Chương 6
Tác giả: QUỲNH DAO
- Cô Phù, cô Bạch Phù, có thơ !
Phát đưa thơ cho Bạch Phù, cười tiếp :
- Thật là siêng gởi, hôm qua một cái, hôm nay một cái.
Bạch Phù nhận thơ, nói lời cám ơn. Không cần nhìn phong bì nàng cũng biết thơ của Trình. Bạch Phù uể oải mở thơ, bỗng sực nhớ một việc cần nên mới có thơ nầy. Quả đúng vậy, ghép giữa thơ là một tấm ngân phiếu. Thơ viết :
Bạch Phù yêu quý của anh,
Trong thơ hôm qua, anh có gởi cho em một ít tiền, chắc em đã nhận được rồi. Anh chưa định viết nữa thì may sao, hôm nay anh xin lãnh lương trước được mới có ít tiền gởi cho em hôm nay.
Hai trăm trước, em cứ tùy tiện mua sắm những gì cần cho hôn lễ, xài cách nào cũng được. Sau đó, em gởi thơ cho anh biết để, nếu không đủ thì anh sẽ gởi thêm. Em nên thẳng thắn nghe em, tiền bạc không có nghĩa gì với chúng tạ Riêng số tiền hôm nay thì để em mua thuốc bổ uống.
Hôm ở Hương Cảng về, anh khổ sở vì chuyện xa cách em, tương tư càng lúc càng nặng. Các bạn trong sở nghe được anh có tin vui thì theo phá anh mãi và đòi phải mời họ đi dự tiệc. Đêm hôm họ ép anh uống rượu say khướt tới bây giờ anh vẫn còn choáng váng, nhức đầu. Tiệc đãi có mặt ông "xếp" của anh, bác Tiền, anh Vinh, và ba cô trong sở. Mỗi người ép anh uống một ly và đòi anh phải trình diện "giai nhân" liền. Anh bảo em bận lắm, chưa tách đi được, xin họ cho anh khất lại một ngày đẹp trời khác. Họ mong em sớm đến Quảng Châu. Họ còn cử cô Hoàng làm đại diện kết bạn với em nữa !
Bạch Phù, không phải vì chúng ta mà còn vì những người lo lắng cho chúng ta nữa, em trù tính lễ cưới sớm đi ! Chúc em mạnh.
Người yêu em,
TRẦN VÂN TRÌNH
Đọc thơ, Bạch Phù nghĩ đến rất nhiều chuyện. Tên của những người bạn trong sở cũ dường như đã hiện thành những hình vui nhảy múa trước mặt nàng. Ngày trước, nàng đã sống rất hòa hợp với họ. Trong số bạn gái ấy có Hoàng, tuy không đẹp nhưng Hoàng lại là con một, mà con nhà giàu rất có cảm tình với Trình, song Trình không chọn Hoàng. Hoàng cũng vậy thôi ! Cha mẹ Hoàng cố tìm cho con một ông chồng khỏe mạnh, được là con một thì tốt để gả bắt rể, về sau được cho hưởng luôn của hương hỏa bên gia đình vợ. Nghe đâu ông bà đã nhờ mai mối đến dạm gả Hoàng cho Trình, nhưng chàng chỉ cám ơn suông.
Nghĩ đến đây, Bạch Phù thấy có phần nào hãnh diện. Hổng biết ngày Trình đính hôn, Hoàng nâng ly chúc mừng mà lòng thấy thế nào ? Nghĩ đến đây nàng lại phục Hoàng ý nhị và can đảm !
Bạch Phù xem lại thơ lần nữa, mỉm một nụ cười của đứa bé phạm lỗi mà cha mẹ không biết. Mấy năm trước, theo kế hoạch thì nàng cứ mua sắm rồi báo cáo. Song nàng chẳng dùng gì cả, căn bản là không muốn dùng vì nàng đã quyết định dùng hết tiền ấy trả các chi phí trong bịnh viện mà Quang Vũ đã nằm.
Xét cho kỹ thì Bạch Phù có lỗi với Trình. Tiền nầy là tiền Trình chắc mót dành dụm, nếu biết được con đường tiêu pha như thế ắt Trình phải đau lòng lắm ! Quả thật Trình thà tốn hao cho nàng xài bao nhiêu cũng được nhưng chắc chắn chàng không muốn cho nàng đi nuôi bịnh. Nhưng phần Bạch Phù lại khác, nàng vì Quang Vũ tất cả, can tâm vì chàng mà dâng hiến thà phụ lòng Trình, thà tiện tặn, hà khắc với cả chính mình.
Cất thơ rồi, Bạch Phù lại nghĩ tới việc viết thơ cho hay nàng cần sắm vài chiếc áo dài, áo nịch, tốt hơn hết là xin lấy hóa đơn gởi về cho Trình xem làm bằng cớ. Hổng lẽ về sau Trình gặp nàng lại đi kiểm tra mấy món đồ lặt vặt đó ? Cùng lắm thì nàng sẽ xin lỗi, không nói được bằng lời thì nàng cúi đầu nhận hết tội cũng xong. Phù có thể bày vẽ, nhân khi trời lạnh, nàng sắm quần áo để mặc lạnh. Nên khi nhận được tiền của Trình là nàng đã giả quyết công việc đâu vào đó hết rồi.
Gần đây, nàng rất bận tâm về tiền nằm bịnh viện của Vũ. Đám gả của Lý Mang và đám hỏi của nàng tạo thêm sự tiêu pha bất bình thường chỉ là chuyện nhỏ. Chuyện lớn thì do Phát giới thiệu nàng hùn vốn mở tiệm tạp hóa gần chỗ Phát ở, lúc nàng cần rút ra một số tiền tiêu thì bất ngờ tiệm đóng cửa vì người đứng bán đã ôm tiền dông mất ! Chuyện như tiếng sét giữa trời quang mây tạnh. Phát đã mếu máo, lỡ khóc lỡ cười với nàng :
- Thiệt cái thằng đó là thằng lòng thang dạ thú, tôi đâu ngờ nó tệ đến thế. Có người nói với tôi gần đây nó ham mê cờ bạc, buôn bán lời một ngàn mà nó nói tám trăm tôi vẫn chưa tin. Tôi có hỏi lại mà nó không nhận, bây giờ mới biết người ta nói rất đúng về nó. Nó đã thua sạch tiệm, đi đến đâu cũng mượn tiền và chờ cơ hội này quất ngựa truy phong... Để coi nó trốn ở đâu ! Mình còn sống thì nhứt định sẽ có ngày gặp nó, bắt nó trả lại, trừng trị nó hết mức cho nó biết tay ! Cô Bạch Phù, chuyện làm ăn nầy do tôi bày biểu thì chuyện tiền bạc cũng do tôi chịu hết trách nhiệm. Vậy từ rày, tới tháng lãnh lương, tôi xin trả cho cô từ lần chút đỉnh. Trả đều đều cho đến khi nào hết nợ thì thôi. Xin cô cho phéo tôi trả ít ít từ lần để còn tiền ăn mà sống hầu... Trả nợ.
Cố nhiên Bạch Phù xanh mặt, tiếc một số tiền lớn và tối cần thiết, nhưng có hối cũng không kịp. Không lẽ đi bắt thường bằng đồng tiền mồ hôi nước mắt của người đồng nghiệp ? Phù xoa tay, buồn bã đáp :
- Thôi được rồi, anh Phát đừng nhắc đến chuyện đó nữa, tôi chỉ giận cho vận xui, ngày rủi của mình thôi.
Nay có số tiền của Trình gởi tới kịp lúc thành tiền cứu khổ cứu nạn cho nàng. Thật cám ơn trời phật... Nếu không có số tiền nầy thì Bạch Phù chỉ còn có nước phải cởi chiếc vòng là món trang sức duy nhất của nàng ra. Chiếc vòng này nàng đã cất giữ hơn mười năm, vốn là lễ vật của bà nội Quang Vũ tặng nàng nhân ngày dự lễ ra mắt cháu nội dâu. Thời loạn lạc, mọi thứ đều mất giá bất thường, xuống giá kinh khủng, chỉ có vàng là tương đối bảo đãm được giá trị. Hồng Liên chú ý đến điều này, gá tiếng bảo em đưa mình giữ dùm. Bạch Phù biết có nghĩa khác trong tiếng cất giùm nên đã mang dính trong người khiến Hồng Liên "ăn trước trên đầu" không được, nhiều lần lên tiếng mắng mỏ :
- Xí, ba cái đồ quỷ đó làm gì mà em coi lớn hơn mạng sống của mình vậy ? Hổng có chị làm sao em có nó chớ ?
Nghe chị "kể công" làm nhục, Bạch Phù chỉ có cách tìm chỗ không người ngồi khóc. Nhờ có Hồng Liên mới được vói cao đến gia đình Quang Vũ giàu sang, có được chiếc vòng nầy. Nhưng ngoài ra Hồng Liên còn cho nàng thêm cái gì khác ? Một người bịnh bị Liên bỏ rơi phải một tay Bạch Phù lo liệu.
Mỗi lần nhìn chiếc vòng, Bạch Phù nhớ đến những ngày vàng son cũ. Lúc ấy, cuộc sống đầy đủ, không lo, có ai ngờ được ngày nay ? Bạch Phù nhớ đến bà nội Quang Vũ tóc tai bạc trắng nếu còn sống mà biết cháu mình lâm nguy ; hổng biết bà sẽ thương tâm đến độ nào ? Chiếc vòng có giá trị kỷ niệm như vậy, nhưng lúc cần Bạch Phù cũng phải đem bán đem cầm vì vòng vàng là vật ngoại thân, lỡ mất đi có thể tìm lại dễ dàng chớ sức khỏe mất thì khó tìm lại lắm.
Tính đến bây giờ thì nỗi khó khăn của nàng đã được Trình vô tình giải quyết giùm hết. Trước sau gì cũng phải bán chiếc vòng tay này song, giữ được ngày nào hay ngày nấy. Cứ thấy nàng còn đeo vàng, những người trong bịnh viện và cả Vũ nữa sẽ không biết được hoàn cảnh khốn khổ khốn nạn của nàng.
Bạch Phù đến bịnh viện lúc Bình và mẹ đang ở trong phòng Quang Vũ, bà Phùng đang ngồi đọc báo, Bình và Quang Vũ đang để hết tâm nghiên cứu một cái gì đó.
- Cô Bạch Phù tới kìa.
Người thấy Bạch Phù trước hết là bà Phùng. Bà chào Phù rồi bảo con :
- Đường Bình, không đứng dậy thưa cô sao con ?
Bình vòng tay thưa :
- Thưa cô tới chơi ạ.
- Bạch Phù, chúng tôi mới nhắc tới cô đó. Xin mừng cô đã đính hôn.
Nàng đỏ mặt, hơi giận Quang Vũ đang mỉm cười nhìn nàng, hổng biết Quang Vũ đã nói thế nào về nàng ?
- Ông Vũ nói không thể đi dự tiệc được, chớ phải biết được sớm tôi xin đi thế ông Vũ thì hay biết mấy.
