Chương 6
Tác giả: Mỹ Hạnh
Lần đầu tiên trong đời , mẹ ôm Ngàn Phương khóc nức nở . Mấy đứa em vây quanh chị . Bà Thêm đứng nhìn , cứ lấy khăn chậm nước mắt . Bà Thuận nhìn con , nó thay đổi quá ! Già dặn hẳn đi . Bà không biết con đứng trên boong tàu mấy ngày , nên da cháy nắng thêm . Chiếc áo dài đen đang mặc làm cô lớn hơn tuổi nhiều . Cô gái ôm mẹ , dìu ngồi xuống ghế , rồi hỏi :
- Ba đâu ? - Mấy nhỏ làm thinh nhìn mẹ .
Bà Thuận trả lời :
- Bỏ nhà đi đâu cả tháng , giờ mới về đó !
Ngàn Phương làm thinh . Cô không hỏi nữa . Mở khóa valy, cô lấy một chồng áo quần may sẵn đưa cho Thạch Thảo :
- Mặc thử cho mấy em . Còn em , mẹ và dì Thêm có quà riêng .
Cô bé rạng rỡ nụ cười , gật đầu . Cô biết lúc nào chị Phương cũng thương yêu cô nhất . Quả nhiên , quà rất đẹp , mẹ và dì Thêm mỗi người một cái áo len đan tay . Còn cô gái được hai xấp vải xoa , may áo dài đi học . Cô mừng , nhảy quýnh quáng , khiến cả nhà phì cười . Bà Thêm cảm động , cầm chiếc áo trên tay , bà mân mê rồi nói :
- Con làm dì cảm động quá . Nhớ hôm trước dì Cúc về cũng cho một xấp áo , nhưng là áo bà ba - Bà chợt nhớ ra , ngậm miệng cũng không còn kịp nữa .
Ngàn Phương sửng sốt . Dì Cúc , em gái mẹ lâu nay không có tin tức , sao lại về ? Cô hỏi mẹ ngay :
- Dì con đến đây à ? Ở đâu sao con không thấy ?
Bà Thuận lấm lét nhìn quanh rồi ra hiệu đuổi mấy đứa nhỏ ra ngoài . Bà nạt bà Thêm :
- Chị này ! Muốn chết sao ? Tôi đã nói ...
- Xin lỗi chị , tôi lỡ lời - Bà Thêm tỏ vẻ lúng túng , khổ sở .
Ngàn Phương ngó mẹ , xưa nay mẹ cô không bao giờ nói nặng dì Thêm nửa lời .
- Kìa mẹ , sao lại la dì ? Dì con đâu ?
Bà Thuận bịt miệng con gái , nói như van :
- Con ơi ! Hỏi nhỏ thôi , gì mà lớn vậy , dì mày đi làm C.M. mà mày la kiểu đó ở tù cả lũ bây giờ !
Cô gái hoang mang nhìn mẹ rồi nhìn bà Thêm , thấy cả hai tỏ vẻ lo sợ , cô nói :
- Sao lại ở tù ? Làm C.M. có gì là ?
Nghe con hỏi ngơ ngác , bà Thuận kéo con lại gần , thì thầm căn dặn :
- Ngàn Phương ! Nghe mẹ nói , từ nay đừng nhắc đến dì nghe ! Dì về thăm , đã đi rồi . Con nhắc đến , coi chừng nguy hiểm đến tính mạng .
- Mẹ nói rõ ràng đi , làm con lo quá ! Lâu lắm rồi không gặp mấy dì cậu , hôm nay dì đến thăm , sao lại che dấu ? Hôm nào con phải về quê thăm dì với cậu Tư .
Bà Thuận khổ sợ nhìn con :
- Ngàn Phương ! Con điên à ? Về làm gì để cho mấy cậu mấy dì thêm lo . Chưa chắc mấy cậu mấy dì con còn ở trong quê .
- Ủa ? Vậy đi đâu mà không cho mình biết ?
- Ngàn Phương ! Con thật ngây thơ , hay cố tình không hiểu ? Lâu nay con học hành , chẳng hiểu nước ta có hai miền Nam-Bắc hay sao ?
- Con có biết , nhưng chỉ biết vậy thôi . Sao hả mẹ ?
