Chương 28
Tác giả: Phạm Gia Dũng
Tay Tài cũng không thiếu gái đẹp, nên luôn tìm trò vui của lạ để thường thức. Hôn xong một lát, hắn kéo cô ngồi dậy để cô hôn của kín của hắn. Được ít phút, hắn yêu cầu cô ngồi quỳ trước hắn, hai tay ép ngực vú lại và cạ vào của kín hắn cho đến khi nào xong mới thôi. Lan rất tức vì làm như vậy, rất dễ bị chảy và sệ ngực cô. Lan hỏi “Anh không làm ở dưới à, làm trên nhột lắm, không đã đâu!”. Tài nói “Ối chà, ở dưới làm chán rồi, đẩy mỏi lưng quá, em đẩy đi!” hắn buộc miệng nói “Hôm nay, được hôn chân, hôn cái đó, là đã rồi, ngực em đẹp quá chưa sệ nên anh tiếc, mới thử đưa vào đây!” Lan nghĩ “tên này tận dụng ghê thật, thấy ngực mình đẹp hắn tấn công kiểu “chơi như phá”, đúng là dân kinh doanh buôn bán, chẳng có ý tứ gì hết!” Nhưng đã bước vào cuộc chơi, phải giữ lời, không làm vậy không được, cô liếc mắt liên tục nhìn hắn đang phê, nghĩ “Mình phải tập aerobic lại để tránh xệ mới được”. Được một lúc, cô cũng mỏi tay, mỏi lưng vì cứ cử động người lên xuống, mà chưa xong. Hắn muốn giúp cô, vội đưa tay bóp tiếp ép chặt hai ngực cô lại và kéo lên kéo xuống. “Ép chặt vào, ép chặt vào! Thế thế, Good, good!” Tài nói. “Vú cô này trông tròn căng như hai bịch nước” Tài vừa đẩy vừa ngẫm nghĩ. Lan lại nghĩ “Tên này, chim thì nhỏ như cây bút mà cứ bảo ép chặt, có mà ép chảy cả vú ra cũng không chặt được!” Thế là cô tìm cách rên rỉ thêm, tạo âm thanh để dụ cho hắn ra mau cho xong, cứ cái trò này mỏi quá. Cô nghĩ “Cũng may hắn không chơi thuốc gì hôm nay, để hắn chuẩn bị trước có mà chết. Bỏng cả ngực mình không chừng!” Lan la lên “Được chưa anh à! Ah, ah, ah … Ra đi anh, ah, ah, ah … ra đi anh!” Khi gần xong, hắn vội nắm cả đầu cô ghì lên xuống, thứ nước tinh dịch bắn ra tung tóe khắp cổ, ngực và áo cô. Hắn nằm thõng tay ra ghế, vơ tay lấy cuộn giấy nói “Chùi đi, cả trên và dưới của em” “Sau đó chùi cho tôi nữa.”
Tay Tài đã kéo quần lên mặc lại, Lan cũng vừa mặc nịt ngực, mặc quần dưới, gài lại khuy áo vét. Vuốt lại tóc, Lan nói với Tài:
- Xong đợt này anh giúp em là em rất biết ơn!
- Cũng tiện đường quá, đi nhờ tàu của anh sang miền quê thăm bà bác bên cha em!
Tài gật gù:
- Ok, Ok, thời trang, trang phục lót nói chung, cũng không phải dễ bán, vì nhiều công ty ra mẫu mã mới lắm.
Lan vội nói:
- Nhưng người dân dường như vẫn có sự cuồng nhiệt và luôn ủng hộ cho bất kể sản phẩm nào nếu được đưa vào giới thiệu trong Good Mart. Không phải loại nào cũng vào trong đấy được!
- Đúng vậy! – Tài vừa nói vừa mở tay sang ngăn tủ lạnh nhỏ lấy ra chai rượu cùng hai chiếc ly.
Gã rót hai ly mời Lan và cho mình. Khi men rượu vang chát mát lạnh thấm giọng, cả hai cảm thấy khoan khoái hơn. Ngồi một lát, Tài hỏi:
- Chiều em về lại Phúc An hả?
- Vâng, có lẽ em đi gấp Air-taxi từ Long Hà về!
Tài nói xen ngang:
- Vé đắt gấp 20 lần vé xe phải không?
- Vâng!
Tài chợt thấy cảm giác ngưa ngứa khác lại nổi lên, có thể ly rượu vang chát kia đã hồi lại sức. Hắn lại nhìn Lan để ý, thấy cô vẫn đẹp thu hút cực kỳ, bộ ngực cô nãy hắn đã sờ nắn hôn hít, nhưng giờ cô mặc lại kéo áo nịt lên chẽn nâng lên, nhìn lại hắn vẫn thấy hấp dẫn lạ kỳ như chưa từng được hôn lên đó, vú căng tràn vì vừa được “thể dục” cho chim của hắn xong, những thớ thịt trắng vồng lên, nhìn kỹ có lằn hơi đỏ đỏ chính giữa do chim hắn cọ vào. Có lẽ cái hay của quần áo là vậy, nó luôn tạo cảm giác hấp dẫn mới mẻ như chưa biết đến lần nào.
Lan đưa ly rượu lên uống cạn, rồi nheo mắt hỏi:
- Anh sẽ hứa giúp em về nhận bán thử mấy lô hàng mới chứ!
- Ok, anh sẽ cố gắng!
