Hồi 1
Tác giả: Lý Lương
Miếu Lão Quân không phải là nơi thờ cúng mà chỉ là một địa danh. Không ai biết địa danh này có từ lúc nào, chỉ biết đó là một nơi hiểm yếu dưới chân núi Liên Sơn.
Vùng đất này tuy ở ngoài ven thành, nhưng rất náo nhiệt, vì đó là Gia Cốc quan, một cửa lớn của Vạn lý trường thành.
Tường cao sừng sững, cùng với Ngọc môn quan và Sanh tử quan đều là chỗ tiếp giáp với Trung Nguyên và vùng sa mạc.
Xưa nay, người dân trong vùng thường nói:
“Ai đi qua Quan Gia Cốc thì hai dòng nước mắt chảy không ngừng”. Nơi đây lúc nào bụi cát cũng ngất trời, khí hậu vô cùng khắc nghiệt không thể chịu nổi.
Tuy vậy, cách Miếu Lão Quân chừng dặm, dưới chân núi Liên Sơn dân cư rất đông đảo. Số dân cư này toàn là dân săn bắn tập trung. Ngoài ra, còn có những người Trung Nguyên thường lai vãng.
Ở vùng đất chết này có một tiểu thị trấn nằm dưới chân núi, đỉnh núi cao chọc trời.
Núi cao, tuyết trắng phủ đầy, gió rít run người ...
Đứng xa trông như một ngọn núi bao mờ. Tuy nhiên, ánh nắng vàng dội xuống, phản chiếu đủ sắc màu, vẻ đẹp khiến người ta phải say mê.
Từ trên núi cao có một thác nước đổ xuống, tiếng dội như ngàn vạn quân hò reo, đêm ngày bất tuyệt.
Dưới chân thác nước là một hồ nước xanh không thấy đáy.
Hồ nước này tên là hồ Một Tháp. Hồ Một Tháp mang cái tên đẹp, nhưng lại chứa đựng một sự kinh hoàng trong dân chúng. Vì đó là nơi con người bất khả xâm phạm. Nước lạnh thấu xương, đáy hồ như vô tận, ngoài ra nguồn thủy lưu từ trên núi chảy xuống sức mạnh tạo thành những cuộn sóng xoáy tròn không bao giờ dứt.
Bởi vậy, hồ Một Tháp là nơi nguy hiểm ít ai dám tới. Ai đã rủi ro té xuống đây chỉ có chết mà thôi.
Người ta đồn đãi quanh bờ hồ có rất nhiều ma quái do vong hồn những kẻ chết oan báo oán. Dân địa phương ai cũng cho là nơi này là cấm khu của tử địa, nên không bao giờ dám ghé mắt đến.
Ấy vậy mà lại có người không sợ chết. Kẻ đó đã dám tìm đến gần hồ Một Tháp để cư trú.
Thật vậy, về hướng Tây Nam hồ Một Tháp, địa thế hơi bằng phẳng hơn, có một túp nhà nhỏ lợp lá, nom đã cũ kỹ. Xung quanh nhà có hàng rào, nhưng đã ngã sập, một đôi chỗ loài dây leo đã bò lên.
Mái nhà xiêu vẹo vì đã trải qua mưa gió nhiều năm. Chỉ thấy rõ, trước cửa trúc có gắn một cái bảng nhỏ, viết mấy chữ “Thông Thực Tiểu Trúc”. Nét chữ đã mờ phai.
Chữ ngoằn ngoèo, siêu vẹo, nét bút giống như người điên biểu diễn tính chất điên khùng của họ vậy.
Mùa thu đã đến ...
Lá vàng rơi lác đác ...
Mặt trời ngả về chiều ...
Bỗng bên ngoài túp nhà lá có tiếng nói rất lớn. Tiếng nói lanh lảnh của một gã đồng tử:
– Ta về rồi! Mau mở cửa tiếp ta đi! Ta mệt quá rồi ...
Không có một tiếng đáp lại. Bốn bề im lặng. Chỉ thấy đằng xa có một thiếu niên phóng mình chạy đến, vừa chạy vừa kêu, hướng về bên trong túp nhà lá.
Chàng thiếu niên vẻ mặt rất tự đắc, một tay cầm một bọc đồ ăn khá lớn, một tay cầm một bầu rượu đầy, trạc mười lăm tuổi, tướng diện khôi ngô, trên đầu cột tóc trái đào, mình mặc quần áo màu tím, lưng thắt khăn trắng, chân đi dép đen, vai áo có hai miếng vá.
Tuy y phục hơi cũ, nhưng có vẻ sạch sẽ, miệng tươi cười nhưng rất tinh quái, biểu lộ một tánh tình hồn nhiên, lanh lẹ và trí dũng.
Con người gã có dáng dấp kỳ lạ, nhưng không kỳ lạ bằng cái tên của gã là Dương Tiểu Tà.
Gã chưa vào đến nhà mà đã cười hí hí cợt đùa giống như một đứa trẻ vừa được phần thưởng đem về khoe với cha mẹ vậy.
