Hồi 23
Tác giả: Lý Lương
Lúc đó từ xa đã có bóng người băng rừng chạy đến.
Đó chính là Lục quái giang hồ.
Tiểu Tà trông thấy vui mừng đưa tay vẫy:
– Cầm tiên sinh! Chúng tôi đang ở đây.
Lục quái liền phóng đến trước mặt Tiểu Tà.
Tiểu Tà nói:
– Việc làm của quý vị xong chưa?
Cầm quái nói:
– May mắn đã tránh được sự truy nã của quan quân.
Tửu quái nói:
– Lần này thì tiểu hiệp cùng ta phải thi nhau uống một bữa rượu rồi. Chúng ta uống đủ ba ngày ba đêm, nhưng ngươi không được bắt trói ta như lần trước.
Tiểu Tà nói:
– Đâu dám! Đâu dám! Tiểu Linh vừa nói Lục quái là bạn tâm giao của trang chủ Viên nguyệt sơn trang, người mà tôi sắp đi cầu thân.
Tửu quái cười ha ... ha ... cầm bầu rượu nốc một hơi, nói:
– Lần này ta yên tâm rồi!
Đoạn Khắc Xu cũng bước đến, cười nói:
– Dương thiếu hiệp! Ngươi nhổ hết lông mày của ta, nên lâu nay ta cờ bạc gặp nhiều may mắn. Cảm ơn ngươi.
Tiểu Tà cười ha ... ha ...
Diệu quái cười khỉnh:
– Lão Đoạn! Lão không biết xấu hổ, lần nào cờ bạc cũng thua, cứ nhờ ta ăn cắp tiền trả lại cho lão.
Đoạn Khắc Xu nói:
– Dương thiếu hiệp! Ta chỉ nói cho ngươi vui mà thôi.
Tiểu Tà thấy Đoạn Khắc Xu cũng chí tình, đồng thời cũng là người ham thích cờ bạc, nên không muốn làm cho Đoạn Khắc Xu thấy khó chịu, tươi cười:
– Đoạn lão quái! Ông đừng khách sáo! Rồi đây tôi sẽ dạy cho ông vài chiêu lúc nào đánh bạc cũng thắng, vô địch thiên hạ.
Đoạn Khắc Xu cười lớn, biết rằng Tiểu Tà công phu cờ bạc rất giỏi, nếu được truyền thụ thì rất lợi hại.
Lão hướng về Cầm quái:
– Chúng ta đã cứu được Chương đại nhân, nhưng lúc này đại nhân là tội phạm, không ai dám chứa chấp. Cầm lão huynh là người giao thiệp rộng, không biết có nơi nào cho đại nhân tạm trú không?
Cầm quái suy nghĩ một lúc nói:
– Thái Hằng sơn, tại đỉnh núi có một Viên nguyệt sơn trang, trang chủ là Lý Mẫu cùng với lão phu có quen biết. Lão phu nghĩ rằng gia đình Lý trang chủ rất tốt, chúng ta không ngại gì. Dương thiếu hiệp! Chúng ta nên đưa gia đình đại nhân đến đó.
Tiểu Tà nói:
– Vậy là rất tốt! Cũng giống như dự tính của Tiểu Linh. Chỉ có làm phiền Cầm tiên sinh đưa tiễn mà thôi.
Nói như vậy, Tiểu Tà ý muốn cho Lục quái đi nhanh. Cầm quái nói:
– Dương thiếu hiệp không muốn cùng đi với lão phu sao?
Tiểu Tà nói:
– Vãn bối có chuyện cần phải làm! Xong việc vãn bối sẽ đi tìm quý vị tại sơn trang.
Sự thật, lần này Tiểu Tà lại muốn làm một việc mạo hiểm, chưa chắc đã trở lại.
Cầm quái nói:
– Lão phu sẽ ở sơn trang chờ thiếu hiệp, nếu có gì rắc rối thì cho người thông báo một tiếng, Lục quái chúng ta nhất định sẽ đến.
Tiểu Tà cười nói:
– Không có gì! Lúc nào tôi gặp nguy hiểm sẽ thông báo đến quý vị. Thôi chúng ta đi!
Tiểu Tà đến trước mặt Chương Khắc Chánh chắp tay:
– Chương đại nhân! Ông đừng lo lắng, tôi bảo đảm ông không gặp nguy hiểm.
Chương Khắc Chánh biết rằng Tiểu Tà không muốn nói rõ hoàn cảnh sắp tới, nên cũng không hỏi nhiều, liền chắp tay đáp lễ:
– Đa tạ thiếu hiệp chiếu cố, lão phu ghi ơn suốt đời.
