Phần XII - Chương 41
Tác giả: Phạm Gia Dũng
1- Các sự kiện khác
Tại Tiền Châu – Phúc An, Anna trở về nhà rạng sáng ngày hôm đó trên một chiếc taxi trả tiền sau, cô không còn đào đâu ra một đồng lẻ nào khi vừa trong tù ra. Đào đã cho cô thay một bộ quần áo kiểu playgird, kiểu áo và quần da bó sát đen lưỡng, một chiếc mũ hình chóp cảnh sát lưỡi trai, chiếc áo khoét cổ đen lúc đầu khiến cô hơi ngượng, song dần cũng quen. Điều làm nàng quan tâm suốt hành trình taxi đường dài là chàng Long và cô gái kia đã làm gì để thoát ra khỏi nhà tù, lại còn một chiếc tàu bay trang trí như hình người tuyết đen thui. Rồi những câu hỏi luôn xuất hiện trong đầu cô như khi đưa cô đến giáp ranh hai tỉnh, họ sẽ đi đâu, khi trên tàu bay, ăn vận kiểu biệt kích, súng ống chất đầy siết chặt quai trong các rãnh và hốc trong cabin, có phải họ sẽ đi đánh nhau tiếp, hay cô đã quen phải một tay băng đảng nào đấy giờ đến lúc chúng hành động. Điều này cũng không hợp lý, tại sao một nhóm tội phạm chúng lại không bắt cóc cô như các vụ xi-cang-đan bắt cóc tống tiền xảy ra với những gia đình đại gia, trong khi đó chúng lại chu đáo đưa cô ra khỏi nhà tù và về lại nhà an toàn.
Cô đã suy nghĩ miên man. Khu biệt thự nối dãy trong một khu vực nhà biệt thự tại ngoại vi trung tâm Tiền Châu đã xuất hiện dần trong tầm mắt, cô đã đến nơi. Cũng như Paris hay Luân Đôn, giới thượng lưu giàu có thường sống trong những khu biệt thự cách trung tâm hành chính văn hóa khoảng 1-2 giờ đi xe, còn trong thành phố chỉ là các building công sở, chính quyền và một vài building chung cư cao cấp, bên dưới những khu chợ nhỏ len lỏi vài nơi sống ổ chuột tạm bợ cho những kẻ ăn xin, bốc vác. Khi Anna về đến nhà, mọi người chưa hết bàng hoàng. Cô trông hốc hác, gầy hơn trước. Mặt cô vẫn còn vương những nét buồn bã và thất thần của những chuyện đã xảy ra trong nhà tù.
Đến trưa hôm đó, Anna còn chưa ngủ dậy, đến tận chiều cô mới tỉnh giấc chút ít, nằm một mình trên chiếc giường sáng loáng kiểu nhà Villa thời cận hiện đại, Anna lặng yên nhìn ra phía hồ bơi. Cả ngày hôm nay cô không ăn gì, chỉ ăn ít hoa quả tươi, uống nước ép, và vài miếng sô cô la. Ăn xong cô lại ngủ mê mệt đến tận trưa ngày hôm sau. Hôm qua, cha mẹ và một số anh em trong nhà, có cả vị hôn phu của cô ông Denny Lâm Hoàng CEO của công ty Zebra Media Inc. thuộc một tập đoàn truyền thông của Châu Âu tại Tiền Châu – Phúc An cùng đến. Họ đứng lưu lại tại bể bơi ngoài trời, nói chuyện, dùng sâm banh nước trái cây, bánh kẹo, xìgàr hàn huyên gần cả buổi trời mà cô Anna vẫn chưa khỏe dậy mà tiếp chuyện.
Có lúc Denny, sau khi thăm hỏi gia đình mọi người, hắn muốn xin nói chuyện riêng với ông Henry Nguyễn Lâm Phi Vũ – cha Anna:
- Thưa ông, tình hình Anna bị bắt tình nghi vào tội sát nhân, giam lỏng một thời gian trong cái xứ mọi rợ Long Hà đó rồi bất ngờ trở về lại nhà, làm tôi cũng hết sức ngạc nhiên! – Denny nói
- Tôi lại không có gì ngạc nhiên! – Henry nói
- Sao ông lại cho vậy? Không phải ông không lo cho tình hình cô nhà?
- Không! Anna đi thăm đồn điền cà phê, đã hàng chục lần, vài năm qua chẳng có gì xảy ra. Lần này chỉ là một chuyện xui xẻo! Đời người làm sao tránh hết vận xui!
- Nhưng thưa ông, chuyện này ảnh hưởng đến tính mạng của Anna! – Denny quan tâm xởi lởi
- Lúc đầu tôi cũng lo, rồi sau đó tôi không lo, vấn đề chỉ là thời gian. Tôi biết họ sẽ không giam Anna lâu!
- Anna phạm tội giết người, thưa ông?
Henry ngạc nhiên hỏi:
- Cậu đính hôn với con gái tôi, cậu cũng không nắm chuyện gì với vị hôn thê a?
Denny đánh đưa tay gãi đầu, cười nói:
- Ngay khi Anna bị giam, tôi không liên lạc được với cô ta. Khi gặp gia đình, nhà cũng tránh cho tôi biết chuyện, lúc đấy tôi lại bận vài buổi đi công tác nước ngoài vài ngày.
- Ừ nhỉ! Gia đình tôi cũng tránh cậu lúc đó!
Denny lại hỏi:
- Vậy sao Anna được thả ra, trở lại về nhà? Cô Anna có còn bị cảnh sát kết án tiếp không? – Ánh mắt hắn nhìn ông thăm dò
- Không! Theo tôi biết, thì có thể vụ án đó là có thật, nhưng không đủ bằng chứng kết tội, nên họ thả Anna sau khi hết thời gian giam lỏng. – Henry nói
Denny mừng rỡ nói:
- Vậy dù sao tôi cũng đã đính hôn với Anna, vụ việc xảy ra gần ngày cưới. Nhân dịp này, xin cho phép tôi gọi ông là cha vợ, và … và con xin tổ chức lễ cưới sớm hơn ngày hẹn
- Nhưng tại sao?
Denny nói, mừng quýnh, thay cho bản tính ích kỷ lúc nãy:
- Con sợ mất Anna, con xin cưới Anna không thể chậm hơn nữa dù là 1 ngày!
- Hừm, hừm … ta cũng tán đồng, nhưng hãy hỏi ý Anna trước.
- Vâng, thưa cha!
- Nhưng cậu dự định dời sớm bao lâu?
- Trong tháng này!
