Hồi 29
Tác giả: Lý Lương
Trời vừa sáng thì lão ăn mày đã đến và nói lớn:
– Tên tiểu yêu! Ngươi đã bắt heo cho ta chưa, ta đến lấy đây.
Tiểu Tà vẫn chưa thức dậy, nên lão ăn mày xăm xăm đi tới, chợt nhìn thấy có thêm một căn nhà và nhất là cái bảng hiệu “Tạp hóa, ăn uống” làm lão rất kinh ngạc.
Lão lẩm bẩm:
– Tiểu yêu tài thật!
Rồi lão nhìn thấy một con heo rừng to lớn treo gần đó, lão chạy đến hớn hở thầm nghĩ:
– “Con heo này lớn quá, hắn đền cho ta đây chứ gì? Hắn cũng tốt quá!”.
Lão bước tới gần con heo và nói lớn:
– Tiểu yêu! Mau ra đây. Ta bắt con heo này về nhé!
Nói xong lão vác con heo định về. Tiểu Tà bước ra gọi giật:
– Lão ăn mày! Hãy đợi một chút! Con heo to lớn đó là đền cho lão. Nhưng còn nữa, ở đây tôi mở tiệm tạp hóa, vậy lão hãy gọi bọn họ đến đây mua đồ nhé!
Tôi bán khỏi cần trả tiền, nếu họ trả lời được câu hỏi của tôi thì tôi cho họ mang đồ về.
Lão ăn mày mừng rỡ hỏi lại:
– Thật sao?
Tiểu Tà vừa cười vừa đáp:
– Dĩ nhiên là thật.
Rồi chàng bước vào trong đồng thời nói vọng ra:
– Lão có ngửi thấy mùi rượu thơm ngon đó không?
Đã bao nhiêu năm lão không được nếm một hớp rượu, bây giờ nghe nhắc đến rượu lại thực sự có mùi rượu bốc lên làm hai lỗ mũi lão phập phồng hít lia lịa rồi miệng lão nuốt nước miếng ừng ực mấy cái, lão bỏ vội con heo xuống rồi nói:
– Ngươi hỏi câu gì hãy nói mau lên! ...
Tiểu Tà cười nhẹ:
– Cứ tôi hỏi một câu, lão trả lời được thì tôi cho lão một bát rượu.
Lão ăn mày hỏi lại:
– Được rồi! Hỏi gì ngươi cứ nói nhanh đi. Rượu ... rượu đâu?
Tiểu Tà thấy bộ tịch của lão ăn mày cũng tức cười, hỏi:
– Tại sao các người bị nhốt ở nơi đây?
Lão ăn mày nhăn nhó:
– Câu hỏi này tiểu huynh đệ hỏi ta hay bất cứ người nào ở trên đảo này cũng chẳng ai dám trả lời đâu.
Tiểu Tà liền nói:
– Nhưng tại sao không dám nói?
Lão ăn mày hỏi lại ngay:
– Nếu ta trả lời câu này, tiểu huynh đệ có tính cho ta một câu hỏi không?
Tiểu Tà đáp liền:
– Tính chứ!
Vừa nói vừa rót đầy bát rượu đưa ngay cho lão. Lão già thận trọng đỡ bát rượu và từ từ đưa lên miệng uống một hơi hết sạch.
Tiểu Tà vừa nhận lại cái bát vừa hỏi:
– Rượu uống rồi, hãy trả lời câu hỏi nhanh lên.
Lão ăn mày gật đầu:
– Vì muốn an toàn cho bản thân, nên không muốn tiết lộ lý do vì sao mà họ bị bắt nhốt ở nơi đây.
Tiểu Tà hỏi tiếp:
– Tại sao mọi người lại sợ mà không dám nói ra chứ?
Lão ăn mày cười hề hề:
– Đây là câu hỏi thứ hai phải không tiểu huynh đệ?
Tiểu Tà gật đầu. Lão ăn mày nói:
– Nếu các đệ tử của các danh phái biết rõ chúng tôi bị nhốt ở đây thì nội bộ sẽ rối loạn và phân tán. Hơn nữa họ cũng có thể tìm đến để cứu chúng tôi thì cả một sự rắc rối nữa.
Tiểu Tà gật đầu:
– Nhưng các ngươi đều là cao thủ, tại sao lại bị bắt và kẻ nào làm được chuyện đó?
Lão ăn mày uống một hớp rượu, sợ hãi:
– Có một người võ công rất kinh khiếp, ngay cả bản thân lão đây cũng không thể chạy được, chứ đừng nói đối chọi lại.
Tiểu Tà giật mình thầm nghĩ:
– Ngay cả trưởng lão Cái bang mười túi này mà cũng không thoát khỏi tay hắn thì người ấy là ai mà kinh khiếp thế?
