Chương 37
Tác giả: Quỷ Cổ Nữ
Giáo sư Nhiệm Tuyền, một người thực sự “chứng kiến” anh trưởng thành, một người bề trên đối xử tốt với anh, đã sụp đổ trong tâm tưởng anh.
Sụp đổ, ngã gục thảm hại và ê chề.
Liên tiếp những đêm thí nghiệm, rối bời tâm trí về việc Thi Di bị hại, những nghi vấn ngày càng nhiều về cái chết của ông Yamaa Tsuneteru, đã khiến Quan Kiện có cảm giác như bị núi đè. Đúng vào lúc này, một câu nói của ông Kurumada đã bắt anh phải đối mặt với một sự thật tàn khốc: Liệu ông Nhiệm Tuyền mà ông rất mực kính trọng có phải là hung thủ sát hại Thi Di không? Nếu cái chuyện xấu xa kia từng xảy ra thật, thì tại sao Thi Di không nói với anh? Cô ấy e sợ cái gì? Kể ra thì đúng là hết sức khó xử ông Nhiệm Tuyền và Quan Kiện đã có quan hệ bao năm. Quan Kiện và cô - tình yêu cháy bỏng. Nếu cái chuyện này xảy ra thì sẽ làm cho hai thứ tình cảm đều trở nên trớ trêu, nếu là mình, mình cũng chẳng biết nên làm gì. Nhưng với cá tính của Thi Di thì đâu có thể “nhẫn nhục”, cô ấy nhất định sẽ “phun ra” có lẽ cô ấy đã kể với Chử Văn Quang từ lâu rất thân với Quan Kiện. Hai người hầu như đồng thời bị hại. Trung tâm nghiên cứu là nơi cạnh tranh ác liệt, nếu chuyện đó bị công bố thì Nhiệm Tuyền bị thân bại danh liệt là đương nhiên, cứ gì phải có động cơ mạnh hơn nữa. Ông Kurumada nói, sớm muộn gì thì cô Phương Bình cũng sẽ báo công an và sớm muộn gì ông Nhiệm Tuyền cũng bị gọi thẩm vấn. Còn ba mươi phút nữa mới đến giờ làm thí nghiệm Toyokawa Takesi và Chiba Ichinose (vẫn còn hơi đỏ mặt sau bữa tiệc tối) đang chỉnh trang sắp xếp các thiết bị. Lúc còn ở hiệu ăn Hoa Lãng, Chiba Ichinose đã cho Quan Kiện biết thiết bị xác định cảm giác đau mà họ thuê đã được chuyển đến, đêm nay sẽ thí nghiệm anh ở dưới đường hầm. Quan Kiện nhẹ bước vào phòng làm việc của giáo sư Nhiệm rồi khép ngay cửa lại.
- Đêm nay cậu lại phải vất vả rồi đây, họ chủ yếu muốn kiểm tra cảm giác đau của cậu. Ông Nhiệm đang đọc cuốn thuyết minh của thiết bị kiểm tra cảm giác đau, thỉnh thoảng khẽ lắc đầu, có vẻ như không ưng.
- Không sao, mấy hôm nay em đã quen với cảm giác đau bất chợt tấn công và nhận ra rằng nỗi đau thật sự để lại lâu dài không phải là đau ở cơ thể, ví dụ cái chết của Thi Di.
Ông Nhiệm thở dài, “tôi rất hiểu, cậu ạ!”
- Thật thế không?
Ông Nhiệm nhìn Quan Kiện, nhận ra ẩn ý khác thường trong câu hỏi của anh. “À… tất nhiên! Cậu cũng biết đấy, từ khi chúng ta chuyển thí nghiệm đến Trung tâm nghiên cứu, cô Thi Di đã làm việc ở đây nhiều thời gian. Tôi… thậm chí thường thấy cảm giác cô ấy… hình bóng của cô ấy vẫn ở đây”
- Ở đây đã gợi lên ý nghĩ bẩn thỉu của ông thầy?
- Cậu nói gì thế? Ông Nhiệm lại ngẩng đầu lên, cặp kính viễn hơi run run trên sống mũi.
