Chương 7
Tác giả: Quế Trân
Thiều Mơ biết mẹ dạo này hay gặp gã đàn ông mới vào công ty, cô bé không muốn tìm hiểu về "cái gã'' nào đó. Lúc nào Thiều Mơ cũng muốn mẹ vui vẻ khi "tuổi chiều" xế bóng. Mong mẹ tìm được một gã đàn ông tốt bụng nhưng Thiều Mơ vẫn tiếc nuối vì cậu Hoài Bách của Dự Nguyên rất thích mẹ. Không ngờ bỗng dưng mẹ lại có nhiều gả đàn ông đến cùng một lúc. Mẹ sẽ "băng khuâng đừng giữa hai dòng nước" đây.
Thiều Mơ chưa rõ nhiều về gã đàn ông mà mẹ đang quen, trong lòng cô, cậu Bách là một người tốt, cậu đối xử thật tất với hai mẹ con, hình ảnh cậu Hoài Bách khiến cho Thiều Mơ nhớ về một mái gia đình, khát khao mái gia đình nhưng nghĩ đến gia đình Nhật Lan, chẳng bao giờ Thiều Mơ khát khao. Vậy mà Nhật Lan luôn tự hào về một mái gia đình giàu sang, hạnh phúc của mình.
Những lời nói của Nhật Lan thật khiếm nhã, rất may là không có mẹ ở nhà và Thiều Mơ cũng không muốn kể lại cho mẹ nghe.
Đinh Lâm có ghé nhà và trò chuyện với Thiều Mơ, thỉnh thoảng anh chàng cũng hay sang chơi vì biết Thiều Mơ với Bằng Chi chơi thân hơn cả Nhật Lan.
Đinh Lâm luôn muốn chinh phục Bằng Chi dù làm cùng và cũng thân thiết với nhau nhưng Bằng Chi vốn yếu đuối, lặng lẽ và nhút nhát. Đinh Lâm tìm hiểu Bằng Chi qua Thiều Mơ. Biết điều này nên Nhật Lan thường tìm cách sỉ nhục Thiều Mơ. Nhật Lan còn hăm dọa:
– Chị Chi lầm nên mới giao du với kẻ muốn cướp cả tình yêu của chị ấy, cô đừng có giả nhân giả nghĩa, bà nội nói đúng, mẹ con các người là "tai họá' cho đại gia đình này. Ông bà tôi cứ cãi vã hoài và từ khi có mấy ngườị, công việc của gia đình này cứ dần dần đi xuống.
– Thật là vô lí cô đừng vu khống chúng tôi. Lúc này, công ty làm ăn thua lỗ vì bị cạnh tranh dữ dội mà các người đâu có biết.
– Chúng tôi à! Tại sao chúng tôi phải biết chứ.
– Thật là vô ơn!
– Nhật Lan à! Dầu gì Lan và mình cũng ngang vai, nhưng với mẹ ít ra Nhật Lan cũng phải tôn trọng mẹ chứ sao lại đánh giá chúng tôi như thế. Me tôi đâu có lỗi trong việc làm ăn của gia đình chứ, xin để cho mẹ tôi yên.
– Thật là không biết điều. Nè! Cả nhà ai cũng biết mẹ cô "tằng tịu" với cái gã mới vào làm trong công ty của ba:
Chắc bà ấy thấy chú ấy là do anh Dự Nguyên giới thiệu. Nếu không vì anh Dự Nguyên ba tôi không nhận cái gã đó đâu:
– Trời ạ! Có điều này hay sao? Nếu là người quen của Dự Nguyên chằng biết có dính líu gì đến cậu Hoài Bách hay không. Nếu có chuyện này thì thật là không hay cho mẹ khi cậu Bách cũng đang theo mẹ và cái gã kia ...không khéo sẽ có người bị tổn thương. Người đó là cậu Bách. Thà rằng họ không quen biết nhau. Tôn trọng mẹ, Thiều Mơ không hỏi gì về gã đàn ông đó. Bất chợt Thiều Mơ nghĩ đến cậu Bách, cô thể tìm hiểu nhưng không để cậu Bách phát hiện ra điều gì. Nhưng nếu là chỗ thân quen với cậu Bách tại sao ông ấy không vào xưởng của cậu Bách?