Khi Lan vừa quay lưng ra sau để đặt chiếc ly vào khay có nắp gài. Tên Tài vội nhảy tới, xô cô nằm ngã úp ngực lên chiếc ghế trên tàu. Tài lấy tay phải dí cổ cô xuống, tai trái gấp gáp tháo dây nịt và dây kéo quần. Hắn vẫn dí cô và nói: “Lan, anh vừa nhận ra một điều quan trọng!”. Lan bất ngờ quá nhưng vội hiểu ngay, cô vừa nhờ hắn một vài chuyến hàng thì hắn làm điều kiện liền, nhưng hắn đã hứa đâu, điều này bỏ ngỏ có nghĩa là cô phải làm hắn vừa lòng thì may ra hắn sẽ cố gắng giúp cho. Lan giả ngơ nói “Anh Tài, anh làm gì vậy, anh nói anh nhận ra điều gì”.
Tài tháo gần xong chiếc quần dài, vén quần lót của hắn, Lan mặc váy ngắn chỉ ngang đùi nên hắn dễ dàng cho tay vào vén quần lót của Lan kéo xuống tận chân, hắn nói lẩm bẩm “Anh vừa nhận ra mình rất yêu em! Anh không hiểu tình yêu là gì? Ai đã ban cho anh tình yêu?” “Có phải Chúa trời không? Không phải, mà là chính em, em đã ban cho anh tình yêu.” Vừa vén xong, Tài rút của kín ra chọc vào hậu môn của Lan. Vốn dĩ hàng của hắn nhỏ, yếu nên vừa đâm nhẹ vào là vào không mấy khó khăn. Lan cảm thấy khó chịu quá, cũng hơi đau đau như bị đi táo bón. Tài cứ thế cũng chẳng cần cởi áo cô, lúc lúc lại đưa tay trái lên kéo xệch một bên nịt ngực hở vú trái, xoa bóp vú trái của Lan. Tay phải vẫn dí cổ đè đầu Lan chúi tới. Lan thừa hiểu tay này yếu nên sớm có hứng trở lại song thực ra rất nhanh, chỉ bùng lên rồi lại tắt ngay. Nên cô vẫn để cho hắn làm, thỉnh thoảng cô thấy nhột quá co cơ hậu môn lại, hàng của hắn bị thít chặt nên rên lên, lại đẩy mạnh tới. Chỉ được 3 phút sau. Tên kia sắp xuất khí, Lan thấy tay hắn càng bóp mạnh vú trái của cô, có lúc như siết lại như siết một bịch nước, lúc này do hắn hơi mạnh tay, cô mới thấy hơi phê nơi ngực. Nhưng cảm giác rất ít, vì chỉ có một bên. Lan nhớ lại khi Long ngủ với cô, anh lấy hai tay xoa rất đều, thậm chí còn hôn lên đó nữa, cảm giác thật phê trải đều ra ngực. “Oh, oh, oh, Thu Lan, tôi yêu em!” Hắn đã “ngã ngựa”. Rút hàng ra, phết vài cái vào mông Lan. Lần này chẳng cần nói Lan, hắn tự rút khăn giấy ra lau sơ rồi chỉnh lại quần áo ngăn nắp. Tài nằm ngửa ra ghế, hai chân buông thõng.
Tài xế nói vọng ra sau. “Thưa sếp, còn 5 phút nữa đến thị trấn trung tâm tỉnh Long Hà”
Tài nói “Ừ, mày giỏi lắm, đúng giờ giấc, không sớm cũng không muộn! Tốt!”
***
Thu Lan vừa kéo áo xuống, kéo quần lót lên, chỉnh lại áo ngực trong đôi chút thì phi thuyền đang bay vòng quanh sân bay Long Hà, xin tín hiệu đáp xuống. Tàu lượn từ từ theo vòng xoáy ốc thu nhỏ dần và đáp vào một góc tại sân bay. Sân bay Long Hà có quy mô nhỏ, nên có rất ít máy bay lên xuống lúc này. Kéo rèm cửa ra, Lan nhìn ra ngoài chỉ thấy hai bề núi đá chạy dài phía xa. Ngoài kia, có vài chiếc trực thăng, xe tải đậu bên dưới. Tỉnh miền núi này hẻo lánh đến độ, người ta không đưa vào khai thác đường băng dài cho loại máy bay phản lực, vì cả ngày không tìm đâu ra chừng 30 khách hàng cho một chuyến bay, đa số khách hàng là những người giàu có về phố núi du hí, rồi đặt air-taxi hay đi trực thăng về lại trung tâm tỉnh khác, chỉ có loại hình xe, trực thăng và air-taxi đường dài phù hợp với nhu cầu ở đây.
Chiếc phi thuyền đã vào chỗ đậu, cửa vừa mở, một chiếc chân dài trắng muốt trên đôi cao gót trung bình thả xuống, và toàn cơ thể của người đẹp, nếu nhìn kỹ hơn, chỗ vải áo vét và váy trên cao khỏi đùi có một vài chỗ như thấm nước hơi cứng lại, người ta chỉ có thể nghĩ do vô tình làm đụng ly nước khi đang đi trên tàu, mấy ai biết đó là kết quả của trò làm tình nghịch ngợm của tay doanh nhân, bắn văng té, Thu Lan xách túi bước ra đưa tay hôn gió chào tên doanh nhân trẻ, rồi bước vội vã ngơ ngác về phía cửa ra. Bên ngoài cô thấy thấp thoáng vài bóng taxi đang neo chờ khách. Đón một chiếc taxi, Thu Lan đưa cho tài xế địa chỉ khách sạn và yêu cầu chạy xe lại gần đó. Ngồi trong xe, cô nhìn đồng hồ mới 10g kém 10 thôi, tranh thủ điện thoại cho Long, trước đó Lan đã hỏi dò tài xế nếu chạy từ sân bay về địa chỉ trên khoảng bao lâu. Anh ta trả lời khoảng 15 phút lái xe tốc độ trung bình. Cô thử điện cho chàng xem, và kiếm thứ gì đó nói bâng quơ cho qua 10 phút, cô sẽ có mặt tại gần khách sạn trước khi anh ra ngoài và thế là kế hoạch theo dõi của Lan may ra thành công, nếu ngày hôm nay chàng thấy buồn buồn mà đi tìm cô nàng nào khác. Trong xe máy lạnh, mùi nước hoa và mồ hôi của Lan nhanh chóng bao phủ toàn không gian xe, thơm dịu.
