Chương 18
Tác giả: QUỲNH DAO
Lúc Mộng Nhàn đến nhà họ Tiêu thì Vân Phi bị Tổ Vọng gọi vào phòng khách, đặt một quyển sổ trước mặt anh, ông mặt mày u ám nói:
- Con giải thích cho cha xem, tiền ở Hổ Đầu đi đâu rồi?
Vân Phi không dằn được bực tức:
- Cha! Ý của cha nói con lấy tiền ở đường Hổ Đầu xài hết? Thật ra đã bao lâu rồi cha không quản lý đến sổ sách ở đường Hổ Đầu? Mấy năm nay đều do quản gia Kỷ, Thiên Nghiêu và Vân Tường quản lý phải không?
- Con không cần để ý đến trước kia nó thế nào, chỉ nói sau khi nó qua tay con thì thế nào? Tại sao nợ nần nhiều thế, con nói lý do cho cha nghe! - Tổ Vọng nổi giận nói.
- Khi rảnh rỗi cha nên đến những gia đình thiếu nợ đó xem xem, nhà nào cũng có hàng trăm vấn đề không sao giải quyết, tình cảnh gia đình càng thê thảm không nỡ nhìn! Sai lầm lớn nhất của họ chính là lầm tưởng "tiệm cho vay Thịnh Hưng" có thể giúp được họ, cho nên đem cầm cố những đồ vật đáng tiền, kết quả lời mẹ đẻ lời con, nợ nần càng lúc càng chồng chất đành phải cầm thêm vay thêm, đến phải khuynh gia bại sản, mất tất cả! Hiện giờ, tiệm chúng ta có rất nhiều chứng từ cầm cố nhưng không thu được tiền.
- Thu không được tiền? Nhưng trên sổ sách sạch bong, rất nhiều tiền con đã thu được rồi!
- Đó không phải "thu được" mà là con "thủ tiêu" nó!
- Vậy là sao?
- Giống như chuyện Phùng Huyên đã làm cho Mạnh Thường Quân. Phùng Hưng vì Mạnh Thường Quân "mua nghĩa". Cha, con cũng vì cha mà "mua nghĩa"!
Tổ Vọng nhảy nhổm, không tưởng tượng nổi trố mắt nhìn anh:
- Con làm gì? Con đem những giấy tờ vay mượn đó làm gì?
- Huỷ hết rồi! Dẫu sao những món tiền đó có thu mấy đời cũng không thu được.
- Con sử dụng những giấy tờ đó vào chuyện nhân tình thế thái à? Hủy hết rồi à? Làm ăn kiểu đó sao mà không thu lỗ? Lại còn dám nhắc đến tên "Mạnh Thường Quân" trước mặt cha! - Ông giận dữ vỗ mạnh xuống bàn - Sống thời này mà lại đi làm những chuyện của người thời xưa! Con muốn chọc cho cha tức chết, hay coi cha là một thằng ngốc? Con chỉ là một thằng khùng, nếu không thì cũng là thằng phá gia chi tử chứ không phải Phùng Hoan. Cũng may cha chưa giao toàn bộ điền trang cho con, nếu không con cũng mang ra làm "việc nghĩa" hết, lúc đó cả nhà sẽ sống bằng không khí!
- Cha đừng quá khích động. Con đã hủy giấy nợ hay giấy cầm đồ đâu mà cuống lên. Con nghĩ là chúng ta cần phải chỉnh đốn lại toàn bộ sổ sách ở các điền trang. Xí xóa những khoản thu về được cũng nên giảm bớt tiền lời cho ho...
Ông Vọng xắn tay áo, giận dữ nói:
- Cha không muốn nghe nữa! Con đã khiến cha thất vọng vô cùng. Kỷ Tổng quan nói đúng, con không phải là hạng người biết quản lý tiền trang. Cha còn nghĩ, ngoài số tiền con xí xóa cho chủ nợ, chắc lại tiêu xài khá nhiều vào Đãi Nguyệt Lầu, và con đem tiền cho 2 ả đào họ Tiêu nữa. Có đúng vậy không?
Vân Phi kinh hoàng. Máu nóng trong người chàng dâng trào lên tận óc. Chàng cố nén giận, giương mắt nhìn ông Vọng:
- Chú Kỷ nói như vậy mà cha nghe được sao? Còn con nói thì không bao giờ cha nghe! Quả thật giữa 2 cha con chúng ta còn có một hố sâu ngăn cách. Con xin nhận là không biết quản lý, khiến cho công việc ở đường Hổ Đầu trở nên rối loạn, còn nói con xài hết tiền vào Đãi Nguyệt Lầu và 2 cô gái họ Tiêu đó thì quả thật oan cho con vô cùng. Dù có xài đi nữa, cũng chỉ xài đồng lương của con mà thôi. Vả lại, tiền lương của con chỉ bằng phân nữa tiền lương của Thiên Ngưu. Con tự nghĩ là không có lỗi gì với cha cả!
- Muốn nói không có lỗi với cha thì đừng đi lại với 2 ả đào đó nữa. Suốt ngày cứ đến đó mà không có lỗi à? Đúng là con quá coi thường cha!
Vân Phi nghe ông Vọng nói vậy, toát mồ hôi hột, thở dài:
- Thôi, con không nói nữa. Cha con mình không thể hiểu nhau được!
Ông Vọng gào lên:
- Không nói thì thôi, càng nói càng thêm bực mình.
Vân Phi buồn rầu bước ra khỏi thư phòng. Ý nghĩ "không thể không đi" 4 năm về trước lại trỗi dậy trong đầu óc chàng. Chàng vừa cặm cụi bước vừa thở dài thườn thượt và lắc đầu lia lịa. Khi bước vào hành lang, bất ngờ gặp Thiên Hồng đang xách giỏ kim chỉ đi kiếm vú Tề. Cả 2 cùng đứng lại nhìn nhau.
Thiên Hồng mỉm cười:
- Anh có khỏe không?
- Đó là câu anh muốn hỏi thím!
Vân Phi cười gượng.
Thiên Hồng nhìn ra nhà mát giữa sân:
- Ra đó ngồi nói chuyện được không?
Vân Phi gật đầu, 2 người cùng ra nhà mát. Thiên Hồng thấy sắc mặt Vân Phi tái mét, lại từ thư phòng ông Vọng đi ra, nghĩ là vừa xảy ra chuyện gì, bèn hỏi:
- Vừa gây lộn với cha à?
Vân Phi thở dài:
- Phiêu bạc 4 năm nay với gió sương mới trở về, anh còn bị chèn ép hơn trước kia nhiều!
Thiên Hồng gật đầu tỏ vẻ đồng tình với chàng. Vân Phi cố trấn tỉnh:
- Đừng nói đến chuyện đó nữa! Chàng nhìn Thiên Hồng - Có nhiều chuyện anh muốn nói với thím, nhưng chưa có dịp. Cám ơn thím đã cứu A Siêu. Thím có tin vui, anh cũng chưa chúc mừng được. Sắp làm mẹ rồi, phải giữ gìn sức khỏe!