Quang Vũ cười :
- Nhưng đến lễ gả thì xin bà đi giùm đấy !
Bà Phùng nhìn Bạch Phù rồi lại nhìn Quang Vũ :
- Chừng nào lận ông ?
- Sớm mà !
- Được. Nếu ông chưa xuất viện thì chừng đó tôi sẽ đi thaỵ (Bà Phùng thành thật) Xin miễn cô Bạch Phù không chấp là được.
- Dạ thôi, xin miễn đùa... (Bạch Phù lúng túng quay về phía Bình) Bình ! Sao ? Chú cháu đang làm gì đó ?
- Dạ làm máy bay. Chú Vũ đặt miếng giấy cứng nầy vào thì có tiếng máy phát ra.
Quang Vũ tiếp :
- Làm máy bay thật lâu, sự thích thú và lòng tự tin của Bình còn hơn anh nữa.
- Nhưng ngày mai cháu xuất viện rồi. (Bình nhìn thương tiếc máy bay) Cháu không ra, phải không rạ..
Quang Vũ xoa đầu Bình đáp :
- Xuất việc thì như ở tù thoát ngục. Chú mà được như cháu biểu chú ở thêm một ngày chú cũng không ở đâu.
- Cháu thì không, dọn đi xa quá, cháu không thấy được chú, cũng không thấy được máy bay.
- Tùy lúc, cháu có thể tới chơi với chú. Lấy thí dụ mỗi chúa nhật nếu mẹ không đi dạy thì cháu có thể nhờ mẹ dẫn tới đây thăm chú.
Quang Vũ quay sang Bạch Phù :
- Bà giáo sư đây đã mua được một căn nhà rất đẹp, có vườn đầy cỏ đầy hoa. Nhà ở Sa Điền tốt hơn chỗ ở bây giờ nhiều.
- Sa Điền ? Thế trường bà dạy không phải ơ? Đại Bổ sao ?
- Dạ nhà ở Đại Bổ ở không được nên tôi chỉ ở đỡ, tính cuối niên khóa nầy xin nghỉ, ở nhà luôn.
Bình chen vào :
- Chú Vũ theo cháu luôn nhá, về ở nhà cháu luôn một thể.
- Không được đâu Bình, chú còn phải dưỡng bịnh.
- Thì dưỡng bịnh ở nhà cháu, có cháu lo cho chú, có má lo cho chú nữa.
Bà Phùng ngăn con :
- Đường Bình, đừng có làm phiền chú con.
- Đó, cháu thấy má cháu không đồng ý với cháu hén !
- Dạ không, má, má, má mời chú Vũ về ở chung nhà mình đi ! Nói đi má ! Ngày sau, chú với cháu có thể hợp nhau mở xưởng làm đồ chơi.
Quang Vũ cười :
- Bé Bình thật là đáo để. Cứ nghe đến chuyện mở xưởng thì ngày đêm mơ ước có bấy nhiêu.
Bạch Phù hiếu kỳ hỏi :
- Mở xưởng gì ?
Bà Phùng giải thích :
- Đó là kế hoạch của cô Lục. Cô Lục có người anh làm việc trong Không Quân, bây giờ về nhà. Nghe nói ông Vũ có tài phát minh nên ông ấy có tới đây thăm, nói chuyện rất tâm đầu ý hợp với ông Vũ. Cả hai dự định hợp tác làm máy bay cho co nít chơi, kế hoạch và kỹ thuật thì do ông kia làm. Nếu thấy được sẽ mở một cái xưởng nhỏ.
- Má em làm chủ xưởng, má em ra tiền.
Bình nối lời, nhưng bị mẹ rầy :
- Coi, lúc người lớn nói chuyện, con là con nít không được chen vào nghen con. Má không có tư cách làm chủ, chỉ có thể ở kề bên, tùy lúc lo liệu được cái gì hay cái nấy thôi. Cô Bạch Phù, tôi thấy việc đó có tương lai lắm, nhứt định phải thành công. Phải không cô ?
- Dạ, chắc vậy.
Bạch Phù đáp như một cái máy. Theo lẽ đó là một điều đáng mừng cho Vũ, song lại không thoát khỏi sự liên quan tới Lục nên nàng không vui. Trước tiên, Vũ định thuê nhà người bà con của Lục, bây giờ định hợp tác với anh Lục. Rõ ràng Lục sắp đặt âm mưu để đoạt Quang Vũ của Bạch Phù rồi.
Quang Vũ tỏ thái độ :
- Việc đó mới chỉ là dự tính, thực hiện được cũng còn lâu, nói gì tới tương lai ?
- Chỉ cần mình cố gắng, thực hiện từng bước thì không có vấn đề gì khó. Hiện tại đang cần phải phát triển trí óc trẻ thơ, song đồ chơi trẻ em bày bán la liệt ngoài chợ không mang một ý nghĩa nào hết, trái lại, còn là những thứ hàng hạ cấp, đầu độc, đi tới đâu cũng thấy các mặt nạ quỷ, bài bạc... Đồ chơi có giá trị là đồ chơi của Nhựt. Chúng ta nay làm đồ chơi của trẻ em, sánh với hàng nhập cảng phải chịu thuế rẻ hơn mà còn giúp cho trẻ em vừa chơi vừa học, học mà chơi, giúp chúng suy nghĩ, tưởng tượng và phát huy sáng kiến là một cách lo lắng cho tương lai trẻ con vậy.
Bà Phùng trịnh trọng trình bày thao thao như đang nói với một đám học sinh trước mặt.
Bình chăm chú nghe mẹ, Vũ cũng trầm mặc biểu đồng tình. Riêng Bạch Phù yên lặng trông như thật lắng nghe, song sự thật nàng không nghe gì hết. Thậm chí đến bà Phùng nói dứt nàng cũng không hay nữa.
- Chỗ thấy của bà chủ xưởng thật cao minh, xin phục, xin phục.
- "Thấy" thì không được tính sự gì ! Thực hành mới quý, chỉ có ông mới hoàn thành được kế hoạch đó.
- Việc nầy rất lớn, nếu sức khỏe cho phép, tôi sẽ hết sức cố gắng, theo tôi thấy thì cả năm nằm bịnh viện, tôi đã mạnh hẳn rồi, lên được mười ký lô, không cần phải dưỡng nữa. Nghĩ rằng y viện sẽ giàu nếu quyết giữ bịnh nhân không cho ra.
Bà Phùng cãi lại :
- Hổng phải đâu ! Nói như ông thì tại sao họ lại để cho Bình xuất viện ? Bịnh phổi không phải dễ đâu ông.
- Nhưng dù sao tôi cũng xin ra. Tôi đã nhờ cô Lục tìm nhà rồi.
Nghe đến đây, Bạch Phù bắt buộc phải lên tiếng :
- Nếu cần dọn nhà thì anh nên về ở chung với Bình tốt hơn.
- Đồng ý ! Đồng ý ! (Bình vỗ tay, nhảy dựng).
Về sống chung với Bình là điều lẽ nào Vũ không nghĩ tới ? Nhưng không biết sao chàng lại mỉm cười :
- Chỉ sợ là bà giáo sư không bằng lòng.
- Sao lại không bằng lòng ? Nếu ông có ý xuất viện thì ngày mai đi với Bình luôn một thể.
Bình reo :
- Thiệt vậy hả má ? (Rồi quay sang Quang Vũ) Chú Vũ, chú hứa tới nhà cháu đi. Chú đừng gạt cháu nha.
- Được rồi, coi như đã quyết định.
Trước tình trạng đó ! Bạch Phù bỗng nảy sanh mâu thuẫn. Nàng thật không ngờ, Quang Vũ đáp lời dễ dàng như vậy. Sức khỏe của Vũ đâu cho phép chàng sớm xuất viện. Chính nàng đề nghị rồi cũng chính nàng phản đối :
- Hổng được đâu ! Anh Vũ còn phải ở đây dưỡng thêm, bao giờ hết bịnh sẽ tính.
Quang Vũ không trả lời. Mắt Bình trợn tròn hết nhìn người nầy lại tới người khác. Thất vọng nhứt là mẹ bé cũng đồng ý với Bạch Phù :
- Chỗ ở mới không đến nỗi tệ nhưng tốt nhứt là ông Vũ nên ở đây dưỡng thêm vài tháng nữa.
***
Dưỡng thêm vài tháng do miệng người khác nói ra thì dễ quá nhưng đối với Quang Vũ, chàng cảm thấy bị trói buộc, buồn bã vô cùng. Đối với Bạch Phù là thêm mấy tháng tảo tần cực khổ nữa.
Suy nghĩ kỹ lại cho phần nàng thì thấy thiệt khó. Thời gian như lưỡi dao đã lóc thịt của nàng. Những hiện tượng như người phát nóng, mất ngủ... có tăng chớ không có giảm. Ngay lúc ngủ, nàng cũng hay ho trở giấc. Ban ngày bị ho nàng còn cố ém để tránh sự chú ý của người khác. Lỡ bị bắt gặp thì nàng cố gắng giải thích vài câu : Tháng nầy vào Đông nên dễ bị cảm... Trị hoài chưa dứt... Ho riết có đàm...
Có một lần Quang Vũ chú ý đến tiếng ho của nàng, nàng cũng giải thích như trên. Dầu vậy, Vũ vẫn khuyên nàng đi khám sức khỏe, nếu có bịnh thì lo cho kịp. Bằng không bịnh thì cũng chẳng sao, mình có cái lợi là yên tâm làm việc tiếp.
Không phải Bạch Phù không biết điều đó. Nhưng nếu nàng đi khám biết rõ thực trạng bịnh tình rồi phải làm sao ? Nàng phải bỏ tất cả, bo? Quang Vũ nữa à ? Cho nên thà nàng nhắm mắt lầm lủi đi tới còn hơn là có dịp mở mắt thấy rõ cả để mất hết dũng khí đi tiếp con đường thiên nan vạn nan khốn khổ.
Thế giới của nàng tuy đen tối, song trong sự đen tối đó hãy còn một chút ánh sáng của hy vọng. Nàng có dự tính, đợi lúc Quang Vũ xuất viện, sáng chế đồ chơi trẻ em bán có tiền, không cần gì đến nàng nữa thì nàng sẽ rút lui, thành hôn với Trình, nhờ Trình đùm bọc giùm cũng như Quang Vũ đã nhờ nàng vậy. Dự tính của nàng tưởng như còn xa lắm nhưng thật sự thì rất gần, sáu tháng hay một năm nữa thôi. Nàng không ngờ ngày nay lại có những thay đổi mới.
Nàng lo lắng chuyện tiền nong và sức khỏe đến không còn giữ được cho tinh thần thơ thới. Người lo lắng cho nàng, trái lại, không phải Vũ mà là Trình. Trình lo lắng vô cùng nên tính trung bình, mỗi tuần chàng gởi cho nàng đến hai thơ với tính cách bắt buộc và trả lời cũng với tánh cách đó. Nói chung nàng viết đáp ngắn, qua loa, không xứng đáng với nhiệt tình của Trình.
