Hồi 23
Tác giả: Thi Nại Am
Khi Võ Tòng day lại xem thấy người ấy thì lật đật quì lại nơi đất .(Nguyên người ấy là Võ đại lang anh ruột của Võ Tòng )
Võ Tòng lạy rồi thì hỏi Võ đại lang rằng :
- Ðã hơn một năm nay, không gặp mặt anh ; vậy chớ vì cớ gì anh lại đến đây ?
Võ đại lang nói :
- Từ ngày em ra đi đến nay, thì bặt tin nhạn cá , bõ qua ở đó một mình, không biết nương dựa ai , nên qua phải kiếm một người vợ, thì trong làng xóm khi dễ kiếm điều nói nọ nói kia, qua chịu không nổi, túng phải bõ xứ đến đây ở . Bây giờ ở tại đường Tử Thạch, vậy em đến đó cho biết nhà. (Nguyên vợ của Võ đại lang đây tên là Phan Kim Liên , vốn là tỳ tất của một người nhà giàu kia , cũng có nhan sắc cho nên người chủ tư thông với nàng ấy . Vợ của chủ nhà hay đặng nổi ghen , bèn gã không cho Võ đại lang .
Từ khi nàng ấy về nhà Võ đại lang thì ai nấy đều nói rằng bông hoa lài cặm bải phân trâu . Võ đại lang chịu không nổi , nên phải bán nhà rồi đến Dương Cốc huyện mướn một can phố lầu nơi đường Tử Thạch , ở đó mà bán bánh.)
Võ Tòng vâng lời,bèn đi theo Võ đại lang , vừa đi vừa thuật hết chuyện mình cho Võ đại lang nghe.
Khi hai anh em về đến nhà rồi thì Võ đại lang kêu vợ ra mà nói rằng :
- Người này là em ruột ta .
Phan Kim Liên thấy Võ Tòng diện mạo khôi ngô, oai phuông lẩm liệt như vậy, thì đã phát động dâm tâm, bèn bước ra chắp tay chào hỏi Võ Tòng.
Võ Tòng thấy Phan Kim Liên thì lật đật quì lạy mà đáp lễ .
Phan Kim Liên vội vả đỡ Võ Tòng dậy mà rằng :
- Xin thúc thúc chớ làm như vậy .
Rồi đó Võ đại lang dắt Võ Tòng lên lầu trò chuyện cùng nhau.
Phan Kim Liên hỏi Võ đại lang rằng :
- Bấy lâu nghe nói thúc thúc đã đi biệt rồi, sao bây giờ lại đặng ggặp đây ?
Võ đại lang mới thuật hết các việc Võ Tòng đả hổ cho Phan Kim Liên nghe.
Phan Kim Liên nói :
- Vậy sao, té ra thúc thúc đây là người giết con cọp dữ nơi Kiển Dương Cang hay sao ?
Võ đại lang nói :
- Phải. Nói rồi liền xách giỏ đi ra chợ mua đồ ăn.
Phan Kim Liên thấy chồng đi chợ rồi thì vui mừng hớn hở, bèn hỏi Võ Tòng rằng :
- Vậy chớ thúc thúc có mướn nhà ở hay chăng ?
Võ Tòng nói :
- Không. Tôi còn ở đở trong huyện.
Phan Kim Liên hỏi :
- Vậy thúc thúc đà cưới vợ hay chưa ?
Võ Tòng nói :
- Chưa.
Phan Kim Liên hỏi rằng :
- Thúc thúc đà đặng bao nhiên tuổi ?
Võ Tòng nói :
- Tôi đặng hai mươi lăm tuổi.
Phan Kim Liên nói :
-Nếu vậy thúc thúc lớn hơn tôi hai tuổi.
Lúc ấy Võ đại lang đi chợ mua đồ ăn về, bèn khiến Phan Kim Liên xuống coi nấu ăn.
Phan Kim Liên nói :
- Tướng công hãy bước lại mượn bà già ở gần đây nấu giùm cho tôi đặng tôi hỏi thăm thúc thúc ít lời , kẻo thuở nay chư từng gặp mặt .
Võ đại lang nghe theo, bèn đi mượn bà già ấy nấu .
Nấu nướng xong rồi thì dọn lên thết đãi Võ Tòng.
Trong khi ăn uống thì Phan Kim Liên rót rượu mời Võ Tòng ân cần lắm .
Mản tiệc rồi Võ Tòng muốn từ giả trở về chổ ngủ .
Phan Kim Liên nói với võ đại lang rằng :
- Vợ chồng mình ở đây bấy lâu nay cử mục vô thân, nay gặp thúc thúc thiệt là may lắm . Nếu để thúc thúc ở riêng thì e việc mưa nắng khó lòng. Vậy tướng công hãy mời thúc thúc lại đây ở chung với vợ chồng mình, đặng anh em nương nhờ nhau thì hay hơn.
Võ đại lang khen phải , bèn khiến Võ Tòng làm y theo lời ấy .
Võ Tòng vâng lời anh trở về thưa lại cho Tri huyện hay , rồi gói hết áo quần đồ đạc lại ở chung với Võ đại lang.
Tù ấy , Phan Kim Liên kiếm điều ghẹo nguyệt trêu hoa hoài mà Võ Tòng cũng không rỏ ý.
Ngày kia nhằm tiết mùa đông, Võ Tòng đi hầu chưa về còn Võ đại lang thì mắc đi bán bánh. Phan Kim Liên biết Võ Tòng gần về thì đem lửa vào phòng Võ Tòng, đặng Võ Tòng về thì sẳn lửa hơ cho khỏi lạnh .
Ðến chừng Võ Tòng về đến, thấy Phan Kim Liên đương ngồi bươi lữa trong giường mình thì nói rằng :
- Xin tẩu tẩu chớ làm như vậy, hãy để đó mặc em.
