Điều kỳ diệu thứ ba
Tác giả: Roald Dahl
Ngày hôm sau là ngày thứ năm. Toàn thể học sinh của cô Honey đều biết, đó là ngày hiệu trưởng sẽ nhận dạy tiết học sau giờ ăn trưa.
Sáng hôm đó, cô Honey nói với cả lớp:
- Có một hoặc hai em không thích tiết học tuần trước của hiệu trưởng. Vậy hôm nay, tất cả chúng ta phải cố gắng thận trọng và khôn ngoan. Eric, hai tai của em thế nào rồi?
Eric đáp:
- Cô ấy kéo chúng dài ra. Mẹ em khẳng định là chúng lớn hơn bình thường.
Cô Honey nhìn Rupert:
- Còn Rupert, cô rất mừng khi thấy sau ngày thứ năm đó, em không bị rụng sợi tóc nào.
Rupert đáp:
- Sau đó, đầu em đau lắm ạ.
- Còn em, Nigel, hôm nay em đừng tỏ ra ranh mãnh với cô hiệu trưởng nữa nhé. Tuần rồi em vô lễ với cô ấy đấy.
Nigel nói:
- Em ghét cô ấy.
- Nhưng em cố đừng bộc lộ điều đó. Cô ấy là một người có sức mạnh. Cơ bắp của cô ấy cứng như thép đấy.
Nigel lầu bầu:
- Ước gì em lớn lên, em sẽ hạ đo ván cô ấy.
- Cô nghi ngờ điều đó. Chưa từng có ai giỏi hơn cô ấy đâu.
Một bé gái cất giọng hỏi:
- Chiều nay, cô ấy sẽ kiểm tra chúng ta cái gì ạ?
Cô Honey trả lời:
- Chắc chắn là bảng cửu chương ba. Đó là những gì chúng ta đã học trong suốt tuần qua. Các em phải chắc chắn là thuộc lòng đấy.
Bữa cơm trưa bắt đầu - Và sau đó chấm dứt.
Sau bữa cơm trưa, cả lớp tập trung đầy đủ. Cô Honey đứng vào vị trí cuối phòng. Tất cả yên lặng, sợ hãi, và chờ đợi. Rồi, thật đột ngột, cô Trunchbull khổng lồ trong chiếc áo vải và hai ống quần chẽn xanh bước vào phòng như cơn gió lốc. Cô tiến thẳng đến bình nước, cầm nó lên và nhìn vào bên trong. Cô gầm lên:
- Tao mừng là, lần này trong bình nước của tao không có con vật ghê tởm nào cả. nếu có, sẽ có chuyện không hay xảy ra cho từng đứa chúng bay. Trong đó, có cả cô nữa đấy, cô Honey.
Cả lớp vẫn yên lặng và rất căng thẳng. Chúng đã biết chút ít về cô Hiệu trưởng rồi, và bây giờ, chẳng đứa nào muốn thử thêm lần nữa.
Cô Trunchbull đứng trước lớp, chân dang ra, tay chống nạnh, quắc mắt nhìn cô Honey đang đứng lặng thinh phía bên dưới. Cô gầm to:
- Tốt lắm. Chúng ta hãy xem bọn mày học thuộc bảng cửu chương 3 tới cỡ nào. Hay nói một cách khác, tao muốn xem cô Honey dạy bọn mày học bảng cửu chương 3 dở như thế nào.
Matilda ngồi bất động nơi bàn nhì, đang chăm chú quan sát mọi việc diễn ra.
Cô Trunchbull chỉ ngón tay to như trực chỉ vào mặt thằng bé Wilfred, thét lớn:
- Mày! Đứng lên coi!
Wilfred ngồi ở bàn đầu, vội vã đứng lên.
Cô Trunchbull gầm to:
- Hãy đọc ngược bảng cửu chương 3!
Wilfred lắp bắp:
- Đọc ngược? Nhưng em chưa học cách đọc ngược bao giờ.
Cô Trunchbull kêu lên một cách đắc thắng:
- Đấy nhé! Cô ta chẳng dạy gì cho mày cả! Cô Honey, tại sao cô chẳng dạy gì cho bọn chúng trong suốt tuần qua?
Cô Honey trả lời:
- Điều đó không đúng, thưa cô hiệu trưởng. Tất cả các em đều học thuộc bảng cửu chương 3. Nhưng tôi thấy việc dạy chúng đọc ngược không quan trọng. Không nhất thiết phải dạy chúng như thế. Vì, thưa cô hiệu trưởng, mọi việc trong cuộc đời đều tiến lên phía trước cả. Tôi đánh liều hỏi cô một câu, cô có thể đánh vần ngược được không? Tôi nghi ngờ điều đó.