Gã tài xế bắt chuyện sau một lúc lái buồn chán:
- Cô là người tỉnh khác đến đây chơi à?
- Vâng – Lan đáp.
- Nếu tôi đoán không sai, thì vị khách nào đó cùng chiếc phi thuyền vừa đưa cô đến vùng này!
- Chính xác vậy! – Lan ngờ ngợ một lúc rồi trả lời. – Sao anh có thể đoán nổi, trong khi ở đây có bao nhiêu người ra vào.
Hắn vội nói:
- Cô lầm rồi, ở đây hành khách vắng hoe, và tôi vừa nhìn trên trời thấy có một phi thuyền đến nơi rồi bay đi. Trông cô đi ra tìm xe rất gấp. Vả lại, người như cô, chắc không thể đi thứ phương tiện nào xoàng xĩnh được!
- Có thể đúng, có thể sai! Đa số các cô gái ra đường đều ăn mặc đẹp đẽ, thanh tao hết! Chắc anh sẽ lầm nếu dựa vào quần áo! – Lan nói tránh né!
- Đúng!
Một vài giây sau, hắn lại nói:
- Cô biết không? Tôi thích thứ nước hoa cô đang dùng
Lan đã nghe câu nói này dễ đến cả trăm lần, cô vẫn phải mỉm cười làm bộ ngạc nhiên như rất ít người nhận ra điều đó, cô phải đóng kịch với thế mạnh của mình:
- Thanks! Tôi rất vui vì anh thích nó!
- Không, tôi khen thực bụng đấy – Tài xế nói
- Tôi biết – Lan trả lời
Ngẫm một lúc, gã lại hỏi:
- Cô có thường xuyên dùng một loại nước hoa không?
Lan nói:
- Không, mà thỉnh thoảng cũng có!
- Thế là sao? – Gã hỏi
- Tôi dùng nước hoa theo thời tiết trong mùa, ngắn hơn là trong ngày, và theo các dịp lễ hội, tiệc tùng, đi chơi ngoài …!
Gã tài xế lẩm bẩm câu gì đó, nuốt nước bọt trong cổ nói có vẻ chán nản:
- Vợ tôi không biết dùng nước hoa?
- Ồ thật không? Tôi nghĩ có lẽ do chị không dùng, nước hoa không khó dùng như người ta tưởng. – Lan nói
Gã lắc đầu nói:
- Không tôi muốn cô nên hiểu nghĩa bóng của câu này?
- Ồ, ồ … để tôi xem – Lan ngạc nhiên rồi nhanh chóng trầm lại – Xin lỗi, thật khiếm nhã nếu tôi nói ra nghĩa đen.
- Vâng nhưng đó là sự thật!- Gã lặp lại
Chiếc taxi đã ra xa sân bay từ lúc nào, giờ đang chạy lướt trên đường cao tốc vào thị trấn trong ánh sáng bắt đầu gay gắt của thị trấn này. Quang cảnh vẫn là khoảng trời rộng, xa xa những dãy núi nối tiếp nhau. Lan lại hỏi:
- Sao anh không tìm cách để cho chị nhà trở nên thu hút hơn, ít ra với chồng mình!
- Rất tiếc, đó cũng là sự thật không thay đổi! – Gã nói. Chữ “Sự thật” đã được lặp lại hai lần, cho thấy gã có vẻ suy tư chuyện này từ rất lâu và cho rằng hắn đang gặp bế tắc.
Lan hỏi:
- Anh không biết lựa nước hoa cho chị nhà?
- Bằng cách nào, để tôi chọn đúng thứ, như cách cô áp dụng rất tốt cho mình.
Lan thấy ngượng ngượng, vì nói gì rồi gã cũng vòng lại khen kín đáo cơ thể, sắc đẹp của cô.
Lan tỏ ra hơi bực cô hỏi:
- Anh chưa bao giờ âu yếm với chị nhà đến đổ mồ hôi như tắm hay sao?
- Khà, khà, … có thỉnh thoảng, vì vợ tôi rất lười chuyện đó! – Lần này gã hơi nở nụ cười gắng gượng. – Xin lỗi, nhưng tôi chưa đến mức đổ mồ hôi thì đã xong, còn cô ấy hiếm khi nào nhiệt tình đến độ trước khi kịp đổ mồ hôi.
- Có vẻ tình cảm và ân ái của anh chị đang ngày một nhàm chán, nguội lạnh! – Lan hỏi
- Vậy tôi phải làm gì tiếp?
- Tìm một dịp như trên, khi đó hãy thò mũi anh ra “ngửi” xem mùi của chị nhà ra sao, và liên tưởng nó với một mùi của nước hoa nào đó ngoài siêu thị. Hy vọng anh sẽ chọn được loại thích hợp, và thứ nước đó sẽ thay đổi cách chị nhà yêu anh.
- Thật sao? Tôi không hề biết! – Gã nói
- Anh không biết, mà lại có thể khen thứ nước hoa tôi đang dùng!
- Òh
Lan nói, “Xin lỗi, anh đang dùng thời gian của tôi … tôi cần điện thoại bây giờ?”
