Chương 1
Tác giả: Quế Trân
Đúng giao thừa, trang trại bỗng tưng bừng hơn khi mọi người đổ về xem pháo hoa, hòa cùng không khí tưng bừng bởi những bông hoa pháo tung lên bầu trời thật lộng lẫy là tiếng nổ thật giòn giã của những chùm bong bóng, tiếng vỗ tay, tiếng nói cười của mọi người càng làm không khí đêm giao thừa thêm vui vẻ hơn.
Bà Vĩnh Thuận và con cháu dọn hoa quả, thức ăn để cúng giao thừa.
Chợt ông Vĩnh Thuận lên tiếng khi thấy chung quanh con cháu đông đủ nhưng thiếu mẹ con của Thiều Mơ, ông hỏi mọi người:
– Ủa sao không thấy mẹ con của Thiều Mơ, đứa nào sang gọi hai mẹ con nó qua đây.
Giọng bà Thuận khan khan:
– Sao phải đi mời, đi gọi chứ, giao thừa phải tụ họp với gia đình chứ?
Giọng ông Vĩnh Thuận ngọt ngào:
– Bà phải thông cảm cho hai mẹ con nó chứ.
– Bộ xa lạ lắm sao?
Ông Thuận Khánh - con trai của Vĩnh Thuận quay sang cô con gái và nói:
– Nhật Lan, con sang gọi cô Hà Thơ với Thiều Mơ sang đây để cúng giao thừa.
Nhật Lan càu nhàu:
– Bộ cô ấy không biết hay sao? Năm nào nhà mình cũng ...
Nhật Khiêm lên tiếng:
– Đi gọi một chút mà cũng cằn nhằn, cái con bé này ...lớn rồi.
Dự Nguyên chợt nói với Nhật Lan:
– Có cần anh đi cùng không. Hay là “sợ ma” đó cô bé.
Nhật Lan trề môi:
– Anh là Việt Kiều mà cũng “sợ ma" nữa sao?
– Làm gì có ma mà sợ ....Thôi đi gọi cô của em sang đây đi ...anh đi với em nhé!
Nhật Khiêm cau có:
Cái thằng này ...ga lăng với con bé đó là khốn khổ lắm đó ...
Nhật Lan và Dự Nguyên đi rồi, ông Thuận Khánh quay sang Bằng Chi nói:
Bằng Chi giúp bà và mẹ mang đồ cúng lên đi con để ông và bà cúng.
Mọi người trong gia đình đều đốt hương nguyện cầu.
Ông Vĩnh Thuận lên tiếng khi thấy Nhật Lan:
– Cô Thơ đâu?
Nhật Lan nhăn mặt nói:
– Cô Thơ bảo sẽ qua đây ngay, còn Thiều Mơ ...nó đi trực ở cơ quan rồi.
Bà Vĩnh Thuận càu nhàu:
– Sao lại đi trực vào lúc nàỵ. hay là ...mẹ con nó không muốn sang đây?
Ông Thuận Khánh có vẻ thông cảm:
– Đi làm thì đâu tránh khỏi việc trực nhật như thế ...Chút nữa hai mẹ con cô ấy sang cũng được.
Bà Khánh - vợ Thuận Khánh khó chịu:
– Có phải lần đầu đâu, phải chi cô ấy bận rộn. Ông Vĩnh nghe các con bình phẩm về Hà Thơ nên cũng bực mình nói:
– Được rồi ...Khi nào Hà Thơ sang thì nó sẽ cúng. Mẹ con Hà Thơ được ông Vĩnh đưa về trang trại cách đây mười năm, khi ấy Thiều Mơ mới hơn mười tuổi ... Ông Vĩnh đã tìm gặp lại đứa con ''rơi" của mình là Hà Thơ, đưa về trang trại, mọi người trong gia đình càng tỏ ra ''coi thường" hai mẹ con nên ông Vĩnh phải kể cho họ biết rõ về Hà Thơ, nào ngờ mọi người càng ghét.. nhất là dâu và chú của ông, có lẽ vì chúng đã nghe theo vợ ông, lo cho Hà Thơ có công việc và một chỗ ở trong trang trại là ông yên tâm vì ông thấy có lỗi với mẹ của Hà Thơ suất bao năm tháng đi qua ... Con gái Hà Thơ là cháu ngoại của ông con bé Thiếu Mơ rất mạnh mẽ, ông rất thương đứa cháu gái này nên cũng đã lo cho con bé ăn học đến nơi đến chốn nhưng nó, cũng không chịu làm cho công ty của Thuận Khánh, một cơ sở sản xuất cà phê nổi tiếng ở vùng này, chỉ có Bằng Chi chịu giúp ông nội và cha trong công việc kinh doanh - gần đây Nhật Khiêm mới chịu về hỗ trợ cho ông nội và cha.
