Chương 15
Tác giả: Maxime Chattam
Juliette liên tục trở mình trên giường trong phòng ngủ của khách. Sau khi đã chạy trốn cánh nhà báo, cô đến trú tạm ở nhà Camelia và ngủ qua đêm tại đó. Cô không biết chính xác sau đây sẽ phải làm gì, rõ ràng là cô không thể trốn chạy báo chí mãi được, sớm hay muộn cô cũng phải trở về nhà mình, nhưng hiện tại cô cảm thấy không đủ dũng cảm. Không hoàn toàn vì sự ầm ĩ của báo chí, mà chủ yếu là vì những câu hỏi sẽ đặt ra cho cô, cô sợ nỗi đau lại thức tỉnh và sợ rơi vào một dạng của chứng sợ không gian rộng kịch phát khiến cô không dám ra khỏi ngôi nhà. Cô đã phải chịu đau khổ và buồn bã và đã chiến đấu khá lâu để tạo lại cho mình sức khỏe tâm thần và niềm tin vào người khác, không thể tin nổi là giờ đây tất cả sẽ tan tành.
Như mọi khi, Camelia dang tay đón tiếp cô ân cần, cho cô một chỗ dựa vững chắc. Và cũng như mọi khi, Camelia biết tỏ ra nghiêm túc và động viên lúc đầu sau đó khéo léo nói chuyện hài hước để Juliette bớt căng thẳng. Cuối cùng, cả hai cô gái trẻ đã cười rất nhiều, và vì hôm sau không phải đến trường nên Juliette đã uống những ly cocktail mà Camelia mời cô. Cùng với những tràng cười như điên và rượu cocktail, buổi tối kết thúc nhanh chóng khi cả hai đều mệt mỏi.
Hơi choáng váng vì rượu, Juliette nghĩ sẽ ngủ ngay khi đặt lưng xuống giường nhưng không phải thế. Cô cảm thấy mệt lử, kiệt sức vì các sự kiện mới đây, nhưng không thể khiến đầu óc lang thang đến với xứ sở của những giấc mơ được. Đầu đặt trên gối, cô lại nghĩ đến cậu bạn có tên Thomas mà cô đã đuổi cổ chiều nay. Cậu ta không muốn điều gì xấu cho cô cả, ngược lại, cô cảm nhận được lòng tốt trong cách xử sự của cậu ta, tất cả những gì cậu ta mong muốn là giúp đỡ cô. Và cô đã đuổi cậu ta đi. Đúng là cô cần phải kiểm soát mình, nhất là không được để cảm xúc, nỗi sợ hãi và chứng cuồng ám điều khiển trí óc. Rốt cuộc, chuyện gì đang xảy ra vậy? Một gã điên thích giết phụ nữ đúng theo cách của Leland Beaumont? Một kẻ khùng, một copycat nếu gọi theo thuật ngữ chính xác. Nhưng đó không phải là Leland Beaumont, hắn đã chết và đã bị chôn từ cách đây hơn một năm.
Juliette mở mắt. Căn phòng tối om, toàn bộ ngôi nhà chìm trong im lặng, Camelia hẳn đã ngủ được ít nhất nửa tiếng rồi.
Cô ngồi trên giường, bật ngọn đèn ngủ đầu giường. Biết rằng không thể ngủ được ngay, cô lấy cuốn tiểu thuyết mang theo trong túi ra. Một cuốn sách của Davod Lodge. Cô không biết tại sao mình lại thích các tiểu thuyết gia Anh đến thế, nhưng đó là những tác giả cô đọc say sưa nhất. David Lodge, Nick Hornby hay Ken Follet…Cô tìm thấy ở đó cách viết thông minh xa rời mọi tham vọng, những cuốn tiểu thuyết này nói về cuộc sống, đôi khi với lời khẳng định xứng đáng là những câu châm ngôn vĩ đại nhất, nhưng không tự phụ, không tham vọng. Cô đắm chìm trong câu chuyện về một thầy giáo người Anh trong cuộc cách mạng tình dục vào cuối những năm 1960 ở Mỹ, nhưng cũng không tìm lại được nụ cười.
Đọc được vài trang, cô nhận ra rằng mắt cô lướt trên các hàng chữ, nhưng đầu óc cô không nhìn thấy chúng. Cô đang ở nơi khác.
Cô lại nghĩ đến chuyện xảy ra tối hôm qua, đến người phụ nữ được tìm thấy đã chết trong rừng. Cô không thôi trằn trọc trên giường, cô cảm thấy khó ở. Cô muốn biết liệu có phải, giống như các phương tiện truyền thông đã loan tin, là cô gái trẻ đó cũng bị cắt tay như các nạn nhân của Đao phủ Portland hay không. Câu hỏi này khiến cô lo lắng, và tồi tệ hơn nữa, khiến cô bị ám ảnh.
Cô muốn biết chính xác.
Liệu đây có thực sự là một copycat bắt chước cách hành động của Leland Beaumont hay chỉ là sản phẩm tưởng tượng của các nhà báo?
Nhưng người duy nhất có thể trả lời được câu hỏi này hoặc ít nhất có thể biết thông tin là Joshua Brolin. Cô không thể quấy rầy anh mãi được, anh có cuộc sống riêng mà cô phải tôn trọng. Thế nhưng anh đã đến thăm cô chỉ sau một cú điện thoại, họ đã chuyện trò khá lâu trong đêm và ngủ trong cùng một phòng. Dường như điều này đủ để cô gọi cho anh, một kiểu tình bạn, cho dù rất mong manh.
Nghĩ tới đây, Juliette biết rằng cô sẽ gọi cho Brolin ngay hôm sau.
Cô không có gì nhiều để hỏi anh cả, cô chỉ cần biết.
Leland Beaumont đã chết.
Nhưng có lẽ hồn ma của hắn thì chưa.