watch sexy videos at nza-vids!
Truyện Bàn Long-Chương 9 & 10 - tác giả Ngã Cật Tây Hồng Thị Ngã Cật Tây Hồng Thị

Ngã Cật Tây Hồng Thị

Chương 9 & 10

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị

Trong chương trước, không ít người nói Lâm Lôi chỉ lo chạy trốn mà không hề để ý gì đến Mã Đặc. Trên thực tế thì Mã Đặc cũng là một ngũ cấp chiến sĩ, hơn nữa với tính linh mẫn của một chiến sĩ, so với Lâm Lôi thậm chí còn nhạy bén hơn, đã chuồn đi từ trước đó rồi. Bất quá, trong quyển sách này không đề cập đến mà thôi. Cũng có người nói là đồng môn gì đó. Tạp Ngõa cùng Mã Đặc đều là chiến sĩ, căn bản không phải là học viên của Ân Tư Đặc Học viện, đương nhiên không phải là đồng môn rồi. (Lời tác giả)
_________________________
Ma thú sơn mạch vô cùng vô tận.
Bước vào trong đó, có một gốc cổ thụ không biết đã mấy trăm hay thậm chí phải đến mấy ngàn năm tuổi sừng sững hiên ngang che phủ cả đất trời, cỏ dại mọc um tùm trên mặt đất, những bụi gai mọc thành búi dầy đặc. Lá khô rụng khắp nơi, chân đạp trên mặt đất lập tức phát ra tiếng, chung quanh, cây leo cỏ dại mọc rậm rạp.
“Loại thâm sơn lão lâm này không biết đã tồn tại bao nhiêu năm rồi, cỏ dại, cây leo thực quá dày đặc, xem chừng kể cả có ma thú mai phục ở cách mười thước cũng không thể nhìn ra.” Lâm Lôi trong lòng bất chợt lo lắng.
Đức Lâm Kha Ốc Đặc ở bên cạnh cười nói:
“Đừng nói là ngoài mười thước, không chừng ngay trong đám cỏ dại trước mặt ngươi cũng có một con đại mãng xà đang ẩn núp ấy chứ.”
Lâm Lôi không khỏi liếc nhìn đám cỏ dại xum xuê phải cao đến nửa thân người ở trước mắt, trong đó rất có thể có một con mãng xà đang ẩn náu thật. Hít một hơi thật sâu, Lâm Lôi đứng tại chỗ, miệng khẽ niệm ma pháp chú ngữ.
Bỗng nhiên, một làn gió nhẹ từ Lâm Lôi tỏa ra bốn phương tám hướng rồi biến mất trong không gian.
Phong hệ ma pháp – Tham tri chi phong!
Thông thường khi đã đạt tới cảnh giới tam cấp ma pháp sư thì đã có thể thi triển ‘Tham Tri Chi Phong’, tuy nhiên, thực lực càng mạnh thì cự ly do thám lại càng rộng, ‘Tham Chi Tri Phong’ tam cấp chỉ có thể do thám trong vòng chục thước trong khi ngũ cấp có thể quét qua phạm vi hơn trăm thước.
¬Trong phạm vi hai trăm thước, chỉ có một con nhất cấp ma thú Phao phao thỏ và một con nhị cấp ma thú Thổ hạt tử mà thôi.” Lâm Lôi tự tin nói.
Tham tri chi phong có thể cảm nhận được hình dạng và hơi thở của sinh vật.
“Đừng quá tự tin như vậy, ma thú cường đại có thể độn thổ, thậm chí một số Thánh vực ma thú còn có khả năng tự ngụy trang.” Đức Lâm Kha Ốc Đặc nhắc nhở rồi cười nói, “Đương nhiên, đối diện với một tiểu nhân vật như ngươi, ma thú cường đại hoàn toàn không cần ngụy trang hay ẩn thân gì cả.”
Lâm Lôi nghe Đức Lâm Kha Ốc Đặc nói, trong lòng càng thêm phần cẩn trọng.
“Ẩn thân? Ngụy trang? Trong sách có nói về những loại ma thú có trí tuệ tiếp cận với loài người, xem ra không phải là giả?” Lâm Lôi thầm nghĩ, liếc mắt nhìn tiểu Ảnh thử ‘Bối Bối’ trên vai, “Tiểu tử Bối Bối này trí tuệ cũng đã rất kinh người rồi, không thể khinh thường được.”
