watch sexy videos at nza-vids!
Truyện Bí Mật Ngôi Nhà Cuối Huyện-Chương 26 - tác giả Phạm Gia Dũng Phạm Gia Dũng

Phạm Gia Dũng

Chương 26

Tác giả: Phạm Gia Dũng

Thế là cả bọn đưa cô ả mới đến vào bàn nhậu còn rất nhiều thứ sót lại như thịt gà, bia, rượu Tây, bánh mì, thịt quay vv… Cô ả đang đói nhìn thấy thịt và bia rượu lao vào ăn khẩn trương chẳng cần mời, được lúc lại châm điếu thuốc. Cả bọn lườm lườm nhau khoái chí, thấy cô ả cũng khá chịu chơi, chỉ cần đợi cô ta ăn no bụng xong, sẽ bày trò, bọn chúng tiếp tục ăn.



Được lúc cô ả cũng vừa chén tạm no, mặt mũi đã hồng hào trở lại, mắt bớt nhợt nhạt, người trông khỏe hơn, da dẻ sáng lên đôi chút.



Lâm quay sang nói lí nhí vào tai tên Hoàng:
- Nãy trông phát khiếp! Giờ trông nó cũng đỡ hơn! Mà gái ăn sương, mặt mũi nhợt nhạt, tàn nhang quá!
- Anh hai nói đúng, tụi này cả đêm có khi đâu rửa mặt, son phấn, sương lạnh, thuốc lá, bụi, rồi cả ma túy rẻ tiền nữa! – Hoàng nói tiếp
Quang quay sang nói cô gái:
- Hôm nay, cô em có chiều ý 4 anh được không?
Cô gái không nói gì? Sau lại trả lời:
- Giá sẽ cao hơn đấy! Em đang đói thuốc!
- Cao hơn là sao?
- Là 400 Đồng, đi một người bình thường 100, 4 người thì 400 Đồng!
Lâm nói:
- Sao đắt thế! Đi 1 người 100, đúng rồi. Nhưng bọn anh đi cùng một lúc, xem như em chỉ có đi một lần thôi. Chỉ có 250D, OK?
- Nếu không cô em tự đi về đi – Minh nói
Cô gái đang đói thuốc, mà ngẫm “Đã 2 ngày nay không kiếm được đồng bạc nào. Giờ thì đằng nào cũng có chút tiền, chỉ tội là cho 4 tên giang hồ này làm cùng lúc, sẽ hơi ngột ngạt chút xíu! Ok, không sao” Xong cô ta lại không nói rồi lại trả giá “300 đi các anh!”.


Lâm nghĩ vậy cũng khá tốt, vì chúng sẽ giữ cô ta lại đến đêm mới cho về, vì cô ta trót hứa rồi. Hắn nãy giờ đã chuẩn bị một hai viên thuốc nhỏ, thả vào ly rượu Tây thơm lừng trong tay, làm động tác xuề xòa đưa lên mời cô ả. Cô ả uống ngay.



Trong chốc lát, cô ta thấy nóng râm ran trong người, dù trời bên ngoài đang trở lạnh, mà thân nhiệt cứ tăng lên như muốn vung tay múa võ. Mắt hoa, gối run … Chưa kịp nói gì thì một tên nãy giờ là Minh, tên này rất to khỏe, đã bế xốc cô lên tay, cả bọn ùa theo lên lầu.



Tại tầng một, vào phòng bên cạnh phòng ông chủ, bọn chúng nhào vào “làm việc” với cô gái. Thường ngày quen trò chửi tục, lừa gạt, hành hung ẩu đả, lại thêm hành nghề xã hội đen, bọn này chẳng biết kiểu tình yêu là cái gì, cô ả kia cũng không kém, quanh năm chỉ lo mồi chài đàn ông, lười biếng, ngả thân xác kiếm sống, cũng chẳng cần biết hay không nên biết hay không muốn biết hay tình cảm là thứ gì. Gái bụi đời gặp dân cô hồn.