Long đang nằm nấn ná xem chương trình tivi trong khách sạn. Hai hôm nay, anh chẳng có việc gì làm, anh cũng chẳng cần phải ra khỏi khách sạn sớm. Nếu có đi, Long nghĩ thời gian nhàn rỗi làm cho con người anh hơi trì trệ trong một tuần nay. Không nhiệm vụ, không hiểm nguy để phải đối phó, không áp lực hoàn thành công tác, mà chỉ có chăm chú nghĩ đến chuyện tình cảm. Long nghĩ “Thật ra cô nàng ở căn nhà đó là ai? Từ vai đến điều tra, mình đã buông thả cho tình cảm phát triển, đã hai lần ngủ với nàng, kết quả mất một khẩu súng laser. Hai hôm qua, không lại gặp nàng, chẳng lẽ ngày nào cũng đến với lý do loanh quanh cuối cùng cũng là tình dục. Chà, chà, chà! Thành thực mà đánh giá, mình cũng cảm thấy càng tiến vào vụ này càng phiêu lưu làm sao đấy! Cô ta quả thật có vẻ đẹp mặn mà, tưởng như ta gặp từ rất lâu!”. Long khẽ nhắm mắt lại, vì anh là người có trí nhớ hình ảnh khá tốt, bất kể người trinh sát nào cũng được kiểm tra trí nhớ hình ảnh trước khi được tuyển, anh khẽ nhắm mắt nhớ đến khuôn mặt Đào, trong bóng tối ở căn phòng lạc lõng trên núi đó, lần đầu tiên khi hôn nàng, và cởi áo nàng, anh đã có dịp nhìn và âu yếm bờ vai, ngực nàng, anh nhớ đến nỗi muốn dịp đó hiện ra ngay bây giờ để anh có thể được ôm hôn nàng lần nữa và có dịp sẽ lại âu yếm cơ thể nàng. Không khí vương vãi trong căn phòng đó và trên cả người nàng, một mùi thơm tuyệt diệu êm ái, chợt anh nhớ ngay nó giống mùi trong những cánh hoa, lá khô mà anh thu nhặt lại và đã gởi về Sở. Điều này cho thấy nàng có lui tới nhà bên kia, và thường xuyên sử dụng loại này để tắm gội. Long lại nghĩ luẩn quẩn, trí nhớ anh cứ liên tục bị lục tìm về cơ thể Đào, anh chợt nghĩ đến Thu Lan để so sánh, vì anh cũng đã có một hai lần ngủ với cô nàng kia. Sau ba năm tìm hiểu, thật vô tư, cả hai cứ để cho tình cảm tiến triển lãng mạn đến mức nào có thể, nhưng chưa ai bày tỏ muốn yêu người kia hay ràng buộc nhau. Có thời gian, cả hai cũng bất cần, làm ngơ nên chuyện anh với Thu Lan dù thật lâu vậy, nhưng nó hội đủ yếu tố chín chắn, hợp hoàn cảnh, anh cũng chỉ mới hôn nàng thôi, chuyện tình dục hoàn toàn chưa hề có, kể từ khi Thu Lan báo tin mừng về căn hộ mới, anh có ghé qua và ngủ với cô một hai lần. Quả thật, nói vẻ đẹp trai, mạnh mẽ của anh, đáng lẽ ra anh phải là người nhiều cô gái theo đuổi và đã từng qua đêm với khá nhiều người chứ? Thật ra không phải, Long bị cuốn vào nghiệp vụ đào tạo “chiến binh” từ lính rồi vào trinh sát, rồi lên cấp từ 4 đến 3, và tiềm năng là cấp 1. Anh không có nhiều thời gian cho những cuộc hẹn hò, tìm hiểu, càng không thể quen biết ai một cách sâu đậm. Những ngày anh ra khỏi trung tâm huấn luyện về phép rất hiếm hoi, mà những dịp đó lại được hay phải hay nên “đặt trước” với Thu Lan. Quả thực, chàng chiến binh cũng khá chung tình với cô nàng.
Tinh thần và tư tưởng đào tạo lên “siêu chiến binh” rất khắc nghiệt và đơn điệu. Người chiến binh luôn phải nhập tâm là sống còn, chiến đấu và tiêu diệt kẻ thù. Chữ “kẻ thù” ở đây phải hiểu nhiều nghĩa, không phân biệt người xấu, tốt … trong xã hội quyền lực, vô cùng phức tạp, chỉ có nhiệm vụ đặt ra, hay nhiệm vụ bảo vệ, chiến binh là những người được đào tạo để đánh nhau, nên không cần biết ai tốt ai xấu. Hoàn thành xong nhiệm vụ và rút lui, cục diện của nó đã có người cấp trên chịu trách nhiệm. Và không được để đầu óc phát sinh tình cảm trai gái trong thời gian đang làm nhiệm vụ. Một thực tế ngược đời, có những chiến binh chưa hề trải qua tìm hiểu cô gái nào trong thời gian đào tạo, nhưng anh ta được sinh hoạt tình dục theo định kỳ, mức độ giao hợp như vậy cũng được các bác sỹ chuyên môn nghiên cứu và áp dụng thời gian biểu tối ưu nhất để giúp các chiến binh giải tỏa ham muốn nhưng cũng giữ gìn, duy trì phong độ, thể lực. Do vậy, anh chàng nào càng ôm nghiệp chiến binh lâu năm, đồng nghĩa với tư tưởng không nên yêu ai đó thì tốt hơn. Vì quanh năm suốt tháng chỉ toàn là nhiệm vụ, đánh nhau, bảo vệ, giữ bí mật và sống tập trung trong các trung tâm đào tạo. Đó là một trong những chương trình bí mật mà chiến binh được hưởng, đơn điệu thì họ phải làm tình nhanh với những cô người mẫu mô hình, cũng thân xác, da thịt giả như vậy, thơm tho khiêu gợi. Đây là một chương trình sản xuất sinh học tiên tiến được áp dụng riêng trong quân sự, sản xuất những con người giả, có chất liệu gần giống hệt protein da thịt con người, sau đó tạo da tổng hợp, đánh màu da tự nhiên da đen, da trắng, da vàng … cho ăn mặc hấp dẫn hở hang, cài một số chương trình giọng nói âm thanh phản ứng đơn cấp với hành vi giao hợp của người kia, và bôi nước thơm cũng như khử trùng toàn bộ các nơi để giao hợp. Hoặc trong những dịp thi hành nhiệm vụ ở nơi xa không thể mang theo các marnơcanh này, những chiến binh còn hưởng một “đặc ân” là được ghé thăm những trung tâm giam giữ nơi chứa các tù nhân nữ, công dân hạng hai, khi đó các chàng được cơ hội chọn lựa con người thật, sinh động và thú vị hơn. Những đêm vui như vậy chỉ ít ngày, trước khi nhóm chiến binh lại được điều động đi sang nơi khác.
