, nên đành phải chiều theo.
Ba người đi mua lương khô rồi lập tức đến chùa Phong Thiền.
Tiểu Tà nói với Tiểu Thất:
– Tiểu Thất! Huynh đã trưởng thành trong hang núi thì việc gài bẫy bắt mồi là vô địch thiên hạ rồi, hôm nay chính huynh là người đạo diễn tài năng.
Không bao lâu, Tiểu Thất đã bố trí nơi Tiểu sơn có hầm sập, có cạm bẫy, có giăng dây. Ngoài ra, Tiểu Thất còn dùng lá cây cắm đầy mình, dù người nào đến gần cũng tưởng hắn là một bụi cây nhỏ.
Tiểu Tà và Tiểu Linh thấy vậy rất đắc ý, cười lớn:
Tiểu Tà nói:
– Rất tốt! Tài nghệ của Tiểu Thất về môn này quả nhiên vô địch thiên hạ.
Tiểu Linh nói:
– Cách bắt người như vậy rất tức cười. Nếu biết trước tôi nhất định tham gia để thi đua.
Tiểu Tà nói:
– Muội chờ một chút sẽ thấy trò chơi này rất lạ mắt.
Tiểu Linh nói:
– Được rồi! Muội núp trong hang đá này để xem các người dùng bẫy bắt người, diễn trò kỳ lạ.
Tiểu Tà nói:
– Như vậy cũng được! Bây giờ có Tôn Ngộ Không hạ trần cũng không thoát được. Nhưng muội phải giữ im lặng, không được làm khinh động.
Bỗng nghe Tiểu Thất “Suỵt” một tiếng, báo hiệu có động.
Ba người lập tức lặng thinh.
Tiểu Tà hướng ra phía ngoài lộ thấy một Hắc y. Gã Hắc y này rẽ bước vào mé rừng, không thấy rõ mặt mày.
Tiểu Tà mừng rỡ, nghĩ thầm:
– Gã Hắc y này chính là đồng bọn của chúng nó, không sai!
Hắc y rón rén lần tới.
Gã Hắc y bước vào một đám cỏ, vừa ngồi xuống đã khuất mất cả thân mình.
Tiểu Tà bò tới cách gã Hắc y độ chừng năm thước, vận chân khí, giống như một con cóc phóng vào đám cỏ, hai tay nhanh như điện chớp chụp vào cổ gã Hắc y, thuận tay điểm huyệt mê.
Gã Hắc y lập tức ngã xuống.
Tiểu Tà trố mắt nhìn thấy đã bắt lầm cười hi ... hi ... không nói ra tiếng, vì sợ Tiểu Linh chế nhạo.
Đây là một người đàn bà, mặc quần áo đen.
Tiểu Thất núp bên cạnh hỏi:
– Sao rồi?
Tiểu Tà vung tay:
– Rút lui!
Hai người trở lại chỗ núp của Tiểu Linh.
Tiểu Linh hỏi:
– Sao rồi? Giải quyết xong chưa?
Tiểu Tà cười gượng:
– Giải quyết xong rồi! Người này là đàn bà! Ta thả ra rồi.
Tiểu Linh hỏi:
– Đàn bà? Cô ta vào rừng làm gì?
Tiểu Tà mắc cỡ:
– Cô ta vào rừng kiếm củi, nên vẫn còn có đem theo sợi dây.
Tiểu Linh không muốn chọc ghẹo Tiểu Tà, sợ Tiểu Tà nổi nóng, nên làm thinh, chỉ nhìn gã cười chúm chím.
Tất cả ba người trở lại núp vào chỗ cũ, chờ đợi.
Qua một lúc, lại có một Hắc y phóng vào mé rừng. Thân pháp rất nhanh nhẹn.
Lần này Tiểu Tà thấy rõ thân hình và mặt mũi, biết chắc không sai rồi, liền kéo Tiểu Thất cùng lúc bước tới.
Gã Hắc y cứ nhắm về phía Tiểu sơn đi vào.
Tiểu Tà bảo Tiểu Thất cứ canh chừng tại đây, còn bản thân thì đi vòng qua Tiểu sơn đón đầu.