***
Ngày hôm sau, khi vợ cả của Henry đến thăm con gái riêng của ông. Rồi sau đó một người đàn bà khác, là mẹ ruột cũng đến thăm Anna. Hai người đàn bà tránh nhau. Biết ý, ông Henry cũng tránh phải gặp hai bà cùng lúc. Đợi khi họ ra về, Henry mới đến bên giường Anna nói:
- Cha mong gặp con biết bao!
- Thôi! Con biết, nhưng cảnh sát tình nghi bắt giam thì phải chờ họ kết luận
- Không phải! Dù cảnh sát không thả con ra, cha vẫn tin là con vô tội, con gái có lòng nhân đạo làm sao có thể giết một người nào!
- Đúng vậy, nhưng sự việc bất ngờ con cũng không kịp trở tay – Anna cười
Henry lúc sau nói:
- Cha biết con thoát ra được không phải do cảnh sát. Cái xứ Long Hà phong kiến đó không dễ thả người một khi rơi vào tay họ!
- Chuyện gì?
- Nhìn mắt con, con không thể giấu cha chuyện này!
- Chuyện gì Papa?
Henry nói:
- Cha ở địa vị này, chuyện gì cha không biết! Cha quen biết rộng và đến tận trong nội các Hoàng gia cha còn nắm nhiều chuyện!
Henry nói tiếp:
- Nhưng theo linh cảm ban đầu, cha biết con đang buồn vì chuyện một chàng trai!
- Ai?
- Chàng trai này đã làm cho con buồn! Anh ta có thể có xuất thân không rõ ràng, gia cảnh khốn đốn, nhưng anh ta có một lòng cương trực, dũng cảm … trong giây phút có thể làm trái tim con động lòng!
- Cha đoán gần đúng thôi!
Henry nói:
- Hô! Hô! Không phải gần đúng, mà còn hơn thế. Anh chàng này có thể bị bắt tình nghi trong cùng vụ án với con, anh ta quen con, và con đã nhắn nhủ anh ta tìm cách cứu con khỏi nhà tù.
- Sao cha biết!
- Theo nguồn tin từ một chỗ quen biết trong Hoàng gia cho hay có một nhóm khủng bố đã giải cứu tên tù nhân, bỏ trốn, hắn ta còn cả gan trộm cả một tàu phi thuyền của cảnh sát và một hai ngày sau liều lĩnh quay lại đại náo cả Sở cảnh sát bù nhìn Long Hà và cứu con!
- Đúng rồi! Không có anh ta con có lẽ vẫn đang trong tù, và bao nguy hiểm rình rập con!
Henry nói:
- Người ta cho rằng anh ta là phần tử khủng bố, nhưng theo trực giác, cha không tin vậy, một kẻ khủng bố không bao giờ có lòng nhân ái và máu anh hùng ra tay cứu mỹ nhân. Theo cha, anh ta đang vướng vào vụ gì hay người ở đâu xâm nhập trái phép Long Hà hoạt động…
- Chuyện gì hả cha?
- Chuyện chính sự rất phức tạp, con biết giờ có cả ngàn tổ chức mật hợp pháp và không hợp pháp, ta chỉ biết vậy, họ không bao giờ nêu tên ai. Nhưng cha muốn nói, một anh chàng bình thường như con quen biết lại có thể sử dụng thành thạo vũ khí, phương tiện và giải cứu như biệt kích thì lai lịch họ còn nhiều góc khuất. Cha không muốn con bận tâm vì những người như vậy!
- … - Anna thở dài
Henry lại nói:
- Nhân tiện cha nói, hôm qua Denny đến gặp con nhưng con đang ngủ!
- À
- Và cậu ta có mong muốn rút ngắn ngày cưới lại. Con đồng ý không?
- Dù có tình cảm với Denny nhưng lúc này con đang mệt mỏi!
- Mệt mỏi, con hãy quên chuyện phức tạp kia, cùng theo cha đi ngựa, đánh golf bên ngoài thị trấn là khỏe lại!
- Nhất định vậy!
Một ngày sau, khi buổi chiều mát, Anna theo cha ra ngoại ô chơi golf cưỡi ngựa. Đến gần xế chiều, Denny đến thăm cô và ông Henry. Ông Henry để hai người nói chuyện riêng. Họ đi dạo trong sân golf một đoạn. Đợi đến lúc mặt trời gần lặn, Denny mới quay sang nói câu quyết định mà hắn nghĩ đã lâu với Anna, hắn cầm hai tay cô vào tay hắn nói:
- Anna! Anh không thể để mất em thêm một ngày nào nữa! Chỉ có mười mấy ngày, em bị giam trong tù, anh tưởng như dài một năm, lòng anh lúc nào cũng dõi về nơi đó ngóng tin tức em. Anh đã cố gắng liên lạc nhưng không được.
- Ừ, trong tù cấm ai liên lạc đến - Anna nhìn Denny
- Lần sau, anh sẽ đi chung với em sang Long Hà, dù là công việc bận rộn đến đâu! Anh sẽ đi cùng em, mọi rắc rối sẽ không xảy ra nữa! Nếu có, anh sẽ là người đầu tiên bảo vệ em.
- Anh sẽ đánh nhau vì em? – Anna cười
- Anh cũng làm anh biết boxing mà! Ngoài ra, để an tâm anh sẽ gọi hai cậu vệ sỹ đi kèm hai ta dù là vào khách sạn ở, hay đi thăm đồn điền! Nhưng anh cũng là một tay đấm trong đó! Anh là hôn phu của em mà!
- Hí, hí!
- Anh sẽ cưới em, cưới sớm hơn lịch hẹn, ngay trong tháng này!
***
Ngày hôm sau, cả Vương quốc tiến hành tổ chức ngày quốc khánh Vương quốc Cao Miên rất lớn, bên Sở cảnh sát Phúc An, hôm nay, ông trưởng thanh tra Trần Hiếu Tuấn tranh thủ ngày Quốc khánh thay mặt cho Sở cảnh sát Phúc An dẫn đoàn quan chức của ngài Thống đốc tỉnh Phúc An xuống thăm quan tình hình thành phố ngầm của tỉnh. Đoàn đi tàu ra một bãi đất rộng, đáp xuống sân bay sau khi làm thủ tục giấy tờ, kiểm soát. Họ cùng vài nhóm vệ sỹ cảnh binh hùng hậu, súng ống, áo giáp đen kịt vây quanh đoàn quan khách hơn hai mươi người đi thang máy xuống địa hạt thành phố ngầm. Một chiếc cửa bằng thép to chống bom, vũ khí hóa học, hạt nhân mở ra họ bước vào cầu thang rộng chờ và lên những thang máy hình vòng cầu, di chuyển trong những khoang nối dài hình mạng lưới đi sâu vào thành phố ngầm. Tại đây giao thông chính là những chiếc thang máy chạy trong đường ống đi dọc ngang trên đầu, bên dưới là la liệt công xưởng, nhà máy … tiếng động của máy móc và khí cụ vang lên luôn ầm ĩ náo nhiệt. Những con người ở đây, như công dân hạng 2, ngày đêm phải lao động vất vả để trả thuế thân. Hôm nay dịp Quốc khánh, nhiều toán thợ cũng được nghỉ phép để thăm hỏi người thân dưới này.
