QUYỂN III: MA THÚ SƠN MẠCH
Chương 1 & 2
Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Ngày xuân dương quang ấm ấp, đám thiếu niên tại túc xá số 1987 đang đứng giữa đình viện.
Da Lỗ, Kiều Trì, Lôi Nặc ba người đang cùng nhau ngồi tán gẫu, hiện tại Da Lỗ, Kiều Trì đều đã mười sáu tuổi rồi còn Lôi Lặc cũng đã mười bốn tuổi. Ba người phát triển cũng rất nhanh, người thấp nhất cũng đã tới một thước sáu, người cao nhất Da Lỗ càng kinh người cao tới một thước chín.
“Kiều Trì, ngươi đừng có ngăn cản chúng ta, lão tứ đã đặt chỗ rồi, ngươi qua chỗ lão tam được không? Vậy đi, đến cuối tháng này ngươi hãy cùng lão tam tới ‘Bích Thủy Thiên Đường’ của Phân Lai thành, phí tổn ta chịu. Cam đoan sẽ khiến các ngươi được giãn gân giãn cốt, cũng cam đoan luôn về chất lượng của các cô nương nơi đó, thế nào?” Da Lỗ cầm 2 cái thạch đôn nhỏ không ngừng rèn luyện cơ bắp, ngoài miệng thì vẫn cứ hỉ hả cười nói.
Hai cái tiểu thạch đôn, mỗi cái phỏng chừng khoảng hai ba mươi cân, bình thường Lâm Lôi vốn không hề để ý tới.
Kiều Trì mỉm cười nói: "Da Lỗ lão đại ngươi đừng miễn cưỡng ta, các ngươi tới Bích Thủy thiên đường, ta với lão tam ngồi bên ngoài uống rượu, như vậy không tốt sao?"
Lôi Nặc ở bên chế nhạo: "Kiều Trì, ngươi căn bản không phải là nam nhân."
Kiều Trì chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ.
Đột nhiên ngoài đình viện có tiếng cước bộ vang lên, Dã Lỗ buông hai cái tiểu thạch đôn xuống, hướng của đình viện nhìn lại miệng nói: "Chắc là lão tam tới, đi, chúng ta chuẩn bị đi ăn ..." Mới nói được một nửa Dã Lỗ đã đột nhiên dừng lại.
Chỉ thấy trên vai Lâm Lôi khiêng một khối cự thạch, cự thạch này cao khoảng một thước, tuyệt đối cũng phải mấy trăm cân.
Mà Lâm Lôi lại có vẻ dễ dàng như vậy khiêng cự thạch đi vào giữa đình viện. Dã Lỗ, Lôi Nặc, Kiều Trì ba người trợn mắt há hốc mồm nhìn Lâm Lôi tùy ý để khối cự thạch mấy trăm cân này ở đình viện, cự thạch chạm mặt đất phát ra một âm thanh trầm trọng khiến cho Da Lỗ ba người trong lòng không khỏi run lên.
"Gặp quỷ a, lão tam, ta biết khí lực ngươi rất lớn, nhưng sao lại có thể lớn như vậy?" Da Lỗ nhìn chằm chằm vào khối cự thạch, "Chẳng nhẽ khối cự thạch này không có lõi?" Nói xong Da Lỗ hướng cự thạch đi tới, hai tay dùng sức thử giơ lên.
"Hừ!"
Da Lỗ liều mạng dùng sức đến mức mặt đỏ bừng, nhưng mà khối cự thạch phảng phất mọc rễ giống như không hề động đậy một chút.
"Da Lỗ lão đại, đừng lãng phí khí lực, ngươi căn bản không thể lay động được nó đâu." Lâm Lôi cười nói.
Khí lực của Da Lỗ ngay cả nhất cấp chiến sĩ còn chưa đạt tới, sao có thể làm cự thạch lay động.