Tiểu Tà chỉ vào Cầm quái:
– Người này là Cầm tiên sinh có một người bạn gần đây. Đại nhân đến nơi đó tạm ẩn cư một thời gian, chờ yên tịnh rồi tính sau.
Cầm quái chắp tay xá một lễ, nói:
– Chương đại nhân! Đã lâu, tôi rất ái mộ đại nhân là người liêm chính. Hôm nay có dịp kết giao, thật vạn hạnh.
Chương Khắc Chánh tươi sắc diện:
– Cầm tiên sinh quá khen rồi! Bỉ nhân đây chỉ có một chút hư danh mà thôi.
Hôm nay được quý vị cứu mạng, ơn đức rất lớn, phải để cho bỉ nhân tạ một lễ.
Nói xong, toàn gia đình Chương Khắc Chánh quỳ xuống.
Cầm quái phất tay một cái, một luồng gió đã cản họ lại, không cho quỳ xuống:
– Chương đại nhân! Không nên làm như vậy. Hôm nay chúng tôi không giải cứu cho đại nhân thì cũng có người khác giải cứu. Xin đại nhân đừng quan tâm.
Nếu không tôi không an lòng.
Chương Khắc Chánh không có cách nào quỳ xuống được, chỉ chắp tay:
– Đa tạ Cầm tiên sinh chiếu cố. Lão phu nguyện lập Trường sơn bài, hằng ngày cầu chúc cho quý vị bình an vô sự phúc thọ song toàn.
Tiểu Tà thấy đã kéo dài thời gian khá lâu nên muốn chấm dứt.
– Chương đại nhân! Tất cả như một nhà rồi, không cần đối xử như vậy. Vãn bối nghĩ rằng nơi này không an toàn, không nên ở đây lâu. Vãn bối nhờ sáu vị này đưa đại nhân lên sơn trang được không?
Chương Khắc Chánh xúc động:
– Vậy thì làm phiền quá rồi.
Cầm quái phất tay:
– Dương thiếu hiệp! Ta đưa Chương đại nhân đi đây. Chúng ta sau này tái ngộ.
Tửu quái tiếp:
– Dương thiếu hiệp không muốn đi theo sao?
Tiểu Tà cười nói:
– Quý vị cứ yên tâm xong chuyện tôi sẽ đến sơn trang gặp mặt.
Đoạn Khắc Xu nói:
– Nhưng thiếu hiệp chưa truyền thụ công phu cờ bạc cho lão phu.
Tiểu Tà nói:
– Ngày tái ngộ nơi sơn trang tôi sẽ truyền thụ cho ông. Nhưng quý vị phải ở tại sơn trang, không đi bậy. Nếu lúc đó không gặp mặt nhau sẽ mất cơ hội.
Đoạn Khắc Xu thấy có hy vọng, nên yên tâm:
– Lão phu nhất định chờ ngươi. Ngươi phải mau trở về.
Tửu quái nói:
– Dương thiếu hiệp! Chờ lúc đó lão phu mua sẵn rượu, chuẩn bị uống một trận cho say.
Tiểu Tà nói:
– Cứ yên tâm! Tôi nhất định trở lại.
Diệu quái Đơn Không Không nói:
– Dương thiếu hiệp! Ta vẫn còn công phu chưa dạy ngươi! Tốt hơn để ta theo ngươi mới thuận tiện.
Tiểu Tà nghĩ thầm:
– Công phu gì đây? Lão vừa hại ta một trận suýt bị người ta nắm đầu, còn học nữa thì rắc rối lắm.
Nghĩ như vậy, Tiểu Tà nói:
– Không cần học nữa. Chuyện nào dễ thì ông đã dạy hết rồi, còn chuyện khó khăn thì không phải dễ học. Tôi phải đi bái vấn một số bạn hữu, không có thời gian lãnh giáo. Chờ xong chuyện tôi sẽ trở về học tiếp. Xin thứ lỗi.
Đơn Không Không cũng không dám ép Tiểu Tà, nên nói:
– Như vậy lão phu sẽ chờ ngươi trở về.
Phong đạo nhân và á đạo nhân từ đầu đến cuối chỉ nhìn Tiểu Tà cười thân mật. Tiểu Tà cũng hướng về hai đạo nhân đưa tay chào.
– Cầm tiên sinh! Chúng ta đi!
Cầm quái chấp tay:
– Dương thiếu hiệp! Chúng ta giã biệt!
Nói xong quay về hướng Chương Khắc Chánh:
– Chương đại nhân! Chúng ta chuẩn bị lên đường. Canh hai đêm nay chúng ta sẽ đến.
Chương Khắc Chánh gật đầu:
– Xin để lão phu cáo biệt Dương thiếu hiệp.