Bữa cúng chưa tàn thì Hà Thơ sang, cô chào hỏi mọi người rồi cũng đốt hương nguyện cầu.
Bà Thuận Khánh hỏi mỉa:
– Chắc cô cầu nguyện cho ba của Thiều Mơ trở về ...
Ông Khánh nói nhỏ với vợ nhưng Hà Thơ vẫn nghe rõ, cô rất biết ơn vì Thuận Khánh ít ra cũng ''thông cảm" với cô.
– “Em kỳ quá! Chuyện riêng tư của cô ấy sao lại nói năng lung tung như vậy?”.
– Phải rồi, em gái của anh mà!
– Không đúng như vậy sao?
– Biết đâu?
Bà Vĩnh Thuận rất thích cô con dâu cùng ý nghĩ như mình nên có vẻ tâm đắc, bà quay sang Hà Thơ:
Cô cũng coi chừng Thiều Mơ ... rồi cũng có khi ... lại giống những người thân của mình nào là bà rồi mẹ.
Hà Thơ cắn môi rồi bỏ sang chỗ khác. Giá như hồi đó bà đừng về đây có lẽ hai mẹ con sẽ đỡ khốn khổ hơn, thật tội cho Thiều Mơ, con bé cứ bị trêu chọc từ thuở bé nên lớn lên càng có ý thức và mạnh mẽ hơn.
Sau khi cúng xong mọi người quây quần bên bàn tiệc, Hà Thơ dọn dẹp các thứ và phụ bày tiệc rồi xin phép về.
Ông Vĩnh Thuận ngăn:
– Sao lại về phải ở lại ăn uống cùng cả nhà chứ! Tiếc quá! Sao con bé lại trực ngay giờ này chứ!
Hà Thơ lễ phép:
– Dạ ....Đã có sự phân công nên con bé không thể thay đổi ba à!
– Ừ! ...Ba không hiểu sao nó lại thích công việc ở đó.
– Miễn sao nó thích nó sẽ làm tốt ba à!
– Ừ! Ông Vĩnh gật đầu rồi nói tiếp với Hà Thơ.
– Con ở lại ăn cùng cả nhà bữa tiệe giao thừa.
Từ chối mãi cũng không được nên Hà Thơ đành ở lại.
Không khí trong gia đình thật nhộn nhịp và rộn rã nhưng Hà Thơ vẫn cảm thấy buồn, rất may còn có Bằng Chi thỉnh thoảng hỏi đôi câu về Thiều Mơ và công việc của bà, có lẽ vì bà là “con rơi”của ông Vĩnh nên mọi người khinh thường bà, nếu như đêm nay có Thiều Mơ, chỉ tội con bé thêm thôi ...Thiều Mơ rất tự trọng bởi sự cao ngạo của con bé ...
Thiều Mơ thường nói:
- Phải chi hồi đó mình đừng theo ông về trang trại, hai mẹ con mình sống ở Phan Thiết cũng tốt vậý'.
– "Đừng nhắc đến điều đó ... ông rất thương con cháu ..." – "Nhưng họ có xem mình ra gì đâu ...Chẳng lẽ mẹ "ăn được gia tàí" này sao?
Con nhớ biển quá.. Lớn lên chẳng còn dịp để trở về thăm quê biển của ngoạị.?
Có nuối tiếc cũng đã muộn màng rồi. Hơn mười năm nay Hà Thơ đưa con gái theo cha về Bảo Lộc, gia đình của ông thật giàu có, cá một trang trại rộng mênh mông rồi công ty của con trai, cơ sở của con gái ... Đối với họ mẹ con của bà chỉ là kẻ ăn bám, đến đây để tranh giành gia tài mà thôi ...
Bà Thuận Khánh đến chỗ của cô Hà Thơ và nói:
– Cô không định gì hay sao?
– Định gì thưa chị?
Bà Khánh cười:
– Chẳng lẽ cô sống như vậy hoài hay sao?
Hà Thơ cười:
– Thì em đã sống như thế từ bao lâu nay rồi ...
– Tôi thấy cô còn trẻ lắm ...Sao không đi bước nữa cho con cái có chỗ nương nhờ vả lại về sau này cô cũng có người để bầu bạn.
– Em không nghĩ đến điều đó chị à!