Nàng nhìn chàng với ánh mắt dịu dàng, vừa tủm tỉm cười vừa nói khẽ:
- Dạ. !
- Thím ... vui sướng lắm à?
Vân Phi thấy nét mặt của Thiên Hồng khác trước, nụ cười trên môi có vẻ tươi tỉnh lắm, quả là điều hiếm thấy.
Suy nghĩ 1 lát, Thiên Hồng mới bộc lộ tâm trạng của mình:
- Anh Phi, có nhiều chuyện em cứ giấu mãi trong lòng. Em rất nhớ những ngày đã qua. Lúc đó em có thể chuyện trò với anh, nói hết mọi tâm sự cho anh nghe, bởi vì có thế nào anh cũng không cười em. Nói thật với anh, đã có dạo em vô cùng bi quan với hôn nhân của em...
Vân Phi lo sợ, đảo mắt nhìn xung quanh:
- Thím không sợ tai vách mạch rừng à
- Em chán cái cảnh sợ sệt lắm rồi! Hiếm lắm mới có cơ hội gặp anh, nên em cứ nói, vả lại em có nói được với ai đâu. Nói với anh xong, em cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Em vừa nói đến tình trạng hôn nhân của em. Trước đây em rất muốn đi khỏi nhà họ Triển, tìm cách thoát khỏi cảnh "ngục tù" này! Nhưng đứa nhỏ trong bụng đã cứu em. Anh hỏi em có vui không à? Em xin nói cho anh biết, em vui sướng lắm! Bởi vì trong người em có 1 sinh mạng nhỏ bé đang lớn dần. Em có bầu nó, ngày càng thương yêu nó! Cảm giác đó thật vô cùng kỳ diệu!
- Anh biết! Trước đây Ánh Hoa cũng như vậy.
- Xin lỗi, em lại làm cho anh buồn rồi!
- Không có chi. Dù sao thì nói ra, đêm đến không còn bị nỗi buồn vu vơ giày vò đến nổi không chợp mắt được!
- Vũ Phượng đã giải thoát cho anh à?
- Nàng và thời gian cùng giải thoát cho anh. - Vân Phi nhìn Thiên Hồng - Vậy thì đứa nhỏ trong bụng đã cứu thím ra khỏi cuộc sống hôn nhân bi thảm đó à?
Thiên Hồng hé nụ cười vui vẻ và dịu dàng:
- Đúng vậy! Trườc đây, đối với anh Tường em đã thất vọng đến giận hờn. Em từng nghĩ là anh ấy không sao cứu vãn được nữa. Nhưng giờ đây nghĩ đến anh ấy là cha của đứa nhỏ, nghĩ rằng vợ chồng em sẽ có 1 tình thương không gì thay thế được, thì khong còn oán giận anh ấy nữa, chỉ muốn cùng anh ấy sống những ngày vui vẻ, hạnh phúc, thậm chí em còn có tham vọng, 2 chúng em sẽ trở thành 1 cặp vợ chồng đầy ân ái. Em sẽ rộng lượng, tha thứ và cảm hóa anh ấy, để cho anh ấy trở thành niềm tự hào của con em!
Vân Phi xúc động, chăm chú nhìn Thiên Hồng:
- Nghe thím nói vậy, anh cũng rất vui sướng và cảm thấy được an ủi đôi phần. Anh không phải băn khoăn cho cuộc sống của thím nữa! Thím không khác gì 1 vì sao sáng lách ra khỏi mây mù, 1 con bướm thoát ra khỏi tổ kén, trông thật là đẹp... đẹp lắm!
Nàng vui vẻ mỉm cười, ánh mắt lộ rõ vẻ hân hoan:
- Bây giờ anh có thể chúc mừng em được rồi!
Vân Phi tươi cười, chân thành nói:
- Chúc mừng... chúc mừng!
Trong khi 2 người mãi nói chuyện, không thể ngờ rằng Vân Tường đã trở về. Hắn từ nhà chị em Vũ Phượng thất thểu bước về nhà, trong lòng đang bực bội về chuyện ra ngõ gặp gái, nên đa chạm trán bà Nhàn và vú Tề ở đó. Vừa bước vào hành lang, bỗng hắn bắt gặp Vân Phi và Thiên Hồng đang cười nói vui vẻ ở trong nhà mát. Thế là những lời Vũ Quyên vừa nói với hắn như: "Người tình... tình cũ trời đây... nước chảy bèo trôi, hoa rụng vẫn còn đó..." không khác gì những tiếng sấm rền vang, đập mạnh vào tai hắn. Hắn rón rén bước tới, vừa vặn nghe được những lời khen của Vân Phi, bất giác nổi trận lôi đình, gào thét dữ dội:
- Hừ! Tao nghe hết rồi ... "sao sáng" ... "bướm đẹp"... Đẹp với xấu gì? - Hắn vừa đấm đá Vân Phi vừa gào thét ầm ỹ - Sao không đến chỗ vợ mày, lại đến tán tỉnh vợ tao làm gì? Những lời như "sao sáng", "bướm đẹp" chỉ có thể gạt được con ả đào Vũ Phượng. Tại sao lại đến nói với vợ tao, mày muốn gì?
Vân Phi và Thiên Hồng đều kinh hoàng, lập tức đứng dậy. Chàng hối hả phân bua:
- Chúng tôi đang nói chuyện về đứa nhỏ, không phải như chú nghĩ đâu...
Vân Tường càng giận dữ hơn:
- Nó là con tao, mày chõ miệng vô làm gì? Mày lấy tư cách gì nói đen nó?
Thiên Hồng nói lớn:
- Anh Tường, không phải vậy đâu, anh chưa nghe rõ...
- Thế nào mới là "rõ" tao đa nghe hết rồi! _ Hắn lại chồm tới túm ngực áo Vân Phi - Mày là kẻ khốn nạn, đồ đê tiện, vô liêm sĩ, đị.nh cho vợ tao uống thuốc mê hồn... Mày đã làm gì với nó! Nói đi, mày hãy nói đi! Không trách cả Đồng Thành này đều đem tao ra diễu cợt!
Vân Phi tức giận vô cùng. Chàng vội gỡ bàn tay Vân Tường đang túm ngực áo mình, nghiến chặt 2 hàm răng:
- Chú ăn nói như vậy, quả là không xứng đáng với Thiên Hồng! Chú đã phụ tấm lòng tốt của thím ấy!
Vân Tường như lửa đổ thêm dầu, gào thét ầm ỷ:
- Tao không xứng thì mày xứng hả?? Nếu thích Thiên Hồng, mày có thể lấy nó từ lâu rồi. Tại sao lúc đó không lấy? Bây giờ nó là vợ tao rồi, mày lại đến quyến rủ nó. Mày đúng là 1 con quỷ dâm dục, tao rất tiếc là không giết được mày
Thiên Hồng sợ mọi người nghe tiếng cãi nhau ồn ào sẽ đua đến, bèn cố sức kéo chồng ra:
- Anh lầm rồi. Anh hoàn toàn hiểu lầm rồi. Đừng làm ầm lên như vậy, chúng ta về phòng nói chuyện!