Tiểu Tà băn khoăn suy nghĩ một lúc rồi lấy vò rượu đưa cho lão ăn mày và nói:
– Vò rượu này ta cho lão đấy, nhưng lão hãy kể cho tôi nghe những gì lão biết về con người kinh khiếp ấy.
Lão ăn mày vui mừng thật sự nên nói tất cả:
– Con người kinh khiếp ấy là một lão già khoảng một trăm tuổi hay bảy tám chục gì đó, nhưng không rõ danh hiệu.
Tiểu Tà hỏi tiếp:
– Tại sao lại đụng độ với lão?
Lão ăn mày phân bua:
– Ta không tìm đến, nhưng hắn tìm ta. Hắn mới gặp ta một lần, liền hỏi ta có phải là Trưởng lão Cái bang mười túi không. Ta đáp ngay là phải. Hắn liền đánh ta một chưởng làm cho ta choáng váng nhưng ngay sau đó ta bình tĩnh lại và lập tức sử dụng Giáng Long Thập Bát Chưởng để đối phó, ai ngờ đâu chỉ đến ba chiêu là đã bị hắn đánh gục. Đến khi tỉnh dậy đã thấy mình ở đây.
Tiểu Tà hỏi:
– Người đó đánh cách thức ra sao, có điểm gì đặc biệt không?
Lão ăn mày đáp:
– Hắn ra chiêu thức cực kỳ nhanh chóng, không nhìn được gì cả.
Tiểu Tà suy nghĩ, lão ăn mày cũng là cao thủ, thế mà không thể nhìn thấy chiêu thức của đối phương thì có hỏi nữa cũng vô ích, bởi vậy Tiểu Tà chuyển sang câu hỏi khác:
– Lão nhận thấy Thần Võ Môn như thế nào?
Lão ăn mày đáp:
– Mười chín năm trước, Thần Võ Môn chỉ là một môn phái nhỏ nên lão không để ý làm gì.
Tiểu Tà hỏi:
– Lão có biết trong giang hồ võ lâm có ai là Hắc y sát thủ không?
Lão ăn mày nói:
– Lúc ấy ta có nghe nhưng không để ý nên không rõ, nhưng tiểu huynh đệ hỏi để làm gì?
Tiểu Tà cười, đáp:
– Hắc y và Thần Võ Môn có liên hệ với nhau. Những tên sứ giả của phái Hắc y và cao thủ Thần Võ Môn đã bắt các ngươi nhốt ở nơi đây.
Lão ăn mày cau mày nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
– Bắt chúng tôi đem nhốt ở đây có lẽ là Thủ lĩnh của Hắc y sát thủ, nhưng không thể là Độ Vĩnh Thiên.
Tiểu Tà cau mày:
– Độ Vĩnh Thiên là ai?
Lão ăn mày đáp:
– Độ Vĩnh Thiên là môn chủ Thần Võ Môn mà lão ăn mày này đã giao đấu với hắn. Lúc đầu ta nghĩ là ta có phần thắng hắn một tí, nhưng tức thì hắn ra chiêu thứ ba thì ta không còn biết gì nữa.
Lão ăn mày thở dài:
– Tuy là vậy nhưng hắn đã hóa trang, mà để hóa trang thì ta có thể nhầm lẫn phải không tiểu huynh đệ?
Tiểu Tà thấy không tìm hiểu được gì nữa nên nói:
– Lão nói cũng phải, và việc trao đổi giữa chúng ta đến đây xin tạm ngưng!
Lão hãy mang con heo và vò rượu về, đồng thời nói cho những người khác biết là tôi mở quán ở đây nhé!
Lão ăn mày gật đầu lia lịa rồi vác con heo cùng vò rượu hớn hở quay về.
Tiểu Tà ngồi một mình, thầm nhủ:
– Những tưởng sẽ được những câu trả lời cho rõ sự việc, ai ngờ rốt cuộc chẳng có kết quả gì.
Với những ý nghĩ miên man đó, Tiểu Tà lại hình dung thêm hình dáng người bí mật và chiêu thức của hắn nhanh đến độ nào.
Chợt có tiếng ồn ào nói chuyện bên ngoài làm Tiểu Tà giật mình trở về thực tại.
Tiểu Tà bước ra thấy hơn mười mấy vị lão nhân, trong đó có cả hòa thượng, đạo sĩ, nên Tiểu Tà lên tiếng:
– Các lão tiền bối láng giềng thân mến! Hãy đến đây, bổn tiệm ngày nay khai trương đây.
Mọi người kinh ngạc nhìn quanh, rồi một người hỏi:
– Tiểu huynh đệ, những thứ này bán như thế nào?
Tiểu Tà cười đáp:
– Hôm nay khai trương, mua tùy tiện, chỉ khi nào các vị trả lời câu hỏi của tôi thì tôi sẽ cho không.
Đám đông có vẻ hồi hộp, chợt có người lên tiếng:
– Hỏi ngay đi, chúng tôi sẽ trả lời.
