Chương 19
Tác giả: QUỲNH DAO
Vân Phi và A Siêu đều ấp ủ những ước mơ, lòng mong muốn, niềm vui cũng như tình thương yêu của riêng mình. Mặc dù nhà họ Triển gây cho hai chủ tớ hết sóng gió này đến bão táp khác, cuộc sống của họ vẫn tràn ngập ánh sáng. Ngược lại Vân Tường chưa hề gặp phải thảm cảnh như thế này bao giờ.
Gây lộn với Thiên Hồng, không những bị cha quở, mẹ mắng, lại còn bị cha con ông Kỷ nổi trận lôi đình, mang ra ngoài cánh đồng, chửi bới cho một trận, bắt thề thốt hứa hẹn đủ điều mới cho Thiên Hồng trở về nhà. Thật ra thì Thiên Hồng có về hay không, hắn cũng không tha thiết lắm, nhưng gặp ai trong nhà, hắn cũng cảm thấy như kẻ thù thì khó chịu vô cùng, đành nén giận, miễn cưỡng đón vợ trở về. Về đến nhà, hắn thấy Thiên Hồng lúc nào cũng nước mắt tràn trề, mặt mày lúc nào cũng đau buồn khổ sở, nghĩ là vợ mình chỉ tươi cười khi đứng trước Vân Phi, lại càng tức giận hơn nữa. Một buổi sáng, hắn không muốn suốt ngày nhìn "bình nước mắt" chảy mãi, bèn ra ngoài. Vừa ra đến cửa, hắn nghĩ ngay đến Vũ Quyên, miếng mồi ngon đã nằm gọn trong tay nhưng lại tuột mất, càng thấy ngứa ngáy trong người. Thế là hắn quyết định đi tìm nàng, tùy cơ ứng biến, tìm cách chơi cho xong cái trò chơi ngoài cánh đồng đang bỏ dở. Khi bước đến hẻm nhà chị em Vũ Phượng, thấy cu Năm đi học, Vũ Quyên đưa em ra cổng, hắn liền núp vô một nơi, xem xét tình hình.
Cu Năm đeo cặp sách cặm cụi bước, Vũ Quyên đuổi theo nói to:
- Tan học nhớ về ngay, đừng có rong chơi lêu lỏng ở bên ngoài! Anh Siêu nói em mà về sớm, anh ấy sẽ cho đi cưỡi ngựa.
Cu Năm cười:
- Chị và anh Siêu đừng chơi trò "mất tích" thì em mới được đi cưỡi ngựa.
Vũ Quyên vừa cười vừa la:
- Đồ ranh con, đi lẹ lên kẻo muộn.
Cu Năm quay lại, nghiêm chỉnh nói trong niềm hy vọng:
- Chị ba có thương anh Siêu không? Chị thương anh ấy đi, đừng có làm vợ ba ông chủ Trịnh! Em nói cho chị biết, anh Siêu không khác gì một anh hùng, đúng là một đấng nam nhi. Nếu chị lựa chọn anh ấy, quả không sai lầm một chút nào!
Vũ Quyên đỏ mặt tía tai, vội xua tay:
- Đi đi, kẻo lại trể giờ!
Cu Năm rảo bước đi một lúc thì mất hút.
Vân Tường nghe 2 chị em nói chuyện với nhau, trong lòng kinh ngạc vô cùng. Thế nào? Vũ Quyên sắp lấy ông Trịnh à? Lại còn thương cả A Siêu? A Siêu mà còn thương được, thì sao lại cho ta ra rìa? Tức chết đi được! Hắn đang định xông ra, bỗng chú Phạm, Trân Châu và Nguyệt Nga bước tới, cười nói rúc rích với Vũ Quyên. Nguyệt Nga hỏi:
- Tối nay em vẫn còn nghỉ à?
- Vâng! Có thể là như vậy!
Trân Châu nói:
- Chị em cô sướng thật, muốn nghỉ thì nghỉ, chị đây mệt muốn chết vẫn phải đi làm! Ngày nào cũng đi từ sáng sớm, đêm khuya mới được về nhà nghĩ ngơi!
Nguyệt Nga vỗ vai Trân Châu:
- Phải hát hay như Vũ Phượng và Vũ Quyên mới được chị Hoa chiều chuộng!
Trân Châu đáp lại:
- Hát hay cũng vô ích, phải xinh đẹp nữa mới được!
Vũ Quyên nói giọng lanh lảnh:
- Em mong tối nay "Cú Đêm Họ Triển" đừng đến, không thì các chị phải làm thêm giơ.2
Trân Châu nói:
- Khó lắm! Hắn là "Cú Đêm" mà.
Vũ Quyên cười dòn dã:
- Hắn mang tiền đến đánh bạc, mọi người đều có "lộc", cũng hay đấy chứ! "Cú Đêm Họ Triển" sắp thành "Cú Thua Bạc" rồi! Thì ra nhà hắn còn có một người họ Tô!
Vân Tường nghe mấy cô bàn tán với nhau như vậy, mắt tóe đom đóm, đầu óc rối loạn, không khác gì một trái bom nổ tung từ trong lòng ra.
Trân Châu, chú Phạm, và Nguyệt Nga đi xa rồi, Vũ Quyên trở về ngôi nhà bốn mặt tiền chụm vào nhau. Nàng đóng cổng, chưa kịp cài chốt, bỗng nghe một tiếng "rầm", cánh cổng bật tung ra. Vũ Quyên ngẩng lên thấy Vân Tường thì hết hồn, vội vàng quay ra ngăn cản, nhưng không sao cản nổi! Hắn đẩy Vũ Quyên sang một bên, hùng hổ bước vô, rồi với tay đóng chốt cánh cổng lại. Vũ Quyên thấy hắn dữ tợn, không một chút thiện ý nào, lập tức hỏi:
- Mi đến đây làm gì?
- Đến cảnh cáo cho mày biết, "Cú Đêm" cũng có thể kiếm ăn ban ngày!
Nói xong, hắn nắm tay Vũ Quyên, vừa kéo vừa đẩy nàng vô nhà.
Vũ Phượng, nhỏ Tư và nhỏ Út đang ngồi quanh bàn ăn sáng, bỗng thấy cánh cửa bật tung, Vân Tường lôi Vũ Quyên vô nhà, nàng đứng không vững, ngã gũc xuống bàn ăn. Chiếc bàn nghiêng sang một bên, chén bát trên bàn lăn xuống đất, vỡ tan tành. Vũ Phượng, Nhỏ Tư và nhỏ Út ngẩng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sợ hết hồn hết vía.
Nhỏ Út sợ quá khóc òa lên. Nhỏ Tư vội kéo em gái vào sát mình, cả hai cùng run lên cầm cập. Vũ Phượng xông tới ôm choàng lấy nhỏ Tư và nhỏ Út, không khác gì gà mẹ che chở đàn gà con. Nàng nói với Vân Tường:
- Có chuyện gì cứ nói đàng hoàng, sao lại lôi kéo người ta như vậy?