- Ông đã có gan làm sao không có gan thừa nhận? Quan Kiện cảm thấy mình bỗng nhiên không thể kiềm chế, hai tay anh tóm chặt cổ áo ông Nhiệm, ghìm càng chặt thêm khiến ông lập tức nghẹt thở, định nói nhưng cổ tắc nghẹn.
- Ông đã giết Thi Di, đã giết Chử Văn Quang nhằm giữ trọn vẻ tròn trịa, bóng bẩy sự nghiệp của ông, đúng không? Ông thành thạo nghề giải phẫu, ông thuộc lòng địa hình của bệnh viện trực thuộc số 1 Đại học Y Giang Kinh! Chính ông, đúng không? Sao ông… sao ông có thể nảy ra ý định làm ô uế Thi Di? Quan Kiện cảm thấy bao năm nay đây là lần đầu tiên mình phát huy cái ưu thế của 1 kiện tướng bơi lội, nhưng đáng tiếc là phát huy với 1 ông già tuổi ngoại ngũ tuần. Không phải thế, hắn là hung thủ! Với anh, hắn là hung thủ! Tiềm thức của anh đã rất nhiều lần diễn tập cách thức đối phó và xả hờn căm đối với hung thủ!
Ông Nhiệm cố sức vùng ra, chén trà trên bàn rơi xuống sàn, chiếc ghế ngồi trước máy tính đổ vật.
- Quan Kiện dừng tay, cửa bật mở. Yasuzaki Satiko lớn tiếng gọi, cô và các thành viên của tổ thí nghiệm chạy vào. Toyokawa Takesi và Kikuchi Yuji tóm hai tay Quan Kiện giằng ra.
Mình đã mất tự chủ?
- Anh Kiện đã ghì giáo sư Nhiệm gần tắc thở rồi! Giọng Satiko đầy sợ hãi.
Mình có thể giết người, chính đôi bàn tay này!
Ông Nhiệm thở hồng hộc, ho rũ rượi, mặt tím tái, cặp kính viễn đã rơi đâu mất. Quan Kiện bỗng thấy cắn rứt, nhưng đầu vẫn đang bốc hỏa, anh vẫn không cho rằng có thể tha thứ cho ông Nhiệm.
- Anh Kiện! có thể tôi đã mắc lỗi lầm, tôi nên chấp nhận việc anh dùng bạo lực với tôi, nhưng tôi không có khả năng giết người, tôi không làm nổi! Anh tưởng tôi không đau xót trước cái chết của Thi Di ư? Tôi đã thành tâm ủng hộ ông Yamaa và các bạn Nhật Bản đến đây làm thí nghiệm, anh có nghĩ về điều này không? Giọng ông run run.
Quan Kiện nhìn ra màn đêm ngoài cửa sổ, anh cố bình tĩnh trở lại. Ông ta không có vẻ gì là hung thủ, đúng thế. Đầu Quan Kiện bắt đầu nhức. Thật tức cười, chưa xuống đường hầm đã nhức đầu rồi. Anh ra mở cửa sổ, mong sao không khí lạnh sẽ khiến anh dễ chịu hơn. Satiko bước đến bên cạnh, nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh, khẽ gọi tên anh.
Thi Di hãy cho anh biết kẻ đó là ai, là ai? Em cứ nói đi dù kẻ đó là anh…
Phòng làm việc của giáo sư Nhiệm đối diện với 1 bãi cỏ ở sân sau, cái giá sắt kỳ quái vẫn đứng đơn độc bên bức tường phía xa xa. Quan Kiện bỗng nhìn thấy 1 bóng đen đứng ngay bên cái giá sắt.
- Ai?
Satiko thấy Quan Kiện kêu lên, cũng ngoảnh nhìn xuống. Chỉ thoáng thấy 1 bóng đen chạy như bay ra cửa sau của Trung tâm nghiên cứu. Quan Kiện đã chạy vụt xuống cầu thang. Satiko cũng lao theo anh, chạy qua bãi cỏ rồi chạy đến cửa sân sau. Cửa vẫn khóa, cô chỉ thấy Quan Kiện đang tức giận đi mấy bước rồi đá vào cánh cửa.
- Quan Kiện, cô gọi to! Nhưng lại không nói tiếp được nữa.
- Cô cứ mặc tôi! Quan Kiện không thiết bắt chuyện.