Đến xế chiều, ông Tuấn xin ý kiến đoàn quan khách cho đi riêng, thực chất ông đi xem tình hình dưới này và trở về lại khu trại gia đình Long dưới này. Chính ông là người đứng đầu những kế hoạch tuyển mộ nhân lực bí mật cho các đội biệt kích, và chiến binh hạng nặng, tức những nhóm này phải tham gia đánh nhau nguy hiểm để đổi lấy quyền phóng thích cho mình. Ông đã thay quần áo tiếp khách bằng bộ áo lao động và cùng ba cảnh binh âm thầm sang khu trại mà ngày trước ông từng chứng kiến tên “Tom quả chùy” đấu võ ở đó. Ông đã tuyển hắn và cho lệnh lên thành phố trên để đào tạo mật. Khi đi lang thang quanh khu trại, chợt tình cờ ông thấy một ông già một cậu trai rất giống thằng “Tom quả chùy” và một cô gái cũng giống anh ta. Khả nghi, vì đã lâu ngày, ông không nhớ rõ hình ảnh của gia đình tên Tom đó giờ thay đổi ra sao, ông Tuấn giả vờ lân la lại nghe câu chuyện. Bọn họ nói với nhau vài chuyện mà ông nghe được:
Ông già nói:
- Tim! Thằng Tom nó bảo sang khu trại khác làm việc, mà mấy năm rồi không thấy nó về bên khu này! Con có thấy nó ở đâu không?
- Không rõ, thưa cha! Anh con đi theo nhóm nào con cũng không biết! – Gã thanh niên giống “Tom” như đúc nói
- Cả Linh! Mày cũng không nghe được tin gì về anh mày à?
- Không!
- Mẹ năm nay già yếu rồi! Đã mười mấy năm bà làm bên xưởng dệt, tiếng ồn, bụi bặm, người già yếu sao lại mấy thanh niên. Ah! Gần mười mấy năm, ta làm quanh năm vẫn không thể lên trên kia được!
- Cha đừng buồn! Rồi anh Tom sẽ có tin vui, anh sẽ kiếm thêm tiền đóng thuế cho cha mẹ! Và con và Linh nữa!
- Đúng! Gia đình ta từ từ sẽ lên trên thành phố sống được
- Tao không biết! Thằng Tom nó còn lo thuế cho nó, mày lo cho mày! Tao và mẹ mày già rồi, sống lao động ở đây đã quen, hơi vất vả nhưng vẫn có cuộc sống …
- Cha không tin là anh con giỏi giang sao cha! Anh ấy giỏi nhất khu trại này!
- Mấy trò đánh đấm à? Hì hì, nó cũng giỏi như cha nó ngày xưa vậy, ngày xưa tao cũng hay đấm đá cho vui kiếm tiền đấy! – ông già cười
- …
Câu chuyện ngắn ngủi vậy, nhưng làm ông Tuấn một phút thấy quặn lòng. Ông so sánh gia đình tên “Tom” giờ là Long với gia cảnh mình. Nhưng chợt nghĩ là ngày xưa gia đình ông cũng lao đao suýt nữa thì cũng bị đưa xuống thành phố ngầm vì không đóng đủ thuế, trước cả lúc ông lấy vợ. Một cảm giác gì đó nhen nhóm khi ông lặng lẽ cùng hai người cảnh binh bỏ đi trở lại nơi của đoàn quan khách đang nghỉ chuẩn bị bữa party tối, ông Tuấn cũng muốn làm chút gì cho cả gia đình họ, dù không phải cho tất cả, thì cũng một người đại diện …
***
Câu chuyện của họ lại tiếp tục, ông già nói:
- Ngày trước, cha là một tay đấm nghiệp dư, định thi vào ngạch cảnh sát. Những lúc ở nhà, bên ngoài khu chợ bát nháo, có khi túng tiền, cha đã tham gia trận, lúc đầu chỉ là tìm ít tiền tiêu vặt, cha thắng liên tiếp nhiều trận khiến một bầu sô đen chú ý, vung vẩy tiền để đặt tiền cho cha trước vài trận đấu lớn
- Vâng …
- Thời kỳ đó, lương học việc của cảnh sát viên mỗi tháng chỉ trên ngàn Dollar, cuộc sống khó khăn. Vô tình cha nhận thấy rằng mình có thể xoay hơn tiền lương chỉ trong vài ngày đấu, một nghề trái ngược hẳn với nghề cảnh sát. Nhận đồng tiền “đen đúa” đó khi đã quen cha đã lơ là chuyện đào tạo cảnh sát từ lúc nào
Ông nói tiếp:
- Khi cần thêm ít tiền để trang trải, một chiếc xe hơi là “giấc mơ” cả thời thiếu niên của cha thôi thúc, cha càng sa chân vào những cuộc đấu chuyên nghiệp, càng đấu cha càng lên tay nhờ tố chất bẩm sinh và nhờ những ngón nghề học được từ một thầy võ, và cả trong đào tạo cảnh sát. Rồi thì có xe hơi, một chiếc xe second-hand đời mới do một bầu võ trường thua phải cầm xe… Cha nhanh chân nổi lên theo hào quang của những cuộc đấu chui nhủi, thường xuyên bị cảnh sát phục kích. Có nhiều đêm, chính người vô địch phải “đấm đá” tiếp với các cảnh sát viên vây bắt… Và trong những dịp thi đấu, cha đã tiếp xúc với giới vũ công các vũ trường. Trong số những người vũ công đó, cha đã gặp mẹ con.
Dù chuyện này Tim và Linh đã nghe nhiều lần cha kể, nhưng lần nào ông hồi tưởng lại thời trai trẻ lao đao, họ cũng dõi mắt về phía ông nghe chăm chú từng lời với niềm tự hào khôn xiết.