- Các dì cậu con đi làm cách mạng để được thống nhất đất nước . Con hở môi , quốc gia sẽ bắt bỏ tù .
- Làm C.M. chớ có làm C.S. đâu mà ở tù . Hồi tụi con đi tranh đấu Phật Giáo , quốc gia bắt rồi cũng thả ra thôi .
Bà Thuận lắc đầu trước sự vô tâm của con . Nó chỉ biết đến thằng Ngàn , có biết gì nữa đâu ? Còn bà thì từ khi lấy chồng rời bỏ quê nhà , theo ông về thành phố sống , các con còn nhỏ dại , bà đâu dám hở môi .
- Con nghĩ V.C. là thế nào ?
- Con chẳng biết .
- Còn C.M. thì sao ?
- Là chống bất công , bạo lực cường quyền như nhà ông N.Đ.D. đó. Làm C.M. đến ngày thống nhất phải không mẹ ?
- Ngàn Phương ! V.C. là ai , con biết không ?
- Họ cũng là người thôi mẹ ạ .
- Đúng như vậy . Ngàn Phương ! Con thấy dì , cậu con có là người tốt không ?
Cô gái cười :
- Dì , cậu con dĩ nhiên là tốt , rất thương con , nhất là cậu Tư . Hồi ở quê con còn nhỏ xíu , cậu hay bồng con đi chơi , tắm rửa cho con , ru con ngủ . Con thương cậu nhiều . Từ hồi ra đây , đến giờ không gặp cậu nữa , nhiều khi con nhớ đến phát khóc .
- Cậu Tư con là người có học thức , hiền lành , nhân hậu , con đã biết rồi , nếu mẹ nói lâu nay cậu đi là "C.M.", giành độc lập cho nước , con tin chớ gì ?
- Dạ ! Người như cậu con chắc sinh ra để làm những việc đó thôi mẹ ạ .
- C.M. là cậu con , V.C. cũng là cậu con , con có hiểu không ?
Cô gái tròn mắt ngó mẹ :
- Không phải đâu . V.C. là C.S. đó mẹ . C.M. khác , C.S. khác .
Bà Thuận , nói với con bằng giọng tha thiết , xưa nay chưa từng có :
- Ngàn Phương ! Con có coi mẹ là mẹ con không ? Mẹ không bao giờ dối gạt con , con hiểu chớ ? Lâu nay mẹ không nói vì nghĩ con còn nhỏ dại . Giờ con lớn khôn rồi , mẹ phải nói để con hiểu đâu là sự thật . Hôm trước dì con ra thăm vì nghe tin con vào làm trong quân đội . Dì buồn và trách mẹ . C.M. hay C.S. cũng là một mà thôi . Con nghe chúng tuyên truyền bậy bạ rồi tin .
Cô gái sững sờ một lúc lâu rồi ngó mẹ .
- Mẹ nghĩ con chưa đủ lớn , ai có ngờ đâu con quyết định vội vàng sau cái chết của thằng Ngàn .
Ngàn Phương ngồi thừ người suy nghĩ . Cô tin mẹ , mẹ chưa bao giờ nói sai một điều gì . Cô nói với mẹ :
- Mẹ . Con muốn gặp mặt cậu dì trước lúc ra Huế được không ?
- Không được đâu , coi chừng ...
- Con tin là được ! Mười mấy năm xa cách thế mà việc về cậu và dì , mẹ đều biết cả . Mẹ phải giúp con , mẹ đừng từ chối nghe mẹ .
Bà Thuận vô cùng bối rối , không ngờ mọi việc lại xoay ra thế này . Thấy con nói quả quyết , bà không nỡ từ chối . Dù sao cũng máu mủ ruột thịt của bà .
- Thôi được , để mẹ lo , nhưng con nhớ kín miệng cho .
Phương gật đầu , cười cho mẹ an lòng .
Bà Thuận đứng lên , nét mặt rạng rỡ hẳn :
- Mẹ đi có chút việc , con ở nhà nghe . Ba về hỏi , nói mẹ đi mua hụi .
