Chương 10
Tác giả: Peter Maas
L ời cảnh báo ban đầu được đưa ra hôm thứ Ba, 7 – 9.
Rick bắt đầu với việc dùng máy điện thoại ở nơi làm việc hỏi dụ báo thời tiết.
Rồi vào ngày thứ tư trong những cuộc điện thoại bất tận hàng ngày cho Rick, Rosano nhắc ông ta rằng ngày hôm sau, Paul bắt đầu đi học ở trường phổ thông nội trú Burgundy Fann Country.
- Liệu ngày mai anh có thể đưa Paul tới chỗ bến xe bus sẽ đón nó đến trường chứ? - cô ta nói -Em có nhiều việc phải làm trước khi tới gặp giáo sư của em.
- Được em à, nhưng trước đó anh phải đi có một chút việc đã.
- Anhđi đâu? Anh phải làm gì?
- Em quên rồi à? Anh đã nói với em là anh có một vài việc vặt phải làm rồi mà - Ồ em nhớ rồi. Vẫn là những việc ấy à?
- Ừ nhưng em đừng lo. Anh sẽ về kịp để đón Paul.
Tại trụ sở FBI địa phương, trong căn phòng nơi nhóm thực hiện chiến dịch Nightmover đóng đô, tất cả mọi người đều hiểu rằng thời điểm quyết định đã đến. Rick đang sắp tới chỗ hộp thư chết hoặc đi vạch ám hiệu để chuẩn bị cho một cuộc trao đổi. Có thể sẽ vào thứ Năm. Lần các điệp viên FBI mất dấu Rick khi ông ta tới hộp thư chết trong tuần đầu tháng 7 cũng xảy ra vào ngày thứ
Năm. Theo Milbum, người Nga luôn trung thành với những khuôn mẫu đã vạch ra của mình.
Les Wiser báo cho Gâu Bryant. Ở Tổng hành dinh FBI, Doug Gow cũng thông báo ngay lập tức cho những người có liên quan. Gow đã thề hiện rất rõ là ông ta muốn Giám đốc mới của FBI phải theo sát được mọi diễn biến mới nhất của vụ án.
Wiser lệnh cho Đell Spry phải tập trung đầy đủ các điệp viên Nhóm G. trong tư thế sẵn sàng vào lúc 6 giờ sáng. Sẽ tiến hành một quy trình giám sát tổng lực.
Mọi điểm kiểm soát mà Rick có thể đi qua đều được tăng cường mức độ cảnh giới đến mức tối đa. Lần này không thể để vuột mất ông ta.
Sáng thứ Năm, ở nhà mình, Wiser tỉnh dậy từ rất sớm Anh ta nhìn sang cái đồng hồ để bên cạnh. Mới có 4 giờ 30 phút sáng. Thế nhưng Wiser cảm thấy bồn chồn. Lẽ ra anh ta nên lệnh cho các điệp viên Nhóm G. sẵn sàng sớm hơn, từ lúc 5 giờ 30 chẳng hạn. Hôm trước, anh ta thấy 6 giờ sáng có vẻ là sớm rồi nhưng rất có thể là đối với Rick, như vậy cũng đã quá muộn.
Lẽ ra, 6 giờ sáng vẫn là thời điểm thích hợp nếu như các thành viên Nhóm G. làm việc theo đúng quy trình thông thường đối với các điệp viên. Khi một điệp viên nhận được lệnh và biết thời điểm tới một chỗ nào đấy thì có nghĩa là đúng vào thời điểm đó, anh ta đã phải có mặt ở vị trí để bắt đầu làm việc.
Nhưng đối với Nhóm G. thì thời điểm đó mới là lúc họ có mặt tại vị trí điều hành chiến dịch Hia street và bắt đầu toả ra đường phố để bắt đầu một kíp làm việc kéo dài 8 giờ đồng hồ. Spry đã không nhận thấy sự khác biệt. Anh ta chưa có kinh nghiệm tham gia một chiến dịch như thế này bao giờ.
