Chương 7
Tác giả: Maxime Chattam
Bác sĩ Sydney Folstom là một phụ nữ khoảng 40 tuổi, cao lớn, ánh mắt nghiêm khắc, gây ấn tượng mạnh với rất nhiều nam giới, bắt đầu từ các cảnh sát làm việc cùng bà. Là giám đốc của viện pháp y Portland, bà được các đồng nghiệp đánh giá cao, mặc dù nổi tiếng là tỉ mẩn thái quá. Bà thích công việc phải được kết thúc hoàn hảo và không thể chịu nổi tính dễ dãi. Khi thấy đã 17h15 rồi mà thanh tra Brolin vẫn chưa tới, bà bực bội và tự hứa sẽ không để công việc của anh ta trở nên dễ dàng. Chậm trễ là điều mà bà ghét hơn tất cả.
Viện pháp y Portland nằm hơi xa trung tâm thành phố, đó là một tòa nhà dài bằng gạch màu đỏ với những ô cửa sổ cao màu đen, qua đó thỉnh thoảng người ta thấy những cái bóng hiếm hoi thoáng qua. Tòa nhà này gợi nhớ đến một trong những trường đại học lâu đời của nước Anh, như bước thẳng ra từ một bộ phim kinh dị của hãng Hammer. Lối vào chính được dành cho các gia đình đến nhìn xác của người thân ở một trong các phòng trưng bày, theo cách gọi ở đây. Nhưng đội ngũ nhân viên thường quen đi vòng phía sau, qua sân trong và tầng hầm, đây cũng chính là đường đi của các xác chết khi được đem tới mổ. Brolin cũng đi theo đường đó, qua hành lang dài trải vải sơn màu xanh lá cây, qua gần các phòng giải phẫu tử thi. Trước một trong các phòng mổ, anh nghe rõ tiếng cưa rung lên khi cưa hộp sọ.
Anh rảo bước nhanh hơn.
Ở dưới này, không ai có vẻ đang sống cả, cứ như tầng hầm chỉ dành cho bóng tối và ma. Đôi khi, Brolin nhận thấy tiếng sột soạt của chiếc áo blouse hay một tiếng khạc, nhưng không thấy ai hết, mỗi người đều giấu mình sau cánh cửa mở hé của các phòng giải phẫu tử thi. Ở đây nồng nặc mùi thuốc sát trùng và Brolin chợt nhận ra mình đang ở dưới lòng đất, không có bất kỳ ô cửa sổ nào, ngoài một chiếc quạt thông gió to, thuốc sát trùng có lẽ là thứ duy nhất chống trả được một cách hữu hiệu loại mùi rất nặng của cái chết. Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng anh. Anh đi qua một dãy cáng có bánh xe và bước nhanh trên các bậc thang dẫn lên tầng trệt.
Ngoài phòng tiếp đón các gia đình và phòng tang lễ, ở tầng này còn có các phòng phân tích.
Brolin bước qua cánh cửa riêng ở hành lang trung tâm để đi về phía cầu thang bộ. Hai bên hành lang là những vách kính nhìn vào các phòng thí nghiệm, nơi rất đông người, cả nam lẫn nữ, mặc áo blouse trắng đang làm việc. Những chiếc máy đồ sộ nhấp nháy đèn đủ màu, một nhóm kỹ thuật viên đang kiểm tra và ghi lại các dữ liệu tin học, xa hơn là một hình nộm người khoác chiếc áo sơ mi loang lổ máu dùng để tính toán đường đi của viên đạn. Rồi Brolin đi qua trước một loạt cánh cửa kín mít, không có khe hở chỉ đơn giản được chặn bằng một tấm biển “Cấm vào khi đèn đỏ sáng” và bên trên có một loạt đèn màu đỏ, một vài chiếc đang sáng. Đây là khu dành riêng cho các phòng phân tích quang phổ, hình ảnh, đạn đạo, và cũng là phòng đặt những chiếc máy rất phức tạp như nit-yag, Opti-Scan hay máy sắc ký khí kèm theo một máy vi tính siêu công suất và một máy quang phổ định lượng. Mọi thiết bị cần thiết để truy tìm những chỉ số nhỏ nhất, một dàn máy vi tính đủ khả năng buộc một hạt cát phải nói về nguồn gốc của nó, thậm chí là chuyến chu du của nó qua khắp đất nước. Đó là vương quốc của Carl DiMestro và Lynn Sang, hai người phụ trách các phòng phân tích ở tầng trệt. Hiện tại, Brolin có hẹn với bác sĩ Folstom tại phòng làm việc của bác sĩ ở trên gác. Đã muộn giờ nên Brolin không ghé qua chào Carl, chắc anh ấy đang ngập đầu trong vài công việc tối tăm, anh bước luôn lên cầu thang. Trên gác yên tĩnh hơn, ở đây có các phòng phân tích chất độc, phòng nghiên cứu gen và phòng của cán bộ. Brolin nhanh chóng tìm nơi anh cần, rồi gõ cửa bước vào.
