watch sexy videos at nza-vids!
Truyện Tình Cho Không-Chương 20 - tác giả Mỹ Hạnh Mỹ Hạnh

Mỹ Hạnh

Chương 20

Tác giả: Mỹ Hạnh

Khi thấy Phúc ôm bụng , cố nén rên rỉ vì cơn đau oằn oại cả người , Ngàn Phương hiểu việc đã đến ! Đầu cô hoạt động nhanh chóng . Từng dòng chữ trong bệnh án lần lượt hiện về . Cả những gương mặt đăm chiêu của các bác sĩ chuyên khoa khi hội chẩn và cái lắc đầu của bác sĩ Trình . Phần hồ sơ ghi rất rõ ràng khi định bệnh : bướu hình cầu , nằm trong gan , lộ rõ bán phần ngoài , phát triển theo thời gian . Nguyên nhân bệnh không tìm ra . Sau khi hội chẩn các bác sĩ chuyên khoa quyết định mổ , và từ ấy cho đến nay chỉ mới hơn tháng thôi mà ! Ngàn Phương ôm đầu , lời nói bác sĩ Trình ngày nào vang vang ở tai cô :
- Không thể làm gì hơn những gì đã làm . Cuộc giải phẫu chỉ làm chậm lại quá trình phát triển khó lòng nói trước điều gì sẽ đến . Cô đã chọn vậy , hãy can đảm lên , nhìn vào sự thật .
Cô đã chờ đợi nhưng vẫn không tin đây là sự thật . Tại sao lại nhanh như vậy chứ ? Tại sao không là mười năm nữa ? Mà là bây giờ ? Khi anh còn quá trẻ . Con còn thơ , rồi đây tre phải khóc măng . Cô không khóc được . Đôi mắc ráo hoảnh rực lửa oán hờn định mệnh . Không ! Không ! Ta chưa đầu hàng số phận ! Phải chống chọi , dù anh ấy còn một tấc hơi , Ngàn Phương ! Mi hãy dũng cảm , đừng để anh ấy thấy một điều gì , hãy giúp anh ấy có niềm tin .
Đặt túi chườm nước nóng vào bụng chồng , chích cho Phúc liều thuốc giảm đau , cô nói với chồng :
- Anh ráng chút sẽ bớt đau , em đi mời bác sĩ .
Cô gọi bà Hiền xuống ngó Phúc , cô đi . Bà thấy con dâu mặt mày tái mét , thì quýnh quáng khóc òa :
- Ngàn Phương , có sao không con ?
Cô trấn an mẹ chồng :
- Chắc không sao đâu , mẹ đừng khóc làm anh ấy sợ .
Sương , Nghĩa thấy ba đau , mếu máo khóc . Bé Sương nhắc mẹ :
- Mẹ ơi ! Gọi chú với cha nuôi về đi mẹ !
Phúc cố nén cơn đau , nói với vợ :
- Anh không sao đâu , em đi mời bác sĩ đi , đưa anh vào bệnh viện .
Cô đạp xe như bay vào bệnh viện , gặp bác sĩ Vĩnh Thuận ngay hành làng Ngoại hai - ông đang đứng nói chuyện với bác sĩ Tâm . Cả hai vẫn như xưa , đối xử với cô rất chân tình . Bác sĩ Tâm hỏi ngay :
- Cô Phương tìm chúng tôi có chuyện ?
Cô thuật nhanh sự việc , bác sĩ Vĩnh Thuận nhăn nhíu đôi mày , bác sĩ Tâm nhìn ông lắc đầu :
- Vậy đã đến lúc rồi . Không ngờ phát triển nhanh như vậy . Anh Lân , anh Trình ở tận nước ngoài , bệnh viện thì phương tiện thuốc men , dụng cụ phẫu thuật thiếu thốn , anh ấy sức lực yếu , làm sao qua nổi lần mổ này . Cô Phương ! Tôi thật khó nghĩ , hy vọng không quá hai phần trăm .
Giờ cô mới trào nước mắt :
- Mời bác sĩ qua nhà để anh ấy yên tâm . Dù sao vẫn phải nhập viện .
Cả hai cùng gật đầu . Bác sĩ Thuận nói :
- Phải vậy thôi . Còn nước còn tát . Anh Tâm có rảnh ghé qua anh Phúc với tôi .
