Chương 13
Tác giả: Võ Thị Hảo
M ôi và linh hồn tôi mà Chúa đã chuộc lại...
(Thi thiên - Kinh thánh)
Trong góc khuất của quán bar “Viễn Dương”, cạnh bức tranh màu đỏ vẽ một con tàu đang chao đảo trên mặt biển, bão giật gẫy gập cánh buồm và những bàn tay tuyệt vọng bám quanh mạn thuyền đang rời lỏng rã rời, đêm thứ sáu ngày cuối tháng nào cũng có một người đàn bà ngồi đó với ly rượu Dom Pê-ri-nhông trên tay.
Trong bộ đầm ngắn màu đen không tay giản dị, hở vai, mang nhãn hiệu thiết kế riêng của hãng Chanel, cùng với chiếc khăn choàng màu rơm vàng hờ hững trên vai, với đôi mắt to và đôi mày rộng không tỉa tót, đen thắm lại như nhung, trông người đàn bà này như thần tượng thời trang Audrey Hepbunr tái sinh.
Đôi mắt sóng sánh đa đoan, ẩn bình yên dưới đôi mày, gần như không chớp với cái nhìn nửa vời, lưng chừng và chông chênh, với cách hạ hàng mi trông vừa kiêu kỳ vừa khinh bạc mà khêu gợi cháy lòng, mỗi khi cô ta nhìn lên, như có một chuỗi kim cương lóng lánh vừa rơi xuống.
Hạng đàn bà không tuổi. Như một đoá hoa vẫn giữ được vẻ hàm tiếu phi lý vào thời đang nở rộ đến độ viên mãn. Loại đàn bà phảng phất vẻ mong manh khiến người nhìn thấy không thể không bất giác xót thương đến se lòng và chỉ muốn giang rộng cánh tay để yêu đương, ôm ấp và chở che.
Khoé miệng của nàng đã mờ ảo hai nếp nhăn mà để bù lại, những khi nàng nói cười, hai nếp nhăn đó biến thành đôi lúm đồng tiền trẻ thơ.
Trông nàng, như một người đàn bà vừa sợ hãi cuộc đời, như đi trong đời mà nín thở mà sợ nếu thở mạnh thì mọi vật xung quanh chừng tan biến và những người đối diện vừa khao khát muốn chạm vào nàng vì một sức thu hút không sao cưỡng nổi, như một quả bom tình ái đã hẹn giờ bùng nổ, hứa hẹn bao mê đắm ngọt ngào. Mà ngược lại, người ta lại vừa muốn lùi xa, như không dám chạm vào một báu vật dễ vỡ mà những mảnh vỡ đó sẽ lập tức cứa nát lòng tay.
Tiếng nhạc dập dìu trong quán bar.
“Viễn Dương” vẫn được giới sành điệu mệnh danh là thượng thặng trong thành phố về chất lượng phục vụ cũng như năng lực bảo kê rắn như thép. Bảo đảm đến mức những ai đặt chân đến nơi này không bao giờ bị phiền toái hoặc bị xây xước bởi những pháp lệnh phòng chống mại dâm hoặc chống tham nhũng, chống lãng phí...
Đủ can đảm đặt chân đến nơi này phải là những nghiệp chủ giàu có, những kẻ buôn nước bọt môi giới được những dự án lớn với tiền thù lao cả vài chục ngàn đô la hoặc cả hàng tỉ đồng cho mỗi phi vụ “lấy chữ ký”, những đại gia buôn ma tuý, những đại gia buôn dự án rửa tiền, buôn quan buôn vua, buôn nước mắt nhân đạo và đủ mọi thứ buôn trên đời…
Cả cái xã hội của những kẻ mafia quyền lực và mafia xã hội đen đều có thể gặp nhau, biết mặt nhau và cùng nhất thống trong một thể vừa hằn học vừa mật thiết đến mức không thể tách rời được và mỗi bên đều cài cắm hệ thống bảo vệ của riêng mình trong quán bar vĩ đại này.
