Chương 4
Tác giả: V. MALENTIEV
Xung quanh yên lặng quá. Iuri nghe thấy cả tiếng đinh kêu ken két trong đôi giày đang khô dần và tiếng sột soạt của bộ lông lúc thì dựng lên, lúc thì dẹp xuống trên mình con Sarik.
Nhưng ngay trong cảnh yên lặng đó, em vẫn không nghe thấy tiếng tường căn phòng đột nhiên tách ra, và trước mắt em bỗng xuất hiện một căn phòng lớn, chan hoà ánh sáng.
Vì bất ngờ nên cả Iuri và Sarik lại đều không nhận thấy các bức tường đã lẩn đi đâu và như thế nào. Chúng vừa mới đứng đó, liền một mối và vững chắc đến thế, không hề có một kẽ nứt nào, thế mà bỗng dưng biến mất.
Giữa căn phòng là bốn người da xanh đang đứng. Họ không còn mặc bộ áo liền quần, không đội mũ chụp kín nữa, và họ mỉm cười.
Iuri không muốn cười. Sau những sự việc họ đã gây ra cho em, bây giờ không còn là lúc mỉm cười mà là lúc choảng nhau. Nhưng em đang là tù binh, và trước mắt em có những bốn người. Mà người đàn ông chân chính trước hết phải biết cân nhắc sức mình, không được liều mạng. Nhưng đồng thời người đàn ông chân chính cũng không nên hạ mình, dù là hạ mình trước lực lượng trội hơn chăng nữa. Chính vì vậy mà Iuri kiêu hãnh rướn thẳng người, lại bước một chân lên và đút tay vào túi trái.
Nhưng các nhà du hành vũ trụ không định tấn công hay nhạo báng Iuri. Người có cặp tai to chạy đến em trước tiên và giơ tay ra.
Iuri hơi lưỡng lự, nhưng vẫn xiết chặt tay anh ta. Khi ấy nhà du hành vũ trụ da xanh nói rõ ràng bằng tiếng người bình thường:
- Zed!
Iuri không hiểu:
- Cái gì, cái gì?
Nhà du hành vũ trụ vỗ vào ngực mình và nhắc lại:
- Zed!
Thì ra dường như anh ta đang tự giới thiệu và xưng tên thì phải.
Không đáp lại thì thật bất lịch sự, Iuri vỗ vào ngực mình và trả lời:
- Iurka (1)! – Em suy nghĩ một lát rồi chữa lại – Iuri. Hiểu không? Ichbin (2) Iuri.
Nhà du hành vũ trụ chỉ tay vào em và hỏi lại:
- Ich-bin-i-u-ri?
- Không phải! – Iuri bối rối - Chỉ là Iuri thôi. Không có Ich-bin, Iuri, thế thôi!
Nhà du hành vũ trụ nhìn Iuri một lúc lâu bằng cặp mắt xám không hiểu sao lại có vẻ buồn rầu rồi bỗng vui mừng đập vào ngực Iuri mấy lần và quay sang các bạn mình kêu lớn:
- Iuri! Iuri! Iuri!
Cả ba nhà du hành vũ trụ cũng mỉm cười và đồng thanh nhắc lại:
- Iuri! Iuri!
Zed cúi xuống, tươi cười giơ tay cho con Sarik. Sarik bối rối quay chiếc đuôi cụt, nhìn Iuri như muốn xin phép em cho nó được làm quen. Iuri nghiêm trang bảo:
- Đưa cẳng ra!
Sarik ngồi xuống, há hốc mõm, cứ như nó cũng biết niềm nở mỉm cười ấy, rồi rụt rè yểu điệu nghiêng cái đầu có đôi tai to xù và giơ chân ra. Iuri giới thiệu:
- Sarik!
- Ồ, Sarik! – Zed hiểu ngay và thân thiết lắc lắc cẳng Sarik.
Rồi ba nhà du hành vũ trụ kia lần lượt tiến đến, xiết chặt tay người, chân chó và tự giới thiệu.
Người mũi hếch và mắt xanh xưng tên:
- Ten!