Nhưng rất kỳ lạ, Tiểu Tà chạy đến phía sau Tiểu sơn chờ gần nửa buổi vẫn không thấy bóng Hắc y đâu cả, trong lòng rất kinh ngạc, liền trở lại chỗ cũ hỏi Tiểu Thất:
– Ngươi có phát hiện tên Hắc y đó không?
Tiểu Tà nói:
– Không có!
Tiểu Tà biết Tiểu Thất là người thiện nghệ về bắt thú rừng, khi hắn đã không phát hiện được thì tất nhiên gã Hắc y chưa thoát ra ngoài. Như vậy gã Hắc y vẫn còn ở trong khu vực này.
Tiểu Tà nói:
– Chỉ còn có cách chờ đợi thôi.
Chờ đợi con mồi là chuyện thường tình của những tay thợ săn. Tiểu Thất không lấy đó làm nóng lòng.
Hai người chờ thêm một lúc nữa mới thấy một Hắc y từ trong núi chạy ra.
Hắn có vẻ rất cẩn thận, nhìn quanh quan sát một vòng, sau đó mới chạy tiếp.
Tiểu Tà mím môi chăm chú theo dõi.
Còn cách mười trượng ... Năm trượng ...
Tiểu Tà hét lên một tiếng, cùng với Tiểu Thất nhanh như chớp, hướng về phía Hắc y.
Mặt đối mặt ...
Tiểu Tà dùng chiêu “Đại Mã Ám Đạo” chặt đối phương té xuống. Tiểu Thất rất nhanh trong tư thế bắt mồi, đè Hắc y xuống, bắt khiêng đến chỗ có bố trí cạm bẫy.
Tiểu Tà và Tiểu Thất nhìn nhau, vui vẻ vì đã đạt kết quả.
Tiểu Tà giải khai huyệt đạo cho Hắc y, cười hỏi:
– Ta chào ngươi! Ta là Dương Tiểu Tà, người đối đầu với các ngươi! Bây giờ ta đã bắt được ngươi, tốt hơn là ngươi phải biết điều, thành thật trả lời điều ta muốn hỏi. Ta biết rằng các ngươi không chịu khuất phục ta, có đúng không?
Gã Hắc y quả nhiên làm thinh, nhắm mắt lại.
Tiểu Tà gật đầu:
– Phản ứng của ngươi cũng là thái độ chung của bọn Hắc y sát thủ mà ta đã gặp nhiều lần. Ngươi không muốn trả lời cũng được. Bây giờ ngươi nghỉ một lát, chờ ta bắt thêm một số tên nữa sẽ giết chết một lúc.
Tiểu Tà điểm vào huyệt mê của gã Hắc y, rồi quay thân trở về chỗ núp của Tiểu Linh nói:
– Có kết quả rồi! Huynh thấy nơi Tiểu sơn có thông đạo, bọn Hắc y này trước sau sẽ xuất hiện. Chúng ta đón ở nơi đó nhất định bắt được nhiều người.
Tiểu Thất cũng cười:
– Đúng! Đổi chỗ!
Ba người lập tức thu dọn hướng về phía Tiểu sơn.
Như vậy, từ sáng tới chiều Tiểu Tà và Tiểu Thất đã bắt được mười ba tên Hắc y. Nhưng trong số này có phải toàn là người xấu hay không?
Việc này chỉ có Tiểu Tà phán đoán mà thôi.
Sáu giờ trôi qua ...
Tiểu Tà cảm thấy việc làm như vậy cũng đã kết quả đầy đủ rồi.
Ba người phân chia bọn Hắc y dẫn đến ngôi nhà lá để chuẩn bị việc tra vấn.
Tại nơi đây, Tiểu Tà chia bọn Hắc y ra làm hai tốp, cười nói:
– Chào tất cả các huynh đệ! Ai có luyện qua võ công xin mời đưa tay lên.
Bọn người này trong lòng không phục, nên không có ai đưa tay lên cả. Có một số đôi mắt đỏ như lửa, muốn nuốt sống Tiểu Tà cho hả giận.
Tiểu Tà không quan tâm, tiếp tục hỏi:
– Người nào không có võ công xin mời đưa tay lên.
Bên trái, tên Hắc y thứ ba sợ hãi đưa tay phải lên.