Cái phẩm chất thượng thặng của ông chủ quán bar là đủ rắn mặt và đủ kinh nghiệm, đủ lịch lãm, đủ mưu mô và những phương tiện vừa bí truyền vừa hiện đại tới mức có thể thống nhất những hệ thống mafia đó vào trong tay và bảo vệ hệ thống này cùng tồn tại hoà bình dưới bàn tay ông ta.
Những công tử ăn chơi ngờ nghệch cũng có thể vào quán bar. Những quý bà quý cô đẹp đẽ sang trọng, gái bao cao cấp, gái điếm thượng thặng, nhà báo, chính khách cũng có thể tìm chỗ của mình ở quán bar “Viễn Dương”.
Cái đó được gọi là những con bò lạc. Hệ thống ngầm được ngụy trang kỹ tới mức không ai có thể nghi ngờ gì rằng đây không phải chỉ là một chốn ăn chơi đơn thuần.
Tự tin nhất để có thể ghé ngày ngày, tiêu không cần tính đếm, là một số người trong cái thế giới ngầm của quyền lực. Ngay cả phần lớn thương gia ngoại quốc, đi máy bay dám ngồi ở hạng vé VIP, dù mê muội với cách phục vụ độc nhất vô nhị của quán bar này, cũng không đủ tiền để đến thăm viếng thường xuyên.
Nơi đây, rượu thượng hạng chảy như suối. Ân ái tựa sông dài với những vũ nữ cao cấp đứng thành hàng trong tủ kính, còn khêu gợi hơn cả khoả thân dưới những ngọn đèn mờ ảo và tiếng nhạc kích động.
Nhưng đám vũ nữ đó chỉ là những kẻ gợi tình, những ánh sáng ma trơi, là khúc dạo đầu mời gọi dẫn đường đến khoái lạc, ngụy trang cho cả một đàn gái gọi cao cấp.
Đằng sau là cả một loạt danh bạ điện thoại với những mã số bí mật. Mà những mã số đó chứa đựng vòng một, vòng hai, vòng ba của những người mẫu trứ danh, các ca sĩ ăn khách, thậm chí cả á hậu và hoa hậu.
Khách chỉ cần click chuột trên một bàn phím, lập tức sẽ hiện ra số đo, chiều cao và đặc biệt nhất là vùng “đào nguyên” của đối tượng đang mở trong tư thế khiêu khích nhất.
Có cả những mã số và hình ảnh dành cho các bà các cô “thiếu thốn tình cảm” và muốn tìm hiểu về các ngón ăn chơi ở trên đời hoặc muốn hoàn thiện bộ sưu tập đàn ông. Đủ các ngón khêu gợi từ phương Đông tới phương Tây để khách bị kích động đến cùng cực và chỉ còn mỗi việc là mặc cho đám vệ sĩ dắt tay êm ái đến điểm hẹn.
Đó là một dãy động phòng bí mật dưới tầng hầm.
Những động phòng bày biện như cảnh thiên đường, một chiếc giường như giường tân hôn với những khoái lạc được nâng lên đỉnh nghệ thuật.
Tàn cuộc, khách ra về trong cơn đê mê chưa tan, rất hài lòng dù túi tiền đã bị rút rỗng không.
Những chiếc bàn đặt dưới trần nhà chạm trổ, được soi rọi bằng các chùm đèn phả ánh sáng màu ngọc trai là điểm hẹn, dành cho khách đến quan sát, làm quen hoặc chờ được phục vụ.
Trong chừng chưa đầy nửa giờ, sẽ có từng đôi từng đôi tựa vào nhau đứng dậy, dìu nhau bước vào các động phòng trong nhịp điệu nôn nóng lả lơi. Khách đi một mình sẽ được trung chuyển vào những gian trong kín đáo hơn, và được đóng vai các ông hoàng duyệt qua hậu cung toàn những mỹ nữ trần truồng.