Phan Kim Liên nói :
- Trời lạnh lắm, không lẻ để cho thúc thúc vào trong bếp gắp lửa, nên tôi phải giùm giúp chút đĩnh không hề chi đâu , vậy thúc thúc chớ ngại.
Nói rồi lật đật rồi hâm rượu cho Võ Tòng uống. Hâm rượu xong rồi thì Phan Kim Liên rót một chén rượu bưng hai tay nói với Võ Tòng rằng :
- Xin thúc thúc hãy uống một chén nầy cho ấm .
Võ Tòng tiếp lấy chén uống cạn rồi thì nàng ấy lại rót một chén nữa và nói rằng :
- Vậy thúc thúc hãy uống thêm một chén nữa cho đủ đôi.
Võ Tòng cũng uống cạn một chén nữa. Uống rồi liền rót một chén rượu khác mời Phan Kim Liên lại.
Phan Kim Liên cũng uống cạn chén rượu ấy.
Uống rồi thì hỏi Võ Tòng rằng :
- Tôi nghe thiên hạ đồn rằng : Thúc thúc có tư thông với một người bằng trạng tôi, diện mạo cũng giống y như tôi, không biết có chăng ?
Võ Tòng nói:
- Ấy là họ đồn huyển , xin tẩu tẩu chớ tin , tôi thuở nay có tánh không ưa những điều huê nguyệt ấy.
Phan Kim Liên nói:
- Tôi e miệng thúc thúc nói như vậy, chớ gìn lòng không đặng như vậy chăng ?
Võ Tòng nói :
- Nếu tẩu tẩu không tin lời tôi, vậy để chiều đây đại ca tôi về xin tẩu tẩu hỏi lại thì rõ biết ý tôi hết.
Phan Kim Liên nói :
- Ối thôi, tưởng là hỏi ai mới chắc, còn như thằng cha đó thì có biết đến chuyện ai đâu mà phòng hỏi, cả ngày cứ lo việc bán bánh mà thôi . Vậy xin mời thúc thúc uống thêm một chén nữa .
Nói rồi thì rót cho Võ Tòng uống một chén, còn mình cũng uống một chén. Uống đặng năm bảy chén thì lửa dục đã bùng lên , bèn uống nữa chén rượu, còn lại nữa chén thì trao cho Võ Tòng mà rằng:
- Nếu thúc thúc có lòng tưởng tôi thì uống nữa chén rượu dư nầy .
Võ Tòng nổi giận lấy tay hất chén rượu xuống đất và nói rằng:
- Tẩu tẩu đừng có làm việc xấu xa như vậy . Tôi là Võ Tòng ngậm răng, đội tóc, đội trời, đạp đất làm người, chẳng phải như những quân bại hoại phong tục, chẳng kể nhơn luân đâu , mà tẩu tẩu phòng làm thói lang tâm cẩu hạnh với tôi như vậy . Nếu từ rày về sau tẩu tẩu không chừa chứng củ ắt là tôi phải đánh chứ không vì đặng đâu .
Phan Kim Liên nghe nói thì hổ ngươi đứng trơ trơ một hồi, rồi nói nho nhỏ rằng :
- Ấy là lời tôi nói chơi, xin thúc thúc chớ giận .
Nói rồi bèn bước xuống lầu đi thẳng ra nhà bếp. Lúc ấy Võ Tòng dã giận lại buồn, bèn lên giường mà ngủ.
Giây lâu Võ đại lang trở về đi thẳng vào nhà bếp, thấy vợ đương ngồi khóc thì không biết cớ gì bèn hỏi vợ rằng :
- Vậy chớ hiền thê có rầy rà với ai hay chăng ? Sao lại có bộ buồn và giận lắm vậy ?
Phan thị nói :
- Ấy cũng tại mi rước nó về làm xấu hổ cho ta .
Võ đại lang nói :
- Vậy chớ ai làm xấu hổ cho hiền thê như vậy .
Phan thị nói:
- Thuở nay không ai dám trêu hoa ghẹo nguyệt đến tôi bao giờ nay tại tướng công rước Võ nhị lang về đó đặng cho nó kiếm điều huê nguyệt chọc đến tôi như vậy, cho nên tôi tức mình lắm ?
Võ đại lang nói:
- Lạ nầy, thuở nay em tôi không có lòng ấy , sao bây giờ hiền thê lại nói như vậy ? Thôi, việc quấy phải thì tôi chưa thấy, xin hiền thê hãy nói nho nhỏ, kẻo người lân cận hay đặng, thì chúng ta phải mang xấu chớ chẳng không.
Nói rồi bèn bước lên lầu, đi thẳng tới phòng Võ Tòng hỏi rằng :
- Vậy cho hiền đệ đã ăn cơm rồi hay chưa ?
Võ Tòng biết tiếng anh mình, song chẳng làm thinh không lên tiếng. Chờ cho Võ đại lang ra rồi, thì ngồi dậy đi thẳng ra cửa .
Võ đại lang thấy Võ Tòng đi, thì lật đật chạy ra kêu lại song Võ Tòng cũng không nói chi hết, cứ làm thinh đi hoài .
Võ đại lang thấy Võ Tòng làm như vậy, thì trở vô bếp nói với vợ rằng :
- Chẳng biết cớ gì ta kêu mà nó không chịu trở lại , cứ làm thinh đi hoài , coi bộ dường như giận ai lắm vậy.
Phan Kim Liên nói:
- Ấy là vì nó hổ ngươi nên làm như vậy ấy, nào ai dám mắng chửi đến nó đâu . Từ nay về sau nếu nó có tới thì đuổi phứt đi, đừng cho nó tới nữa .
Võ đại lang nói :
- Ðừng có làm như vậy, e thiên hạ chê cười .