Lôi Nặc mở to hai mắt nhìn cự thạch, hít vào vài hơi, sau đó quay đầu nhìn về phía Lâm Lôi nghi hoặc hỏi: "Ài, Lâm Lôi ngươi mang cự thạch này tới túc xá làm chi? A ta biết rồi." Lôi Nặc con mắt sáng ngời, "Ta từng gặp qua một chiến sĩ lợi hại, hai tay không ngừng sử dụng cự thạch tiến hành rèn luyện thân thể, chẳng lẽ Lâm Lôi ngươi cũng chuẩn bị luyện tập?"
"Cự thạch lớn vậy, có thể tương ta thành nhục nhân a." Kiều Trì nhìn cự thạch, cũng không khỏi sợ hãi than vài tiếng, sau đó nhìn về phía Lâm Lôi nghi hoặc hỏi: "Lão tam, ngươi mang cự thạch này về túc xá cuối cùng có gì hữu dụng?"
Lâm Lôi mỉm cười nhìn về phía ba vị hảo huynh đệ của mình, trong miệng thổ ra hai chữ: "Thạch điêu!"
Dựa theo lời Đức Lâm Kha Ốc Đặc nói, với lại bản thân đối với điêu khắc xem như cũng có chút thành tựu. Chính mình hao phí thời gian dành cho các tác phẩm điêu khắc cũng đã rất lâu, bình thường một hai ngày cũng không đủ, sau khi xong tùy ý vứt tại phía sau núi hư hao cũng không cần để ý, có điều bây giờ không giống như trước.
"Thạch điêu?"
Da Lỗ, Lôi Nặc, Kiều Trì ba người đều kinh ngạc mở to hai mắt nhìn Lâm Lôi.
"Thế nào, rất kinh ngạc hả?" Lâm Lôi vừa nhìn ba huynh đệ đã biết.
Lôi Nặc cuống quít: "Không phải là rất kinh ngạc mà là phi thường kinh ngạc, chúng ta bốn huynh đệ ở cùng một chỗ sáu bảy năm liền, cho tới bây giờ cũng chưa có thấy ngươi điêu khắc qua, chẳng nhẽ ngươi chuẩn bị từ hôm nay bắt đầu học điêu khắc?"
Lâm Lôi cười : "Ai nói ta từ hôm nay mới bắt đầu học điêu khắc, ta tại phía sau núi luyện tập điêu khắc hơn năm năm, mà cái tác phẩm điêu khắc này ta chuẩn bị đưa đến Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán triển lãm, thuận tiện xem xem có thể bán nó lấy kim tệ không.”
Cũng vì để kiếm đủ kim tệ cho tiểu Ốc Đốn cùng quản gia Hi Lí tới Áo Bố Lai Ân đế quốc cầu học, cơ hồ gia tộc Ba Lỗ Khắc đã tiêu sạch tiền tài.
Bất quá cho dù như thế nào, Hoắc Cách cũng cao hứng không thể ngậm miệng lại.
Gia tộc không còn gì thì đã sao? Hôm nay con trai trưởng Lâm Lôi là đệ tử của Học viện Ân Tư Đặc, khẳng định địa vị sau này chính là Đại ma pháp sư, mà tiểu nhi tử ‘Ốc Đốn’ càng có thể trở thành Long huyết chiến sĩ.
Hoắc Cách có thể đoán trước, gia tộc Ba Lỗ Khắc sau này nhất định vinh diệu!
"Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán?" Da Lỗ ba người nghe xong có chút kinh ngạc nhìn Lâm Lôi.
Lâm Lôi tại túc xá 1987 là niềm kiêu hãnh của bọn chúng, năm ấy tại Ân Tư Đặc Học viện cùng Địch Khắc Tây được xưng là ‘Ân Tư Đặc Học viện lưỡng đại thiên tài’, Da Lỗ ba người cũng thừa nhận Lâm Lôi đích thực là thiên tài, có điều....
Thạch điêu, đó là một môn nghệ thuật cực kỳ thâm ảo.
Rất nhiều người khổ công học tập điêu khắc hơn mười năm, cũng chỉ có thể xem như phổ thông công tượng. Là một môn nghệ thuật được truyền thừa từ rất lâu, như vậy làm sao có thể dễ dàng thành công? Vậy mà Lâm Lôi còn hy vọng tác phẩm thạch điêu của bản thân được đánh giá cao tại ‘Phổ Lỗ Khắc Tư Hội Quán’ khi đem ra triển lãm.