Tiểu Tà nhìn người vừa lên tiếng và hỏi ngay:
– Lão thuộc môn phái nào?
Người này đáp:
– Lão phu phái Thái Sơn, còn danh hiệu không tiện nói ra.
Tiểu Tà nói:
– Lão muốn thứ gì cứ lấy.
Lão mừng rỡ vội lấy bộ áo quần.
Một vị hòa thượng đứng gần đó lên tiếng:
– A di đà Phật! Tiểu chủ, tới phiên lão chưa?
Tiểu Tà nhìn lão hòa thượng đã bảy tám mươi tuổi, chắc thuộc Thiếu Lâm phái, nên Tiểu Tà hỏi:
– Hòa thượng có phải là người Thiếu Lâm không?
Lão hòa thượng đáp:
– Lão thuộc Thiếu Lâm phái, pháp danh Hư Nguyên ...
Rốt cuộc Tiểu Tà cũng biết được danh hiệu của một người, lòng mừng thầm liền nói:
– Hư Nguyên hòa thượng, lão muốn gì cứ lấy.
Hòa thượng thì ăn chay nên lấy mấy hũ tương rồi quay đi.
Việc bán hàng tiếp tục, Tiểu Tà biết thêm mấy người nữa thuộc các môn phái Võ Đang, Hằng Sơn, Thiên Sơn.
Đột nhiên, Tiểu Tà mắt sáng lên hình như phát hiện được một điều kỳ lạ, nên nói:
– Hôm nay việc bán hàng đến đây tạm ngưng, sáng mai sẽ tiếp tục, tôi xin biếu mỗi người một hũ tương để thay lời xin lỗi.
Nói xong, Tiểu Tà liền lấy mấy hũ tương trao cho họ.
Tiểu Tà thu dọn đồ đạc rồi lập tức đi theo sau lưng một lão già cho đến khi lão bước vào túp lều, lão mới chợt lên tiếng hỏi:
– Tiểu huynh đệ! Ngươi muốn tìm ta à?
Tiểu Tà bước đến nói:
– Lão huynh, lâu quá không gặp.
Lão già nói:
– Tiểu huynh đệ là ai vậy? Chúng ta đã gặp nhau ở đâu nhỉ?
Tiểu Tà giật mình thoáng nghĩ:
– Lão này chính là Phi Long bảo chủ, tại sao không biết mình? Lẽ nào lão ta ...?
Nghĩ thế Tiểu Tà nói:
– Lão quên thật sao? Từ lúc chia tay ở Khai Phong mà sao lão lại đến đây nhanh thế?
Mắt lão già chợt sáng lên:
– Thì ra chúng ta đã gặp nhau ở Khai Phong. Thế mà lão phu quên mất. Từ khi bị bắt đem đến đây trí nhớ của lão rất kém, xin tiểu huynh đệ lượng thứ. Còn tiểu huynh đệ tên là gì nhỉ?
Tiểu Tà thấy lão ta lúc nhớ lúc quên nên nói:
– Xem ra lão huynh hình như bị đánh ngất thì phải. Tôi là Dương Tiểu Tà, lần đó đột nhập vào Phi Long bảo của các người, thế mà lão huynh đã quên hết rồi sao?
Lão già suy nghĩ rất lâu, rất mông lung rồi nói:
– Xin lỗi! Lão phu thật sự không nhớ nhiều như vậy, chỉ còn nhớ đến cái tên của mình, ngoài ra thì không còn nhớ gì cả.
Tiểu Tà thấy giọng lão buồn buồn nên nói:
– Có lẽ lão tiền bối cũng bị một tên cao thủ võ lâm bắt đến đây phải không?
Lão già nói:
– Đúng vậy! Lão phu bị một chưởng cực mạnh làm ngất đi, tỉnh lại đã thấy mình ở đây.
Tiểu Tà hỏi tiếp:
– Lão tiền bối đến đây bao lâu rồi?
Lão đáp:
– Lão phu không rõ nữa, từ khi bị giam ở đây, cái gì cũng quên hết.
Tiểu Tà hỏi tiếp:
– Vậy lão tiền bối có biết kẻ nào làm bị thương lão tiền bối không?
Lão già đáp:
– Đó là một hắc y bịt mặt.
Tiểu Tà hỏi:
– Hắc y bịt mặt? Có phải người này đánh rất nhanh, nhanh đến nỗi đối phương không ứng phó kịp và muốn chạy thoát cũng không thoát được phải không?
Lão già gật đầu:
– Không sai! Lão phu đã ở tình trạng đó.
Tiểu Tà vui vẻ:
– Xin cáo từ bảo chủ! Nếu cần gì hãy đến cửa tiệm của tôi.
Nói xong, Tiểu Tà quay người đi ra, theo đường cũ trở về nhà.