Kim Liên nói :
- Nếu mi muốn chứa nó thì phải để tao ra, đặng cho anh em mi ở với nhau, chớ tao không chịu ở theo đồ chó như vậy đâu . Hai vợ chồng đương cải lấy với nhau. kế thấy Võ Tòng dắt hai tên quân đến dọn đồ đạc của mình thì Võ đại lang hỏi rằng :
- Vậy chớ ý gì em lại dọn đồ đi như vậy?
Võ Tòng nói :
- Thôi. Ðại ca cũng chẳng nên hỏi làm chi, em đi đâu thì mặc em , không lẻ anh em mình xa nhau đâu mà phòng ngại.
Võ đại lang thấy nói như vậy thì không nói nửa , bèn để cho Võ Tòng dọn đồ đi.
Võ Tòng đi rồi thì Phan Kim Liên lại mắng Võ đại lang rằng :
- Mi tưởng em mi làm Ðô đầu đó là quí lắm, cho nên mi muốn đem nó về nuôi , té ra nuôi nó ăn cho no rồi lại sanh sự , mong làm nương chuyện dâm ô, ấy có phải là mi đem qui về cho nó phá nhà chăng ?
Nói rồi lại mắng chưởi Võ đại lang đủ điều, song Ðại lang cũng không nói chi hết .
Từ khi Võ Tòng đi rồi thì Võ đại lang cũng cứ lo việc bán bánh hoài , mỗi khi đi thì Kim Liên dặn dò đừng viếng thăm Võ Tòng nữa .
Ngày kia Tri huyện cho quân đi đòi Võ Tòng vào nói rằng :
- Ta có một người thân thích bên Ðông Kinh , nay ta muốn sai ngươi đem lễ vật và một phong thư qua đó . Vậy ngươi chớ nài khó nhọc , giúp ta một phen , đến chừng về đây thì ta sẽ trọng thưởng.
Võ Tòng thưa rằng :
- Tôi nhờ ơn tướng đài cử , không biết lấy chi đáp nghĩa, nay gặp dịp nầy thì lấy làm mầng lắm. Vì tôi có ý muốn đi một phen cho biết xứ Ðông Kinh .
Tri huyện cả mầng, khiến người sắm sửa vàng bạc, rồi làm một phong thơ giao cho Võ Tòng và hai tên quân, đặng đem qua Ðông Kinh .
Khi Võ Tòng lãnh mạng ra đi thì mua rượu thịt đem đến nhà Võ đại lang, khiến hai tên quân nắu nướng, rồi dọn ra một tiệc mà từ giả anh mình.
Lúc ấy Phan Kim Liên thấy Võ Tòng đến nhà thì cũng còn muốn ve vãn nữa , bèn lật đật trang điểm, rồi bước xuống lầu xá Võ Tòng mà chào rằng :
- Thúc thúc , mấy ngày rày sao không thấy lại chơi, làm cho vợ chồng tôi trông đợi hết sức. Võ Tòng nói :
- Nay tôi có việc cần kíp lắm, nên phải đến đây, tỏ bày cùng ca ca và tẩu tẩu hay .
Phan Kim Liên nói :
- Vậy thì thúc thúc hãy lên lầu đây mà chờ tướng công tôi về rồi muốn nói chuyện chi thì sẽ nói:
- Nói vừa dứt lời kế Võ đại lang về. Anh em mừng rở nhau rồi, thì Võ Tòng khiến quân dọn rượu thịt lên mà ăn uống với vợ chồng Võ đại lang.
Ðương khi ăn uống thì Võ Tòng nói với Võ đại lang rằng :
- Nay quan Huyện sai em qua Ðông Kinh, đường ấy và đi về về chừng bốn năm mươi ngày. Vậy nên em đến đây trước là từ giả ca ca và tẩu tẩu, sau là xin ca ca một điều , từ khi em ra đi đây thì mọi việc đều phải nhịn nhục mà ở đời , dầu có ai hiếp đáp đi nữa thì cũng phải dằn lòng mà chờ em về rồi sẽ hay. Còn tẩu tẩu là người khôn lanh, việc ở đời không cần gì phải dặn, xin tẩu tẩu liệu lấy mà ỡ với người ta , kẻo ca ca tôi thiệt thà, e khi không đủ việc ở đời. Duy có một điều nầy là điều cần kíp, tôi đáng dặn tẩu tẩu lắm.
Phan Kim Liên hỏi rằng :
Vậy chớ thúc thúc muốn dặn điều chi ?
Võ Tòng nói:
- Con người ở đời bề ngoài đẹp, chẳng bằng về trong tốt ; xin tẩu tẩu làm làm sao cho ca ca tôi khỏi đem dạ ưu phiền đó thì làm. Lời tục có nói rằng : Giử gìn cửa đóng then gài , dẫu mưa có tạt , tạt ngoài mái hiên.
Phan Kim Liên nghe Võ Tòng nói mấy lời thì hổ ngươi mà thành giận, bèm điểm mặt Võ đại lang mắng rằng :
- Thế khi cũng tại mi bày đặt nói chuyện gì đây, cho nên em mi mới nói như vậy. Mi không nghĩ lại mà coi, từ khi ta gá nghĩa với mi cho đến nay , cũng không điều ong bướ m chi hết, cứ giử vẹn chữ trinh mà thôi . Nay em mi nói như vậy thì xấu ta biết là dường nào !
Võ Tòng nói :
- Ấy không phải là tôi muốn làm xấu cho tẩu tẩu đâu thiệt là tôi sợ xấu, nên mới nói như vậy. Nếu tẩu tẩu ở cho đặng như lời tẩu tẩu nói đó thì tốt lắm, tôi e nói đặng mà làm không đặng, thì sanh khó cho ca ca tôi, nên tôi mới nói.