Ở tình cảnh Long cũng vậy, anh chẳng còn xa lạ gì chuyện tình dục, song tình dục đi chung với một tình yêu lãng mạn anh cũng chưa có nhiều dịp. Nếu ở trung tâm đào tạo, Long phải tuân theo các thời khóa biểu và chế độ mà bác sỹ đặt ra. Nhưng trong vài lần đi thực tế, lắm lúc anh chán nản, ngồi nhớ cô người yêu ở nhà, anh buồn chán từ chối tham gia chọn tù nhân nữ, công dân hạng 2 để “giải quyết” mà lánh mặt và ngồi hút thuốc trầm tư. Những lúc đó anh thường nghĩ đến Thu Lan.
Long đang so sánh Đào với Thu Lan, về độ mặn mà, Đào có vẻ “mặn” hơn Thu Lan, nàng đẹp một nét đẹp bí ẩn, quyến rũ, và toàn bộ toát lên nỗi buồn u uất. Nàng không cao bằng Thu Lan, chân ngắn hơn chút, cũng đẹp nhưng không “sexy” bằng chân Thu Lan. Tuy vậy, nàng có bộ ngực cực kỳ đẹp hơn của Lan. Nó to, còn chút xíu nữa sẽ chuyển sang mức sồ sề, có lẽ anh cũng hiểu chúng hợp với mẫu phụ nữ ngày xưa ít năng động. Ngực Lan nhỏ gọn hơn nhưng sắc nét, đường nét cũng rất gợi cảm. Cả hai da trắng chẳng ai kém ai. Tuy nhiên, Đào có mùi thơm như kiểu mùi thơm thời xưa, thoang thoảng mùi như cây lá, gió núi, và chốn khuê phòng, còn Thu Lan do cô sử dụng nước hoa tổng hợp đắt tiền, nên mùi thơm năng động, trẻ trung, và mùi hiện đại. Anh lơ mơ nghĩ, có khi ở gần Lan, chỉ thoang thoảng mùi nước hoa của cô nàng bay ra, làm anh liên tưởng như đang đứng trong một vũ trường hay có khi đứng trong khách sạn, phòng trưng bày vv. Cũng dễ hiểu thôi, Thu Lan là điển hình của mẫu phụ nữ hiện đại, còn Đào là mẫu phụ nữ thời xưa, anh cũng ngờ ngợ không biết lạc lối đâu ra một cô gái như thời xưa ở giữa cái xã hội văn minh này. Chưa được hai tuần kể từ ngày gặp Đào, thỉnh thoảng anh hay nằm mơ thấy những trận đánh nhau đầy khói lửa, hoàng hôn nhá nhem tối, tiếng binh đao chém nhau xoang xoảng, rồi những cuộc rượt đuổi bằng ngựa, có khi anh thấy cảnh tượng đó, có khi anh đang là nhân vật chính trong đó. Nhưng không bao giờ rõ ràng, anh không biết rõ nó là giai đoạn nào, những giấc mơ mệt mỏi đó luôn bị xóa sạch trước khi anh tỉnh dậy. Anh chỉ mường tượng được một bãi chiến trường, khói đen, lửa cháy, tiếng binh đao va vào nhau, tiếng người la hét …
Tít, tít, tít …! Long giật mình khi chiếc điện thoại trên bàn đánh thức anh vừa nhắm mắt đang lơ mơ nằm trên giường, trước mặt chiếc ti vi bật nhưng âm thanh để rất nhỏ nhu ru ngủ. Long thấy Lan gọi đến, anh nghĩ “May quá, mình đang ở một mình thì cô nàng gọi tới, đang nghĩ đến Lan, thì vô tình cô ta lại nhắc mình!”.
- Anh nghe đây! Em
- Hi, honey! Anh khỏe không? – Lan nói
- Bình thường! Hôm nọ sao em cúp máy nhanh thế, anh chưa hiểu ý em?
- Just forget it! Anh đừng hỏi thứ gì không cần thiết! Em quan tâm bao giờ anh có thể về lại Phúc An?
- Anh đang làm nhiệm vụ!
- Câu này em nghe thường nhất trong ba năm qua!
- Đơn giản thôi! Vì anh quen em sau khi anh vào Sở làm trinh sát!
- Nhưng chuyện ta vẫn không dứt được phải không anh? – Lan hỏi chàng
Long ngập ngừng không biết trả lời sao. Anh nghĩ có gì đó anh cũng không phải với cô. Trong khi cô dần dần muốn vun đắp cho tình cảm của hai người, anh vẫn mải làm nhiệm vụ. Nhưng tố chất của con người anh hợp lý nhất để đi vào nghề “chiến binh”, có như thế anh mới cạnh tranh nổi trong xã hội, nếu phải làm nghề khác, chưa chắc anh có thể vượt trội hơn để tiến xa trong nghề nghiệp.