Khả năng văn nghệ và ý muốn sáng tác của Trình đều gởi vào các lá thơ ấy. Trình không có khiếu ăn nói, ăn nói không trôi chảy nhưng viết lách thì Trình rất khá, thích nhắc chuyện ngày thơ. Có lúc lại giới thiệu về gia đình mình, có lúc lại vẽ mộng đẹp trong cuộc sống ngày mai, dựa theo tin tức báo chí.
Mỗi thơ đều viết khác nhau, nhưng chỉ có một điểm giống như nhau hết : Đó là việc thúc đẩy nàng sớm đi đến thành hôn. Ban đầu, Trình định cưới vào cuối tháng Mười một, sau dự định cuối tháng Chạp. Cho nên Trình đã gởi tiền cho nàng sắm áo, đề nghị nàng chọn màu hồng tươi cho "tân giai nhân". Trình đã thích màu hồng lúc dự đám cưới của Lý Mang.
Trình cứ thúc tới, nhưng nàng lại dần dà được ngày nào hay ngày nấy. Ban đầu, nàng hẹn lơ là. Sau Trình thúc quá, nàng phải viện lý do công ty giữ nàng làm việc thêm ít lâu để tìm người thay thế. Nàng cũng nói không muốn xa Lý Mang và bạn, những người đã quyết không để xa nàng. Có lúc nàng bảo cơ thể mình yếu quá. "Thủng thẳng đã..." Do đó, bắt buộc Trình phải suy nghĩ, phân tách, thấy rằng các lý do trên không phải là lý do chánh đáng. Lý do chánh đáng là nàng vì ông anh rể tên Quang Vũ.
Hình ảnh Bạch Phù gục khóc trên vai Quang Vũ trong bịnh viện rõ mồm một trong óc Trình. Trình chưa thấy Bạch Phù vốn can đảm và kiêu hãnh như thế lại có một lần nhu nhược như vậy. Nàng xúc động điều gì đến phải khóc trên vai Quang Vũ ? Không thể bàn cũng không thể giải thích. Hổng lẽ cả hai yêu nhau ? Giả thiết nầy bi. Trình bác bỏ ngay. Bởi vì đã yêu nhau thì dễ quá, nàng đâu tội gì đi đính hôn với Trình. Hơn nữa, chính Quang Vũ cũng tán đồng nàng ưng lấy Trình kia mà ! Rồi với tư cách của Quang Vũ, Trình không tin chàng ta có thể đi làm chuyện hàm hồ với cô em vợ. Vậy có phải là tình yêu đơn phương không ? Bạch Phù thầm yêu ông anh rể ? Cũng khó định như vậy vì nếu nàng thầm yêu, một người thông minh như Quang Vũ sao lại không nghĩ ra ? Hơn nữa, chính Bạch Phù đưa Quang Vũ đi Hương Cảng, cho chàng vào bịnh viện, không nề tốn công, tốn tiền, lòng thành đó Quang Vũ có là sắt thép cũng bị mềm nhũn. Hơn nữa, Bạch Phù cứng hơn sắt thép, nếu đã yêu ai thì đừng hòng đính hôn với người khác.
Đến tháng chạp rồi, ngày lại ngày, hôn lễ ước tính vào tết Nguyên Đán lại bị trì hoãn. Trình viết thơ cho Bạch Phù, không giấu được sự bất mãn nhưng vẫn phải để tùy Bạch Phù. Trình dám trách mà không dám hận, tốt nhứt là tranh thủ với nàng và đợi chờ nàng. Mặt khác, Trình viết thơ cho Lý Mang, nhờ Lý Mang nói vô giùm.
Nhận lời ủy thác, Lý Mang có tìm cơ hội đến hỏi thăm Bạch Phù :
- Chừng nào cho mình uống rượu mừng đây bồ ?
Bạch Phù cười lạt, không đáp :
- Thế nào cũng có một ngày chớ ? Đừng để người ta trông nổ mắt.
Bất đắc dĩ, Phù phải đáp :
- Tự mình có chồng được rồi, còn nóng giùm người khác làm gì ?
- Hổng nóng được sao ? Ăn của người ta rồi tính hổng cho người ta ăn lại hả ?
- Thì ăn lại hồi lễ đính hôn rồi đó, còn muốn gì nữa ?
- Trời ơi, ăn lễ đính hôn như cọp ăn bù mắc, kể trừ làm sao được ? Người ta đòi tiệc cưới lớn kìa.
- Nếu chị có lòng như vậy thì chị sẽ thất vọng đến trọn đời.
- Sao ? Thế trọn đời chị không thành hôn với anh Trình sao ? Tôi không tin.
- Thành hôn thì thành hôn nhưng không có làm linh đình như chị nghĩ đâu.
- Vậy chớ ai nói hễ tổ chức đám cưới ở đây thì để tôi chủ trương. Bạn của tôi, bạn của chị, bạn của anh Trình bộ ít lắm sao ? Tôi nói mấy, họ cũng đòi đi ăn đám cưới của chị cho được đó.
- Đám cưới là chuyện riêng của từng người, đâu cần phô trương cho người khác biết.
Bạch Phù thở dài tiếp :
- Bây giờ tôi chưa tính gì đâu.
- Nếu không tính gì hết sợ không làm được đám cưới đó. Tôi khuyên chị thận trọng, lo sắp đặt kết hôn cho rồi đi.
- Nếu không thận trọng tôi đã chẳng đính hôn với Trình. Tôi cũng biết đính hôn rồi kết hôn là con đường tất nhiên... Nhưng ảnh nôn nóng quá.
- Theo chị tính thì phải đợi đến bao giờ ?
- Sang năm.
- Năm tới ? Tháng Giêng, tháng Năm hay tháng Chạp cũng là năm tới.
- Tự nhiên, theo ý tôi là khoảng cuối năm tới.
- Đó là chuyện riêng của hai người, phải có sự thảo luận giữa hai người mới tính được. Chị có nói ý chị cho anh Trình biết chưa ?
- Chưa.
- Sao không cho ảnh biết với ? Tôi thấy rằng chị nên nói rõ cho ảnh biết để ảnh chuẩn bị. Chứ theo ảnh tính thì ảnh định làm đám cưới gấp trong năm nay.
Phù buồn dàu dàu, biết rõ thái độ của bạn là thái độ của tay trong Trình. Nhưng làm sao bây giờ ? Nếu Bạch Phù nói quyết với Trình ngày cưới trễ thế thì làm sao Trình tiếp tục gởi tiền cho nàng để... "sắm sanh cho đám cưới!" Số tiền ấy Bạch Phù không đòi mà do tự tay Trình mang tới nhân dịp nghỉ cuối năm.
Lần nầy, Trình đến Hương Cảng với hy vọng lớn lao, nhứt định thuyết phục cho được Bạch Phù, đòi hỏi nàng định ngay vu quy dứt khoát. Hơn nữa, Trình mang theo khá nhiều tiền, tuy tiền bạc không mua được lòng người nhưng chàng biết Bạch Phù quá cực khổ, đồng tiền của chàng rất đắc dụng. Nhưng, mộng tưởng và sự thật còn khác nhau xa lắm.
Trời Hương Cảng vốn lạnh càng lạnh. Màu trời ui ui, gió thổi hắt hiu khiến ai nấy co ro, lạnh lùng. Ngoài bộ đồ tây, Trình còn mặc thêm áo lạnh hai mặt, vào Đông vẫn còn lạnh lắm ! Bước xuống xe, Trình còn vào tiệm mua thêm áo lông nữa.
Vào gần Tết, người đi lại như hội chợ, Trình phải mua vé trước, viết thơ dặn phòng ở khách sạn trước. Hơn nữa, Trình chọn phòng có điện thoại riêng để liên lạc trực tiếp được với Bạch Phù, hễ nàng ra sở là có thể đến ngay với chàng. Nhưng lúc Trình xuống xe còn cả giờ sau Bạch Phù mới ra sở, nàng lại không chịu gặp chàng ở khách sạn mà đòi tới quán cà phê Thanh Điệp là nơi hẹn cũ.
Trời lạnh thế nầy, Trình nghĩ là nàng sẽ mặc áo lạnh mới mua, theo thơ nàng gởi cho Trình, thì nàng đã chìu ý chàng chọn áo màu hồng thắm. Nhưng vì màu sặc sỡ quá nàng không dám mặc. Áo ấy sẽ làm cho nàng đẹp hơn. So với Lý Mang, Bạch Phù đẹp hơn nhưng rất tiếc là nàng không biết cách phục sức thôi.
Bạch Phù đến quán cà phê Thanh Điệp trễ hơn Trình vài phút. Nàng đến như mang cả trời lạnh đến, lạnh đến toàn thân nàng co ro... Vì nàng vẫn mặc đồ giản dị làm sao ! Vẫn chiếc áo ngày thường, vẫn áo choàng cũ mà ở lai tay áo, người nhìn bắt gặp ngay nét sờn cũ.
Trình nhanh nhẩu nói :
- Trời ơi, trông em lạnh thế kia. (Lòng Trình đau như cắt) Áo lớn đâu mà em không mặc ?
- Em không ngờ trời lạnh thế nầy, chớ trong phòng làm việc ấm lắm.
- Em mau về lấy áo mặc đi. Hay để anh về lấy rồi mang lai cho em ?
- Không cần đâu anh, bộ Ở trong nầy không ấm hả ?
- Đợi một chút rồi em biết !
Bạch Phù gọi cà phê rồi tiếp :
- Hương Cảng năm nay lạnh hơn mọi năm.
- Quảng Châu thì trái lại, lúc anh đi, ông xếp anh còn đùa. "Theo lẽ, không cho anh đi Hương Cảng. Nếu có đi thì phải rước cho được cô Bạch Phù về Quảng Châu." Mấy anh em trong sở cũng đã chuẩn bị sẵn phòng cho anh. Rước không được em, họ sẽ cười anh không cao tay ấn. Họ có nói : "Đầu tiên là cô Bạch Phù phải đi xem phòng coi thế nầy, anh vừa ý không cái đã !" Bạch Phù, Hương Cảng lạnh muốn em nhân dịp nghi? Tết về Quảng Châu chơi. Các bạn anh đều mong muốn được gặp em, được không em ?
- Đi Quảng Châu à ? Thôi đi, đi tới đi lui tốn tiền lắm !
- Em muốn tiết kiệm cho anh tại sao mình không làm đám cưới sớm đi ? Hai người ở hai nơi, cần đi tới đi lui, tốn kém hơn biết mấy ?
Bạch Phù hớp vài ngụm cà phê, chẫm rãi :
- Uống hết ly cà phê nầy, chẳng những không thấy lạnh mà còn nực ra.
- Sao em lại đánh trống lãng vậy ? Anh đang nói chuyện đàng hoàng, sao em không chú ý ? (Mặt Trình rầu rầu) Bây giờ anh không có ý kiến, chỉ hỏi em xem em tính sao ? Em định chừng nào làm lễ cưới đây ?
- Coi, anh mới tới cái nói liền chuyện đó hà. Trong thơ cũng nói thuần chuyện đó, nói hoài không sợ người nghe phiền chắc ?