"Lão tam, đầu của ngươi có phải đang ấm rồi không?" Kiều Trì cười cười nói.
"Lâm Lôi, ta lo lắng.... tác phẩm của ngươi, liệu có người mua?" Lôi Nặc cau mày, ngữ khí tỏ vẻ không tin tưởng Lâm Lôi.
Da Lỗ cười nói: "Các ngươi nói này nói nọ cái gì, lão tam ngươi chỉ cần mang nó đi triển lãm, chỉ cần nó là tác phẩm của ngươi, ta liền xuất ra một vạn kim tệ mua ủng hộ ngươi."
"Điều ta nói là sự thật." Lâm Lôi từ trong người lôi ra một chiếc bình đao.
"Bình đao?" Lôi Nặc kinh ngạc, "Lâm Lôi ngươi còn phải chuẩn bị nhiều a, lúc trước ta cũng có học điêu khắc, công cụ điêu khắc rất là nhiều, có bình đao, viêm đao, tam giác đao, ngọc oản đao, còn có phủ đầu, sao ngươi lại chuẩn bị có mỗi một loại công cụ này?"
Vô luân là Lôi Nặc, hay là Da Lỗ, Kiều Trì, đối với các loại nghệ thuật đều có sự hiểu biết đại khái.
Lâm Lôi không nhiều lời.
Cầm trong tay bình đao, Lâm Lôi tự nhiên tiến vào trạng thái Minh tường, toàn thân cũng cảm nhận được nguyên tố bên trong khối cự thạch đang lưu động, thậm chí còn có thể miễn cưỡng nhìn thấy được mạch của của khối cự thạch, Lâm Lôi mỉm cười huy đao.
Ánh đao như ảnh, phản xạ ánh dương quanh ra xung quanh, Lôi Nặc ba người không tự chủ được nheo mắt lại, nhưng vẫn như trước nhìn chằm chằm vào khối cự thạch.
"Hô hô hô!"
Đao ảnh phiêu dật liên tục tước tại một phương, một số đá vụn bị tước ra.
"Sao có thể?" Da Lỗ khiếp sợ nhìn cảnh này, "Đá vụn như vậy hẳn là phải dùng búa đẽo ra, vậy mà lại dùng bình đao tước bỏ, lực lượng cơ bắp thật kinh người đến nhường nào?" bên cạnh Lôi Nặc cùng Kiều Trì hoàn toàn trầm mặc nhìn.
"Cơ bắp?"
Muốn được như Lâm Lôi, phải có cái tâm tự nhiên chứ không phải dùng sức mạnh bắp thịt là có thể làm được.
Lâm Lôi cả người tĩnh lặng như hồ nước tự nhiên, bình đao trong tay phải như kéo dài ra, không ngừng tại các nơi trên cự thạch tước bớt phế liệu, Lâm Lôi điêu khắc tới thời điểm này bỗng trở nên phiêu dật, tự nhiên đan xen cũng chính là một loại hưởng thụ.
"Lão tam, hắn..."
Da Lỗ, Kiều Trì, Lôi Nặc ba người nhìn nhau, bọn họ lúc này trong lòng có loại cảm giác Lâm Lôi cứ như là một thạch điêu cao thủ.
Sự yên lặng, tự nhiên giao hòa.
Lâm Lôi phi thường hưởng thụ loại cảm giác điêu khắc này, tới hôm nay hắn không cần sử dụng nhiều khí lực, căn bản không cần phải nhìn, bình đao trong tay rất tự nhiên đạt tới trạng thái hoàn mỹ, đó là một loại tiềm thức.
So với ‘Bình Đao’ lưu phái.
Thạch điêu lưu phái không có loại cảm giác hưởng thụ này, thạch điêu lưu phái cao thủ điêu khắc tại các địa phương bất đồng phải sử dụng các công cụ bất đồng, hao phí rất nhiều tâm tư.