Người điệp viên đầu tiên trong Nhóm G. tới phố Bắc Randolph vào lúc 6 giờ
35 phút sáng. Ngay lập tức, anh ta cảm thấy có một điều gì đó không ổn đã xảy ra. Thay vì ở trong nhà để xe thì chiếc Jaguar của Rick lại đang đỗ trên lối ra của ngôi nhà. Người điệp viên này chạy thẳng tới ngôi nhà thuê, nơi lưu lại những hình ảnh từ máy quay phim ngôi nhà của Rick. Những gì anh ta xem được không đáng vui mừng một chút nào. Hình ảnh lưu lại trên băng hình cho thấy Rick đã đánh xe ra khỏi nhà để xe vào lúc 6 giờ 03 phút. Sau đó băng hình ghi lại cảnh Rick qua y trở về vào lúc 6 giờ 33 phút. Những gì cần làm thì Rick đã làm và ông ta chỉ cần đúng nửa giờ đồng hồ để thực hiện. Thực tế, Rick đi vạch một nét phấn làm ám hiệu ở Rose, thùng thư nằm trên góc giữa ngõ và phố
Garfleld. Vào lúc sáng sớm, có thể đi ngang qua sông Potomac rất nhanh do xe cộ còn thưa thớt, chưa gây ra cảnh tắc nghẽn trên đường.
Khi J. R. Heard gọi điện về trụ sở của chiến dịch Nightmover để giải thích về những gì đã xảy ra, anh ta gặp Rudy Guerin ở đầu dây bên kia. “Này, ông ta đã đi khỏi nhà trước đấy rời” - Heard nói.
“Chó chết” - Guerin rủa. Anh ta đã nói với Spry là cần phải tiến hành giám sát sớm hơn rồi. Vậy mà…
***
Đ ó mới chỉ là sự khởi đầu của một ngày kinh khủng, ngày thứ Năm đen tối, theo như cách sau này các điệp viên FBI tham gia chiến dịch đã đặt tên cho nó.
Sau đó, khi Rick rời nhà cùng với cậu con trai của mình máy định vị gắn trên chiếc Jaguar bỗng dưng ngừng phát tín hiệu. Trong khi đớ thì các nhân viên Nhóm G. lại không có trong tay bộ phận điều khiển từ xa để kích hoạt chiếc máy này. Cả hai cái điều khiển từ xa đã nằm lại đâu đó trong trụ sở của nhóm thực hiện chiến dịch. Hôm trước, người ta đã đem hai cái điều khiển từ xa này ra sửa chữa rồi sau đó cất vào một chỗ. Sáng thứ Năm, khi các nhân viên Nhóm G. thực hiện việc giám sát đi tìm thì không thấy chúng đâu cả. Do tình hình khẩn cấp nên cũng không ai trong số họ có thời gian để tìm.
Les Wiser điên tiết vì tất cả những gì vừa mới xảy ra cũng như vì bản thân anh ta. Ngay từ khi biết sự vênh nhau về mặt thời gian làm việc của Nhóm G, việc đầu tiên anh ta làm là tìm cách xác minh xem điều gì đã xảy ra.
Wiser hội ý nhanh với Mike Anderson và Jim Milbum. Cả hai đều là những chuyên gia lành nghề, nắm rất chắc cung cách hoạt động mà các điệp viên Ban K. của KGB tiến hành ở Washington . Ngay cho dù có xảy ra động đất ở Moscow thì có lẽ cái cung cách hoạt động của họ cũng sẽ không thay đổi.
- Các cậu nghĩ là Ames đã làm gì? - Wiser hỏi.
Milbum nói anh ta hầu như chắc chắn rằng sáng sớm hôm ấy, Rick mới đi vạch phấn làm ám hiệu ông ta sẽ liên lạc qua hộp thư chết chứ chưa thực hiện việc liên lạc này. Ames chỉ ra khỏi nhà có 30 phút. Người Nga, kể từ những ngày hoàng kim của KGB cho tới lúc đó, đã tạo ra những thói quen khó thay đổi. Họ luôn ưa thích đặt hộp thư chết tại khu vực hạt Montgomery ở Maryland , thường là trong những khu rừng hẻo lánh, nơi người ta có thể đi bộ vào trong đó. Có vẻ như Rick đã không có đủ thời gian để tới một trong những hộp thư chết đó.