Bạch Phù lộ vẻ bực dọc, Trình đâm hoảng ấp úng :
- Không, anh không có ý làm phiền em. Anh... Ôi, anh không biết nói sao cho phải bây giờ.
Bạch Phù vẫn hớp từng ngụm cà phê, giữa cả hai không khí như lạnh cứng lại. Trình không biết làm gì, lại nghĩ đến số tiền dầy cộm trong túi. Chàng nói :
- Đưa sắc của em cho anh.
- Chi vậy ?
Phù mở to mắt, hoang mang nhìn Trình, tay cầm chặt chiếc sắc đen của Lý Mang tặng nàng.
- Anh có mang theo một ít tiền đây. Để có ngày giờ anh sẽ đưa em đi mua cái gì em thích.
Bạch Phù do dự một chút mới chịu trao sắc tay. Nhìn thấy Trình nhét tiền vào sắc dầy cộm, mắt nàng sáng lên, nàng hỏi :
- Anh đem theo bao nhiêu ?
- Thì đem theo hết số tiền còn lại.
Trình bỗng thành thật mỉm cười :
- Cũng còn lại một ít nữa, nếu chưa tới đám cưới thì chưa dám đem ra dùng.
Cầm lấy sắc tay dầy cộm. Bạch Phù vẫn như trước, hỏi đáp hững hờ :
- Còn việc gì nữa không anh ?
Bạch Phù nhìn đồng hồ rồi nói tiếp :
- Hồi nãy em bỏ ra đây gặp anh là em "nhảy dù" đó. Bây giờ em muốn vào sở coi có chuyện gì không ?
- Kệ nó, sợ gì chớ ? Nếu bị đuổi càng tốt.
- Anh đừng nói vậy, "một ngày làm hòa thượng làmột ngày phải gõ mõ tụng kinh". Mình làm việc cho người ta, mình phải giữ kỷ luật. Anh đợi em ở đây, em vào sở cái trở ra liền hà.
- Thôi cũng được.
Nàng quay đi, Trình còn dặn vói theo :
- Em nhớ lấy áo lụa ra mặc, nhớ nha em !
Bạch Phù dạ, vẫy tay cho Trình rồi hất tóc ra sau, làn tóc dài đen mượt phiêu bay trong mắt Trình.
Hàng cà phê ấm, tiếng nhạc du dương, êm đềm phát ra. So với không khí lạnh lẽo bên ngoài là hai thế giới khác biệt.
Trình mua một tờ báo, ngã lưng vào thành ghế, lướt mắt đọc qua các đề mục lớn. Việc Bạch Phù bỏ đi, ảnh hưởng đến tinh thần chàng rất nhiều. Chàng thấy nàng có hành động lạ lùng quá không đoán nổi ! Hơn nữa, bỗng nhiên nàng lại xin đi, có ph ải vì mấy xấp bạc không ?
Chiều ba mươi, các cơ quan đều đóng cửa thì có gì cần mà nàng phải vào công ty ? Tiếc là ở đây không có điện thoại, bằng không chàng sẽ xin gọi nhờ để biết hư thật. Thật thì nếu ở đây có điện thoại Trình cũng không gọi vì nghi ngờ là bỉ ổi. Trình không thể không tin người mình yêu. Nếu bây giờ không rộng rãi với những chuyện vặt vãnh như thế thì làm sao sau nầy sống chung được ?
Tuy cố gắng tự an ủi lấy mình, lòng Trình vẫn rười rượi buồn. May mà không đến nửa giờ, đã thấy nàng nhanh nhanh đi tới, đẩy cửa bước vào.
Nhìn thấy Bạch Phù, chẳng những Trình không vui được, mà còn nghi ngờ thêm. Bởi vì áo choàng lớn Bạch Phù đang mặc là áo màu đen chứ không phải màu hồng như nàng viết trong thơ. Lại là loại áo mỏng, thỉnh thoảng nàng có mặc ở Quảng Châu.
Áo cũ làm sao ! Tuy Trình không từng nghiên cứu y phục phụ nữ song chàng cũng nhận thấy kiểu áo quá lạc hậu. Có thể là loại áo bị vạt ra của Hồng Liên ngày trước ? Song không phải bây giờ là lúc truy căn tìm cội của chiếc áo nầy.
Trình chỉ không dừng được, phát hỏi :
- Em, áo mới mua là áo nầy sao ?
Bạch Phù cúi đầu, tay vân vê nút áo :
- Em còn để nó tron rương.
- Ủa, sao không lấy ra mặc đi ?
-....
Bạch Phù rút người co ro, không trả lời.
- Sao em không lấy ra mặc ? (Giọng Trình trở nên khó nghe) Không mặc thì mua làm gì chớ ?
- Em sợ màu hồng đập mắt, mặc áo đó, đi ra đi vô là làm trò cười cho các bạn trong công ty.
Trình trầm ngâm một lúc rồi mới hỏi :
- Ngày mai là ngày nghỉ. Công ty đâu còn người làm thì sợ ai cười nữa ?
Nàng gật đầu, cởi áo choàng ra, để sắc tay lên mình.
Trình chú ý đến sắc tay dầy cộm lên lúc nãy sao bây giờ lép xẹp như lúc chàng chưa nhét tiền vào ? Lòng Trình đau nhói. Tiền đó đâu ? Số tiền mà Trình đã cắc ca cắc củm để dành chắt mót từng ngày từng tháng đã bị nàng đưa đến đâu rồi ?
Trình muốn vói lấy sắc tay mở ra xem liền cho biết. Chàng muốn hết sức hòa hưỡn giọng nói để hỏi Bạch Phù. Chàng tính thầm dự bị sẵn lời lẽ trong lòng song lại không mở miệng được. Trình thà riêng mình đau khổ còn hơn thấy nàng bị lúng túng.
Từ sắc tay lép xẹp đến cái áo choàng cũ, Trình nghĩ xa ra nhiều chuyện khác nữa. Các khoản tiền chàng gởi cho nàng ắt cũng đã vô danh vô địa tiêu pha đâu hết rồi ! Tiêu pha không phải vì chàng. Vậy thì, nhứt định nàng phải tiêu pha vì Quang Vũ. Nàng từng bảo Quang Vũ cô đơn nàng cần phải lo, phải tiêu pha hết số tiền nàng, vậy thì các món tiền Trình gởi cũng lọt vô ngả đó !
Trình không phải là người hẹp hòi, chàng luôn luôn giữ cá tánh của một người rộng rãi, không xem vật chất làm trọng. Gặp việc phải cần làm, chàng cũng dám làm. Nếu nàng giúp Quang Vũ vì Quang Vũ và nàng có tình anh em ruột thịt thì Trình sẽ phụ giúp nàng làm nghĩa. Điều làm Trình đau đớn là nàng có vẻ giấu giếm, lường gạt chàng. Ngoài chuyện tiền nong, lòng nàng không có chỗ ngồi cho chàng. Trình không muốn nghĩ càng lúc càng xấu nhưng vì nàng đối với chàng lơ là, không có chút gì vồn vã, không chút nhiệt tình nào nên Trình không nghĩ vậy không được. Nàng chỉ có nhiệt tình với Quang Vũ, nếu không vậy thì tại sao nàng lại gục khóc trên vai Quang Vũ ?
Bạch Phù cố làm ra vẻ dịu dàng khi biết Trình đã chú ý đến sắc tay :
- Chúng ta đón giao thừa bằng cách nào đây anh ?
Vì lịch sự, Trình không thể không trả lời nàng :
- Bên ngoài trời lạnh như thế nầy, chắc không có chỗ nào đáng đi chơi đâu. Tốt nhứt là đến khách sạn anh ở, mình vừa dùng cơm vừa nói chuyện chắc vui hơn. Em thấy thế nào ?
Theo Trình nghĩ là nàng sẽ không chịu. Vì nàng có chịu bước chân vào phòng ngủ ô hợp bao giờ đâu ? Đã mấy lần chàng đến Hương Cảng thăm nàng đều như thế. Thật không ngờ, Bạch Phù lại gật đầu :
- Tính vậy cũng được.
Ngày xưa, hơn nữa, trước đây nửa giờ, Trình nghe tiếng nàng còn cảm thấy thú vị. Bây giờ trái lại, Trình có phần thương hại nàng, có phần khinh bỉ nàng. Nàng bị hạ thấp vì số tiền đó, chao ôi ! Bộ mặt ma quỷ của đồng tiền ! Đến Bạch Phù, cô gái mà Trình đã xem như tiên nữ, xem như một đức thánh thiện vẫn không thể thoát khỏi bị đồng tiền làm ô uế. Nếu nàng là một cô gái thích xa hoa vật chất, dở thủ đoạn với người khác để chưng diện cho bản thân mình thì Trình cũng chịu đi. Đàng nầy nàng không lo gì cho nàng mà còn đem cả công lao mồ hôi nước mắt của chàng dâng hiến cho người khác thì trách sao chàng không khỏi thống hận ? Nhưng hận cái gì mới được chớ ? Đau cái gì mới được chớ ?
Trình cần phải làm cho rõ ra như ban ngày ban mặt. Trong mắt nàng, có thể chàng bị coi là dại khờ, đần độn, nhưng chàng không dại khờ, đần độn về mặt nầy đâu ! Song vì tôn trọng lẫn nhau, chàng chưa tiện nói thẳng ra. Chàng hỏi thăm dò :
- Thời gian còn sớm, em có cần mua sắm gì thì để anh đưa em đi mua sắm nhé ?
Bạch Phù lắc đầu, làm như bị gió thổi đến phát rét :
- Điên sao mà đi ra đường lúc trời lạnh như thế nầy ?
- Chớ để mai Tết nhứt, tiệm quán đóng cửa hết.
- Không có gì gấp, để sau em mua lấy cũng được.
Trình đành là không làm sao hơn được. Lúc cả hai quyết định rời quán thì Trình choàng áo cho nàng, đó là cơ hội sau cùng, lúc nàng không chú ý, chàng cố ý cầm giùm sắc tay.
Bạch Phù bối rối giành lại :
- Để em cầm cho.
Cả hai giành qua giựt lại, sắc rớt xuống nền, hả miệng. Mấy xấp bạc vừa rồi đâu mất, thay vào đó một chiếc vòng bằng vàng. Bạch Phù muốn che giấu cũng không sao được nữa, thốt miệng kêu "trời ơi" rồi cúi gục.
- Xin lỗi, xin lỗi..
Trình nhìn lại chiếc vòng óng ánh, lòng thêm nghi ngờ, sao mới đó mà lại biến thành vàng ?
Trình đỡ Phù, kê sát tai nói nhỏ :
- Tiền anh mới đưa cho em đây sao bây giờ đâu mất hết đi ?
Bạch Phù cúi lượm sắc tay, không màng chi đến Trình. Hơn nữa, trong quán có đông người đang nhìn về nàng, khiến nàng bối rối sanh giận dữ.
Trình can đảm bước thêm một bước nêu ra giả thiết :
- Hay là em đem tiền mua chiếc vòng nầy ?
- Phải. Nàng đáp hàm hồ.
Trình không bỏ qua, hỏi luôn :
- Mua ở đâu đây em ?
- Tiệm gần đây.