Sydney Folstom đứng dậy chào anh. Mái tóc bà chải nếp gọn gàng, đôi mắt xanh xuyên thủng Brolin như lưỡi dao. Nét mặt kín đáo của bà khiến người ta không đoán được bà đang trong tâm trạng xấu hay đó là vẻ mặt bà thường ngày. Từ bà toát ra một vẻ đẹp lạnh lùng, gần như tàn nhẫn.
"Bệnh nghề nghiệp", Brolin thầm nghĩ và mỉm cười. Cứ mổ xẻ con người như những tảng thịt, cuối cùng người ta sẽ bị lây nhiễm. Đó là những dấu vết của cái chết. Anh thấy hình ảnh so sánh này rất hay, và anh tự hứa sẽ ghi lại ngay khi có thể.
- Rất vui được gặp anh, thanh tra Brolin, ngay cả khi anh đến muộn - bà Folstom vào đề. Do tôi hay tôi cảm giác rằng anh thích ở đây? Mấy tháng nay, tôi hay gặp anh ở đây.
Bà có cách nói hàn lâm của những người theo học đại học trong thời gian rất dài. Gần 30 năm phải chú ý tới cách sắp xếp ngôn từ và suy nghĩ cho đúng với công thức của trường học: sự vững tin mà những năm tháng dài và căng thẳng làm việc trong ngành y hiện rõ trong từng lời nói và cử chỉ của bà.
- Tôi không đến đây nếu không thật cần thiết, chị đừng giận chứ thực sự là môi trường chết chóc ở đây không làm tôi dễ chịu, Brolin đáp.
Bà Folstom nở một nụ cười lạnh lùng.
- Thế nhưng anh làm việc ở Phòng điều tra tội phạm mà tôi cũng gọi đó là một môi trường chết chóc.
- Nhưng bối cảnh xung quanh là những người sống, anh đáp lại ngay, cố giữ giọng dễ chịu.
Vừa mới bắt đầu, cuộc nói chuyện đã đi theo hướng diễn giải đến tận giới hạn của thách thức miệng. Ngay lúc đó, Brolin tiếc là đã lao vào trò đùa chứ không tỏ ra dễ bảo, mà đây mới là thái độ tốt nhất để được việc trước một người ngoan cố hoặc quyết tâm soi mói bạn.
Bác sĩ Folstom vuốt chiếc jupe của mình và chìa ra một gói kẹo bạc hà cho người đối diện.
- Nếu anh làm việc để hiểu cuộc sống của một người chết, để hiểu về kẻ giết người, thì tôi cũng làm việc đó, nhưng thay vì đào bới cuộc đời người ấy, tôi lại đào bới thân xác.
Brolin gật đầu, miệng vẫn ngậm một viên kẹo và cười to.
- Dưới góc độ này… Tôi hiểu rằng chị có thông tin về cái xác cháy thành than mà tôi đang điều tra.
Đã đến lúc phải tránh đối đầu, Sydney Folstom không dễ dãi và để giữ mối quan hệ nghề nghiệp tốt đẹp, Brolin muốn làm dịu không khí. Bà giám đốc cơ quan pháp y ở vị trí thấp hơn, nhưng từ mùa xuân năm ngoái – khi kết quả giải phẫu tử thi trở nên mang tính quyết định đối với một cuộc điều tra – anh đã tiếp xúc với bà Sydney Folstom nhiều hơn và cải thiện sự cộng tác giữa họ. Anh đã tới đây cả chục lần trong năm tháng để nói với bà nhiều điểm kỹ thuật, và mặc dù họ chỉ gặp nhau vài phút mỗi lần, nhưng Brolin bắt đầu có nhận xét về bà. Nghiêm khắc, khó tính lúc đầu nhưng không xấu tính, chỉ hơi quá quyết đoán, bằng cách này hay cách khác áp đặt quyền lực của mình vào một thế giới độc đoán như ngành cảnh sát.
Cứ như đọc được suy nghĩ của anh, bà Sydney Folstom lùa tay vào mái tóc tỏ vẻ thoải mái, vứt bỏ vẻ ngoài khô cứng thường ngày.
