Chương XVI
Tác giả: Nam Cung Bác
Ngô vương ngả dài trên đất ốm như thân trúc. Cô Tô đài có thể nhìn thấy nhưng nhà vua tiến đánh không đến được Cô Tô!
Bấy giờ, bỗng có hơn trăm bại binh Ngô chạy đến núi đất tạm đóng quân. Trưởng cánh quân ấy bị trúng tên ở tay trái, sấn đến trước Vương Tôn Hùng bẩm:
- Đại phu! Bốn bên đây đều có quân Việt!
Ngô vương đứng cách Vương Tôn Hùng hơn trượng, nghe được câu nói ấy. Song nhà vua không biểu lộ gì, đôi mắt cứ dõi nhìn về ánh chiều tàn rơi rớt trên mái ngói Cô Tô đài.
Vương Tôn Hùng trịnh trọng tâu:
- Đại vương! Chúng ta phi lập tức công phá trùng vây!
Ngô vương vẫn không nói gì.
Lâu lắm, lâu lắm... ánh nắng rớt đã rút về tận phương trời nào, Ngô vương mới như từ mộng choàng tỉnh, lẩm bẩm:
- Tây Thi còn ở trên Cô Tô đài đấy!
Câu nói rất nhỏ song Vương Tôn Hùng nghe được và hiểu ra. Nhà vua nhìn Cô Tô đài không phải vì luyến tiếc đài Cô Tô, mà vì một người khiến Vương Tôn Hùng thuơng cảm. Nếu không vì Tây Thì thì giờ này chúa tôi nhà Ngô đã ra khỏi trùng vây, rời bỏ Cô Tô thành song với mảnh dư đồ vẫn còn có thể dựng lại sự nghiệp. Nhưng, ngày tàn rồi, cơ hội qua rồi, mãi đến giờ này Ngô vương vẫn lưu luyến nơi đây! Ngày tàn rồi, đường cùng rồi, nếu còn ở thêm một phút giây nào tất nhiên sẽ lãnh kết cuộc bi thảm.
Bỗng nhiên, Vương Tôn Hùng nhớ đến lời trăn trối của Ngũ Tử Tư. Vị lão thành ấy từng chỉ trích việc thâu nhận gái Việt, cho gái Việt sẽ là cái họa làm cho mất nước. Chưa bao giờ Vương Tôn Hùng nghĩ thế, song giờ này lão hiểu ra nguyên do hai tiếng “họa thủy”. Không phải ở tự Tây Thi có sự xúi giục nào, mà do ở chính Ngô vương vì Tây Thi đến mất sáng suốt.
Sắc đêm dần xuống. Sắc đêm trùm phủ Cô Tô đài.
Ngô vương bỗng quay lại hỏi Lộc Xuất:
- Từ đây còn cách Cô Tô đài bao xa?
- Muôn tâu, khoảng bảy... hay tám dặm!
Trong sắc hoàng hôn buồn, Ngô vương phát tiếng thở dài. Nhà vua đã từng đi mấy ngàn dặm để đến Trung Nguyên xưng bá mà bây giờ không sao đi nổi bảy tám dặm đường!
Gió đêm vi vu, vi vu...
Bỗng nhiên có tiếng còi sừng vang lên như bốc tận mây. Tiếng còi chưa dứt, một cánh quân Việt xông đến tấn công vùng núi đất.
Vương Tôn Hùng vung mâu, hú một tiếng dài quát:
- Ta đi!
Cùng lúc ấy, tám chín dũng sĩ đội Hiền Lương và Lộc Xuất cũng tỏ ra sẵn sàng. Lộc Xuất quỳ trước Vương Tôn Hùng, trịnh trọng xin ra nghinh địch.
Liếc qua Lộc Xuất và toán dũng sĩ muốn theo, Vương Tôn Hùng rốt cuộc phả gật đầu. Do đó, có hơn trăm dũng sĩ đội Hiền Lương hướng dẫn hai trăm quân xông vào quân Việt.
Vương Tôn Hùng biết rõ đây là trận đánh liều mạng. Lão hoành mâu đứng lặng, chờ đợi kết quả cuộc chiến tàn khốc này.