Cô Trunchbull quát tháo:
- Cô Honey, đừng tỏ ra xấc láo với tôi nhé!
Rồi cô quay sang nhìn thằng Wilfred bất hạnh:
- Giỏi lắm. Trả lời cho tao biết: tao có bảy trái táo, bảy trái cam và bảy trái chuối. vậy tao có tất cả bao nhiêu trái? Nói nhanh lên! Suy nghĩ vào! Cho tao câu trả lời ngay!
Wilfred kêu lên:
- Đó là toán cộng ạ! Không phải cửu chương 3.
Cô Trunchbull thét toáng:
- Đồ ngu dốt! Đó chính là cửu chương 3! Mày có ba loại trái cây, và mỗi loại có bảy trái, 3 lần 7 là 21. Mày không biết điều đó à? Tao sẽ cho mày thêm một cơ hội nữa! Tao có 8 trái dừa, 8 con khỉ, và 8 thằng ngốc giống như mày. Vậy tổng cộng tao có bao nhiêu? Trả lời tao nhanh lên!
Wilfred tội nghiệp bối rối thấy rõ. Nó la lên:
- Khoan! Làm ơn chờ em ạ. Em phải cộng 8 trái dừa với 8 con khỉ...
Nó bắt đầu xoè tay ra đếm. Cô Trunchbull bực bội quát to:
- Đây không phải là toán cộng! Đây là toán nhân! Mày phải trả lời 3 lần 8! Hoặc mày muốn nói 8 lần 3? Có gì khác biệt giữa 3 lần 8 và 8 lần 3 không? Trả lời đi!
Tới lúc này thì Wilfred quá sợ hãi và quá hoang mang. Nó không thể thốt được dù chỉ một tiếng.
Chỉ cần hai bước, cô Trunchbull đã tới bên cạnh nó, và bằng trò võ thuật nào đó, có thể là Judo hoặc Karate, cô dùng chân búng vào khoeo của thằng Wilfred, khiến thằng bé bị bắn tung lên khỏi mặt đất và lộn nhào một vòng giữa không khí. Nhưng, lúc nó mới lộn được nửa vòng, cô chụp vào mắt cá chân của nó và giữ nó lơ lửng, đầu lộn ngược như con gà mới bị nhổ lông được treo nơi hàng thịt.
Cô Trunchbull đu đưa thân hình thằng Wilfred, gầm lên:
- 3 lần 8 hay 8 lần 3 đều có đáp số như nhau! 3 lần 8 hay 8 lần 3 đều là 24! Nhắc lại coi!
Đúng ngay lúc đó, thằng bé Nigel, chợt nhảy chồm lên, chỉ vào bảng và thét to với vẻ kích động:
- Cục phấn kìa! Cục phấn kìa! Hãy nhìn cục phấn! Nó tự di chuyển!
Tiếng thét của Nigel the thé và đầy kích động tới nỗi mọi người, kể cả cô Trunchbull đều ngước nhìn lên bảng. Và ở đó, một viên phấn trắng đang lơ lửng gần bề mặt xam xám của tấm bảng đen.
Vẫn là tiếng thét của thằng Nigel:
- Nó đang viết cái gì đó! Cục phấn đang viết cái gì đó!
Quả thật, nó đang viết lên bảng hàng chữ: AGATHA.
Cô Trunchbull cũng thét lên:
- Cái quái quỷ gì thế này?
Rõ ràng cô run lên khi nhìn thấy chính tên mình đang bị một bàn tay vô hình viết ra. Cô thả thằng Wilfred rơi đánh "rầm" xuống sàn, rồi cô cất tiếng chửi mắng kẻ vô hình:
- Ai đang làm điều này? Ai đang viết cái này?
Viên phấn tiếp tục nhảy nhót trên bảng: AGATHA, ĐÂY LÀ MAGNUS, ĐÂY LÀ MAGNUS.
Tất cả mọi người trong phòng đều nghe tiếng thở ồ ồ phát ra từ cổ họng cô Trunchbull. Cô thét lên:
- Không! Không thể được! Không thể nào là Magnus được!
Viên phấn tiếp tục nhảy nhót trên bảng: CHÍNH LÀ MAGNUS ĐÂY, VÀ MI NÊN TIN TA.
Cô Honey, đứng nơi góc phòng, liếc nhìn Matilda. Con bé ngồi thẳng nơi bàn, mái đầu ngẩng cao, miệng mím lại, và đôi mắt loé sáng như hai vì sao.