Mike Anderson chỉ ra rằng việc trao đổi qua hộp thư chết thường diễn ra trong cùng ngày với việc vạch ám hiệu. Theo cách này, một nhân viên tình báo Nga sẽ quan sát xem có ám hiệu hay không trên đường lái xe tới sứ quán Nga tại khu vực trung tâm thành phố. Mọi việc chưa chắc đã hỏng hẳn - Anderson khẳng định. Rất có thể là Rick sẽ đi giao hàng tại hộp thư chết muộn hơn, vào buổi chiều hoặc đầu giờ tối.
Rick cần phải bị theo dõi sát cả ở nơi làm việc tại Langley . Nhưng lại nảy sinh một khó khăn mới. CIA từ chối không cho phép các nhân viên FBI giám sát lọt vào bên trong cơ quan của họ. Nhân viên an ninh của OA giải thích rằng đơn giản là không thể để cho bất cứ ai cũng có thể đi lang thang trong trụ sở CIA được. Có tất cả ba lối ra vào trụ sở CIA. Một lối cửa chính theo đường 123 đi về hướng Mc Lean Lối la vào thứ hai ở cổng hậu, đi la đường Turkey Run.
Còn ngách thứ ba đi ra hướng đài tưởng niệm George Washingtơn, chạy song song với sông Potomac . Rick thường sử dụng lối ra đường 123. Nhưng điều tệ hại là các điệp viên Fal không thể Cứ đứng trấn khơi khơi trước bất. kỳ một lối ra vào nào của trụ sở CIA. Chưa đầy 6 tháng trước đó, một người Pakistan đã dùng súng tiểu liên bắn gục một số nhân viên CIA phía ngay trước cổng chính.
Các nhân viên thuộc Nhóm G. cũng không thể trình thẻ của họ cho bất kỳ ai bên ngoài trụ sở Văn phòng FBI địa phương. Điều đó hoàn toàn bị cấm. Thậm chí họ cũng không được xuất hiện ở Tổng hành dinh FBI.
Vậy là các nhân viên thuộc Nhóm G lựa chọn giải pháp đi tới đi lui trước các lối ra khỏi trụ sở CIA. Có một trạm xăng của hãng Exxon nằm trên đường 123 và các nhân viên FBI có thể sử dụng'nó làm địa điểm quan sát lối ra vào. Dell
Spry ở bên trong trụ sở CIA. Khi nào thấy Ames rời đi, anh ta sẽ điện thoại báo ngay cho sở chỉ huy nằm trong Văn phòng FBI địa phương.
Sau bữa ăn trưa bằng bánh sandwich, Wiser và Anderson quyết định cần phải tăng cường thêm việc giám sát. Trước đấy, một máy bay giám sát của FBI được giao nhiệm vụ bay lòng vòng trên không phận Langley và thường xuyên liên lạc với Nhóm G. Từ Tổng hành dinh FBI, Wiser ra lệnh tăng cường thêm một máy bay nữa.
Douglas Gow, trợ 1ý Phó giám đốc FBI, muốn phát khùng. Ông ta “vừa nhận” được một cú điện thoại của tân Giám đốc CIA James Woolsey. Từ đầu dây bên kia, Woolsey gắt: “Này, người của các anh có biết cách giám sát không đấy?”
Wiser cố gắng giải thích chuyện không may xảy ra vào lúc sáng sớm, đồng thời phản ánh ý kiến của Mike Anderson hằng ngày hôm đó vẫn chưa kết thúc.
Vẫn có thể có một hành động nào đó xảy ra.
- Cầu mong là như thế - Gow nói.
***
B ên trong Langley, sau 4 giờ chiều một chút, Dell Spry nhìn thấy Rick ra khỏi phòng làm việc, đi khỏi trụ sở và di chuyển về phía bãi đỗ xe. Anh ta lập tức lao tới máy điện thoại và báo về sở chỉ huy của Nightmover ở Văn phòng FBI địa phương.
Mike Degnan, khi đó đang trong phiên trực, liền thông báo cho J. R. Heard:
“Hắn ta đang rời đấy.” Nhưng Degnan đã phạm phải một sai lầm chết người: anh ta không nói cho Heard biết là Rick đi ra theo lối nào. Vậy là ít nhất năm phút đã bị bỏ phí.
Đúng vào lúc ấy thì hàng loạt trục trặc bất ngờ xảy ra khiến cho tình thế càng trở nên tệ hại.