Satiko lặng lẽ quay trở lại, Quan Kiện chợt nhận ra mình quá xấu tính, nhưng cũng không biết nên xin lỗi như thế nào, anh gọi cô “Yasuzaki Satiko!”
Satiko dừng bước, rồi lại đi tiếp. Quan Kiện lại gọi cô, anh hít thở thật sâu rồi đuổi theo đến nơi: “Xin lỗi, đêm nay tôi hơi điên rồ…”
- Em cho rằng giáo sư Nhiệm đã nhắc đến nỗi đau của anh… Còn anh, tra đi xét lại mãi, rồi vẫn cho rằng mình là hung thủ đúng không? Satiko nói giọng đều đều, cô không ngoảnh mặt lại.
- Sao, em cũng nghĩ như thế ư?
- Lâu nay em vẫn cho rằng anh là hung thủ chẳng còn cách giải thích nào khác! Cảnh sát thì lần không ra manh mối, chắc chắn họ vẫn coi anh là nghi phạm số 1.
Quan Kiện có phần phẫn uất: “Thảo nào khi mới gặp em, thấy em có thái độ thất thường! Lúc lạnh nhạt, chắc em đang nghĩ anh là hung thủ tàn bạo, lúc thiệt tình, chắc em vẫn coi anh là người… Nếu anh đoán không sai, thì khi em ăn mặc trang điểm cho giống Thi Di là khi em nghĩ anh đúng là hung thủ, để kích thích anh lo lắng hoảng sợ, đứng ngồi không yên vì tội ác của mình”
Satiko quay người lại nhìn Quan Kiện: “Anh đã đoán đúng, lúc đầu em đã nghĩ như vậy. Ngày đầu tiên em đến phòng thí nghiệm, em đã hỏi Phương Bình và mọi người về cách ăn mặc của Thi Di trước kia, sau đó mua để mặc, nhằm thử phản ứng của anh, thậm chí mong rằng hình ảnh của cô ấy sẽ kích thích trí não anh, anh sẽ để lộ mọi tội lỗi của mình trong phòng thí nghiệm. Nhưng thực tế khi nhìn thấy em từa tựa Thi Di, không rõ phản ứng của anh là “sợ hãi” hay "vẫn nhớ mãi không nguôi”
- Dù nói gì đi nữa thì em vẫn cứ nghi ngờ anh. Đúng không? Anh đã đưa em vào cuộc điều tra mà trọng tâm là ông Yamaa cha và tình yêu đối với Hà Linh Tử, hình như việc này đã đi ngược với ý muốn tìm ra sự thật về cái chết của Thi Di… Quan Kiện chán chường, đầu cúi gằm.
- Không! Trái lại thì có! Em ngày càng cảm nhận rằng anh đang dồn tâm trí để tìm ra sự thật. Khi làm thí nghiệm, anh đã phải chịu đau đớn kinh khủng, em tuyệt đối không cho rằng đó là do kỹ thuật diễn kịch cao siêu nên anh đã làm được như vậy. Em cũng cho rằng việc xuất phát từ vụ ông Yamaa cha bị giết là đúng. Hai vụ Thi Di và cha cô ấy bị hại thì chưa hề nhận ra có điểm nào liên quan. Anh nên tin ở chính mình, anh không thể làm cái chuyện kia, mà chắc chắn là có hung thủ đã ra tay. Giữa những cái chết của Thi Di, của ông Yamaa cha, của cha em có thể có mối liên hệ lờ mờ nào đó, chúng ta cần phải lần cho ra. Trong bóng tối đôi mắt Satiko ánh lên nét kiên nghị và chân thành. Quan Kiện gật đầu, anh đã thấy đầu óc sáng sủa lên rất nhiều “Thế thì chúng ta sẽ tiếp tục tìm kiếm”
Satiko mỉm cười “Em đương nhiên cũng sẽ tiếp tục làm phiên dịch cho anh, mong sao 2 nhà báo kia có thể cho chúng ta biết thêm thông tin. Mai em sẽ gọi điện cho anh, chúng ta sẽ bàn thêm. Anh nên quay vào, lên gác mà xin lỗi giáo sư Nhiệm… chỉ e ngày mai ông ấy sẽ đến đội… à không! Đến sở công an khai báo!”