Vân Tường đẩy mạnh Thiên Hồng, nàng đứng không vững, suýt nữa thì té xuống đất.
Vân Phi hốt hoảng, không kịp giữ ý tứ, vội giơ tay ra đỡ. Vân Tường thấy vậy, càng giận dữ hơn:
- Mày còn dám giơ tay ra đỡ nó à? Nó là vợ của tao, đâu cần mày thương hại!
Gia nhân và a hoàn nghe tiếng cãi cọ ầm ỹ, vội chạy ra coi. A Siêu và bà Huệ cũng đến. Bà Huệ hốt hoảng:
- Chao oi! Lại xảy ra chuyện gì rồi? Vân Tường, con lại gây lộn với anh 2 à? Đừng có gây gỗ nữa, con không sợ đụng vào Thiên Hồng hay sao? Vợ con đang mang bầu đó!
Thiên Hồng vội vàng che chở:
- Không hề gì, không hề gì! - Nang vội kéo tay chồng - Thôi, chúng mình về nhà nói chuyện! Ở đây đông người khó coi lắm! Người ta nghe hết thì còn ra gì nữa?
Dù sao hắn cũng còn biết đôi chút thể diện, không muốn làm ầm lên cho mọi người biết, chỉ giận dữ hoa tay múa chân và chửi thề, mặc cho Thiên Hồng kéo đi.
Bà Huệ liếc nhìn Vân Phi với ánh mắt nghi ngờ, vội xua đuổi gia nhân và a hoàn:
- Có gì mà coi! Tất cả quay trở về làm việc...
A hoàn và gia nhân vội trở về làm công việc của mình.
Vân Phi mặt tái mét, cúi đầu đi về phía trước. Chàng vừa tức giận vừa lo cho Thiên Hồng. A Siêu đuổi theo, hốt hoảng hỏi:
- Cậu có làm sao không? Có bị cậu 3 đánh không?
Vân Phi bực bội trả lời:
- Sao lại không! Mỗi lần "đọ chiêu", ta đều bị hắn "ăn hiếp" và đánh tơi bời, tối tăm mặt mũi. Tuy vậy cũng không hề gì. Ta chỉ lo cho Thiên Hồng. Không hiểu thím ấy có giải thích nổi cho hắn hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện không?
o0o
Thiên Hồng không sao giải thích nổi. Nếu hôm đó Vân Tường không gặp Vũ Quyên ở ngoài đường, không nghe Vũ Quyên nói những câu như: "Ai không biết cậu 3 lấy em gái Thiên Ngưu, người tình của em gái này lại không phải là cậu 3" hay "Người tình này tư cách hơn cậu 3 nhiều... ", chắc hắn cũng không nổi trận lôi đình như thế này. Bây giờ, những tính xấu trong người hắn như đố kỵ, ghen tương, ganh ghét, và tự ty đều trổi dậy, trông hắn thật là hung dữ. Hắn đẩy Thiên Hồng vào phòng, gài cửa lại, giơ nắm đấm trước mặt nàng, gào lên:
- Đồ dâm phụ... không còn biết hổ thẹn là gì!
- Anh Tường! Anh nói chuyện có tình có lý 1 chút được không? Đừng có ghen tương quá mà hổng việc. Anh thử nghĩ xem, ban ngày ban mặt, em và anh 2 ngồi trong nhà mát, người qua lại luôn, còn nói gì được những chuyện kín đáo? Anh chỉ nghe được vài ba tiếng, rồi đoán già đoán non, thật là quá quắt!
- Tao quá quắt hay mày quá đáng? Chúng mày cao tay lắm, cố tình chọn nơi nhiều người qua lại, nói chuyện yêu đương, nhằm bưng tai bịt mắt mọi người! Chính tai tao nghe mà mày còn lắm miệng à? Chúng mày tán tỉnh nhau nào là "sao sáng", "bướm đẹp", khiến cho tao dựng tóc gáy, toát mồ hôi hột. Làm gì có người anh chồng lại tán em dâu xinh đẹp như "sao sáng" hay "bướm đẹp"! Mày đừng gạt tao nữa, không lẽ tao là thằng ngốc hay thằng khùng!
- Anh hai không có ý đó!
- Vậy thì hắn muốn nói gì? Mày hãy nói rạ.. nói ra...
- Anh 2 muốn nói lên sự thay đổi nên đã dùng những tiếng đó! Lúc đó em nói với anh 2, em vô cùng trông mong vào đứa con, vì nó mang lại cho em hy vọng và niềm vui, thế là anh 2 nói em như 1 con bướm phá kén mà rạ..
Thiên Hồng chưa dứt lời, Vân Tường đã nhảy lên gào to:
- Thế nào gọi là "phá kén mà ra", mày bị cái gì ràng buộc? Không lẽ tao bó buộc mày hay sao? Tao nhốt hay khóa trái cửa bắt mày ở nhà? Tại sao có 1 đứa con mà mày lại thành "sao", thành "bướm"? Tao không hiểu gì cả! - Hắn chồm lên túm ngực áo Thiên Hồng, hỏi nhỏ - Mày cho tao mọc sừng à? Đứa nhỏ này có phải con tao không?
Thiên Hồng kinh hoàng, giương mắt nhìn, không dám tin những lời chồng vừa nói:
- Anh ăn nói những lời như vậy, không sợ thiên lôi đánh chết à? Như vậy là anh sỉ vả em, sỉ vả anh 2, và sỉ vả cả anh nữa. Không những thế, anh không biết là anh đang sỉ vả đứa con của mình hay sao? - Nàng giận phát run - Anh thật là đê tiện!
- Đúng rồi! Tao đê tiện... còn mày thì sao? Mày thật là vĩ đại, là thần thánh có phải không? Mày là mụ đàn bà vô liêm sĩ!
Vân Tường vung mạnh tay, hất Thiên Hồng ra ngoài. Ngã xuống đất, nàng vội vàng đưa tay ôm bụng, trong khi đó hắn dang rộng 2 cánh tay chồm vào người nàng như 1 con chim khổng lồ dang rộng đôi cánh vồ mồi.
- Mày đã làm nhục tao! Mày dám ngang nhiên ngồi trong nhà mát tán tỉnh, chuyện trò yêu đương với hắn! Mày đã khiến tao trở thành trò cười cho thiên hạ, người ta đều biết tao lấy đồ thừa của hắn, mày không biết mà che giấu...không biết xấu hổ... mày là kẻ khiến cho tao thất bại suốt cả cuộc đời này...
Thiên Hồng thấy chồng hùng hổ chồm lên 1 cách dữ tợn thì hồn siêu phách lạc, nước mắt đầm đìa. Nàng cố lấy sức đứng dậy, lao ra mở cửa phòng, vừa chạy lê ra ngoài vừa gào to:
- Cha ơi... cha ...cứu...cứu con với...
Nàng vừa khóc vừa chạy ra vườn hoa, chui qua 1 cái cổng vòng tròn, bước lẹ về nhà ông Kỷ.