Bốn tên kia đã cởi quần từ lúc nào, đứa nào cũng tay cầm của kín đi vòng quanh cô ả. Chúng cởi phăng quần áo của cô ta vứt hết xuống đất. Đứa nhào vào, đứa tay bóp ngực, đứa tay bóp mông, cô ả ngồi xuống, bốn tên đứng chung quanh, cô ta lần lượt ngậm “hàng” của bọn chúng. Được một lát, một tên nằm xuống sàn, để cô ta ngồi trên nhún nhảy, tên kia đưa hàng hắn vào miệng cô gái, tên kia đứng chờ đợi nôn nóng, tay cầm sẵn hàng của mình để chờ đợi đến lượt. Cứ như vậy, bọn chúng “quần” cô gái giờ đã hăng máu như con heo bị chọc tiết.



Được một lúc, vài tên đến cực khoái rút hàng ra bắn nước tinh dịch vào mặt và ngực cô ả. Cô ta như gặp cảnh sung sướng, rất khoái khi tận hưởng cảnh này, đưa tay vuốt mặt, chà, lau mặt, ngực, vú bằng thứ nước ấy. Cả bọn lại nghỉ chốc lát rồi dàn cảnh thứ hai …


***


Cửa bên ngoài sân bật mở, cánh cửa khẽ mở ra. Có người đang đi vào sân. Lại nói chuyện bọn trên lầu sau khi tạm nghỉ chừng 10 phút, hút thuốc, uống thêm bia rượu, còn cô ả vẫn nằm quằn quại trên giường, đưa tay vuốt khắp người, chân, eo, vai và ngực với đống chất nước nhờn của 4 tên kia. Cô ta dường như chưa tan cơn khoái lạc, vẫn nằm trên giường. Bọn chúng lại ùa lên giường, đổi tư thế và vị trí tiếp tục sinh hoạt với con điếm.



Người vừa đi vào nhà, sau khi quan sát phòng dưới vẫn còn bày la liệt vỏ lon bia, thuốc lá, đĩa thức ăn, bát …, âm thầm lên lầu 1. Người đó đi ngang qua một phòng, đến phòng thứ hai thận trọng liếc vào trong quan sát cảnh làm tình giữa bốn tên với một ả, cảnh tượng thật trụy lạc, tiếng rên hừ hự của bốn kẻ, tiếng lấy hơi gấp của cô ả. Người bên ngoài vẫn im lặng nhìn xung quanh, rồi lại đi ra phía cửa sổ nhìn ra vườn.



Hắn lấy ra một điếu thuốc châm lửa, hóa ra là ông họa sỹ. Thật tình cờ, thường ngày đến cả tuần nay, bữa nào ông ta cũng về đêm hôm. Không thấy chuyện gì, bữa nay, bốn tên đàn em rước gái về nhà hành lạc, ông lại về sớm. Trời chỉ mới 7g tối. Đứng hút thuốc một mình giữa trời tối, thật ra ông cũng không muốn ồn ào phá rối thời gian hành lạc của bọn đàn em, ông cũng hiểu bọn chúng tù túng mà phải hành sự. Bản thân ông cũng thế. Ăn chơi, ngủ với gái cả tuần nay, đêm nào cũng thế đến tận 2-3g mới về nhà thì trách sao bọn đàn em còn trẻ mà lại không có “bạn tình” để thỏa mãn sinh lý.