Khi dân số con người trên quả địa cầu tăng lên gấp chục lần, con người không còn chỗ để ở, sống tập trung đeo bám quanh các thành thị. Nông thôn và các vùng khác rơi vào khu quy hoạch để làm nông nghiệp hay khu sinh thái. Ngoài ra, người ta còn xây dựng những thành phố ngầm trong lòng đất như kiểu các “địa đạo” hiện đại rộng lớn. Trái đất bây giờ cũng có 2-3 tầng là thế giới trên mặt đất và một thế giới ngầm dưới lòng đất theo đúng nghĩa đen. Các thành phố rộng lớn này cũng phải tránh các đại dương và những nơi đất không ổn định, có núi lửa, động đất vv. Dưới lòng đất, tất cả được thắp sáng bằng điện, ban ngày, ánh sáng mặt trời cũng được dẫn qua các cáp quang thổi vào trong lòng đất, dưới đây, vấn đề thông khí cực kỳ quan trọng, do vậy con người chỉ sử dụng xe chạy điện và các hệ thống đường ống thang máy, đường ray để di chuyển qua lại, tránh xả ra khói động cơ sẽ rất nguy hại và khó giải tán trong lòng đất. Thành phố ngầm là những công trường khổng lồ, tại đó những công dân kém phẩm chất, công dân không có khả năng kinh tế sẽ được từ từ “chuyển chỗ ở” xuống lòng đất để cưỡng bách lao động với số thù lao ít ỏi. Đây là những khu lao động tạo ra phần lớn của cải vật chất cho xã hội. Những thế giới ngầm này cũng có chủ quyền và ở trong lãnh thổ của quốc gia nằm trên đầu nó. Tại cửa lên xuống trên mặt đất và dưới lòng đất là những trạm canh gác nghiêm ngặt, với đầy đủ thiết bị kiểm soát và binh lính làm nhiệm vụ. Tù nhân, thành phần bất ổn sau khi bị cảnh sát giam giữ kiểm tra, xét đoán tình hình hoàn cảnh khi thấy không còn phù hợp, đủ “tư cách” để sống trên mặt đất sẽ được đưa xuống lòng đất cho sinh sống làm việc, gọi là công dân hạng 2. Vì đây là những công trường, công việc sẽ có tác dụng cải huấn họ. Ngoài ra, họ mất một số quyền ưu tiên so với công dân hạng 1, chính vì thế, một số đơn vị như kiểu của cảnh sát, quân đội, có khi được hưởng sự phục dịch của công dân hạng 2 từ lao động, lợi ích cho đến cả vấn đề tình dục. Vương quốc Cao Miên là một nước gần Trung Á có lịch sử thành lập ngắn, kinh tế chưa thực sự mạnh, là cường quốc, nên các thành phố ngầm xây dựng dưới đất còn ít, ở một số nước phương Tây, hệ thống thành phố ngầm nằm chằng chịt xen kẽ nhau tạo thành khu vực rất tốt. Vì thế vấn đề “đánh giá tư cách” tại Cao Miên không thực hiện thấu đáo. Nhiều khu vực trong lãnh thổ nước này vẫn để tự nhiên phát triển như thời xa xưa, dụng ý của họ thật ra cũng muốn gìn giữ những văn hóa trong một bộ phận dân.
Long đang ngụ ý đến vấn đề này khi nói với Lan. Nếu anh không vào nghề “chiến binh” có thể anh sẽ kém cạnh tranh trong một số nghề so với mọi người khác, sống thu nhập ít, thất nghiệp, lông bông, có thể một ngày kia anh sẽ bị xem xét lại tư cách và cho “chuyển chỗ ở” xuống dưới mặt đất. Việc làm và thu nhập để chứng tỏ đủ “tư cách” luôn là vấn đề đáng lo của mỗi người.
Lan lại hỏi:
- Anh đang ở đâu?
- Nằm rỗi rãi trong khách sạn!
- Sao thế? Hôm nay em ngạc nhiên không thấy anh đang bận rộn truy bắt ai?
- Không có, nhưng lát nữa anh nghĩ anh cần đi truy bắt … “tội phạm” – Long nói lạnh lùng, anh nghĩ ngay đến Đào, và những chuyện tiếp theo, hôm nay anh cảm thấy cũng hứng hứng và thèm chuyện đó.
- Khoan đã! – Lan nói
- Sao thế?
- Đừng đi vội!
Lan che tay vào máy điện thoại, và nói cho tài xế “Anh vui lòng đi nhanh hơn đến địa chỉ đó, dừng cách đấy 200 m!”. Lan nói tiếp:
- Em yêu cầu anh! À không, anh vui lòng từ từ hãy đi!
Long ngạc nhiên, nhưng anh lại đùa chọc cô:
- No, anh chưa đi bây giờ, khoảng 10g hơn anh mới cần ra ngoài. Anh đang nằm trên giường … anh thấy nhớ em, em sexy quá!
- Oh, yeah … cưng ơi, em cũng thấy nhớ anh quá! – Lan vui vui vì cô có chuyện đánh lạc hướng Long.
Lan bắt đầu tập trung nói vào điện thoại.
“Ah, ah, em đang ở trong toalet bên ngoài một cửa hàng thức ăn nhanh đây! Anh nghe không, anh nghe được tiếng xe bên ngoài không? Tự nhiên, em thấy nhớ anh, hứng quá, đã hơn cả tháng rồi ta không gặp nhau. Chia sẻ giây phút này với em đi!”