– Lão đầu tử? Làm cái gì mà suốt ngày cứ nằm trong nhà? Tôi đã về rồi mà sao lão không ra hỏi thăm một tiếng?
Chỉ nghe lời nói của gã, ai cũng nghĩ rằng gã là một đứa trẻ vô giáo dục. Tại sao gã gọi lão già trong nhà bằng lão đầu tử?
Thực ra không đơn giản như vậy. Lão già này là một người mai danh ẩn tích, không muốn mọi người biết lão là ai. Lão đã buộc Dương Tiểu Tà gọi lão như vậy.
Trong túp nhà lá này chỉ có hai người, một già một trẻ. Thời gian đã trôi qua đằng đẵng bao nhiêu năm, giữa hai con người kỳ quái này.
Cũng như nhiều bữa khác, hôm nay Dương Tiểu Tà vẫn nét mặt vui tươi, hai tay vung lên, thân mình như con đại bàng, đánh thoắt một cái đã bay qua khỏi tường rào, đứng trong sân túp nhà lá.
Gã gọi to:
– Lão đầu tử! Nếu lão không ra đây thì ta ...
Vẫn im lặng không có tiếng trả lời.
Dương Tiểu Tà cười nói:
– Được! Vậy thì gói thịt chó này ta có quyền ăn hết, không để dành cho lão.
Ha ... ha ...
Vừa nói, gã vừa móc ra mấy miếng nhai ngon lành, và kê bầu rượu vào miệng uống mấy hớp.
Hắn lại cười lớn, tiếng cười vang đi rất xa.
– Ha ... ha ... hảo tửu ...
Cử chỉ của gã muốn trêu chọc lão già trong nhà, tại sao gã đã đem rượu thịt về mà không ra đón.
Nhưng gã đã ăn hết ba miếng, và uống hết ba hớp rượu, vẫn không thấy lão già đâu.
Thật là chuyện khác thường, không giống như mọi bữa. Dương Tiểu Tà lẩm bẩm:
– Có chuyện gì rồi?
Dương Tiểu Tà mọi khi thường lấy chuyện này làm trò chơi, trêu chọc lão già, nhưng hôm nay có vẻ không linh nghiệm, nên gã buồn bã than:
– Có lẽ nào lão đầu tử không có trong nhà? Nếu vậy cũng được. Ta khỏi tốn kém gói thịt chó này. Không có lão thì ta càng đầy bụng.
Dương Tiểu Tà mở hé cửa ra, ló đầu nhìn vào trong, trông thấy lão già đang nằm ngủ say trên giường. Gã lớn tiếng:
– Té ra lão đầu đang ngủ say. Được! Ta ăn hết!
Gã nói rất to. Cốt ý muốn nhìn thấy lão già từ trên giường nhảy xuống cướp gói thịt chó của gã.
Nhưng chuyện không xảy ra như vậy. Lão già vẫn nằm im, như một xác chết.
Gã cau mày:
– Tại sao hôm nay kỳ lạ như vậy?
Qua một lúc, gã nheo mắt nghĩ thầm:
– Mọi hôm ta trêu ghẹo lão, hôm nay có lẽ lão muốn ghẹo ta chăng?
Nghĩ như vậy, Dương Tiểu Tà đắc ý nói lớn:
– Lão đầu! Đừng có làm trò đùa.
Vừa nói, gã vừa đi từng bước đến gần chiếc giường của lão già, cười hì hì ...
Lão già vẫn không nhúc nhích, chỉ thấy râu tóc bạc phơ, mình mặc áo màu xanh, da nhăn, má hóp, tướng mạo giống như một người bệnh nặng. Gương mặt của người chết.
Dương Tiểu Tà đưa tay sờ vào mũi, vào ngực, nói:
– Làm sao rồi? Lão đầu bệnh sao?
Lão già vẫn nằm yên ...
Dương Tiểu Tà mở to đôi mắt lẩm bẩm:
– Chết rồi? Tại sao kỳ vậy? Chẳng lẽ muốn chết thì chết? Không biết lão có làm trò gì không? Ồ ... mặc lão ...
Gã quay lưng uống thêm một hớp rượu, rồi bước tới để bầu rượu và gói thịt chó lên bàn, kéo chiếc bàn đến gần đầu giường, quỳ xuống, lấy tay chà lên hai lỗ mũi, đôi mắt nhìn chòng chọc vào lão già từ chân đến mớ tóc bạc.
Gã khấn vái:
– Lão đầu! Hãy hưởng vài miếng thịt chó này rồi sẽ đi chầu Diêm vương cũng chưa muộn.
Bỗng, đôi mắt hắn mở to lên:
– Phạch! Phạch! Phạch!
Gã đưa hai tay tát mạnh vào hai má của lão già hét:
– Lão đầu tử! Không ngờ có ngày hôm nay thân xác lão lọt vào tay ta. Đã mười mấy năm nay, ngày nào lão cũng hành hạ, đánh đập ta rất khổ sở. Hôm nay đã tới phiên ta rồi.