Còn lão già thì ngồi phịch xuống giường than thở:
– Ôi! Thật không ngờ nay ta chỉ là một tên vô dụng, đã bị người ta đánh đến nỗi không còn nhớ cái gì. Nhờ tiểu huynh đệ nói ra ta mới biết mình là bảo chủ của Phi Long bảo, nếu không ta chẳng nhớ được điều ấy, thật bi thương quá.
Lão cứ tự than vắn thở dài rồi nhìn ra khu rừng lờ mờ bóng tối.
Tiểu Tà trở về căn nhà gỗ, trong lòng càng thêm nhiều thắc mắc, vừa uống rượu vừa suy nghĩ:
– Phi Long bảo và Thần Võ Môn đã có xung đột ghê gớm từ lâu, mà giờ đây lão Phi Long bảo chủ đang bị giam nơi đây cùng với nhiều nhân vật quan trọng của các đại môn phái, rõ ràng Thần Võ Môn đã dùng bọn sát thủ để làm việc này, trong ý đồ muốn làm bá chủ võ lâm thiên hạ chứ chẳng còn gì nữa.
Vừa uống rượu, Tiểu Tà chợt lẩm bẩm:
– Lần trước ở Khai Phong, Thần Võ Môn lại bị bọn sát thủ tàn sát là thế nào?
Tiểu Tà vụt đứng lên đi đi lại lại một lúc rồi kêu lên:
– À! Bọn sát thủ chỉ là một lực lượng không phải của Thần Võ Môn mà chỉ hành động theo sự thuê mướn của Thần Võ Môn, rồi có sự tráo trở nào đó để xảy ra vụ bọn sát thủ giết hại bọn Thần Võ Môn ở Khai Phong lúc trước. Nếu vậy, Dương Tiểu Tà này cũng sẽ tìm cách thuê mướn bọn sát thủ để chúng tiêu diệt Thần Võ Môn các ngươi cho xem.
Nghĩ như vậy, Tiểu Tà nghe trong lòng nhẹ nhõm liền uống liền mấy chung rượu và cất tiếng hát rất hứng khởi.
Nhưng rồi hình ảnh những người bị giam trên đảo mà Tiểu Tà vừa tiếp xúc làm Tiểu Tà có một nhận định về con người nên nói một mình:
– Đối với võ lâm cao thủ đã bị nhốt ở đây hơn mười năm, địa vị võ lâm đối với họ không hệ trọng lắm, chỉ nghĩ rằng cái ăn cái mặc là cần thiết.
Tiểu Tà thở dài:
– Nhân sinh là vậy. Năm tháng vô tình. Ngày trước là anh hùng, sớm hôm đã trở thành hư vô. Bọn họ đều quá già rồi. Người sống trên đời có ai qua được giây phút bi ai này, chắc rất ít người lắm.
Nói đến đây Tiểu Tà chợt nhớ đến lão ăn mày nên thầm nói:
– “Lão ăn mày tuy bị giam nhưng vẫn hy vọng có một ngày trở về Trung Nguyên, lão vẫn miệt mài bắt heo rừng về nuôi, như vậy lão vẫn nhen nhúm sự hy vọng thoát khỏi nơi này nên phải cố sống, lão ta cũng được lắm.”.
Vừa lúc đó, có tiếng lão ăn mày gọi ở bên ngoài:
– Tiểu huynh đệ có ở trong nhà không?
Tiểu Tà đáp vọng ra:
– Có! Cứ vào đây!
Lão ăn mày vừa bước vào thì Tiểu Tà liền hỏi:
– Có việc gì vậy?
Lão ăn mày cười hì hì:
– Lão muốn hỏi về việc bữa trước tiểu huynh đệ nói có thể phục hồi công lực cho lão đấy mà.
Tiểu Tà nhìn lão một lúc rồi hỏi:
– Võ công của ông bị phong bế bao lâu rồi?
Lão ăn mày xuýt xoa:
– Hơn mười năm rồi. Lúc đầu còn chút hy vọng, nhưng dần dần trở nên tuyệt vọng.
Tiểu Tà nói:
– Để tôi xem, không chừng tôi có thể giúp cho lão được.
Lão ăn mày liền tiếp lời:
– Tiểu huynh đệ cố giúp lão xem sao. Nếu hồi phục được võ công, lão sẽ trốn khỏi nơi này.
Tuy lão nói vậy nhưng cũng không mấy hy vọng. Tiểu Tà xem xét các huyệt mạch toàn thân lão rồi nói:
– Chữa cho lão thì được rồi, nhưng công lực của tôi một lúc không thể đả thông kinh mạch khí huyết của lão được.
Lão ăn mày liền nói:
– Chữa không được cũng là chuyện thường, lão đã chữa mười năm rồi cũng không được, thì chắc khó có ai chữa được. Theo lão, ngoài Âu Dương Bát Không ra, không ai có thể chữa được đâu.