Hệ thống thông tin liên lạc mà các nhân viên trong Nhóm G. sử dụng phụ thuộc vào một cái da gắn trên ngọn tháp nằm ở phía Bắc Vírginia để tăng công suất. Một con chim đã chọn đúng thời điểm đó lao vào cái da và làm nó bị hỏng, không hoạt động được nữa. Số lượng các xe ô tô chở những nhân viên Nhóm G. làm nhiệm vụ giám sát bao ở vòng ngoài Langley không đủ nên khi Heard nhảy lên một chiếc và lao vội tới Langley thì đã quá muộn.
Rick đánh xe khỏi bãi đỗ xe rồi ra khỏi trụ sở CIA theo lối đài tưởng niệm George Washington, trên con đường song song với sông Potomac. Vào thời gian đó của buổi chiều, mật độ giao thông trên đường dày đặc, xe cộ phóng bạt mạng. Rất không may là một nhân viên trong Nhóm G. ngồi trong chiếc xe Chevrolet Caprice màu trắng giống như xe cảnh sát đỗ ở bãi cỏ ven đường lại không biết mặt Rick: Vậy là Rick lái xe ra khỏi con đường song song với sông Potomac, ngoặt lên cầu Chairl và qua bên kia sông, thoát khỏi tầm quan sát của các nhân viên theo dõi.
Nhưng rủi ro vẫn chưa hết. Sự thất bại của chiến dịch giám sát trong cái ngày thử Năm đen tôi ấy còn được đánh dấu bởi một rủi ro hi hữu.
Chiếc máy bay giám sát dự trữ của FBI mà Wiser tính sẽ sử dụng trong trường hợp khẩn nếu cần thiết đã không thể cất cánh khỏi mặt đất. Vào buổi chiều hôm thứ Năm ấy, các máy bay thương mại tới sân bay quốc gia Washington đều có đường bay ngang qua trên không phận của Langley. Đó là quãng thời gian bận rộn nhất trong ngày của các chuyến bay. Cứ khoảng 2 hoặc 3 phút lại có một chiếc máy bay đáp xuống sân bay. Trong điều kiện ấy, không thể có chuyện cho phép một chiếc máy bay hạng nhẹ cứ bay lòng vòng trên không, gây nguy hiểm cho các máy bay khác.
Lúc 5 giờ chiều, J. R. Heard đỗ xe ở một vị trí gần ngôi nhà của, Rick. Vài phút sau, một trong những người chỉ huy Nhóm G. John “Hooker” Power, lái xe ngang qua chỗ xe Heard đang đỗ và dừng lại ở góc phố. Đến lúc ấy, lần đầu tiên trong buổi chiều hôm đó, họ mới ở khoảng cách đủ gần để máy bộ đàm hoạt động. Mười phút sau, “Hooker” thông báo qua bộ đàm: “Hắn ta về đấy!” Rồi Heard trông thấy Rick đánh xe tôi tới dẫn vào nhà. Ông ta rời xe, thong thả đi bộ vào trong nhà Rick đã thoát khỏi tầm kiểm soát của các nhân viên theo dõi trong vòng một giờ đồng hờ, nhưng ông ta đã đi đâu thì không một ai biết.
Heard nhận thấy Rick không đưa chiếc Jaguar vào trong nhà đề xe mà vẫn đỗ nó ở trên lối vào. Một ngày làm việc của Rick vẫn chưa hết - Heard nghĩ.
Heard liên lạc với văn phòng FBI địa phương để nắm tin tức. Anh ta được nối máy với Mike Đouner, người cùng với Rudy Guerin đã được chọn vào nhóm theo dõi Rick với hy vọng sẽ nhanh chóng “bẻ gẫy” ông ta. Đouner vẫn còn đang ở chỗ nhóm thực hiện chiến dịch Nightmover và Wiser đã quyết định anh ta là người liên lạc với Nhóm G.
- Chỗ anh thế nào? - Douner hỏi.
Heard thuật lại chuyện trục trặc với hệ thống liên lạc Cần phải sửa chữa khẩn cấp cái da tiếp sóng ở trên đỉnh tháp” - Heard yêu cầu.
Hai mươi phút sau, Donner gọi lại cho Heard:
- Nó làm việc tất rồi đấy.