Người thứ hai, mặt tròn, môi dày, đôi má xanh thẫm, lắc lắc mãi tay Iuri, thờ dài và nói:
- Miro!
Còn người thứ ba, mắt đen, vẻ nghiêm nghị và khắc khổ, tự giới thiệu cụt ngủn:
- Kvat!
Đồng thời anh ta còn nhìn các bạn mình như muốn họ phải cảm thấy tất cả vẻ oai nghiêm của cái tên ấy. Nhưng không hiểu sao họ chẳng nhận thấy gì cả và chỉ mỉm cười, dậm chân quanh Iuri và Sarik.
Kvat nhìn họ, nhướn cặp lông mày rậm lên và nói vài lời với các bạn mình. Họ ưng thuận gật đầu và lao đến các bức tường. Còn Kvat đi tới bức tường có những nút bấm muôn màu đang lấp lánh trong tấm khung kim loại bóng loáng.
Giữa lúc Zed, Ten và Miro nhìn những đốm sáng nhấp nháy trên các bức tường thì Kvat bấm nút.
Mọi chuyện dường như rất đơn giản. Vì nếu là con tàu vũ trụ thì trong đó nhất định phải có các nút bấm, các đốm sáng sặc sỡ của các đèn kiểm tra, các đồng hồ đo và các nút bật - những cái chuyển mạch nhỏ xíu rồi. Không có những vật đó thì tất nhiên không thể có con tàu vũ trụ nào hết, dù thực hay viễn tưởng cũng vậy.
Đáng ngạc nhiên là cái khác kia. Trên tất cả các con tàu vũ trụ thật hay viễn tưởng đều nhất thiết phải có các loại phòng: nào phòng ở, nào phòng làm việc, dù các phòng ấy thế nào chăng nữa. Trong các phòng thế nào cũng phải có đủ các thứ máy móc, dụng cụ, nào màn ảnh, nào kính ngắm, nào bảng điều khiển, nào ghế bành, nào bàn, nào các kiểu đồng hồ đo… Đủ mọi loại đồng hồ đo cho mọi sở thích.
Nhưng con tàu này thì khác hẳn. Một bảng nút bấm trông cứ như đồ chơi. Trên những bức tường bóng mờ, ấm áp, lấp lánh thứ ánh sáng vũ trụ xanh xanh, có những đốm sáng sặc sỡ chạy đi chạy lại mà Miro, Ten và Zed đang chăm chú theo dõi.
Không, dù nói gì thì nói, nhưng con tàu này với những người chủ rất tương xứng với nó rõ ràng là một con tàu vớ vẩn, ngay cả con tàu viễn tưởng cũng không như vậy. Nó quá trần trụi và chán ngán.
Thậm chí Iuri phải thở dài - mọi chuyện sao mà ngán ngẩm đến thế!
Em vừa hít một hơi dài, định thở ra nhưng bỗng nghẹn lại. Cảnh tượng đang diễn ra trước mắt em không còn là chuyện viễn tưởng nữa. Đây là chuyện cổ tích hay phép lạ mới đúng. Gọi là khoa học cũng không được.
Mặt sàn bằng phẳng như vậy, tiện lợi như vậy, hơi run rẩy dưới chân như vậy, đột nhiên phồng dần lên, dường như bên dưới sàn, một chiếc nấm khổng lồ ở giữa và cả một gia đình nấm con ở xung quanh đang lớn lên như thổi. Mắt ta chưa kịp phân biệt thì thoắt một cái, cái đám ấy đã tạo thành những hình dạng rõ rệt: từ dưới sàn hiện lên chiếc bàn hết sức bình thường và xung quanh là bộ ghế.
Không, đây không phải là những chiếc ghế đẩu hay ghế dài vớ vẩn mà là những chiếc ghế tựa thực sự, có lưng ghế hẳn hoi và thậm chí, có chỗ ngồi mềm hay ít ra cũng bọc mềm.