Liền đó, hai bên tả hữu lạicó quân Việt xuất hiện. Họ dùng tên bắn vào quân Ngô. Kế đến, phía sau cũng có tiếng còi sừng. Câu Tiễn cùng Phạm Lãi, Văn Chủng xuất hiện với vô số ánh đuốc.
Vương Tôn Hùng liếc qua nhà vua. Tay Ngô vương run run đè lên đốc kiếm, không phả sợ mà là giận. Cùng lúc ấy, cánh quân của Lộc Xuất đã bị tiêu diệt như cá lớn nuốt cá bé, như đá chìm đại dương.
Về phía Cô Tô đài, từ sau giờ ngọ, cuộc chiến thật ác liệt. Quân hai bên tử thuơng có trên ngàn nhưng quân Việt cứ đạp nhầu trên máu không ngừng tiến lên. Quân Ngô giữ thành cũng quyết liệt chẳng kém, còn tấc đất nào giữ tấc đất ấy, năm trăm chiến sĩ thuộc đội Hiền Lương trấn giữ bên ngoài Cô Tô đài đều chiến đấu đến chết cả Toán quân trung ương lui vào giáo trường và miếu mạo, đại diện dưới Cô Tô đài dùng tên bắn ngăn đà tiến của đối phương. Quân Việt liên tiếp xung phong song không có cách nào đến gần Cô Tô đài được.
Lúc mặt trời sắp lặn, Bá Hi xuất hiện với tám mươi xe đi an nhiên qua hàng rào quân Việt đến dưới Cô Tô đài.
Gia thần của Bá Hi là Phùng Đồng ngang nhiên nhả từ trên xe xuống ra lệnh cho quân phòng vệ ngưng chiến. Cháu của Ngô vương là tướng quân Tín có nhiệm vụ trấn giữ Cô Tô đài bước tới hỏi nguyên do. Phùng Đồng hất mặt đáp:
- Đại vương bị vây, ra lệnh cho Thái tể cầu hòa với Việt. NgưuCân đã chết trong trận địa rồi.
Tín tướng quân hoài nghi, nhìn vào xe Bá Hi, đáp:
- Nhưng ta có nhiệm vụ phòng vệ ở đây!
Tên đánh xe của Bá Hi từ bên phả nhả xuống, bất ngờ dùng trường mâu đâm chết Tín; đoạn vẫy tay cho hai ngàn tráng sĩ giám thị chặt chẽ bốn vị quan giữ đài. Bá Hi đứng trên xe tuyên bố:
- Vương lệnh là Ngô - Việt giảg hòa, ba quân tướng sĩ phả tập trung vào giáo trường chờ đại vương.
Quân Ngô tuy có nghi ngờ và bất an, song sau một lúc do dự rồi cũng nghe lời Bá Hi. Tên đánh xe đâm chết tướng quân Tín vứt trường mâu, rút kiếm đeo lưng ra vẫy lên cho khoảg hai trăm binh sĩ từ phía sau đoàn xe của Bá Hi chạy tới. Tuy họ mặc đồ quân Ngô đó, song rõ ràng họ không phả là người Ngô.
Phùng Đồng quay nói với Bá Hi:
- Thái tể thu dọn bên dưới, để tôi lên đài giả quyết.
Phùng Đồng áp giảihai tên võ sĩ lên đài sau khi số quân vừa mới tước khí giới và trói xong họ.
Bấy giờ, Tây Thi được các cô gái Việt bảo vệ kiểm soát rất chặt chẽ. Từ sáng đến tối, nàng không có một giây phút nào được ở riêng một mình. Bởi các cô gái Việt đã được lệnh đặc biệt phải trông chừng nàng.
Lúc Phùng Đồng xuất hiện, Tây Thi vụt nhảy nhổm. Cùng lúc ấy, một võ sĩ sấn tới trước hành lễ với nàng. Võ sĩ ấy là người vừa giết Tín, là Tử Thường, gia thần của Phạm Lãi. Lúc Tây Thi ở Hội Kê, cả hai có gặp nhau song mười bảy năm phân ly làm cho nàng không sao nhận ra.
Hành lễ xong, Tử Thường cao giọng nói:
- Tây Thi đại cô! Gia thần là Tử Thường, phụng mạng Phạm đại phu đến bảo vệ đại cô!