Vân Tường dữ tợn như 1 hung thần. Hắn vừa đuổi theo vợ vừa quát to:
- Mày định chạy đi đâu? Về nhà cha mày kể tội trạng của tao à? Mày tưởng về đến nhà cha mày thì tao không làm gì được hay sao? Mày đi về nhà cho tao... về nhà cho tao!...
Hai vợ chồng cứ thế kẻ chạy người đuổi, làm chấn động cả khuôn viên nhà họ Triển. Bà Huệ thấy con trai đuổi theo con dâu, hốt hoảng nói to:
- Vân Tường! Con khùng rồi à? Con đuổi nó như vậy làm gì, lỡ động thai thì sao
Ông Vọng dậm chân, quát A Siêu:
- A Siêu, hãy ra cản nó lại cho ta!
A Siêu vội lao như 1 mũi tên ra cản Vân Tường lại. Hắn nhìn thấy A Siêu càng điên tiết, gào thét ầm ỹ:
- Mày dám cản đường tao à? Mày là cái con mẹ gì mà dám cản đường tao...
Ông Vọng vội đi lẹ đến, đứng ngay trước mặt Vân Tường:
- "Cái con mẹ" này có đủ tư cách cản được mày không?
- Thưa cha! Con dạy vợ con, cha cũng can thiệp à?
- Bây giờ nó không những là vợ mày, trong bụng còn có cháu nội của tao, mày dám bắt nạt nó à? Nếu cái bầu có chuyện gì, tao đánh què chân mày.
Ông Kỷ và Thiên Ngưu cũng hốt hoảng chạy đến, nét mặt người nào cũng giận dữ vô cùng.
- Sao? ...Sao lại như vậy? Thiên Hồng... lại xảy ra chuyện gì rồi?
Thiên Hồng thấy cha và anh thì khóc òa lên và nhào về phía trước:
- Chạ.. chạ.. cha cứu con với...
Ông Kỷ và Thiên Ngưu thấy Thiên Hồng khóc lóc như vậy, tức giận lắm. Hai cha con cùng nguýt Vân Tường 1 cái rồi đỡ nàng dậy.
- Thiên Hồng! Cha đến đây rồi, con không phải chạy nữa... không phải chạy đi đâu nữa! Đi theo cha về nhà rồi nói chuyện.
Vân Tường vừa dậm chân thình thịch vừa gào to:
- Đứa nhỏ trong bụng có gì ghê gớm mà mọi người bênh nó như vậy? Một mình nó có thể mang bầu được à?
Bà Huệ bước tới kéo Vân Tường:
- Thôi im đị.. im đi! Hãy về phòng mẹ ngồi nghỉ!
Vân Tường và Thiên Hồng cũng bị lôi đi. Ông Vọng lắc đầu, thở dài não nuột, trở về thư phòng.
Vân Phi mặt buồn rười rượi, lòng nặng chình chịch nói với A Siêu:
- Hắn đã hiểu lầm, không sao giải thích nổi. Làm thế nào bây giờ?
- Tốt nhất là cậu nên lánh xa, không còn cách nào khác nữa đâu.
- Tại sao lại có 1 con người như vậy? Còn gì nói đến rộng lượng, tha thứ và cảm hóa? Đối với vợ mình như vậy, đối với đứa con chưa lọt lòng cũng như vậy, không hiểu hắn còn có lương tâm của con người nữa không? Không hiểu trong cuộc đời của hắn, còn có người nào hắn thật sự thương yêu và tôn trọng nữa không? Nếu quả thật hắn không còn chút lương tâm nào, sống như vậy thật là bi ai!
- Cậu ấy không cứu vãn được nữa đâu! Cậu có lo cũng không lo nổi.
Vân Phi uể oải lắc đầu như muốn xua đuổi hình ảnh đứa em cùng cha khác mẹ trong đầu óc mình. Bỗng chàng nói:
- Thôi! Chúng ta đi đến nhà Vũ Phượng. Chỉ ở đó mới có niềm vui của cuộc sống!
A Siêu vội gật đầu:
- Phải đấy!
Gần đây, chị em Vũ Phượng không những lôi cuốn Vân Phi, mà còn lôi cuốn cả gã gia nhân. Nghe nói là đến nhà Vũ Phượng, A Siêu phấn chấn hẳn lên.
o0o
Giữa lúc đó, chị Hoa đến nhà Vũ Quyên và Vũ Phượng, mang theo con bao nho đen với chị em nàng. Chị đã mang đến 1 tin giật gân khiến 2 nàng hết sức kinh hoàng. Tuy trên mặt chị vẫn lộ vẻ tươi cười hớn hở, nhưng đôi mắt chị lại có vẻ bí mật vô cùng, lúc nào cũng chăm chú nhìn Vũ Quyên. Thấy 2 chị em Vũ Phượng tỏ vẻ cuống quýt, chị Hoa mĩm cười:
- Vũ Quyên! Chị "vâng lệnh" đến đây làm mai cho em! Chị nghĩ em cũng biết "hoàng tử bạch mã" là ai rồi!
- Làm mai? - Vũ Quyên trợn tròn mắt, trong lòng hết sức hồi hộp - Em không biết ai cả!
- Đương nhiên là ông chủ Trịnh! Ông thích em lâu lắm rồi...em thông minh như vậy, sao lại không biết?
Vũ Phượng không thể im lặng được nữa, bèn chêm vô:
- Ông chủ Trịnh đã có vợ lớn, lại có vợ bé nữa rồi mà?
- Đúng! Ông ấy có 1 vợ lớn, 2 vợ bé! - Chị Hoa nhìn Vũ Quyên - Em lấy ông chủ Trịnh sẽ là vợ bé thứ 3. Tuy không phải là chính thất, nhưng vẫn được hưởng mọi vinh hoa phú quý, mãi mãi không bao giờ hết! Ông chủ Trịnh đã nói với chị, nếu em không muốn về dinh cơ của ông làm "bà ba" thì ở bên ngoài cũng được. Dù sao thì ông cũng thích em lắm rồi. Nếu em kết duyên cầm sắt với ông, thì không phải đi hát nữa, ông sẽ lo cho càc em đầy đủ. Ông hứa là sẽ cho 5 chị em được sống những ngày sung sướng và thoải mái.
Trong chốc lát, đầu óc Vũ Quyên rối loạn như tơ vò, nàng ngơ ngác nhìn chị Hoa.
Vũ Phượng hốt hoảng, lo sợ giùm cho em gái, ấp a ấp úng:
- Chị Hoa, em tưởng... chi... chi.
Chị Hoa nhìn Vũ Phượng:
- Em tưởng chị thế nào?
- Em tưởng chi.... Mọi người đều nói, ông chủ Trịnh luôn luôn đỡ đầu Đại Nguyệt Lầu, họ còn nói...
Chị Hoa nói thẳng:
- Còn nói chị cũng là bồ của ông ấy chứ gì?