Tiểu Tà chạy đến, nhìn mặt, hỏi:
– Tên gì?
– Vương A Địa.
– Làm nghề gì?
– Làm ruộng.
Tiểu Tà lục xét xong, nói:
– Vương A Địa! Chạy đi!
Vương A Địa sợ sệt đến nỗi mở trói mà chưa biết chạy đi, té xuống đất.
Tiểu Tà đỡ Vương A Địa dậy, xô ra ngoài, rồi hướng về bọn còn lại, hỏi:
– Có ai thừa nhận mình là người chính phái không?
Có hai tên Hắc y đưa tay lên.
Tiểu Tà nói:
– Hãy báo lai lịch?
– Phái Trường Giang Mã Dũng.
– Phái Thái Sơn Lý Quần Anh.
Tiểu Tà muốn chứng minh cụ thể.
Hai Hắc y này liền lấy ra độc môn tín vật chứng minh.
Tiểu Tà cũng không làm khó dễ, lập tức thả ra, nói:
– Xin hai vị thông cảm! Ta bị rất nhiều Hắc y sát thủ muốn hại mạng, nên bất đắc dĩ phải làm cách này.
Hai người cùng nói:
– Nếu đã xin lỗi thì không còn gì chấp trách. Chúng ta cáo từ.
Nói xong hai người này rời khỏi túp nhà lá.
Hai người đó là chính phái văn sĩ, đương nhiên có chút ít tác phong chính khí.
Tiểu Tà đã xin lỗi làm cho cả hai rất hài lòng, không còn chút oán hận.
Còn lại mấy người, Tiểu Tà cười nói:
– Còn lại mấy người?
– Mười người.
Tiểu Tà đến quan sát từng người, từng bộ mặt, nói:
– Ta thấy các ngươi trong đó có mấy người đeo mặt nạ, nhất định là đã bị hủy mặt, cắt lưỡi, ta cũng không muốn làm khó dễ.
Nói xong, chạy tới điểm huyệt mấy người Hắc y đeo mặt nạ, nói:
– Ta nghĩ giết các ngươi thì không được, không giết cũng không được, chỉ muốn phế bỏ võ công làm mất một phần chân khí, để đến năm năm mới hồi phục.
Các ngươi đi đi.
Tiểu Tà mở trói, tha cho bọn này.
Số Hắc y sát thủ bị hủy mặt này nhất định do Phụng Cô áp bức, kềm chế, nên mới làm sát thủ. Chúng đã trải qua một giai đoạn đau khổ, Tiểu Tà không quên.
Tiểu Tà cũng có cảm tình với chúng, dù có tha chưa chắc chúng đã thoát khỏi sự kềm chế của tổ chức.
Tiểu Tà nhìn thấy còn lại ba người, cười hì hì:
– Bây giờ chỉ còn lại ba người đội trưởng, hoặc Quần chủ. Để ta xem thử.
Tiểu Tà lục soát thân thể ba người này, muốn tìm kiếm xem có đeo một ký hiệu nào không? Tại vì chỉ có đội trưởng trở lên mới không bị hủy mặt.
Tiểu Tà lục xét lấy ký hiệu đưa cho Tiểu Linh xem và rất đắc ý. Đồng thời Tiểu Tà bắt đầu tra hỏi bọn chúng.
Tuy nhiên Tiểu Tà cũng biết rằng bọn sát thủ này nếu không dùng hình phạt nặng nề đến bán sống bán chết thì không bao giờ chúng nó gục đầu. Chỉ có tàn bạo thì mới làm cho chúng khuất phục.
Đối xử với người xấu, lần này Tiểu Tà quyết định chẳng nương tay.
Tiểu Tà cười khẩy:
– Các ngươi là đội trưởng cả sao? Bây giờ trước khi chết các ngươi có muốn lên chức Quần chủ không. Nhưng dù chết sống cũng phải nói rõ sào huyệt của các ngươi nơi đâu?
Ba tên Hắc y vẻ mặt ngang nhiên, khinh thường Tiểu Tà, chỉ liếc nhìn một mắt, không trả lời.