Dung nhập tự nhiên dưới trạng thái bình thản, Tinh thần lực của Lâm Lôi phảng phất được tắm rửa dưới xuân vũ, rất nhanh phát triển, cái cảm giác tự nhiên này làm Lâm Lôi cảm thấy rất tuyệt diệu, nó khiến cho nội tâm hắn rất thư thái.
Tay phải Lâm Lôi chợt dừng lại. Phế liệu trong chốc lát rất nhanh rơi xuống đất, mà cự thạch đã hình thành một dạng mô hình phôi thai giản lược.
"Các ngươi ba tên tiểu tử ngốc còn đứng ngây người ra nhìn làm gì?" Lâm Lôi cười quay đầu nhìn Da Lỗ ba người. "Bây giờ mới hình thành phôi thai đơn giản nhất, đợi có thời gian sau sẽ làm tiếp, đi thôi, trước tiên chúng tìm cái gì ăn đã."
Da Lỗ, Lôi Nặc, Kiều Trì ba người nhìn nhau.
Vừa rồi nhìn Lâm Lôi ra tay, cả ba cùng dám chắc - "Cao thủ." Da Lỗ kính nể nói.
"Thiên tài." Lôi Nặc càng kinh dị than vãn.
"Thiên tài trong thiên tài." Kiều Trì bổ sung.
Cho dù là học tập điêu khắc thạch điêu, có thể chỉ trong thời gian 5, 6 năm mà đạt tới trình độ như Lâm Lôi bây giờ, sợ rằng cũng là trăm năm khó có thể nhìn thấy một người.
(Hết chương 1)
Theo như lời Da Lỗ nói : "Hôm nay mới biết thì ra lão tam lại là một thạch điêu cao thủ, chúng ta nhất định phải chúc mừng một phen, tới Hoa Đức Lập tửu điếm nào." Thế là cả bốn người cùng tới Hoa Đức Lập tửu điếm, vừa bước vào bên trong, giữa lầu một không ít đệ tử phải ngoái đầu ra nhìn.
Tuyệt đại bộ phận đệ tử ánh mắt đều ngưng tụ trên người lôi lâm.
Địch Khắc Tây, Lâm Lôi!
Ân Tư Đặc Học viện lưỡng vị tuyệt thế thiên tài, đi tới đâu cũng trở thành tiêu điểm. Xa xa không ít đệ tử khẽ thấp giọng đàm luận.
Bốn huynh đệ ngồi xuống, thức ăn cũng tức thì được mang lên.
"Chi, chi..." Vừa tỉnh ngủ, Bối Bối từ trong áo Lâm Lôi thò đầu ra, quỷ tinh linh hai mắt phát sáng nhìn chằm chằm vào món gà quay trên bàn, Lôi Nặc lập tức đưa con gà quay hướng tới tiểu Ảnh thử: "Bối Bối tới đây."
"Lâm Lôi lão đại, ta ăn đây." Bối Bối liền hướng sang Lâm Lôi phát ra một đạo linh hồn tin tức.
Lâm Lôi còn chưa kịp trả lời, Bối Bối đã thoắt cái lao tới bàn ăn, sau đó hai chân trước nắm lấy con gà quay đứng trụ bằng hai chân sau, thời gian chưa được mười cái nháy mắt, tiểu Ảnh thử đã ăn sạch sẽ con gà so với thân hình của nó còn lớn hơn.
"Lão tam, mỗi lần thấy Bối Bối ăn với tốc độ này, tim ta liền cảm thấy đập thình thịch một trận a." Da Lỗ cười nói.
Bối Bối ăn xong liền quay đầu nhìn về phía Lâm Lôi, Lâm Lôi thấy hai trảo của nó thì không khỏi nhướng mày.
"Chi chi..."
Bối Bối cố ý nhìn Lâm Lôi kêu vài tiếng, sau đó nheo đôi mắt nhỏ ra vẻ tự đắc, đồng thời toàn thân toát ra hắc sắc quang mang, hơi thở hắc ám vừa phát ra, chốc lát hắc sắc quang mang liền biến mất, mà cặp chi trước cùng với miệng của bối bối đều sạch sẽ.