Cô nhìn theo mẹ , lòng trào dâng niềm vui . Có ngờ đâu ngày gặp lại mẹ cô hiểu và thương mẹ hơn. Mình cứ tưởng chẳng còn gì để nói . Ánh mắt mẹ nhìn cô đầy yêu thương khi cô đã hiểu ra cái điều mà mẹ muốn nói . Còn dì Ba , cậu Tư mình sắp gặp . Trời ơi ! Chẳng lẽ mẹ cũng làm C.M. ? Cô nhảy nhỏm lên trong ý nghĩ này .
o 0 o
Đến nhà Lạc , không gặp bạn , Ngàn Phương suy nghĩ rồi quyết định đến sở của Hoàng . Đến nơi cô mới nhớ ra hôm nay chủ nhật , chưa chắc gì có anh làm việc . Không biết nhà Hoàng , cô cứ lẩn quẩn mãi Vào hỏi thì ngại , Ngàn Phương gọi xích lô xuống Tỉnh Hội để thắp hương cho Ngàn . Bước xuống xe , vừa trả tiền xong thì Hoàng cũng vừa tới . Bốn mắt chạm nhau . Anh lao tới siết chặt tay cô gái , giọng nửa giận nửa mừng :
- Về sao không báo tin cho anh biết , để đón ?
- Em về tàu thủy sao báo được , em mới lên sở tìm anh , chợt nhớ ra là chủ nhật nên em lên đây thắp hương cho anh Ngàn .
- Chủ nhật nào anh cũng lên mộ Ngàn . Hôm nay lại muốn đi thắp hương trước , thật là duyên kỳ ngộ , anh biết đó là của Ngàn - Hoàng cười rồi nắm tay Ngàn Phương một cách tự nhiên . - Mình vào thắp hương cho Ngàn đã em .
Bên bàn linh cả hai cùng thắp . Nhìn bàn tay thon nhỏ của Phương chắp trước ngực , miệng cứ lầm thầm khấn vái , Hoàng thương ơi là thương . Cô lớn hẳng sau một năm xa cách . Chiếc áo dài màu đen càng làm cô già dặn , u buồn . Anh thở dài nói :
- Anh đưa em đi ăn chút gì , rồi lên mộ Ngàn nghe ? Mấy bụi hoa anh trồng nay đã trổ hoa rồi .
Phương nhìn anh với cái nhìn biết ơn . Trái tim người con trai nhói lên . Anh như trẻ thơ ngày mẹ cho bánh , nắm chặt tay cô chạy nhanh ra xe . Cô hốt hoảng nhưng cũng chạy theo . Hoàng lao xe nhanh , hai bên đường hàng cây cứ loang loáng , Phương muốn ngợp . Anh đỗ xe lại trước tiệm phở . Họ ngồi vào bàn đối diện nhau . Anh nhìn cô nồng nàn không chớp mắt . Trời ơi ! Ước gì anh được hôn lên đôi mắt u buồn , bờ môi thường mím chặt ấy một lần , dù chỉ một lần thôi . Cô gái cúi đầu khi đọc được ở anh những gì đang xao động trong lòng .
- Đừng nhìn em như vậy ! Anh Hoàng !
Tiếng Hoàng nhẹ tênh như gió thoảng làm cô cũng thoáng giật mình . Cô cũng tràn ngập niềm vui ngày gặp lại . Nếu bây giờ có ai hỏi cô vì Hoàng mà hy sinh mọi thứ , cô gật đầu ngay . Còn tình yêu thì ...
Người phục vụ bưng hai tô phở ra . Hoàng lau đũa , muỗng đưa tận tay cô , mắt vẫn cứ đăm đăm nhìn như sợ cô biến đi .
Phương ngại ngùng giục khi thấy vẫn nhìn mình:
- Kìa , anh Hoàng ! Ăn đi kẻo nguội ! Cứ nhìn Phương hoài , Phương ăn không được đâu .
Cô muốn kéo anh ra khỏi trạng thái hiện tại , nên hỏi anh nhiều thứ chẳng ăn nhập vào đâu .
Ra khỏi quán ăn , nắng ban mai lấp lánh trên mái tóc ngắn , trên vạt áo dài u buồn của Ngàn Phương . Hoàng dịu dàng nói với cô :
- Mới một năm mà em lớn nhiều , càng lớn hơn khi em mặc chiếc áo màu đen . Đi thăm mộ về , anh đưa Phương đi may vài chiếc áo màu nghe ?