Ông nghe hình như có tiếng xào xạc lá phía sau vườn. Nghĩ là vườn cây, tiếng va quẹt giữa các cành, tán cây là chuyện thường. Ông không để tâm, vẫn đứng ẩn trong hành lang, hút thuốc chợt thấy có hai bóng trắng vừa đi ngang qua phía bên phải cuối căn nhà. Ông quay sang phải thì không thấy nữa, ông nghĩ “Rõ ràng vừa có hai bóng ai đi lẻn vào nhà từ phía sau vườn, mình đứng trong bóng tối nhất định phải nhìn rõ bên ngoài hơn chứ, hôm nay mình chán cảnh đánh chén, về nhà sớm đâu có say, không thể nhìn lầm được.” Rồi vì tò mò, ông lại đi nhanh xuống qua lầu 1, xuống lại tầng trệt, đi rón rén về phía cuối vườn. Đường mòn dẫn ra cuối vườn chỉ có chừng 30-40m. Ông đi lần lần về phía đó, ông nhìn lên trời thấy một quầng khói còn vương lại trên nóc căn nhà nhỏ phía cuối vườn. Đi từ xa ông thấy trong căn phòng đó chợt sáng ánh nến, ông thấy hai bóng cô gái đan qua đan lại, sợ bị phát hiện ông cúi xuống lần mò đi gần đến. Được một lúc ông nhổm dậy thấy căn phòng lại tối om, mặc dù cửa không bị mở ra. Càng tò mò, ông ta lại gần, nhìn vào thì chẳng thấy ai nữa. Chung quanh, một mùi thơm thật mát như tinh túy của ngàn đóa hoa rừng phảng phất qua đây, ngửi một hơi thôi cũng khiến người ta như ngây ngất … Ông ta dám chắc đó chính là mùi của hai bóng trắng nãy còn lưu lại trong không khí.


***


Sau khi vào nhà, hai bóng trắng đó từ từ đi vào trong gương xuống hầm nhà. Họ đi ngang qua những ô xà lim nhỏ giam giữ những cái thây ma nửa sống nửa chết. Đi một đoạn quanh co lại xuống tầng 2 bên dưới. Dưới này theo lối đi lại đi đến một sảnh nhỏ, ánh sáng đèn cầy mờ mờ. Có tiếng lách cách ly chén, cả bọn đang uống rượu. Đó là tên cầm đầu Trương Hán, và đám thuộc hạ của nó, kẻ rót người bưng, kẻ phục vụ chạy qua lại lăng xăng. Bên cạnh hắn, một hai cô hầu gái đang đứng bóp vai tên cầm đầu, người đứng sau sai vặt đợi rót rượu, đứa đứng quạt.



Hai người vừa vào là Mẫn Châu và Đào. Vừa thấy Đào, Trương Hán đã quắc mặt. Nghĩ một lúc hắn phẩy tay cho đám hầu gái và Mẫn Châu ra ngoài. Đám đàn ông cũng rút ra ngoài đứng thập thò quan sát. Bây giờ hắn gọi Đào lại gần nói:
- Lại đây!
Đào tiến lại gần thưa:
- Thưa tướng công có gì chỉ bảo!
- Lâu ngày ngươi không còn biết phép tắc gì nữa sao? – Hắn hỏi cô
- Thưa tướng công, phép tắc, hầu gái vẫn giữ!
- Vẫn giữ à?
- Vâng
Trương Hán cười ngạo
- khà khà khà … cô còn nhớ phép tắc gì?
- Dạ thưa tướng quân, đó là sống ẩn dật, tìm con người đến nhà này, thu hút và hạ sát chúng để nộp chúng cho tướng quân
- Thế sao ta nghe cô lâu ngày sinh chán, nên có tình nhân để đổi không khí … cô định bỏ cuộc, rồi chạy trốn ư, sao hẹn gặp nhau lâu thế
Đào biết đã lộ bí mật, cô xanh mặt im lặng không nói gì:
- Thế nào, cô gái nhỏ, có đúng không? – Hắn hỏi
- Vâng, vâng …!
- Cô giải thích sao chuyện này? – Hắn lại hỏi
Đào muốn ăn năn mà nói hết mọi việc:
- Thưa tướng quân, mong tha tội cho hầu gái, trong một phút để dục vọng tình cảm riêng xâm chiếm, hầu gái trót quen anh ta, chỉ ngủ với anh ta có một hai lần!
- Ngủ một hai lần thôi à! Ít nhỉ? – Hắn lại nói
- Xin tướng công đừng thóa mạ hầu gái chuyện này nữa?
- Ngươi còn thằng anh thứ ba, ngươi không sợ hắn sẽ treo cổ mà chết nữa hay sao?
- Vâng!
Ngồi một lúc, Trương Hán lại nghĩ ra trò khác để sỉ vả Đào:
- Ngủ với tên nào có một hai lần. Người chưa một lần tự nguyện ngủ với ta cô bé!
Đào nói tránh:
- Hầu gái vẫn còn là người, tướng công là người cõi âm, hai bên sao thể chung đụng! Vả lại, vả lại … hầu gái vẫn phải nể mặt tiểu thư Mẫn Châu, tiểu thư là sủng ái của tướng công, nếu có chuyện qua lại, mà tiểu thư biết chắc sẽ căm hận hầu gái …
- Cô ta không thể biết đâu …đừng lo.
Trương Há vừa nói xong thì đưa tay giật ngang áo cánh ngoài Đào đang mặc, hở yếm vú bên trong. Đào thẹn quá đưa tay lên che ngang ngực chỗ chính giữa. Hắn lại kéo tay Đào xuống, ra hiệu để yên tay, để hắn nhìn ngực cô. Hắn nói:
- Cô mà cũng biết thẹn à?
- Cô đã ngủ với bao tên đàn ông đến đây, rồi với thằng cảnh vệ hôm nọ bên kia …
Đào không thể nói thêm lời nào, đứng chịu trận.