Liền bước đến trước mặt Tiểu Tà, dẫn theo vợ con, bái dài một lễ:
– Đa tạ Dương thiếu hiệp liều mình cứu giúp, lão phu suốt đời không quên.
Tiểu Tà đỡ Chương Khắc Chánh:
– Chương đại nhân, tôi biết lòng ông thì đủ rồi.
Chương phu nhân khóc:
– Rất may được thiếu hiệp và các vị anh hùng võ lâm cứu giúp ...
Nói chưa dứt câu, nước mắt đã tuôn tràn.
Tiểu Linh chạy đến an ủi:
– Chương phu nhân! Chúng ta sau này còn gặp mặt, xin đừng đa lễ.
Tiểu Linh rờ đầu ba đứa trẻ rất cảm mến.
Lập tức Cầm quái dẫn năm quái và gia đình Chương Khắc Chánh lên đường, nhắm hướng Viên nguyệt sơn trang xuất phát.
Tiểu Tà nhìn theo lẩm bẩm:
– Lục quái đã đi rồi, chúng ta cũng phải đi thôi.
Tiểu Linh nói:
– Bây giờ huynh muốn đi đâu đây?
Tiểu Tà nói:
– Trở lại thành Khai Phong.
Tiểu Linh kinh hãi:
– Trở lại thành Khai Phong?
Tiểu Tà nói:
– Phải! Lúc này tại Khai Phong rất náo nhiệt vì vừa rồi đã xảy ra việc đoạt pháp trường. Chúng ta đến đó chắc vui lắm.
Tiểu Linh cau mày:
– Tiểu Tà! Huynh điên rồi sao? Bây giờ nơi Khai Phong quan quân đang lùng bắt huynh. Huynh không sợ quan quân của triều đình à? Huynh cứ kiếm chuyện làm cho muội hồi hộp.
Tiểu Tà cười hì hì:
– Huynh thì phải đi xem thử chúng nó có lùng bắt huynh không? Nếu chúng nó họa hình huynh bố cáo trong thiên hạ thì huynh nhất định xé đi.
Tiểu Linh giận nói:
– Huynh thích vào thành Khai Phong lắm phải không?
Tiểu Tà gật đầu:
– Ta vào xem chúng nó có vẽ hình ta không? Mau chạy đi xem vẽ hình. Có gì mà sợ?
Vừa nói, Tiểu Tà vừa kéo Tiểu Linh và Tiểu Thất chạy đi, hướng về thành Khai Phong.
Tiểu Thất cũng chạy theo, nói:
– Tôi cũng có phần.
Tiểu Tà nói:
– Đương nhiên rồi.
Ba người không sợ chết, cứ chạy thẳng vào thành Khai Phong.
Ngày thứ hai ...
Tiểu Tà, Tiểu Linh, Tiểu Thất đã lẫn lộn trong đám đông trên đại lộ.
Tiểu Tà chạy khắp nơi, tìm xem thử quan quân triều đình có họa hình hắn hay không?
Quả nhiên, trên nhiều bức tường có bản cáo thị truy nã, và một hình vẽ Tiểu Tà.
Tiểu Tà nhìn thấy tức giận nói:
– Tiểu Linh! Muội thấy đó có phải là một trò đùa không? Toàn thân chỉ có đầu tóc là hơi giống, còn lại mặt mày thì như cái bánh nướng, không giống huynh tí nào. Không biết chúng nó vẽ để làm gì?
Sự thật cũng không ai biết được người vẽ họa hình này vì có mang ơn với Chương Khắc Chánh trước đây, nên cố ý vẽ khác đi, để không ai có cách gì tìm ra thủ phạm. Với họa hình này nhất định quan binh không thể so sánh để tìm ra Tiểu Tà.
Tiểu Tà cười hí hí:
– Cảm ơn trời đất! Nếu không rắc rối sẽ đến không nhỏ.
Tiểu Linh kéo áo Tiểu Tà:
– Huynh nói nhỏ một chút, không sợ người ta nghe hay sao?
Tiểu Tà nói:
– Không được! Không được! Ta phải bảo chúng nó vẽ lại. Nếu không thì mất hết mặt mày của ta rồi.
Nói xong, Tiểu Tà phóng chạy đi. Nhưng Tiểu Tà cũng không biết người nào đã vẽ bức họa hình này.
Tiểu Linh chạy theo níu áo Tiểu Tà:
– Tiểu Tà! Huynh đừng làm vậy. Người muốn giết huynh đã quá nhiều rồi.
Huynh còn ghẹo cả đến quan quân triều đình nữa. Người ta có ý bỏ qua huynh, còn huynh thì ...
Tiểu Linh khóc òa lên:
Tiểu Tà thấy Tiểu Linh khóc cũng xiêu lòng:
– Được rồi! Huynh không quậy phá nữa, muội đừng khóc có được không?