Lão ta nói với vẻ mặt buồn buồn. Tiểu Tà an ủi:
– Lão đừng vội buồn phiền. Tôi tuy không phục hồi được toàn bộ, nhưng có thể phục hồi một ít công lực cho lão thì vẫn được như thường.
Lão ăn mày kinh ngạc kêu lên:
– Thật không? Tiểu huynh đệ đừng gạt lão.
Tiểu Tà đáp:
– Tôi không gạt lão đâu. Do nội lực của tôi không đủ nên chỉ giúp lão phần khí huyết lưu thông điều hòa, rồi sau đó lão cứ tập luyện dần dần cũng khá được.
Lão ăn mày cười hớn hở:
– Tốt! Thế là tốt lắm rồi! Lão sẽ có công lực trở lại, lúc ấy lão không cần nuôi heo nữa ... ha ... ha ... ha ...
Tiểu Tà lại nói:
– Tôi rất hy vọng lão sẽ dần dần hồi phục công lực và chiều nay tôi sẽ đi đến gặp những kẻ canh gác để khuyến cáo chúng phải cấp thức ăn lương thực đầy đủ cho các người, nếu chúng vẫn không làm thì lão nên bắt thêm heo rừng chia cho mọi người cùng nuôi lấy thịt mà ăn và giữ gìn sức khỏe, chờ có lúc tôi đến giải thoát cho mọi người.
Lão ăn mày nôn nao:
– Những ngày trước đây là khác. Nếu lão có chút công lực để bắt heo dễ dàng thì lão nhất định không ích kỷ đâu. Thôi tiểu huynh đệ hãy ra tay giúp lão ngay đi.
Tiểu Tà mỉm cười bắt lão nằm yên rồi lấy kim châm ra, bắt đầu cuộc chữa trị.
Không lâu lắm, lão ăn mày cảm thấy trong người có chút thay đổi, có lẽ huyết đã có khí đẩy đi qua các kinh mạch đều đặn rồi.
Một lúc, Tiểu Tà ngừng tay, rút kim ra rồi hỏi:
– Lão thấy trong người thế nào rồi?
Lão ăn mày ngồi dậy vui mừng:
– Tiểu huynh đệ, ngươi hay thật, có kết quả tốt tuy cũng còn yếu ... không ngờ ta còn có một ngày đầy hy vọng như thế này ... ha ... ha ... ha ...
Tiểu Tà cười nói:
– Khí huyết đã luân lưu điều hòa là tốt rồi, lão cứ từ từ tập luyện công phu để phục hồi công lực, còn nếu không được hãy chờ kỳ sau tôi đến đây giúp tiếp.
Lão ăn mày thấy Tiểu Tà không tỏ vẻ mệt nhọc chút nào lấy làm ngạc nhiên nên hỏi:
– Tiểu huynh đệ thực sự bị bắt đến đây phải không?
Tiểu Tà lắc đầu:
– Tôi đột nhập vào đây đấy! Vậy lão đừng thắc mắc gì cả đối với việc tôi đã làm trong hai ngày qua. Lão cũng như người khác cứ ráng chịu đựng, để tôi tìm cách hạ thủ tên cao thủ quái ác đã hại các người rồi sẽ đến giải thoát cho các người vậy.
Lão ăn mày hỏi:
– Đợi đến khi nào? Lão đây rất sốt ruột.
Tiểu Tà nói:
– Không nhất định được, nhưng tôi muốn việc này chỉ mình lão biết thôi, lão có hứa không?
Lão ăn mày đưa hai tay lên nói:
– Lão xin hứa và lão nhất định chờ tiểu huynh đệ trở lại.
Tiểu Tà lại nói:
– Việc phục hồi công lực cho lão hôm nay, lão tuyệt đối không được cho ai biết. Vì tôi sẽ đi gặp bọn canh gác để nói chuyện với chúng, nếu không thành công tôi sẽ trốn thoát và lúc đó lão phải vờ như không biết gì đến tôi để lão khỏi bị liên lụy.
Lão ăn mày hỏi:
– Chừng nào tiểu huynh đệ đi và chừng nào quay lại?
Tiểu Tà đáp:
– Hôm nay hoặc ngày mai, nhưng khi nào quay lại thì chưa biết được, có thể là ba hay bốn năm gì đó.
Lão ăn mày kêu lên:
– Bốn năm bữa, lâu thế!
Tiểu Tà phì cười:
– Tôi nói vậy nhưng chưa chắc nhất định là vậy, nếu tôi diệt được tên cao thủ ấy lúc nào thì đến cứu mọi người ngay, còn nếu tôi chết trong tay hắn thì lão suốt đời ở đây với mọi người.
Lão ăn mày vội vã:
– Tiểu huynh đệ, ngươi không thể chết được.