- Không cần đâu anh , em đủ mặc rồi .
- Màu đen hợp với em , nhưng nhìn như thiếu phụ ấy .
- Đấy ! Tự anh lại mâu thuẫn với anh rồi . Lúc thì chê Phương còn con nít lắm , lúc thì gọi là như thiếu phụ .
Hoàng nói như sợ Ngàn Phương giận :
- Không ! Anh không có ý vậy đâu , nhưng anh muốn tặng em một chiếc áo .
- Em cũng đùa thôi . Cứ để dịp khác đi anh , giữa chúng mình không cần phải tỏ tình thân ái bằng cách đó .
Anh biết , Phương lúc nào cũng né tránh tình yêu của anh .
Anh hụt hẫng , nhưng vẫn đợi chờ ...
- Em không thích thì thôi vậy ! Chừ anh đưa em lên thăm mộ , rồi mình đi chơi một lát nghe ?
Không từ chối , cô gái cười với anh :
- Phải về đúng giờ , không mẹ chờ cơm .
- Phương ! Em đã hiểu mẹ rồi phải không ?
- Vâng , em thật là ngu ngốc . Một năm xa mẹ , em mới hiểu mẹ đối với em như thế nào .
- Điều đó không muộn đâu em .
Đi mộ về , Hoàng đưa cô ra biển .
Hàng dương xanh , biển xanh , cả trời cũng xanh thẳm . Trên bờ cát trắng mát lịm dưới chân , gió lồng lộng thổi , làm mái tóc Ngàn Phương rối tung lên , cô gái cứ vuốt mãi , Hoàng nhìn rồi nói trong nụ cười :
- Để anh cột tóc cho em ?
- Thôi anh .
Ánh mắt anh van nài :
- Tóc rối bết , đừng cãi anh . Hôm nay mừng gặp lại em , em chiù anh đi !
Anh lấy trong túi quần ra hai sợi thun . Cô buột miệng cười . Chẳng hiểu sao Ngàn Phương ao ước được làm vừa lòng Hoàng . Cô đứng yên cho anh cột tóc . Hoàng tỏ ra khéo tay , chỉ trong tích tắc , tóc cô thành hai bím hai bên . Với lối cột tóc này Ngàn Phương thấy mình bé nhỏ . Hai mắt nhìn vào nhau , anh sẽ sàng nắm tay cô , ngại ngùng chưa kịp rút bàn tay lại , cô đã nghe tiếng cười khúc khích , tiếng xì xào . Cô giật mình rút vội tay ra khỏi tay Hoàng . Những chiếc áo trắng , những ánh mắt đen tròn hiện ra nghịch ngợm trêu hai người :
- A ! Bắt gặp rồi , anh cột tóc cho chị , cột tóc cho tụi em với !
Giọng nói của cô bé khác cất lên :
- Lại nắm tay nữa , tình hết biết luôn !
Giọng cô bé lớn nhất vẻ táo tợn :
- Cho em tình với .
Ngàn Phương đỏ mặt , còn Hoàng cứ tỉnh bơ :
- Mấy cô bé trốn học đi biển phải không ?
- Í , lêu lêu mắc cỡ , bữa ni chủ nhật , tụi em đi cắm trại .
- Đi trại , tới đây làm gì ?
- Tới để nhìn anh cột tóc cho chị đó !
Ngàn Phương bỏ chạy ra biển . Hoàng chạy theo , còn quay lại nheo mắt với mấy cô học trò nhỏ . Đôi giày cao gót của Phương ngập cát , cô đi khó khăn . Hoàng thấy cô lúng túng , anh nói :
- Em cởi giày ra .
Hồn nhiên theo về trên đôi môi , cô gái bỏ giày ra , chạy chân trần trên cát trắng . Vạt áo dài tung bay . Hoàng nắm đôi giày trên tay , âu yếm nhìn teo . Người anh yêu khả ái trong những lúc hồn nhiên . Ôi ! Hạnh phúc nhỏ nhoi của anh biết có giữ trong tay hay không ?