- Em sao vậy! Em thay đổi rồi à? Trước đây, anh có bao giờ thấy em vậy đâu! – Long hỏi, ngạc nhiên trước sự thay đổi nhanh chóng của Lan. Anh chỉ có hai ba lần ngủ với nàng, mà giờ đây nàng thổ lộ tự nhiên là thèm chuyện ấy.
- Có chứ! Em nhớ anh nhiều, mà đâu có nói! – Lan nói
- Oh, thế thì làm đi, hãy cho em biết rằng anh yêu em! – Cô hỏi anh
- Có!
- Có không?
- Có! Anh lúc nào cũng sẵn sàng!
- Em đang đưa tay xuống dưới đây, em hứng quá rồi! Ah, ah, yeah! Anh có yêu em không?
- Có, anh rất thích chân em!
- Và gì nữa?
- Đôi tay nhỏ nhắn kia, thật tuyệt khi nó đụng vào cái ấy của anh!
- Ah, nó lên chưa?
- Đang lên! Có khi anh ước mình là chiếc áo lót của em!
- Ah, ah, em không ngờ anh lại nhớ quá nhiều về em!
- Vì anh yêu em!
- Honey! Anh có yêu em không?
Lan cứ giả vờ nói ậm ờ vào điện thoại, gã tài xế bây giờ mới thấy kinh ngạc trước kiểu bày tỏ tình cảm telephone sex của cô nàng. Gã mở to mắt thỉnh thoảng liếc nhìn ra phía sau, tai chăm chú nghe. Được một lúc, Lan cứ ngồi trong xe, làm bộ nói những tiếng yếu ớt, khẽ rên rỉ, rồi gọi chàng kia bằng những từ ngữ đầy ân ái. Cô không ngờ, cô chỉ giả vờ, qua cảm nhận và giọng nói trên điện thoại, cô biết Long đang làm thật, cô vui sướng vì điều này vì chàng cũng biết hưởng ứng với cô, chàng vẫn yêu cô.
Chợt gã tài xế nói với Lan “Ta đã vào thị trấn rồi, khách sạn Hải Vân nằm ngay đầu thị trấn! Đến nơi rồi, không biết cô còn bận điện thoại như thế!?”. Lan nói, “Sao, đến rồi à?” Cô lại nói với Long “Anh à, em hứng quá, nhớ anh mới gọi mà chưa xong kịp. Ngoài cửa đang có nhiều người gõ cửa toalét đứng đợi. Chắc dừng lại, bữa sau ta làm tiếp được không?” – “Ok, ok! Anh lúc nào cũng sẵn sàng!”. “Em thấy dễ chịu không?” – “Không! Nhưng qua mau, em sẽ đợi anh về!” – “Anh cũng vừa lên, nhưng nó cũng sẽ ngủ nhanh thôi! Anh rất nhớ đôi chân, và mùi nước hoa em!” – “Bye bye! Anh yêu!”.
Gã tài xế tò mò hỏi:
- Lúc nào cô và anh bạn cũng có thể làm chuyện ấy được sao?
- Đúng vậy! – Lan bắt đầu gắt gỏng, và muốn trêu ngươi anh chàng tài xế khô khan, đến vợ mình mà cũng không còn cảm tình, lại hay hỏi chuyện riêng người khác. Lan nói tiếp – Anh thấy không, trên điện thoại, chúng tôi còn thế, khi ở gần nhau tình cảm còn nồng nàn hơn nhiều. Tình yêu trước hết là sự hấp dẫn thân xác, rồi tiếp nữa là sự thu hút tâm hồn.
- Nghe cô nói với bạn trai, tôi mới hiểu tình yêu thêm một mặt nữa. Tôi cảm nhận, ở cô có cả sự thỏa mãn và quan tâm. Một đôi tuyệt vời! Tôi nghĩ thế! Tôi chưa bao giờ được thế từ khi lấy vợ. Có nhiều lý do, nhưng xe đã đến thưa cô!
- Bao nhiêu tiền!
- 45 Đồng thưa cô!
- 50 Đồng, khỏi trả lại. Anh cho tôi vào quán café nằm đối diện khách sạn phía xa kia!
- Vâng, tks! Tôi thích mùi nước hoa của cô!
- Vâng, đã có trên 200 đàn ông khen tôi về điều này!
- Wow! Cô thật sự là người quyến rũ!
- Tôi biết! Bye!
Xe đã đi vào thị trấn, chỉ còn hai đoạn đường nữa đến. Cuộc telephone sex của Lan chưa đủ lâu để kết thúc, nên cô phải tạm dừng, điều cô an tâm hơn là cô biết anh chàng kia vẫn trên phòng, cô yêu cầu tài xế tìm đến khách sản Hải Vân, lại một quán café gần đó, cô vào trong ngồi ngay tại bàn phía kính nhìn ra cửa khách sạn.
Cô không hề biết, sáng hôm nay, phía bên kia đường cũng có hai trinh sát là Hải Nam và Trọng Dương cũng đến uống càphê tại quán bên kia đường đang ngồi theo dõi Long. Ba người theo dõi một anh chàng. Trong khi đó, Long dự định hôm nay sẽ lên gặp Đào, nếu may anh gặp nàng, biết đâu anh sẽ có những giờ phút hoan lạc thú vị ở cái thị trấn hẻo lánh này.
Vào quán ngồi, sau khi gọi ly nước trái cây, Lan tạm yên tâm vì đến quá đúng lúc trước khi anh chàng ra khỏi khách sạn. Từ phía sau cửa kính của quán café, Lan có dịp quan sát toàn cảnh Khách sạn Hải Vân. Về tiêu chuẩn, nó là một khách sạn 3-4 sao gì đó, về hình thức nó chỉ là một tòa nhà chừng 10 tầng, theo cô phỏng đoán.