Quan sát nãy giờ, hắn đưa tay lên nắn nhẹ quanh ngực Đào, nói thành thật:
- Quả nhiên, ta công nhận rằng cô có hai trái đào to hơn, mềm mại êm tay, đẹp hơn của Mẫn Châu tiểu thư nhiều. Ta biết chứ, ta nắm rõ mà … hà hà hà …
- Xin tướng công đừng sàm sỡ hầu gái nữa.- Đào nói mà không dám phản ứng.
- Cô cao lớn hơn, chân dài hơn, be con hơn … nói chung, là khỏe hơn Mẫu Châu của ta.
Hắn lại im lặng, đưa tay trượt xuống dưới chân và chỗ kín của Đào, đụng chạm một lúc. Đào thấy xốn xang, ngổn ngang, ấm ức muốn ứa nước mắt mà không làm sao được. Hắn lại nói:
- Vì những lý lẽ này, nên ta phải tìm người sao cho ngang hàng với cô… để cô bớt thú chơi bời, bay bướm, lo mà làm tròn phận sự.

“Bay đâu” hắn hét to. “Dạ” hai ba tên lực lưỡng vội đi vào. Hắn nói “Tìm thêm vài tên nữa, bữa nay ta cho phép các người “cưa gỗ”!”. “Dạ … ôi sướng quá!”, “Dạ … dạ, đa tạ tướng công”. “Nhưng ta phải ngồi đây thưởng lãm, các người không được đi quá hiệu lệnh của ta”. Hai tên vạm vỡ nữa bước vào.



“Bắt đầu, vác cô ta lên giường, bốn người giữ, một người làm!” Thế là cả bọn ùa vào Đào. Chúng nhấc bổng cô nhẹ nhàng, mang đến bên giường. Đào không còn cách nào chống trả chỉ giãy dụa cho qua lẽ, đành chịu. Năm tên đứa tuột giày, đứa gỡ bím tóc, đứa xé áo, xé yếm, xé quần… Chỉ trong phút chốc, Đào từ từ trần truồng trước mặt bọn chúng. Năm tên, mười cánh tay, mười cái chân khỏe mạnh, đứa giữ tay Đào, giữ cổ, ghì chân. Chúng sờ soạng, bóp, hôn khắp người cô. Có tên còn ra phía trước liếm bàn chân của Đào làm cô nhột muốn hét lên. Đứa lại hôn ngồm ngoàm liếm khắp mặt cô. Một lúc bọn này ra mồ hôi hôi như loài chó rừng, vừa dính bụi, vừa dính đất, tanh tưởi, chúng lại hôn khắp mặt cô, kinh khủng hôi hám không chịu thấu, cô tưởng muốn nôn. Bộ ngực là vẻ đẹp kiêu kỳ nhất của cô, giờ đang bị chúng tấn công dữ dội, vờn, bóp, đưa của kín lên cạ chung quanh. Rồi chúng lại dựng cô dậy, một hai tên lại lấy “hàng” của mình đâm vào miệng cô bắt phải ngậm. Mùi khai, mồ hôi, nước tiểu, bùn đất quyện lại tạo thành một mùi còn hôi hơn chuồng bò …