Phan Kim Lliên bước xuống thang lầu nói lớn rằng :
- Khi ta kết nghĩa với Ðại lang thì không thấy mặt mốc nào đến đây eả. Bây giờ lại đến đây làm hơi cha mẹ chồng như vậy thì không đặng đâu, ta không chịu nổi đâu.
Hai anh ca Võ đại lang cứ làm thinh ăn uống, không nói chi hết .
Mản tiệc rồi, Võ Tòng vừa muốn từ giả anh mình đặng ta đi.
Võ đại lang dặn rằng :
- Như em có đi thì về mau mau kẻo qua trông đợi lắm.
Nói rồi thì rơi lụy dầm dề.
Võ Tòng thấy vậy thì cũng rơi lụy mà rằng :
- Mọi khi ca ca bán mỗi ngày là mười vĩ bánh. Vậy từ nay về sau ca ca bán mỗi ngày chừng năm vĩ thôi. Như khi nào không muốn đi bán thì ngồi nhà đây đừng đi đâu hết. Còn việc tiêu xài trong nhà thì để em châu cấp cho.
Nói rồi thì từ giả Võ đại lang xuống lầu mà đi.
Võ đại lang đưa Võ Tòng ra khỏi cửa, Võ Tòng lại dặn Võ đại lang rằng :
- Mấy lời em dặn, xin ca ca phải nhớ.
Nói rồi thì dời gót ra đi.
Từ khi Võ Tòng đi rồi thì Võ đại lang cũng làm theo lời em, mỗi ngày bán chừng năm vĩ bánh rồi về ngồi khoanh tay mà ngó mông.
Phan kim liền thấy vậy thì mắng rằng :
- Bây giờ mi nghe lời em mi, mỗi ngày đi bán năm vĩ rồi về cho sớm, đặng ngồi để trông nó cho cấp sao ? Con người ở đời sao mà ngu lắm vậy ? Không sợ người ta chê cười, mình là anh mà em khiến đâu nghe đó, không sợ thiên hạ đàm tiếu sao ?
Võ đại lang nói :
- Ðèn nhà ai sáng nhà nấy, ai cười mặc ai, lời em tôi dặn, tôi cứ nghe theo.
Phan Kim Liên nói :
- Té ra mi dại hơn em mi sao ?
Võ đại lang làm thinh không nói chi cả .
Ngày kia Võ đại lang đi bán chưa về, Phan Kim Liên đứng treo tay ngoài cửa, xảy có một người đàn ông đi ngang qua.
Phan Kim Liên bỏ tay xuống trúng đầu người đàn ông ấy , làm cho người ấy rớt khăn, người ấy nổi giận, song ngó lại thấy mặt Phạn kim Liêm xinh đẹp thì đã động lòng mà bớt cơn giận dữ rồi.
Phan Kim Liên thấy người ấy không lấy chi làm giận thì chấp tay thi lễ mà rằng :
- Tôi lở rớt tay đụng nhằm quan nhơn, xin miễn chấp.
Người ấy nói :
- Không hề gì, tôi không chấp đâu .
Nói rồi thì mi lai nhãn khứ liếc ngó Phan Kim Liên một hồi rồi mới ra đi. (Nguyên người đàn ông ấy là Tây Môn Khánh, vốn là một tay du thử , thuở nay ai ai đều kiêng mặt.)
Ngày thứ Tây Môn Khánh đến cậy mụ Vương bà là người làn cận của Phan Kim Liên xin làm mai mối, buộc cho Phan Kim Liên tư thông với mình.
Từ ấy Phan Kim Liên tư thông với Tây Môn Khánh thì cũng tình nồng duyên mặn , thệ hải minh sơn, mỗi hày hai người đều đến tại phòng Vương bà mà vậy cuộc mây mưa với nhau. Ngày kia có tên Huy Ca đến nhà Tây Môn Khánh, đặng có kiếm Tây Môn Khánh mà bán trái lê, vì Tây Môn Khánh có dặn trước. Song khi Huy Ca đến thì không gặp Tây Môn Khánh, bèn hỏi thăm mấy người ở , thì mấy người ấy cũng có ý thọc mạch nói với Huy Ca rằng :
- Gần hai mươi ngày rày, va mảng mê theo con vợ của thằng cha bán bánh ở thì Tử Thạch nhai, cho nên mỗi ngày va đều có đến tại phòng mụ Vương bà mà thông gian cùng con ấy, nếu em muốn kiếm va phải đến nhà Vương bà, đi thẳng vào phòng thì có va.
Huy Ca mới có mười lăm tuổi, tánh nết còn khờ , nghe chuyện như vậy thì cũng muốn đến đó xem chơi. Bèn quảy giỏ lê thẳng đến nhà Vương bà mà hỏi rằng :
- Vậy chớ có cậu Tây Môn ở đây chăng ?
Vương bà nói :
- Ai biết cậu Tây Môn nào ?
Huy Ca nói :
- Cậu Tây Môn là người hay ở trong phòng bà, sao bà lại nói không biết ?
Nói rồi vừa muốn đi thẳng vào phòng .
Vưong bà lật đật kéo lại mắng rằng :
- Thằng chó chết, sao dám tới đây làm ngang tàng như vậy, mi muốn vào phòng ăn cắp cũa ta sao ?
Nói rồi đánh vả Huy Ca một hồi, lại giựt giỏ trái lê quăng ra ngoài đường , làm cho trái lê đổ văng đầy đường.
Huy Ca bị đánh lại bị mất trái lê thì vừa khóc vừa chưởi, chạy ra lượm trái lê ấy .
Lượm rồi, thì trở ra ngã ba , ngồi chờ Võ đại lang về, đặng có thuật chuyện Vương bà chứa vợ Võ đại lang gian dâm cùng Tây Môn Khánh .