Vũ Quyên từ dưới đất chồm dậy, quát tháo ầm ỹ:
- Triển Vân Tường! Mi thuộc hạng người nào? Người hay quỷ? Vừa bảnh mắt đã đến bắt nạt đàn bà con nít, còn gì là đàn ông nữa!
Vân Tường giương cặp mắt thao láo nhìn Vũ Quyên, nói to:
- Mày muốn biết tao thuộc loại đàn ông nào à? Chờ tao thử xong mày sẽ biết. Không thua kém A Siêu hay ông chủ Trịnh của mày đâu! Mày là loại con gái thèm khát đàn ông đến thế à? Đầy tớ không chê, lão già cũng muốn! Tại sao lại không thích tao? Được rồi, tao sẽ cho mày biết thế nào là loại đàn ông chân chính.
Nói xong hắn lại đưa tay rờ vào người Vũ Quyên. Vũ Phượng hoảng hồn, kéo Vũ Quyên ra phía sau lưng, quát to:
- Không được vô lễ! Dù sao ngươi cũng là cậu ba Triển. Ra khỏi nhà phải giữ đúng tư cách nhà họ Triển, đừng làm bại hoại thanh danh nhà họ Triển. Ngươi hãy đi ra! - Nàng chỉ tay ra cửa - Hãy đi ra ngay! Lát nữa, Vân Phi và A Siêu đến, còn mặt mũi nào nhìn thấy họ nữa!
Nghe nói đến Vân Phi và A Siêu, Vân Tường lộn ruột lộn gan, ngửa mặt cười lớn:
- Ha Ha! Sợ quá... sợ quá! Vân Phi và A Siêu sẽ đến, chúng nó sẽ ăn thịt ta mất! Ha hạ.. ta sợ hết hồn hết vía đây này... - Hắn bước lẹ về phía trước, đưa tay nâng cằm Vũ Phượng, chăm chú nhìn vào mắt nàng một cách đểu cáng - Trên người anh hai có cái gì ta cũng có hết! Mày thương nó chỗ nào? Nó là nam nhi hảo hán à? Nó mới là con trai nhà họ Triển à? Nó bảnh trai hơn ta à? "Cái" của nó to hơn của ta à?
Nhỏ Út khóc òa lên nói to:
- Chị hai! Chị hai! Ma quỷ đó à? Hãy đuổi ma quỷ ra khỏi nơi đây đi!
Vũ Quyên thấy Vân Tường khua tay múa chân trước mặt chị hai thì giận quá, cầm cái chén trên bàn quăng mạnh về phía hắn. Vân Tường né được, giận dữ quát to:
- Mày còn quăng đồ đạc vào người ta nữa à? Dù sao cũng được ta ôm và hôn rồi, còn ghen tương cái con mẹ gì nữa? - Hắn bước lê về phía trước ôm Vũ Quyên vô người - Hôm nay chúng mình tiếp tục chơi xong cái trò chơi đang bỏ lỡ đi. Cứ tự nhiên cho con chị và hai đứa em mày coi cũng được!
Vũ Quyên nghe nói vậy, lập tức cho hắn một bạt tay. Vân Tường đang say sưa ôm vai nàng không né kịp, bị nàng đánh trúng vô giữa ma95t. Hắn càng nổi trận lôi đình:
- Được rồi! Mày còn dám hỗn láo với tao à? Bữa nay tao sẽ cho mày biết tay!
Một tiếng "xoạc" vang lên, áo Vũ Quyên bị xé rách một mảnh lớn. Nàng vội nói:
- Chị hai! Đưa nhỏ Tư và nhỏ Út ra ngoài, để một mình em chống cự với hắn!
Nhỏ Tư thấy chị ba lâm nguy, vội nhào đến cắn vô tay Vân Tường. Vũ Phương nhân cơ hội đó chạy lẹ về phía bàn, cầm vội nghiên mực tàu liệng vô người Vân Tường. Hắn không kịp né, cái nghiên vừa nặng vừa cứng rớt đúng lưng, đau điếng người. Hắn giật mình gào lên một tiếng, lập tức quay mình lại, một tay túm nhỏ Út, một tay túm nhỏ Tư. Hai đứa nó vừa gào thét vừa vùng vẫy. Nhỏ Tư hét to:
- Đồ ma quỷ! Hãy buông tao rạ.. buông tao ra!...
Nhỏ Út cũng sợ cuống cuồng, gào la thảm thiết:
- Chị hai... chị hai... chị bạ.. chị ba.
Vũ Phượng và Vũ Quyên thấy hai đứa em lọt vào tay Vân Tường thì hết hồn hết vía, bèn liều mạng xông vô cứu hai đứa nhỏ. Vũ Quyên thét to:
- Không được hại em tao! Hãy buông chúng ra! Ta sẽ đi cùng ngươi!
Vũ Phượng khóc òa lên, van la thảm thiết:
- Tôi van anh hãy tha cho chúng nó! Chúng còn nhỏ, chưa có tội gì với anh, xin anh tha cho chúng nó!
Vân Tường kẹp hai đứa nhỏ, quát hai cô chị:
- Cả hai đứa bay cùng đứng yên cho tao!
Hai chị em Vũ Phượng đành phải nghe theo lời hắn. Vân Tường lấy chân đá hai cái ghế ra trước mặt:
- Ngồi xuống!
Vũ Phượng và Vũ Quyên ngoan ngoãn ngồi xuống. Hắn hỏi Vũ Phượng:
- Trong nhà này có dây nhựa gì không?
- Không... không có!
- Nói láo!
- Quả thật là không có, hàng ngày không dùng đến nên không mua.
Vân Tường đảo mắt nhìn quanh. Hắn buông hai đứa nhỏ, bước tới cửa sổ giật tấm màn cửa. Vũ Quyên vội hét to:
- Nhỏ Tư! Chạy trốn lẹ lên!
Nhỏ Tư lao ra ngoài cửa, Vân Tường vội chạy ra túm lấy nó. Hắn quay đầu lại giận dữ nhìn Vũ Quyên, rồi bước tới đấm mạnh vào đầu nàng. Hai mắt Vũ Quyên tóe đom đóm, lập tức té xuống đất nằm bất tỉnh nhân sự. Vũ Phượng kinh hoàng, vội vàng gào to:
- Không... không được... tôi van anh... anh không được xúc phạm đến mấy đứa em của tôi. Tôi van xin anh... van xin anh...
Nàng thổn thức nói không nên lời.
Vân Tường thấy Vũ Quyên ngất xỉu, vội ra khóa trái cửa lại.
Vũ Phượng đứng dậy:
- Anh... anh... anh định giở trò gì đó?
- Ngồi xuống! Không được nhúc nhích, nếu còn cựa quậy ta sẽ giết chết mấy đứa nhỏ.
Vũ Phượng ngồi xuống ghế, không dám nhúc nhích. Mặt nàng trắng bệch như tờ giấy. Vân Tường giật tấm màn cửa xuống, xe ra từng mảnh nhỏ, trói nhỏ Tư và nhỏ Út, lôi vô phòng trong. Từ trong phòng vọng ra tiếng van la thảm thiết:
- Cứu... cứa em với... cứu em với...