Tiểu Tà thấy thái độ của bọn Hắc y cũng không có gì lạ, gằn giọng:
– Không muốn trả lời phải không? Được! Các ngươi phải bắt thăm. Ai bắt trước thì đến Diêm Vương trước ăn sáng.
Rất nhanh, Tiểu Tà đã nhặt lên ba cọng cỏ làm ba cây thăm, dài ngắn khác nhau, đưa cho ba người rút.
Nhưng ba người này vẫn cười nhạt, không để ý đến việc làm của Tiểu Tà và tỏ thái độ không hề sợ chết.
Tiểu Tà trợn mắt:
– Các người cũng là anh hùng, xem cái chết như chơi. Thôi được! Ta thế các ngươi rút thăm cho. Bây giờ trong tay ta có ba cây thăm. Ta rút cho người nào thì người đó nhận lấy số phận mình. Ta phải nói rõ như vậy để các ngươi chết xuống âm phủ khỏi khiếu nại ta.
Tiểu Tà nói xong lập tức ném ba cây thăm lên trời, bắt được một cây, cười nói:
– Cây giữa! Mày trúng số rồi! Bây giờ vẫn chưa muộn. Sao? Có nói hay không?
Tên Hắc y đứng giữa “xì” một tiếng, trừng mắt nhìn Tiểu Tà.
Tiểu Tà kéo lỗ mũi gã:
– Được! Ngươi gan dạ lắm.
Hắn từ từ rút ra lưỡi dao nhọn chĩa ngay ngực Hắc y.
Tiểu Tà hỏi:
– Ngươi có chịu trả lời không?
Hắc y mở to đôi mắt, khí giận như sôi lên.
Tiểu Tà cười nói:
– Được! Ngươi muốn thử thách thì cứ thử thách.
Tiếng nói chưa dứt, mũi dao nhọn đã đâm ngay vào ngực phải gã Hắc y.
– A ...
Gã Hắc y kêu lên một tiếng như heo bị chọc huyết, máu tuôn ra, ngất xỉu đi.
– A! A ...
Tiếng kêu thứ hai tiếp theo là tiếng của Tiểu Linh. Tiểu Linh cũng sợ đến hoảng hốt.
Tiểu Tà nhìn Tiểu Linh, rồi nhìn hai tên Hắc y còn lại. Tất cả đều sợ xanh mặt.
Tiểu Tà hỏi:
– Các ngươi có chịu trả lời không? Các ngươi truy sát ta rất ác liệt, ta cũng chẳng căm thù. Chỉ cần biết sào huyệt các ngươi ở đâu mà thôi. Nói mau!
Hai tên Hắc y còn lại nhìn mặt nhau, có chút ít sợ hãi, nhưng vẫn không mở miệng.
Tiểu Tà trấn an:
– Đừng sợ! Nếu các ngươi nói ra ta sẽ thả các ngươi. Chắc chắn các ngươi cũng không dám trở về chỗ cũ. Có thể các ngươi bỏ tổ chức làm kẻ thương gia sinh sống cũng tốt.
Hai người này đều sợ Tiểu Tà dùng độc thủ nên một người đành chịu khuất phục:
– Tôi là Khai Phong Phân Quần đệ nhất Đội trưởng. Bổn Quần tại mé sau chùa Tướng Quốc, nơi căn nhà hậu viện. Còn chuyện khác tôi không biết. Nhưng bây giờ thì Khai Phong Phân Quần đệ tử đã chết hết rồi. Bang mới chưa có. Căn nhà hậu viện đang bỏ trống.
Gã Hắc y thứ hai khai:
– Tôi là đệ tam Đội trưởng, phụ trách tại Thất Linh Cảm, phía Nam Tiểu sơn.
Còn lại chuyện khác tôi không biết rõ. Mấy người mới được tha là bộ hạ của tôi.
Tiểu Tà hỏi:
– Các người cùng với Phi Long Bảo Chủ Vĩ Diệt Huyền có quan hệ gì?
– Ta được mệnh lệnh của cấp trên là muốn thay thế Vĩ Diệt Huyền truy sát ngươi, nhưng lý do ta không được hiểu. Có thể là Vĩ Diệt Huyền dùng tiền kêu chúng ta đi giết ngươi.
Tiểu Tà rất mãn ý:
– Các ngươi có tổng cộng bao nhiêu người?