Viên phấn tiếp tục nhảy nhót trên bảng: AGATHA, HẢY TRẢ LẠI JENNY CỦA TA NGÔI NHÀ.
Bỗng dưng, tất cả mọi người đều nhìn cô Trunchbull. Khuôn mặt bà ấy trắng bệch như tuyết, cái miệng mở to rồi khép lại, hệt như con cá bơn mắc cạn, chỉ có hơi thở ồ ồ là còn được thoát ra ngoài.
Viên phấn vẫn tiếp tục nhảy nhót trên bảng: HÃY TRẢ LẠI JENNY CỦA TA TIỀN LƯƠNG - HÃY TRẢ LẠI JENNY CỦA TA NGÔI NHÀ - RỒI BIẾN KHỎI NƠI NÀY NGAY - NẾU KHÔNG, TA SẼ ĐẾN VÀ BẮT MI - TA SẼ ĐẾN VÀ GIẾT MI NHƯ MI ĐÃ GIẾT TA - TA ĐANG THEO DÕI MI ĐẤY, AGATHA!
Viên phấn ngừng viết, nó lơ lửng thêm vài tích tắc giữa không khí, rồi đột ngột rơi xuống đất và bể làm đôi.
Wilfred, lúc này đã yên vị tại chỗ ngồi, thét toáng lên:
- Cô Trunchbull ngã xuống rồi! Cô Trunchbull nằm ra sàn rồi!
Đây đúng là tin tức giật gân nhất, cả lớp đều nhảy ra khỏi chỗ ngồi để xem cho rõ. Và kia, hình ảnh khổng lồ của vị hiệu trưởng, đang nằm dài trên sàn, hai chân lẫn hai tay dang ra, hoàn toàn bại trận.
Cô Honey chạy vội lên, quỳ bên cạnh người khổng lồ nằm bất động. Cô thảng thốt:
- Cô ấy xỉu rồi! Cô ấy lạnh ngắt rồi! Ai đi tìm bà quản lý đi!
Ba đứa trẻ chạy vội ra khỏi phòng.
Nigel, kẻ luôn sẵn sàng hành động, chạy nhanh lên bàn giáo viên, chụp bình nước.
- Cha em nói dùng nước lạnh là cách tốt nhất lay tỉnh một người đang xỉu.
Miệng nói, tay nó đổ nguyên cả bình nước lên đầu cô Trunchbull. Chẳng ai phản đối, kể cả cô Honey.
Về phần Matilda, bé vẫn ngồi bất động ngay bàn mình. Bé cảm thấy phấn chấn kỳ lạ. Dường như bé đã chạm tay vào một điều không hề có ở thế giới này, là điểm cao nhất của thiên đàng, là ngôi sao xa nhất. Bé cảm thấy sức mạnh tuyệt vời tụ tập phía sau đôi mắt, một chất lỏng ấm áp chảy bên trong não. Rồi mắt bé nóng lên, nóng hơn những lần trước. Mọi thứ tuôn trào ra khỏi đôi mắt, rồic ục phấn, tự nó nhấc mình lên cao và nó bắt đầu viết. Mọi chuyện đơn giản tới nỗi, bé tưởng mình chẳng làm gì cả.
Bà quản lý - theo sau là năm giáo viên lao vào phòng học. Một giáo viên nam cười to:
- Hoan hô, cuối cùng cũng có người hạ đo ván bà ta. Chúc mừng cô, cô Honey!
Bà quản lý hỏi:
- Ai đổ nước lên đầu bà ấy?
Nigel phổng mũi trả lời:
- Em ạ!
Một giáo viên khen:
- Giỏi quá. Chúng ta đổ thêm nước nữa chứ?
Bà quản lý cản:
- Thôi được rồi. Chúng ta phải khiêng bà ấy ra phòng y tế.
Cả năm giáo viên lẫn bà quản lý cùng dồn sức mới nhấc nổi vị hiệu trưởng khổng lồ lên, rồi ì ạch mang bà ta ra khỏi phòng.
Cô Honey bảo cả lớp:
- Cô nghĩ các em nên ra ngoài sân chơi cho đến tiết học tiếp theo.
Nói xong, cô bước lại bảng, cẩn thận chùi sạch hết những gì mà viên phấn đã viết. Bọn trẻ xếp hàng đi ra ngoài. Matilda cũng nối đuôi theo các bạn. Nhưng khi đi ngang qua chỗ cô Honey, bé dừng lại. Bốn con mắt long lanh nhìn nhau. Và cô Honey chạy tới, ghì chặt bé vào lòng, hôn mạnh lên đôi má bé.