Tiểu Tà cười hì hì:
– Nói vậy thôi, chứ giết tôi không dễ đâu. Thôi không bàn đến việc ấy nữa, lão đợi tôi đi rồi thì lão hãy dọn hết đồ đạc trong nhà, chứ bọn canh gác sẽ đến đấy. Bây giờ lão hãy về đi.
Lão ăn mày gật đầu:
– Chúng ta hẹn gặp lại.
Nói xong quay người đi ra.
Chỉ một lúc sau đó Tiểu Tà rời căn nhà gỗ để đi ra mé biển tìm bọn canh gác.
Tiểu Tà đến gần bọn vệ sĩ canh gác rồi la lớn:
– Ê! Mấy tên chết khô kia. Có mau đến đây ta bảo không?
Bọn vệ sĩ canh gác dáo dác nhìn thấy Tiểu Tà là một thiếu niên đột nhiên xuất hiện làm chúng giật mình hoang mang và còn sợ hãi nữa, vì chúng nghĩ rằng chẳng lẽ những người bị giam đều già rồi lại biến thành trẻ như thế này sao?
Tiểu Tà lại lớn tiếng la tiếp:
– Đứng trơ ra đó hả? Sao không mau thổi còi lên.
Vừa nói, Tiểu Tà vừa nhặt cục đá ném đến chỗ bọn vệ sĩ canh gác làm chúng giật mình nhớ đến cái còi đeo trước ngực vội lấy lên thổi liên hồi.
Tiếng còi vừa dứt thì trong mấy dãy nhà phía sau chòi canh những tên vệ sĩ tay cầm vũ khí chạy nhanh ra sắp hàng nghiêm chỉnh.
Tên vừa thổi còi lớn tiếng:
– Có kẻ đột nhập vào cấm khu. Hãy bắt lấy nó.
Vừa lúc đó tên chỉ huy mới đến, hỏi mau:
– Hắn ở đâu?
Tiểu Tà vẫy tay khiêu khích:
– Ê! Tên chỉ huy kia, ta ở đây này, hãy đến đây mau, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.
Tên chỉ huy mới đến kinh ngạc rồi thét lên:
– Bắt nó! Hãy bắt nó mau lên!
Đám vệ sĩ chạy đuổi theo Tiểu Tà lung tung lên vì Tiểu Tà lúc ở bên này lúc qua bên kia, và khi Tiểu Tà chạy qua cửa rào cao của vòng đai bọn chúng thì nhanh tay khóa lại làm bọn chúng khựng đi.
Tiểu Tà đứng chống nạnh lớn tiếng:
– Mấy tên ngốc kia hãy gọi thủ lãnh của bọn ngươi, nói có ta là Dương Tiểu Tà có chuyện cần nói.
Đám vệ sĩ liền cho người làm theo lời Tiểu Tà.
Không bao lâu tên thủ lãnh đến và hắn giận dữ quát:
– Tiểu yêu! Ngươi thật to gan, dám đột nhập vào cấm địa này, ta sẽ giết ngươi.
Hắn quay qua đám thuộc hạ quát:
– Tên nào giữ khóa cổng hãy mau mở ra, dẫn ngựa ra cho ta ngay.
Tiểu Tà nhìn tên thủ lãnh người cao lớn, tóc chắp thành bím thả dài sau lưng, miệng rộng, môi dày, nhưng trông hắn không có nét ranh ma.
Tiểu Tà cười lớn:
– Ê! Tên to xác kia! Ta vào đây muốn cho ngươi biết là ta đã ở trên đảo này hơn mười mấy năm nay, ta đến đây trước cả ngươi nữa, thì ngươi mới là kẻ đột nhập vùng cấm địa này.
Tên thủ lãnh lấy làm lạ hỏi:
– Ngươi gạt ta đấy sao?
Tiểu Tà đáp:
– Nếu ngươi cho rằng ta gạt ngươi thì ta hỏi ngươi, đây có phải là hải đảo không? Nếu muốn đến đây tất phải dùng thuyền lớn vì bốn bề là biển cả, có phải thế không?
Tên thủ lãnh gật đầu:
– Đúng!
Tiểu Tà nói tiếp:
– Bây giờ ta đứng đây và các ngươi không thấy thuyền bè nào đến đây, tất nhiên ta đã ở đảo này từ khi còn nhỏ, các ngươi có hiểu không?
Tên thủ lãnh chỉ ấp úng đáp “Ơ, ơ” mấy tiếng đồng thời suy nghĩ:
– Hắn nói cũng đúng, vì mấy hôm nay chẳng có thuyền bè nào đến đây cả, và vệ sĩ canh gác mấy ngày nay cũng chẳng thấy ai xâm nhập vào đảo. Hơn nữa, một bên của đảo là vách núi đá dựng đứng cheo leo, chim bay qua không được thì tên tiểu quỷ này cũng có thể trưởng thành ở đảo này thật rồi.