Khi Võ Tòng day lại xem thấy người ấy thì lật đật quì lại nơi đất .(Nguyên người ấy là Võ đại lang anh ruột của Võ Tòng )
Võ Tòng lạy rồi thì hỏi Võ đại lang rằng :
- Ðã hơn một năm nay, không gặp mặt anh ; vậy chớ vì cớ gì anh lại đến đây ?
Võ đại lang nói :
- Từ ngày em ra đi đến nay, thì bặt tin nhạn cá , bõ qua ở đó một mình, không biết nương dựa ai , nên qua phải kiếm một người vợ, thì trong làng xóm khi dễ kiếm điều nói nọ nói kia, qua chịu không nổi, túng phải bõ xứ đến đây ở . Bây giờ ở tại đường Tử Thạch, vậy em đến đó cho biết nhà. (Nguyên vợ của Võ đại lang đây tên là Phan Kim Liên , vốn là tỳ tất của một người nhà giàu kia , cũng có nhan sắc cho nên người chủ tư thông với nàng ấy . Vợ của chủ nhà hay đặng nổi ghen , bèn gã không cho Võ đại lang .
Từ khi nàng ấy về nhà Võ đại lang thì ai nấy đều nói rằng bông hoa lài cặm bải phân trâu . Võ đại lang chịu không nổi , nên phải bán nhà rồi đến Dương Cốc huyện mướn một can phố lầu nơi đường Tử Thạch , ở đó mà bán bánh.)
Võ Tòng vâng lời,bèn đi theo Võ đại lang , vừa đi vừa thuật hết chuyện mình cho Võ đại lang nghe.
Khi hai anh em về đến nhà rồi thì Võ đại lang kêu vợ ra mà nói rằng :
- Người này là em ruột ta .
Phan Kim Liên thấy Võ Tòng diện mạo khôi ngô, oai phuông lẩm liệt như vậy, thì đã phát động dâm tâm, bèn bước ra chắp tay chào hỏi Võ Tòng.
Võ Tòng thấy Phan Kim Liên thì lật đật quì lạy mà đáp lễ .
Phan Kim Liên vội vả đỡ Võ Tòng dậy mà rằng :
- Xin thúc thúc chớ làm như vậy .
Rồi đó Võ đại lang dắt Võ Tòng lên lầu trò chuyện cùng nhau.
Phan Kim Liên hỏi Võ đại lang rằng :
- Bấy lâu nghe nói thúc thúc đã đi biệt rồi, sao bây giờ lại đặng ggặp đây ?
Võ đại lang mới thuật hết các việc Võ Tòng đả hổ cho Phan Kim Liên nghe.
Phan Kim Liên nói :
- Vậy sao, té ra thúc thúc đây là người giết con cọp dữ nơi Kiển Dương Cang hay sao ?
Võ đại lang nói :
- Phải. Nói rồi liền xách giỏ đi ra chợ mua đồ ăn.
Phan Kim Liên thấy chồng đi chợ rồi thì vui mừng hớn hở, bèn hỏi Võ Tòng rằng :
- Vậy chớ thúc thúc có mướn nhà ở hay chăng ?
Võ Tòng nói :
- Không. Tôi còn ở đở trong huyện.
Phan Kim Liên hỏi :
- Vậy thúc thúc đà cưới vợ hay chưa ?
Võ Tòng nói :
- Chưa.
Phan Kim Liên hỏi rằng :
- Thúc thúc đà đặng bao nhiên tuổi ?
Võ Tòng nói :
- Tôi đặng hai mươi lăm tuổi.
Phan Kim Liên nói :
-Nếu vậy thúc thúc lớn hơn tôi hai tuổi.
Lúc ấy Võ đại lang đi chợ mua đồ ăn về, bèn khiến Phan Kim Liên xuống coi nấu ăn.
Phan Kim Liên nói :
- Tướng công hãy bước lại mượn bà già ở gần đây nấu giùm cho tôi đặng tôi hỏi thăm thúc thúc ít lời , kẻo thuở nay chư từng gặp mặt .
Võ đại lang nghe theo, bèn đi mượn bà già ấy nấu .
Nấu nướng xong rồi thì dọn lên thết đãi Võ Tòng.
Trong khi ăn uống thì Phan Kim Liên rót rượu mời Võ Tòng ân cần lắm .
Mản tiệc rồi Võ Tòng muốn từ giả trở về chổ ngủ .
Phan Kim Liên nói với võ đại lang rằng :
- Vợ chồng mình ở đây bấy lâu nay cử mục vô thân, nay gặp thúc thúc thiệt là may lắm . Nếu để thúc thúc ở riêng thì e việc mưa nắng khó lòng. Vậy tướng công hãy mời thúc thúc lại đây ở chung với vợ chồng mình, đặng anh em nương nhờ nhau thì hay hơn.
Võ đại lang khen phải , bèn khiến Võ Tòng làm y theo lời ấy .
Võ Tòng vâng lời anh trở về thưa lại cho Tri huyện hay , rồi gói hết áo quần đồ đạc lại ở chung với Võ đại lang.
Tù ấy , Phan Kim Liên kiếm điều ghẹo nguyệt trêu hoa hoài mà Võ Tòng cũng không rỏ ý.
Ngày kia nhằm tiết mùa đông, Võ Tòng đi hầu chưa về còn Võ đại lang thì mắc đi bán bánh. Phan Kim Liên biết Võ Tòng gần về thì đem lửa vào phòng Võ Tòng, đặng Võ Tòng về thì sẳn lửa hơ cho khỏi lạnh .
Ðến chừng Võ Tòng về đến, thấy Phan Kim Liên đương ngồi bươi lữa trong giường mình thì nói rằng :
- Xin tẩu tẩu chớ làm như vậy, hãy để đó mặc em.