- Đâu, đưa anh xem với.
Bất đắc dĩ, Bạch Phù phải đưa chiếc vòng cho Trình xem. Trình xem đi xem lại, nhớ là có thấy nó ở đâu, song nhứt thời không làm sao ắt chắc. Trình tỏ vẻ không thích chiếc vòng.
- Em mua thứ nầy làm gì ? Kiểu xưa quá, đâu thích hợp với bây giờ ?
- Em cũng đâu có nói nó mới. (Cố giữ giọng hiền hòa, nàng giải thích) Tình cờ đi ngang qua tiệm kim hoàn, em thấy nó rồi đâm thích. Vòng của người khác bán lại cho họ nên họ không nhồi sửa mà cứ để vậy bán đi.
- May mà có em mua, tiệm họ mới bán được.
- Anh không hiểu sao em thích chiếc vòng nầy mà không đặt họ làm riêng cho một món khác. Anh đã đem vàng ra bán lấy tiền thì em lại đem tiền ra mua vàng, kết quả thật hoài công.
- Anh nói á !... Tại em muốn chớ em muốn đặt họ làm cái gì mà chẳng được ?
- Tự nhiên rồi, nhưng kiểu nầy xưa quá, không đeo được thì mua làm gì ?
- Có thể để dành làm kỷ niệm.
- Kỷ niệm ? Giữ nó để kỷ niệm ai ? Em muốn nói chiếc vòng nầy như của một người đã chết đấy.
- Đưa đây ! Trả lại cho em !
Trước khi chẳng nói chẳng rằng trả chiếc vòng lại, mặt Trình bỗng nhiên biến đổi vì thấy chữ khắc trên chiếc vòng : "Trùng Khánh". Trình chợt hiểu ra Bạch Phù làm thế nào có được chiếc vòng nầy. Rồi chàng bỗng nhớ thêm có thấy nàng đeo nó trước ngực nhơn lúc nàng bất ý.
Lấy lại chiếc vòng. Bạch Phù bỗng cảm thấy thái độ mình quá lố. Nàng mỉm cười, nói nhỏ làm thân :
- Em ghét cái miệng anh nói chẳng giữ gìn, cứ oang oang vào lúc năm hết tết đến.
Năm hết tết đến thật cũng chẳng có sự sung sướng nào để ăn nói oang oang vì có hai người mà mỗi người mang một niềm riêng. Cả hai đều đắn đo, đề phòng lẫn nhau tạo nên một cách bức vô hình. Trời lạnh, lòng càng thêm lạnh, cả hai ngồi đối diện với nhau, trước mặt là thịt cá ê hề mà chẳng ai buồn ăn.
Khách sạn nầy là nơi Trình đã đưa Bạch Phù đến Hương Cảng lần đầu tiên. Do chỗ quen biết nên họ dành cho Trình một phòng trông thẳng ra mặt đường, dễ chịu hơn chỗ ở tum húm tiu híu ngày trước rất nhiều. Hôm nay họ lại dọn một bữa ăn thịnh soạn đưa thẳng vào phòng làm toàn phòng thơm phức. Trà và rượu cũng có người ở tiệm kề bên mang lại.
Vừa cầm đũa, Bạch Phù nhớ lại lúc mới đến, nàng đã xỉu trong khách sạn. Bấy giờ, cả hai cùng ăn bánh mì nhưng Trình lo lắng cho nàng, đưa nàng đi bác sĩ. Cả hai giữ khoảng cách của tình bạn, nhưng vui vẻ nói chuyện suốt ngày, tình cảm và ý nghĩ so với bây giờ gần gũi hơn nhiều.
Bây giờ Trình buồn bã, uống rượu một mình, chỉ nói được với nàng một câu : "ăn đi" ! Dường như ngoài hai tiếng ấy không còn lời nào đáng nói nữa.
Thỉnh thoảng, Bạch Phù ngước nhìn Trình. Gương mặt đỏ hồng và như phì ra vì rượu. Nàng mong bắt gặp ở đó một sự nghĩ ngợi của Trình. Bạch Phù không yêu Trình, thủy chung vẫn không yêu Trình, nhưng Trình là vị hôn phu của nàng, và nàng có điều xấu hổ trong lòng, dầu muốn dầu không cũng tự trách mình mang tội lường gạt vậy nên hồi hộp mãi không thôi. Nàng nhớ đến lúc Trình giành lấy sắc tay, cho là Trình cố ý làm vậy. Mặc dầu nếu Trình hỏi tiền thì nàng cũng có cách nói qua. Ví như nói : "Em đem tiền về cất lúc trở lại sở. Chớ hổng lẽ bỏ kè kè trong bóp lúc đi đường sao ? Nguy hiểm lắm... v.v...".
Chiếc vòng kia thật là của nàng. Trước đây nửa tháng, vì cần thanh toán tiền trị bịnh cho Quang Vũ mà không có cách nào xoay sở, Bạch Phù đã đem bán. Bán xong, nàng vẫn tiếc mãi, từng phen ghé qua nhìn ngắm, ước mong chiếc vòng không chủ mới mãi, để có ngày nào đó trở về với nàng. Rồi gặp Trình được cho một số tiền, có cơ hội mua lại thì Bạch Phù đâu chần chờ gì nữa. Để trễ một khắc, lỡ có ai mua thì nàng phải ân hận suốt đời không ? Nhứt là lại sợ tiệm đóng cửa ăn tất niên, Bạch Phù phải tìm cách dối quanh để đến tiệm mua lại. Nàng đi lúc đó, Trình buồn nàng vẫn phải đi. Bây giờ đã có chiếc vòng trong tay mà Trình buồn thì nàng phải xóa tan nỗi buồn đó.
- Thôi đủ rồi. (Nàng giữ chai rượu lại) Uống gì mà uống dữ vậy ? Bộ anh muốn say quỵ hả ?
Trình cười chua chát :
- Người đời cũng có lúc cần say. Hi hị..
Bạch Phù cau mày, thấy Trình say thiệt thì đem chai rượu cất vào tủ kế chân mình.
- Rượu đâu ? (Trình mở mắt đỏ hoe nhìn khắp bốn bên hỏi tiếp) Tại sao không cho tôi uống ? Đêm nay là đêm giao thừa mà !
- Giao thừa thì đã có sao ?
- Em không biết người mình coi trọng đêm nay hả ?
- Coi trọng là uống cho say mèm hả ?
- Anh đâu có say, chẳng qua là đêm nay đã cho anh quá nhiều cảm giác.
Trình nhìn Bạch Phù, hạ thấp giọng nhưng trịnh trọng hỏi :
- Em có biết mấy năm gần đây anh ăn giặc thừa bằng cách nào không ?
Nàng lắc đầu, Trình kể :
- Rời bỏ quê hương, anh đã ăn một đêm giao thừa trên xe lửa. (Trình mân mê cái ly không) Lúc đó là anh chạy nạn, gặp người ta cũng chạy ùn ùn tìm lấy xe lửa vào Nam. Trên trời đổ tuyết, dưới đất gió đưa, em thử tưởng tượng xem cái mùi vị ấy ra sao ? Người mình cũng như đông lại thành cây nước đá, lỗ tai tê cóng.
Trình ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt vỗ về, chia xẻ buồn đau của nàng, liền lắc đầu tiếp :
- Lạnh, không đủ cho người ta thấy khổ. Khổ là khi người ta nghĩ đến mái nhà. Nghĩ đến sự ấm cúng đón giao thừa trong căn nhà nào đó kẻ phiêu linh mới thấy lạnh lùng và khổ sở làm sao ! Khi đến Quảng Châu, anh cũng đã ăn mấy cái giao thừa ở đây. Trình trút ly, uống liếm mấy giọt còn sót lại. Đêm nào anh cũng đóng chặt cửa, chui đầu vào mền mà nào có ngủ được đâu ? Nghe tiếng nói nói cười cười từ nhà khác, nghe tiếng pháo nổ dòn đón giao thừa, anh tủi thân và đau xót khôn cùng.
- Bộ không ai mời anh ăn giao thừa sao ?
- Có chớ. Có người mời song anh không đi. Niềm vui của người khác chỉ làm anh thấy thất thường và cô đơn hơn. Anh hy vọng một ngày, tuy không về được quê hương nhưng cũng tạo được một mái gia đình, có người yêu thương mình để sống trọn một đời. Thật đáng tiếc, mãi đến bây giờ, anh mới thấy đó là mộng ảo.
Nói đến đây, gân trán Trình nổi vồng cao, môi run run. Rồi đôi mắt nhỏ long lanh có nước. Khi Trình cúi xuống, nước mắt đọng tràn chảy xuống, giọt vắn giọt dài.
Bạch Phù sững sờ, không biết làm sao cho phải. Nàng không ngờ Trình có thể khóc, giọt nước mắt của đàn ông quý hơn vòng vàng, hột xoàn. Tủi nhục, tuyệt vọng, giận dữ, đau thương, bao nhiêu cái đó làm nên cái khóc của Vũ mà nàng đã vì đó hạ quyết tâm sống chết với chàng. Bây giờ, người con trai trước mặt đây, vì nàng mà thương tâm. Nhìn dáng điệu thiểu não, khổ sở của Trình, nàng có phần nào cảm động. Nhưng nói đến giúp Trình thì cũng có phần nào buồn cười. Song rồi, nàng cũng không thể làm thinh.
- Coi, anh sao vậy ? Có gì mà bỗng không anh lại làm ra như vậy ?
Trình rút khăn tay lau nước mắt, hỉ mũi, dần trở lại bình thường bảo :
- Đưa rượu cho anh.
- Thôi đi, anh đã say rồi, còn uống được nữa sao ?
- Anh cần uống thêm để bình tĩnh, đã không dám nói thì anh mượn rượu để nói nên lời.
- Anh muốn nói gì ? Cứ nói hết đi !
Trình nắm chặt tay lại, suy nghĩ một lúc rồi mới bắt đầu :
- Thật khó có cơ hội như đêm nay để anh thành thật noi rõ. Anh biết em không yêu anh, ngày xưa ở Quảng Châu cũng vậy mà bây giờ ở Hương Cảng cũng vậy. Sau khi đính hôn rồi cũng vậy, nhưng anh vẫn một mực tin rằng, lòng người từ nhục thể mà có, sau khi thành hôn, dần dần em sẽ có cảm tình với anh. Bây giờ anh mới biết anh lầm. Em đã không yêu anh lại còn không thể yêu anh. Bởi vì lòng em đã bị người khác nắm chặt rồi !
- Anh ! Anh nói gì vậy ?
Bạch Phù vừa ngạc nhiên vừa hổ thẹn.