Vừa nói vừa đưa tay áo lau nước mắt cho Tiểu Linh.
Tiểu Linh thấy Tiểu Tà hứa không làm bậy, vui mừng:
– Tiểu Tà! Chúng ta đi nơi khác, đừng ở thành Khai Phong này muội lo lắng lắm.
Tiểu Tà tưởng thành Khai Phong sẽ vì cuộc biến loạn vừa rồi mà sôi nổi lên, nhưng trái lại rất trầm lặng, làm cho gã thất vọng nói:
– Được rồi! Té ra không có gì vui vẻ. Chúng ta đi Chung Nam Sơn tìm người bạn hữu của lão đầu ta.
Ba người phút chốc đã ra khỏi thành hướng về Chung Nam Sơn xuất phát.
Đi được mười dặm đường, bỗng thấy có một lão ăn mày đuổi theo.
Lão ăn mày này đeo bảy túi, như vậy thân phận trong Cái Bang không phải nhỏ.
Từ xa, lão ăn mày đã gọi lớn:
– Tiểu Công chúa! Xin chờ thuộc hạ một chút.
Tiếng nói vừa dứt, lão ăn mày đã đến trước mặt Tiểu Linh, chắp tay thủ lễ:
– Thuộc hạ là Khai Phong Phân Thọ chủ Tang Khúc, xin bái kiến tiểu Công chúa và Dương thiếu hiệp.
Tiểu Tà và Tiểu Thất quay lại, chắp tay đáp lễ.
Tiểu Linh hỏi:
– Tang Thọ chủ có chuyện gì sao?
Tang Khúc nói:
– Thuộc hạ hôm qua tiếp được lệnh Bang chủ bảo thuộc hạ cung thỉnh Công chúa lập tức về Quân sơn. Xin Công chúa dời bước.
Tiểu Linh nghe nói nghĩ thầm:
– Chắc là chuyện cướp pháp trường đã đến tai nghĩa phụ ta rồi. Nghĩa phụ ta sợ liên lụy bản thân nên truyền lệnh cho Tang Thọ chủ đi tìm.
Tiểu Linh nói:
– Tang Thọ chủ! Ông có thể bẩm với Bang chủ là ông không tìm được ta.
Tang Khúc nghiêm chỉnh:
– Bẩm Công chúa! Thuộc hạ không dám phạm bang quy.
Tiểu Linh nhìn Tiểu Tà nói:
– Tiểu Tà! Muội phải xa huynh rồi.
Nói xong nước mắt chảy ròng ròng.
Nhìn Tiểu Linh khóc, Tiểu Tà cũng thấy bùi ngùi:
– Tiểu Linh! Nếu vì lệnh Bang chủ, muội phải xa huynh thì cũng đừng khóc sướt mướt như vậy. Mấy hôm nữa, huynh sẽ đến Giang Nam tìm muội.
Tiểu Linh lau lệ:
– Huynh thực sự đi tìm muội sao?
Tiểu Tà buồn bã, nhưng gắng gượng:
– Huynh không đi tìm muội thì còn đi tìm ai? Muội đi đi, đừng có ồ ồ ... như vậy rất khó coi.
Tiểu Linh cười trong nước mắt:
– Như vậy, muội chờ huynh tại Quân sơn. Huynh phải nhớ là nơi Quân sơn, hồ Động Đình, đừng để muội chờ lâu, nếu không muội sẽ trở lại tìm huynh.
Tiểu Tà gật đầu:
– Biết rồi! Quân sơn, hồ Động Đình, muội đừng đi tìm huynh. Bây giờ chúng ta vui vẻ chia tay ... Tất cả phải cười trước khi xa cách.
Tiểu Tà cười lên ba tiếng. Tiểu Linh và Tiểu Thất cũng cười gượng.
Tang Khúc nói:
– Tiểu Công chúa! Chúng ta lên đường ngay.
Tiểu Tà đưa tay:
– Muội cứ đi đi! Chúng ta còn tái ngộ mà.
Tiểu Linh chớp mắt:
– Tiểu Tà! Huynh nhất định phải đến Quân Sơn tìm muội và cả Tiểu Thất nữa.
Tiểu Tà và Tiểu Thất cùng cười.
Tang Khúc và Tiểu Linh giã biệt lên đường.
Tiểu Linh có lúc quay đầu lại, vẫy tay lưu luyến.
Tiểu Tà và Tiểu Thất cũng vẫy tay đứng nhìn theo Tiểu Linh đã khuất sau rặng cây xa xa ...
Tiểu Tà thở ra một hơi dài, nói với Tiểu Thất:
– Tiểu Thất! Chúng ta cũng phải đi thôi!
Hai người phóng về hướng Chung Nam Sơn.