Phan Kim Liên nói :
- Trời lạnh lắm, không lẻ để cho thúc thúc vào trong bếp gắp lửa, nên tôi phải giùm giúp chút đĩnh không hề chi đâu , vậy thúc thúc chớ ngại.
Nói rồi lật đật rồi hâm rượu cho Võ Tòng uống. Hâm rượu xong rồi thì Phan Kim Liên rót một chén rượu bưng hai tay nói với Võ Tòng rằng :
- Xin thúc thúc hãy uống một chén nầy cho ấm .
Võ Tòng tiếp lấy chén uống cạn rồi thì nàng ấy lại rót một chén nữa và nói rằng :
- Vậy thúc thúc hãy uống thêm một chén nữa cho đủ đôi.
Võ Tòng cũng uống cạn một chén nữa. Uống rồi liền rót một chén rượu khác mời Phan Kim Liên lại.
Phan Kim Liên cũng uống cạn chén rượu ấy.
Uống rồi thì hỏi Võ Tòng rằng :
- Tôi nghe thiên hạ đồn rằng : Thúc thúc có tư thông với một người bằng trạng tôi, diện mạo cũng giống y như tôi, không biết có chăng ?
Võ Tòng nói:
- Ấy là họ đồn huyển , xin tẩu tẩu chớ tin , tôi thuở nay có tánh không ưa những điều huê nguyệt ấy.
Phan Kim Liên nói:
- Tôi e miệng thúc thúc nói như vậy, chớ gìn lòng không đặng như vậy chăng ?
Võ Tòng nói :
- Nếu tẩu tẩu không tin lời tôi, vậy để chiều đây đại ca tôi về xin tẩu tẩu hỏi lại thì rõ biết ý tôi hết.
Phan Kim Liên nói :
- Ối thôi, tưởng là hỏi ai mới chắc, còn như thằng cha đó thì có biết đến chuyện ai đâu mà phòng hỏi, cả ngày cứ lo việc bán bánh mà thôi . Vậy xin mời thúc thúc uống thêm một chén nữa .
Nói rồi thì rót cho Võ Tòng uống một chén, còn mình cũng uống một chén. Uống đặng năm bảy chén thì lửa dục đã bùng lên , bèn uống nữa chén rượu, còn lại nữa chén thì trao cho Võ Tòng mà rằng:
- Nếu thúc thúc có lòng tưởng tôi thì uống nữa chén rượu dư nầy .
Võ Tòng nổi giận lấy tay hất chén rượu xuống đất và nói rằng:
- Tẩu tẩu đừng có làm việc xấu xa như vậy . Tôi là Võ Tòng ngậm răng, đội tóc, đội trời, đạp đất làm người, chẳng phải như những quân bại hoại phong tục, chẳng kể nhơn luân đâu , mà tẩu tẩu phòng làm thói lang tâm cẩu hạnh với tôi như vậy . Nếu từ rày về sau tẩu tẩu không chừa chứng củ ắt là tôi phải đánh chứ không vì đặng đâu .
Phan Kim Liên nghe nói thì hổ ngươi đứng trơ trơ một hồi, rồi nói nho nhỏ rằng :
- Ấy là lời tôi nói chơi, xin thúc thúc chớ giận .
Nói rồi bèn bước xuống lầu đi thẳng ra nhà bếp. Lúc ấy Võ Tòng dã giận lại buồn, bèn lên giường mà ngủ.
Giây lâu Võ đại lang trở về đi thẳng vào nhà bếp, thấy vợ đương ngồi khóc thì không biết cớ gì bèn hỏi vợ rằng :
- Vậy chớ hiền thê có rầy rà với ai hay chăng ? Sao lại có bộ buồn và giận lắm vậy ?
Phan thị nói :
- Ấy cũng tại mi rước nó về làm xấu hổ cho ta .
Võ đại lang nói :
- Vậy chớ ai làm xấu hổ cho hiền thê như vậy .
Phan thị nói:
- Thuở nay không ai dám trêu hoa ghẹo nguyệt đến tôi bao giờ nay tại tướng công rước Võ nhị lang về đó đặng cho nó kiếm điều huê nguyệt chọc đến tôi như vậy, cho nên tôi tức mình lắm ?
Võ đại lang nói:
- Lạ nầy, thuở nay em tôi không có lòng ấy , sao bây giờ hiền thê lại nói như vậy ? Thôi, việc quấy phải thì tôi chưa thấy, xin hiền thê hãy nói nho nhỏ, kẻo người lân cận hay đặng, thì chúng ta phải mang xấu chớ chẳng không.
Nói rồi bèn bước lên lầu, đi thẳng tới phòng Võ Tòng hỏi rằng :
- Vậy cho hiền đệ đã ăn cơm rồi hay chưa ?
Võ Tòng biết tiếng anh mình, song chẳng làm thinh không lên tiếng. Chờ cho Võ đại lang ra rồi, thì ngồi dậy đi thẳng ra cửa .
Võ đại lang thấy Võ Tòng đi, thì lật đật chạy ra kêu lại song Võ Tòng cũng không nói chi hết, cứ làm thinh đi hoài .
Võ đại lang thấy Võ Tòng làm như vậy, thì trở vô bếp nói với vợ rằng :
- Chẳng biết cớ gì ta kêu mà nó không chịu trở lại , cứ làm thinh đi hoài , coi bộ dường như giận ai lắm vậy.
Phan Kim Liên nói:
- Ấy là vì nó hổ ngươi nên làm như vậy ấy, nào ai dám mắng chửi đến nó đâu . Từ nay về sau nếu nó có tới thì đuổi phứt đi, đừng cho nó tới nữa .
Võ đại lang nói :
- Ðừng có làm như vậy, e thiên hạ chê cười .