Bác sĩ Tâm gật đầu , ông không nén được tiếng thở dài nhìn cô y tá ngày xưa , cô ấy thay đổi nhiều .
o 0 o
Bác sĩ Thuận đưa tay sờ nắn vùng bụng của Phúc một hồi , ông trở ra nói với cô :
- Sợ không kịp nữa , cô Phương ! Đưa anh ấy vào viện lập tức ! Không ngờ nhanh quá .
Ngàn Phương chết điếng . Đưa ngay chồng đi . Đích thân hai bác sĩ nhận người nhà lo làm thủ tục . Sự việc sau đó diễn biến nhanh như cơn lốc . Cơn đau đến với Phúc càng lúc càng dữ dội . Anh đau đến độ người bợt chợt ra , mồ hôi đầm đìa . Phúc chưa từng kêu rên , mà giờ đây anh gào thét loạn cuồng , Ngàn Phương chỉ còn biết ôm chồng run rẩy , nhìn các bác sĩ bằng tia mắt van cầu . Cầm tấm phim còn ướt nước , bác sĩ Vĩnh Thuận cùng đồng nghiệp xem xét . Tất cả đều lắc đầu . Bác sĩ Tâm thương xót đến đau lòng khi nhìn Phương như con thú cùng đường , cô quỳ mọp bên chồng , tóc tai rũ rượi . Bác sĩ Thuận nói :
- Không còn cách gì khác . Phương phát duy nhất là giảm đau tối đa .
Lộc và Trang , người vợ mới cưới , về kịp . Hai gia đình có mặt đông đủ ở bệnh viện . Sương , Nghĩa biết ba đau , đến khi thấy mọi người đứng ngoài hành lang khu hồi sức trung tâm lặng lẽ khóc , chúng cũng khóc òa .
Chiều hôm sau , bác sĩ Thuận gặp cả nhà bên ngoài , ông nói với vẻ bùi ngùi :
- Tôi bất lực , anh ấy không còn sống được bao lâu . Nếu gia đình muốn anh ấy giờ phút cuối được an nghỉ tại nhà thì đưa anh ấy về ngay .
Với Ngàn Phương , vậy là hết tất cả . Trong tiếng khóc than của mọi người , cô lặng lẽ bước vào phòng bệnh . Phúc nằm yên , mắt nhắm nghiền , hơi thở mong manh . Lộc đi vào , anh ứa nước mắt gọi :
- Chị Hai !
- Chú ra gọi xe đưa anh ấy về . Dặn mọi người đừng khóc . - Cô nói với em chồng bằng giọng nói âm trầm , lạnh lẽo .
Bác sĩ Thuận gọi y tá thay dịch chuyền . Trước lúc chuyển ra xe , ông đưa Ngàn Phương toa thuốc :
- Nếu mệt quá thì chích thẳng vào tim .
Cô cầm lấy , gương mặt thẫn thờ nhìn chiếc cáng đưa anh vào xe . Có bàn tay ai đặt lên vai cô , bác sĩ Tâm đứng sau lưng :
- Hãy can đảm lên ! Như ngày nào cô can đảm chấp nhận làm vợ anh ấy . - Ông siết chặt đôi bàn tay cô như cùng chia sẽ nỗi đớn đau to lớn này .
Phúc tỉnh lại được nửa giờ , sau khi Lộc chích thẳng vào tim bình Hudrocortineon . Nhìn mọi người tề tựu đủ bên giường , anh gượng cười , nụ cười lảng vảng bóng tử thần . Nắm tay mẹ , Phúc nói nhỏ nhưng rõ ràng :
- Con buồn vì để mẹ phải khóc con - Phúc hướng về phía bà Thuận , trìu mến nói tiếp :
- Con có được thêm mười năm sống bên mẹ , bên vợ con , anh em , vậy đã may mắn hơn bao người ! Mẹ đừng buồn . Lộc và vợ con sẽ thay con phụng dưỡng mẹ . Lộc ! Em ráng giúp đỡ tinh thần để chị nuôi hai cháu nên người . Ngàn Phương ! Con đâu ?
Ánh mắt anh vụt sáng lên tia sáng huyền hoặc mơ màng . Tiếng nói anh nhỏ lại .
Ngàn Phương và Lộc bồng Sương , Nghĩa đứng sát anh .
Cả hai đều cúi đầu , đặt tay gần lắng nghe anh nói . Hai bàn tay Phúc nắm chặt tay vợ con , anh thì thầm ;
- Anh không hối tiếc ... chỉ ... buồn ... thương ... em ... ráng nuôi ... con .... Tiếc quá ! ... Dũng ... không ... về để gọi dùm , anh ấy ... về đi ! ...