– Tôi thấy cô cũng nên lắm chứ ... ở đây ...cô cũng chẳng được gì ... À! ....Ý tôi nói cô cứ phải thui thủi một mẹ một con như thế ... ba đâu có sống đời để mà lo mãi cho chúng ta.
Những lời của bà Thuận Khánh càng khiến cho Hà Thơ thêm buồn tủi và chán ngán, lúc nào Thùy Lan cũng tỏ ra lo lắng, quan tâm đến Hà Thơ - cô em chồng khác mẹ của bà nhưng thực ra Thùy Lan luôn cạnh tranh với Hà Thơ nhất là tranh thủ tình cảm của ông bố Vĩnh Thuận.
Hà Thơ còn nhớ lúc mới về.. cô còn nghe xì xào từ phía họ ....Thật độc ác và tàn nhẫn nhất là họ cố tạo ra sự ngộ nhận về việc cô là con gái của Vĩnh Thuận mà họ nghĩ ngược lại với sự thật mới đau lòng và đáng sợ làm sao!
Lời của họ, Hà Thơ rất sợ mỗi khi nhớ lại, vậy mà mỗi lần tụ họp gia đình là Hà Thơ lại nhớ, nhớ để rồi tủi rồi giận kinh hồn, những lời khiếm nhã vô cùng:
"ông giả tự dưng dẫn về một phụ nữ trẻ ... chắc là "thê thiếp" của ông già ... ghê thật! .... Bây giờ về đây để được chia gia tài.:. chắc là cave ..." Trời ạ! Hà Thơ đã vô cùng đau khổ và muốn bỏ đi ngay nhưng rồi lần lữa phải ở lại.
– Cô Hà Thơ ...
Nghe Bằng Chi lên tiếng gọi, Hà Thơ lên tiếng và quên ngay dòng suy tưởng ...
– Có chuyện chi không cháu?
– Sáng mai cô sang nhà nhé? Cô có đi chùa không cho cháu đi với.
Hà Thơ gật đầu.
Bà Thuận Khánh lên tiếng:
– Con bé này chưa già mà sao thích ... làm người già thế!
Ông Vĩnh cau mặt nói:
– Đâu phải người già mới đi chùa, ai cũng có thể đến nơi trang nghiêm đó để cầu nguyện mà!
Bà Thuận phân trần:
– Ý con nó nói là thường thì người già mới hay đi chùa chớ bọn trẻ ... hiếm lắm ông à!
– Con lầm rồi ... bây giờ bọn trẻ mới hay đi chùa đồ chớ!
Bà Vĩnh xen vào.
Ông Vĩnh cũng gật gù nói:
– Ừ! Nghe nói, giới nghệ sĩ trẻ bây giờ cũng hay đi chùa và sùng đạo như "con chiên ngoan đạó' của đạo thiên chúa vậy.
Mọi người góp một câu, bữa tiệc giao thừa kéo dài đến gần ba giờ sáng, Hà Thơ phụ dọn dẹp với “má lớn” và mọi người trong gia đình, ngày tết nên những người giúp việc đã xin về ít hôm vì vậy mọi người cùng làm việc nhưng xem ra thật là khó khăn.
Bà Khánh than với bà mẹ chồng:
– Con quên mất là ngày tết nhà ta rất là bận rộn vì phải tiếp nhiều khách ...
chuyện cơm nước dọn ra, dọn vào ... phức tạp quá, con làm không xuể.
Bà Vĩnh cười nói:
– Thì mỗi người một tay, bảo các cháu nó phụ với, có mấy ngày tết cho người ta sum họp với gia đình chứ! .... À! Hay là ... Bà Vĩnh nhìn Hà Thơ rồi nói:
– Cô Hà Thơ và con gái sang đây giúp anh chị em một tay ...
Hà Thơ đành miễn cưỡng:
– Dạ được má à!
Hà Thơ hiểu rõ tính của con bé Thiều Mơ, có năn nỉ thế nào dứt khoát nó cũng sẽ không sang, hiếu thảo lắm nó sang chúc Tết ông bà rồi về ngay - cái con bé thật "cứng đầu", dường như cả nhà chẳng ai thích con bé ngoại trừ ông ngoại.
Ông thường nói với hai mẹ con Hà Thơ:
– "Thiều Mơ ... có khả năng kinh doanh, chịu khó vào công ty của cậu làm một thời gian để lấy kinh nghiệm rời dần dần bắt tay vào công việc kinh doanh, phải tập làm chủ chứ chẳng lẽ làm công mãi hay saọ ...." Hà Thớ trở về nhà và thao thức đến gần sáng mới chợp mắt ...