Khí lưu cuộn xung quanh chân Lâm Lôi, chính là hiệu quả của Phong hệ phụ trợ ma pháp ‘Cực Tốc’.
Lâm Lôi lặng lẽ tiến bước trong Ma Thú sơn mạch, cẩn thận chú ý xung quanh, tiểu Ảnh thử trên vai cũng cùng một dạng, quét đôi mắt nhỏ bé về bốn phương, một người, một ma thú cứ như thế dần dần thâm nhập vào Ma Thú sơn mạch.
“Ma Thú sơn mạch dài hơn vạn dặm, rộng khoảng bảy đến tám trăm dặm, tại phạm vi một trăm dặm ngoài cùng, hầu như chỉ có ma thú nhị cấp, đi vào thêm trăm dặm nữa chính là địa bàn cư ngụ của ma thú cấp năm hoặc cấp sáu. Nếu tiếp tục tiến vào, ma thú cấp bảy, tám, chín sẽ rất nhiều, thậm chí có thể xuất hiện cả Thánh vực ma thú.”
Đức Lâm Kha Ốc Đặc quay sang chỉ bảo cho Lâm Lôi một chút thông tin về Ma Thú sơn mạch.
“Đương nhiên, điều này không phải là tuyệt đối, nói không chừng, cửu cấp ma thú thấy buồn chán cũng chạy ra ngoài dạo chơi một chuyến.” Đức Lâm Kha Ốc Đặc đùa cợt, “Cũng có thể vô tình rơi vào giữa bầy Lang hình ma thú số lượng lớn đến hơn vạn con, nếu điều đó thật sự xảy ra, chỉ có thể trách là số ngươi không tốt.”
Nghe Đức Lâm Kha Ốc Đặc nói vậy, Lâm Lôi không khỏi bĩu môi.
Nói nhảm!
Ma Thú sơn mạch phạm vi lớn như vậy, chẳng lẽ mình lại đen đủi đến thế sao? Hơn nữa một khi sự tình phát sinh, linh hồn Đức Lâm Kha Ốc Đặc ở bên cũng chẳng giúp được gì. Thánh vực ma pháp sư mà không có ma pháp lực thì còn nói gì đến lực công kích?
“Đức Lâm gia gia, ta biết rồi, người hãy yên lặng đi, đừng làm ta phân tâm nữa.” Lâm Lôi bất mãn nói.
Đức Lâm Kha Ốc Đặc cười ha hả vuốt ve chòm râu bạc, rồi không nói nữa.
Ở giữa chốn thâm sơn lão lâm như Ma Thú sơn mạch này, lá cây cổ thụ ken dày cơ hồ kể cả mưa rơi cũng không lọt, chỉ có một ít hạt mưa ngẫu nhiên len lỏi rơi được xuống đất. Lâm Lôi hành tẩu giữa Ma Thú sơn mạch được một lúc cũng có thể nhận ra vòng ngoài của Ma thú sơn mạch này không được tính là nguy hiểm.
Hai chân hắn nhẹ nhàng dụng lực, toàn thân liền phiêu dật bay lên một chạc cây cao chừng bảy tám thước, cẩn thận quan sát phía đằng xa.
“Lão Đại, xa xa đằng sau bên phải có một con dã trư.” Tiếng của Bối Bối vang lên trong đầu Lâm Lôi.
Lâm Lôi nghe xong quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy cách khoảng trăm mét có một con dã trư đang chăm chú liếc quanh bốn phía, nếu không phải là hắn đang đứng ở trên cao thì căn bản không thể nhìn thấy con dã trư một sừng này.
“Độc giác dã trư, là Địa hệ ma thú cấp ba, gần đủ khả năng thi triển Địa đột thương.” Trong đầu Lâm Lôi lập tực hiện ra thông tin liên quan tới Độc giác dã trư.
“Mặc dù chỉ là một tam cấp ma thú, ‘Độc giác dã trư’ cũng có thể dùng làm bữa trưa đây, thịt dã trư cũng ngon lắm chứ bộ.” Lâm Lôi bò rạp xuống ẩn mình giữa núi rừng lặng lẽ tiếp cận dã trư, do cỏ dại cùng những bụi gai quá dày đặc, con dã trư kia căn bản cũng không hề để ý đến hắn.