Trình vẫn tiếp tục nói :
- Chắc có lẽ em tội nghiệp anh nên không đành nói rõ sự thật, thà đợi anh giựt mình tỉnh mộng mà thôi. Sự tình đã đến nước nầy, em không nên phủ nhận. Em yêu anh rể của em, anh Quang Vũ phải không ? (Trình thê lương nhìn dán vào nàng) Hồi ở Quảng Châu, anh đã nghi ngờ cảnh sống bất thường đó. Chị em không có ở nhà, trong nhà chỉ có em và ông anh rể. Đến Hương Cảng, sau khi biết rõ nguyên thủy của câu chuyện, anh cố phân tích. Nhưng mỗi lần phân tích là anh phải tự cắt ngang vì anh cảm thấy không nên làm nhục người mình yêu nhất đời như vậy. Nhưng sự thật lại nói cho với anh rằng, không phải tại anh nghi ngờ bén nhạy mà nếu anh cứ nhắm mắt làm ngơ thì chính anh đã tự dối gạt anh vậy.
Lần nầy thì đến phiên nước mắt Bạch Phù long lanh. Lời Trình một mặt đã đánh thốc vào nàng mà chính nàng cũng tự thấy khó dung tha. Mặt khác lại làm cho nàng bùi ngùi, ái ngại. Ái tình vốn hết sức tương đối, Trình cũng biết như vậy. Nàng không yêu Trình nhưng biết Trình đã yêu nàng. Thế có phải còn hơn việc nàng yêu Vũ mà chàng không biết được thì tình yêu đơn phương đó để làm gì đây ? Nước mắt nàng chảy dài.
Nước mắt Bạch Phù không ngăn được Trình nói. Bản tánh của Trình, một là thôi không làm, hai là làm không thôi nên Trình lại nói tiếp :
- Lẽ tự nhiên, anh cũng tự biết mình, bất cứ phương diện nào cũng đều thua kém ông anh rể của em. Anh tầm thường quá ! Nếu ví loài người là biển cả thì anh chỉ là một con sò trong biển cả, rán lắm chỉ ngậm được một vài hạt cát. Còn anh Quang Vũ thì có ngọc trai. Ảnh có tướng mạo đẹp, có học thức, hơn nữa, lần bịnh nầy ảnh lại có một cơ hội tốt để trui rèn, sẽ có tương lai huy hoàng mai sau. Nếu là gái, anh cũng nhắm tình yêu về Quang Vũ. Biết làm sao bây giờ ? Anh chỉ là một trên trôi nổi, lăn chui vào đời. Đến giờ phải khó khăn lắm mới có một chỗ làm quen. Mười năm hay hai chục năm sau, anh vẫn là một tiểu viên chức trọn đời phải gác danh lợi, tiền tài sang một bên. Trong tầm thường đó, anh chỉ có một tấm lòng luôn luôn yêu em nhiệt thành. Đáng tiếc là anh yêu em như đã yêu đá, không sao phát huy được hạnh phúc của tình yêu trong mối tình đơn phương đó.
Câu nầy va chạm nỗi đau đớn của Bạch Phù. Nàng cắn răng nói :
- Anh lầm rồi, em và... Em với anh Quang Vũ không có tới... Không có nói chuyện yêu đương.
- Không nói ảnh cũng biết. Một người đối với một người không có gì đặc biệt thì sao lại toàn tâm toàn ý lo lắng vậy ?
- Ảnh không biết. Giữa ảnh và em như là hai anh em ruột.
- Một người thông minh như ảnh bảo là không biết thì không tin được. Trừ phi ảnh luôn xem em là con nít thì mới nghĩ vậy. Hoặc là ảnh bị nền tảng đạo đức kềm hãm, hay ảnh là người quật cường, vì chuyện chi. Hồng Liên mà có cảm tình đặc biệt đối với em song không chịu nhận. Bất cứ cách em bày tỏ thế nào ảnh cũng bình chân như vại, không chịu hé răng nói lấy nửa lời nhìn nhận.
- Anh ! (Nàng liếc Trình, nhận thấy chàng nói có lý) Sao anh lại nghĩ ra như vậy ?
- Một người đần độn cách mấy cũng nghĩ ra như vậy. Điều đó là sự bình đẳng của tạo hóa dành cho con người !
Trình cười khan rồi tiếp :
- Việc gì cũng không nên cưỡng bách, bởi hậu quả của cưỡng bách không sao đo lường được. Bây giờ mọi việc đã được nói rõ thì em còn giấu giếm làm gì ? Em chọn anh hay chọn anh Vũ cũng nên chọn dứt khoát một lần. Nếu em chọn anh Quang Vũ thì giữa chúng ta xem nhau như người xa lạ cũng được. Hay xem nhau là bạn cũng được. Anh sẽ vĩnh viễn không làm phiền em. Còn nếu em nhận thấy ở anh hãy còn có điểm dùng được nguyện ý sống chung tới ngày răng long tóc bạc, thì chúng ta không thể kéo dài nữa, cuối tháng này làm lễ thành hôn.
Thái độ dứt khoát của Trình làm Bạch Phù hoảng kinh. Nàng không ngờ ngay ngày cuối năm, ngay đêm trừ tịch lại xảy ra một việc lớn lao như vầy. Vấn đề nầy nàng đã từng nghĩ tới nhưng không ngờ nó đến quá thình lình, có tính cách bắt buộc khiến nàng nghĩ ngợi. Nàng đăm đăm nhìn vào một nơi, lòng rối bời không biết cách nào mở miệng.
- Anh không bắt buộc em trả lời anh liền. Em có thể suy nghĩ một tuần rồi gởi thơ cho anh biết cũng được. Hạnh phút một đời không thể hời hợt hay đùa cợt. Em không cần nghĩ ngợi cho ai mà trước hết hãy nghĩ cho mình. Em muốn thế nào cũng được, không cần phải nghĩ đến anh. Người đời không phải chỉ có một đường để đi. Đi đường này không được thì hãy còn con đường khác. Không có đường huy hoàng, tráng lệ thì cũng có đường nhỏ hẹp, quanh co.
- Em biết... Em biết anh hãy còn cô Hoàng của anh.
Trình không trực tiếp thừa nhận hay phủ nhận mà chỉ nói bông lông :
- Một người, nếu đã yêu mà khổ quá, lại không thâu đạt được gì hết thì thà đi tìm sự an ủi khác hơn. Có lúc anh nghĩ cuộc đời vốn là như vậy thì tội gì tự đi chuốt lấy phiền não ? Kết hôn với người mình yêu hay kết hôn với người mình không yêu thì kết quả có gì phân biệt ? Cuộc sống cũng chỉ ăn, mặc, ngủ, sanh con. Kết hôn bất quá cũng chỉ là việc tìm một người bạn trong cuộc sống thì không có gì để xem là tối ư quan trọng. Chỉ cần có người một lòng một dạ đối xử với mình, lo giúp công chuyện nhà cũng đủ rồi.
Trình thở dài kết thúc, ngã người tới gần hơn, nắm tay nàng :
- Bạch Phù ! Đó là những lời thốt tự đáy lòng anh, không có bày tỏ nỗi đau đớn, cũng không có ý dồn em vào sợ hãi. Nhưng bất luận thế nào, anh cũng quyết định thành hôn vào một ngày rất gần đây, không được em thì phải có người khác. Số mạng của anh có thể nói là hoàn toàn do tay em nắm giữ. Em ngoắc, anh tới, em vẫy tay, anh đi. Đêm nay nhờ rượu mà anh nói được những điều anh muốn nói. Và tính đến bây giờ anh đã nói hết rồi.
Từ khách sạn về trước nửa đêm, Bạch Phù bị mất ngủ luôn nên người nóng hầm. Sau nửa đêm thì nàng mơ mơ màng màng, song cũng không nghe biết tiếng pháo nhà ai đốt. Cho đến lúc nàng cảm biết có tiếng pháo đì đùng ở xa thì trời đã sáng, bấy giờ nàng mới thực sự ngủ vùi.
Khi Bạch Phù sực tỉnh thì đồng hồ đã chỉ mười giờ, nàng giựt mình, choàng dậy. Đêm qua, nàng và Trình đã nói chuyện xong, hẹn sáng sớm nầy đến chúc Tết vợ chồng Lý Mang và ông cụ đỡ đầu cho Trình. Hẹn cùng đi hồi chín giờ mà hổng biết Trình có đến đây không nữa ? Nghĩ đến Trình, lòng nàng không yên. Không vì ngủ qua một đêm mà chuyện hôm qua có thể quên được. Đêm qua, Trình không đưa nàng về công ty coi không được. Nhưng về đến công ty mà không đưa nàng lên phòng coi cũng không xong. Lúng túng nhứt là lúc Trình nhắc lại cái áo, nàng không sao có thể đưa ra cái gì hầu xóa được mối hoài nghi của Trình. Nhưng dầu sao Bạch Phù cũng phải thành thật cám ơn Trình. Vì với bản tánh nhân hậu, Trình đã không hỏi dồn nàng cho lòi ra cách nàng gạt gẫm.
Dậy rồi, Bạch Phù trang điểm sơ sài, ngồi trong nhà đợi Trình. Đã hơn nửa giờ, Trình chưa tới. Bạch Phù nghĩ việc trễ nải nầy có liên quan đến chuyện hục hặc đêm qua. Ngồi chờ mỏi mòn, dần dần Bạch Phù thấy đói, sực nhớ trong phòng còn hộp sữa nên đi xuống bếp nấu nước.
Vừa mở cửa nàng sực thấy một miếng giấy nhỏ. Liếc nhìn tuồng chữ, nàng biết ngay của Trình. Trình viết gì ? Trình đến lúc nào ? Có phải Trình thấy nàng ngủ ngon, không muốn đánh thức nên để giấy lại chăng ? Bạch Phù đoán lung tung, phải đọc thơ xong mới biết chuyện gì đã đến.
Bạch Phù,
Suy nghĩ năm lần bảy lượt, anh quyết định mua vé chuyến xe sớm trở lại Quảng Châu. Xin tha thứ cho anh không thể gặp mặt em nói lời từ giã.
Toan tính thì nhiều nhu8ng chính anh cũng không ngờ tình cảm của mình bỗng dưng thay đổi đột ngột đến không sao ngăn được. Ở gần bên em chỉ làm cho em thêm mất. Cho nên, dầu đã muôn ngàn lần không muốn xa em, sự thể đến nước nầy thì đành phải chọn cách xa em. Chắc em thừa biết lòng anh nhẹ nhàn bay bổng thế nào lúc đến Hương Cảng và nặng nề, ủ rũ thế nào khi trở lại Quảng Châu.
Chỉ vì lòng anh thoi thóp, chưa chết hẳn, hy vọng trong anh hãy còn một ánh lung linh, chờn vờn. Nên anh chạy trốn cuộc gặp gỡ hôm nay, e nó sẽ ảnh hưởng tới ngày mai của chúng ta. Ảnh hưởng đến có thể biến những gì ấm áp trong dĩ vãng thành ra băng giá. Đường tương lai còn xa, chỉ cần chúng ta lập chí lại, sửa đổi lại thì tương lai vẫn đầy đủ, vui vẻ.
Anh để cho em một tuần suy nghĩ và quyết định. Hoặc đáp ứng đầy đủ đề nghị của anh, hoặc không. Nếu không thì chỉ cần cho anh biết qua là đủ rồi.
Cho dầm em quyết định thế nào, xin em tin rằng, thủy chung anh vẫn nghĩ đến em, hơn thế nữa, thủy chung anh vẫn hướng về em chúc lành.