Phạm Lãi đến Cô Tô đài thì tự nhiên là Cô Tô đài đã mất! Ngô vương cũng bị hủy diệt rồi! Trong giây phút ấy, Tây Thi chợt cảm thấy trống hoang, mất hút, tự đáy lòng nàng có một luồng ớn lạnh chạy rần toàn cơ thể.
Di Quang ra hiệu, có hai thị nữ sấn đến đỡ kịp Tây Thi. Phùng Đồng nói thêm:
- Tây Thi! Thiên đạo tuần hoàn, rốt cuộc rồi chúng ta cũng đến được Cô Tô. Tây Thi cô nương đã vì nước lập được công...
Tây Thi run rẩy hỏi:
- Ngô vương đâu?
- Ngô vương... (Phùng Đồng nhếch cười). Phù Sai bị vây, chẳng bao lâu nữa ắt cũng xong!
Gần như bao nhiêu máu huyết chạy dồn lên đầu óc, Tây Thi hổn hển, song nàng cố gắng giữ bình tĩnh. Bây giờ, tuy là gái Việt, nàng không có niềm hãnh diện của kẻ chiến thắng. Trái lại, nàng còn thầm nghĩ: “Một thắng lợi đáng nhục!”... “Ta muốn được chết chung với Ngô vương. Ngô vương thất bại, cũng có nghĩa là ta thất bại!”.
Tây Thi không nói lộ cho ai biết ý nghĩ của mình, cũng không muốn để ai thấy sự yếu mềm của nàng, sự yếu mềm của kẻ thất bại.
Phùng Đồng nhìn quanh cách trần thiết trong phòng, vui vẻ nói:
- Tây Thi! Tôi còn cần đi quan sát các nơi. Hì hì... bây giờ tôi không cần phả che giấu thân phận nữa. Ơ, thái tể Bá Hi của Ngô quốc đã đầu hàng rồi.
- Tôi biết trước người ấy sẽ đầu hàng. Năm xưa Ngũ Tử Tư từng chỉ trích Bá Hi tư thông với ngoại quốc.
- Ha ha... Ngũ Tử Tư... (Phùng Đồng ngửa mặt cười dài). Chúng ta đánh bại quân Ngô cũng là nhờ Ngũ Tử Tư đó! Tôi làm ra tiếng quỷ khóc, rồi bè cây mượn sức nước phá vỡ tường thành Cô Tô cũng do tôi bảo: “Ngũ Tử Tư dâng nước, trợ giúp quân Việt công thành”. Ha ha...
Tây Thi nghiến răng, liếc xéo Phùng Đồng. Thắng lợi bằng phương cách không quang minh chính đại là một thắng lợi nhục nhã!
Phùng Đồng ngang nhiên bước xuống Cô Tô đài, Tử Thường vội nói với Tây Thi:
- Đại cô! Phạm đại phu sẽ đến đây. Quanh Cô Tô đài hiện giờ toàn do quân trực thuộc của Phạm đại phu trấn giữ.
Nghĩ đến Phạm Lãi, Tây Thi lại thấy ớn lạnh.
- Phạm đại phu mong đại cô yên tâm, mọi việc đều rất mỹ mãn.
Tây Thi không chịu đựng được nữa, run run nói:
- Ta cần phải nghỉ mtộ chút... Cứ có tin gì về Ngô vương thì báo cho ta biết.
- Dạ vâng, gia thần sẽ cho người đi thám thính. Hiện giờ, đại vương chúng ta, Phạm đại phu và Văn đại phu đều có mặt bao vây Ngô vương ở gò đất cao.
Tây Thi không dám nhìn theo tay chỉ của Tử Thường, nhưng từ tuyệt vọng nàng lóe thấy có tia hi vọng. Bởi Ngô vương có nói với nàng, một mai Cô Tô không giữ được thì nhà vua sẽ lui về Tích Sơn, tạm dùng Cú Khúc làm kinh đô để chờ dịp phản công. Nàng biết cánh quân Ngô giữ ở mặt Bắc đã từng theo Ngô vương đi Trung Nguyên thì ắt khá tinh nhuệ. Nàng không hiểu rõ tình hình bên ngoài nên nghĩ rằng Ngô vương có đủ khả năng đột phá trùng vây.