Tình dục cũng là một tình huống rất khó đạt đến, phải có nhiều yếu tố như hai người cùng hứng thú, thấy mê mải vì ngọai hình, cơ thể của nhau, kín đáo, không có ai quan sát, sạch sẽ không bên nào có mùi khó chịu, và quan trọng nữa khi trần truồng trước mặt nhau, cả hai đều cảm thấy hấp dẫn mà tiếp tục tiến hành chứ không miễn cưỡng, bấy nhiêu đó chỉ là bước đầu, rồi cách cư xử khi quan hệ, thời gian … quả tình dục cũng phức tạp, mà giây phút khoan khoái đến sao thật nhanh.

Tên Trương Hán xem một lúc, chiêm ngưỡng hết cơ thể Đào, rồi mới cất tiếng “Hành động”. Cả bọn như những con thú vào vị trí, bốn tên đứng giữ chân tay cô, một tên giao hợp từ phía sau lên. Cứ giao hợp từ từ cho cảm giác của cô tăng lên dần. Trương Hán vẫn quan sát, được một lúc, khi hắn thấy cô gái gần đến đạt đỉnh điểm thì ra hiệu cho tên kia dừng lại. Hắn phải đạt đỉnh điểm bên ngoài. Còn cô gái như “chết ngất” vì bị cụt hứng, mọi cảm giác chờ thời cơ khai triển lại bị dồn ứ lại.

Trong cơn vùi dập, Đào như mê sảng, tâm trí bay bổng mà nghĩ đến Long, nước mắt lẫn mồ hôi giàn dụa quanh mắt:


“Chàng nào có hay
Em vẫn không hối tiếc đã gặp chàng
Tình ta đến như cơn gió, đi tựa như giấc mơ
Một ngày sống bên chàng, em có cảm giác mãi mãi
Mong sao tình yêu kia sẽ mãi trong tâm trí em trọn kiếp
Tình vẫn đắm say, dù tình vẫn nhiều đắng cay
Người đã xa hay còn ở quanh ta
Ngày vui sao ngắn ngủi
Cuộc đời sao vạn ngày sầu
Kiếp trước, kiếp này, hay kiếp sau
Sao đôi ta mãi như hình bóng, đuổi bắt nhau
Chẳng bao giờ xum họp …” “

Chàng nào có hay
Em vẫn không hối tiếc đã gặp chàng
Tình ta đến như cơn gió, đi tựa như giấc mơ
Một ngày sống bên chàng, em có cảm giác mãi mãi
Mong sao tình yêu kia sẽ mãi trong tâm trí em trọn kiếp
Tình vẫn đắm say, dù tình vẫn nhiều đắng cay
Người đã xa hay còn ở quanh ta
Ngày vui sao ngắn ngủi
Cuộc đời sao vạn ngày sầu
Kiếp trước, kiếp này, hay kiếp sau
Sao đôi ta mãi như hình bóng, đuổi bắt nhau
Chẳng bao giờ xum họp …”



