Chương 37
Tác giả: Maxime Chattam
Hai tay đút túi, Joshua Brolin đi bộ trong khu Broadway. Gió lạnh từ phía bắc thổi mạnh trên đường phố, sau khi đi dọc sông Willamette, anh vừa đi xuyên qua trung tâm thành phố vừa hát thật to cho đến đường cao tốc số 5. Ở đó, anh chìm trong tiếng ầm ầm của động cơ xe cộ.
Đầu tóc rối tung trong cơn gió mạnh, Brolin rụt đầu trong cổ chiếc áo vest da. Anh đi ra ngoài với mục đích chính không phải là ăn gì đó, mà là để gột rửa cảm giác ngột ngạt xâm chiếm anh từ sáng nay. Lớp màng ẩm ướt của hơi nước và của cái chết vẫn bám chặt trên da anh. Mỗi khi chớp mắt, anh lại nhìn thấy căn phòng tối đen đó và ánh mắt của cô gái, ánh mắt chĩa thẳng vào anh. Cô van xin anh, cầu khẩn anh làm gì đó, và cho tới bây giờ, anh vẫn còn khó tin rằng cô gái đã chết khi anh phát hiện ra cô. Cái chết xảy đến với cô tàn nhẫn tới mức cô sững sờ thu hết sự sống vào ánh mắt, giống như khi người ta ấn nút “pause” trên băng video.
Anh nuôi ý định trở về đi tắm ngay để xua bỏ lớp hơi chết chóc dính trên người, nhưng anh biết rằng việc đó không có tác dụng gì cả, mùi hôi thối đã ngấm vào người anh.
Gió đập vào má anh.
“Mát thật đấy, anh tự nhủ. Mùa đông đã tới đòi phần thời gian của nó.”
Đi qua trước quán Starbucks Coffee, Brolin lưỡng lự định bước vào. Nhiều người cùng tổ với anh thường tới đây để thư giãn 1 chút với cốc café nóng trong tay. Rồi anh thay đổi ý định, anh muốn gọi cho mẹ để biết tin tức, nếu ăn thật nhanh, anh có thể tập trung nghiên cứu hồ sơ sau đó 1 tiếng.
Ở góc đường Broadway và Taylor, anh dừng lại cạnh 1 người bán hot-dog và đứng vào sau chiếc xe bằng sắt, từ xe tỏa ra những cột khói mờ hơi mỡ và đường.
Người bán hàng, cao lớn, râu ria lởm chởm, với nước da và giọng nói của người Mexico, lại gần anh ngay lập tức.
- Gió quá nhỉ, đúng không?
Brolin chỉ gật đầu.
- Cứ như trong phim về thảm họa ấy! Anh chàng Mexico cao lớn nói tiếp. Anh ăn gì?
- 1 hot-dog với 2 xúc xích.
Trông dáng người có vẻ chậm chạp, nhưng người bán hàng lại rất nhanh nhẹn lấy ra 2 chiếc xúc xích đang bốc khói và đặt vào 1 chiếc bánh đã rạch bụng.
- Đây thưa sếp. Hai đô la.
Brolin trả tiền rồi rưới đầy sốt cà chua lên bánh mì.
- Có vẻ không ổn lắm, sếp ạ. Chuyện đàn bà, đúng không?
Brolin ra hiệu không phải.
- Không sao, chỉ vì gió thôi…
- Không nói dối được tôi đâu! Tôi thấy rõ ràng có chuyện không ổn.
Anh chàng Mexico xoa xoa tay như thể sắp ký kết được 1 vụ làm ăn béo bở.
- Này, anh ta tiếp tục, tôi tin chắc là vì đàn bà!
Brolin cười:
- Không. Không có đàn bà.
- Không có đàn bà ư? Anh ta vừa kêu lên vừa mở to mắt. Nhưng đó lại chính là điều không ổn! Anh cần phải tìm lấy 1 cô gái!
Brolin suýt nữa nghẹn miếng bánh.
- Không liên quan gì cả….
- Thế thì vì công việc! Công việc không thuận lợi ư?
Quả là 1 người bán hàng lắm mồm. Brolin nhớ lại những chuyến đi New York của anh. Ở đó lái xe taxi nói liên mồm, nhưng anh vừa gặp người còn tệ hơn!
- Cứ cho là thế đi, anh đành đồng tình.
Anh chàng bán hàng người Mexico trịnh trọng giơ cao 1 ngón tay.
- Thế anh có biết tại sao công việc lại khó khăn không, sếp? Vì anh chỉ có 1 mình trên đời! Có 2 người sẽ dễ dàng hơn nhiều, sẽ ít rủi ro hơn! Cả 2 người cùng đảm đương cuộc sống. Đó chính là bí mật: không chuốc lấy những rủi ro vô nghĩa!
Brolin nuốt miếng cuối cùng với hy vọng có thể đi tiếp 1 mình. “Nếu mình không đi bây giờ, anh ta sẽ giữ mình lại đến tối mất”, anh nghĩ.
Người bán hàng tiếp tục màn độc thoại:
- Tôi đảm bảo với anh đấy, thứ mà anh cần chính là 1 cô gái! Nếu anh muốn được giúp đỡ, thì anh tôi có một ….
Một tia sáng bỗng vụt lên trong đầu Brolin.
- Anh vừa nói gì thế?
Anh chàng Mexico nhìn anh soi mói.
- Sao, gì cơ? Anh tôi có 1 quán bar nhỏ, không phải…
- Không phải thế, Brolin ngắt lời. Trước đó cơ.
- Trước đó ư? Anh chàng Mexico cao lớn ngạc nhiên. A! Không nên chuốc lấy rủi ro vô nghĩa! Đây là khẩu hiệu của tôi. Nhưng nếu anh muốn, anh có thể sử dụng….
Nhưng Brolin không nghe anh ta nói nữa.
Một ý nghĩ khiến anh băn khoăn. 1 trong những trực giác của cảnh sát hay của chuyên gia mô tả tâm lý dần dần biến thành niềm tin.
Anh bỏ mặc người bán hot-dog ở đó mà không nói lời nào nữa rồi vội vã chạy ngược gió. Trong khi bước chân dẫn anh chạy như bay về phía trụ sở cảnh sát trung tâm, Brolin vạch lại đường đi của kẻ giết người. Theo các chỉ dẫn mà anh biết.
Anh đã nắm được thứ gì đó.
Giọng nói của anh chàng Mexico vang vang trong đầu anh: “Không nên chuốc lấy những rủi ro vô nghĩa.”
Họ đã nhầm về chiếc xe.