Vân Tường vờ không nghe thấy, tiếp tục xe vải trói chặt chân tay Vũ Quyên. Giữa lúc hắn mãi trói Vũ Quyên, Vũ Phượng đứng dậy chạy lẹ ra ngoài cửa. Hắn vội vàng giơ chân đạp mạnh, nàng lập tức té xuống mặt đất đầy mảnh bát đĩa, tay chân đều trầy da chảy máu. Vân Tường gào lên:
- Mày không chịu ngồi yên thì Vũ Quyên sẽ chết ngay!
Vũ Phượng sợ hết hồn, lóp ngóp bò dậy, nhìn hắn khẩn khoản van xin:
- Chúng tôi biết anh là người ghê gớm, chúng tôi sợ anh lắm rồi, hãy tha thứ cho chúng tôi! Anh còn muồn làm gì... muốn hành hạ gì chúng tôi nữa? Chúng tôi đã tan cửa nát nhà, người chết thê thảm, tại sao anh vẫn không chịu buông tha?
Vũ Quyên mê man bất tỉnh. Vân Tường trói chặt nàng lại, lấy vải vụn nhét vào miệng, đá vào góc tường, rồi quay sang ôm Vũ Phượng.
Vũ Phượng biết mình gặp chuyện chẳng lành, bèn gào thét ầm ỹ:
- Buông tôi rạ.. buông tôi ra!...
- Mày không biết tao định làm gì à? Tao muốn mày thuộc về tao! Tao ghét cay ghét đắng những đứa thương Vân Phi, mày là một trong những đứa đó! Từ lâu tao đã mê mày rồi, nay tao muốn cho mày biết tao mê mày đến mức độ nào. Đồng thời cho mày biết, những cái gì nó có, tao cũng có. Tao muốn mày so sánh Vân Phi khỏe mạnh hay là tao khỏe mạnh. Tao muốn đòi lại những gì nó nợ tao!
Hắn vừa nói vừa bồng Vũ Phượng lên giường. Vũ Phượng hồn siêu phách lạc, vội vàng la hét ầm lên:
- Không được! Không được! Nếu anh là người, anh không thể làm thế được!
- Ha hạ.. ha hạ.. Từ lâu chị em mày đã "ca tụng" tao không phải là người! Tao là "cú đêm", tao là "ma quỷ", có đúng vậy không nào? Bây giờ tao cho mày biết thế nào là "cú đêm", là "ma quỷ"... để khỏi mang tiếng là hữu danh vô thực!
Nói xong hắn cười ha hả, trông thật là đểu cáng.
"Xoạc" một tiếng, áo Vũ Phượng bị xé toạc. Vũ Quyên tỉnh dậy, mở mắt ra nhìn, nhưng tay chân bị trói chặt, không sao cựa quậy được. Nàng thấy Vân Tường đang giở trò đểu cáng, vô lễ với chị thì hết hồn hết vía, bèn há miệng kêu to, nhưng miệng bị nhét đầy giẻ, muốn kêu cũng không kêu được. Nàng ú ớ, tay chân vùng vẫy lung tung. Vân Tường quay lại thấy vậy, bèn nói to:
- Mày đừng sốt ruột, tao chơi chị mày xong, sẽ đến lượt mày!
Vũ Quyên không nói năng gì được, nổi giận hai mắt tóe đom đóm. Thấy không làm gì được, nàng bèn té xuống đất, liều mạng lăn mấy vòng đến gần giường để cứu chị hai. Vũ Phượng thấy vậy, táng đởm kinh hồn, nước mắt trào ra như mưa, vừa giẫy giụa trên giường, vừa van xin:
- Hãy buông tha cho tôi, tôi van anh hãy tha cho tôi! Từ nay về sau tôi không dám chống đối anh nữa, càng không dám chửi bới anh nữa! Anh tha cho tôi...
- Muộn quá rồi!
Cởi xong cái áo lót, trên người nàng chỉ còn lại cái yếm, hắn lại tiếp tục cởi.
Vũ Phượng biết tấm thân trinh tiết của mình sắp ô uề, quyết tâm liều mạng với hắn. Nàng ngẩng đầu lên trời, gào la thảm thiết:
- Bạ.. Ơi... bạ.. hãy...cứu...con ...với...
Nàng vừa gào lên vừa thò tay xuống gối lấy con dao găm cất giấu dạo nọ, cố hết sức mình, đâm một nhát thật mạnh. Mọi việc xảy ra một cách bất ngờ. Tuy Vân Tường không đề phòng, nhưng cũng né tránh được, mũi dao chỉ làm toạc ống tay áo, máu chảy ở cánh tay. Hắn thấy Vũ Phượng có dao thì hoảng hồn, vội vàng nhảy xuống đất. Như một kẻ khùng, Vũ Phượng mắt đỏ gay, tay cầm con dao găm, đuổi theo để giết hắn. Nàng lại đâm thêm một nhát, ống quần hắn rách toạc, lại một vệt máu chảy ra. Vân Tường tuy muốn chống lại, nhưng một khi Vũ Phượng liều mạng điên cuồng thì sức lực nàng rất mạnh. Hắn không hiểu tại sao Vũ Phượng lại hùng dũng như vậy. Nàng lại đâm thêm một nhát, mảnh áo đằng sau lưng rách toạc, hắn đau quá. Vân Tường không ngờ bị Vũ Phượng chống lại mãnh liệt như vậy, tay chân rối loạn, nhưng vẫn quát to:
- Mày liệu hồn! Tao mà bắt được thì mày mất mạng! Tao sẽ giết chết mày!
Vũ Phượng rối loạn tâm thần, đầu óc nàng không còn biết gì nữa. Lúc này trong mắt nàng chỉ có khuôn mặt của Vân Tường, kẻ đã khiến cho gia đình nàng tan nát, người cha thân yêu của nàng bị chết cháy, khiến cho nàng yêu không được yêu, giận không giận được, lại còn bắt nạt mấy đứa em của nàng, làm nhục tấm thân trinh tiết của nàng... nàng phải giết chết hắn... nàng phải băm hắn ra trăm ngàn mảnh! Giữa lúc nàng đang hùng hổ chạy xung quanh nhà đuổi theo hắn, bất chợt giẫm phải mảnh chén bát trên nền nhà, bàn chân bị thương, té nhào xuống đất. Vân Tường thấy vậy quay lại phản công. Hắn gào lên một tiếng, quay người lại định bắt Vũ Phượng, bất đồ bị Vũ Quyên cản lại. Tay chân bị trói không cựa quậy được, nàng phải lấy đầu húc mạnh vô chân hắn. Vân Tường không đứng vững, té xuống mặt đất. Vũ Phượng vội cầm con dao găm, đâm mạnh vô người hắn.
Vân Tường kinh hoàng, vội né sang một bên, lưỡi dao đâm vô chân bàn. Nàng cố sức rút lưỡi dao, nhưng không sao rút ra được. Nhân cơ hội này Vân Tường chồm tới đấm mạnh vô người Vũ Phượng, nàng té xuống mặt đất.
Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc đó, Vân Phi và A Siêu đạp xe đến ngoài cổng, bóp chuông inh ỏi, nhưng không người nào ra mở, lại nghe tiếng kêu cầu cứu văng vẳng từ trong nhà:
- Cứu... cứu... cứu chúng tôi với! Ai đến...cứu chúng tôi với...
Vân Phi và A Siêu hốt hoảng nhìn nhau, vội vàng nhảy xuống xe, húc mạnh cánh cổng.
Trong nhà, con dao của Vũ Phượng đã lọt vô tay Vân Tường. Hắn giơ cao con dao gào lên:
- Hôm nay tao không giết chết hai chị em mày thì không phải là Triển Vân Tường!
Hắn cầm con dao đâm mạnh xuống Vũ Phượng đang nằm mê man ở dưới đất. Nàng đã kiệt sức, chỉ biết phó thác cho số phận. Bỗng cánh cửa phòng bật tung, Vân Phi và A Siêu cùng xông vào. A Siêu nhìn thấy cảnh tượng trong nhà thì đôi mắt đỏ ngầu, hét to:
- Tao giết chết mày! Tao giết chết mày!
Nói xong chàng chồm vô người Vân Tường, hắn vung vẩy con dao chống cự. A Siêu không chút sợ hãi, cầm cái chân bàn bị gãy, đập mạnh xuống đầu hắn, Vân Tường không kịp tránh, kêu la thảm thiết. Hắn cố vung mạnh con dao, vừa gào to vừa đấm mạnh vào người A Siêu. A Siêu tránh sang một bên, hắn vội chạy ra ngoài.
Vân Phi thấy cảnh tượng trong nhà hỗn loạn, Vũ Phượng quần áo tả tơi, nằm mê man ở đó, thì đau đớn vô cùng, bèn gọi to:
- A Siêu! Hãy cứu người trước đã!
A Siêu quay lại thấy nhà cửa lộn xộn, Vũ Phượng và Vũ Quyên nửa thân mình lô liễu, nằm trên những mảnh bát đĩa rên rỉ, cũng kinh hoàng vô cùng. Hai chàng không dám tin vào mắt mình. Cả hai cùng hoa mắt, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Vân Phi lấy cái mền trên giường phủ lên tấm thân lộ liễu phân nữa của Vũ Phượng, rồi bồng nàng lên. Ôm người yêu, chàng cảm thấy tim gan mình đang tan vỡ ra từng mảnh.
A Siêu cũng chồm tới lôi mấy mảnh giẻ nhét trong miệng Vũ Quyên và cởi trói cho nàng. Nàng vừa thở hỗn hển vừa ú ớ trong miệng:
- Nhỏ.. nhỏ Tự.. và ...nhỏ Út... đang ở trong phòng. Vô phòng cứu chúng nó lẹ lên... lẹ. lên... lẹ lên!
A Siêu vội chạy vô cứu hai đứa nhỏ.
Vân Phi vừa bồng Vũ Phượng vừa cúi nhìn nàng. Phẫn nộ và đau khổ xé nát trái tim chàng ra nhiều mảnh dính đầy máu. Chàng đau khổ gọi:
- Vũ Phượng... Vũ Phượng!...
Nàng cố mở to mắt nhìn chàng, toàn thân run cầm cặp, hai hàm răng đập vào nhau dữ dội.
- Em... em... em...
Nàng run quá, nói không ra lời. Vân Phi nhắm mắt, hai dòng lệ trào ra:
- Em hãy nằm yên, nghỉ ngơi cho khỏe rồi nói!
Nàng rướn mình một cái rồi mê man bất tỉnh. Vân Phi hốt hoảng gào to:
- Vũ Phượng! Vũ Phượng! Vũ Phượng...
o0o
Những ngày vừa qua, Vũ Phượng trải qua bao nhiêu cực khổ, gặp biết bao tấn bi kịch: Mẹ chết, cha bị thiêu cháy, Ký Ngạo Sơn Trang tan tành... tình yêu như một tấn bi kịch và nhiều sự giày vò khác. Tuy vậy, đau khổ nào, bi kịch nào nàng cũng vượt qua được. Nhưng lần này, nàng đã bị đánh gục. Suốt ngày hôn mê, không còn một cảm giác nào nữa. Nàng muốn lẩn trốn đến nơi thanh bạch nhất, sạch sẽ nhất, con người không cấu xé lẫn nhau và không có những hành động xấu xa bỉ ổi. Nàng mất hết lòng tin đối với con người và không còn chút can đảm nào nữa. Thậm chí nàng muốn ngủ say, ngủ mãi không bao giờ tỉnh.
Dù muốn lẩn tránh, Vũ Phượng vẫn phải thức tỉnh. Nàng từ từ mở mắt, đờ đẫn nhìn lên cái đèn treo trên trần nhà. Nàng biết mình đang nằm ở một nơi xa lạ, vừa trở mình thì bắt gặp ánh mắt đầy lo âu của Vân Phi đang chăm chú nhìn mình. Bỗng nàng kinh hoàng rồi ưỡn người lên gào lên:
- Trời ôi!...
Vân Phi vội vàng ôm người yêu:
- Không sao, không sao! Đừng sơ.... đừng sơ.... anh đây... anh đây!
Vũ Phượng run cầm cập trong vòng tay Vân Phi. Chàng hốt hoảng, ôm chặt nàng hơn nữa, giọng khản đặc:
- Vũ Phượng! Đừng sợ, em đang ở một nơi an toàn!
Nàng thở hỗn hển, tay chân run cầm cập, muốn nói nhưng không sao nói được. Vân Phi chăm chú nhìn nàng:
- Ngôi nhà bé nhỏ đó không thể ở được nữa! Anh đã đón mấy chị em đến khách sạn ở tạm. Anh mướn hai phòng, A Siêu cùng Vũ Quyên, nhỏ Tư và nhỏ Út đang nghĩ ngơi ở phòng bên kia. Anh đã đến trường đón cu Năm về! Em bị thương nhiều nơi, chỗ bị rách da, chỗ bị đánh tím bầm. Anh đã mời thầy lang đến khám và băng bó cho em. Anh biết em vẫn còn đau lắm... - Chàng nghẹn ngào, mãi sau mới nói tiếp được - ... Tuy vậy, anh còn đau khổ hơn em nhiều... Anh biết các em sống trong tình trạng vô cùng nguy hiểm, nhưng vẫn không tìm cách che chở được cho các em, sự chần chừ của anh đã hại em, anh thật đáng chết!
Vũ Phượng vẫn run cầm cập, không nói được gì. Vân Phi cúi nhìn những vết thương bầm tím trên mặt nàng, lòng đau như cắt. Chàng cúi xuống đặt nụ hôn đầm ấm và đau khổ lên mi, lên mắt, lên môi, lên những vết thương trên mặt người yêu. Khi môi Vân Phi vừa để lên môi nàng, bất giác Vũ Phượng kinh hoàng, cựa mạnh rồi lăn vội xuống giường. Nàng vơ vội cái mền bông, trùm kín người. Vân Phi hốt hoảng nói to:
- Em làm sao vậy? Đau chỗ nào nói cho anh biết?