Lúc đầu gã có vẻ giận dữ, nhưng sau đó gã lại cười khoái trá, chứng tỏ tâm trạng của gã thay đổi rất bất thường.
Gã cười lớn, hai tay đập vào hay gò má lão già:
– Lão đầu! Lão chết không đúng lúc!
Vừa nói, gã vừa đánh mạnh vào mặt ông lão mỗi lúc một nhanh hơn.
Thực ra, Dương Tiểu Tà đã sống chung với lão già này trong túp lều tranh khá lâu, lẽ nào trong lúc tử biệt lại không có chút vui buồn?
Chỉ vì Dương Tiểu Tà là đứa trẻ thông minh lại có chút ít tà khí, không ai có thể qua mặt gã được.
Gã làm vậy chính là vì gã không tin lão già chết thực, mà chỉ là một trò chơi gạt gẫm gã thôi.
Tuy gã là đứa trẻ thông minh, nhưng lại không lo chuyện tập võ công, suốt ngày chỉ ham chơi, lừa gạt kẻ khác.
Chính lão già này cũng nhiều lần bị gã phỉnh gạt để làm trò đùa. Nên hôm nay gã biết chắc lão già đã lừa gạt gã để thử thách.
Bình thường trong túp nhà này, một già một trẻ luôn luôn có chuyện lừa gạt lẫn nhau để đấu trí. Hôm nay quả là một cuộc chơi quyết liệt.
Dương Tiểu Tà đánh lão già một lúc, cười hì hì:
– Lão đầu! Ta không phải muốn đánh lão đâu, nhưng mà lúc lão còn sống rất ranh mãnh, độc ác. Bây giờ lão chết xuống Diêm vương, e rằng tội lỗi của lão không bỏ qua được, phải bị Diêm vương cưa xương nấu dầu đấy.
Ta đánh lão ta cũng đau lòng, nhưng chắc chắn Diêm vương sẽ tha tội cho lão vì những tội ác của lão trên dương thế này đã được ta báo oán xong.
Gã tiếp.
– Lão đầu! Ta chỉ hy vọng ông hiểu rõ được lòng ta. Cứ yên tâm báo lại với Diêm vương là tội lỗi của lão đã được Dương Tiểu Tà xử lý rồi. Từng bữa ta sẽ đốt nhang cầu khấn Diêm vương nể mặt ta bỏ qua tội lỗi của lão.
Nói xong, Dương Tiểu Tà chắp tay sau lưng, chạy tới chạy lui, lúc than thở, lúc vui cười, có lúc lại lắc đầu:
– Lão đầu hãy chờ đợi để ta xem còn có gì dặn dò nữa hay không đã.
Im lặng một lúc, gã nói:
– Được rồi! Cứ tự ý đi.
Gã đến bên bàn cầm bút mực ...
Đây là lần thứ hai trong cuộc đời, bàn tay của Dương Tiểu Tà mới dính lại mực.
Gã hét lên một tiếng, đưa tay viết nhanh như bay, như có thần bút phụ vào.
Trên mặt giấy xuất hiện những dòng chữ ngoằn ngoèo như côn trùng, như vẽ bùa ma. Viết xong. Chính Dương Tiểu Tà cũng không biết được hắn viết cái gì.
Tấm bảng treo trước nhà chính tay gã đã viết ở lần cầm bút thứ nhất. Lúc đó, gã loay hoay mãi đến ba ngày mới viết xong. Lần này gã chỉ vun bút một lúc đã đầy cả một tấm giấy lớn.
Viết xong, gã chạy đến trước giường ông lão, nói:
– Không xong rồi! Ông chưa kịp nói gì đã bỏ đi, luôn cả Liên sơn đạo sĩ cũng chưa kịp mời đến. Bây giờ chỉ có Dương Tiểu Tà làm thay ông ta được rồi. Bản viết này tiễn chân ông tuy không đẹp nhưng đã ghi hết các bí ngữ. Ông phải từ từ nghiên cứu, tương lai cũng sẽ tìm ra tâm ý. Ta không được học nhiều nên viết không ra gì, xin tha thứ.
Gã than thở một lúc, lấy bản viết xếp lại, nhét vào miệng lão già, rồi chắp tay niệm Phật.
Gã khóc ra nước mắt, nhưng trong lòng không chút bi ai. Muốn cười thì cười, muốn khóc thì khóc.
Gã nói:
– Lão đầu! Tại sao ông nhẫn tâm như vậy? Ông bỏ ta lại đây rất cô đơn. Một ngày sống trên thế gian không chỗ nương tựa thì làm sao sống được? Lão đầu! Tuy ông hành hạ, đánh đập ta hàng ngày nhưng ta vẫn thấy rằng ông rất thương ta. Bây giờ không có người hành hạ, đánh đập ta nữa, ta buồn lắm.
Dương Tiểu Tà vừa nói xong, chạy ra cửa, ngay lúc đó lão già nằm trên giường rón rén cựa mình.