Ông tiếp tục kể, một năm sau khi liên tục giữ ngôi vị “championship” trong các giải đấu chui, ông đã gặp khắc tinh của mình, một tay da đen mình đồng da sắt, một con bò tót bất kham trên đấu trường bẩn thỉu nhơ nhớp máu và bùn đất; nghe đâu rằng hắn đến từ phi châu, xuất hiện từ sâu trong rừng Amazon, từ nhỏ đã bị bỏ hoang trong rừng, không biết tiếng người, một nhóm đi săn quý tộc đã “tóm” được hắn trong một chuyến đi săn dài ngày các loài chim khủng long. Người ta còn đồn đại rằng hắn được một con quỷ sứ lẩn sâu trong rừng Amazon nuôi và dạy cho những trò săn giết thú vật, bằng chứng là thực đơn của hắn luôn là ít bột, lúa và thịt bê, thịt rừng còn máu tươi. Trên tay của hắn, không ai có thể giải thích được một hình khắc bí ẩn mang dấu tích của quỷ sứ, vì hắn không biết nói nên người ta cũng không thể hỏi hay điều tra được gì. Một tay đại gia trong làng võ đài đa mua và bảo lãnh hắn, hợp thức hóa hắn thành một con người, huấn luyện thành một võ sĩ mới, cung phụng cho hắn vô vàn, của ngon vật lạ nào là thịt các loài chồn tươi, kỳ đà, gái đẹp, không một cô gái nào dám ngủ với hắn quá ba lần vì kinh sợ trước cách giao cấu man dại dã thú của hăn, hắn còn được dùng cả ma túy nữa, tất cả không bằng một phần của những khoản thu từ cá cược mà tay đại gia này thu lại. Chính vì không biết chữ và trí tuệ kém phát triển về suy luận và ngôn ngữ, con quái vật đen này đầu nhỏ, nhọn như một con quái thú, hắn chỉ cần được ăn, đấm, và sinh hoạt giao cấu, khi ra võ đài hắn bản năng còn nhanh hơn loài báo sa mạc… Sự đời cũng phải thế, không ai có thể vô địch mãi, cũng đến ngày rút lui hoặc bị người khác hạ đo ván khỏi võ đài. Trong trận quyết đấu kinh hoàng, vì muốn nhận một món tiền bở các bầu hứa sẽ trả nếu ông giữ được đai vô địch, tuy nhiên ông đã thua thậm tệ trong trận này, bị chấn thương màng và một phần phổi vì những cú đấm sắt của hắn, cả đời ông đã qua nhiều cuộc đấu, từ tay không, bỏ ngành cảnh sát, mua được xe, có tiền trang trải, chinh phục được mẹ con, hôm thi đấu đó là ngày tàn chấm dứt cho sự nghiệp chui của ông, ông bị nứt rạn, gãy ba sương sườn, chấn thương tụ máu phổi và nội tạng. Cú bẻ người sau cùng của con quái vật đen đó đã khiến cho ông gần sái xương hãng, nếu không nhờ tuyệt chiêu uyển chuyển mà một ông sư phụ người Hoa đã dạy cha, ông có thể gãy xương sống chết ngay, hay tàn phế suốt đời. Ông thú nhận “Khi cha nhìn hắn, cha thấy quỷ sứ hiện hình trong ánh mắt hắn …” Sau thất bại đó, cha bị tổn thương phổi mất sức lao động, và đi khập khiễng. Số tiền đấm cho kẻ thua chỉ bằng một phần tư số tiền nếu giữ được ngôi vị với kẻ thách đấu, giấc mơ một căn nhà thành thị không thành, lúc đen đủi và tàn tạ đó, mẹ con vẫn không bỏ cha, cha mẹ mua một căn nhà tại ngoại ô, cuộc sống chật vật, mẹ con đã bỏ nghề vũ công, không còn niềm kiêu hãnh vì bước cùng cha và không sợ kẻ nào quấy rối. Mẹ con về làm việc tự do. Cặp song sinh con và anh Tom ra đời và năm năm sau em Linh ra đời đã làm cha mẹ thêm túng quẫn… Dần dần, căn nhà bằng đồng tiền đấm đá cũng phải bán đi để nuôi các miệng ăn trong nhà, gia đình lưu lạc, sống chui nhủi lang bạt nhiều năm, và một lần bị cảnh sát bắt, không có tiền đóng thuế công dân, cả nhà ta phải xuống thành phố hạng 2.
- À, khi đó con nhớ rồi, là năm con 4 tuổi! – Linh nói
- Còn anh và anh Tom 9 tuổi!
- Ừ! Đời cha mẹ đã lao động, đến các con chỉ được học hết sơ cấp, phải sớm vào các công xưởng – ông nói
- Cha đừng buồn! Chúng con có vất vả, nhưng luôn tự hào về cha! – Tim nói
- Cũng may anh Tom con là khôn ngoan và khỏe mạnh nhất, anh Tom thừa hưởng tố chất đấm đá của cha và sự nhanh nhạy tinh tế của một người vũ công. Tom rất khôn ngoan, một phần kiến thức anh con thu nhặt được từ các công xưởng.
Một lúc sau, ông già nói:
- Còn Tim! Con không khỏe và đấm đá giỏi như anh Tom dù con chỉ sinh sau anh Tom vài giờ đồng hồ. Nhưng con có khả năng về tri thức
- Con sẽ cố gắng thưa cha!
- Còn Linh nữa, con là con gái út! Cha đang mong sao con được lên trên sống và tìm được một người đàn ông của đời mình.
- Ư! Con chỉ mới 25 tuổi thôi cha! Con còn giúp cha mẹ! Con sẽ không đi đâu!
- Đừng nói thế! Con gái đã lớn rồi…
***
Thành phố tự trị New Hope City - Miến Điện
Long và Đào tìm được một căn nhà gạch nhỏ bên bản làng, họ thuê lại của một gia đình người nông. Số tiền không nhiều lắm, nhưng Long nhẩm tính có thể thu xếp để ở lâu dài. Ngày ngày, anh đi lang thang ra chợ, làm khuân vác, anh cũng đã đến địa chỉ nơi cần tìm người đánh thuê, anh phải trả phí cho họ để được vào danh sách và luyện cho ít võ, những thứ đó anh không cần tập nữa mà ra biểu diễn luôn càng làm cho cái tên của anh được nhanh chóng xếp lên đầu ưu tiên cho những phi vụ khó. Đào ở nhà, cửa kín, cô không đi đâu, thỉnh thoảng cô đi theo vài người phụ nữ lên đồi dọc theo các khu trồng trọt. Nơi đây người ta canh tác lẫn lộn chè, cây thuốc phiện, và một số cây lương thực gieo trên núi khác. Nơi này không có mùa đông, quanh năm chia đều ra ba mùa mưa, nắng và mùa hè rõ rệt.