Thiều Mơ chỉ lo cho mẹ mà thôi.
– Cô Thơ à! Cô Thơ à!
Giọng của bà Khánh sang sảng phía trước nhà. Lại sang đây kiếm chuyện với mẹ nữa rồi.
Thiều Mơ từ trong phòng bước ra phòng khách.
Bà và mợ đã đứng trước cửa. Giọng mợ Khánh vang lên:
– Mẹ cháu đâu?
Thiều Mơ nhìn vẻ mặt hai người thân rồi mời vào nhà. Bà lên tiếng:
– Cháu nói mẹ cháu đâu rồi chứ?
Thiều Mơ nói đại:
– Dạ, mẹ cháu đi dự tiệc:.. – Tiệc gì? Của ai? Ủa cô ấy làm ở đó, nếu có ai ăn tiệc thì chúng tôi phải biết chứ?
– Tiệc gì mợ cũng phải biết sao?
– Cái con bé này, ăn nói như thế đó, mẹ thấy thế nào?
Mợ Khánh lên tiếng và mách với bà Vĩnh. Bà Vĩnh nhìn Thiều Mơ với ánh nhìn thật sắc Thiều Mơ hiểu ngay được điều gì, có việc mẹ quen với người đàn ông đó.
Giọng bà Vĩnh ồ ồ thật chướng:
– Tôi nghe nói mẹ của cháu la cà, mồi chài cả nhân viên của công ty nữa. Tôi muốn nói với mẹ cháu. Gia đình này là một gia đình gia giáo, chẵng lẽ đến bây giờ chúng tôi lại mang tiếng vì mẹ cô hay sao? Làm gì cũng nên giữ sĩ diện cho gia tộc này chứ. Mẹ cháu có lăng nhăng ở ngoài tôi cũng mặc nhưng đừng để tai tiếng, chúng tôi còn làm được gì nữa chứ?
Bà Khanh nói:
– Nghe nói mẹ cháu còn định "câú' cái gã mà chúng tôi mới nhận làm chắc mẹ con cô định chực vào cả Dự Nguyên vì thấy cái gã đó là người quen của Dự Nguyên không ngon ăn đâu.
Thiều Mơ không nhịn được nỗi nhục, cô bé lên tiếng:
– Thưa bà và mợ, có việc chi xin cứ gặp mẹ cháu mà chỉ dạy nhưng mẹ cháu không phải là người như thế đâu.
– Không à! Sao chẳng khi nào đến đây chúng tôi gặp cả. Chẳng lê giờ này cô ấy bận đi khách.
Thiều Mơ giận run:
– Mợ .... sao mợ nói như vậy? Mẹ cháu không đời nào ...
– Chuyện đó tôi không biết nhưng gần đây nghe nói mẹ cháu giao du với một tay cũng dữ lắm. Công ty đang có vấn đề mà mẹ cháu cũng nằm trong dánh sách đáng nghi ngờ đó.
– Đáng nghi ngờ chẳng lẽ mợ cho là mẹ cháu ...
Bà Vĩnh gật đầu:
– Chỉ vì chúng tôi nể ông và nghĩ chút tình nên chưa thể đem chuyện này ra.
Là nhân viên nếu vi phạm sẽ bị buộc thôi việc, trong khi đó mẹ cô lại đưa ông Vĩnh vào tình cảnh như vậy? Vô cùng khó xử. Vả lại chuyện này quan trọng đến nhiều người, cháu nói với mẹ sang gặp chúng tôi.