- Tôi có cảm giác là hắn ta sẽ không ở nhà tối nay đâu - Heard nói.
Douner khẳng định cảm giác của Heard là chính xác Trong một cuộc điện thoại nghe lén vào sáng hôm đó, Rosano đã nhắc Rick không được quên buổi họp mặt phụ huynh tổ chức vào buổi tối ở trường phổ thông Burgundy Famls, sẽ bắt đầu vào lúc 7 rưỡi tối. “ Wiser nói cứ ở đấy bám sát hắn ta Đoruler nói -
Có thể việc ngày hôm nay vẫn chưa xong đâu.”.
Đến lúc ấy, tại nơi đóng đô của nhóm thực hiện chiến dịch Hill street, người ta cũng tìm thấy hai cái điều khiển từ xa để kích hoạt thiết bị định vị gắn trong chiếc Jaguar của Rick. “Hãy chuyển ngay lập tức cho tôi một cái” - Heard nói.
Vào lúc 7 giờ tối, khi Rick và Rosario ngồi vào chiếc Jaguar thì thiết bị định vị bắt đầu hoạt động. Heard thong thả bám theo ở đằng sau. Anh ta đã biết được nơi mà cặp vợ chồng này sẽ đến. Anh ta có thể thấy họ quặt khỏi đường Telegraph sang đường Alexandria, chạy tới chỗ trường học của Paul rồi lái xe vào một lối vào hình vòng cung lớn. Heard không dám mạo hiểm bám theo vào trong trường. Ở cổng có một người thường trực nếu thấy trên xe chỉ có một người đàn ông mà không có vợ hoặc con đi cùng thì có thể ông ta sẽ hỏi han, sinh rắc rối. Thế là Heard quay xe trở lại đường Burgưndy, đó lại đó và chờ.
Khoảng 9 rưỡi tối, Heard thấy chiếc Jaguar của Rick chạy ngang qua chỗ anh ta. Heard không cần phải khởi động lại thiết bị định vị gắn trên xe của Rick bởi nó hoạt động rất tốt. Phía trước Heard và Rick có bốn chiếc xe của các nhân viên khác trong Nhóm G. đã sẵn sàng vào vị trí. Heard liên lạc với họ qua máy bộ đàm. Thiết bị quét hình để định vị chiếc xe của Rick hoạt động cũng hoàn hảo.
Rick quay đầu xe về con đường phía công viên. Khi tới giao lộ cầu Tưởng niệm, thay vì đi thẳng hướng Arlington, ông ta lại ngoặt vào đường washington.
Hừm, Heard nghĩ, không biết ông ta sẽ làm gì đây? Tới khu Georgetown để ăn tối hoặc uống một chút gì chăng? Thế nhưng Rick rẽ vào phố 23, vượt qua Georgetown rồi rẽ trái sang đại lộ Massachusetts, đi tiếp theo hướng Bắc và vượt qua khu tư dinh của Tổng thống ở khu Đài Quan sát Hải quân.
Bỗng nhiên, Rick ngoặt rất gấp sang phải về đường Garueld rồi đi về hướng Nam. Heard lùi xe của mình lại cho hai chiếc khác vượt lên, chạy giữa xe của anh ta với xe Rick. Đoạn đó có một số đường rẽ từ đại lộ Massachusetts mà Rick có thể sử dụng để tới đường Gufield. Có thể ông ta muốn chắc chắn là không có người bám theo. Ngay khi tới đó, đường Garfleld có một đoạn dốc xuống dài gần một dặm, tầm nhìn quang đãng và Rick có thể dễ dàng quan sát phía sau nhờ gương chiếu hậu của xe.
Hết đoạn đường nghiêng xuống có một đoạn dốc lên rồi lại đổ xuống. Khi Heard vượt qua dốc, anh ta không nhìn thấy xe của Rick đâu. Nhưng Heard hiểu vì sao Rick lại chọn đi con đường này. Phía bên kia dốc có một ngã năm, một ngả rẽ sang trái, hai đường xiên sang phía phải và một đường thẳng tiếp tục của đường Garfleld, nhưng chỉ bó hẹp lại còn hai làn đường thay cho bốn làn đường ở đoạn trước đó. Thiết bị định vị cho thấy xe của Rick vẫn ở gần đó.