Đều đặn, Long hay lên rừng tìm ít thịt gà rừng về cho Đào ăn. Họ đã sống những ngày tháng hạnh phúc nhất, không còn ai đe dọa, không còn nguy hiểm. Nửa năm đầu, cuộc sống của họ là một giấc mơ ngắn ngủi mà hai người chờ đợi đã lâu, những đêm yêu đương nồng cháy, ôm nhau tay trong tay đến thâu đêm, những lúc cả hai dành tất cả hơi thở và sức sống cho nhau. Cảnh sống tại miền núi vắng vẻ này thật buồn tẻ và êm đềm. Những đêm dài âu yếm như vậy, những câu chuyện của hai người lần lượt được kể cho nhau nghe.
Một đêm, Long tò mò hỏi Đào:
- Em biết có bao nhiêu người mất tích trong vụ án nhà em?
- Mười sáu người – Đào trả lời
- Những người nào, làm nghề gì em có biết không?
- Không nhớ rõ! Em chỉ làm theo bản năng sai khiến!
Long lại hỏi:
- Thế còn bên ngoài và ở tỉnh này, có rất nhiều người mất tích mỗi năm. Em có biết không?
- Không, nhưng chắc là họ bị bọn yêu tinh, cương thi tấn công.
Đào lại nói:
- Bọn cương thi chúng cũng sinh nở như người, chúng còn tăng số lượng bằng cách cắn người thường, sau đó để người này không chết và họ sẽ trở thành đồng loại của chúng.
- Anh gặp cả mấy con ăn mặc như người thời xưa!
- Đúng, từ bao đời nay, chúng lẩn trốn ở đâu, giờ sống lại! Và đi săn mồi, hôm nọ anh gặp bọn cương thi binh lính triều đình và vài cô thôn nữ.
- Thế chúng ở đâu!
- Em không biết rõ!
- Sao! Em không biết!
- Chúng ngủ dưới những hang động sâu thẳm trong lòng đất, chúng ngủ vùi hàng thế kỷ, có khi chúng tỉnh dậy, đi lại, hay thoát ra khỏi hang đi săn mồi …
- Nhà em là một cái hang như vậy phải không?
- Còn hơn thế nữa kia! Bên dưới nhà em là một cái động yêu tinh, yêu tinh còn có phép thuật, hơn bọn cương thi ngu đần! Một con yêu tinh có thể hóa thân thành một nàng tiên nữ vô cùng … hấp dẫn, thu hút đàn ông và ra tay.
- Ừ, anh biết!
Long nằm im, tay vuốt tóc Đào một lúc đột nhiên anh hỏi:
- Anh từng thấy một mảnh giấy trong nhà em đã bị xé rách! Vậy ai viết?
- ừhm để xem! À, người này có lẽ làm em nhớ nhất trong những người mất tích tại nhà em?
- Ai vậy – Long tò mò hỏi
- Hình như anh ta tên Nguyễn Ngọc Chương là ký giả cho một tờ báo. Trong số những đàn ông đến thuê nhà, người này lãng mạn nhất. Anh ta có khuôn mặt thư sinh như con gái, nhưng lại nét công tử kiểu con trai, và một thói quen hút thuốc lá thơm như những. Anh ta là công tử trên thành phố. Đến thuê nhà, em được sai khiến phải tấn công anh ta. Nhưng vẻ đẹp yếu ớt mỏng manh đó ban đầu đã lay động em, em từng tin con người này, em đã muốn nói anh ta hãy cùng nhau đi trốn khỏi nhà em. Anh ta đã nói yêu em, ngủ với em, và một lần khác, khi em theo gót anh ta, em thấy anh ta nói nguyên si lại những lời đã nói với em cho những cô gái thơ ngây khác. Anh ta dường như không yêu một ai, anh ta yêu thử nghiệm và thích những cảnh tình ái với nhiều người.
Long lại hỏi:
- Còn mảnh giấy!
- À, đó là một trong những trang nhật ký của anh ta, ngày anh ta mới quen em, không đêm nào anh không về nhà sớm ngồi đợi em, khi không thấy em xuất hiện, anh ta buồn chán, ủy mị, viết những dòng ghi chép vào một cuốn sổ. Khi đó, trông anh ta thật đẹp, thật cảm động. Em đã yêu anh chàng này, tưởng như gặp ý trung nhân. Vì lúc đó, em còn tin rằng mình chưa hoàn toàn bị những con yêu tinh ám và có thể chạy thoát chúng.
- Còn bây giờ? – Lỏng hỏi
- Bây giờ, em đã là một con yêu tinh từ đầu cho đến thân xác.
- Sau khi giết anh ta, em đã xé cuốn nhật ký đó, vô tình một trang ngắn rơi ra ngoài nằm trong góc nhà, em đốt cuốn nhật ký đó!
- Anh ta ghi gì mà em phải đốt!
- Phân nửa cuốn nhật ký ghi những lời lẽ ca ngợi em, nào là tình cảm, tiếng sét ái tình, rồi những đêm mơ thấy em … tất cả những lời nói đó lúc đó là thật nhưng bản tính ong bướm, anh ta quên ngay khi gặp cô gái khác.
- Em làm gì để quyến rũ anh ta?
- Sao anh hỏi kỹ thế:
Long ậm ừ, song anh vẫn nói:
- Không anh tò mò, anh ghen một chút!
Đào nói:
- Em ở phía sau nhà, nhưng không bao giờ xuất hiện. Chỉ đêm về, em len lỏi vào trong những giấc mơ khi anh ta ngủ. Trong mơ, anh ta thấy em tại nhà này. Đến khi, giấc mơ lập đi lập lại như thôi miên toàn tâm trí anh ta, anh ta tin rằng em đang sống gần đó sẽ đi tìm, hay ngồi chờ hàng đêm. Khi đó em xuất hiện, nhưng em đã bị anh ta lôi cuốn, thay vì hạ sát anh ta, em lại đi yêu lầm anh chàng này. Đến khi phát hiện anh ta gian dối, em bị mất phương hướng một vài ngày. Sau đó, em đã giết anh ta.
- Bằng cách nào? – Long hỏi, tỏ vẻ hơi sợ
- Bóp cổ, hút máu. Sau đó dọn xác, kéo xuống hầm, bọn yêu tinh lại tiếp tục rút hết máu còn lại trong xác anh ta, đem đi cúng quỷ thần! Chúng cũng có bàn thờ hẳn hoi!
