Điều kỳ diệu thứ hai
Tác giả: Roald Dahl
Matilda không đi ra theo nhóm bạn đang xô đẩy nhau chạy ra khỏi lớp. Sau khi bạn bè ra hết, bé ngồi tại chỗ, im lặng và trầm tư. Bé biết mình phải nói cho ai đó về chuyện xảy ra cho ly nước. Bé không thể giữ kín một bí mật khủng khiếp như thế trong lòng được. Bé cần có một người, một người lớn đầy thông cảm và hiểu biết, giúp bé hiểu được ý nghĩa của câu chuyện vừa qua.
Người đó không thể là ba hay mẹ bé được. Nếu họ tin chuyện của bé (nhưng còn lâu họ mới tin) thì họ chẳng thể hiểu được một sự kiện lạ thường đã xảy ra trong lớp vào chiều hôm đó. Cuối cùng, bé quyết dịnh, người mà bé tin cậy để tâm sự là cô Honey.
Lúc này, Matilda và cô Honey là người duy nhất còn lại trong lớp. Cô Honey ngồi tại bàn giáo viên, đang đọc lướt qua vài trang sách. Cô ngước mắt lên, hỏi:
- Matilda, em không ra ngoài chơi với các bạn sao?
- Em muốn nói với cô chuyện này được không?
- Được chứ. Chuyện gì vậy?
- Một chuyện lạ lùng vừa mới xảy ra cho em, thưa cô Honey.
Cô Honey trở nên linh hoạt ngay. Sau hai cuộc gặp gỡ đầy tai họa: một với cô hiệu trưởng, và một với ông bà Wormwood, cô nghĩ ngợi về đứa bé này rất nhiều và tự hỏi mình có thể giúp nó bằng cách nào. Thì đây, Matilda đang ngồi trong lớp với vẻ mặt khó tả, hỏi xin cô một cuộc trò chuyện riêng. Cô Honey chưa từng nhìn thấy dáng vẻ lạ lùng nơi Matilda bao giờ cả.
- Được, Matilda. Hãy nói cho cô nghe điều gì lạ lùng vừa xảy ra cho em?
Matilda hỏi:
- Cô Trunchbull sẽ không đuổi em chứ? Không phải em bỏ con vật kinh tởm đó vào bình nước của cô ấy đâu. Em thề như vậy.
- Cô biết không phải em.
- Em sẽ bị đuổi chứ?
- Cô nghĩ là không. Cô hiệu trưởng có hơi quá kích động, thế thôi.
- Tốt lắm. Nhưng đó không phải là điều mà em muốn nói với cô.
- Vậy em muốn nói với cô điều gì, Matilda?
- Em muốn nói với cô về ly nước có con vật trong đó. Cô thấy nó đổ nhào lên khắp người cô Trunchbull chứ?
- Cô có thấy.
- Cô Honey, em không chạm vào nó, em không lại gần nó.
- Cô biết là em không làm. Chính cô đã nói với cô hiệu trưởng rằng, không thể nào là em được.
- À, nhưng chính là em làm đấy, thưa cô Honey. Đó là điều em muốn nói với cô đấy.
Cô Honey im lặng một chút rồi quan sát kỹ đứa bé:
- Cô cho là cô chưa theo kịp ý em.
- Em quá tức giận khi bị buộc vào tội mà mình không làm, và điều đó đã xảy ra.
- Điều gì đã xảy ra, Matilda?
- Em làm cho cái ly ngã nhào.
Cô Honey dịu dàng nói:
- Cô vẫn chưa hiểu em muốn nói gì.
- Em đã làm điều đó bằng đôi mắt. Em nhìn trừng vào nó, ước nó nghiêng đi, rồi mắt em nóng lên, rồi một sức mạnh nào đó tuôn trào ra khỏi đôi mắt, và rồi, cái ly ngã nhào.
Cô Honey tiếp tục nhìn xoáy vào Matilda qua cặp kính cận, và Matilda điềm tĩnh nhìn đáp lại.
- Cô vẫn chưa theo kịp ý em. Phải em nói rằng chính em muốn cái ly ngã nhào?