Tuy vậy tên thủ lãnh cũng lên tiếng hỏi tiếp:
– Tiểu quỷ, ngươi đến đây hồi nào, đến với ai kia chứ? Sao ta chẳng trông thấy?
Tiểu Tà lắc đầu:
– Lúc ta đến đây còn bé xíu làm sao biết là hồi nào, và cũng chẳng rõ đã đến với ai. Chỉ biết lớn lên thì ta ở trong núi cho đến bây giờ, làm sao ngươi thấy ta được.
Tên thủ lãnh suy nghĩ một lúc, giọng hết gay gắt:
– Tiểu quỷ! Không cần biết ngươi từ đâu tới, nhưng ngươi muốn nói gì với ta, hãy nói xem.
Tiểu Tà cười, nói:
– Ta muốn hỏi ngươi, tại sao mỗi tháng phát lương thực mỗi ngày một ít đi là có ý đồ gì?
Tên thủ lãnh liền xua tay:
– Không có như thế đâu, số lương thực vẫn đều đặn, không có ít hơn đâu, ngươi nói gì lạ vậy?
Tiểu Tà la lên:
– Nếu không có việc ấy, tội gì ta liều mạng đến đây làm gì?
Tên thủ lãnh quát lên:
– Ngươi đừng có già mồm, ta đã bảo không có bớt xén gì cả, ngươi hãy cút đi ngay, nếu không đừng trách ta.
Tiểu Tà cũng quát lại:
– Tên bò mộng kia, nếu ngươi không chịu nhận việc cắt xén lương thực và đền bù vào tháng tới thì hôm nay ta sẽ cho ngươi nếm mùi lợi hại.
Tên thủ lãnh tức giận quát:
– Tiểu quỷ! Ngươi quá quắt lắm, ta sẽ đập chết ngươi.
Vừa nói hắn vừa xăm xăm bước tới không chút đề phòng.
Tiểu Tà hét lên một tiếng lớn:
– Được lắm!
Tức thì thân hình của Tiểu Tà bắn vọt tới sát cạnh thủ lãnh và nhanh lẹ tát cho hắn mấy cái bạt tai như trời giáng, rồi chạy vọt ra xa la lớn:
– Tên khốn kia! Ngươi có chịu làm theo lời ta đã nói không?
Đám vệ sĩ phía sau không có lệnh nên cũng chẳng dám xông lên mà chỉ đứng tại chỗ nhìn diễn biến.
Còn tên thủ lãnh tức giận quá hét lên:
– Tiểu quỷ! Hãy xem đây!
Dứt lời, hắn liền xuất chiêu tấn công Tiểu Tà tới tấp, nhưng Tiểu Tà tránh né rất nhanh lẹ nên đối phương không sao đánh trúng được.
Tên thủ lãnh liền chụp cây đao lớn để giao đấu với Tiểu Tà. Riêng Tiểu Tà thì trong tay đã thủ sẵn hai ngọn phi đao.
Cuộc giao đấu càng lúc càng quyết liệt hơn nhiều. Tiểu Tà thấy cây đại đao của tên thủ lãnh rất lợi hại đã vây khốn Tiểu Tà nhiều lần. Hơi lo ngại trong lòng vì càng đánh thì sức lực của Tiểu Tà càng giảm sút đi, ngược lại đối phương to lớn sức khỏe phi thường nên sức đánh mỗi lúc mỗi dữ dội hơn.
Bất chợt tên thủ lãnh hét lớn cùng với đại đao trong tay biến chiêu rít lên vù vù làm cho Tiểu Tà lúng túng lăn trên mặt đất mấy vòng rồi mới bật người đứng dậy. Nhanh như chớp, từ hai tay của Tiểu Tà xuất ra hai ngọn phi đao bắn về phía đối phương. Tên thủ lãnh cũng lanh lẹ không kém, hoành đao đỡ hai mũi phi đao của Tiểu Tà đồng thời phản kích lại cũng bằng hai mũi phi đao trong chớp mắt.
Hai ngọn phi đao bay vút xớt qua làn da nơi bắp tay của Tiểu Tà, gây nên vết thương nhỏ.
Tuy bị thương nhẹ, nhưng Tiểu Tà vẫn tỏ ra không có gì. Tiểu Tà giả đau nói:
– Oái! Ngón đòn của ngươi xem ra cũng lợi hại đấy chứ, nhưng với ta thì không có gì đâu.
Tuy không làm cho Tiểu Tà bị thương nặng nhưng tên thủ lãnh cũng đã hả hê được phần nào về cú đòn của mình. Cho nên khi nghe Tiểu Tà nói vậy, hắn lập tức thi triển công lực dùng hết sức đâm ngọn đại đao cực mạnh vào người Tiểu Tà.
Nhanh như chớp, Tiểu Tà lách mình sang phải tránh thế đánh quyết liệt của đối phương. Ngọn đao của tên thủ lãnh đi quá nhanh và mạnh nên không kiềm lại được đã cắm phập xuống đất, lút gần hết lưỡi đao.