Heard lập tức rẽ trái. Qua máy bộ đàm, anh ta ra lệnh cho những xe khác của các Điệp viên trong Nhóm G. vượt lên toả theo các hướng. Chiếc xe đi theo hướng thẳng vào con đường có hai làn phát hiện thấy Rick dừng xe lại ở góc rẽ vào một cái ngõ cụt có tên là ngõ Garfleld. Rồi Rick lái xe rẽ vào ngõ này.
Người điệp viên thuộc Nhóm G. lái xe vượt lên một khối nhà rồi vòng trở lại, dừng xe đợi. Anh ta trông thấy chiếc Jaguar của Rick quay ra khỏi ngõ cụt và lại dừng một lát ở chỗ góc phố trước khi Rick rú ga quay về hướng phố Bắc Randolph.
J. R. Heard và “Hooker” lái xe vào trong ngõ cụt Garfleld. Ở đấy, chỉ có một địa điểm duy nhất có khả năng được sử dụng làm nơi vạch ám hiệu là một thân cây mộc lan cổ thụ cành rủ xuống là là trên mặt đường. Có quá nhiều nhà xung quanh khiến cho việc đặt một hộp thư chết ở đây là bất hợp lý. Cả hai quay xe lại chỗ góc từ ngõ rẽ ra phố chính. Tại đấy có một bốt điện thoại, một tấm biển màu vàng có chữ “Ngỡ cụt” và một thùng thư màu xanh. Cả hai chăm chú quan sát kỹ lưỡng tất cả những cái đó nhưng không thấy có điều gì khác lạ Rõ ràng Rick tới đây để kiểm tra chắc chắn dấu ám hiệu mà ông ta vạch bằng phấn vào buổi sáng đã bị xoá, có nghĩa là những gì mà ông ta gửi ở hộp thư chết vào buổi chiều hôm ấy đã được lấy đi.
J. R Heard quay phim lại toàn bộ hiện trường khu vực đó. Sáng hôm sau, khi xem lại cuốn băng, John Lewis, nhân viên đặc biệt của văn phòng FBI khẳng định: “Nơi vạch ám hiệu là thùng thư. Người Nga luôn ưa thích những thùng thư.” Vậy là ừ nhất vị trí vạch ám hiệu đã được xác định.
Tuy nhiên, vào cái đêm thứ Năm ấy, Wister hết sức thất vọng. Anh ta lo rằng có lẽ mình sẽ bị loại ra khỏi nhóm các điệp viên thực hiện chiến dịch Nightmover. Suy cho cùng thì không phải là anh đã tiến hành công việc thế nào mà quan trọng hơn là đã đạt được cái gì. Wiser là một điệp viên có trách nhiệm.
Mà nghe đồn rằng Giám đốc mới Freeh không phải là một người dễ chịu gì.
Không cần phải mất thời gian tưởng tượng cũng có thể hình dung ra được điều gì sẽ xảy ra.
Thế nhưng trên thực tế, Freeh lại không thất vọng quá mức như những phụ tá của mình. “Những việc như thế vẫn thường hay xảy ra. Được cái này lại mất cái kia” - ông ta nói. Freeh nhắc lại vụ án liên quan đến một đại gia đình mafia. ở New York mà ông ta từng chịu trách nhiệm điều tra. Người ta được biết một cuộc họp mặt quan trọng của Cosa Nostra sẽ diễn ra ở một địa điểm nào đó chưa được xác định. Một thành viên trọng yếu của tổ chức chắc chắn sẽ tham gia cược họp này. Hắn ta bị bám đuôi. Nếu mọi việc thuận buồm xuôi gió, chắc chắn là phần lớn hạt nhân lãnh đạo của Cosa Notra sẽ bị triệt phá. Thế nhưng gã mafia nọ lại lơ đãng quên không đổ đầy thùng xăng chiếc xe của gã và thế là gã buộc phải nằm lại dọc đường vào lúc nửa đêm. Kết quả là không có cuộc họp nào được triệu tập. Dĩ nhiên, cũng chẳng có vụ vây ráp, bắt giữ nào cả.