Thiều Mơ còn muốn trả treo nhưng không thèm lên tiếng để họ đi về, những lời thóa mạ đối với mẹ thật là xót xa. Nào là câu, nào là đi khách, rõ ràng là mợ Khánh có ý bóng gió. Thật là nhục nhã, giá như mẹ chính thức chấp nhận cậu Hoài Bách, Thiều Mơ sẽ ủng hộ mẹ. Mẹ rời khỏi nơi đây sẽ yên thân cho mẹ và cô sẽ tìm một nơi nào đó để ở gần mẹ. Nếu như cậu Bách sẵn sàng nhận cô và cho ở cùng, Thiều Mơ sẵn sàng ngay và hơn thế nữa nếu như có phải cùng Dự Nguyên rời xa ... nơi đầy.
Thiều Mơ cảm thấy xấu hổ vì những suy nghĩ thật ngớ ngẩn của mình.
Thiều Mơ nhìn đồng hồ rồi lên bàn, chiếc vi tính giờ đây là bạn đồng hành của cô, và cô sẽ được chuyện trò với Dự Nguyên.
Khoảng chín giờ hơn, bà Hà Thơ trờ về, Thiều Mơ vẫn còn ngồi trước máy vi tính, bà Hà Thơ đến bên con và đặt tay lên vai con nhưng không biết phải nói sao với con. Bà cảm thấy như mình có lỗi với con bé, ngay cả việc Thiều Mơ và Dự Nguyên muốn cho bà vui nên đã mai mối nhưng bà biết ông Bách có cảm tình với mình. Với bà, Hoài Bách là một người đàn ông tốt, có thể tin cậy cho quãng đời còn lại của bà nhưng rồi bỗng dưng gặp Điền Văn, trái tim khô hạn của bà như bỗng gặp được cơn mưa đầu mùa. Không phải bởi bà “yêu thương”.
gì gã Điền Văn nhưng niềm tin mơ hồ của bà như có chút hi vọng như cơn mưa đầu mùa tưới mát mảnh đất khô cằn, gã bảo rằng hiện độc thân, nhưng hình như tôi cũng có một gai đình. Thật lạ kì bởi những lời đầy bí ẩn của gã. Lạy trời cho bà tìm được lời giải đáp cuối cùng. Mọi việc sẽ tuyệt vời biết bao nhiêu! Làm sao nói để Thiếu Mơ hiểu đây.
Bất ngờ Thiều Mơ ôm chầm bà, cô bé nói:
– Mẹ ơi! Con thương mẹ quá? Phải chi đừng có cái chú gì đó, có lẽ mẹ sẽ tìm thấy niềm vui và sự thanh thản bên cậu Bách. Mẹ đang độ ''hồi xuân" đó mẹ.
– Cái con nhỏ này. Thật ra mẹ muốn nói với con về chuyện của ...Chú Văn phải không? Mẹ yên tâm đi, con không buồn, trách gì mẹ đâu. Miễn sao mẹ vui và điều mẹ mong muốn thành hiện thực là được rồi.
Chưa cỏ chút manh mối hay ngờ vực nào về gã Điền Văn nên bà không thể nói cho Thiều Mơ biết, hãy cố gắng tìm hiểu về gã một thời gian nữa xem sao?
Trên tay gã cũng có nhiều nốt ruồi to và đặc biệt một nốt thật to nằm cạnh ngón tay cái, chẳng lẽ dấu nốt ruồi cũng giống hệt nhau hay sao? Bình thường trong một cặp song sinh thì một người sẽ có dấu vết gì đó như nốt ruồi nên người ta có thể nhận diện ra nhau, đằng này giữa Thiều Quang và Điền Văn đều có dấu nốt ruồi giống nhau. Thật kì lạ, cho dù con người có dấu hiệu của sự lão hóa nhưng tại sao lại có nốt ruồi cùng vị trí như thế.
– Thiều Mơ à!
– Mẹ! Con hiểu mẹ. Mẹ đừng lo lắng về con. Có điều mẹ hãy chú ý hình như mọi người.