Đào mệt mỏi muốn ngất đi. Bọn kia đã nghỉ một lát. Rồi chúng đợi khi cô động tay chân ngồi dậy, chúng lại chồm tới, đứa giữ tay giữ chân, đứa hoạt động, cứ đợi cho đến lúc cô sắp co người đến đỉnh điểm chúng lại dừng. Nãy giờ, Trương Hán, khẽ sai một tên khác ra lấy gàu hứng nước rỉ trong vách hầm, lạnh buốt tay, ra lệnh khi nào thấy hắn ra hiệu thì mang vào dội lên người cô từ háng đến chân, chỗ kín. Cơn cao trào như đang nóng hừng hực trỗi dậy bên trong gặp dòng nước lạnh làm cô muốn “tẩu hỏa nhập ma” vì dòng khí ấm gặp dòng nước lạnh. Chân tay cô muốn co quắp tê tái.



Lúc này, một cô hầu gái biết chuyện đã sang sảnh khác tìm Mẫn Châu thưa chuyện. Thương tình, Mẫn Châu dù rất giận Đào, xong đã vội sang phòng kia xin tên Trương Hán tha cho Đào. Mẫn Châu biết hắn rất sủng ái mình, nếu vì hắn mà cô buồn không thể cười nổi thì hắn sẽ lồng lộn trách cứ mình mà đến làm lành. Giờ đây, Mẫn Châu cũng giả bộ làm vẻ đau xót thương người, giận hờn Trương Hán. Từ đó, hắn thấy nguôi giận không trổ mấy trò thú tính đê tiện ra nữa, vì ngày xưa vốn Trương Hán là một tên cướp, tàn bạo, háo sắc nhưng cũng “chết” vì gái.


***


Ông họa sỹ đứng hồi lâu không thấy ai, đã lên phòng trở lại, cho bọn kia sớm chấm dứt trò hành lạc và sai một tên chở ả điếm ra ngoài. Ông cho phép cả bọn đi tìm góc nào đó ngủ say. Còn mình vẫn âm thầm ra vào hành lang, đứng trông ngóng xem động tĩnh nơi cuối vườn. Vào khoảng hai giờ đêm, khi cả bọn đã ngủ say, ông họa sỹ vẫn đứng rình ngoài hành lang, gói thuốc trên tay đã hút hết nửa gói từ lúc nào, ông ngẫm nghĩ “Từ ngày thanh niên đến giờ, nhất là khi đã thành danh, không biết bao đứa đàn bà ngả vào tay ta, ai cũng có vẻ thu hút riêng, nhưng đều chỉ trong thoáng chốc, rồi nhạt, chán ngay. Tại sao nơi biên giới này lại có ai dùng thứ nước “tiên” chỉ mới thoang thoảng một hơi ta đã muốn ngây ngất lên thiên đàng, như trăm lần “cực sướng” bên đàn bà. Đây là thứ gì đây?”. Chợt theo linh cảm, ông thấy nhiều sương khói, ông lại rón rén đi về cuối vườn cốt tìm hiểu cho bằng được chuyện quái lạ gì sau đó.