- Ta nghỉ một lúc.
Gượng nói được bấy nhiêu với Tử Thường, Tây Thi đi liền vào phòng. Bấy giờ, nàng chợt nghe tim nhói đau. Đó là bệnh cũ song lâu rồi không tái phát, đợi đến lúc này mới tái phát khiến nàng đưa hai tay ôm ngực.
Di Quang bước theo Tây Thi, nói giọng vừa phấn khởi pha lẫn thuơng ảm thê lương:
- Tây Thi, rốt cuộc rồi chúng ta cũng có một ngày quang đãng.
Tây Thi từ từ ngồi xuống, tựa lưng vào gối với hàng trăm ý nghĩ đổ xô vào. Ví bằng Ngô vương có thoát được vòng vây thì chính nàng cũng lọt vào tay quân Việt rồi. Quân Việt thắng lợi, quyết không để cho nàng đến với Ngô vương nữa. Thế thì cuộc đời nàng còn ý nghĩa gì để sống?
Tây Thi nhắm mắt, âm thầm khấn với trời cao:
- Lạy trời phù hộ cho Ngô vương thoát hiểm!
Chợt có hai cô gái Việt chạy vào báo:
- Lửa nổi lên rồi, Quán Oa cung bị hỏa thiêu!
Bên mình Tây Thi có Di Quang và ba cô gái Việt khác đồng quay mình chạy đến bên cửa sổ nhìn ra. Riêng Tây Thi ngồi lại, chụp Thuộc Lâu bửu kiếm, tay sờ vào đốc kiếm. Nàng muốn lợi dụng kẽ hở thời gian ấy để kết thúc đời mình chứ từ sáng đến giờ nàng bị kiểm soát chặt quá!
Nhưng kẽ hở thời gian ấy Tây Thi cũng không lợi dụng được. Kiếm vừa ra khỏi vỏ thì Di Quang đã chận vai Tây Thi. Triền Ba cũng đồng thời từ bên ngoài sấn vào.
Không muốn vạch trần ý định của Tây Thi, Di Quang nói giọng thản nhiên như không:
- Tây Thi, chị ra xem lửa bên ngoài kìa...
- ờ! - Tây Thi nhìn ánh kiếm, cả thấy lạnh xương sống.
Triền Ba hiểu ý Di Quang nên nói thêm:
- Quân ta đốt Quán Oa cung!
Thật ra trong ngày nay lửa đã cháy nhiều nơi. Chiến tranh và lửa vốn là hai vật đi đôi, không sao tách rời được.
Tây Thi bỗng ôm kiếm ngã ra giường, bật khóc. Đó là bi ai, đó là tuyệt vọng và cũng là trống không!
Mười bả năm thù hận và ái tình đã mọc rễ chằng chịt phức tạp. Vào giờ này, ở tại nơi này,tất cả lại trở thành như mộng như sương, như trống như không, như ả tưởng. Với Tây Thi bây giờ, tất cảhình như không thật, kể cả đời nàng nữa. Trong nức nở và nghĩ ngợi, nàng cảm thyấ khung trời của nàng đã chết.
Nàng không nghĩ đến Phạm Lãi, tuy nàng từng yêu chàng sâu xa, tuy chàng là người yêu đầu tiên. Bây giờ, nàng chỉ nghĩ đến những gì nàng có đang bị tiêu diệt một cách đau thuơng. Bây giờ, nàng chảynước mắt, khóc cho tình yêu nàng đã thụ hưởng và không mong đền trả
Tử Thường bỗng vào báo:
- Ngô vương xin đại vương ta cho cầu hòa nhưng đại vương ta cự tuyệt! Bây giờ, thủ hạ của Ngô vương không còn đến năm trăm và trong thành Cô Tô còn đôi ba nhóm nhỏ ngoan cố chống cự. Nhiều nhất là khoảg hơn giờ nữa, tất cả sẽ hoàn toàn bị tiêu diệt
Hoàn toàn tiêu diệt... không cho cầu hòa... mấy tiếng ấy như dao đâm lút cán vào ngực Tây Thi. Nghe Tử Thường hí hửng nói thế, Tây Thi thấy đầu nhức quá, hai tay nắm lại càng lúc càng chặt. Cuối cùng nàng không sao ngăn được bật kêu: “Phù Sai!”. Tiếng gọi tuyệt vọng sau cùng!