Đến cuối tuần, tại văn phòng FBI địa phương, Wiser gặp Anderson để ráp nối các chi tiết của chiến dịch, Đồng thời rà soát lại những gì mà họ đã nắm được. Cả hai cảm thấy không tránh khỏi cảm giác hoang mang.
Họ nhận thấy trong điều kiện mật độ giao thông đông đúc, Rick chỉ cần bảy mươi phút để liên hệ xong việc giao tài liệu ô hộp thư chết. Giả định rằng ông ta tới hạt Montgomery , điều đó có nghĩa là ông ta đã không dùng những thủ pháp đặc biệt, tốn thời gian chỉ để cắt đứt sự đeo bám. Cũng có nghĩa là Rick không nghĩ rằng ông ta bị đeo bám.
Việc Rosario có mặt trong xe của Rick vào tối hôm ấy chứng tỏ cô ta có biết công việc mà chồng mình” đang làm. Do vậy, cần phải bám sát cô ta chặt hơn nữa.
Thời gian để người của KGB lấy tài liệu khỏi hộp thư chết nằm trong khoảng từ 5 giờ chiều đến 9 rưỡi tối. Họ xem lại băng ghi hình khu nhà sứ quán Nga và khu nhà riêng của các nhân viên sứ quán nằm trên đỉnh Alto trong thời gian đó.
Họ nhận thấy một điệp viên KGB thuộc Ban K đã di chuyển trong thời gian ấy và từ đó trở đi, anh ta đã nhận được sự “chăm sóc” đặc biệt.
Họ cũng đã biết rằng vị trí để vạch ám hiệu có thể là thùng thư nằm ở góc giữa phố và ngõ Garfleld. Một người chủ ngôi nhà nằm ở bên kia đường được tiếp cận và ông ta đồng ý để các nhân viên FBI đặt một máy quay ghi lại quang cảnh khu vực thùng thư suốt ngày đêm.
Chừng đó công việc khiến cho họ vẫn hy vọng sẽ có chút ít cơ hội để sửa chữa những sai sót đã xảy ra:
Wiser nói với Andelson rằng J. R. Heard đã bình luận rất hay về công việc của họ, rằng theo dõi không phải là một khoa học mà là một môn nghệ thuật:
Ngày thứ Bảy, Gâu Bryant tìm thấy Wiser và Anderson đang ngồi với nhau trong căn phòng nhỏ điều khiển những thiết bị nghe lén điện thoại.
- Tình hình ở Tổng hành dinh FBI thế nào? – Wiser hỏi.
- Họ muốn ta tiến hành giám sát 24/24 giờ.
- Không cần phải thế. Vì sao lại mạo hiểm như vậy? Ông ta sẽ không hành động thêm ngay đâu. Nếu chúng ta tăng cường các biện pháp giám sát thì rất có thể những người hàng xóm của ông ta sẽ có cơ nhận ra mất. Hơn nữa, nếu như Rick không nhận ra sự khác lạ thì biết đâu đấy người Nga cũng nhận ra thì sao.
Làm sao chúng ta biết được là người Nga có để mắt đến ông ta hay không?
Tôi đồng ý - Bryant nói - Đừng lo. Tôi sẽ nói để Tổng hành dinh ủng hộ các cậu.
Và như cảm thấy nỗi lo ngại của Wiser rằng anh tá có thể bị loại ra khỏi cuộc điều tra, Bryant nói rằng Giám đốc mới của FBI có thái độ khá bình tĩnh trước những gì vừa xảy ra.
Cũng còn có một cuộc trao đổi lịch sự, nếu không nói là lạnh lùng, giữa Giám đốc CIA Woolsey và Freeh.
- Chúng lôi có một số nhân viên làm công việc giám sát lành nghề - Woolsey nói - Chúng tôi sẵn sàng gởi họ tới để hỗ trợ cho các bạn.
Cảm ơn ông. Không cần đâu - Freeh đáp - Tôi tin là chúng tôi có khả năng làm tết những gì cần làm.
Cuối cùng thì ngày thứ Hai, 13-9, CIA cũng cho phép các nhân viên trong Nhóm G. được tiếp cận bên trong khu vực hành dinh của họ.
Cũng trong buổi chiều hôm ấy, Les Wiser quyết định chơi canh bạc của đời mình. Vật đặt cược là sự nghiệp của anh ta.