Rõ ràng lão già giả chết, dùng một công phu tuyệt học, bế khí để gạt Dương Tiểu Tà, dò xét tâm ý của gã.
Lão không dám cử động mạnh, sợ phát ra tiếng động làm Dương Tiểu Tà biết được. Nhưng lão cảm thấy hai gò má ê ẩm.
Lão đưa tay sờ hai gò má, than thầm:
– Tiểu tử này hạ thủ rất độc, không chút lưu tình ... Nhưng như vậy cũng được, gã không biết ta giả chết, gã đã bộc lộ thương tâm, hình như sự thật. Nhưng ... có phải gã lầm ... hay cố ý làm cho ta bỏ ý định lừa gạt của ta đối với gã ... Ôi! Ta lừa gạt gã cũng chỉ để làm cho gã hồi tâm suy nghĩ, cố gắng rèn luyện võ công mà thôi. Không ngờ gã lại đánh ta đến sưng cả hai gò má, với lời lẽ biện luận vô cùng quái dị. Không biết gã còn tiếp tục làm gì nữa đây. Đã vậy, ta phải giả chết đến cùng thử xem sao.
Lão già càng nghĩ càng có cảm giác thỏa mãn trước hành động quỷ quái của Dương Tiểu Tà.
Vừa nghĩ đến đây thì Dương Tiểu Tà đã quay vào. Lão già lập tức bế khí nằm yên.
Dương Tiểu Tà đưa mắt quan sát lão già một lần nữa, rồi bảo:
– Lão đầu! Ông chết thật không đúng lúc. Mùa này thời tiết đang lạnh. Ông phải mặc thêm quần áo, mà còn phải dùng củi khô đốt cho ấm thân.
Giọng nói của Dương Tiểu Tà rất chân thật.
Lão già nghe xong than thầm:
– Thôi rồi! Tiểu tử này tại sao phải suy nghĩ như vậy. Gã định dùng hỏa thiêu thì còn gì gạt gã được nữa. Trò chơi này thật xui xẻo ...
Chẳng bao lâu, Dương Tiểu Tà đã thay quần áo cho ông lão, lấy rượu rửa sạch mình mẩy. Trong lúc làm việc này, miệng gã luôn luôn ca hát, không có gì buồn bã cả.
Lão già cảm thấy rất kỳ quái, than thầm:
– Dương Tiểu Tà! Ta không biết phải làm thế nào để thấy được nỗi thương tâm và đau khổ của lòng ngươi. Rốt cuộc, ta vẫn thấy ngươi là đứa trẻ không biết buồn đau, khổ sở ...
Dương Tiểu Tà đã lau toàn thân của lão già, mặc mấy lần quần áo, rồi lấy ra bốn hột xí ngầu, nói:
– Lão đầu! Bữa nay thuận tay thử bói một lần. Nếu được số tốt, ta sẽ chôn cất lão tử tế, bằng không, ta chỉ lấy lửa đốt xác rồi ném xuống hồ Một Tháp là xong.
Như vậy, lão không làm phiền ta nhiều.
Nói xong, Dương Tiểu Tà cầm hột xí ngầu ném xuống đất nói:
– Bắt đầu!
Ba hột xí ngầu quay tít. Lúc dừng lại thì thấy một hột sáu nút, một hột ba nút, và một hột một nút.
Gã lắc đầu, kêu khổ:
– Mẹ kiếp! Lại là số mười.
Gã thất vọng, đôi mắt ứa lệ như một tên cờ bạc thua đã cầm hết đồ đạc.
Gã là một tên đại bợm về cờ bạc. Công phu ném xí ngầu của gã đã luyện đến mức tinh vi, thuộc vào hàng đệ nhất thiên hạ. Gã muốn cho xí ngầu ngã về số mấy cũng được. Chính vì vậy mà trước cửa nhà gã gắn tấm bảng đề bốn chữ “Thông thực tiểu trúc” để phô trương cái tài nghệ hiếm có đó. Gã bày trò để lừa gạt lão già.
Gã lượm ba hột xí ngầu bỏ vào túi, nói:
– Xin lỗi lão đầu! Hôm nay không phải ngày tốt. Nếu có cờ bạc chắc chắn sẽ thua. Như vậy, lão ráng chịu thống khổ một chút là xong chuyện. Ta phải lập tức siêu độ cho lão.
Gã ôm lão già như ôm một khúc củi đưa ra trước sân, dựng đứng tại một gốc cây, nói:
– Lão đầu! Lão muốn ta luyện phi đao không? Nếu ta không biểu diễn thì từ nay lão xuống âm phủ không còn cơ hội nào để xem đoạn “Tinh hải phi đao” này nữa.
Tiếng nói vừa dứt, thân mình Dương Tiểu Tà đã uốn cong một bên, dùng chiêu “Trường hồng quán nhật” phóng mình lên như một con chim én.