Bối Bối đưa khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Lâm Lôi "Chi chi" kêu lên đồng thời linh hồn truyền lại tin tức: "Lâm Lôi lão đại, bây giờ quay lại được rồi chứ?"
Lâm lôi không khỏi bật cười.
"Xoát." Bối Bối thân hình vừa động đã chui tọt vào bên trong áo Lâm Lôi.
Sau đó bốn huynh đệ liền tùy ý nhàn nhã ăn uống.
"Phải rồi, lão tam, nếu ngươi muốn đưa thạch điêu tác phẩm tới Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán thì cần phải chú ý mấy điểm." Da Lỗ nhìn Lâm Lôi nhắc nhở.
"A, phải chú ý cái gì?" Lâm Lôi hỏi.
Đối với quy củ của Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán, Lâm Lôi một điểm cũng không thông.
Da lỗ mỉm cười: "Bình thường đối với thạch điêu tác phẩm phải có tính danh hoặc danh hiệu, chứng tỏ đó là tác phẩm của ngươi, đây là điểm thứ nhất, điểm thứ hai thạch điêu tác phẩm được đưa tới thương khố của Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán phải được mật phong (đóng gói, phong kín) lại, là để phòng ngừa quá trình vận truyển thạch điêu tránh không bị hư hao. Mật phong thạch điêu đưa đến Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán sẽ có người kiểm tra tác phẩm có hoàn hảo hay không, hơn nữa kể từ khi ghi nhận tin tức thân phận của ngươi, trong vòng ba ngày tác phẩm của ngươi sẽ được triển lãm ở giữa đại sảnh của Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán.
Lâm lôi gật đầu.
Cần danh hiệu của thạch điêu sư là để phòng ngừa có kẻ mạo danh.
Mật phong bảo hộ thì Lâm Lôi cũng có thể giải thích: "Vận chuyển những tác phẩm thạch điêu rất cần sự cẩn thận, trong quá trình vận chuyển chỉ cần va chạm nhẹ là có thể bị hư hao. Mật phong tựu trung có thể làm cho thạch điêu tác phẩm an toàn hơn."
"Tiêu giới thu phí của Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán như thế nào?" Lâm Lôi hỏi.
Đưa thạch điêu đến Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán, mục đích của Lâm Lôi chính là vì muốn kiếm tiền để cải thiện kinh tế gia tộc.
Da Lỗ đắc ý nói: "Thạch điêu tác phẩm được triển lẫm ở phòng chính giữa, mặc cho mọi người đấu giá, sau một tháng ai đấu giá cao nhất sẽ được thạch điêu tác phẩm, mà ngươi cũng được thù lao, đương nhiên sau khi giao dịch thành công, Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán thu thủ tục phí là một phần trăm, thủ tục phí cao nhất là mười kim tệ, nếu tác phẩm của ngươi vượt quá một ngàn kim tệ, mà cho dù có cao hơn thì thủ tục phí cũng vẫn là mười kim tệ.
Lâm Lôi trong lòng đã hiểu.
"Lão Tam, ngươi cứ yên tâm, ở Phân Lai thành ta sẽ an bài người lo liệu chu đáo mọi việc, bảo đảm khiến ngươi có thể hài lòng." Da Lỗ nắm hai bả vai Lâm Lôi cười hi hi: "Chúng ta chúc cho tác phẩm của lão tam sau khi đưa đến Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán sẽ bán được giá cao, ta cũng được thêm phần thể diện a."
Kiều trì ở bên cạnh nhìn Lâm Lôi, không tự chủ được than vãn: "Lão tam, ngươi hôm nay đã là đệ tử 5 năm cấp, tương lại lại là thạch điêu đại sư, tiền đồ không thể hạn lượng, so với chúng ta quả là tốt hơn nhiều."
"Thạch điêu đại sư? Ta chưa có nghĩ tới." Lâm Lôi tự giễu cười.
Bốn huynh đệ vừa ăn vừa nói chuyện linh tinh.
"Cuộc sống trong Ân Tư Đặc Học viện thật là thanh thản a." Da Lỗ buông chén rượu, đột nhiên than vãn, "Nhớ lại ngày trước ở trong nhà, huấn luyện khả dĩ so với nơi này còn khổ hơn."