Vũ Phượng không muốn nhìn người yêu, nằm úp mặt vào gối. Vân Phi xoay Vũ Phượng lại, nâng mặt nàng lên, đau khổ hỏi:
- Tại sao em không muốn nhìn anh? Tại sao em không nói gì với anh cả? Em còn giận anh lắm à? Em oán anh không tìm cách che chở cho em à? Trách anh có thằng em khốn nạn à? Trách anh mang họ Triển à? Trách anh không tạo cho em một cuộc sống tốt đẹp à? Trách anh không kiếm cho các em một ngôi nhà à?... Anh biết... anh biết... anh có lỗi với em lắm! Nhìn em thương tích đầy người, anh đau khổ và ân hận vô cùng!
Nàng mở to mắt nhưng vẫn không chịu nói năng gì. Vân Phi tan nát ruột gan, van xin:
- Em không nên như vậy, sao lại không đoái hoài gì đến anh? Hãy nói chuyện với anh đi!
Vũ Phượng như người mất hồn, mặt trắng bệch. Vân Phi cau mày, không sao giấu được vết thương lòng của mình. Chàng đau khổ nhìn người yêu không chớp mắt.
- Không lẽ... em tự cảm thấy mình không còn trong sạch, không trinh tiết nữa hay sao?
Vân Phi vừa dứt lời, Vũ Phượng run rẩy quay mặt vô tường. Vân Phi mở to mắt nhìn. Chàng từ từ đỡ người yêu lên ôm chặt, rồi nói với giọng vô cùng xúc động, đau khổ, đầm ấm và hết sức chân thành:
- Vũ Phượng! Anh không sao ngờ được những gì đã xảy ra hôm nay! Anh biết, nó đã làm cho em kinh hoàng! Nhưng em nên hiểu rằng, nó cũng khiến cho anh đau khổ vô cùng. Anh hoàn toàn hiểu rằng em không sao chịu được sự nhục nhã này! Anh còn nhớ dạo nọ em nói với anh, sau này kết hôn, em sẽ trao cho anh một tâm thân trong trắng, không chút tỳ vết nào! Lúc đó, anh đã hiểu một cách sâu sắc rằng, em coi trọng sự trinh khiết của thể xác như tấm lòng trong trắng của bản thân. Vũ Phượng... em mãi mãi là cô gái trinh bạch ở trong lòng anh. Hôm nay Vân Tường chưa thể làm nhơ bẩn tấm thân trong trắng ngọc ngà của em, dù hắn có làm gì đi chăng nuẵ, anh cũng chỉ đau khổ mà thôi, hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến tấm thân trinh khiết và tấm lòng chân thành của em cả! Em hiểu không... hiểu không?
Vũ Phượng gượng dựa vào người Vân Phi, nhưng vẫn không nói năng gì. Vân Phi đau khổ, tan nát ruột gan. Chàng không sao kìm lòng được nữa, van lơn:
- Anh van...em... hãy nói chuyện với anh đi!
Vũ Phượng bải hoải, không còn chút sinh khí nào.
- Em không nói chuyện với anh, anh sẽ chết mất! Anh đau khổ, oán giận và tự trách mình lắm rồi, em đừng làm cho anh hoang mang thêm nữa... - Chàng ôm chặt Vũ Phượng, chăm chú nhìn vào mắt nàng, nói những lời vô cùng tha thiết - Vũ Phượng, anh thương em, anh thương yêu em lắm! Để cho em gặp phải cảnh ngộ này, anh còn đau khổ hơn em nhiều. Nếu em không nói gì với anh, không khác gì em thầm lặng khiển trách và trừng phạt anh. Vũ Phượng! Anh cũng yếu đuối như em, anh không sao chịu đựng nổi... em hãy tha thứ cho anh!
Chàng đau khổ quá, gục đầu xuống vai nàng, toàn thân cũng run lên cầm cập. Có thể nỗi đau khổ đó đã khiến cho nàng xúc động, tay nàng hơi nhúc nhích, định giơ lên rờ mái tóc của chàng, nhưng lại không đủ sức đành phải buông xuống, và muốn nói cũng không nói được. Vân Phi thấy từ khóe mắt Vũ Phượng hai dòng nước mắt từ từ chảy ra. Chàng đau khổ cúi xuống hôn những giọt nước mắt đó:
- Nếu không giận anh, em hãy gọi anh một tiếng để anh biết được nỗi lòng của em.
Nàng không lên tiếng. Chàng lay nàng, tan nát ruột gan:
- Em không muốn gọi anh? Không muốn nhìn anh? Không muốn nói chuyện với anh à? Cũng được! Anh không cưỡng ép em nữa. Em không phải nói gì với anh nữa, anh sẽ ở bên em, chầu chực bên em! Khi nào em thích thì nói ra cũng được.
Vân Phi khẽ đặt Vũ Phượng xuống giường, nàng lập tức co tròn lại như con giun, mặt chui xuống gối, thầm trách tại sao mình không độn thổ đi cho rồi. Chàng đau khổ nhìn người yêu, cảm thấy trời đất xoay chuyển, cơn bão lòng đang cuồn cuộn.
o0o
Trong một căn phòng khác, Vũ Quyên ngồi trước bàn trang điểm, nhỏ Tư cầm lọ thuốc thoa lên môi chị ba. A Siêu mặt trắng bệch, bực bội đi lại trong phòng. Cu Năm mặt hầm hầm bước theo sau A Siêu, lẩm bẩm:
- Em mà có nhà, thế nào cũng liều mạng bảo vệ các chị. Thằng khốn nạn thật là đểu cáng, cố tình chờ cho em đi học, trong nhà không một người đàn ông nào, mới xuất đầu lộ diện... đồ khốn nạn, bắt nạt đàn bà con gái là giỏi!
Nhỏ Út chưa hoàn hồn, ngồi trên giường chăm chú nhìn mọi người:
- Chúng ta lại không có nhà nữa à? Tên quỷ sứ đó xuất hiện, chúng ta lại không có nhà ở nữa à? Em sợ lắm, hắn có còn trở lại nữa không hả anh Siêu?
A Siêu đứng lại, chăm chú nhìn nhỏ Út:
- Em đừng sợ! Anh biết phải làm gì rồi!
Vũ Quyên ngẩng lên:
- Anh định làm gì?
- Cô mặc tôi! Đó là chuyện của đàn ông chúng tôi.
Cu Năm giận dữ phụ họa:
- Đúng! Đó là chuyện của bọn đàn ông! Anh Siêu mà ới một tiếng là em theo ngay!
Vũ Quyên hốt hoảng đứng dậy, tay chạm vô vết thương, đau điếng người. A Siêu thấy vậy lấy làm chua xót, nhìn nàng một lúc rồi nói:
- Tại sao cô không lên giường, đau lại sưng húp như cái bánh bao. Thầy lang nói phải nằm nghỉ ngơi, sao cô lại không nghe lời ông ấy?