Hơn ngàn ngọn đuốc chận đứng một vùng u ám.
Sau năm lần xông phá trùng vây thất bại, thủ hạ dưới tay Ngô vương còn không đến hai trăm. Hết phân nửa lại bị thuơng đủ cách trong khi số quân Việt bao vây gò này có đến cả vạn.
Ngô vương hoàn toàn mất hẳn khả năng đột phá trùng vây, tuyệt đối không sao đến được Cô Tô đài. Hơn nữa, vai trái Ngô vương cũng bị sây sát chút ít.
Đại phu Vương Tôn Hùng mất cảmũ mão, thả tóc bạc xòa đứng bên cạnh Ngô vương.
- Vương Tôn Hùng, bọn họ không có lý do không cho ta đầu hàng! (Ngô vương chống trường mâu khổ sở nói thêm). Năm xưa, ta từng cho họ hàng...
Vương Tôn Hùng không nói gì. Lão biết rõ Câu Tiễn đến đây với hai mươi năm chất chồng thù hận thì chỉ có cái chết của mình hay đối phương, chiến tranh mới chấm dứt.
Ngô vương hổn hển:
- Vương Tôn Hùng! Khanh đi nói lại lần nữa xem. Trẫm hàng, trẫm vứt bỏ tất cả.. Nếu Câu Tiễn không cho trẫm ở trên lục địa thì trẫm sẽ vĩnh viễn sống dưới thuyền. Khanh đi đi, nói đi! Trẫm chỉ cần được sống với Tây Thi, không màng gì tất cả !
Như người máy, Vương Tôn Hùng cầm đuốc bước tới từng bước. Cách đó khoảng năm mươi bước có tám tên quân Việt cưỡi ngựa chạy đến đón Vương Tôn Hùng. Ngựa rẽ làm đôi, Vương Tôn Hùng đi bộ giữa mỗi bên bốn ngựa. Bước thêm năm mươi bước nữa, Vương Tôn Hùng được Phạm Lãi sấn ra nghênh đón, vòng tay cung kính nói:
- Vương Tôn đại phu lại đến!
- Tôi phụng vương mạng đến xin với Việt vương cho hàng... Ngô quốc chúng tôi đầu hàng! Mong Việt vương nghĩ tình ngày xưa, bảo toàn cho đại vương chúng tôi và vợ con ngài.
Câu Tiễn bỗng xuất hiện bên cạnh Phạm Lãi cương quyết trả lời :
- Trẫm đã nói rồi, không nhận cho hàng!
Vương Tôn Hùng quắc mắt nhìn thẳng Câu Tiễn:
- Đại vương!
Câu Tiễn chận lời:
- Cần phi Phù Sai đích thân đến nói.
- Đại vương, Phạm đại phu!... Thế có nghĩa là cho phép vua tôi hàng?
- Cho phép à? Ha ha... (Câu Tiễn bật cười khanh khách một cách tàn nhẫn). Vương Tôn đại phu, chúng ta đối địch, trẫm hoan nghênh đại phu.
- Cảm tạ hảo ý của đại vương. (Vương Tôn Hùng ngang nhiên sờ đốc kiếm). Xin đại vương khoan dung đối với vua nước tôi. Phần tôi là tướng giặc, tôi chỉ có chết theo vua tôi. (Vương Tôn Hùng lùi lại một bước). Tôi về mời đại vương tôi đến yết kiến đại vương!
Câu Tiễn khoát tay ngăn:
- Khoan đã! Trẫm không cho phép Phù Sai đầu hàng. Nhưng đại phu hãy về nói với Phù Sai, trẫm muốn gặp người.
Vưong Tôn Hùng nặng nề bỏ đi. Việt vương ra lệnh tập trung mấy mươi ngọn đuốc đến chỗ nhà vua, có Văn Chủng và Phạm Lãi chia đứng hai bên.
Tuy đứng yên đó, song Phạm Lãi nghĩ đến chuyện khác... Nghĩ đến người yêu đã mười bảy năm riồ không gặp.