Hai hôm sau Ngàn Phương gặp dì Ba căn buồng nhỏ . Hơn mười năm không gặp , dì đã thay đổi nhiều : già đi , gầy ốm và gương mặt xạm lại vì lo âu cực khổ . Tình máu mủ bừng dậy trong cô . Ôm lấy dì , Ngàn Phương nghẹn ngào :
- Dì ơi ! Dì khác quá , còn cậu con đâu không về ?
- Cậu không về được . Sốt rét nặng lắm, may mẹ con kịp đem thuốc lên , cậu đã đỡ , có gởi thư về cho con đây .
- Dì ơi ! Mẹ nói con dì là ...
- Những điều mẹ con nói là đúng . Ngàn Phương dì rất thương con , dì đã hiểu nỗi lòng của con , mai này con tự tìm hiểu nơi con làm việc , ở xã hội bên ngoài ... Xưa nay con không để ý mà thôi . Con đọc thư cậu đi .
- Con sẽ đọc sau . Dì ơi ! Dì ở lại đây có lâu không ?
- Không . Chỉ được một giờ thôi . Khó lắm , bọn mật thám khắp nơi , sơ hở một chút là liên lụy cả gia đình con .
- Việc gặp này con nhớ giữ bí mật , phải rất cẩn thận . Và luôn nhớ rằng nhìn vào những người lao động chân chính , những người dân nghèo lương thiện mà nhận xét , để con hiểu cái xã hội phồn hoa giả tạo này hơn , mà chọn cho mình một cách sống nghe con .
Hai dì cháu nói chuyện với nhau trong buồng . Bên ngoài bà Thuận ngồi canh . Một giờ trôi qua nhanh quá , chưa nói được với nhau nhiều . Ngàn Phương vuốt ve bàn tay chai sạm của dì trong tay mình :
- Con thật không xứng đáng là cháu của dì cậu . Con tự biết mình không thể làm được những điều mà dì cậu và bao người khác đã làm . Con yếu hèn , lý trí không mạnh , cái gì cũng sợ hãi . Nếu làm C.M. chỉ đem hại cho C.M. mà thôi . Con tự biết bản thân mình , nên nói thật với dì , con chỉ xin hứa với dì , con không làm điều gì sao trái lương tâm . Còn dì cậu cần đến con trong vấn đề thuốc men , tiền bạc , con sẽ hết lòng . Dì ơi ! Dì đừng buồn con nhé !
Người dì đưa tay lên vuốt tóc cháu gái :
- Dì không buồn con đâu . Làm C.M. có trăm ngàn cách , đâu phải chỉ hoạt động mới là yêu nước đâu con . Chỉ cần con bây giờ giữ mình trong sạch , giúp mẹ nuôi em ... À ! Còn một điều nữa ...
- Điều gì , dì cứ nói con nghe ?
- Những người bận áo lính không phải ai cũng xấu , họ cũng có cha mẹ , vợ con , cũng có lý trí tâm hồn , không ai muốn chết , muốn cầm súng giết người ... Chỉ có lũ bán nước mà thôi . Con về ngoài đó , trong khả năng mình , giúp đỡ và làm cho thương binh hiểu mà chán ghét chiến tranh , cố gắng giúp họ về với gia đình , không đi lính nữa . Tiếng hát của con sẽ góp phần làm tan rã ý chí của những người chiến đấu , con có hiểu không ?
- Dạ , con hiểu .
- Dì đi đây , con coi thư cậu xong , phải đốt ngay .
Hai dì cháu ôm nhau . Nước mắt Ngàn Phương thấm ướt vai áo dì . Cô khóc vì thương dì , trọn đời xuân xanh cống hiến cho đất nước , giờ tuổi đã quá thì , vẫn một bóng một thân . Nghe đâu cậu Tư cũng vậy , chưa ai lập gia đình . Dì Cúc đẩy nhẹ cháu ra , vỗ nhẹ lên vai cô thay cho lời chào từ biệt rồi bước nhanh ra cửa . Ngàn Phương ngồi một lát lâu rồi lấy thư cậu ra đọc . Lá thư viết trên một mảnh giấy trắng mỏng chỉ nhỏ bằng bàn tay , chữ li ti như kiến :
Ngàn Phương của cậu ! Hơi mười năm không gặp , nay con đã trưởng thành , cậu muốn về thăm nhưng không được . Nhớ này nào con còn bé cậu cháu bên nhau . Nay gia đình mỗi người mỗi ngả . Biết con đi vào con đường ấy , cậu tin con sẽ sống không thẹn với lòng , Ngàn Phương ! Cậu rất hiểu nỗi lòng con khi muốn gặp cậu . Nhưng con phải hiểu cho cậu đang bệnh , viết thư cho con tay còn run thì làm sao về thành gặp con được . Cậu mong lá thư này làm chiếc cầu nối lại tình máu mủ ruột rà để mỗi ngày càng đậm thêm . Con tin cậu và thương cậu như ngày nào thì hãy nghe lời mẹ với dì , tìm một con đường đi cho đúng đắn để mai sau không thẹn cùng non nước . Cậu không thể viết dài , cậu mong con gặp được may mắn trên đường đời . Mẹ con là người mẹ cao quý , con nhớ đừng quên điều đó .