Mồ hôi lạnh rịn ra khắp người Ngàn Phương . Cô nắm chặt tay chồng . Muốn gào lên nhưng Ngàn Phương như hóa đá ... Hai đứa trẻ khóc gọi ba liên hồi . Phúc không còn biết gì nữa , đã hôn mê trở lại , đến nửa đêm thì chết . Tay anh vẫn còn nắm chặt tay vợ , cô đang quỳ bất động bên giường . Ống nghe bác sĩ Tâm rời ngực Phúc , Lộc để tay vào mũi anh . Cả hai cúi đầu trong tiếng khóc của mọi người .
o 0 o
Tại nhà hát lớn Paris , Dũng gặp Hoàng đứng chờ anh tại nơi đỗ xe . Anh ngạc nhiên :
- Tôi gởi giấy mời , anh không đến dự , lại đứng đây nghĩa là sao ?
Hoàng không nói nửa lời , lấy từ túi áo veston một tờ giấy đưa cho Dũng , nhìn ánh mắt Hoàng tối sẫm lại , Dũng biết ngay có chuyện . Anh mở ra đọc nhanh : " Phúc trở bệnh , khó qua khỏi , cháu và Dũng nên về - Bác Thuận" .
Dũng nói như hét :
- Vậy sao anh còn đứng đây ?
- Sáng mai mới có chuyến bay . Tôi còn làm thủ tục xuất nhập cảnh . Đã lấy vé cho anh . Về thôi !
Cả hai lao xe về nhà Hoàng . Mỗi người đều nặng trĩu vẻ lo âu . Họ đều chung nỗi niềm đau khi nghĩ về một người . Nàng giờ ra sao ? Giây phút này có như ngày nào năm xưa ?
Trên sân thượng , bầu trời càng lúc càng tỏ rạng những vì sao . Cả hai ngồi uống rượu chờ sáng . Hoàng nói như với riêng mình :
- Năm đó Ngàn chết , cô ấy cũng sắp điên , thần kinh dở tệ. Vậy mà phải sống đoạn đời khổ nhọc bao năm , không biết giờ con đủ nghị lực vượt qua chặng đường này không ?
Dũng quả quyết :
- Sẽ còn Hoàng ạ . Vì cô ấy trước lúc nhận lời làm vợ Phúc đã biết có ngày này mà Phúc lại không biết . Hơn nữa cô ấy rất yêu thương các con . Lúc về thăm tôi thấy cô sống cho mọi người , không sống riêng mình . Mấy đứa nhỏ tôn thờ mẹ , nhưng vẫn coi mẹ như bạn mình .
- Mong được vậy . Tôi tin chúng ta về kịp ...
Cả hai không ngờ đêm ấy Phúc qua đời . Sáng hôm sau họ ra sân bay về Việt Nam chuyến bay đầu tiên . Và dù nối liền đường bay thành phố HCM-Đà Nẵng , họ vẫn mất thêm một ngày . Phúc được tiến hành tẩm liệm trước đó chờ chôn cất .
Khi chiếc xe đưa hai người về đến nhà Ngàn Phương , họ biết ngay Phúc không còn . Trong nhà khăn tang đã chít lên những mái đầu . Người ra vào đông đảo . Hoàng , Dũng đi nhanh vào nhà . Đập vào mắt hai người là bàn thờ khói hương nghi ngút . Phía sau chiếc hòm đỏ là chân dung Phúc , nét mặt buồn , nghiêm trang . Hoàng lạnh cả người , Phúc giống Ngàn như tạc . Người thấy Dũng đầu tiên là bé Sương , nó chạy tới ôm lấy anh khóc òa :
- Cha nuôi ơi ! Ba chết rồi , chết rồi !
Dũng ôm siết con bé vào lòng . Anh không khóc mà nước mắt ứa ra trên đôi mắt sâu thâm quầng vì mất ngủ . Nghe tiếng gọi lớn và tiếng bé Sương , mọi người chạy ra . Trước mắt họ , Hoàng , Dũng đang đứng lặng bên quan tài . Một lần nữa , mọi người lại khóc . Lộc thiểu não , hốc hác bắt tay Dũng :
- Sao anh biết mà về ?
- Bác Thuận điện cho tôi .
Lộc bắt tay Hoàng , ánh mắt tỏ vẻ ngạc nhiên , muốn hỏi , Dũng nói ;
- Đây là Lộc , em trai Phúc , đây là anh Hoàng , anh đỡ đầu cho Ngàn Phương thuở nhỏ , mới ở Pháp về cùng tôi .