Hét lên một tiếng rất lớn, thân hình gã trong tư thế rất đẹp, đáp xuống giữa sân, và nói:
– Lão đầu! Bây giờ thì ta biểu diễn cho lão xem. Trước đây nhiều lần lão bắt ta biểu diễn chưởng lực, lần này ta biểu diễn phi đao.
Gã thò tay vào túi lấy ra mấy ngọn phi đao nhỏ và mỏng như lá liễu, nhìn lão già:
– Lão đầu! Lâu nay lão chê ta lười biếng, không chịu luyện võ công. Lần này nếu có xâm phạm đến thân xác của lão thì đó chỉ là vì sự sơ sót, không cố ý. Bây giờ lão là một thây ma, như vậy lão đâu còn sợ chết.
Lão già tuy nghe được lời nói của Dương Tiểu Tà, nhưng vẫn cứ nhẫn nại, bế khí không cử động.
Dương Tiểu Tà quay mình một vòng, vung tay lên, phi đao loang loáng bay xa.
– Phựt!
Chiếc phi đao thứ nhất mỏng như chiếc lá bay cắm sát nơi vùng tóc bạc của lão già, ghim vào thân cây rất chính xác.
Gã reo lên:
– Không sai! Không sai! May mắn không làm hại đến xác chết của lão.
Lập tức, gã tiếp tục phóng ra một lúc bảy chiếc phi đao. Thân mình Dương Tiểu Tà bay lên, đáp xuống như một cánh bướm, biểu diễn nhiều cách khác nhau.
Cho đến chiếc phi đao thứ bảy, gã reo to:
– Ngưng rồi!
Gã phi thân xuống mặt đất, cảm giác thất vọng.
Chỉ thấy hai cây phi đao cuối cùng đâm gần mái tóc lão sai mất một ly, suýt cắt đứt lỗ tai.
Gã nói lớn:
– Xin lỗi! Xin lỗi! Chuyện này đối với ta rất bình thường, nhưng thường ngày lão đã mắng ta nhiều lần, chê ta luyện phi đao không giỏi, ngày sau ra giang hồ không thể kiếm cơm ăn. Hôm nay lão còn khen chê gì nữa chứ? Vậy là lão an lòng nơi âm phủ rồi. Ta thì chẳng thù oán ai, cũng không ai thù oán ta. Môn phi đao này chỉ để làm trò vui cho thiên hạ thôi, lão có biết không?
Gã nhổ hết các cây phi đao, chỉ để chừa lại một cây cuối cùng găm sát mái tóc bạc phơ của lão già.
Bỗng gã khoái chí, nói lớn:
– Phải rồi! Ta quên nói cho lão biết, lão không cần đến địa ngục, chỉ cần ta bắt lão biến thành hòa thượng là lão sẽ được đến Tây thiên, yết kiến Phật Như Lai rồi.
Gã cầm lưỡi dao.
– Xạch ... Xạch ... Xạch ...
Bàn tay gã rất lẹ, phút chốc đã cạo đầu ông lão đến sạch bóng.
– Phạch! Phạch!
Dương Tiểu Tà đánh hai bàn tay vào đầu ông lão, cười nói:
– Thấy sọ ông vẫn còn rất tròn.
Sau đó, Dương Tiểu Tà lấy dầu xoa vào đầu trọc lão già đến nhẵn bóng, rồi cười lên khoái trá:
– Được rồi, Ta cũng không còn nhìn ra lão đầu nữa. Phật Như Lai nhất định sẽ tưởng rằng lão là đệ tử của Thiếu Lâm đấy.
– Phạch!
Gã đánh thêm vào đầu lão già một cái nữa, rồi nói:
– Xong rồi! Chúng ta phải cử hành lễ an táng.
Dương Tiểu Tà lượm một số củi khô chất ngoài sân, ôm lão già bỏ lên đống củi, quay vào nhà lấy chén đĩa, nồi, bỏ thịt chó vào một cái đĩa.
Tất cả chuẩn bị xong, gã bày ra trước mặt lão già, lấy nhang đốt cắm dưới đất, lạy bốn lạy, rồi thuận tay uống lén chén rượu, sau đó cầm chiếc nồi lên, lấy cây gõ:
– Tung ... tung ... tung ...
Nét mặt gã rất trang nghiêm khi gõ đáy nồi.
Bấy giờ đã quá nửa đêm.
Gã vụt la lên:
– Hỏa táng! Lão đầu! Lão siêu thoát đi!
Gã lấy số rượu còn lại, đổ lên đống củi, đốt lửa lên, chuẩn bị hỏa thiêu lão già.
Lão già vẫn không cử động. Dương Tiểu Tà cũng không nhúc nhích.
Dương Tiểu Tà nhíu mày:
– Ồ! Có đúng lão đã chết thật hay không?
Ngọn lửa đã cháy đến quần áo của lão già, lòng Dương Tiểu Tà cảm thấy lo lắng hối hận, tay chân gã luống cuống.
Bỗng lão già đứng dậy, nhảy ra khỏi đống lửa, nhìn về phía Dương Tiểu Tà phóng tới.