Câu Tiễn nói:
- Thiếu Bá! Trẫm muốn biến nước Ngô thành huyện của nước Việt, trẫm muốn chiếm nước Ngô thay Ngô vương. Ơ mà này, Thiếu Bá phải làm vua nứơc Ngô.
- Đại vương! Thần muốn khi xong trận rồi sẽ lui về nghỉ.
- Không. Chúng ta đã từng chung chia hoạn nạn, bây giờ phải cộng hưởng vinh hoa phú quý. Tại sao Thiếu Bá muốn quy ẩn? Trẫm không đồng ý cho Thiếu Bá rút lui.
- Đại vương! Thù hận chúng ta đã trả mong đại vương cho phép thần tự do.
Lúc chúa tôi Việt nói chuyện, Ngô vương chỉ đi một xe đến. Thấy người, Câu Tiễn cả cưòi:
- Ha ha ha... Phù Sai, lâu rồi không gặp, ngài rồi cũng có ngày này chứ!
Ngô vương rất giận nhưng cố gắng đè nén, giữ bình tĩnh đáp:
- Nghe nói ngài nghĩ đến tình xưa cho phép tôi đầu hàng... Từ rày về sau, tôi sẽ là một thường dân dưới mái nhà của ngài.
- Ha ha... Ngài là bá chủ của Trung Nguyên chứ! Ha ha... Năm xưa, ngài bắt ta làm nô lệ giữ ngựa cho ngài, lại còn sai quan binh sang nước Việt bắt cảtoàn dân Việt làm thân trâu ngựa. Phù Sai, ngài có nghĩ đến ngày này chăng?
- Không ngờ.
Ngô vương thản nhiên tiếp:
- Giá biết thì năm xưa ta đã giết ngài! (Ngừng một lúc, Ngô vương mới nói). Năm xưa, tuy ta bắt ngài giữ ngựa, song rồi cũng tha cho về và còn giúp cho phục quốc.
- Hay! Ngài còn nhớ rõ, đó là sai lầm của ngài!
- Nhưng ta không hối hận.
Trầm ngâm một lúc, Câu Tiễn lại nói:
- Ngài không muốn đánh nữa thì được, ta tha thứ cho một mình. Ngài sống, sống một mình bên bờ Đông Hải của ta (Câu Tiễn bật cười ngạo mạn). Bên bờ Đông Hảicủa ta, ha ha ha... ở đó không phải là vùng đất xấu, ta sẽ tuyển cho ngài năm trăm nô lệ... Để ngài làm vua năm trăm người ấy. Ha ha ha... Phù Sai, (Câu Tiễn trở giọng thật cay độc) việc đến nước này, ngài còn muốn sống sao?
Ngô vương nghĩ ngợi về điều kiện đầu hàng, muôn vạn lần không thể không nghĩ ngợi.
- Phù Sai! Ngài về suy nghĩ đi! Ngài cần bao nhiêu quân? Ha ha... Nếu muốn đánh thì không việc gì ngài phải sợ. Bởi dầu sao thì ta cũng tha mạng cho mỗi mình ngài!
Câu Tiễn cợt đùa tàn ác với vua Ngô đang không lối thoát. Ngô vương không trả lời, dùng trường mâu gõ vào thành xe. Dũng sĩ đội Hiền Lương nặng nề dắt ngựa tới, bảo vệ nhà vua quay về. Họ gồm bốn mươi người, trợn mày nhăn mặt, thỉnh thong tỏ ý muốn liều mạng với đối phương.
Khi hai nhà vua cách nhau khoảng bốn mươi bước, Ngô vương vừa lên xe, Phạm Lãi liền nói nhỏ với Câu Tiễn:
- Quân vương, Bắn!...
- Không. (Câu Tiễn nghiến răng). Ta căm hận Phù Sai, phải làm cho hắn bị chết trong ê chề nhục nhã, chết một mũi tên thì dễ dàng cho hắn quá!
Phạm Lãi ngạc nhiên:
- Vậy là Đại vương nhận cho Phù Sai đầu hàng?
- Đó là một cách làm cho hắn chết tốt nhất... - Câu Tiễn nhe răng, cười hiểm độc như lang sói.
Bây giờ Phạm Lãi mới biết Câu Tiễn thù Ngô sâu xa hơn mình tưởng tượng. Thù đủ hận thù, thù vô tiền khoáng hậu trong lịch sử.