Bà Thơ cũng gật đầu:
– Mẹ .... mẹ biết ...có điều mẹ có lí do, con hãy hiểu cho mẹ, Thiều Mơ à! Con có thể nhớ lại những gì từ lúc con ở tuổi mười hai mười ba hay không?
– Nhớ nhưng mà nhớ gì hở mẹ?
– Thì nhớ một việc gì đó hoặc là nhớ kĩ về một người nào đó ...
Nếu người thì có thể nhớ nhưng con ...con không biết nữa. Nhưng sao mẹ hỏi con như thế?
– Mẹ .... mẹ cũng chưa biết nữa. Nhưng thôi con hãy hiểu cho mẹ.
– Mẹ à! mẹ thấy cậu Bách thế nào. Cậu có điện cho con lúc chiều. Khi ấy mẹ đi rồi.
– Mẹ không biết.
– Cậu Bách có vẻ tốt ...
– Mẹ biết ...
– Vậy sao mẹ không để cậu ấy có chút hi vọng.
Giọng bà Hà Thơ buồn buồn:
Mẹ từng tuổi này rồi cũng không màng đến chuyện tình cảm riêng tư, nhưng mà ...nếu như ... à! giá như ...
– Con biết giá như mẹ không gặp chú gì đó.
– Thật ... con biết không ông ta ... ông ta ...
Bà Hà Thơ chưa muốn nói lên điều này vì sợ Thiều Mơ cho là bà muốn biện minh.
– Mẹ .... mong rằng con hiểu mà đừng trách mẹ .... mẹ ....
Thiều Mơ đứng lên ôm chầm và vòng tay ôm mẹ:
– Mẹ ơi! Nghĩ ngơi đi mẹ nhé!
– Ừ! Con cũng đi ngủ đi.
– Dạ ....
Hà Thơ trở về phòng riêng. Nhìn tấm hình Thiều Quang chụp với vợ con cách đây đã lâu rồi, nhưng vẻ mặt của Thiếu Quang và gã Điền Văn vẫn dễ dàng nhận ra. Chắc chắn Thiều Mơ sẽ nhận la điểm này ở Điền Văn. Mọi việc sẽ ra sao khi mọi người trong đại gia đình của trang trại này biết sự thật về gã Điền Văn. Hà, Thơ mỉm cười cho sự vớ vẩn của mình, tại sao khi mài chưa rõ, chưa chắc gì về Điền Văn mà bà lại ước vọng, bởi lẽ ở Điền Văn bà cảm thấy có cái gì đó thật gần.
– Cô có thấy khó chịu khi quen biết với một người như tôi không?
– Tại sao anh nghĩ như vậy?
– Tôi chỉ là một người làm công trong công ty này.
– Thế tôi không làm công hay sao?
Điền Văn cười:
– Cô khác, tôi khác chứ!
– Khác sao?
– Tôi muốn biết có phải vì tôi giống một người quen của cô nên cô xem như bạn hay không?
– Tôi trả lời như thế nào thì anh cảm thấy không bị xúc phạm?
Bất chợt gã chăm chăm nhìn bà thật lâu như thế anh nói:
– Sao cô nói chuyện hay quá. Chắc không ai buồn phiền cô đâu?
– Thật chứ anh?
– Ừ! Vậy cô nói đi.
– Nói gì?
– Tôi muốn biết ... có phải vì:.. Hà Thơ gật đầu nói:
– Xin lỗi anh vì người này đối với tôi rất quan trọng.
– Chắc là người yêu?
Hà Thơ định nói ''Còn hơn thế nữá' nhưng kịp dừng lại, "Ngộ nhỡ gã hiểu nhầm ...''. Thật ra ... anh không hề biết gì về tôi chắc là ...chúng ta đừng ... Hà thơ cố gắng né tránh ngay cả những lời lẽ để không gây tổn thương đối với Điền Văn, bà muốn âm thầm tìm hiểu về gã và một mặt bà muốn làm bạn để xem gã với Thiều Quang có điều gì giong nhau chăng.