Cậu Tư Trung
Cô gái đọc đi đọc lại mấy lần đến thuộc lòng bức thư rồi châm lửa đốt , đợi cháy hết mới bước ra ngoài . Hai mẹ con giáp mặt nhau , bốn bàn tay siết chặt , cô gái thì thầm :
- Cậu ốm lắm hả mẹ ?
- Cậu bị sốt rét . Trong đó cái gì cũng thiếu . Đường tiếp tế ngày một khó khăn . May mẹ kịp đem thuốc vào . Gặp mẹ , cậu con ...
Người mẹ nức nở không nói được . Cô gái cũng rơi lệ . Một lát sau , bà Thuận nói tiếp :
- May quá , chích thuốc vô cậu con đỡ ngay . Mẹ không thể ở lâu . Nhờ cha con quen biết mới lấy được giấy đi lại . Cậu con còn yếu lắm , nhưng nghe chuyện con , cậu cũng gắng gượng viết thư .
- Mẹ ơi ! Cả dì và cậu không ai lập gia đình hết à ?
- Thì giờ đâu mà tụi nói nghĩ đến chuyện đó con . Dì con thì người chồng hứa hôn đã hy sinh trong chiến đấu . Còn cậu mày nghe nói có người yêu , nhưng lại hẹn nhau đợi hòa bình mới cưới .
- Trời đất , đợi đến bao giờ ?
- Mẹ cũng không biết . Mẹ có hỏi , cậu chỉ cười .
Cô gái đến ngồi bên bàn , chống tay suy nghĩ một lát , cô nói với mẹ :
- Hai bữa nữa con đi . Mẹ an tâm , con sẽ không làm điều gì để mẹ buồn . Con thú thật , con không thể nhận công tác , vì con chưa đủ tư cách làm người C.M. Con chỉ hứa với dì , nếu giúp được cái gì con sẽ giúp ở khả năng của con mà thôi .
- Dì con nói sao ?
- Dì cũng vui lòng , chớ làm sao khác . Con nói thật , nếu làm C.M. lỡ bị bắt , đánh , con khai hết .
- Con tự biết vậy cũng hay , chỉ cần con sống tốt là mẹ yên lòng . À ! Ngàn Phương , đến lúc đi nhớ chào ba con nghe . Con đi đã lâu giờ trở về sao đối xử với ba như vậy ?
Cô cố nén khó chịu để mẹ khỏi buồn :
- Có lẽ tại con với ba không hợp tính , nhưng mẹ đừng lo , con lớn khôn rồi , dù gì ba cũng là ba của con .
o 0 o
Hai cô gái ôm chầm lấy nhau , mừng rỡ đến phát khóc . Hoàng đứng dựa vào xe nhìn , mỉm cười . Lạc nói như hờn trách :
- Đi đâu Lạc đến kiếm không có ? Người ta nghe về mừng quýnh mà Ngàn Phương cứ như là chim , bữa ni không gặp nữa là giận đó .
Ngàn Phương cười làm lành với bạn rồi kéo vào nhà :
- Đừng giận Phương ! Công chuyện mà . Lạc mạnh không ? Tìm được việc làm chưa ?
- Chưa , chán lắm Phương ơi !
Hai cô gái mặc sức tâm sự với nhau cả buổi . Ngàn Phương cầm bạn ở lại ăn cơm . Lạc từ chối nói có việc , hẹn chiều đến hai đứa đi chơi .