Khi chỉ còn cách Độc giác dã trư gần mười thước, Lâm Lôi nấp trong một bụi cỏ, xuyên qua đám cỏ cũng có thể lờ mờ nhìn thấy con Độc giác dã trư ở gần đó.
“Hây!”
Lâm Lôi toàn thân như giao long xuất động, đột nhiên từ giữa đám cỏ dại nhảy phốc ra, đến khi Độc giác dã trư vừa mới cảnh giác quay đầu lại nhìn thì Lâm Lôi đã như từ trên trời giáng xuống, mang theo kình phong mạnh mẽ đánh tới người nó. Con dã trư lập tức rống lên một tiếng điên cuồng, chiếc sừng vừa thô vừa dài trên đỉnh đầu lập tức nhằm Lâm Lôi đâm tới.
“Hây a!” Lâm Lôi tay phải nắm lấy sừng dã trư, dùng sức nhấc bổng nó lên.
Con Độc giác dã trư nặng đến mấy trăm cân đã bị Lâm Lôi nâng bổng lên tới bảy tám thước, hắn nhấc chân lên, chân phải giống như đại trảm đao hung hăng lên gối, chẳng khác nào lôi điện nện thẳng vào vị trí đại não của Độc giác dã trư.
“Ầm!” Một âm thanh rợn người vang lên, xương đầu vỡ vụn, Độc giác dã trư bị ném đập thật mạnh vào một gốc cây cổ thụ rồi nặng nề rơi xuống. Ngay cả mặt đất cũng phải rung lên. Chỉ thấy đầu của Độc giác dã trư đã vỡ vụn, não tương từ khe vỡ thấm ra, miệng không ngừng thổ máu tươi, tứ chi giãy dụa run rẩy, một lúc sau đã không còn động tĩnh gì nữa.
Chỉ dựa vào thực lực của một chiến sĩ, giết chết tam cấp ma thú đối với Lâm Lôi mà nói cũng không có gì là khó.
“Mặc dù ma tinh hạch của tam cấp ma thú chỉ đáng giá có mười kim tệ nhưng cũng không thể lãng phí.” Lâm Lôi rút từ bao da sau lưng ra một thanh bình đao, chỉ 2, 3 phát là đã có thể dễ dàng nậy xương đầu lên, bình đao nhẹ nhàng gẩy một cái, một ma thú tinh hạch màu thổ hoàng đã bật ra, Lâm Lôi một tay cầm ma tinh hạch lau vào có dại dưới đất một chút rồi cất vào trong bao.
Sau đó, bình đao trong tay Lâm Lôi vô cùng thuần thục lột da Độc giác dã trư, cắt lấy bốn chân.
Chặt đại một ít nhành cây, Lâm Lôi khẽ vung tay lên phát ra một ngọn lửa, làm qua loa một cái vỉ nướng đơn giản, hắn bắt đầu nướng chân dã trư.
Tiểu Ảnh thử ‘Bối Bối’ chảy cả nước miếng, hai mắt sáng rỡ nhìn chằm chằm mấy cái chân giò: “Chân giò lợn ăn là ngon nhất a, lão Đại, nhanh lên một chút, ngươi hãy dùng Hỏa hệ ma pháp trực tiếp nướng cho mau chín có được không?”
“Hỏa hệ ma pháp? Ta đối với Hỏa hệ ma pháp chỉ biết sơ sơ, hơn nữa nướng thịt không phải cứ nhiệt độ càng cao là tốt đâu.” Lâm Lôi bĩu môi đáp, đồng thời lấy một ít muối thô rắc lên miếng thịt.
Lâm Lôi trước đây trong lúc trắc nghiệm ma pháp thiên phú, Địa hệ, Phong hệ thân hòa lực của Lâm Lôi đều là siêu đẳng, còn Hỏa hệ chỉ là trung đẳng. Kỳ thực với người bình thường mà nói thì trung đăng cũng đã là tốt lắm rồi. Nhưng Lâm Lôi thì lại khác, hắn không muốn lãng phí tinh lực vào việc luyện tập Hỏa hệ ma pháp.
Dù sao thì muốn cho thành tựu trong Hỏa hệ ma pháp của mình vượt qua hai hệ Địa và Phong, phỏng chừng phải hao phí tinh lực gấp bội a.