Lần mò theo lối mòn, ông lại từ từ đến căn phòng đó. May mắn thay, lần này ông lại thấy nó sáng ánh đèn cầy lập lòe bên trong. “Ồh, quả không phụ công ta chờ đợi. Hãy lại xem là thứ quái gì trong đó!” Ông lại gần hé đầu lên xem thì thấy hai ả đàn bà, một ả ăn mặc kiểu ngày xưa như cung phi tiểu thư, một ả chỉ khoác chiếc khăn trắng bên trong lõa lồ đang lấp ló sau nhà chòi là nhà tắm phía sau. Ông rón rén đi vòng theo hàng cây ra phía sau, trong bụng nghĩ thầm “Cũng may ở đây không nuôi chó! Có con nào thì hỏng hết, xấu hổ cái mặt ta đi rình xem lén gái tắm!”. Ông nấp phía sau, thấy cô gái ăn mặc như tiểu thư đang tắm cho một cô gái ngồi trong bồn gỗ, hương bay ngào ngạt từ cái nồi nước xông đó, “Thơm quá chừng, chắc ta không tự chủ được ở đây quá!”. Rồi ông lại thấy cô tiểu thư nói:
- Tội nghiệp em quá! – Mẫn Châu nói
- Vâng, không sao chị à! Em cũng có lỗi! – Đào trả lời
- Chuyện tình cảm, ai lại không một lần rung động, nhưng nhân gian như mắc nợ nhau, ta ít khi nào lại được ở gần người mình yêu
- Vâng, chỉ tại em lơ là, buông thả quá thôi. Đáng lẽ em không nên gặp anh chàng đó.
- Ta không trách em, vì lúc đó em là người cõi trần mà, gặp tình cảm, ai lại dễ gì tránh né
- Vâng, nhưng em cũng sẽ tránh mặt anh ta, hoàn cảnh em cũng đâu thể ở bên anh ta, một người còn quá xa lạ
- Đúng vậy, rồi cậu ta sẽ sớm rời khỏi nơi này thôi. Tỉnh ngộ lại đi
Ngồi một lát, Mẫn Châu lại nói:
- Em bị bọn chúng giở chiêu “Kích dục rồi lại dập tắt dục” tựa như một trò hành xác đểu
- Không sao!
- Cũng khó chịu như ta cho thết đãi một người ăn uống no say, rồi lại đánh vào bụng cho nôn mửa ra hết!
- Dạ
- Ta cũng thương em, nhưng chưa có khi nào quá tay như vậy
- Dạ, cảm ơn chị
- Thôi khoác tấm vải, vào nhà ta sẽ giúp xả nó cho em
- Thôi chị! Em không dám phiền chị nhọc công
- Đừng lo!

Ông họa sỹ quan sát, nghe lỏm câu chuyện cũng đã hiểu một phần, lại ngờ ngợ là những nhóm người nào. Còn ông đã ngạc nhiên nhận ra khuôn mặt của cô gái trong bồn chính là cô gái ông đã gặp tại Viện bảo tàng.



Hai ả lại đi vào căn nhà, mùi thơm vẫn bốc từ bồn nước. Đợi một lúc, ông họa sỹ mới rón rén bò ra , đi đến bên cửa. Vừa trông vào ông thấy giật mình, hai ả đã trần truồng đang quấn lấy nhau làm tình. Cô gái ông quen đang nằm dưới, cô gái tắm cho cô kia (Mẫn Châu) đang nằm trên, hôn khắp người cô kia, tay lần mò khắp nơi bên dưới. Xem được một lúc, ông họa sỹ như cao hứng, mùi thơm và cảnh ân ái cũng làm ông hứng tình. Nhòm bên trong, cô kia đang cúi xuống hôn chỗ kín của cô đang nằm, rồi lấy tay xoa. Ông họa sỹ cũng từ từ lên cao trào không chịu nổi, mà tự bắn trong quần khi mắt thì thấy cảnh lõa lồ, cảnh ân ái đang lên cao của hai ả gái, mũi ngửi thấy mùi thơm. Được một lúc, cô gái đang cúi hôn cô kia cũng vừa giải tỏa cho cô đang nằm xong. Bên ngoài, ông còn trông rõ cô đang nằm co chân quắp chặt cả người và đầu cô ngồi dưới …Còn ông kia sau khi chứng kiến cảnh như đùa đã bỏ đi vì sợ họ ra ngoài sẽ thấy ông.
Bí Mật Ngôi Nhà Cuối Huyện
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Phần II - Chương 7
Chương 8
Chương 9
Phần III - Chương 10
Chương 11
Phần IV - Chương 12
Chương 13
Chương 14
Phần V - Chương 15
Chương 16
Phần VI - Chương 17
Chương 18
Phần VII - Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Phần VIII - Chương 30
Chương 31
Chương 32
Phần IX - Chương 33
Chương 34
Chương 35
Phần X - Chương 36
Chương 37
Chương 38
Phần XI- Chương 39
Chương 40
Phần XII - Chương 41
Chương 42
Phần XIII - Chương 43
Chương 44