- Lạc định qua Phương buổi chiều , nhưng gặp anh Hoàng nói có Phương ở nhà nên chạy qua ngay , chớ chiều mới rảnh .
- Vậy chiều đến , hai đứa đi chơi , mai mình đi Huế rồi .
Hoàng nãy giờ ngồi nghe hai cô gái tâm sự giờ mới lên tiếng :
- Sao nhanh vậy Ngàn Phương ? Em mới về có mấy ngày .
- Trễ mấy ngày rồi anh ạ ! Nhờ anh đưa Lạc về dùm em . Em còn phải vào phi trường .
Hoàng đứng lên :
- Em đợi chút xíu thôi , anh đưa Lạc về rồi anh đưa em đi phi trường .
Thấy Ngàn Phương không phản đối , anh vui lắm . Một năm sáu tháng xa nhau , Ngàn Phương đã khác xa nhiều . Cô có vẻ nhu thuận , dịu dàng , không còn nét bướng bỉnh khó chịu nữa . Lạc về , Ngàn Phương vào thay áo rồi ngồi chờ . Không lâu Hoàng về , trên đường đi , anh hỏi cô :
- Vào phi trường có chuyện gì không Ngàn Phương ?
- Em thăm một người rất tốt với em .
- Nếu rất tốt với em thì anh phải ơn và vui mừng được kết bạn .
Đến cổng phi trường , cả hai xuất trình giấy tờ , rồi vào trong . Đến khu nhà ở của chuyên viên kỹ thuật , cô gái thấy một người mặc đồ không quan đang đứng thọc tay vào túi quần , cô lễ phép chào rồi hỏi :
- Thưa ông , tôi muốn hỏi thăm ông Nguyễn Trung Kiên , chuyên viên bảo trì kỹ thuật .
Người đàn ông quan sát cô bằng gương mặt lạnh lùng , rồi trả lời giọng hững hờ :
- Cô đến muộn sáu tháng , ông ấy đã chuyển về phi trường Cam Ranh .
Ngàn Phương buồn bã cám ơn ông ta , rồi quay ra . Hoàng hỏi cô :
- Lâu nay em không thư từ hỏi thăm ông ta sao mà ông ấy đi em không biết ?
- Em chỉ gặp ông ấy một lần trong đêm đi Sài Gòn , ngồi chờ máy bay . Làm sao mạo muội viết thư hỏi thăm được .
- Vậy thì mình viết thư vào phi trường Cam Ranh .
- Thôi khỏi anh , gặp nhau cho có chuyện , chú ấy chắc gì còn nhớ tới em .
- Có phải người em viết trong thư cho anh không ?
- Dạ . Trong một lần gặp mà chú ấy đã dạy em nhiều điều tốt đẹp .
- Người tốt khó gặp . Giờ không có cơ hội gặp lại , chỉ cần mình biết sống và sống tốt , anh nghĩ thế cũng được rồi .
Cô gật đầu yên lặng không nói gì .
o 0 o
Sáng hôm sau Hoàng đưa Ngàn Phương ra bến xe đi Huế . Cả hai đều bịn rịn lúc chia tay . Hoàng dặn cô trăm thứ chuyện . Chuyện hàng đầu là phải viết thư cho anh , chủ nhật phải về , cô hứa với anh tất tật mọi điều . Xe chuyển bánh , anh đứng mãi trông theo . Trên xe Ngàn Phương cũng ngoái đầu nhìn lại cho đến khi không thấy Hoàng . Lòng cô mang một tâm trạng bồi hồi khó tả khi nghĩ đến bao người thân yêu . Xe chạy qua cầu Thủy Tú , phía tây rặng núi hiện lờ mờ . Ngàn Phương đột nhiên ứa nước mắt . Nơi ấy có một người thân yêu ruột thịt đang cùng bao người khác đang sống cảnh rừng sâu núi thẳm , cái chết dễ dàng như ngàn cân treo sợi tóc , chỉ vì ngày mai của đất nước mình .
Chiếc xe đò chở cô vượt đèo đưa cô sang bên kia đèo Hải Vân với cuộc sống mới đang chờ phía trước . Tâm hồn Ngàn Phương đã thay đổi nhiều từ buổi nói chuyện với mẹ và dì .