Trong khi tên thủ lãnh vừa rút cây đại đao thì Tiểu Tà đã giáng xuống đầu hắn một chưởng cực mạnh làm cho hắn không tài nào trở thế tránh kịp, buông đại đao té nhào xuống đất. Nhanh như chớp, Tiểu Tà chụp cây đại đao chém tới. Một tiếng phập, cánh tay tên thủ lãnh đứt lìa.
– A! ...
Tiếng la thất thanh của tên thủ lãnh và thân hình to lớn của hắn lồng lộn đau đớn ôm cánh tay bị đứt rên la trên mặt đất.
Tiểu Tà thấy vậy định vung tiếp một đao nữa chém nốt cánh tay còn lại của đối phương, nhưng bọn vệ sĩ đã ùa lên rất gấp nên Tiểu Tà lập tức ném cây đại đao quay người phóng nhanh vào rừng mất dạng, còn bọn vệ sĩ khiêng tên thủ lãnh vào trong khu nhà.
Tiểu Tà chạy nhanh về căn nhà gỗ lấy rượu rửa vết thương, nói:
– Tối nay, ta sẽ đốt trại chúng bay cho biết tay.
Uống mấy hoàn thuốc cho vết thương chóng lành rồi Tiểu Tà đi ngủ.
Cho đến trưa, lão ăn mày lại đến, và tiếng lão nói lớn khi đến trước căn nhà gỗ:
– Tiểu huynh đệ, có khỏe không?
Tiểu Tà đáp vọng ra:
– Cửa không khóa, xin mời vào.
Lão ăn mày đẩy cửa bước vào nhìn thấy tay Tiểu Tà bị thương, kinh ngạc kêu lên:
– Tiểu huynh đệ sao vậy?
Tiểu Tà giọng thản nhiên:
– Bị thương chút đỉnh thôi, còn tên thủ lãnh của chúng đã bị tôi chặt đứt một cánh tay, thật không uổng.
Lão ăn mày nói:
– Lão đến đây định hỏi xem kết quả việc nói chuyện như thế nào, nhưng bây giờ không cần hỏi thêm gì nữa rồi.
Tiểu Tà vẫn cười:
– Không sao đâu, bây giờ công lực của lão đã có phần phục hồi, có thể bắt heo, bắt chim thì còn sợ gì nữa chứ.
Lão ăn mày đáp:
– Đúng vậy! Song lão e rằng bọn chúng sẽ không ngừng gây rối chúng tôi.
Tiểu Tà thầm nghĩ ngay:
– Lão nói đúng thật, mình gây rối làm hại bọn họ.
Trầm tư một lúc, Tiểu Tà nói:
– Chắc không sao đâu, tôi sẽ nói cho bọn chúng biết là tôi không có liên quan gì đến các người rồi lập tức nhảy xuống biển để tự vận, như vậy chúng nó thấy mất tôi thì sẽ không hại các người đâu.
Lão ăn mày kinh hãi nói mau:
– Tại sao tiểu huynh đệ phải nhảy xuống biển tự vận?
Tiểu Tà khẽ cười nói:
– Chỉ giả vờ nhảy xuống rồi ở dưới biển trốn luôn.
Lão ăn mày lắc đầu nghi ngờ:
– Nhảy xuống biển mà còn sống được à! Sao khó tin quá!
Tiểu Tà nói:
– Vậy chứ tôi đột nhập vào đây cũng nhảy xuống biển có sao đâu.
Nghe thế, lão ăn mày không thể tin, nhưng lão nghĩ gần đâu đây chắc đã có một ghe thuyền, nếu không giữa đại dương mênh mông, sẽ không chết vì khát cũng phải chết vì đói.
Lão lên tiếng:
– Tiểu huynh đệ nhất định phải hành động thế sao, có cần gửi gắm gì không?
Tiểu Tà thản nhiên:
– Ồ! Nếu vậy lão hãy bắt cho tôi một trăm con heo rừng đem cột chúng lại, có thể tôi sẽ dùng đến.
Lão ăn mày ngạc nhiên:
– Dùng heo? Heo để làm gì?
Tiểu Tà cười hề hề:
– Dùng heo để đánh trận.
Lão ăn mày không tin:
– Heo biết đánh trận sao?
Tiểu Tà nhún vai:
– Chuyện quá ư bình thường. Ngày trước dùng lừa dùng bò để đánh quân thù, thì hôm nay ta dùng heo tấn công bọn chúng vậy.
Lão ăn mày chợt hiểu ra, nên bật cười, nói:
– Được lắm, lão đi bắt heo liền.
Nói xong lão đi vô rừng.
Tiểu Tà ngồi một mình, lẩm bẩm:
– Đốt bên ngoài doanh trại chưa đủ, phải đốt luôn hai dãy nhà của chúng nữa.