Bà Thuận nước mắt ràn rụa nắm tay cả hai không nói được gì . Hoàng trầm giọng hỏi :
- Ngàn Phương đâu hở bác ?
- Trong kia , nó như người đá ! - Bà càng khóc mùi .
Hoàng dạt đám người chun quanh , cùng bà Thuận , Dũng , Lộc đi nhanh về phòng Ngàn Phương . Lộc vừa đi vừa nói :
- Tôi lo cho chị Hai quá . Chị ấy như người chết rồi . Anh Dũng , anh Hoàng giúp chị ấy với .
- Cô ấy ngày xưa thần kinh có bệnh . Anh Hoàng giúp được . Tôi không hy vọng gì . Cô ấy chỉ nghe lời một mình anh Hoàng ...
Họ bước vào sau Hoàng , thấy cô đang nhìn anh , đôi mắt mấy hôm nay lạc thần , dường như thoáng nét tinh anh . Hoàng hệt như mười bốn năm xưa , nhưng ôn tồn hơn , nhẹ nhàng hơn . Anh nắm tay cô kéo đứng lên . Hai đôi mắt đối diện nhau thật gần . Anh nói với cô nhỏ , chậm từng lời :
- Ngàn Phương ! Em nghe đây , nhìn anh đây . Anh đã về . Anh biết em vừa mất người chồng duy nhất . Nó là hơi thở , là cả cuộc đời để em sống cho hoài niệm xưa nhiều mơ ước . Nhưng em nên nhớ , giờ là một người đàn bà , là con dâu hiếu thảo , là mẹ của hai đứa con còn nhỏ dại , hiểu không ? Chúng nó còn quá nhỏ dại , em không có quyền buông xuôi gục ngã . Ngàn Phương ! Hãy can đảm lên . Một lần nữa hãy ngẩng cao đầu đấu tranh cùng số phận , phải thắng nó và nuôi các con nên người . Đừng để con tim tan nát . Đừng yếu hèn , nhu nhược . Chung quanh em có bao nhiêu người thân, nguyện cùng em chia sẻ vui buồn. Có anh , có Dũng . Anh và Dũng sẽ vì em làm tất cả những gì có thể làm để đem lại cho sự bình yên , dù anh biết có thể một lần nữa , em không cần đến nó .
Từng lời nói Hoàng thấm sâu vào cơ thể , mạch máu , cả hơi thở Ngàn Phương . Anh vẫn đứng , đặt tay lên đôi vai gầy của cô , yên lặng kiên nhẫn đợi chờ . Lâu và lâu lắm , cô từ từ khép mắt lại , rồi mở ra nhìn anh , môi mấp máy thành lời :
- Anh vẫn như xưa ! Lúc nào cũng vì em lo lắng . Lại một lần nữa anh tiếp sức cho em , giúp em tìm lại chính mình . Hoàng ! Anh trở về là đủ rồi . Em hứa cố gắng đi trọn con đường em đã chọn . Em là Ngàn Phương . Đứa em bé nhỏ yếu đuối ngày nào của anh . Vì con , vì tất cả , em thề không cúi đầu trước số phận ...
Cô gục đầu vào vai anh . Trong tích tắc , cô ngẩng lên , rời anh , cô không nói thêm gì . Với tay lấy chiếc khăn tang bận vào người , chít lại vành khăn trên đầu , cô bước ra ngoài . Bà Thuận đi theo con . Trong căn phòng còn lại ba người đàn ông , không hẹn mà Lộc và Dũng đều đưa tay nắm lấy tay Hoàng siết chặt .
Đưa đám tang Phúc xong , trong căn nhà mọi người cùng ăn bữa cơm chung . Hoàng nhìn Tú , Thảo , Nhã , Ly nay trưởng thành , đều có gia đình , anh không tiếc ca tụng bà Thuận đảm đang . Nghe Hoàng hỏi đến ông Thuận , Ngàn Phương trả lời :
- Ba đang ở Thuận Hải , đã có gia đình khác . Tụi em vẫn thường vào thăm .
Hoàng hỏi đến Lạc , cô trả lời tiếp :
- Lạc lấy chồng , dạy cấp hai ở Quảng Ngãi . Gia đình Lạc đã về quê , lâu nay không thấy Lạc gởi thư về . Có lẽ cuộc sống khó khăn , nên không có thời gian nghĩ đến người bạn thời thơ ấu . Ngay cả em , em cũng rất nhác viết thư .