- Đúng thế, giải phẫu tử thi đã khẳng định đây là một vụ giết người. Nhưng trước hết, tôi cho anh xem vài ảnh chụp cái xác, anh sẽ thấy cực kỳ rõ ràng.
Khi bà đứng dậy để lấy một tập tài liệu trên giá, Brolin hiểu rằng đó là cách riêng của bà để tạo uy thế. Anh đã từng tỏ ý không thích môi trường chết chóc này, giờ đây lại ngồi trước những bức ảnh – ảnh màu và cận cảnh – của một cái xác đã mổ. Bà không quên nhấn mạnh những điểm nhạy cảm nhất, đùa với các cách miêu tả vết thương, đây là nghệ thuật mà bà nắm rất chắc và tạo cho bà ưu thế đối với người đối diện. Mặc dù đã quen với những cảnh tượng tàn bạo nhất, nhưng anh vẫn không chịu nổi điều đó. Anh biết rằng kể cả sau ba mươi năm trong nghề, anh vẫn cảm thấy không thoải mái khi đứng trước một xác chết, cũng giống như tất cả các đồng nghiệp của mình. Chỉ trong phim mới có chuyện các cảnh sát kỳ cựu không hề có cảm xúc gì khi thấy một cái xác bị chặt chân tay. Thời gian và kinh nghiệm dễ dàng giúp người ta giảm bớt cảm giác nặng nề, nhưng không bao giờ, thực sự không bao giờ có thể quen với những cảnh tượng đó. Có lẽ do mỗi người một khác, và cũng do mỗi người chết theo một cách riêng, bị cái chết cố định mãi mãi trong bề ngoài khủng khiếp mà nó đem lại cho cơ thể chúng ta khoảnh khắc đó. Người ta thường nói già đi tức là đánh mất vẻ trang nghiêm của mình, còn chết là tìm lại được nó; điều này có thể đúng, với điều kiện ai đó đi ngang qua để sắp đặt lại cơ thể trong một tư thế trang nghiêm hơn, bởi vì cái chết có đặc tính kỳ lạ là thích tấn công vào những khoảnh khắc bất ngờ nhất.
- Anh sẽ hiểu, bác sĩ Folstom nói, kéo Brolin ra khỏi dòng suy nghĩ của anh.
Điện thoại di động của Brolin bỗng rung lên trong túi.
- Xin lỗi chị, anh ấp úng và rút điện thoại ra khỏi chiếc áo khoác da.
Anh cảm nhận được ánh mắt phật ý của bà Sydney Folstom đang nhìn mình.
- Brolin nghe đây.
- Joshua, Salhindro đây. Cậu phải đến ngay, người ta vừa tìm thấy một cái xác trong rừng, gần vườn thú.
Salhindro có vẻ căng thẳng, dường như ông vừa nhận được một tin xấu.
- Sao lại là tôi? Tôi đang theo một vụ điều tra rồi, Larry ạ.
- Nếu tôi đã gọi cậu, tức là tôi phải có lý do.
- Thế này nhé, hiện tại tôi đang bận, mà đây là việc của cảnh sát khu Tây-Nam, trong thẩm quyền của họ. Chẳng lẽ quan trọng đến thế cơ à?
- Chính cảnh sát khu Tây-Nam đề nghị báo cho cậu. Ngay khi nhìn thấy cái xác, họ đã biết là vụ này liên quan đến cậu.
- Liên quan đến tôi ? Brolin ngạc nhiên và bắt đầu mất kiên nhẫn. Có nghĩa là thế nào?
- Đừng tranh luận nữa, hãy đến gặp tôi ở cửa Kingston Drive gần vườn thú. Quan trọng lắm. Thật đấy.
Giọng Salhindro lộ rõ vẻ lo âu rất hiếm gặp ở ông, chứng tỏ có gì đó rất nghiêm trọng. Brolin đầu hàng. Anh tắt máy và nhìn bác sĩ Folstom, dường như bà đang bực bội vì bị ngắt lời không đúng lúc.
- Tôi rất tiếc, nhưng chúng ta phải gác lại việc này vì tôi có việc gấp, anh giải thích và đứng dậy, trong thâm tâm không phải không cảm nhận nhẹ nhõm.
Sydney Folstom không rời mắt khỏi anh và thở dài. Brolin đưa tay làm một cử chỉ tỏ ý xin lỗi.
Một linh cảm xấu bỗng xâm chiếm anh, như điềm báo về một thảm kịch sắp tới.