- Hình như ở trên lầu nhà em?
- Sao anh biết! Anh lên đó rồi à?
- Ừ! Anh đã trèo lên đó!
- May cho anh, hôm đó anh không gặp bọn yêu tinh đi qua hay đang cúng vái. Chúng thấy anh sẽ nhớ mặt anh, và theo đuổi cho đến ra ngoài thị trấn rồi bày trò ám ảnh, hù dọa, và giết anh đấy!
- Ừ! Cũng may, anh chưa gặp bọn đó. Nhưng anh gặp em! Em cũng là nó mà!
- Cũng may cho anh, là vì em ấn tượng với anh. Kể từ sau lần gặp tay ký giả ong bướm lại lừa dối em, em không còn tin đàn ông nữa.
- Tại sao?
- Vì đàn ông luôn đến gạ gẫm, rình mò, theo dõi, tìm cách lại gần hay chiếm đoạt …
- Thế còn những hồn ma dưới hầm nhà em? Bọn chúng sẽ làm gì tiếp?
- Nếu ta bỏ trốn, chúng có đi tìm không?
- Có! Em chưa biết chúng có lần ra em ở đây không? Nhưng em lại lo sợ chúng sẽ trả thù người anh của em?
- Sao?! Còn thế nữa à? Bọn này thù dai!
- Chúng vẫn muốn giết hết nhà em, và biến em thành người của chúng mà! Em bỏ đi, chúng giận dữ lên, có thể sẽ sát hại anh trai thứ ba của em. Người cuối cùng trong gia đình em còn lành lặn, chưa bị chúng ám hại…
- Gay nhỉ! Anh cũng áy náy khi đưa em bỏ trốn. Mà ở lại nhà đó, giờ cũng không còn an toàn. Cảnh sát đã chú ý ngôi nhà đó rồi!
***
Sau ngày Quốc khánh, hàng nghìn cảnh binh và học viên điều động cho kế hoạch “Thần phong” cấp tốc xây dựng khu trại bên ngoài huyện Kiên Minh. Chỉ trong một tuần lễ, ngoài khu nhà của Ban tổng chỉ huy, đã hoàn thành một khu trại rộng vài dặm vuông, tất cả các khu vực bên trong đã xây dựng xong, mô hình là một thành quách nhỏ có hàng rào thép bao bọc, với các chốt gác, cửa thành và vài nơi có tạo lỗ châu mai. Bên trong có nhiều lều trại nhỏ, mỗi khu vực lại có chốt gác riêng, hệ thống máy phát điện và trạm điện năng tập trung, khu vực chứa nước, chống cứu hỏa, khu vệ sinh tập thể, và nhà ăn … có bãi đậu cho xe tải, xe máy, và bãi lên xuống cho trực thăng chiến cơ, trạm điện đài thông tin … Cảnh binh sẽ được phân thành từng tiểu đội 20 người, có đội trưởng, mỗi thanh tra lại chỉ huy những đội trưởng này, hình thành một trung đội, toàn trại là một sư đoàn, chỉ huy cao nhất của sư đoàn là ba nhân vật mới nổi do đề ra phương án diệt yêu tinh-cương thi bảo vệ sự bình an cho địa phận Long Hà và ngăn chặn hiểm họa phát triển của quân số cương thi này. Biệt đội diệu yêu tinh đóng bên trung tâm huấn luyện cảnh sát tỉnh Long Hà giờ không còn nhiệm vụ chính nữa, đã giải tán, hạ trại, trả lại những phương tiện đắt tiền cho Sở và nhập vào các tiểu đội của trại “Thần Phong”.
Hằng ngày, cảnh sinh hoạt tập luyện, tiếng chó sủa, các phương tiện ra vào, máy bay trực thăng lên xuống làm náo động cả một huyện ngoại thành. Cảnh binh được tập bắn, tập võ, hoạt động độc lập hay phối hợp tác chiến. Mô hình quân sự thời trung cổ và thời chiến quốc được áp dụng lại, tất cả cảnh binh ngoài sử dụng súng, phải biết tấn công bằng gươm dao khi cận chiến, đánh tay không, phải biết sử dụng một số vũ khí thô sơ. Vũ khí cũng là một chuyện được đúc kết từ lịch sử quân sự. Súng thường, súng laser, tiểu liên, súng chống tăng đã dùng rộng rãi … nhưng trong một số địa hình, còn phát triển thêm nhiều loại vũ khí tuy đơn giản nhưng khá tiện dụng và gọn nhẹ. Súng chống tăng được dùng song song với nỏ bắn đầu đạn, ưu điểm là gọn nhẹ, không gây tiếng động và khi trúng mục tiêu không để lại dấu vết, kẻ thù sẽ không biết bị lính tấn công từ hướng nào. Máy bắn đá di động có thể tháo ráp dễ dàng từ những thanh thép, bắn chính xác và hiệu quả, ném những quả đạn pháo một cách dễ dàng khi công thành, bao vây. Dĩ nhiên, một chiếc máy bắn đá thời trung cổ có thể tháo ráp đẩy hay khiêng đi gọn nhẹ hơn một khẩu đại bác … Trong một tiểu đội luôn chia ra những cảnh binh đặc chiến như sau, người bắn tỉa, người bắn hỏa lực, người bắn nỏ lưới, một loại nỏ bắn đi những quả đạn lưới khi trúng mục tiêu nó sẽ tung thành một tấm lưới trùm lên đầu đối phương, và binh lính có thể xông lên bao vây bắt sống, hay nỏ bắn đạn keo, một loại đạn có keo bắn trúng sẽ văng keo dính nhầy nhụa đối phương mà không thể chạy được … Và riêng cho địa hình rừng, và tiêu diệt kẻ thù có nguồn gốc nguy hiểm hung dữ như người rừng, thú … các tiểu đội phân một cảnh binh mang súng phóng hỏa. Mỗi tiểu đội được cấp hai ba con chó Berger đi chung. Thời gian đầu những chú cảnh khuyển còn chưa phân biệt được người rừng cương thi, làm việc chưa hiệu quả. Sau khi nhóm bắt sống được vài con, họ tập hợp những mẫu lông tóc chia cho các chú chó ngửi, chúng bắt đầu rất tích cực, tìm ra được nhiều bầy cương thi đang đi săn, chúng còn tìm được những hang động mà bọn cương thi đang ngủ. Nhiều chú cảnh khuyển xấu xố gan dạ lao vào tấn công bọn người rừng bị chúng đánh trả và cắn chết ngay tại chỗ.