Ngồi một lúc, Lan mới sực nhớ ra mình sẽ đi bằng xe gì trong trường hợp anh chàng lấy xe ra chạy một mạch. Thậm chí cô còn chưa biết chàng sẽ đi xe gì, chắc chắn không phải bằng chiếc xe môtô Suzuki 310 cũ kỹ mà chàng có dịp chở cô đi chơi trong ba năm qua. Đến giờ chàng vẫn chưa đổi được chiếc xe tốt hơn, Lan kịp nhớ một lần chàng nói, chiếc xe này vốn dĩ chàng đi từ hồi còn là sinh viên Học viện cảnh sát Phúc An. Đến khi quen nàng và hai năm sau, anh vẫn chưa có điều kiện đổi được xe mới. Anh còn chưa dám nghĩ đến xe hơi hay nhà riêng. Cuộc sống quanh năm tập trung trong Trung tâm huấn luyện, có thời gian anh được trở về Sở làm trinh sát, song lại thường nhận nhiệm vụ đi suốt, rồi lại chuẩn bị kế hoạch mới đào tạo lên “Siêu chiến binh”. Mặc dù, ở cách thị trấn Phúc An không bao xa, nhưng ít khi nào anh về nhà cha mẹ ở. Trong khi đó, cô đã mua được xe hơi và mua được nhà trả góp chỉ trong vòng bốn năm. Hiển nhiên, dịp này anh đi nhận nhiệm vụ, có thể dùng xe khác của đơn vị; điều này sẽ gây thêm khó khăn cho cô khi nhận dạng. Để chắc ăn, Lan gọi điện thoại lại cho Long lần nữa. Anh trả lời với cô rằng anh rất ngạc nhiên về dịp biểu lộ tình cảm vừa rồi của cô, rất tiếc là không thể lâu hơn, và lúc này anh bận rộn thay quần áo cần ra ngoài.
Một điều mới mẻ lại diễn ra trong câu chuyện của họ. Chưa bao giờ, Long nghe được nàng biểu lộ cảm giác thật công khai như vậy. Vài dịp trước đây, anh có ngủ chung hay hôn nàng, tất cả chúng vẫn chỉ là sự “tận hưởng” trong việc tìm tòi ở người bạn tình. Những buổi đi chơi, những nụ hôn đó, và cả vài lần cùng đưa nhau lên đến tột đỉnh hoan lạc chưa đủ cơ sở vững chắc cho tình yêu. Giữa lúc tình cảnh anh đang khó hiểu, ngờ vực câu chuyện của chính mình với Đào, một diễn biến khác trong tình cảm với Lan xảy ra, anh chợt thấy mình quá mơ hồ, hai tuần qua chỉ lo chạy theo nhiều ảo ảnh dục vọng, trong phút chốc anh đã quên đi mất những điều tốt đẹp mình vun đắp trong vài năm qua mà lên những quyết tâm cao độ nào là sẽ yêu Đào mãi, sẽ quay trở lại tìm nàng một khi vụ án này kết thúc, rồi tìm cách bảo vệ cho nàng, và những câu nói ca ngợi nàng, tự trấn an một cách mù quáng khi ở thế phải chọn con đường tốt hơn.
Suy nghĩ hồi lâu, anh cũng đã cạo râu xong, lấy áo mới ra mặc, thêm cả áo khoác. Anh đang cúi xuống bồn rửa mặt, khi ngẩng lên anh chợt nhìn thấy hình như có hình ảnh cô gái nào trong gương phía sau anh, mắt mũi còn dính nước lẫn xà phòng cạo râu chưa hết, anh giật mình đưa tay vuốt mặt nhìn kỹ lại thì thấy không có gì. Anh cho rằng mình cũng bị ảo giác. “Shit! Từ ngày đến nơi rừng rú này, mình liên tục bị ảo ảnh, ảo giác, thậm chí những giấc mơ quái dị!”. Có thể ngày hôm nay, một cuộc “chạm trán” sẽ xảy ra, những linh cảm của Đào hay của cô gái nào đó trong nhóm họ như Mẫn Châu vv… khi đủ mạnh đã tạo thành ảo giác cho Long, anh có cảm giác rằng ít nhiều mình cũng đang dính líu đến vụ này ở đâu thì phải, chứ không phải từ ngày nhận nhiệm vụ. Long chỉ nghi ngờ mắt mình thôi, bản thân anh không sợ gì hết. Anh chỉ sợ một điều đơn giản nhất, bi kịch nhất của một “Chiến binh” là một ngày nào đó anh sẽ lãnh phát trúng người và chết ngay khi chưa kịp quay lại bắn trả, phản công kẻ thù. Anh đưa lưỡi chạm nhẹ phía sau chân răng hàm, chiếc quai có gắn viên thuốc độc cực nhỏ vẫn nằm gọn trong đó. Khi rơi vào tay kẻ thù, nếu lường trước không thoát khỏi hay để tránh khỏi cảnh tra tấn, người chiến binh được tự do chọn lựa mạng sống của mình, hoặc tiếp tục chịu đựng hoặc tự kết liễu đời mình bằng viên thuốc độc gắn trong răng, chỉ cần lấy lưỡi đẩy mạnh chốt, viên thuốc rơi ra thuốc sẽ ngấm rất nhanh trong 5 giây khiến cho người kia lả dần và chết nhẹ nhàng. Cuộc đời chiến binh, theo nguyên tắc, ngày nào anh cũng phải ít nhất một lần nghĩ đến cái chết có thể ập đến.