Chương 39
Tác giả: Maxime Chattam
Chắc chắn là bệnh viện Shriners hoàn toàn có thể tạo cảm hứng cho 1 trong những cuốn tiểu thuyết của Shirley Jackson nếu bà bắt gặp cái bóng tối tăm của nó. Không phải vì kiến trúc gớm ghiếc hay dịch vụ chăm sóc tồi tệ - nhất định không phải như thế - mà đó là một cảm giác không thể cắt nghĩa được đập vào võng mạc. Với các cửa sổ bất tận và những bức tường bẩn thỉu, dưới bề ngoài mất mỹ quan đó, tất cả thể hiện một tình trạng khổ sở giả tạo. Khi Brolin thấy nó hiện ra ở khúc ngoặt của đường Jackson Park, anh không nhận ra đây là một tòa nhà y tế, mà chỉ thấy mùi hôi của phòng để xác, tiếng òng ọc của các chất lỏng trong cơ thể ở khu phòng mổ hay mũi kim nhọn của ống tiêm cắm sâu trong thịt để vào ven. Không thể giải thích được nguồn gốc của những hình ảnh ấy, anh đã thấy chúng hiện ra sau chỗ ngoặt. Đây chính là tác động xấu của Shriners.
Brolin đi tiếp đến bãi đỗ xe rộng mênh mông ngay bên cạnh.
- Rẽ phải, Salhindro nói. Sẽ logic hơn khi hung thủ đỗ xe ở công cộng chứ không phải khu dành cho nhân viên. Kín đáo hơn.
Chiếc Mustang rẽ phải và lần lượt đi qua khắp các con đường nhỏ. Bãi đỗ xe rộng mênh mông vừa dành cho bệnh nhân, khách tới thăm, vừa dành cho các sinh viên của trường đại học Y nằm bên kia đường.
Những chiếc xe ngủ dưới ánh mặt trời tháng Mười nhàn nhạt tạo thành một hình ghép khá ấn tượng. Nhìn từ máy bay, bức tranh ghép lộng lẫy nhiều màu sắc này hẳn phải khiến người ta ngây ngất, Salhindro nhận xét.
Đằng xa, đèn pha sáng rực của một chiếc xe cứu thương khiến họ chú ý. Trước phòng cấp cứu, các y tá vừa chạy thật nhanh vừa đẩy một chiếc cáng. Từ cửa sau của xe cứu thương hai người mặc đồng phục màu xanh lam đặc trưng cho công việc của họ lao ra và đẩy chiếc cáng bên trên là một người bị thương đang kêu gào, quằn quại vì đau. Tấm vải phủ màu trắng không đủ để che hết các vết đỏ trên ngực anh ta.
- Cho dù chết kiểu gì, tôi cũng không muốn kết thúc như thế này, Salhindro thốt lên, giọng đột ngột yếu đi.
- Kết thúc như thế nào? Trên cáng ư?
- Không, trong bệnh viện. La hét như tất cả mọi người, đi tiểu ra máu, cảm thấy cơn hoảng loạn dâng trào trong khi vẫn nhận thức được cái chết sắp xảy đến. Xung quanh anh là những người tận tụy, chắc chắn rồi, nhưng cũng có không ít người trong nghề y mà với họ cái chết của anh chỉ là thêm một cái chết Vô Danh nữa mà thôi. Tôi muốn một cái chết mang ý nghĩa cá nhân, trung tâm là tôi, anh hiểu không. Một cái chết thực sự tập trung vào con người nhỏ bé của tôi, với những người cùng ý thức với tôi rằng thế là kết thúc, rằng tôi ra đi. Tôi không muốn một cái chết chuyên nghiệp như người ta làm hiện nay, nó nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Brolin rời mắt khỏi hàng xe đang đỗ một giây để nhìn lại ông bạn.
- Anh có hay nghĩ đến cái chết của mình không?
- Đôi khi.
Salhindro không rời mắt khỏi cảnh tượng đó.
- Khi có tuổi, người ta nghĩ tới nó nhiều hơn, ông nói thêm. Sau nửa thế kỷ, chuyện đó bắt đầu trở nên quan trọng, nhất là với người có cách sống như tôi… Cách sống không ra gì.
Đằng xa, nhóm y tá biến mất cùng với người bị thương: một giây sau, chiếc xe cứu thương tắt đèn pha và lại lên đường. Cảnh tượng diễn ra thật ngắn ngủi, chớp nhoáng và giờ chỉ còn là một ký ức mờ mịt.