Kim Liên nói :
- Nếu mi muốn chứa nó thì phải để tao ra, đặng cho anh em mi ở với nhau, chớ tao không chịu ở theo đồ chó như vậy đâu . Hai vợ chồng đương cải lấy với nhau. kế thấy Võ Tòng dắt hai tên quân đến dọn đồ đạc của mình thì Võ đại lang hỏi rằng :
- Vậy chớ ý gì em lại dọn đồ đi như vậy?
Võ Tòng nói :
- Thôi. Ðại ca cũng chẳng nên hỏi làm chi, em đi đâu thì mặc em , không lẻ anh em mình xa nhau đâu mà phòng ngại.
Võ đại lang thấy nói như vậy thì không nói nửa , bèn để cho Võ Tòng dọn đồ đi.
Võ Tòng đi rồi thì Phan Kim Liên lại mắng Võ đại lang rằng :
- Mi tưởng em mi làm Ðô đầu đó là quí lắm, cho nên mi muốn đem nó về nuôi , té ra nuôi nó ăn cho no rồi lại sanh sự , mong làm nương chuyện dâm ô, ấy có phải là mi đem qui về cho nó phá nhà chăng ?
Nói rồi lại mắng chưởi Võ đại lang đủ điều, song Ðại lang cũng không nói chi hết .
Từ khi Võ Tòng đi rồi thì Võ đại lang cũng cứ lo việc bán bánh hoài , mỗi khi đi thì Kim Liên dặn dò đừng viếng thăm Võ Tòng nữa .
Ngày kia Tri huyện cho quân đi đòi Võ Tòng vào nói rằng :
- Ta có một người thân thích bên Ðông Kinh , nay ta muốn sai ngươi đem lễ vật và một phong thư qua đó . Vậy ngươi chớ nài khó nhọc , giúp ta một phen , đến chừng về đây thì ta sẽ trọng thưởng.
Võ Tòng thưa rằng :
- Tôi nhờ ơn tướng đài cử , không biết lấy chi đáp nghĩa, nay gặp dịp nầy thì lấy làm mầng lắm. Vì tôi có ý muốn đi một phen cho biết xứ Ðông Kinh .
Tri huyện cả mầng, khiến người sắm sửa vàng bạc, rồi làm một phong thơ giao cho Võ Tòng và hai tên quân, đặng đem qua Ðông Kinh .
Khi Võ Tòng lãnh mạng ra đi thì mua rượu thịt đem đến nhà Võ đại lang, khiến hai tên quân nắu nướng, rồi dọn ra một tiệc mà từ giả anh mình.
Lúc ấy Phan Kim Liên thấy Võ Tòng đến nhà thì cũng còn muốn ve vãn nữa , bèn lật đật trang điểm, rồi bước xuống lầu xá Võ Tòng mà chào rằng :
- Thúc thúc , mấy ngày rày sao không thấy lại chơi, làm cho vợ chồng tôi trông đợi hết sức. Võ Tòng nói :
- Nay tôi có việc cần kíp lắm, nên phải đến đây, tỏ bày cùng ca ca và tẩu tẩu hay .
Phan Kim Liên nói :
- Vậy thì thúc thúc hãy lên lầu đây mà chờ tướng công tôi về rồi muốn nói chuyện chi thì sẽ nói:
- Nói vừa dứt lời kế Võ đại lang về. Anh em mừng rở nhau rồi, thì Võ Tòng khiến quân dọn rượu thịt lên mà ăn uống với vợ chồng Võ đại lang.
Ðương khi ăn uống thì Võ Tòng nói với Võ đại lang rằng :
- Nay quan Huyện sai em qua Ðông Kinh, đường ấy và đi về về chừng bốn năm mươi ngày. Vậy nên em đến đây trước là từ giả ca ca và tẩu tẩu, sau là xin ca ca một điều , từ khi em ra đi đây thì mọi việc đều phải nhịn nhục mà ở đời , dầu có ai hiếp đáp đi nữa thì cũng phải dằn lòng mà chờ em về rồi sẽ hay. Còn tẩu tẩu là người khôn lanh, việc ở đời không cần gì phải dặn, xin tẩu tẩu liệu lấy mà ỡ với người ta , kẻo ca ca tôi thiệt thà, e khi không đủ việc ở đời. Duy có một điều nầy là điều cần kíp, tôi đáng dặn tẩu tẩu lắm.
Phan Kim Liên hỏi rằng :
Vậy chớ thúc thúc muốn dặn điều chi ?
Võ Tòng nói:
- Con người ở đời bề ngoài đẹp, chẳng bằng về trong tốt ; xin tẩu tẩu làm làm sao cho ca ca tôi khỏi đem dạ ưu phiền đó thì làm. Lời tục có nói rằng : Giử gìn cửa đóng then gài , dẫu mưa có tạt , tạt ngoài mái hiên.
Phan Kim Liên nghe Võ Tòng nói mấy lời thì hổ ngươi mà thành giận, bèm điểm mặt Võ đại lang mắng rằng :
- Thế khi cũng tại mi bày đặt nói chuyện gì đây, cho nên em mi mới nói như vậy. Mi không nghĩ lại mà coi, từ khi ta gá nghĩa với mi cho đến nay , cũng không điều ong bướ m chi hết, cứ giử vẹn chữ trinh mà thôi . Nay em mi nói như vậy thì xấu ta biết là dường nào !
Võ Tòng nói :
- Ấy không phải là tôi muốn làm xấu cho tẩu tẩu đâu thiệt là tôi sợ xấu, nên mới nói như vậy. Nếu tẩu tẩu ở cho đặng như lời tẩu tẩu nói đó thì tốt lắm, tôi e nói đặng mà làm không đặng, thì sanh khó cho ca ca tôi, nên tôi mới nói.