Vũ Phượng im lặng như đồng ý với những lời chị Hoa vừa nói. Chị Hoa chăm chú nhìn 2 chị em, thở dài thườn thượt rồi buồn rầu nói với giọng miễn cưỡng:
- Cho nên các em lấy làm lạ tại sao chị lại đi làm mai cho ông chủ Trịnh phải không? Chị nói cho 2 em biết: Đúng! Chị cũng là bồ của ông ấy, phải sống nhờ vào sự giúp đỡ của ông ấy. Chị nói thật cho 2 em biết, nếu không có ông chủ Trịnh thì Đại Nguyệt Lầu đã đi đời nhà ma từ lâu rồi. Chị vô cùng biết ơn ông ấy, lúc nào cũng muốn báo đáp lòng tốt của ông ấy đối với chị. Bấy lâu nay ông có cảm tình với Vũ Quyên nhưng vẫn giấu kín trong lòng, hôm nay mới thổ lộ với chị, nhờ chị nói cho Vũ Quyên biết, như vậy cũng nể nang chị lắm rồi!
Vũ Quyên hỏi:
- Em không hiểu... quả thật em không hiểu... tại sao chị lại đi nói giùm ông ấy.
- Tại sao à? - Chị Hoa hơi buồn - Nếu không có em, cũng sẽ có cô khác xuất hiện. Các em thử nhìn xem, đuôi mắt chị nhăn nheo rồi, dù sao chị cũng già rồi. Nếu phải đi tìm 1 cô thì không gì tốt bằng tìm cô gái đã có "duyên phận" với chị! Vũ Quyên, trước đây chị từng nói với em, em y hệt như chị 20 năm về trước. Chị tin rằng nếu em bằng lòng lấy ông chủ Trịnh, chị em ta vốn có tình nghĩa với nhau, em sẽ không bao giờ bỏ rơi chị! Nếu là người khác, chị không dám chắc điều này!
- Nhưng... nhưng...
Lòng dạ Vũ Quyên rối như tơ vò. Nếu trước đây được nghe những lời chị Hoa vừa nói, có thể nàng đã suy nghĩ theo chiều hướng khác. Làm vợ bé ông chủ Trịnh, nàng còn hy vọng trả được thù nhà. Nhưng giờ đây, trong lòng nàng vừa dấy lên một thứ tình cảm mới, bởi vậy, tâm trạng nàng mâu thuẫn và trái ngược với những lời chị Hoa vừa nói.
Vũ Phượng nhìn Vũ Quyên, hốt hoảng đỡ lời cho em gái:
- Dù sao chúng em cũng được ăn học. Ba em tuy nghèo, nhưng cũng dạy bảo chúng em tử tế, nay đi làm vợ bé người khác, quả là điều nhục nhã vô cùng. Chắc ba em ở dưới suối vàng sẽ không bằng lòng đầu.
Vũ Quyên vội gật đầu, phụ họa:
- Đúng như vậy!
Chị Hoa suy nghĩ 1 lúc, từ tốn nói:
- Các em cứ giấu kín chuyện này trong lòng, suy nghĩ chín chắn vài ba hôm đã, hoặc giả 2 chị em từ từ bàn bạc với nhau, dăm bữa nữa tháng trả lời cho ông chủ Trịnh cũng chưa muộn. Nhưng mà Vũ Quyên này, như vậy là em biết được ý của ông chủ Trịnh rồi, khi đến Đại Nguyệt Lầu ca hát, cũng nên giữ gìn ý tứ 1 chút, nên lánh xa những người khách khác cho ông vui lòng. Thôi... chị về đây!
Ra đến cửa, chị Hoa quay đầu lại, nói vọng vào:
- Các em đã đi hát ở cao lầu tửu điếm để kiếm sống, lại từng bưng ly rượu hầu hạ kẻ khác, coi như đã bước 1 chân vô cuộc đời gió bụi rồi, bất luận các em suy nghĩ như thế nào, nhưng trong con mắt kẻ khác, các em không còn là tiểu thư con nhà tử tế xưa nay vẫn ở nhà với cha mẹ nữa đâu! Muốn làm "chính thất" cũng khó khăn vô cùng. Không phải ai cũng may mắn như Vũ Phượng, gặp được người tình tử tế như Vân Phi, lại không có vợ! Nhưng mà rồi đây có được về nhà người ta hay không, cũng không phải là chuyện dễ. Các em hãy suy nghĩ kỹ!
Thấy nhỏ Tư và nhỏ Út ngồi ngoài sân lau bóng đèn, chị Hoa lại nói:
- Nếu Vũ Quyên bằng lòng lấy ông Trịnh, 2 đứa nhỏ này cũng có vú em hầu hạ tử tế!
Tiễn chị Hoa ra cửa, 2 chị em đều mang tâm sự riêng, không biết nên thổ lộ thế nào. Nhưng lời chị Hoa vừa nói, nhẹ nhàng có, cứng rắn cũng có, không thiếu điều gì. Tuy vậy, đây không phải lần đầu 2 chị em nàng bị áp lực mãnh liệt giáng xuống đầu.
Cánh cửa vừa mở, vừa vặn Vân Phi và A Siêu đạp xe đạp đến. Chị Hoa chào rồi mĩm cười:
- Vừa nhắc đến Tào Tháo... Tào Tháo lại đến - Chị quay sang dặn dò 2 nàng - Hai em suy nghĩ kỹ, thế nào cũng phải suy nghĩ chín chắn. Chị đi đây!
Chị Hoa vừa đi khỏi, nhỏ Tư chạy đến cầm tay chị 3, nói lớn:
- Chúng em nghe hết rồi! Chị ba, có phải chị sắp làm vợ ba ông chủ Trịnh không?
Nhỏ Út cũng mếu máo:
- Vợ ba là cái gì? Chị ba, chị sắp xa chúng em phải không?
Vân Phi kinh hoàng, chưa kịp hỏi điều gì, A Siêu đang dựng chiếc xe cũng chấn động, luống cuống, làm cho 3 chiếc xe đạp dựng ở đó cùng ngã xuống.
Vũ Quyên chạy đến gần A Siêu:
- Anh làm sao thế?
A Siêu dựng lại mấy chiếc xe, không thèm ngẩng lên, chỉ nói giọng buồn rầu:
- Không có chị.. tôi không vào nhà đâu... tôi muốn... tôi phải... ra ngoài đi dạo!
Anh ta vừa ấp a ấp úng, vừa dắt 1 chiếc xe, nhảy lên đạp thẳng ra ngoài cổng như đang lẩn trốn chuyện gì.
Vũ Quyên cuống quýt, vội leo lên chiếc xe khác, quay đầu lại nói với Vũ Phượng và Vân Phi, đang vô cùng kinh ngạc:
- Em cũng muốn đi ra ngoài 1 lúc!
Nói xong, nàng đạp xe đuổi theo A Siêu.
A Siêu không biết tự đánh giá mình là người như thế nào, nghe nói Vũ Quyên sắp lấy ông chủ Trịnh, thì tâm thần rối loạn. Giờ phút này, ruột gan anh ta đang như cái chảo chiên gang đặt trên 1 lò than rực cháy. Anh ta cặm cụi đạp xe như đang muốn trốn đến một nơi xa lắc xa lơ.