Đúng ngày thứ 13, kể từ ngày quốc khánh, toàn trại khởi động chiến dịch diệt cương thi rầm rộ nhất chưa từng có trong lịch sử thành lập Vương quốc này. Các cơ quan thông tin và phóng viên đưa tin đều bị từ chối cho phỏng vấn chụp hình, phóng viên nào tiếp cận lại gần khu trại thăm dò nếu bị cảnh vệ đi tuần bắt được có thể bắn bị thương hay bắt nhốt tù.
3g30 sáng – Trại “Thần Phong”
Không khí náo nhiệt và đằng đằng khí thế của toàn cảnh binh sư đoàn. Bộ tổng chỉ huy ba người và nhóm trợ lý đứng nghiêm tại một góc trại. Đèn chiếu sáng rực. Cảnh vệ an ninh đã rào phong tỏa tất cả đường lớn và đường mòn vào trại. Từ huyện Kiên Minh, giáp huyện Kiên Thành, có thể đi sâu vào rừng, và khu vực rừng nguyên sinh rộng lớn của tỉnh Long Hà và tỏa ra tất cả các cánh rừng dọc theo biên giới, theo địa chí, tỉnh Long Hà tập trung cho phát triển rừng nguyên sinh tại phía Tây Nam của tỉnh, nơi có khả nghi là xuất hiện những quần thể người rừng, cương thi, mà số lượng chúng đang sinh sôi tăng lên đến mức bọn chúng đói phải tiến ra thị trấn săn mồi. Cũng từ huyện này, Long đã trú ẩn, cất giấu chiếc tàu bay và chọn con đường rừng ít rủi ro gặp bọn người rừng nhất mà vượt sang biên giới tẩu thoát. Các cổng trại mở, từng đoàn xe tải chở cảnh binh đi trước, xe tải mang thùng xe là những chuồng thép có khóa bằng hàng rào laser, xe chở thực phẩm, quân nhu, nước uống đi sau. Và sau cùng, trên trời, đoàn trực thăng chiến cơ chở các thanh tra, là là bay theo sau đoàn xe. Sư đoàn di chuyển đến khu rừng, dàn trải đều quân số và cắm các chốt tại tất cả ngõ vào rừng, hướng đi sang biên giới. Tuy nhiên, họ không đụng độ hay tiến lại gần khu vực quân đội biên phòng.
Đến 14g, sư đoàn đã phân bổ bao vây hết các cánh rừng theo hướng đổ ra thị trấn. Từng tiểu đội chia ra, len lỏi đi sâu vào trong rừng rậm, tiến sâu vào rừng ăn dầm nằm dề vài ngày mai phục bắt bọn người rừng.
Hai ngày sau, quả đúng như phán đoán thần sầu của trung sỹ Văn Bình, một vài tiểu đội đã chạm trán với những nhóm cương thi đang đi săn mồi. Họ bắt sống được đến cả trăm con, trói gô lại, những chiếc trực thăng la thồ nhỏ làm việc liên tục đan chéo khắp cánh rừng theo những tin tức mà tiểu đội báo tin vận chuyển bọn cương thi về nhốt vào cũi trong các xe tải. Hàng chục cương thi bị bắt sống lập tức được đưa về Bệnh viện dã chiến tại Trại “Thần Phong” để làm thí nghiệm. Ngay những con đầu tiên, ban tổng chỉ huy cùng các bác sỹ đã có mặt. Tại phòng thí nghiệm, các mẫu vật còn sống bị còng tay chân kêu gào ghê rợn đang bị thí nghiệm.
Văn Bình sau khi quan sát một con đực và một con cái hỏi bác sỹ Joseph Trần, người chỉ đạo nhóm bác sỹ, nhân viên khám nghiệm trong Bệnh viện dã chiến nói:
- Ông Trần, ông cho đây là loài gì?
Ông Trần trả lời
- Bọn này từng là người, nhưng đã bị biến thành cương thi! Chúng có máu xanh trắng, toàn cơ thể bốc mùi hôi thối, tanh tưởi. Chúng cũng có đủ các bộ phận như người, đặc biệt hệ tiêu hóa của chúng có biến đổi để thích nghi ăn thịt sống và tiêu hóa máu động vật, miệng chúng có nhiều răng sắc như sói, có răng nanh nhọn. Về khả năng ngôn ngữ và trí khôn, chúng bị tiêu trừ, không thể nói và suy luận, chỉ đơn giản là những con thú săn mồi. Mắt bọn này tiến hóa xanh trắng như mắt mèo nên có thể nhìn rõ trong đêm tối, để quan sát và tiến gần các con mồi. Thính giác và khứu giác cực kỳ nhạy bén như của loài chó săn để nhận ra mùi máu hay mùi hôi của động vật khác phát ra. Tai chúng vểnh như tai loài dơi để cảm nhận sóng tần thấp. Chúng có thể nhắm mắt hay không cần nhìn mà vẫn dò đường đi lại trong đêm tối thậm chí bắt mồi. Chi dưới dài, to phồng bất ngờ như chi ếch cho phép chúng trên cạn chạy nhanh như đà điểu, xuống nước thì bơi như ếch. Chi trên to khỏe, móng sắc có thể dùng hai tay xé đứt một con bò lớn. Bằng chứng đây! Chúng gồng tay đã làm cong oặn ẹo các khóa tay chân, tôi phải cho thay khóa to hơn.
Ông Trần thao thao nói tiếp:
- Hệ hô hấp lưỡng tính, tức lên cạn chúng thở không khí như bình thường, xuống nước chúng hít nước vào và hô hấp qua mang trong phổi như các loài cá. Đặc biệt, bàn chân dài và các ngón dài như chân khỉ để chúng bám cây và đu lên trên, khi săn động vật ở trên cao. Lông vũ mọc dày, da thêm những lớp bì có thể liền nhanh để cầm máu. Các mạch máu và thịt chúng tự động liền khít chỉ sau một hai ngày, nếu bị tấn công nặng.
Văn Bình hỏi:
- Ông lý giải vì sao một vài con ăn mặc những thứ quần áo rách, trông kỹ giống như quân phục triều đình của binh lính ngày xưa?
- À, một câu hỏi hay! Tôi cũng đang đặt giả thiết
Ông Trần nói tiếp:
- Vùng này xưa kia là một chiến trường, hằng năm với rất nhiều cuộc xâm lược, giao chiến. Trong những trận đánh mà quân sỹ chết quá nhiều, những quân sống sót không thể di chuyển các xác quân lính. Họ có thể chôn tập thể tạm ở một nơi nào đó trong rừng, trên sa mạc vân vân… Và tình cờ, một loài nào đó, ví dụ như yêu tinh đã ăn thịt những xác này và lây lan làm cho những cái xác này thành cương thi, và quân số chúng cứ phát triển.