Ăn cơm xong , chuyện trò một lát , bà Hiền muốn đi nằm . Hoàng cản lại :
- Thưa bác , cháu có chuyện muốn thưa với bác .
Bà tỏ ý hỏi . Hoàng nói tóm tắt , ngắn gọn :
- Ngàn Phương sức khỏe yếu , không thể tảo tần buôn bán ngược xuôi được . Để có điều kiện nuôi hai cháu nên người , cháu muốn góp một tay , đầu tư vào cơ sơ kinh doanh nào đó để Ngàn Phương trông coi .
Bà Hiền nhìn đàn ông đối diện mình . Mấy hôm nay , Hoàng coi bà như người nhà , tỉnh bơ gọi là mẹ . Hoàng chú ý đến sức khỏe của bà, thấy bà thương con khóc mãi , Hoàng ân cần khuyên nhủ . Không biết Lộc là bác sĩ , Hoàng mời bác sĩ đến tận nhà trực tiếp khám bệnh săn sóc . Hoàng ung dung bình thản , đối xử với mọi người rất tự nhiên . Đôi lúc bà có cảm giác Hoàng như con bà và ngôi nhà này của Hoàng chớ chẳng phải của ai khác . Hoàng với Dũng thật khác xa nhau . Dũng dễ mến ít nói , rất tế nhị trong mọi quan hệ . Hoàng đào hoa , bặt thiệp , sôi động , sắt thép . Con người Hoàng mà dường như được đúc ra từ sắt thép . Vậy mà trên gương mặt rất đàn ông ấy đã có những nếp nhăn hằn sâu trước tuổi đời . Hai mái tóc bạc trắng . Nghe nói Hoàng là anh đỡ đầu cho dâu bà từ thuở nhỏ , là người đàn ông duy nhất để Ngàn Phương đặc biệt tôn trọng và vâng lời , Hoàng bỏ đất nước đi biệt bao năm nay , nghe con bà chết lại trở về ngay . Vì sao ? Vì thương cô em gái , vì lòng tốt không vụ lợi hay vì ẩn tình nào đó bà chưa biết .
Nhưng thôi , những điều đó bà không nên nghĩ tới . Dù sao bà rất tin và thương con dâu cả của bà . Hơn nữa thằng Lộc đó , nó có học , biết hết , nó đủ sức quyết định điều nên hay không nên làm . Mọi việc hãy để Ngàn Phương và nó định đoạt . Bà già rồi , nên vui hưởng tuổi già với cháu nội mà thôi .
Ngàn Phương với Lộc vẫn chờ mẹ lên tiếng trước . Thấy bà như đắm chìm trong suy nghĩ . Khá lâu , Lộc nhẹ nhàng nhắc mẹ :
- Mẹ ! Anh Hoàng chờ mẹ trả lời .
Bà sực tỉnh . Nhìn sui gia , rồi nhìn lại dâu con , bà trả lời :
- Mẹ trao quyền quyết định cho chị Hai con và con . Mẹ già rồi , mẹ biết mấy năm nay chị Hai con rất nhọc thân . Phần lo mẹ , cho con cái , phần lo cho anh Hai con đau ốm triền miên . Nó đâu khỏe mạnh gì .
Lộc đã có gia đình riêng , nhưng lúc nào cũng nể chị dâu :
- Chị Hai ! Chị có ý kiến gì trước đi .
Cô cũng giản dị và nhanh gọn như Hoàng :
- Anh Hoàng ! Em không thể nhận . Em còn đủ sức nuôi con .
Dũng ngồi bồng Sương trên tay , đưa mắt ngó Hoàng như ngầm bảo : "Đó , anh thấy chưa . Lúc nào cũng là Ngàn Phương , dù có chết ... "
Nếp nhăn hằn sâu thêm trên trán Hoàng . Anh đợi ý kiến cuối cùng của Lộc . Lộc hiểu :
- Anh Hoàng ! Không thể nào khác , tôi có trách nhiệm với chị tôi và hai cháu . Hơn nữa , tôi là đàn ông , tôi hứa với anh , lúc khó khăn tôi sẽ nhờ đến ...
Hoàng đứng dậy , anh cố điềm tĩnh :
- Tôi hiểu Lộc ạ . Ở địa vị chú , tôi không trả lời khác hơn đâu . Nhưng tôi rất buồn . Tôi có thừa tiền bạc , tôi giúp cơ quan này , hội từ thiện nọ , nhưng tôi lại bất lực nhìn em tôi cơ cực mà không thể giúp được gì . Ngàn Phương là người của dòng họ chú . Cô ấy vẫn là Ngàn Phương của mười bốn năm trước ... Lộc ! Mai này tôi trở lại Paris , coi như đây là buổi họp mặt để chia tay .