Cho nên, bình thường Lâm Lôi chỉ là thỉnh thoảng luyện tập chút ít Hỏa hệ ma pháp lực mà thôi, tuy nhiên việc phóng ra hỏa cầu thuật là rất dễ dàng.
Nướng chín hai cái chân giò, Lâm Lôi và Bối Bối mỗi tên một cái, đồng thời lại tiếp tục nướng thêm hai cái nữa.
“Oa, chân giò ngon.” Bối Bối ở bên cạnh vừa hào hứng ăn, vừa nói chuyện với Lâm Lôi, “Chân dã trư này đúng là ngon hơn so với chân lợn nhà a, đương nhiên còn phải kể đến công phu nướng thịt đầy nghệ thuật của lão Đại nữa.” Bối Bối cũng biết vỗ mông ngựa Lâm Lôi một chút a.
Lâm Lôi bật cười.
“Lão Đại, ta còn muốn ăn nữa.” Bối Bối mới ăn được một cái, đôi mắt tỏ vẻ đáng thương nhìn Lâm Lôi.
Nhìn ánh mắt đáng thương của nó, Lâm Lôi chẳng chút mềm lòng, khiển trách: “Chân giò dã trư so với một con gà nướng còn to hơn nhiều, một cái là đủ rồi. Còn hai cái phải để dành cho bữa tối chứ.” Nói xong, Lâm Lôi liền bỏ qua ánh mắt đáng thương của Bối Bối.
Đợi khi đã nướng chín 2 cái chân giò, Lâm Lôi liền đem hai nhánh tiều du diệp gói riêng thật kỹ từng chiếc, cất vào bao rồi cùng Bối Bối tiếp tục lên đường.
(Hết chương 9)



Trong Ma Thú sơn mạch liên miên bất tận, các loài thực vật không biết đã sinh trưởng được bao nhiêu năm, đi giữa nơi này thật là phiền toái. Mà bực mình nhất là phải liên tục trèo đèo lội suối, hoặc là phải đi vòng vèo tránh các chướng ngại vật.
“Đi lại trong Ma Thú sơn mạch không được phá hủy các cây gai chắn đường mà phải đi vòng qua.” Đức Lâm Kha Ốc Đặc giảng giải kinh nghiệm cho Lâm Lôi.
Lâm Lôi vừa cẩn thận lắng nghe, vừa tiếp tục tiến tới.
“Nhớ cho kỹ, tại Ma Thú sơn mạch, tối kiêng kỵ liên tục phát ra tiếng động, như vậy sẽ khiến cho ngươi bị rất nhiều ma thú phát hiện ra. Nếu đã phát ra âm thanh thì phải lập tức rời khỏi chỗ đó.” Đức Lâm Kha Ốc Đặc tiếp tục nói, “Chú ý, nếu bị thương thì phải tận lực che dấu vết máu trên người, mùi máu tươi sẽ hấp dẫn rất nhiều ma thú. Khứu giác của ma thú so với chúng ta linh mẫn hơn rất nhiều.”
Lâm Lôi ngửa mặt lên nhìn trời.
Trong rừng có quá nhiều đại thụ, cơ hồ che kín cả bầu trời, nhìn thấy cảnh này, Lâm Lôi không khỏi nhớ lại kiến thức về cách sinh tồn trong thâm sơn lão lâm đã được học ở Ân Tư Đặc Học viện, tại loại địa phương khó có thể nhìn thấy mặt trời này, nhất định phải học cách phân biệt được phương hướng.
Lâm Lôi toàn thân linh xảo như viên hầu, nhẹ nhàng lướt qua đám gai mây dày đặc chắn đường, vừa mới đi được chừng hai bước.
“Kít ~~” Trông thấy cảnh tượng cách đó không xa, hắn không khỏi hít một hơi dài.
Phía trước hơn mười thước có năm thi thể, ba nam và hai nữ. Năm thi thể này còn chưa thối rữa nhưng lại có những dấu vết rõ ràng cho thấy là đã bị ăn thịt. Năm thi thể đều không còn hoàn chỉnh, một nam nhân bị ăn mất hơn nửa một chân, bụng cũng có một lỗ thủng lớn, giữa đại tràng và tiểu tràng còn nguyên một vết cắt. Đầu của một nữ nhân cũng bị ăn mất hơn phân nửa, xương đầu lâu trắng bệch vẫn còn lại một ít dòi bọ bò ở trên.