- Vậy chúng trốn ở đâu mấy trăm năm qua? – Ông cảnh sát trưởng hỏi
Ông Trần nói:
- Điều kì lạ là bọn này có cơ thể không thối nát, nhờ đặc điểm máu xanh của chúng. Tim chúng có thể tạm ngừng hoạt động và chỉ đập rất chậm một giờ đập một nhịp. Ông xem, điều này tôi bất ngờ và suýt bị một con tấn công khi tôi tưởng nó chết đã hai ba ngày, đo các thiết bị thấy nó ngừng thở, tim ngừng hoạt động. Tôi định cho đi thiêu thì bất ngờ nó sống dậy, đuổi các bác sỹ chạy một vòng quanh bệnh viện. May nhờ có mấy cảnh vệ bắn súng hỏa vào đốt cháy chúng tôi mới thoát. Chuyện mới xảy ra sáng hôm qua, tôi chưa kịp trình báo lại.
- Ừ! Ông cứ cho biết thêm! – Văn Bình nói.
Còn William nãy giờ đứng há hốc mồm nhìn mấy con cương thi khác đang giãy giụa.
Ông Trần nói tiếp:
- Ngoài khả năng lây cho xác chết hay người sống khi bị cắn, loài này con sinh sản trực tiếp. Các ông xem – ông Trần dẫn sang một con cái đang bị gông – Bộ phận dưới rất phát triển, chúng có thể đẻ 4-5 con con một lúc. Tuyến vú không phát triển lớn mà mọc lông rậm che phủ, cho tôi tin rằng khi sinh ra các con con đã có khả năng tuyệt vời của bố mẹ chúng là ăn thịt sống và hút máu động vật để sống. Một con cái có thể đẻ liên tục trong một năm vòng sinh sản là một năm hai ba lần, vì chúng không chết già, nên cảnh báo loài này có điều kiện sinh tồn sẽ sinh sản và tăng số lượng ở mức kinh khủng. Ngoài ra,, tôi cũng xem xét cơ thể chúng, phía sau lưng chúng dần dần có các xương sống nhô lên, lâu dài tôi cho rằng chúng đang tiến hóa mọc cánh để có thể bay và săn mồi trên cao. Nhưng khả năng này chưa rõ hay còn cần thời gian tiến hóa thêm nữa.
- Còn gì nữa thưa ông Trần – Văn Bình hỏi
- Không thể giết loài này chỉ đơn giản bằng nước, tôi đã nói, chúng thở được dưới nước, nhưng sẽ chết cháy nếu bị đốt hay bắn súng laser. Chúng miễn nhiễm gần như với tất cả bệnh tật. Tôi đã cho tiêm mầm bệnh uốn ván, đậu mùa, tả, sởi … nói chung tất cả dịch bệnh mà con người từng mắc và đã thất vọng. Kể cả thuốc độc liều cao khi đưa vào cơ thể chúng, các tế bào chúng có khả năng đào thải và vô hại với các hóa chất, thuốc độc như là ta thở không khí vậy.
- Ít ra là còn lửa và súng laser giết được chúng.
Ông Trần nói:
- Vâng! Tôi quên, các con cương thi có thể chịu lạnh đến âm 20 độ, nếu lạnh quá tim chúng sẽ tự động tắt và ngừng hoạt động, lông vũ mọc dài bao lấy toàn bộ thân thể chống lạnh và chúng ngủ, giả vờ chết. Chúng chịu nóng đến 170 độ C, do lớp da chúng dày và thịt chúng thích nghi hơn. Nhiệt độ lên cao nữa thì chúng bị đốt. Chúng chịu được điện đến 500V mà chưa chết. Nếu bị tấn công nhẹ hay thương tích, chúng bỏ chạy, che vết thương, bịt lại và trốn vào nơi nào nằm ngủ khoảng 2 ngày sau các vết thương sẽ tự hàn lại. Vâng! Tự nhiên đã cho tiến hóa một loài động vật giống người mới cực kỳ hoàn hảo và ưu việt. Duy chỉ có não bộ và ngôn ngữ là chúng thoái triển đến mức như động vật thôi. Một khả năng thích nghi kỳ diệu khác của loài này, là trong não bộ chúng vẫn còn tiềm thức về những kỹ năng ngày xưa bọn họ tích lũy được như võ nghệ, hay bất kỳ một kỹ năng gì của họ … dần dà chúng có thể nhớ lại và phát huy lại khả năng tiềm ẩn này. Chúng ta sẽ không ngạc nhiên khi thấy nhiều cương thi trong số chúng có thể đánh võ như người thường, bắn súng, hay thậm chí ngồi đan, tự cắt dây rừng đan lại làm quần áo ấm … Một số còn tinh khôn hơn như con trưởng đàn còn biết tạo ra lửa, duy trì và sử dụng lửa mặc dù chúng cũng sợ bị thiêu cháy, hay một số con còn biết chế tác vũ khí thô sơ như người cổ đại. Theo tôi, thậm chí, con đực con cái cũng có những động tác thu hút, mào đầu và làm tình như con người. Tất cả những kỹ năng đó con người từ thời tiền sử đã học được qua thời gian.
- Thật kinh ngạc! Xin cảm ơn ông đã cho biết! – Văn Bình nói
- Không có gì! Tôi cũng chỉ làm nhiệm vụ!
Ông cảnh sát trưởng nói thêm:
- Ông cho thêm cảnh vệ có trang bị súng phóng hỏa để mắt bọn này và bọn nhốt trong cũi nhé. Một con mà chạy thoát ra ngoài thị trấn, sẽ vất vả tìm nó đấy.
Đột nhiên, Văn Bình hỏi khi anh vừa gập lại tập tài liệu trên tay:
- Ông cho rằng, tổ tiên, à nói cách khác là loài nào đã sinh ra bọn này?
Ông Trần nhíu mày nói:
- Tôi không thể nói rõ. Nhưng theo cá nhân tôi, tôi từng xem trong một số sách viết về tôn giáo. Tôi cho rằng, có thể một tên quỷ sứ trong thần thoại phương Tây hay yêu tinh trong phương Đông đã làm hồi sinh những xác chết này và sinh ra một loài mới.
- Hay là bọn người ngoài hành tinh? – William bất ngờ hỏi
- Không tôi không biết thêm gì nữa!
- Cám ơn!