Vũ Quyên vừa đạp xe vừa gọi ầm ỹ:
- Anh Siêu! Sao đạp lẹ vậy? Chờ tôi với! Anh Siêu... anh Siêu...
A Siêu nghe Vũ Quyên gọi, không hiểu sao, lò than trong lòng càng bùng cháy hơn nữa, khiến tim anh ta càng đau nhói, đầu càng nhức buột Anh không dám quay lại, không dám nghĩ đến Vũ Quyên, chỉ biết đạp lẹ hơn, khiến cho bàn đạp quay vòng nhanh hơn nựa A Siêu đạp xe theo các đường phố lớn nhỏ, chạy thẳng một mạch ra ngoài cánh động Vũ Quyên cũng cố sức đạp xe qua các phố phường, mồ hôi ướt đầm đìa:
- Anh Siêu.. Anh Siêu!...
A Siêu không muốn dừng xe lai. Anh ta nghĩ, nếu mình dừng xe lại thì hổ thẹn lắm, bèn cắm cúi đạp lẹ hơn nựa Bỗng đằng sau vang lên tiếng kêu la thảm thiết của Vũ Quyên:
- Trời ơi! Cứu tôi vơ"i! Cưu.. tôi.. với!
A Siêu vội quay đầu lại, thấy Vu Quyen nằm dài trên một con dốc, chiếc xe đạp ngã xuống bên cạnh, hai bánh xe quay tịt Anh ta sợ qúa, vội đạp xe quay trở lại, nhảy xuống xem đã xảy ra chuyện gì, rồi keu to:
- Vũ Quyên cô nương! Vũ Quyên cô nương! Tại sao lại té thế nảy Bị thương ở chỗ nảo
Vũ Quyên nằm bất tỉnh, không nhúc nhịch
A Siêu thấy vậy hoảng sợ vô cùng, cứ run lên cầm câp. Anh ta qùy xuống nâng đầu nàng lên xem có bị thương chỗ nào khộng Vũ Quyên vẫn nhắm mắt, nằm trong vòng tay A Siêu, dường như không còn hơi thở nựa A Siêu sợ hết hồn:
- Vũ Quyên cô nương! Tỉnh dây... tỉnh dậy đi!... - Anh hốt hoảng nhìn quanh - Cô nương nằm tạm xuống đây, để tôi đi kiếm nươc.. Không biết ở đâu có nươc.. Nhưng mạ. không đươc... không đươc. Để cô nương nằm một mình ở đây, bọn côn đồ đến thì làm thế nảo Tôi. tôi..
A Siêu lẩm bẩm trong miệng, cẩn thẩn ôm lấy đầu nàng, không biết nên làm thế nạo
Vũ Quyên không thể nhịn được nữa, từ mặt đất nhảy vọt dậy, nói lớn:
- Anh Siêu! Tôi nói cho anh biết, còn gọi tôi là "Vũ Quyên cô nương", tôi sẽ cắt đứt quan hệ với anh!
A Siêu nhìn nàng với ánh mắt vui mừng và kinh ngạc, càng không dám tin vào đôi mắt của mình:
- Cộ. không té và không bị thương chư?
Vũ Quyên giận dữ nói:
- Ai tẻ Ai bị thưởng Ai bảo tôi xui xẻo như vậy!
A Siêu chăm chú nhìn nàng:
- Không té tại sao cô lại nằm bất tỉnh ở đỏ Đang đạp xe sao cô lại té xuống đỏ Tại sao lại nằm xuống đẩt
Vũ Quyên xếch ngược đôi mày, nhìn A Siêu chằm chằm:
- Không té để cho anh trỗ tài đua xe đạp với tôi ả Tôi đạp xe đằng sau kêu anh khản cả cổ, anh cũng mặc kê. Nói cho anh biết, tôi không thích như thế! Sau này không được làm thế nữa!
- Cô cứ nói không thích thế naỵ. không thích thế nọ là sảo
- Không thích anh bỏ chạy, không thích anh bỏ mặc tôi, không thích anh bắt tôi cặm cụi đuổi theo.. và không thích nghe anh kêu tôi là "Vũ Quyên cô nương".
A Siêu nhìn Vũ Quyên không chớp mặt Vũ Quyên cũng nhìn anh ta không chớp mặt Hai người cứ thế nhìn nhạu Vũ Quyên thấy A Siêu ngây ngô thì trong lòng bực bội, lắc đầu lia lịa:
- Thôi! Coi như tôi gãy đàn tai trâu! Không nói nựa Anh đi đàng anh, tôi đi đàng tôi!
Vũ Quyên cúi xuống đỡ chiếc xe đạp, A Siêu vội ngăn cản, rồi nói giọng khản đặc:
- Tôi là người thô lỗ, lại không đựợc cắp sách đến trường, năm lên 10 đã bị bán cho nhà họ Triển, làm tôi tớ của cậu hai, tôi không có nhà lầu, mỏ than, cao lâu tửu điêm.. tôi không có gì ca.
Vũ Quyên nguýt A Siêu:
- Lạ nhỉ! Anh nói với tôi những chuyện đó làm gi?
A Siêu ngơ ngác, bỗng mặt đỏ bừng và ăn nói cộc lốc:
- Cô đạp xe cô, tôi đạp xe tội Cô đi đằng cô, tôi đi đằng tôi! Cô đạp cẩn thẩn, đừng có té như vừa rồi!
Nói xong anh ta đỡ chiếc xe của mình dây.
Lần này đến lượt Vũ Quyên cản lại:
- Ngoài những câu "tôi không có cái này, không có cái nọ", anh không còn gì để nói với tôi nữa a?
A Siêu lắc đầu:
- Những chuyện khac.. không dám nói!
- Nói nghe coi!
- Không dám!
Vũ Quyên gào lên:
- Anh phải nói!
A Siêu lắc đầu lia lịa:
- Không dam.. không dám nói đâu!
Vũ Quyên nổi giận, một chân đạp mạnh lên bàn chân A Siêu, hét to:
- Bấy lâu nay tôi cứ tưởng anh là một hảo hán xương đồng da sắt, sao lại hèn yếu thế này. Thật là tức chết đi được! Anh có nói không nào?
A Siêu trợn tròn mắt:
- Vậy thì tôi nói. Tôi... thích một cô gái nhu mì, không thích cô gái hung dữ!
- Thế à?
Vũ Quyên bàng hoàng. Thì ra anh ta coi thường mình. Lần này đến lượt mặt nàng đỏ ửng, kêu lên một tiếng, rồi lập tức nhảy lên xe.
A Siêu nhoài tới ôm lấy lưng Vũ Quyên, rồi nói khẽ bên tai nàng:
- Tôi không có gì, nhưng có thể hướng dẫn cô tập xe đạp, có thể hết lòng vì cô, có thể làm công việc nặng nhọc, có thể hy sinh tính mạng vì cô, có thể săn sóc nhỏ Tư, cu Năm và nhỏ Út. Tôi van cô... đừng có lấy ông chủ Trịnh. Bằng không... tôi sẽ đạp xe đi đến nơi cô không bao giờ nhìn thấy nữa!