Vũ Quyên vỗ vào ngực:
- Trong này đang có một lò than rực cháy, lửa sắp từ lỗ chân lông chui ra ngoài, làm sao tôi nằm yên được?
A Siêu gật đầu lia lịa, nhìn nàng với ánh mắt thông cảm:
- Tôi biết... tôi biết! Cô yên tâm... yên tâm!
- Anh nói vậy làm sao tôi yên tâm được! Anh định đi liều mạng với hắn à? - Vũ Quyên nhoài người về phía trước, chăm chú nhìn A Siêu - Trước kia, tôi cần một người đi liều mạng, nhưng lại không có. Bây giờ thì... tôi không thể để cho anh đi liều mạng, tôi không đành lòng...
A Siêu kinh ngạc, chăm chú nhìn nàng:
- Tôi đã quyết định rồi thì không thay đổi nữa... Tôi sẽ thực hiện ngay!
Vũ Quyên thở dài đau khổ:
- Tôi biết... anh giết hắn là chuyện dễ như trở bàn tay! Nhưng... nhà họ Triển sẽ không tha cho anh! Tôi đã có nhiều bài học về chuyện này, chỉ vì quá xúc động, khi nào cũng muốn báo thù, tìm đủ mọi cách trêu chọc hắn, mới dẫn loài lang sói về nhà, khiến cho mình ngày càng lún sâu xuống vực thẳm, lại còn liên lụy đến chị hai! Tôi không muốn anh làm những việc không chín chắn, thiếu suy nghĩ, bởi vì... bây giờ anh đối với chúng tôi vô cùng quan trọng. Anh cần phải che chở cho chị hai, nhỏ Tư, cu Năm và nhỏ Út, lại còn anh Mộ Bạch nữa. Anh là người cần thiết đối với chúng tôi, tôi không muốn anh gặp những chuyện rắc rối.
- Giết chết tên "Cú Đêm" đó thì không cần ai che chở nữa! Hắn gây ra nhiều tội ác, nếu để tôi giết chết hắn, mọi người sẽ được sống những ngày tháng hết sức bình yên! Cô Quyên cứ để mặc tôi, giờ đây, Diêm Vương Hà Bá cũng không cách nào làm cho tôi nguôi giận. Thế nào tôi cũng giết chết hắn!
Vũ Quyẽn nhắm mắt lại hậm hực:
- Được rồi! Anh đã quyết tâm, không ai lay chuyển nổi, tôi cũng không cần anh nữa! Nhưng hiện giờ đang vô cùng rối loạn, chị hai và tôi thương tích đầy người, nơi ăn chốn ở lại không có, công việc ở Đãi Nguyệt Lầu chưa dứt khoát... Anh chờ chúng tôi ổn định xong, rồi đi trừng trị kẻ gây tội ác cũng được!
- Cậu hai nói ngày mai đi thuê nhà, chị em cô sẽ dọn đến đó ở.
- Cũng được! Dọn nhà xong chúng ta sẽ bàn lại chuyện này.
Nhỏ Út ngồi trên giường khóc thút thít, nhỏ Tư vội lên giường dang đôi tay bé bỏng ôm lấy em, dỗ dành:
- Út đừng sơ.... đừng sơ.... chúng ta ở đây rồi!
- Tại sao lại phải dọn nhà? Em muốn về nhà... em muốn trở về Ký Ngạo Sơn Trang! Em muốn... ba!
Nghe nhỏ Út nói vậy, Vũ Quyên tái mặt, lộ rõ vẻ đau buồn. Nhỏ Tư ôm chặt em, lúc lắc người và khe khẽ hát để ru đứa em gái út.
Bỗng có tiếng gõ cửa, Vân Phi mở cửa phòng. Chàng xuất hiện với vẻ mặt tiều tụy, hốc hác:
- Vũ Quyên! Chị hai cô tỉnh rồi, nhưng không nói năng gì cả. Mặc anh muốn gì thì nói, cô ấy vẫn không chịu mở miệng. Anh nghĩ, có thể cô ấy thấy các em sẽ tỉnh táo hơn.
Vũ Quyên vội bước ra, ba đứa nhỏ theo sau. Tất cả cùng sang phòng Vũ Phượng. Mọi người đến cạnh giường, thấy Vũ Phượng nằm co ro, mắt nhắm nghiền, không nhúc nhích chút nào. Vũ Quyên bước đến giơ đôi bàn tay gầy guộc ôm lấy đầu chị gái, xúc động nói:
- Chị dũng cảm lắm... em phục chị vô cùng... em không ngờ chị còn nhớ con dao găm giấu ở dưới gối... chị đã chống cự rất mãnh liệt để bảo toàn trong sạch của chị em mình! Chị hai, hắn chưa làm gì được, hắn chưa toại nguyện... chị em mình vẫn còn trong sạch!
Vũ Phượng im lặng, không nói một lời nào. Tâm hồn nàng như đang phiêu diêu lơ lửng trên chín tầng mây, bay lên tận trời xanh. Những lời Vũ Quyên vừa nói, những lời than thở của Vân Phi còn cách xa nàng lắm. Nàng đang ở trong tình trạng vô cảm giác: Không nghe, không nhìn, không biết gì cả. Nàng không muốn tỉnh dậy, chỉ muốn chìm đắm trong giấc ngủ say sưa.
Thấy chị gái trầm lặng như vậy, Vũ Quyên sợ hết hồn. Nàng buông tay ra rồi chăm chú nhìn chị hai thân thương, sau đó lại vuốt những sợi tóc trên mặt chị. Vũ Phượng lại như sợ hãi điều gì, lập tức quay mặt vô phía trong. Vũ Quyên càng hốt hoảng đập vai chị:
- Chị hai... hãy đánh em đi, chửi em đi. Tất cả đều lỗi tại em... Lẽ ra em phải nghe lời chị, không nên gây sự với hắn! Chỉ vì muốn báo thù nên em mới dẫn sói về nhà. Đó là sai lầm của em! - Nàng khóc òa lên - Em biết chị đau khổ lắm, em biết chị cảm thấy nhục nhã vô cùng. Chị là người trong sạch, luôn giữ thể diện. Mới bị kẻ khác cầm tay, chị đã rầu rĩ suốt ngày... em biết, em biết hết chị hai à...
Nhỏ Tư và nhỏ Út cũng leo lên giường. Nhỏ Út đưa đôi tay nhỏ bé ôm lấy Vũ Phượng, khóc nức nở:
- Chị hai đau lắm phải không? Để em thổi cho chị đỡ đau!