Dũng nhăn tít đôi mày , Lộc kêu lên :
- Kìa , anh Hoàng ! - Lộc không thể nói gì thêm .
Ngàn Phương mặt xanh xám , lộ rõ niềm đau khổ khôn cùng . Bà Thuận và mấy đứa em nhìn cô , bất mãn . Thật cứng đầu vô lý khi đang cực khổ thế này ...
Bà Hiền thấu hiểu con dâu buồn và khó xử , cắn môi lặng thinh . Bà cũng bâng khuâng trước lời nói của Hoàng : "Có cần như vậy không con ?" Bà chỉ hỏi thầm trong lòng .
Hoàng đưa tay ... Dũng trao bé Sương cho anh . Cô bé đăm đăm nhìn vào mặt người đàn ông đang bồng mình . Tính nghịch ngợm , nó đưa tay lên vuốt ve mái tóc bạc trắng của Hoàng . Nó còn ngây thơ , bé bỏng lắm . So với mẹ nó khi xưa, thuở ấy chỉ hơn nó một tuổi , mẹ nó đã có bốn năm giữ em , hai năm đi chợ nấu ăn , đảm đang như người mẹ nhỏ trong gia đình . Hoàng thở dài . Anh áp sát mặt vào má Sương . Nó mồi côi cha , mẹ thì ốm yếu ... Anh ghì chặt nó trong lòng mình , miên man nghĩ về ngày xưa ấy . Có cô bé mới mười bốn tuổi mà đã như một thiếu nữ rồi , cô bé ấy bị cần tay phanh xe anh đâm lút vào vai trái ...
Đặt bé Sương xuống đất , anh mở sợi dây chuyền mặt hình trái tim nơi cổ xuống , anh đeo vào cho cô bé . Anh nói với Sương mà như nói với mọi người :
- Thuở ấy , mẹ con còn nhỏ như con bây giờ , nhưng đã khôn hơn . Mẹ con đông em , vật chất thiếu thốn , thiếu luôn cả tình thương cha mẹ , cũng vì kế sinh nhai khó khăn . Với mẹ con đó là niềm khổ đau lớn nhất trong cuộc đời . Bác mong bây giờ , hay mai sau , mẹ con không vì chút sỉ diện tầm thường mà để đời con khổ như đời mẹ .
Hôn con bé , anh sửa lại cổ áo ngay ngắn , dắt nó đến bên Ngàn Phương :
- Em ốm yếu , có bệnh trong người , phải ráng giữ thân . Hai cháu mồ côi cha , bà nội già yếu , Lộc còn vợ con phải lo , không thể toàn vẹn cho em và hai cháu . Đừng để nó chịu thêm đau khổ nào , đừng để nó như em ngày xưa . Dù thế nào có mẹ vẫn hơn .
Đưa mắt nhìn quanh mọi người , Hoàng chào từ biệt . Lộc vô cùng bối rối . Hoàng nói đúng ! Anh và Trang hoàn toàn không thể giúp đỡ cho Ngàn Phương về vật chất , cả đến nuôi mẹ già cũng trông cậy vào Phương . Bác sĩ thanh niên xung phong làm gì có tiền dư . Trang lại sắp có con , Lộc nói không nghĩ thêm :
- Anh Hoàng ! Khoan đi đã . Anh nói đúng . Tôi không thể vì chút sĩ diện bề ngoài mà để khổ chị tôi và hai cháu . Cá nhân tôi hoàn toàn không có khả năng giúp đỡ gì . Anh như con bác Thuận , anh cả của chị Hai tôi , dầu có nhận , tôi cũng không xấu hổ gì . Tôi chỉ biết nói thêm với anh một lời : Cảm ơn tấm lòng cao cả của anh .
Hai người mẹ thở phào . Mọi người đều mừng rỡ . Riêng Ngàn Phương , cô lặng lẽ đứng lên đi vào phòng . Cô không thể chống đối , huống chi Lộc đã nhận lời . Thâm tâm cô mãi nghĩ về một điều , với Hoàng , cô từng nhận , lần này nữa lại nhận nhưng vĩnh viễn cô không đem trả được gì cho anh . Bên ngoài , mọi người nhìn nhau . Dũng , Hoàng cũng vậy , cả hai cùng thở ra .
Tình Cho Không
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23