Vũ Quyên xúc động ứa nước mắt, và nóng ran trong lòng. Nàng quay lại, đôi mắt đẫm lệ nhìn A Siêu, giọng khàn đi:
- Tôi hiểu rồi, nhưng anh chỉ nói như vậy vẫn... chưa đủ!
A Siêu lại ngơ ngác:
- Vẫn chưa đủ à?
Vũ Quyên nhìn A Siêu đăm đăm:
- Anh có thích tôi không? Có... thương tôi không?
A Siêu mặt đỏ tía tai, ậm ừ trong cổ họng:
- Tại sao cô không đi hỏi cậu hai có thích Vũ Phượng cô nương không? Có thương Vũ Phượng cô nương không?
- Tôi chịu anh rồi! Tôi nghĩ, dù có đánh chết, anh cũng không nói ra ba tiếng đó!
- Ba tiếng gì?
Vũ Quyên nói to:
- Anh làm tôi mệt lắm rồi! Anh làm tôi bực mình lắm rồi!
A Siêu hốt hoảng, cũng nói lớn:
- Tôi thương cô chết đi được!
Cả hai đều bàng hoàng. Người nói đỏ mặt tía tai, toát mồ hôi trán. Người nghe trợn tròn mắt, vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Vũ Quyên đưa ngón tay ra đếm rồi cười:
- Sáu tiếng tất cả. Em chỉ muốn anh nói ba tiếng, anh cho em những sáu tiếng - nàng ôm lấy A Siêu - Trời ơi! Anh cho em gấp đôi... Anh cho em gấp đôi! Làm sao em lại không sung sướng! - Bỗng nàng nghĩ đến chuyện gì, bèn ghé miệng vào tai A Siêu hỏi - Anh họ gì? Cho đến bây giờ em vẫn chưa biết anh họ gì?
- Tôi họ Lã! En lờ ..a... lạ.. ngã... Lã! Tên gọi là Siêu.
Vũ Quyên lẩm bẩm đọc:
- Lã Siêu... Lã Siêu... Lã Siêu. Em rất thích cái tên này. - Nàng ngẩng đầu nhìn A Siêu một cách tình tứ - Tại sao không nói cho em biết?
A Siêu ậm ừ hỏi:
- Không nói với cộ.. cái gì?
- Không nói cho em biết anh thương em? Nếu không có ông chủ Trịnh nhờ người đến hỏi em, liệu suốt cuộc đời này anh có nói câu đó ra hay không? Nếu em không cặm cụi đuổi theo anh, có phải anh cứ giương mắt nhìn em lấy ông chủ Trịnh phải không?
A Siêu nhìn Vũ Quyên chằm chằm:
- Vậy... bây giờ cô có lấy ông chủ Trịnh nữa không?
- Em còn... suy nghĩ!
- Còn suy nghĩ cái gì nữa? Tôi xin nói với... Vũ Quyên cô nương...
- Da... Lã Siêu thiếu giạ..muốn gì ạ?
A Siêu ngơ ngác một lúc rồi như sực tỉnh, bèn gọi:
- Vũ Quyên!
Vũ Quyên lắc đầu, thở dài:
- Vất vả lắm mới gọi được hai tiếng Vũ Quyên. Anh còn muốn nói gì nữa cơ?
- Bị cô diẽ^u, lại quên mất rồi!
Nàng mở to mắt:
- Thật là chịu thua anh, sao lại quên mất rồi?
- Bởi vì phải cố gắng lắm tôi mới có can đảm nói ra, nhưng vừa ra đến ngoài miệng, bị cô chặn họng, không nói được nữa!
Vũ Quyên sốt ruột muốn nghe:
- Anh nói đi! Anh nói đi!
Nàng muốn nghe những lơi "cố gắng lắm mới có can đảm nói ra" của người yêu.
Mãi đến lúc này A Siêu mới nghiêm nghị nói một cách chân thành:
- Bây giờ tôi mới biết thế nào gọi là "đau lòng"! Nghe nói cô sắp sửa lấy ông chủ Trịnh, tôi như bị một mũi kiếm đâm trúng ruột gan, đau đầu hoa ma91t, đành phải đi khỏi nhà cô! Đây là lần đầu tiên trong đời tôi có cảm giác này. Nếu cô thật lòng thương tôi, xin đừng đưa chuyện ông chủ Trịnh ra giày vò tôi nữa!
Vũ Quyên nghe A Siêu nói vậy cũng hết sức cảm động, tựa vào lòng anh, mĩm cười trong nước mắt.
A Siêu cũng chân thành ôm lấy Vũ Quyên, như ôm cả thế giới vào trong lòng. Cả hai cùng im lặng tận hưởng giây phút hạnh phúc ban đầu.
o0o
A Siêu và Vũ Quyên lấy xe đạp đuổi nhau, "mất tích" cả buổi chiều. Vũ Phượng kể cho Vân Phi nghe chuyện bà Nhàn đến thăm, chuyện Vân Tường đến quấy rối, và chuyện chị Hoa đến làm mai. Thực ra thì bà Nhàn đã kể cho Vân Phi nghe hết rồi. Bà đã dùng 16 tiếng để khen ngợi Vũ Phượng: "Đẹp như bông lan, con người cao thượng, tình yêu sâu sắc, mẹ thấy mà thương". Nghe người yêu nhắc lại 16 tiếng đó, Vũ Phượng hết sức cảm động, nước mắt tràn trề. Chàng và nàng vô cùng cảm động khi kể cho nhau nghe chuyện bà mẹ hiền đến thăm, quên hết những chuyện khác.
Vũ Quyên và A Siêu về đến nhà thì trời đã sẩm tối, nhà nào cũng lên đèn. Lần đầu tiên Vũ Quyên quên cả giờ đi hát ở Đãi Nguyệt Lầu. Hai người vừa bước vô nhà, Vũ Phượng và Vân Phi cứ nhìn chằm chằm, khiến cho cả hai cùng đỏ mặt tía tai và ngượng nghịu vô cùng.
- Anh chị bàn chuyện gì đó? - Vũ Quyên đánh trống lãng - Em nghe có người nhắc đến cơm bát bửu, ở đâu có loại cơm này? Em đói lắm rồi!
Vũ Phượng nhìn Vũ Quyên không chớp mắt:
- Chị đã bảo nhỏ Tư đi xin phép chị Hoa nghỉ hát, tối nay chị em mình không phải lên sâu khấu, ra ngoài ăn một bữa, mọi người cùng vui vẻ và chúc mừng!
A Siêu hỏi:
- Chúc mừng cái gì?
Vân Phi cũng chăm chú nhìn A Siêu:
- Chúc mừng hôm nay Vũ Quyên gặp ông tơ bà nguyệt, có người muốn cầu hôn!
A Siêu sa sầm nét mặt:
- Có gì đáng chúc mừng! Ở Đồng Thành này có hàng trăm người mơ tưởng đến cổ đó!
- Chúc mừng cô ấy chỉ chọn một trong số hơn trăm người đó! Ngươi thấy thế nào? - Vân Phi hỏi.