Lôi Nặc cũng cười nói: "Chúng ta đều là đệ tử của Ân Tư Đặc Học viện, ta từng nghe Lô Mỗ gia gia ta nói, bây giờ thế đạo rất loạn, bên ngoài giết chóc, tranh đấu không ngừng, Ân Tư Đặc Học viện bởi sau lưng còn có Quang Minh giáo đình, không ai dám động đến nên chúng ta mới có cuộc sống an tĩnh a, sau này trong khi đi ra ngoài thí luyện mới biết được thế đạo tàn khốc a."
"Nói rất đúng."
Lâm Lôi gật đầu than vãn, "Ta bây giờ cũng là ngũ cấp đệ tử, tại ngũ cấp ban không ít đệ tử đã đi ra ngoài huấn luyện, bọn họ nói có một số đệ tử ra bên ngoài chém giết tựu trung vứt bỏ đi tính mạng, tàn phế, trọng thương là chuyện bình thường, không có kinh nghiệm sinh tử chiến đấu quả thật rất khó để phát triển."
"Chúng ta là những quý tộc được dạy dỗ thành những sủng vật, làm sao có thể ra ngoài cùng dã thú hung tàn chiến đấu?" Kiều Trì cũng cảm thán nói, "Đạt tới ngũ cấp đệ tử là có thể ra ngoài tiến hành sinh tử chiến đấu a, cái loại cuộc sống nhiệt huyết sôi trào này... thật làm cho người ta hưng phấn a."
Da Lỗ, Kiều Trì, Lôi Nặc, Lâm Lôi cũng đã mười lăm mười sáu tuổi, bọn họ trong lòng đối với cuộc sống bên ngoài đều có sự kích động và khát vọng.
Chỉ là Da Lỗ cùng mấy người thực lực quá yếu, đi ra ngoài đối mặt với cuộc sống sinh tử chiến đấu, xác suất tử vong là quá cao.
"Lâm Lôi, ngươi là ngũ cấp mà." Lôi Nặc hốt nhiên nói.
Da Lỗ, Kiều Trì hai người cùng nhìn về phía Lâm Lôi, cả ba ánh mắt đều tỏa sáng.
Lâm lôi hít một hơi thật sâu, gật đầu nói: "Đúng, ta là ngũ cấp ma pháp sư, có thể xem như là cao cấp ma pháp sư. Ta chuẩn bị tháng sau sẽ tới Ma Thú sơn mạch rèn luyện hai tháng rồi mới trở về." Lâm Lôi trong lòng đã có sẵn kế hoạch.
"Ma Thú sơn mạch?"
Da Lỗ, Kiều Trì, Lôi Nặc ba người đều hít một ngụm lương khí.
Ma Thú sơn mạch là đệ nhất sơn mạch của cả Ngọc Lan đại lục, nằm ở phía đông cách Ân Tư Đặc Học viện chưa đến trăm dặm, vốn là nơi thí luyện lần thứ 2, thứ 3 của không ít ngũ cấp đệ tử. Đại đa số đệ tử lần thí luyện đầu tiên đều chọn những công việc bình thường một chút.
Ví dụ như hộ tống hàng hóa vật phẩm, tỷ lệ nguy hiểm tương đối thấp.
"Lâm lôi, ngươi mới lần đầu tiên thí luyện cần gì phải tới Ma Thú sơn mạch?" Lôi Nặc hỏi dồn, Da Lỗ, Kiều Trì hai người cũng có phần lo lắng.
"Yên tâm đi, trong lòng ta rất nắm chắc."
Lâm lôi trong lòng tương đối tự tin, ngũ cấp ma pháp sư, cộng với tốc độ của tứ cấp chiến sĩ quả thật rất nhanh, một khi phối hợp với Phong hệ máp pháp 'Cực Tốc', khả dĩ tốc độ của Lâm Lôi có thể đạt tới mức tương đương của lục cấp chiến sĩ.
Quan trọng nhất chính là, Lâm Lôi có thể thi triển Phong hệ cao cấp ma pháp 'Phiêu Phù Thuật'.
(Hết chương 2)