- Cách đây hai tuần, tôi đến nhà anh tôi ăn một bữa thịt nướng, Salhindro nói tiếp. Cậu biết đấy, ông anh làm việc ở EPA16 ấy mà. Trên một bức tường, tôi thấy một cái khung có dòng chữ thêu: “Nếu một con người thất bại trong cuộc sống gia đình, thì anh ta cũng thất bại trong cuộc sống.”
Ông cười khô khốc, mỉa mai, khiến cái bụng lắc lư bên trên thắt lưng.
- Cậu biết không, tôi đứng đó để nhìn cái khung khốn kiếp ấy trong mười phút, cho tới khi Dolly tới tìm tôi. Cô ấy hỏi thăm sức khỏe của tôi rồi chúng tôi tới chỗ ông anh và gia đình nhỏ của anh ấy. Cái khung dở hơi ấy được treo trên tường đến mười năm rồi nhưng đó là lần đầu tiên tôi để ý tới nó. Một thông điệp, như một dấu hiệu.
Salhindro nhìn mình trong gương chiếu hậu.
- Cái khung ngớ ngẩn, ông nói… Đúng là một thứ rất sinh thái!
Brolin quan sát các xe đang đỗ và chỉ thỉnh thoảng liếc nhanh sang người ngồi bên cạnh. Anh biết rằng Salhindro chưa bao giờ có con. Thực ra, ông cũng chưa bao giờ có vợ, ông thường ngồi với bạn bè khi có thời gian rỗi và… làm quá giờ rất nhiều. Salhindro không tập thể thao nữa, ông ăn thoải mái tất cả những gì ông muốn, cho dù sức khỏe có xấu đi cũng chẳng sao, không có gì thực sự bổ ích níu kéo ông lại thế giới này cả. Salhindro hài lòng vì được sống, nhưng không khóc khi cái chết tới. Ít nhất là theo cách hiểu của Brolin.
- Anh biết không, chuyện cảm thấy cái chết đến… thật là vớ vẩn, Brolin nói. Anh vừa mới nói là anh không muốn hoảng loạn khi cảm thấy cái chết sắp tới, nhưng tôi không tin điều này.
- Thật thế sao? Cậu có vẻ tài thật đấy, nhưng cậu đã chết bao nhiêu lần rồi? Tôi tự nhủ, có một thứ mùi…
- Không, thật đấy, tôi đảm bảo. Trong hai năm ở FBI, có lần tôi đã rơi vào một cuộc đọ súng dữ dội. Khi ấy tôi vẫn còn đang trong quá trình đào tạo, lẽ ra tôi không được ở đó, nhưng tôi đi cùng một điệp viên, điều này không quan trọng… Hai kẻ giữ con tin trong một ngân hàng. Một người của ta đã bị bắn vào bụng. Anh ấy mất nhiều máu và liên tục kêu lên: “Tôi sắp chết, tôi cảm thấy rồi, tôi sắp chết”. Tôi ở cùng anh ấy trong xe cứu thương, có lúc tôi thấy anh ấy còn trở nên nhợt nhạt hơn nữa. Anh ấy nhìn thẳng vào mắt tôi, cầm tay tôi rồi nói: “thế là xong... hãy nói với vợ tôi là tôi yêu cô ấy…”. Anh ấy đã cảm thấy cái chết đến giống như anh nói. Nhưng viên đạn găm vào cái xương sườn thứ mười và không gây tổn thương nặng nề. Hai tuần sau, anh ấy lại nhảy như một con thỏ! Cảnh một người biết mình sắp chết và dành thời gian để nói lời vĩnh biệt quả là hay với phim ảnh.
- Nhưng… tôi không tin.
- Đừng buồn, khi nó tới thì anh đã quá già. Anh sẽ ngủ thanh thản và quên không thức dậy…
- Thôi đi! Dù thế nào tôi cũng không đồng tình với ý nghĩ của cậu. Có những người cảm thấy được giờ tận số sắp….
- Larry! Brolin vừa kêu lên vừa giậm chân.
Salhindro nhìn theo hướng chàng thanh tra chỉ tay.
Cách đó mười mét, một chiếc Mercury Capri màu hạt dẻ đang ngoan ngoãn chờ đợi.