A Siêu ngạc nhiên nhìn Vân Phi, Vân Phi cũng nhìn lại như có ý thăm dò. A Siêu đỏ mặt, chưa kịp nói gì thì nhỏ Tư chạy vô:
- Được rồi! Chị Hoa nói, chị cũng muốn chị hai và chị ba nghỉ ngơi để có thời giờ suy nghĩ cẩn thận! Nếu bữa nay chưa xong, ngày mai có thể nghĩ thêm nữa!
Cu Năm bỏ cả bài vở, hô to:
- Hay quá... hôm nay chúng mình đi ăn vịt quay, vịt quay muôn năm!
Nhỏ Út chêm vô:
- Bánh chiên nhân thịt muôn năm! Cơm bát bửu muôn năm!
Năm chị em cùng Vân Phi và A Siêu hớn hở đi ra phố. Mọi người ăn uống no nê, cười nói vui vẻ như hoa lòng nở rô...
Tối hôm đó, trên đường về nhà, Vân Phi tra khảo A Siêu:
- Hôm nay ngươi cùng Vũ Quyên đạp xe đi đâu? Làm những chuyện gì trong nữa ngày vắng mặt? Ngươi phải khai thật cho ta biết!
A Siêu không hiểu cậu chủ đang nghĩ gì, cảm thấy ngượng ngùng, cứ chần chừ mãi, mới đưa tay lên xoa đầu rồi nói:
- Không có chi! Chỉ đạp xe ra ngoài cánh đồng... đi dạo mà thôi!
- Ồ... đi lâu như vậy à? Chỉ đạp xe thôi à? Tại sao lúc trở về mặt mày hai người đều có vẻ ngượng ngùng?
- Có gì đâu mà ngượng ngùng?
- Được rồi! Ngươi không nói, ngày mai ta đến nói cho Vũ Quyên biết, ngươi nói cho ta nghe hết rồi!
- Nói với cậu cái gì? Cậu đừng đi nói lung tung. Cái cô Vũ Quyên này dữ tợn lắm, cô ấy mà nổi giận là nguy to. Cậu đừng gây phiền phức cho tôi.
- Được rồi! Vậy thì ta sẽ nói ngươi bảo cô Vũ Quyên hung dữ lắm, bảo cô ta phải sửa đổi tính nết đó đi!
A Siêu sợ toát mồ hôi:
- Xin cậu đừng nói! Cô ấy mà tưởng thật, sẽ giận tôi đó.
- Phải đó! Tính nết cô ta như vậy thế nào cũng làm cho ông chủ Trịnh nhức đầu!
A Siêu nhìn Vân Phi, vẻ tươi cười biến đâu mất, chỉ nói giọng cứng rắn:
- Cô ấy nói không lấy ông chủ Trịnh!
- Vậy thì cô ấy muốn lấy ai? - Vân Phi chăm chú nhìn A Siêu - Thôi được, ngươi không phải nói nhiều, ta hỏi một câu, ngươi phải trả lời một câu. Có bằng lòng không?
A Siêu thấy không thể giấu được nữa, bèn nói:
- Tôi đâu dám hỏi cô ấy muốn lấy ai? Nghe cố ấy nói không lấy ông chủ Trịnh, tôi muốn bay lên trời rồi, những câu khác cứ để bụng, không dám hỏi gì thêm... Tôi nghĩ, Vũ Phượng cô nương là người của cậu, tôi làm gì đủ tư cách thích cô Vũ Quyên? Người ta là hai chị em. Bởi vậy, tôi đã nói với cô đó, năm lên 10 tôi bị bán đến nhà cậu, để cho cô ấy biết rõ về tôi!
Vân Phi trợn tròn mắt nhìn A Siêu, vừa bực vừa buồn cười:
- Ngươi thật là ngốc! Nói những điều đó ra làm gì?
- Không nói cũng không được! Cô ấy cứ ép tôi... tôi đành phải nói cho cô ấy biết!
- Thế cô ấy biết chưa?
A Siêu lau mồ hôi:
- Cậu hai này, nếu cậu hỏi tôi có thích Vũ Quyên không, đương nhiên là tôi thích! Nếu cậu hỏi tôi, cô ấy có thích tôi không, tôi nghĩ là... cũng tới tám chín phần! Nhưng tôi vẫn không quên địa vị của mình là...
Vân Phi nghiêm nét mặt:
- Vũ Quyên có nói với ngươi rằng cô ấy không thích ngươi gọi "Vũ Quyên cô nương" không?
- Có!
- Ta cũng chích thức nói cho ngươi biết, ta không thích ngươi gọi ta là "cậu hai"
A Siêu ngơ ngác:
- Vậy thì gọi là gì?
- Gọi là "Mộ Bạch"!
- Khó lắm! Làm sao quen miệng được?
- Ngươi còn nhớ năm 18 tuổi, ta đã xé tờ giấy bán thân của ngươi rồi hay không?
- Tôi nhớ! Lúc đó cậu nói với tôi, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể đi khỏi nhà họ Triển, thích làm gì thì làm!
Vân Phi cười, nhìn A Siêu một lúc, rồi thân mật nói:
- Đúng! Làm việc gì cậu thích, thương người nào cậu thương! Như vậy, sống ở trên đời này mới có ý nghĩa. A Siêu, chúng ta không còn là chủ tớ nữa, là một cặp anh em tâm đầu ý hợp. Chúng ta từng đi nam về bắc, cậu đã giúp mình vượt qua biết bao cửa ải vô cùng khó khăn, mình coi cậu còn quý hơn bạn bè hoặc bất cứ người thân nào! Chúng mình bình đẳng với nhau! Quan hệ giữa người và người vốn không nên phân thành đẳng cấp, mọi người nên bình đẳng như nhau. Cậu không nên nói với Vũ Quyên những lời thừa thải, chỉ cần đường hoàng nói với cô ta ba tiếng là đủ rồi!
A Siêu vừa xúc động vừa ngạc nhiên:
- Tại sao cậu cũng nói những lời như cô ấy nói?
- Cô ấy cũng nói như vậy à? - Vân Phi mở cờ trong bụng.
- Một phần thôi!
- Phần nào?
- Phần có ba chữ!
Vân Phi cười to:
- Ha ha! Hay quá! Nếu ngày nào đó chúng ta trở thành anh em cột chèo, chúng ta sẽ cùng ở chung với nhau, nuôi nấng nhỏ Tư, cu Năm và nhỏ Út! Lúc đó sẽ trở thành một gia đình vui vẻ và ấm cúng!
Thấy Vân Phi vui vẻ, A Siêu cũng vui lây:
- Đúng như câu cậu thường nói.
- Câu gì?
- Người nào cũng biết mơ, ai cũng có quyền mơ! Mọi người có quyền bình đẳng trong giấc mơ!
Vân Phi lại chăm chú nhìn A Siêu, rồi tươi cười:
- Biết đâu chừng 10 năm nữa, cậu sẽ trở thành... nhà văn!
Đôi bạn mới nhìn nhau cười ầm lên. Ánh mắt hai người cùng rực sáng, tràn đầy ước mơ và hy vọng.