Dương Tiểu Tà kinh hãi, vừa chạy vừa la lên:
– Ma ... ma ... ma ...
Lão già rượt theo bén gót ...
Lúc đầu Dương Tiểu Tà tưởng là thấy ma, chạy trốn rất lẹ, nhưng sau đó gã quay lại nhìn thấy lão già hai tay dập tắt ngọn lửa trên mình, nên gã bớt sợ, nói:
– Lão đầu! Té ra ông giả chết. Ta tưởng rằng ông đã biến thành thây ma. Bây giờ đừng có rượt theo nữa. Chúng ta ngồi xuống nói chuyện.
Lão già hét:
– Nghịch tử! Ta giả chết thử xem. Không ngờ ngươi đối xử thân xác ta như vậy.
Lão già vừa giận dữ, đuổi theo.
Một người trước, một người sau đuổi nhau khắp chân núi.
Dương Tiểu Tà ngoái đầu lại:
– Lão đầu! Tôi không cố ý hủy hoại thể xác của ông. Ông không thấy tôi khóc đến đỏ con mắt hay sao? Đồng thời, tôi cũng sợ ông xuống âm phủ bị trừng phạt, nên phải đánh ông. Ông phải hiểu rõ nỗi khổ tâm của tôi chớ.
Lão già vừa đuổi theo, vừa hậm hực:
– Tiểu tử, ai cần ngươi khóc? Ngươi lấy ơn trả oán ... Mọi ngày ta đối xử với ngươi như thế sao?
– Mọi ngày thì ông đánh tôi sưng cả mặt. Cơ hội này tôi không lột da ông là may mắn rồi. Lão đầu! Như vậy không nên trách tôi, mà phải thấy rõ lòng thương của tôi.
Lão già hét:
– Câm miệng! Chính ngươi dùng biện pháp này chỉ vì thấy ta chưa chết, nên cố ý đùa cợt ...
Dương Tiểu Tà cãi lại:
– Ông đừng nói vậy. Nếu tôi không dùng cách đó thì còn biết dùng cách nào hơn. Nếu ông chết thật, Tiểu Tà này làm sao sống trên thế gian đây. Ông nghĩ xem, có chuyện nào ông giao phó mà tôi không làm tròn.
Tuy nói vậy, nhưng Dương Tiểu Tà vẫn thấy năn nỉ không xong, vì lão già chưa hết cơn giận dữ, nên tiếp tục chạy nhanh.
– Tiểu tử! Dù sao ngươi cũng không được cạo đầu ta làm hòa thượng.
Dương Tiểu Tà nói tiếp:
– Lão đầu! Nếu ông không muốn làm hòa thượng thì bị lửa đốt cũng thành hòa thượng. Vậy không phải cùng một lúc trọc đầu sao?
Lão già hét:
– Tiểu tử! Ngươi đã lấy thân xác ta làm trò chơi trêu cợt.
Dương Tiểu Tà nói:
– Không phải như vậy đâu. Chỉ vì tôi không muốn ông chết xuống địa ngục.
Tôi làm như vậy tất cả cũng vì muốn cứu ông.
Dương Tiểu Tà nghĩ đến câu chuyện vừa rồi muốn cười lên, nhưng chỉ vì lúc này không được phép cười.
Lão già nói:
– Ta không cần tìm hiểu ý ngươi ra sao, nhưng hôm nay nhất định ta phải đánh ngươi một trận.
Tiếng nói của lão già có vẻ nghiêm trọng, nhưng Tiểu Tà thấy lão không chịu bỏ qua, nên cũng không nhịn.
Gã nói:
– Lão đầu! Tôi làm tất cả cũng vì ông! Ai ngờ ông giả chết gạt lấy nước mắt của tôi. Từ khi hiểu biết đến nay tôi chưa khóc ai. Ông là người thứ nhất tôi đã khóc, ông vẫn chưa vừa lòng hay sao? Đừng có nói cạo trọc đầu, dù cho người khác cạo trọc mười cái đầu như vậy tôi vẫn không khóc một tiếng. Thôi được rồi!
Nếu ông có bản lãnh thì cứ đuổi theo tôi. Chỉ cần ông bắt được tôi, tự ý ông muốn làm gì cũng được.
Dương Tiểu Tà cậy có tài chạy giỏi hơn ai hết, không dùng khinh công mà chạy như bay. Đó là do thiên phú tự nhiên. Từ lúc nhỏ gã đã chạy cho người ta đuổi theo, nhưng chưa một ai bắt kịp gã. Gần đây, lão già lại dùng kim châm độ huyệt, phương pháp đả thông huyệt đạo, làm cho gã không giống người bình thường, không thở bằng mũi mà bằng lỗ chân lông. Vì vậy trong thiên hạ không có người nào chạy mau hơn gã được.
Lão già giận hét:
– Tiểu tử! Ngươi mới học được chút đỉnh đã khoe khoang. Ta phải bắt ngươi đem về đánh một trận nên thân để ngươi thấy được trời cao đất rộng.