Sáng mùng một
TRẦN VÂN TRÌNH
Tay cầm tờ giấy mỏng, Bạch Phù đứng chết lặng luôn mấy phút. Nàng quên việc xuống lầu nấu nước, quên cả gió lạnh bên ngoài thổi hắt vào.
Bạch Phù có nằm mộng cũng không ngờ được Trình sau bao năm đeo đuổi theo nàng bây giờ lại có nghị lực đi không từ giả. Vậy là sao ? Tại sao Trình lại đi làm như vậy ? Nàng đứng một mình, thở ra một mình, không thể nào tha thứ được tánh cố chấp và kiên cường của Trình đã làm thương tổn lòng tự ái của nàng.
Gió lạnh thổi đến khiến nàng phát ho, ho rũ rượi, lật đật chạy trở vào trong phòng, đóng ấp cửa lại. Sau đó hai tay nàng vo tròn, xé nát tờ giấy, trút bớt sự giận dữ trong lòng nàng.
Nàng chỉ rút vai nhếch cười :
- Đi thì đi chớ !
Việc ra đi của Trình chỉ cho nàng cảm giác nhẹ nhàn. Nàng sẽ không phải bị mất ngày giờ vì Trình. Nhứt là không phải nghe lải nhải bài chuyện hôn nhân đại sự. Vui như vậy mà sao không tìm chớ ?
- Anh đi thì cứ việc đi. Nói thật mà nghe, không có anh, tôi ra sao mặc tôi.
Bạch Phù lầm bầm như thế rồi choàng áo một mình tới nhà Lý Mang. Trời ui ui, lại có mưa phùng lất phất không làm mất sự vui thú đón năm mới của người đời. Người lớn, trẻ con đều mặc quần áo mới, mỉm cười chúc tặng lẫn nhau.
Sự mới mẽ ấy thật khác hẳn Bạch Phù. Nàng mặc đồ cũ, đầu đội mưa xuân, đầy lòng tâm sự, ngồi trên xe buýt công cộng mà ai cũng tò mò nhìn hướng về nàng. Nhưng nàng không có một chút cảm giác nào. Đôi mắt sâu thăm thẳm của nàng chỉ nhìn mất hút vào một nơi. Xe ngừng, xe đi, người lên xuống đều không có liên can gì đến nàng. Đếm trạm cần xuống, nàng uể oải đứng dậy, chậm rãi bước xuống.
Bạch Phù đến nhà Lý Mang, nhấn chuông một lúc lâu mới thấy có người ra. Lý Mang mặc áo ngủ màu hồng, chứng tỏ là mới thức dậy.
Vừa thấy nàng, Lý Mang đã reo lên :
- Ơ, rồng đến nhà tôm, xông nhà đại kiết, xin chúc chị phát tài. Ủa, mà sao chị đến có một mình ?
- Xin lỗi đã làm mất giấc ngủ của chị. Ai ngờ cho tới bây giờ mà còn ngủ ! Ông xã đâu ? Bộ cũng dậy hổng nổi hả ?
- Ảnh đã đi hồi sớm !
Lý Mang nhảy mũi, tiếp :
- Hồi hôm, ảnh di mừng tuổi ở đằng nhà ảnh rồi bày ra đánh bài sáng bét mới về. Ối thối, mệt muốn chết ! Người ở mình đã cho về quê ăn Tết, nhà không có ai coi nên mình đã sai ảnh di chúc Tết bà con một mình.
- Chị có muốn đi không? Nếu muốn thì tôi coi nhà cho, bằng không tôi không có chuyện gì làm hết.
- Tôi mới làm biếng có một chút mà đã có người gạ giúp thiệt hay quá ! Mà nầy, chị chưa trả lời câu hỏi của tôi, sao chị tới có một mình ? Còn anh Trình đâu ? Bộ hôm qua ảnh không có đến hả ?
Bạch Phù do dự một lúc mới đáp :
- Đến rồi.
- Đến rồi sao không thấy ảnh ?
- Cũng về rồi.
- Hả ?
Lý Mang tròn xoe mắt, nhận thấy Bạch Phù không nói chơi liền hỏi :
- Ảnh về hồi nào ?
- Không rõ lắm, chắc chuyến xe hồi sáng nầy.
- Bộ có chuyện gì hả ?
- Chút đỉnh.
Phù cười lạt.
- Năm mới năm mủn mà làm cái gì kỳ vậy ? Người như chị cũng bắt người ta tức chết được đó ! Người ta hăm hăm hở hở từ xa lót tót tới nhà, chị còn phiền giận được sao ?
- Không phải tôi giận ảnh mà là ảnh giận tôi.
- Anh Trình giận chị ? Ảnh dám giận chị ? Tại sao ? Tôi không tin.
- Ảnh mới tới cái kiếm chuyện, đêm qua không vui mà buồn. Sáng sớm nầy, ảnh lại nhét thơ vào cửa, nói là đã đi về.
- Coi chừng ảnh đùa với chị đó. Sao không đi coi ảnh về thiệt hay làm bộ chơi. Gọi điện thoại hỏi coi.
- Không đi giả đâu. Bây giờ tôi mới biết ảnh hẹp hòi.
- Người như ảnh thì hẹp hòi chắc. Tôi không tin ảnh dám kiếm chuyện với chị. Ảnh thương chị hổng hết, có đâu dám kiếm chuyện.
- Ai biết.
Bạch Phù đáp qua loa, muốn nói cho bạn biết bấy nhiêu thôi, còn việc có liên quan tới Quang Vũ thì nàng không nói. Nhưng Lý Mang không bỏ qua câu chuyện dễ dàng :
- Chắc ảnh thấy chị đối với ảnh lợt lạt sao đó... Ảnh có nói lại cái chuyện xin cưới không ?
- Tại sao không ? Đó là mục đích của ảnh mà. (Bạch Phù cười lạt, bổ túc) Chị đừng có xem thường anh Trình. Ảnh ghê gớm lắm, đã có bạn gái rồi đấy.
- Ảnh mà có bạn gái. Tầm ruồng hoài !
- Ai tầm ruồng ?
- Theo ý chị thì chị đã biết người bạn trước kia của ảnh phải không ?
- Nếu là người bạn trước kia thì mình nói làm gì ? Cô đó bây giờ vẫn không quên ảnh đó.
- Thật hả ? (Lý Mang bán tín bán nghi hỏi thêm) Cô ta ở đâu ?
- Cũng ở Quảng Châu như ảnh, còn làm chung một sở với ảnh nữa.
- Gái Quảng Châu ? Đẹp hông ?
- Thường thôi, nhưng nhà giàu, lại là con một. Cô ta đeo đuổi anh Trình hồi đó tới giờ.
- Thật không ngờ cái ông thành thật như đếm ấy lại có phước quá xá ! Chị không ghen à ?
- Ghen gì ? Tôi vốn đã không đặt người ta trong tầm mắt.
Chữ "người ta" theo ý Bạch Phù là Trình, nhưng Lý Mang lại hiểu là người bạn gái của Trình. Nàng chép miệng :
- Có vậy thì mới không lạ về việc ảnh dám kiếm chuyện với chị.
- Kiếm chuyện mà thôi đâu. Người ta còn gởi tối hậu thơ buộc phải cho cưới một ngày gần đây hoặc... bãi hôn ước.
- Vậy là sao ? Chị nói rõ cho tôi nghe. Muốn thành hôn sớm cũng không được dùng tới cách đó. Dựa vào cái gì mà bãi hôn chớ ? Bộ chị có làm gì cho ảnh giận à ?
Bạch Phù định thăm dò ý bạn, không ngờ làm cho Lý Mang là người ngoài cũng phát nóng lên, thật khó gác qua vấn đề. Lẽ dĩ nhiên nàng rất giận chuyện Trình đi không từ giã, nhưng về mặt lương tâm nàng không muốn cho Mang hiểu lầm Trình nhiều !
- Chắc ảnh muốn cưới lậm tức nên mới ra điều kiện. Mà nghĩ cái gì cũng tại chị hết á !
- Tôi chỉ nói là chị nên định ngày cưới dứt khoát cho người ta đừng có bắt người ta đợi hoài. Nói thật cho chị biết nha, chính anh Trình đã viết thơ nhờ tôi khuyên chị đó.
Bạch Phù nghe Trình đã viết thơ cho Lý Mang thì sau nầy, biết đâu lại không viết thơ nói rõ hết mọi chuyện ? Bởi vậy nàng quyết định "tiên hạ thủ vi cường", thà để mình nói trước hay hơn.
- Ảnh còn qui tội tôi không muốn kết hôn sớm là vì anh Quang Vũ, anh rể tôi. Thật thì anh Vũ đang nằm dưỡng bịnh, đối với tôi chuyện có chồng hay không có thật chẳng ăn nhằm gì hết.
- Vậy chắc tại ảnh ghen ! Con người ta khi yêu hay ghen bậy ghen bạ lắm. Nhưng nếu chị đối với bà con ruột mà thân hơn một chút thì chắc ảnh không lấy làm lạ như việc chị đối với anh Quang Vũ.
- Hổng phải đâu !
- Rồi chị tính sao ?
- Chưa biết nữa, theo chị thấy thì sao ?
Lý Mang trầm ngâm một lúc, chậm rãi đáp :
- Lấy điểm nhân cách mà nói thì anh Trình không đến nỗi tệ. Nhưng nếu theo lời chị nói thì ảnh bề ngoài thành thật nhưng bên trong dối trá, đèo bồng có thêm bạn gái thì đổi cảnh là tôi đó nha, tôi sẽ nói với ảnh rằng : "Thôi được, anh đã không nhứt quyêt cưới tôi thì đi cưới người con gái đó đị"
Lời bạn đã cho Bạch Phù an ủi và khuyến khích. Đúng ra, Mang đã giải quyết vấn đề ấy thay nàng. Trình là người tốt, nàng không phủ nhận. Nhưng người tốt cũng đâu nhứt thiết là người đáng yêu, đâu có nhứt định được yêu. Chọn một người không đáng yêu làm chồng, không được yêu làm chồng, phải chăng là khổ ?
Bạch Phù nghĩ :
- Có lẽ thoạt đầu mình lầm lẫn, theo lẽ không nên qua loa với Trình làm chi. Càng không nên đính hôn với Trình, kết quả như vầy thì phiễn não biết bao ? May là bây giờ chưa trễ chớ một khi ván đã đóng thuyền, kết hôn rồi thì biết làm sao !
Lý Mang bỗng hỏi :
- Còn phần anh Trình thì thần sắc ảnh ra sao ? Ngu ơi là ngu, tục ơi là tục ! Bạch Phù nầy, nói thiệt nghe, con trai dưới gầm trời nầy đâu có thiếu. Nhưng cho dầu thế nào, anh Chương vẫn là người khá, xin chị đi tới với anh Chương, gạt anh Trình qua một bên đi, chị thấy sao ?
- Thôi được rồi "cô" ! (Phù cười khổ) Một chuyện chưa rồi còn bày thêm chuyện khá clàm chi ? Xin cho hai chữ bình an.