Nhỏ ghé miệng thổi những vết thương trên đầu và tay chị. Nước mắt trào ra, nhỏ xuống những vết thương đó. Nhỏ Tư cũng ôm lấy Vũ Phượng:
- Chị hai... đừng buồn khổ nữa. Chị đã liều mạng che chở cho chúng em. Chị xem, em và nhỏ Út đều an toàn, chỉ có chị và chị ba bị thương nặng. Chị thật là vĩ đại. Chị thường nói với chúng em, chỉ cần năm chị em mình quây quần bên nhau thì mọi việc đều tốt đẹp. Bây giờ năm chị em mình đều đang ở bên cạnh nhau đây nè...
Nói đến nhỏ cũng òa lên khóc.
Cu Năm mặt đỏ ngầu, đưa tay rờ vai chị:
- Chị hai ơi, anh Siêu nói, ngày mai chúng ta sẽ dọn đến một nơi hết sức an toàn, chị không phải lo lắng gì nữa. Sau này, chuyện báo thù giao cho bọn con trai chúng em.
Vũ Phượng rụt tay về và co người lại. Vân Phi chăm chú nhìn Vũ Phượng, lòng khiếp sợ và thầm nghĩ: "Vũ Phượng... Vũ Phượng... em không nên như vậy, em còn có anh đây! Em không nên trừng phạt anh như vậy!" Chàng bước đến gần, lắc nhẹ vai người yêu:
- Vũ Phượng! Em đã nghe tụi nhỏ nói gì chưa? Em còn mấy đứa em cần phải săn sóc, bọn chúng cần em, anh cũng cần em. Vì tất cả, em không bị đánh gục, không thể bị đánh gục, hãy mở mắt ra nhìn mọi người ở đây nè!
Vũ Phượng càng cuộn tròn người lại và chui mặt xuống gối.
A Siêu chịu không nổi, giậm chân thình thịch, vừa nói vừa chạy ra ngoài:
- Cậu hai, mọi việc ở đây xin giao cho cậu! Để tôi đi hỏi tội thằng khốn nạn đó.
Vân Phi vội cản A Siêu lại, giọng chàng đau khổ:
- Việc này không phải của riêng cậu, mà liên can đến hai chúng ta. Nhưng điều quan trọng nhất bây giờ là phải săn sóc cuộc sống của năm chị em, phải trị lành vết thương cho hai chị em, phải bảo vệ danh tiết của Vũ Phượng và Vũ Quyên, phải xin thôi công việc ở Đãi Nguyệt Lầu, lại còn phải... giải quyết chuyện cầu hôn của ông chủ Trịnh... Chúng ta còn có nhiều việc phải làm, cậu đi rồi, còn ai giúp tôi nữa? Hôm nay dù tức giận đền mấy, chúng ta cũng phải nhịn, không thể để cho đầu rơi, máu chảy, bởi vì... còn phải săn sóc năm chị em nàng.
A Siêu thức tỉnh, giương mắt nhìn Vân Phi và Vũ Quyên, lòng buồn rười rượi.
Vũ Quyên và ba em vây quanh Vũ Phượng, đứa thổi vết thương cho chị đỡ đau, đứa khóc, đứa lắc đầu. Năm chị em quây quần bên nhau, nhưng không hỗ trợ được nhau, trông thật là yếu đuối và cô đơn. Mắt A Siêu đỏ ngầu, nước mắt lưng tròng. Anh ta biết rõ những lời Vân Phi vừa nói rất đúng. Điều quan trọng nhất bây giờ là kiếm cho năm chị em một nơi nghĩ ngơi dưỡng bệnh, sống an toàn và ấm cúng. Không muốn lỡ công việc, A Siêu nói với Vân Phi:
- Cậu hai, bây giờ tôi đi kiếm nhà. Việc ở đây cậu lo lấy!
Vân Phi gật đầu, A Siêu bước ra khỏi phòng.
Suốt buổi chiều hôm đó A Siêu chạy ngược chạy xuôi. Khi anh ta trở lại khách sạn, màn đêm đã buông xuống. Trong khách sạn, đèn đóm ở hành lang mờ mờ tỏ tỏ, cảnh tượng thật là thê lương. A Siêu bước vô hành lang thấy Vũ Quyên đang ngồi một mình khóc thút thít, bèn hốt hoảng hỏi:
- Cô Quyên... sao lại ra ngồi đây khóc một mình... lại xảy ra chuyện gì rồi?
Nhìn thấy A Siêu, Vũ Quyên lập tức đứng dậy, lắc đầu lia lịa, nước mắt đầm đìa:
- Không ổn.. không ổn rồi! Suốt ngày chị hai không chịu ăn uống, không chịu nói năng gì cả. Thuốc sắc xong rồi, nói thế nào chị cũng không chịu uống. Chị ấy cứ nằm co tròn người lại, như đang sống ở thế giới bên ngoài, không chịu đoái hoài gì đến cái thế giới này, không chịu dòm ngó gì đến chúng ta cả... Tôi nghĩ là chị Oán giận mọi người, oán giận cái thế giới này, và oán giận cả tôi nữa... Tôi sợ lắm, chị mê man như thế này mãi thì làm thế nào?
Nàng lại che mặt khóc nức nở. A Siêu hốt hoảng nhìn Vũ Quyên:
- Cô đã uống thuốc chưa?
- Chị hai không uống, tôi cũng không uống!
- Một người bệnh như vậy, chúng tôi đã rối loạn lên rồi, cô cũng muốn như vậy hay sao? Muốn cho Vũ Phượng cô nương chống bình phục, trước tiên cô phải vui vẻ, nếu không mọi người sẽ không biết làm sao. Cô có ngủ được chút nào không?
Nàng lắc đầu, A Siêu càng hốt hoảng:
- Vậy thì... cậu hai đâu? Nhỏ Tư, cu Năm và nhỏ Út đâu cả rồi.
Vũ Quyên cứ lắc đầu:
- Biết làm sao bây giờ? Sắp gục hết rồi!
Cánh cửa phòng mở. Vân Phi nghe bên ngoài có tiếng nói chuyện bèn bước ra. Thấy A Siêu, chàng liền hỏi:
- Thế nào? Có kiếm được nhà nào vừa ý không?
- Kiếm được rồi. Ông Cố dạo nọ cậu giảm tiền lời đã giúp tôi kiếm được một ngôi nhà có vườn tược đàng hoàng. Chủ nhà dọn về Bắc Bình nên nhà bỏ trống. Tôi đã đến xem qua, nhà cửa cao ráo sạch sẽ, có sân và một vườn hoa nhỏ. Đồ đạc trong phòng khách, phòng ngủ và nhà bếp đầy đủ. Không bằng nhà cậu, nhưng so với nơi các cô vừa ở thì khá hơn nhiều. Dù sao thì cũng không có thời giờ đệ lựa chọn, nên tôi đã thuê rồi. Tiền thuê cũng không đắt, nhờ ông Cố nói giùm, mỗi tháng chỉ phải trả hai đồng.
- Ở đâu? Có xa thị trấn Đồng Thành không?
- Không xa, ở ngay Đường Khẩu.
- Khá lắm! Ngày mai chúng ta sẽ dọn nhà! Trọ Ở đây không tiện chút nào. Thuốc nguội cũng không hâm nóng được, muốn nấu bát canh cũng không nấu được. Thật là sốt ruột!