Tất cả diễn ra giữa cảnh yên lặng như tờ và diễn ra chớp nhoáng đến nỗi Iuri chỉ kịp nháy lia lịa cặp mắt mở to vì ngạc nhiên. Bàn ghế không phải tự lắp lấy hoặc nhẩy ra từ những hầm hay kho bí mật nào đấy, mà là mọc lên từ dưới sàn mới lạ chứ. Trong khi ấy, sàn vẫn không sụp, không hạ xuống – nó vẫn bằng phẳng, vẫn lấp lánh ánh xanh mờ như cũ.
Khi bộ bàn ghế đã lớn đủ mức và thành hình hẳn hoi, nó đột nhiên đổi màu. Chiếc bàn có màu nâu vàng dễ chịu, còn bộ ghế thì cái đỏ thẫm, cái xanh lam, cái xanh lục nhàn nhạt như sóng biển, cái lam sẫm, cái hồng hồng.
Iuri không tài nào hiểu nổi quang cảnh đang diễn ra và em nhìn những người da xanh vẻ chờ đợi. Nhưng hoá ra phép lạ vẫn chưa hết: từ những bức tường gần chỗ các nhà du hành vũ trụ đứng, những đồ để nằm chẳng phải giường cũng chẳng phải đi-văng bỗng mau lẹ tách ra, trông đẹp đẽ như những cành cây trong cảnh phim quay chậm. Việc chúng cứ tự nhiên thành hình chưa phải là điều khó hiểu lắm, vì Iuri đã thấy cả bộ bàn ghế hiện ra như thế nào rồi. Nhưng việc những chiếc gối hiện lên từ chính những chiếc giường kiểu đi-văng ấy mới quả thật là kỳ lạ. Thậm chí những chiếc gối trông còn có vẻ mềm mại ấm cúng nữa.
Mà vẫn chẳng thấy kẽ nứt nào, chẳng thấy một vết lõm nào, chỉ những đốm sáng tín hiệu chạy đi chạy lại là vẫn lấp lánh như cũ trên bức tường lặng lẽ màu hồng.
Kvat quay lại nói một điều gì đó. Zed và Ten chạy đến bức tường chỗ Kvat đứng. Kvat bấm nút kêu tách một tiếng, và bức tường âm thầm mở toang. Ten và Miro biến mất trong cảnh tranh tối tranh sáng của con tàu…
Zed đi vòng khắp các bức tường, thành thạo kiểm tra những chiếc đèn nhỏ nhấp nháy và nói một điều gì đó với Kvat. Kvat cúi hẳn đầu xuống, rồi mỉm cười nghịch ngợm, huýt một tiếng chói tai. Iuri ngạc nhiên nhìn cậu ta – nhà du hành vũ trụ gì mà lại huýt sáo như một thằng bé nuôi chim bồ câu ấy! Và lần đầu tiên, Iuri cảm thấy nghi ngờ, em chăm chú nhìn hai nhà du hành vũ trụ.
Bây giờ, khi những ấn tượng đầu tiên đã dịu đi và Iuri lại có thể nhìn mọi việc với con mắt phê phán như một người đàn ông chân chính, em không thể không nhận thấy rằng, cả hai nhà du hành vũ trụ đều rất trẻ, trẻ lạ lùng.
Không một vết nhăn nào cạnh mắt và môi, không một sợi tóc bạc nào trên đầu. Đôi môi đỏ thắm hơi mong mỏng, còn cặp mắt thì sinh động, hết sức linh hoạt. Nếu như Iuri không biết thật chính xác là trên thế giới chưa có đâu xây dựng trạm vũ trụ thiếu niên, thì chắc hẳn em đã cho rằng, trước mặt em là những bạn cùng lứa tuổi mười một, mười hai như em. Nhưng em biết chính xác rằng, có những trạm kỹ thuật thiếu niên, những đường sắt thiếu niên, những câu lạc bộ ô tô thiếu niên và thậm chí, những chiếc tàu thuỷ thiếu niên nữa, nhưng chưa có nước nào xây dựng cho con em mình sân bay thường chứ chưa nói gì đến sân bay vũ trụ.
Chú thích
(1) Tên gọi Iuri một cách thân mật.
(2) Tôi là (tiếng Đức).