Lý Mang thấy con đường mai mối không xong thôi không nói nữa.
Cả hai gấp rút lo bữa ăn đầu năm mà Lưu vẫn không về nên ăn trước, không đợi. Mấy tháng trước, Lý Mang thường ao ước được có bạn tới nhà dùng cơm. Mời biết bao lâu, Bạch Phù đều tìm cớ từ chối. Cố nhiên bạn bè đối với mình như vậy, Bạch Phù rất sung sướng, nhưng nàng vẫn có bịnh tự ty và tự ái, sợ rằng lúc ăn cơm bằng đũa, gắp đồ ăn như vậy, bịnh của nàng sẽ truyền qua người khác. Phần Mang cũng biết Bạch Phù có bịnh do Trình nói lại là rất quan trọng, song Phù không xác nhận khiến Mang bán tín bán nghi. Về sau, nàng tự cho cơ thể mình có sức dũng mãnh kháng lại nên không coi vi trùng vào đâu cả.
Ba giờ chiều, Lưu mới về, Bạch Phù liền xin từ giã, nói là về nhà nằm nghỉ nhưng thật ra nàng đổi xe đi Thanh Sơn.
Dù đi Thanh Sơn là ý định mới có đây. Chớ Trình mà không nhắc đến Quang Vũ, không quay về Quảng Châu thì nàng cũng chưa đi thăm Quang Vũ. Nàng rất sợ nghe bất cứ người nào nhắc đến tên Quang Vũ. Cứ nghe nhắc đến tên là nàng đã thấy mất tự nhiên. Quang Vũ là một bí mật trong lòng nàng cũng là nhược điểm của nàng.
Nếu Trình không về, nàng tin rằng chàng sẽ phải đi thăm Quang Vũ. Nếu đi thăm Quang Vũ mà đợi nàng nhắc thật không còn một ý nghĩa gì.
Đến bịnh viện, Bạch Phù mới biết là mình đến trễ. Bình và mẹ bé đã từ Sa Điền đến trước nàng rồi. Đầu năm có không khí đầu năm, cả hai mẹ con đều mặc đồ mới, bà Phùng có đánh phấn thoa son. Cả hai mang theo hộp lớn hộp con đựng đồ ăn. Bà Phùng lại rất khéo tay làm món ăn rất ngon, không ai là không khen nức nở.
Bình thấy Bạch Phù liền reo :
- Kìa cô, sao bây giờ cô mới tới ? Hồi ăn cơm trưa, ai ở đây cũng nhóng nhóng chờ cô.
- Bình, trước tiên, con phải thưa cô làm sao ?
- Dạ thưa cô, năm mới, con chúc cô mạnh giỏi. (Nghe mẹ nhắc, Bình mới gượng gạo thưa như vậy).
Bạch Phù gật đầu :
- Cám ơn, cám ơn tất cả. Xin chúc lại tất cả như vậy.
Nàng đưa ánh mắt sau cùng tới Quang Vũ khi chàng vừa mỉm cười hơ hớ miệng nói :
- Bà giáo sư và cháu Bình có ý tốt, mang đồ lại nấu ăn ở đây, đợi em, những ngỡ là sáng sớm em tới.
Bà Phùng tiếp :
- Tôi có gọi điện thoại cho cô nữa đó.
- Anh đã nói bà giáo sư đừng gọi. Em hổng tới được đâu, vì cuối năm có Trình lên chơi. (Vũ quay hỏi Phù) Trình đâu em ?
- Ảnh... (Bạch Phù không dám nói thật) Ảnh đi thăm bác ảnh.
- Có đi đâu sao lại hổng đi chung ? Anh cũng đang muốn gặp Trình.
Bình chen lời :
- Má, bộ cô Bạch Phù ưng chú Trình hả má ?
Quang Vũ bỗng nói bâng quơ :
- Chỗ bịnh viện nầy, càng ít tới càng hay.
Bạch Phù lo lắng, nghĩ là Quang Vũ co việc Trình không đến là khó coi nên nói trắng ra. Nếu không có bà Phùng ở đây, nếu không có Bình và bà Phùng thì nàng đã nói ra hết những lời như nàng nói với Lý Mang ban sáng để dò xem phản ứng của Quang Vũ thế nào. Hơn thế nữa, nàng còn can đảm tiến thêm một bước, nói hết tiếng lòng mình. Nếu Quang Vũ đồng ý xuất viện thì nàng sẽ thuê nhà ở ngoại ô, ngăn đôi hai phòng để cho chàng và nàng sống chung như ở Quảng Châu. Với số lương của nàng bây giờ, cái ăn không lo nữa. Nàng không chịu thuê nhà người bà con của Lục cũng không muốn Quang Vũ tới ở nhà Bình trừ phi Quang Vũ nói như Trình, vì đạo đức trói buộc, đã lấy chị thì không thể chàng ràng với em vợ. Chuyện đó có ăn nhằm gì tới Hồng Liên chớ ? Chị nàng đã bỏ Quang Vũ thì chàng đi yêu ai, kết chồng kết vợ với ai cũng đều không dính dáng gì tới Liên.
Hồng Liên và Bạch Phù là hai chị em, nhưng bây giờ tình cảm đã có dấu hằn thù hận. Nếu bây giờ Bạch Phù gặp lại chị không hơn gì gặp người xa lạ. Nếu Hồng Liên có hỏi, nàng sẽ dõng dạc trả lời :
- Chị đem người sắp chết giao cho tôi, tôi cứu sống người ta thì người ấy đâu phải là người của chị hay của dĩ vãng nữa ?
Quang Vũ thật không muốn làm một người cũ. Coi kìa, chàng đang cười cười nói nói với Bình, tinh thần cực kỳ sung sướng, gương mặt chẳng những đã trong sáng mà tóc tai chải gỡ đàng hoàng và tóc bạc dường như đã giảm nhiều.
Bạch Phù âm thầm được cảm thấy an ủi rất nhiều. Quang Vũ hoàn toàn bình phục thì công lao nàng khổ cực suốt mấy năm nay quả không uổng. Hy sinh có ý nghĩa và đã đạt kết quả, nàng có phần hãnh diện.
Bà Phùng ngồi một mình, muốn có người nói chuyện chơi liền hỏi :
- Cô Bạch Phù nghĩ gì mà nãy giờ không nghe cô nói chuyện gì hết vậy cô ?
- Dạ không.
Bạch Phù giựt mình.
- Trước khi cô lại, tôi đã nói với ông Vũ : Người như cô, vừa đẹp, vừa hồn nhiên hiếm thấy. Nhưng ông Vũ bảo là cô quá ít nói, những cô gái trẻ cần phải linh hoạt hơn, bải buôi hơn như cô Lục chẳn hạn.
Lòng Bạch Phù nghe nặng xuống, nghe người mình yêu đi chê mình và đi khen người khác, Phù hết chịu được. Quang Vũ đã thích Lục, thích mẩm người con gái như Lục.. Phải rồi, ngày xưa chị của nàng cũng vậy chớ gì ? Tự nhiên, về nhiều mặt Liên còn hơn Lục nhiều. Nhưng về khí chất tươi trẻ và lanh lợi thì rất giống nhau.
Bạch Phù bỗng hỏi khơi :
- Cô Lục đâu rồi bà giáo ?
- Về nhà rồi. Hồi sáng sớm, đằng nầy lại được một lúc thì cô ấy đổi gác. Lúc đi, trông cổ đẹp ghê ! Cổ mặc áo màu xanh hợp với mặt cổ trắng hồng, coi như hoa mới nở.
- Thưa, Lục có tới đây không bà ?
- Có chớ, phòng nào cũng có tới chúc Tết, ai cũng thích cổ ghê !
Mặt Phù nặng hẳn ra, nàng không thích cho Quang Vũ xem Lục quá cao như vậy. Nhứt định Quang Vũ đã mê nhan sắc của Lục, giống như mấy năm trước chàng đã mê nhan sắc của chị nàng.
Bà Phùng tiếp :
- Các cô còn trẻ, cũng nên sửa soạn một chút. Chớ để khi già như tôi có muốn cũng không biết mặc thứ nào vô coi cho được. Cô Phù nầy, theo chỗ tôi thấy, nếu cô chịu khó sửa soạn một chút sẽ đẹp hơn cô Lục nhiều.
Bà Phùng trở giọng, hy vọng nàng tự tin và làm Quang Vũ để ý :
- Tóc cô thật dễ thương ! Tự nhiên mà dợn quăn đó hả cô ? Ông Vũ nói tóc cô và chị cô tự nhiên dợn quăn trông rất đẹp.
Bạch Phù gấp rút đưa ánh mắt về Vũ đang cười với Bình. Giọng điệu bà Phùng thì Quang Vũ đã nói hết cho bà nghe rồi. Cũng may là bà Phùng là một người đàn bà tin được, tuy lùn nhỏ nhưng lại hết sức thành thật. Nếu có cơ hội gần gũi thường, bà có thể trở thành người tri kỷ của Bạch Phù, bà tiếp :
- Da cô trắng, rất thích hợp với các loại hàng màu tươi. Từ rày cô đừng có sắm hàng màu đen hay màu xám nữa. Loại ấy dùng cho những người có màu da vàng nghệ như tôi.
Bà Phùng tự phê một cách thành thật, đồng thời nói toàn sự thật, không khoe khoang cũng không nhúng nhường.
- Người cô cao ráo, giá mập hơn một chút thì hay biết mấy. Chẳng hay cô ăn uống ra sao ?
- Dạ thưa, cũng thường.
Bạch Phù thêm liền một câu :
- Dạ, tôi ốm nhưng khỏe lắm.
- Vậy cũng tốt, nhiều cô đợi đến lúc lấy chồng mới mập được đó.
Quang Vũ nghe bà Phùng nói đến đây thì chen hỏi :
- Mà em định chừng nào mới chịu lấy chồng ? Phải đám gả tổ chức ở Hương Cảng thì anh mới chủ hôn được. Anh tính hết tháng nầy xuất viện đây.
Bình reo vui :
- Xuất viện là đến ngay nhà con hén chú Vũ. Nhứt định chú phải tới ở với con, nhứt định mình mở xưởng làm đồ chơi.
- Được, nhưng ngoài việc mở xưởng đồ chơi, còn kế hoạch gì nữa không ?
- Kế hoạch gì chú ?
- Bình, thôi đủ rồi. Giữa người lớn nói chuyện, con nít chen vào là một thói xấu, biết không con ? (Bà Phùng rầy con rồi tiếp) Kế hoạch của chú Vũ, sau nầy má sẽ nói cho con biết.
Bạch Phù thuận miệng hỏi luôn :
- Thưa, kế hoạch gì vậy bà ?
Quang Vũ suy nghĩ một lúc rồi mới mỉm cười đáp :
- Thôi, để sau nầy hãy bàn.
Bạch Phù tế nhị, thấy Quang Vũ ấm ớ, thôi không hỏi nữa. Nhưng sự thắc mắc và hiếu kỳ ẩn chứa bên trong lòng nàng theo lời qua tiếng lại giữa Quang Vũ và bà Phùng mà liên tiếp nẩy sanh.