Vũ Quyên vội ngước lên hỏi Vân Phi:
- Chị hai đã uống thuốc chưa?
Chàng lắc đầu:
- Em vào cho chị uống thử xem.
Vũ Quyên đi vô phòng. Vân Phi nhìn A Siêu:
- A Siêu! Cậu chưa nghĩ ngơi được đâu, cậu nên về nhà một chuyến!
Đôi mắt A Siêu trở nên tinh anh. Vân Phi nhìn anh ta chằm chằm:
- Gặp Vân Tường, cậu không được giở trò gì cả, nghe rõ chưa? Hiện nay chúng ta phải hết sức cẩn thận, không được phép làm một việc gì sơ suất, không thể để cái sảy nảy cái ung, không được phép để xảy ra bất cứ chuyện gì! Cậu nghe lời tôi chứ?
A Siêu nghiêm chỉnh gật đầu.
Vũ Quyên đến bên giường Vũ Phượng, thấy chị vẫn nằm co người và mê man bất tỉnh, trán vã mồ hôi. Nhỏ Tư, cu Năm và nhỏ Út đều đứng bên giường. Nhỏ Tư nước mắt lưng tròng, tay bưng chén thuốc nhìn chị hai một cách tuyệt vọng. Vũ Quyên cầm chén thuốc trong tay nhỏ Tư, đứng bên giường, nói như van xin:
- Chị hai, suốt ngày chị không chịu ăn cơm, không chịu uống thuốc. Chị muốn chúng em làm gì bây giờ? Thầy lang nói, trên người chị có nhiều vết thương như vậy, nhất định phải uống thuốc. Chị xem, 4 đứa chúng em vây quanh chị, van xin chị, tại sao chị lại không uống thuốc? Chị tự giày vò mình hay chị muốn giày vò em? Nếu chị không uống thuốc, 4 đứa chúng em nguyện cùng chết theo chị!
Vũ Quyên vừa nói vứa đút muỗng thuốc vô miệng Vũ Phượng. Nhưng nàng vẫn cau mày, mắt nhắm nghiền, không chịu hé miệng ra. Vân Phi bước đến nhìn người yêu trong nỗi đau khổ và tuyệt vọng. Nhỏ Tư hết hồn, tuột từ trên giường xuống, quỳ xuống dưới đất, gào lên rất thương tâm:
- Chị hai, nếu chị không uống thuốc, em sẽ quỳ như thế này mãi mãi!
Nhỏ Út cũng quỳ xuống đất:
- Chị hai... em cũng quỳ đây nè!
Vũ Quyên cũng vội quỳ xuống theo hai em, vừa khóc vừa nói:
- Chị hai, bọn chúng em quỳ hết ở đây, van xin chị hãy nghe lời chúng em, van xin chị hãy thương chúng em!
Cu Năm tức giận vô cùng, mặt mày cau có, cũng buột miệng:
- Chị hai làm sao vậy? Chúng em đâu có gây ra tội gì? Chị không chịu ăn cháo uống thuốc tức là chị muốn trừng phạt chúng em. Kẻ đau khổ mới là chúng em, còn tên "Cú Đêm Họ Triển" vẫn ung dung tự tại, vẫn sống những ngày vui vẻ...
Vân Phi vội bịt miệng cu Năm lại, giọng khản đặc:
- Không được nói đến... không được nhắc đến chuyện đó nữa!
Cu Năm nghiến chặt hai hàm răng:
- Được rồi. Muốn quỳ...tất cả cùng quỳ!
Thằng nhỏ cũng quỳ xuống với hai chị và nhỏ Út. Vũ Quyên lại múc một muỗng thuốc, run rẩy đút vô miệng Vũ Phượng:
- Chị hai, bọn chúng em quỳ hết rồi, xin chị hãy uống thuốc cho chúng em khỏi lo!
Khóe mắt Vũ Phượng trào ra một giọt nước mắt. Nàng nhích vào phía trong, quay mặt vô tường, cũng không quay đầu lại. Bọn chị em Vũ Quyên vô cùng đau khổ. Tất cả nhìn nhau, nước mắt tràn trề. Vân Phi cầm chén thuốc để xuống bàn, nói với Vũ Quyên:
- Để anh cho chị hai uống... Em và mấy đứa nhỏ sang phòng bên nghĩ ngơi. Anh vừa bảo hầu phòng mua cho mấy cái bánh bao, lát nữa họ sẽ đem lên, mấy chị em ăn chút đỉnh rồi đi ngủ. Chị hai cần các em, anh mong các em hay vươn lên, không một em nào được phép gục xuống... hiểu không?
Vũ Quyên nước mắt lưng tròng, gật đầu, dắt mấy em đi ra:
- Chị em mình nghe lời anh Mộ Bạch là tìm cách chữa cho chị hai chóng hồi phục! Chúng mình hãy đi ra!
Nhỏ Tư, cu Năm và nhỏ Út ngoan ngoãn nghe lời, lặng lẽ theo chị ba đi ra. Đến cửa phòng, Vũ Quyên dừng lại, quay nhìn Vân Phi:
- Em muốn thưa với anh đôi lời.
- Chuyện gì?
Vũ Quyên thổn thức:
- Em... xin lỗi anh!
- Sao lại nói vậy?...
- Trước đây em từng chống đối anh, tìm trăm phương nghìn kế không cho anh gần gủi chị hai, thậm chí còn nói xấu anh, chửi anh... Em cảm thấy có lỗi với anh quá! Bây giờ thấy anh đối xử với chị hai như vậy, mới biết được thế nào là "tình sâu nghĩa nặng"! Xin lỗi... muôn ngàn lần xin lỗi! Mong anh hãy tha thứ cho những lỗi lầm của em trước đây!
Nói xong nàng dắt mấy đứa nhỏ sang phòng bên cạnh.
Vân Phi rất xúc động, khóe mắt chàng đẫm lệ, mũi cảm thấy cay cay. Chàng thở dài, bước vô phòng kề cao cái gối, sửa lại cái mền Vũ Phượng đang gối đầu trên đó, rồi nâng mặt nàng lên, nói giọng hiền hòa nhưng kiên quyết:
- Vũ Phượng! Anh cho em uống thuốc. Em không được tự giày vò như thế, không được lùi bước, không thể bị Vân Tường đánh gục, càng không cho phép em rời khỏi cuộc sống của anh. Anh sẽ ở cạnh em, săn sóc em, cùng em sống vui vẻ hết chuỗi ngày còn lại.
Vũ Phượng cau mày, hàng mi nhúc nhích. Vân Phi vẫn bưng chén thuốc đứng bên cạnh. Chàng lại cầm muỗng thuốc kề vô miệng Vũ Phượng, nhưng miệng nàng vẫn mím chặt. Nàng không chịu nuốt, thuốc ở khóe miệng từ từ chảy ra ngoài. Vân Phi lấy khăn lau sạch miệng người yêu, tiếp tục cho nàng uống thuốc với thái độ kiên trì, chăm chú và có khi còn cố chấp...