Quế Trân
Chương 6
Tác giả: Quế Trân
Dự Nguyên trở mình, dụi mắt và khát nước, đèn phòng vẫn sáng, anh đã ngủ một giấc rồi ư? Chiếc áo của Nhật Lan trêngiường. Trời ơi! Cô bé đâu rồi.
Nhìn quanh quất, Dự Nguyên lắc lắc đầu và quấn mền rồi ra phòng ngoài kiếm nước uống.
Thật ra anh đâu có say đến nỗi không biết gì đâu. Quá mệt anh ngủ một chút, chưa bao giờ anh uống rượu say, ở nước ngoài anh chi biết công việc, thỉnh thoảng cùng gia đình, bè bạn ăn tiệc, uống bia, nhảy đầm. Tất cả thật nhẹ nhàng.
Về Việt Nam lần này, đi đâu anh cũng thấy mọi hoạt động từ kinh tế, khoa học ...đều phát triển nhưng điều Dự Nguyên e ngại nhất là sự ăn chơi đến chóng mặt của giới trẻ. Hình ảnh cô bé Nhật Lan và lối sống của cô bé ... anh cảm thấy e ngại, cả Nhật Khiêm cũng vậy, sống rất phóng túng. Cá tính mạnh mẽ của Nhật Lan và Thiều Mơ có điểm tương đồng nhưng lối sống lại khác nhau. Một đại gia đình thật phức tạp, Thiều Mơ không thể nào hòa hợp vào cảnh sống phóng túng tứ do của họ.
Dự Nguyên đã tìm đủ mọi cách rời khỏi trang trại thật sớm nhưng vẫn không được. Dự Nguyên, Nhật Khiêm đi cùng hai cô gái ăn sáng ờ một hiệu ăn gần.
Nhật Lan là người buồn nhất, cô đề nghị Nhật Khiêm:
– Chúng ta đưa anh Dự Nguyên ra sân bay đi anh.
Bằng Chi im lặng.
Nhật Khiên gật gật đầu:
Hai ngày nữa mới đi vậy chúng ta vui tưng bừng một bữa nghe Nguyên.
– Được rồi, tớ còn phải gặp cậu ông cậu.
Có vấn đề nên hay bắt bẻ lắm.
– Vậy cho bọn em đến nhà cậu tổ chức một bữa nhẹ nhàng để tiền anh đi.
– Bày vẽ làm chi chi càng thêm buồn. Nhật Khiêm cười:
Mày không thấy em gái tao nó buồn hay sao? Thằng quỷ.
– Thi tao vẫn phải đi thôi. Có thể về sớm hay một thời gian dài là do công việc.
– Mày không định cưới vợ à?
Dự Nguyên cười:
– Chưa.
– Anh nói dối.
– Chưa thì anh nói chưa. Giấu mọi người làm gì?
Dự Nguyên quay sang Bằng Chi:
– Còn Bằng Chi bao giờ có tin vui cho anh biết để về chúc mừng nhé!
– Anh nhất định phải về nhé!
– Về chứ!
Dự Nguyên lo lắng vì thái độ bám riết lấy anh của Nhầt Lan, anh chỉ ngại cho Thiều Mơ, ngày mai anh sẽ đón Thiều Mơ và cô Hà Thơ lên Đà Lạt.
Chỉ nghĩ đến việc bữa tiệc nhỏ với cậu, cô Hà Thơ và Thiều Mơ là Dự Nguyên cảm thấy vô cùng sung sướng.
Ý định của Nhật Lan cũng là ý đồ của bà Khánh. Trời ạ! Dự Nguyên thầm cảm ơn Bằng Chi. Tính tình cô gai này thật thà, dịu dàng. Tại sao Nhật Lan lại không có chút nào thật thà như cô chị khả ái. Nhật Lan có lẽ giống bà Khánh nhiều hơn.
Trong bữa tiệc bà cứ gặng hỏi vê cuộc sống và duy nhất là suy nghĩ về con gái bà thế nào? Bà Khánh còn đùa:
“Cậu có thích con bé Lan của tôi không? Tôi sẵn sàng gả nó cho cậu đó”.
– Bác à!
– Tôi đợi cậu ...không phải thời điểm này, chẳng lẽ cậu không vê Việt Nam nữa hay sao? Thật lòng mad nói con bé Lan nó nhạy cảm lắm.Chúng tôi cũng thích cậu, giá mà ...
Dự Nguyên chỉ mong sao cô Hà Thơ và Thiều Mơ không còn ở trong trang trại này nữa để sự qua lại của anh sẽ không ảnh hưởng gì đến họ, và đừng ai xúc phạm Thiều Mơ. Nhật Lan sẽ không để yên cho Thiều Mơ đâu.