Lão già vận dụng chân khí, lập tức phóng mình về hướng Dương Tiểu Tà, tay phải vung lên “Đại tứ chỉ” dùng cách không điểm huyệt, nhắm vào đùi sau chân trái của Dương Tiểu Tà điểm tới.
Dương Tiểu Tà cảm giác thân mình rúng động, đằng sau chân trái tê liệt, nên đã chậm một bước, bị lão già truy đến gần hai bước.
Lão già tiếp tục dùng phương pháp cách không điểm huyệt ép đến gần.
Dương Tiểu Tà bị điểm huyệt Khúc tuyền tê cứng. Hai lần cảm giác không ổn, gã tính quay thân chạy tiếp, nhưng không may đã đến trước bờ suối, nơi này là chỗ tận cùng.
Lúc trước, gã đã từng nhảy theo dòng suối mà xuống, nhưng lần này vì chân bị điểm huyệt, gã có chút ít sợ hãi.
Gã nghĩ thầm:
– Tại sao lại chạy vào con đường này. Thật là xui xẻo!
Tiểu Tà thấy chỉ chậm một bước là bị lão già ném kim châm tới điểm huyệt.
Gã chỉ còn có cách liều mạng hướng về phía núi cao chạy tới.
Nhưng một luồng hào quang phóng tới, huyệt Khúc Tuyền của gã đã bị kim châm trúng.
Dương Tiểu Tà cả kinh, quay thân lại vung ra một chưởng.
Một cây phi đao bắn vào vai phải của lão già.
Lão né qua bên trái, tay phải dùng chỉ công đánh qua.
Vèo!
Phi đao bị đánh trượt đi. Tức thì lão già tung ra bảy cây kim châm, chia nhau hướng về các huyệt đạo Dương Tiểu Tà bắn tới.
Dương Tiểu Tà cảm thấy huyệt Khúc tuyền tê cứng, thân thể lảo đảo mấy lần.
Gã định tiếp tục chạy về bên phải, tức thì một bàn tay đã nắm được đầu tóc gã, làm cho gã không còn nhúc nhích được, tê liệt nằm xuống đất.
Lão già cười lớn:
– Ha ... ha ... muốn bắt được ngươi không phải dễ dàng gì.
Dương Tiểu Tà nói:
– Lão đầu! Ông dùng ám toán bắt người ta, như thế có gì là anh hùng đâu?
Lão già nói:
– Nếu ta không làm như vậy thì bắt ngươi sao được?
Dương Tiểu Tà lắc đầu:
– Đó không phải là bản lĩnh chân chính. Có gì mà ông đắc ý? Ông còn dám tự xưng là đại hiệp, thật xấu hổ.
Dương Tiểu Tà lần này phải bị đánh một trận rồi. Nhưng gã nghĩ trước đây lão già mỗi ngày đã đánh gã ba lần thì có gì phải sợ hãi nữa.
Lão già nói:
– Thiên hạ trừ ta ra không ai bắt được ngươi.
Dương Tiểu Tà nói:
– Cái gì thiên hạ trừ ông ra? Ông không biết xấu hổ. Nếu ông không dùng kim châm tiếp tục phóng vào huyệt Khúc tuyền làm cho tôi tê liệt thì ông không có cơ hội này.
Lão già bắt Tiểu Tà đem trở lại túp lều cũ.
Dương Tiểu Tà tức giận:
– Ông tưởng rằng hôm nay ông đã khống chế được tôi hay sao? Gừng già thì lúc nào cũng cay ... Nhưng hôm nay không phải tôi thua trí ông đâu. Nếu tôi không bị ông dùng kim châm điểm huyệt thì đừng mong bắt được tôi.
Lão già cười lớn:
– Hà ... hà ... ngươi chỉ có tài cờ bạc và chạy trốn, còn công phu võ học thì chẳng hơn ai. Thật chẳng có gì hứng thú để khoe khoang.
Dương Tiểu Tà trề môi:
– Lão đầu! Cờ bạc có gì là không tốt? Chính nhờ cái nghề cờ bạc đó mà tôi đã đem rượu thịt về đây hằng ngày để sinh sống. Tôi đã có gần mười năm kinh nghiệm trong nghề, tôi nghĩ rằng công phu luyện tập đó đứng vào hàng đệ nhất cao thủ. Tấm bảng treo trước nhà đã nói lên điều đó.
Lão già chậm rãi nhổ mấy cây kim châm nơi huyệt Khúc tuyền cho Dương Tiểu Tà, đồng thời giải khai huyệt đạo và nói:
– Tiểu Tà! Đừng làm trò nữa. Ta đã từng làm hòa thượng rồi ... Hôm nay ta cũng không phạt ngươi về cái tội cạo trọc đầu ta. Chỉ ân hận là ta đã làm một trò đùa mà để cho ngươi biết được. Tại sao ngươi biết ta giả chết?