Chiến xa của Ngô vương mất hút trong vùng u ám, Câu Tiễn chỉ về một địa khu, cuồng ngạo nói:
- Thiếu Bá! Chỉ cần trẫm phát một lệnh, quân trẫm sẽ đạp bằng vùng ấy.
- Vâng, chúng ta có thể nghiền nát Phù Sai như bột bánh.
- Thiếu Bá đoán xem Ngô vương còn được bao nhiêu quân?
Phạm Lãi thận trọng đáp:
- Có lẽ không hơn một ngàn.
- Trẫm thấy ắt không tới năm trăm! (Câu Tiễn cười gằn). Nếu còn một ngàn, Phù Sai không chịu đầu hàng đâu. Hắn mang xác đến chịu nhục thì chắc chắn hoàn toàn không còn khả năng giao chiến
Ngừng lại một chập, Câu Tiễn bỗng ra lệnh tàn nhẫn:
- Thiếu Bá! Tử Hội! Trẫm muốn làm nhục Phù Sai thêm nữa. Chúng ta chia làm ba mặt, mỗi người kêu nói chuyện với hắn. Hai khanh cố nghĩ câu nào cay cú nhất!
Câu Tiễn giục xe đi về hướng Nam, không muốn cho kẻ thù chết một cách dễ dàng, Phạm Lãi nghĩ ngợi một lúc, cười khổ nói với Văn Chủng:
- Quân vương quá ác độc, chúng ta biết nói gì với Phù Sai?
Phần Ngô vương, sau khi bị Câu Tiễn làm nhục đã trở về vùng đất cao với hai mắt rỉ máu. Nhà vua bực tức nói với Vương Tôn Hùng:
- Câu Tiễn là người lòng lang dạ sói!
- Đại vương! (Một dũng sĩ trong đội Hiền Lương bỗng sấn lên tâu) Chúng ta hãy thử xông phá trùng vây lần nữa. Chịu nhục cầu sống sao bằng được đánh đến chết.
Tinh lực của nhà vua đã hết rồi. Tuy biết không còn có ngảđầu hàng, Ngô vương càng biết rõ hơn địch tình, muốn xông phá trùng vây phải có ý chí và lực lượng. Song tất cả đả hết Ngô Vương lắc đầu
Vương Tôn Hùng bỗng lên tiếng:
- Đại vương! Để thần đi gặp Phạm Lãi. Lúc ở Cô Tô, Phạm Lãi đã nhận sự tiếp đãi của chúng ta. Đại vương viết cho Phạm Lãi một phong thư, mong người thảlỏng cho chúng ta một đường để xông ra... chỉ cần Phạm Lãi nới tay một chút thì chúng ta có thể ra được tuy chúng ta người ít.
Ngô vương đứng lặng một lúc rồi rút dao nhỏ khắc trên thanh trúc mấy câu:
“Ta nghe: Săn được thỏ thì chó bị giết, phá xong nước địch thì mưu thần chết, đại phu sao không chừa cho Ngô ta một đường làm đất dung thân...”.
Vua Ngô viết chưa xong, chợt nghe có tiếng hú dài từ phương Nam vọng tới. Ngô vương định thần, lắng tai nghe Câu Tiễn kêu nói:
- Phù Sai! Ngài còn nhớ chuyện hai mươi năm trước ta quỳ dưới chân ngài không? Nhớ không? Ha ha... Nhớ không?
Ngô vương nghiến răng, thê thảmcúi gầm nói nhỏ:
- Vương Tôn Hùng! Không cần đưa thư nữa. Hận đã thâm... Ôi, tất cảchỉ vì sai lầm của ta mà thành cả Năm xưa, ta đã chẳng giết chết Câu Tiễn.
Vương Tôn Hùng còn muốn chụp lấy cơ hội sau cùng, đưa tay cầm thanh trúc xông thẳng ra. Ngô vương biết là vô ích song cũng không còn hơi sức đâu ngăn cản Vương Tôn Hùng.
- Phù Sai! (Việt vương lại kêu nói) Tổ phụ ngài đã chết trong tay người Việt! Bây giờ ngài, ha ha... Bửu kiếm của ngài không bén đối với người Việt ta rồi. Ha ha... ha ha ha... Phù Sai, ngài đã quên thù cha ông để tha ta, giờ ta cũng tha cho ngài cái chết!