Lâm Lôi sắc mặt trắng bệch, toàn thân như nín thở.
“Bọn họ hẳn là đã chết được hai, ba ngày rồi.” Đức Lâm Kha Ốc Đặc xuất hiện bên cạnh Lâm Lôi, chăm chú quan sát năm thi thể, nét mặt tương đối bình tĩnh, “Lâm Lôi, ngươi hãy nhìn kỹ, năm thi thể này, trên áo tại vị trí tim đều có vết máu, nếu ta quan sát không lầm, năm người này hẳn là bị người ta giết, hơn nữa còn là do cùng một người hạ thủ.”
Lâm Lôi cả kinh.
“Đức Lâm gia gia, người nói là do người ta giết ư?” Lâm Lôi kinh ngạc nhìn về phía Đức Lâm Kha Ốc Đặc.
Đức Lâm Kha Ốc Đặc lạnh nhạt cười: “Lâm Lôi, ngươi mới đến Ma Thú sơn mạch lần đầu tiên, qua một đoạn thời gian nữa, ngươi sẽ biết. Tại Ma Thú sơn mạch này, ngoại trừ phải ứng phó với sự công kích của ma thú bên ngoài, còn phải đề phòng người khác tấn công.”
“Loài người tấn công, bọn họ tại sao lại công kích?” Trong lòng Lâm Lôi có chút tức giận.
Trong Ma Thú sơn mạch này, ma thú với số lượng quá lớn vốn đã áp đảo. Không thể ngờ rằng con người tại nơi đây chẳng những không đoàn kết mà còn muốn sát hại lẫn nhau.
“Điều này rất bình thường. Loài người tiến nhập vào Ma Thú sơn mạch để làm gì? Tuyệt đại đa số là để tìm kiếm ma tinh hoạch, giết một con ma thú xong mới có thể có được một viên ma tinh hạch. Trong khi đó, nếu giết chết một người, người đó hoàn toàn có thể nắm trong tay một vài ma tinh hạch. Như vậy ta có thể có nhiều ma tinh hạch hơn rồi.” Đức Lâm Kha Ốc Đặc vuốt vuốt chòm râu bạc.
Lâm Lôi trong lòng đã hiểu.
Lòng tham!
Đều là do lòng tham, vì nơi đây có những người muốn dễ dàng sở hữu nhiều ma tinh hạch, giết người khác trong Ma Thú sơn mạch để cướp đồ chính là biện pháp nhanh nhất.
“Lâm Lôi, ngươi phải cẩn thận, theo ta quan sát, thực lực của kẻ đã giết năm người này là rất kinh người. Nhìn trang phục của họ thì có bốn người là chiến sĩ, một người là ma pháp sư. Thế nhưng tất cả đều bị đâm xuyên tim mà chết, thủ pháp thật lợi hại. Chỉ là không biết 5 người này thực lực như thế nào, nên khó có thể suy đoán được chính xác thực lực của hung thủ.” Đức Lâm Kha Ốc Đặc nhíu mày nói, “Bất quá năm người này đã dám vào Ma Thú sơn mạch, chắc chắn không phải là kẻ yếu. Bởi vậy có thể đoán thực lực của hung thủ tối thiểu cũng không kém hơn ngươi.”
Lâm Lôi bước lên hai bước, nhìn lại thật kỹ, cũng gật đầu đồng ý.
Thủ pháp của kẻ sát nhân thật quá lợi hại.
“Bây giờ chúng ta vẫn còn đang ở vòng ngoài Ma Thú sơn mạch thôi. Ngươi hãy đi nhanh lên một chút.” Đức Lâm Kha Ốc Đặc cười nói.
Lâm Lôi gật gật đầu, lại tiếp tục xuất phát hướng vào sâu trong Ma Thú sơn mạch. Trên đường đi, liên tục nhìn thấy hài cốt của ma thú và con người, còn có thể phát hiện không ít vũ khí đã hoen rỉ. Bản thân hắn cũng đã chạm trán với vài ma thú có thực lực tương đối yếu.
Trời tối, Lâm Lôi và tiểu Ảnh thử đều ăn một cái chân giò dã trư rồi chuẩn bị nghỉ ngơi. Hắn ngồi bệt xuống đất trong khi tiểu Ảnh thử thì cuộn mình nằm bên cạnh.