- Phải ạ. Với đôi mắt em.
Cô Honey im lặng một lát. Cô không cho rằng Matilda có ý nói dối cô. Đơn giản là dường như cô đã cho phép óc tưởng tượng sinh động của mình chạy biến hết.
- Em nói rằng em đang ngồi tại chỗ của em, và em bảo cái ly ngã nhào, thế rồi nó ngã nhào?
- Đúng là như thế, cô Honey.
Cô Honey nghĩ, lạ lùng thật, sao bọn trẻ con thường nghĩ ra lắm điều ngộ nghĩnh như thế. Cô quyết định chấm dứt câu chuyện càng nhẹ nhàng lịch sự càng tốt. Cô hỏi:
- Em có thể làm lại được không?
- Em không biết. Nhưng em nghĩ có thể được.
Cô Honey đặt cái ly không vào giữa bàn:
- Cô có nên đổ nước vào ly không?
- Em nghĩ là không cần ạ.
- Vậy thì tốt lắm. Hãy làm cho nó nghiêng đi.
- Chắc là hơi mất thì giờ.
- Bao lâu cũng được. Cô chẳng có gì phải vội cả.
Matilda ngồi nơi bàn nhì, cách bàn cô Honey khoảng ba mét. Bé chống cùi chỏ lên bàn, úp mặt vào lòng bàn tay, bắt đầu ra lệnh.
- Nghiêng cái ly! Nghiêng này.
Môi bé không động đậy, những từ ngữ vọt ra trong đầu bé. Bé tập trung toàn bộ tư tưởng, đưa ý muốn chạy ra đôi mắt, và một lần nữa, bé cảm thấy năng lượng dồn lại rồi dâng lên, con ngươi cảm thấy nóng bỏng nhanh hơn lần trước. Hàng triệu bàn tay vô hình bắn về phía chiếc ly. Những mệnh lệnh liên tục ban ra trong đầu. Bé thấy cái ly lắc lư, lảo đảo, rồi nó ngã nhào xuống bàn, chỉ cách khuỷu tay cô Honey không đầy 15cm.
Miệng cô Honey há ra, đôi mắt mở rộng tới nỗi bạn chỉ có thể thấy được toàn tròng trắng thôi. Cô không thốt được lời nào. Không thể. Cú sốc khi nhìn thấy phép lạ trước mắt khiến cô như bị á khẩu. Cô nhìn chằm chằm vào cái ly, lùi ra xa như thể nó là một đồ vật đầy nguy hiểm. Rồi cô từ từ ngước lên nhìn Matilda. Cô thấy khuôn mặt đứa bé trắng bệch, trắng như tờ giấy, toàn thân run rẩy, đôi mắt long lanh nhìn thẳng về phía trước. Cả khuôn mặt đứa bé như trong suốt, chỉ có đôi mắt là sáng rực.
Cô Honey chờ đợi, chăm chú quan sát đứa bé khi nó từ từ quay về với ý thức. Rồi đột nhiên, khuôn mặt và đôi mắt nó dịu đi, nó mỉm cười:
- Cô Honey, em không sao cả. Em hoàn toàn khoẻ mạnh. Cô đừng hoảng hốt nữa.
- Dường như em đang ở xa lắm.
- Vâng, em đang bay qua những ngôi sao trên đôi cánh bạc. Thật là tuyệt vời cô ạ.
Rồi giọng Matilda nhỏ đi:
- Lần này mọi việc nhanh hơn thì phải.
- Không thể được! Cô không thể tin được! Cô không tài nào tin nổi!
Cô Honey nhắm mắt lại thật lâu, rồi khi cô mở mắt ra, dường như cô đã lấy lại được bình tĩnh. Cô hỏi:
- Em muốn đến nhà cô và dùng trà với cô không?
- Ồ, em thích lắm ạ.
- Tốt lắm. Hãy thu dọn đồ đạc, cô sẽ gặp em ở bên ngoài trong vài phút nữa.
- Cô sẽ không nói cho ai biết - về điều em đã làm chứ, cô Honey?
- Cô sẽ không làm vậy đâu.
Cô Honey dịu dàng trả lời.