Bao nhiêu hy vọng của Ngô vương chết trong mấy câu nói ấy. Thế nên, nhà vua run run gọi tên Lộc Xuất.
Một vị quan đáp:
- Muôn tâu, Lộc Xuất đã chết trong trận!
Nhà vua như từ mộng choàng tỉnh. Lộc Xuất đã chết trong trận chẳng bao lâu, chao ôi! Nhà vua quay nhìn vị quan vừa nói, nhận ra là Chuyên Nghị, con của dũng sĩ Chuyên Chư.
- Chuyên Nghị, khanh cuốn cờ ta lại!
- Tâu vâng!
Chuyên Nghị tuân lệnh song không hiểu vì sao. Ngô vương long lanh nước mắt phán bảo:
- Ngưiơi hảy bịt mắt ta lạiTa không còn mặt mũi nào dám thấy Ngũ Tử Tư nơi chốn cửu tuyền.
Nước mắt nhà vua lăn dài, rớt xuống từng giọt, từng giọt. Nhà vua bỗng vứt mão, rút lấy kiếm của một binh sĩ đứng trên xe.
Chuyên Nghị run rẩy kêu lên:
- Đại vương! Đại vương! Xin chờ Vương Tôn đại phu!
- Không ích lợi gì đâu! Chuyên Nghị, hãy dũng cả như cha ngươi. Dùng cờ bịt mắt ta, nhanh lên! Ta không muốn nghe thêm tiếng nói của Câu Tiễn.
Chuyên Nghị run tay dùng lá cờ quấn ngang mắt nhà vua mấy vòng. Nhưng Ngô vương bỗng nói:
- Khoan đã! Để ta nhìn thêm Cô Tô đài một chút!
Trong giờ phút sau cùng, Ngô vương vẫn nhớ đến Tây Thi. Đưa mắt về hướng Cô Tô đài, nhà vua thê thảm nói thêm:
- Tây Thi! Trẫm bất lực không bảo vệ được ái khanh... Khanh là người Việt, mong sẽ được Câu Tiễn tha tội cho nàng. Tây Thi! Tây Thi!...
Lại có tiếng Câu Tiễn oang oang. Ngô vương thở dài thúc hối:
- Chuyên Nghị, nhanh lên!
Chuyên Nghị run toàn thân, bịt xong mắt nhà vua thì liền đó, ngài vung kiếm lên, tự đâm vào yết hầu. Toàn thân vạm vỡ của nhà vua gục xuống bên chiến xa.
Vương Tôn Hùng quay về, thấy thế liền sụp quỳ trước thi thể quân vương, đoạn rút kiếm tự vẫn.
Chuyện Nghị cũng quỳ xuống, rút kiếm tự vẫn theo.
Từng dũng sĩ trong đội Hiền Lương đều tự vẫn theo. Đó là tấn tuồng cuối cùng của vua nhà Ngô song chưa phải màn chót của Cô Tô thành.
Hoàng Thiên hỗ trợ, vua ta hưởng chức.
Lưng thần hiệp mưu, vua ta có đức.
Tông miếu tu bổ, quỷ thần phò dực.
Vua không quên thần, thần ra công sức.
Trời xanh mênh mông, không thể che được.
Mấy thăng rượu ngon, phước hưởng vô cực.
Trên đây là lời ca của quan quân nước Việt tại đại điện nhà Ngô để chúc tụng nhà vua nước Việt.
Thi thể của vua Ngô bị phải bày trước thềm điện Câu Tiển ngồi thay thế vua Ngô, chúc tụng của quan quânBêntrái Việt vương có Văn Chủng, bên phảicó Phạm Lãi.
Bấy giờ là nửa đêm. Thi thể của Ngô vương bày ở thềm kia nhưng chiến trận trong thành Cô Tô hãy còn chưa dứt hẳn. Phạm Lãi chọn giờ lành vào buổi sáng sớm để tuyên bố Việt thôn tính Ngô, xóa bản đồ Ngô. Vì thế, Câu Tiễn ở lại cung điện nước Ngô đợi chờ buổi sáng vĩ đại ấy.