Tiểu Tà cười hì hì:
– Rất đơn giản. Ông quên rằng tôi là đứa bé đã từng giết chó để ăn thịt. Một con chó chết khác với một con chó chưa chết.
Lão già hỏi:
– Ngươi căn cứ vào đâu mà nói như vậy?
Tiểu Tà nói:
– Lúc đầu tôi thấy ông nằm, chưa có suy đoán gì, nhưng sau đó tôi lấy tay sờ vào lỗ mũi và trên da thịt. Trong người ông có hiện tượng co rút, như vậy, chứng tỏ là ông chưa chết.
Lão già nói:
– Như vậy là sao?
Tiểu Tà cười nói:
– Mỗi lúc giết chó, chỉ cần chó đứt hơi, thì trong bụng của chó chất bẩn tiết ra, nhưng ông không có. Như vậy là ông sơ hở.
Lão già gật gù:
– Té ra là như vậy! Ta sơ hở một chút nên có làm hòa thượng cũng không có gì oan ức.
Lão già cười lên một hơi dài, cầm bầu rượu của Tiểu Tà uống liên tiếp mấy hớp, rồi nói:
– Hôm nay ta phải say một bữa mới được.
Tiểu Tà can:
– Lão đầu! Hôm nay đừng uống say. Tôi cạo đầu để ông làm hòa thượng cũng đủ vui rồi.
– Không lẽ ngươi muốn ta vui thú mãi với cái đầu trọc này sao? Có gì vui thú đâu?
– Nếu không làm hòa thượng thì làm ni cô.
Lão già vung tay hướng về phía Dương Tiểu Tà đánh tới.
– Phạch!
Tiểu Tà không né.
Hai người cùng cười lớn.
Không phải Dương Tiểu Tà cố ý không né, chỉ vì gã đã từng bị lão già đánh đập quen rồi. Còn lão già thì muốn luyện cho thân thể Tiểu Tà mỗi ngày ba lần đánh ba trận, sau đó, dùng kim châm độ huyệt, bắt Tiểu Tà ngâm mình vào thùng nước thuốc, làm cho thân thể gã chịu đựng mọi đả kích từ bên ngoài tác động đến cơ thể.
Cứ mỗi ngày, lão già đánh Tiểu Tà như vậy đã gần mười năm. Lúc đầu Tiểu Tà còn sợ đau, nhưng bây giờ không bị đánh, không bị ngâm thuốc thì không chịu nổi.
Tiểu Tà xoa ngực:
– Lão đầu! Ông ăn uống đi! Đã đùa hết nửa ngày rồi. Tôi phải nghỉ ngơi, nếu không hai chân có vẻ khó chịu.
Nói xong Tiểu Tà chạy lại nằm lên giường.
Lão già nói:
– Đừng làm biếng! Lúc trước ta bảo ngươi muốn ngủ thì làm sao? Nếu không làm đúng cách thì đừng mong ta bỏ qua.
Tiểu Tà dạ một tiếng, háy mắt nhìn lão già rồi đứng dậy cầm hai cái ly, một cái để ở đầu giường, một cái để dưới chân giường.
Gã nhảy phóc lên, nằm đúng vào giữa khoảng cách hai cái ly. Một cái gối trên đầu, một cái kê dưới chân, lưng không đụng đến mặt giường.
Té ra lão già lâu nay đã bắt Tiểu Tà luyện một công phu rất kỳ lạ. Gã phải vận dụng chân khí toàn thân để bảo trì cân bằng thể xác trong lúc ngủ.
Lão già ngồi uống rượu một mình, suy nghĩ:
– Luyện công phu đã xong rồi, chỉ vì hỏa hầu chưa đủ mà tiểu tử này thì không nhiệt tâm, chỉ biết được thì không chịu cố công nghiên cứu. Chuyện khác thường thì có thể dùng áp lực bắt buộc, nhưng nội lực thì không thể cưỡng bức.
Nhưng võ công mà không có nội lực thì làm sao giao đấu với các đối thủ. Không biết làm cách nào cho gã say mê võ công. Cũng không biết lúc nào gã thực tình luyện tập.
Lão già cảm thấy như lão đã làm một cái gì không đúng cách. Lão nhủ thầm:
– Tiểu tử này bản chất thông minh, cốt khí phi phàm. Chỉ vì gã chưa bao giờ gặp hoàn cảnh khổ đau, nhục nhã, lại mang tính khí khôi hài trong người, thích vui đùa, còn rèn luyện võ công thì ...
Ngay cả hai tiếng “Võ lâm” gã cũng chỉ hiểu một cách mơ màng. Vậy phải để hắn xuất thân ngoài giang hồ, nếm mùi cam khổ thì gã mới có thể thay đổi tính tình của gã được.
Vậy ta cho gã thêm một vài tháng nữa, dùng kim châm độ huyệt cho hoàn chỉnh, sau đó cho gã hành hiệp giang hồ.
Trong lòng lão già có sắn một dự kiến, nên ngồi uống rượu rất thích thú ...