Quế Trân
Chương 4
Tác giả: Quế Trân
Dự Nguyên tìm Thiều Mơ thật sớm khi vừa thấy mặt Thiều Mơ, anh đã lên tiếng:
Thiều Mơ anh có chuyện nói với em Thiều Mơ lắc đầu:
– Anh đợi ... tôi để nói điều gì? Có chuyện gì lớn lao đâu mà anh phải giấu giếm tôi. Dự Nguyên nắm tay Thiều Mơ và nói:
– Em đi với anh lại quán anh sẽ trình bày cho em hiểu.
Dự Nguyên có vẻ cương quyết, cứ giằng co mãi. Nhật Lan nhìn chung quanh. Sáng nay cô đến cơ quan quá sớm. Trời ạ! Chỉ mới 6 giờ có lẽ vì thế nơi đây cũng vắng người nếu không chẳng biết thế nào?
– Mình đi ăn sáng nhé! Em không đi, anh cũng sẽ không đi, anh sẽ đến chỗ em làm việc xin chờ gặp em.
– Tại sao anh cứ làm phiền người khác vậy!
– Thà phiền phức còn hơn để trong lòng thật ấm ức.
Giằng co với Dự Nguyên mãi không khéo có người vào cơ quan bắt gặp nên Thiều Mơ đành cùng với anh ghé, vào một quán ăn chưa có một người khách nào.
Thức ăn mang lên nhiều thứ. Dự Nguyên vừa gắp cho Thiều Mơ, vừa nói:
– Trong vội vã thời gian như thế này anh không biết phải nói gì để em hiểu.
Thật ra không có chuyện gì để anh phải giấu em hay nói đối em. Hãy hiểu cho anh. Chiều nay anh đón em mình ... đi đâu đó nhé!
– Mẹ em sẽ khó chịu vô cùng khi biết ...Không đâu. Anh có tìm em mẹ cho anh biết chỗ em làm và anh quyết định đi Phan Thiết tìm em vì ...
– Vì sao?
– Trong anh lúc đó có nhiều lí do để muốn gặp em vì nghe mọi người nhắc đến em.
Thiều Mơ nghe tim mình nhảy "thình thịch" vì giận.
– Đúng rồi lúc nào chúng tôi cũng là "cái gaí' của họ. Nhưng họ đâu biết nỗi khổ của chúng tôi. Mẹ có lí do để không thể rời bỏ trang trại chớ tôi ... Tôi không sợ đói khổ chúng tôi có giàu sường gì đâu mà sợ khổ.
Vì mẹ .... mẹ còn một chút hy vọng ... Tôi không nỡ để mẹ thất vọng.
– Anh biết ... tất cả. Thật ra cũng có anh, chị, em ở bên đó rất quí em.
– Qúi em à?
Thiều Mơ cười nhạt rồi nói:
Anh đừng quan tâm đến việc đó, anh là bạn của anh Khiêm hay là bạn của ai cũng vậy thôi ... Vì chẳng ai bên đó ... có "sự' chấp nhận chúng tôi ... Chúng tôi sống mà ...Nhưng thôi ...anh cũng không cần biết chúng tôi làm gì? Có điều tôi ghét anh, ghét vô cùng ... Tại sao, tại sao anh không nói ngay từ đầu anh là Việt Kiều ... Việt Kiều hay không - chuyện đó cũng không quan trọng, giá như anh nói anh là bạn Nhật Khiêm, anh là "khách" ăn tết ở nhà của ông tôi. Tôi khinh vì anh ... "tầm thường hơn tôi nghĩ nhiều quá ... Dự Nguyên nhìn Thiều Mơ cười, cô bé càng giận càng đáng yêu hơn, điều đó chứng tỏ cô bé có quan tâm đến anh ...
Thiều Mơ im lặng trước thái độ của Dự Nguyện, rồi lại không nhịn được, cô bé lên tiếng:
– Anh không nói được điều gì à?
– Thật là đáng tiếc ...
– Em cứ nói, cứ giận đi ... bây giờ anh không thể nói gì vì thời gian không cho phép ...Tối nay anh đón em ...
– Anh tưởng là tôi sẽ đi với anh sao?
– Anh sẽ đợi ...
– Có người đợi sẵn anh ở trang trại đó ...Nhưng anh chỉ muốn nói với em – với Ướt Mi với Thiều Mơ ...là anh rất mến, rất quí và rất ...dành cho ''Ướt Mi".Anh sẽ không để em thất vọng đâu ...
Thiều Mơ càng trách, càng giận Dự Nguyên trong lòng cô càng thấy đau ...
bởi lẽ ...cô và Dự Nguyên đã biết nhau bao lâu rồi chứ! .... Có chăng do sự ngộ nhỡ trong lòng mình. Thiều Mơ chợt giật mình - Thì ra chính mình mới là kẻ quá ''nhạy cảm"sao lại trách cứ người khác.
Suốt buổi Thiều Mơ không nói gì – trong lòng nàng đau đáu một nỗi niềm mơ hồ ...