Phan Kim Lliên bước xuống thang lầu nói lớn rằng :
- Khi ta kết nghĩa với Ðại lang thì không thấy mặt mốc nào đến đây eả. Bây giờ lại đến đây làm hơi cha mẹ chồng như vậy thì không đặng đâu, ta không chịu nổi đâu.
Hai anh ca Võ đại lang cứ làm thinh ăn uống, không nói chi hết .
Mản tiệc rồi, Võ Tòng vừa muốn từ giả anh mình đặng ta đi.
Võ đại lang dặn rằng :
- Như em có đi thì về mau mau kẻo qua trông đợi lắm.
Nói rồi thì rơi lụy dầm dề.
Võ Tòng thấy vậy thì cũng rơi lụy mà rằng :
- Mọi khi ca ca bán mỗi ngày là mười vĩ bánh. Vậy từ nay về sau ca ca bán mỗi ngày chừng năm vĩ thôi. Như khi nào không muốn đi bán thì ngồi nhà đây đừng đi đâu hết. Còn việc tiêu xài trong nhà thì để em châu cấp cho.
Nói rồi thì từ giả Võ đại lang xuống lầu mà đi.
Võ đại lang đưa Võ Tòng ra khỏi cửa, Võ Tòng lại dặn Võ đại lang rằng :
- Mấy lời em dặn, xin ca ca phải nhớ.
Nói rồi thì dời gót ra đi.
Từ khi Võ Tòng đi rồi thì Võ đại lang cũng làm theo lời em, mỗi ngày bán chừng năm vĩ bánh rồi về ngồi khoanh tay mà ngó mông.
Phan kim liền thấy vậy thì mắng rằng :
- Bây giờ mi nghe lời em mi, mỗi ngày đi bán năm vĩ rồi về cho sớm, đặng ngồi để trông nó cho cấp sao ? Con người ở đời sao mà ngu lắm vậy ? Không sợ người ta chê cười, mình là anh mà em khiến đâu nghe đó, không sợ thiên hạ đàm tiếu sao ?
Võ đại lang nói :
- Ðèn nhà ai sáng nhà nấy, ai cười mặc ai, lời em tôi dặn, tôi cứ nghe theo.
Phan Kim Liên nói :
- Té ra mi dại hơn em mi sao ?
Võ đại lang làm thinh không nói chi cả .
Ngày kia Võ đại lang đi bán chưa về, Phan Kim Liên đứng treo tay ngoài cửa, xảy có một người đàn ông đi ngang qua.
Phan Kim Liên bỏ tay xuống trúng đầu người đàn ông ấy , làm cho người ấy rớt khăn, người ấy nổi giận, song ngó lại thấy mặt Phạn kim Liêm xinh đẹp thì đã động lòng mà bớt cơn giận dữ rồi.
Phan Kim Liên thấy người ấy không lấy chi làm giận thì chấp tay thi lễ mà rằng :
- Tôi lở rớt tay đụng nhằm quan nhơn, xin miễn chấp.
Người ấy nói :
- Không hề gì, tôi không chấp đâu .
Nói rồi thì mi lai nhãn khứ liếc ngó Phan Kim Liên một hồi rồi mới ra đi. (Nguyên người đàn ông ấy là Tây Môn Khánh, vốn là một tay du thử , thuở nay ai ai đều kiêng mặt.)
Ngày thứ Tây Môn Khánh đến cậy mụ Vương bà là người làn cận của Phan Kim Liên xin làm mai mối, buộc cho Phan Kim Liên tư thông với mình.
Từ ấy Phan Kim Liên tư thông với Tây Môn Khánh thì cũng tình nồng duyên mặn , thệ hải minh sơn, mỗi hày hai người đều đến tại phòng Vương bà mà vậy cuộc mây mưa với nhau. Ngày kia có tên Huy Ca đến nhà Tây Môn Khánh, đặng có kiếm Tây Môn Khánh mà bán trái lê, vì Tây Môn Khánh có dặn trước. Song khi Huy Ca đến thì không gặp Tây Môn Khánh, bèn hỏi thăm mấy người ở , thì mấy người ấy cũng có ý thọc mạch nói với Huy Ca rằng :
- Gần hai mươi ngày rày, va mảng mê theo con vợ của thằng cha bán bánh ở thì Tử Thạch nhai, cho nên mỗi ngày va đều có đến tại phòng mụ Vương bà mà thông gian cùng con ấy, nếu em muốn kiếm va phải đến nhà Vương bà, đi thẳng vào phòng thì có va.
Huy Ca mới có mười lăm tuổi, tánh nết còn khờ , nghe chuyện như vậy thì cũng muốn đến đó xem chơi. Bèn quảy giỏ lê thẳng đến nhà Vương bà mà hỏi rằng :
- Vậy chớ có cậu Tây Môn ở đây chăng ?
Vương bà nói :
- Ai biết cậu Tây Môn nào ?
Huy Ca nói :
- Cậu Tây Môn là người hay ở trong phòng bà, sao bà lại nói không biết ?
Nói rồi vừa muốn đi thẳng vào phòng .
Vưong bà lật đật kéo lại mắng rằng :
- Thằng chó chết, sao dám tới đây làm ngang tàng như vậy, mi muốn vào phòng ăn cắp cũa ta sao ?
Nói rồi đánh vả Huy Ca một hồi, lại giựt giỏ trái lê quăng ra ngoài đường , làm cho trái lê đổ văng đầy đường.
Huy Ca bị đánh lại bị mất trái lê thì vừa khóc vừa chưởi, chạy ra lượm trái lê ấy .
Lượm rồi, thì trở ra ngã ba , ngồi chờ Võ đại lang về, đặng có thuật chuyện Vương bà chứa vợ Võ đại lang gian dâm cùng Tây Môn Khánh .