“Tại Ma Thú sơn mạch, buổi tối không được đốt lửa.” Đức Lâm Kha Ốc Đặc lại nhắc nhở.
“Biết rồi, Đức Lâm gia gia.” Thường thức để sinh tồn trong Ma Thú sơn mạch, Lâm Lôi cũng đã biết. Ma thú căn bản không giống như dã thú bình thường, chúng không hề sợ lửa.
Ngồi trên mặt đất, trong lòng tĩnh lặng, Lâm Lôi chậm rãi nhắm mắt lại, đồng thời cảm thụ sự lưu động của Địa nguyên tố nổi lên bên dưới cũng như sự dao động của Phong nguyên tố ở chung quanh, cảm giác này giống như đang được ở trong vòng tay ấm áp của cha mẹ.
Đối với người có Địa hệ, Phong hệ nguyên tố siêu đẳng như Lâm Lôi, cảm ứng cũng tương đối rõ ràng.
“Hơi thở của đất, âm thanh của gió.” Lâm Lôi trên mặt nở nụ cười điềm tĩnh, thân thể tiến vào trạng thái ngủ. Trong trạng thái này, Lâm Lôi tự tin phi thường, một khi mặt đất gần đó có gì chấn động hay có cái gì tiến nhanh làm cho gió lay chuyển, đều sẽ khiến cho Lâm Lôi phát hiện mà bừng tỉnh.
Đây chính là bản lĩnh của Địa hệ và Phong hệ ma pháp sư.
Đêm dần trôi, tiểu Ảnh thử Bối Bối cuộn tròn bên cạnh Lâm Lôi cũng phát ra tiếng ngáy nho nhỏ, gió đêm nhẹ nhàng thổi tới. Mùa hè tại Ma Thú sơn mạch như hiện tại, chỉ có ban đêm mới khiến cho người ta cảm thấy sảng khoái, ban ngày thì khiến cho người ta cảm thấy ẩm thấp, cả người nhớp nháp mà thôi.
Đêm khuya tối đen như mực.
“Soạt soạt…” Tiếng cơ thể ma sát với cỏ dại khẽ vang lên.
Hai con Phong lang cường tráng với bộ lông toát ra toàn một màu sáng xanh một trước một sau lặng lẽ hành tẩu giữa núi rừng, hai con mắt xám ngắt cảnh giác liếc nhìn xung quanh, bốn chân khỏe mạnh bước bước trên đường không hề phát ra lấy một tiếng động.
Hàm răng trắng ởn phản xạ hàn quang lấp lóe trong đêm tối.
(Hết chương 10)
Bàn Long
Đôi lời của dịch giả:
QUYỂN I : BÀN LONG CHI GIỚI - Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14 & 15
Chương 16 & 17
Chương 18 & 19
Chương 20 & 21
Chương 22 & 23
QUYỂN II : TRƯỞNG THÀNH Chương 1 : Ma thú “Ảnh Thử”
Chương 2 & 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8 & 9
Chương 10 & 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14 & 15
Chương 16
Chương 17 & 18
Chương 19 & 20
Chương 21 & 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
QUYỂN III: MA THÚ SƠN MẠCH Chương 1 & 2
Chương 3
Chương 4 & 5
Chương 6
Chương 7 & 8
Chương 9 & 10
Chương 11 & 12
Chương 13 & 14
Chương 15 & 16
Chương 17 & 18
Chương 19 & 20
Chương 21 & 22
Chương 23 & 24
Chương 25 & 26
QUYỂN IV : ĐỒ PHIẾN CHƯƠNG TIẾT Chương 1
Chương 3 & 4
Chương 5 & 6
Chương 7 & 8
Chương 9 & 10
Chương 11 & 12
Chương 13 & 14
Chương 15 & 16
Chương 17 & 18
Chương 19 & 20
Chương 21
QUYỂN V : THẦN KIẾM TỬ HUYẾT Chương 1 & 2
Chương 3 & 4
Chương 5 & 6
Chương 7 & 8
Chương 9 & 10
Chương 11 & 12
Chương 13 & 14
Chương 15 & 16
Chương 17
Quyển VI: Phục Cừu Chương 1 & 2
Chương 3 & 4
Chương 5 & 6
Chương 7 & 8
Chương 9 & 10
Chương 11 & 12
Chương 13 & 14
Chương 15 & 16