Đệ nhất Đội trưởng đáp:
– Ta không rõ bao nhiêu người, nhưng một Phân Quần thì có một trăm thủ hạ.
Tiểu Tà hỏi:
– Lý do nào các ngươi gia nhập Hắc y sát thủ?
Đệ tam Đội trưởng nói:
– Ta tự nguyện gia nhập. Nhưng có một số người thì bị ép buộc gia nhập.
Thông thường thì cũng vì bị uy hiếp thân nhân. Một số vì muốn trả thù mới gia nhập.
Tiểu Tà nhận thấy hắn trả lời rất chân thật, nên hỏi tiếp:
– Các ngươi bình thường bao lâu hành động một lần?
– Không chừng! Có lúc một tháng không có việc làm, có lúc một hai ngày có đến hai ba sự việc. Chỉ cần có lệnh đưa xuống thì chúng tôi tức khắc hành động.
Tiểu Tà hỏi:
– Các ngươi giết người thuộc phe Hắc đạo và Bạch đạo phe nào nhiều hơn?
Đệ nhất Đội trưởng nói:
– Có rất nhiều người chúng tôi không biết tên họ, nhưng biết phía Bạch đạo là đa số.
– Các người giết số Bạch đạo thuộc phái nào nhiều nhất?
Hai người Hắc y có vẻ lúng túng trước câu hỏi này.
Tiểu Tà nhìn thấy gật đầu nói:
– Được rồi! Nếu các ngươi muốn hối cải ta cũng không hỏi các người đã giết những số người nào. Chỉ hy vọng các ngươi lần này cải tà quy chánh, từ bỏ việc sát thủ. Ta phải phế võ công các ngươi. Các ngươi không bị hủy mắt, cắt lưỡi, tất nhiên có địa vị lớn trong đám sát thủ, làm rất nhiều chuyện thất đức.
Nói xong Tiểu Tà điểm vào huyệt Khí hải, phế bỏ võ công của hai tên Hắc y.
Hai tên Hắc y sát thủ thở dài một tiếng nhìn Tiểu Tà bằng ánh mắt căm thù rồi từng bước nặng nề, rời khỏi túp nhà lá.
Trước khi đi, chúng cũng không quên cõng đồng bọn, tên bị mù mắt, đem đi.
Tiểu Tà bấy giờ mới đến gần Tiểu Linh, nói:
– Đáng lý muội không nên xem cuộc tra khảo này.
Tiểu Tà biết rằng lúc này Tiểu Linh đang buồn bã về hành động của chàng vừa rồi.
Tiểu Linh nói:
– Tiểu Tà! Huynh rất ác độc! Muội rất sợ huynh.
Tiểu Tà nói:
– Nếu đem nhân từ đối xử với kẻ ác thì bản thân mình sẽ thiệt thòi. Muội chỉ nhìn vào hành động của huynh mà không thấy được thủ đoạn tàn ác trong lòng bọn chúng. Hành động của huynh có chút tàn nhẫn, nhưng đối phó với bọn này không phải độc ác đâu.
Tiểu Linh không muốn tranh cãi việc này với Tiểu Tà, nói:
– Thôi! Chúng ta đi Khai Phong đi.
Tiểu Tà gật đầu, nhìn Tiểu Linh có vẻ cảm động. Hình như tấm lòng nhân ái của Tiểu Linh có mãnh lực làm cho Tiểu Tà đau khổ về chuyện vừa qua.
Tiểu Tà cũng muốn đến Khai Phong tìm một tửu điếm uống vùi một lúc cho say, để khỏi bị dày vò lương tâm khi đối diện với Tiểu Linh.
Tiểu Tà liền kéo Tiểu Linh và Tiểu Thất chạy đi.
Chính Tiểu Linh là người đầu tiên làm cho tâm tư Tiểu Tà trở về đạo nghĩa.
Quả tim Tiểu Tà đã rúng động trước thái độ và lời nói của Tiểu Linh.
Vì vậy, đến Khai Phong, Tiểu Tà cứ uống rượu say mèm, đi không nổi, té nằm dưới đất.
Tiểu Linh đau khổ, nhìn Tiểu Tà rơi nước mắt.