Trong góc khuất, bên bức tranh màu đỏ vẽ con tàu đang chao đảo, người đàn bà vẫn ngồi. Trước mặt nàng có tới ba người đàn ông.
Họ không thể rời mắt khỏi nàng. Họ ngửi thấy chút mùi nguy hiểm nhưng cũng không thể bỏ đi.
Những chai rượu đắt tiền tiếp tục được mang ra. Ba người xoay những chiếc ly trên tay, bị thôi miên bởi vẻ kỳ lạ của người đàn bà.
Họ đang trông chừng nhau.
Người đàn ông điển trai với với bộ ria mép như một bá tước, đôi mắt xếch, dợm bước chân đi, khẽ cúi mặt xuống thầm cầu nguyện: “Làm ơn, làm ơn đi, đừng để cho cô ta nhìn lên!”.
Nhưng chuông đồng hồ điểm mười một tiếng. Và người đàn bà ngước lên.
Ánh mắt nàng rọi thẳng vào người đối diện.
Những tia nhìn rực rỡ như kim cương phóng nhãn quang không thương xót. Khinh bạc và khiêu khích, như mũi tên độc phóng thẳng vào tim.
Người đàn ông vừa định bỏ đi giật nẩy người, rụng rời: “Ta chỉ đáng tuổi con cô ta mà thôi. Không thể thế được. Thật phi lý!”
Chàng ta cảm thấy nghẹt thở trong bộ vét may rất khéo pha chút cách tân kiểu Tommy Hilfiger - một trong tứ đại gia thời trang hạng nhất Hoa Kỳ đương đại.
Chàng ta đứng bật dậy, những muốn quay gót, nhưng đôi chân ngoan cố cứ dấn bước về phía nàng, cố gượng hết sức bình sinh mỉm một nụ cười vừa tự tin vừa ban ơn.
Thực ra đó là lớp vỏ che giấu sự sợ hãi. Linh cảm đứng trước ngưỡng cửa Thiên đàng và Địa ngục, chàng đưa tay, nghiêng mình.
Trong nụ cười nửa miệng mê hồn, bàn tay phải nõn nà chìa ra cho chàng trai, người đàn bà duyên dáng nghiêng đầu.
Điệu Slow với đôi thân người nhẹ nhàng quấn vào nhau trong những bước xoay tròn và đôi chút đụng chạm tinh tế của hai thân thể càng khơi dậy cơn thèm khát. Cơn thèm khát thiêu đốt. Chàng trai phát điên. Ánh đèn đục hơn. Đêm ngoài cửa sổ dường như trong veo.
Chàng trai nôn nóng ghì chặt người bạn nhảy trong một cái ôm siết mãnh liệt và hôn vào môi.
Người đàn bà có đôi mắt kim cương không chống lại.
Ở cái hôn thứ hai, chàng trai hỏi:
- You tìm gì ở đây?
- Tình ái. Sự chiều chuộng. Bộ sưu tập những đàn ông đẹp và giàu có.
Chàng trai thích thú vì câu đáp trắng trợn của người đàn bà:
- Me có xứng đáng được vào bộ sưu tập đàn ông của You?
Người đàn bà lùi ra, nheo mắt ngắm:
- Chưa ưng ý lắm. Nhưng có tương lai.
Chàng trai cáu kỉnh:
- Không phải tương lai, mà ngay bây giờ. Ngay lúc này. Từ lúc nhìn thấy em, em đã thiêu chết tôi.
Người đàn bà lùi lại một bước:
- Anh nói năng không giống đám công tử ném tiền qua cửa sổ.
“Mười bảy.” - Người đàn bà đếm khẽ.
Chàng trai ngạc nhiên hỏi: “You nói gì?”
Người đàn bà không đáp, chỉ mỉm cười bí ẩn.
Một chiếc xe BMW màu nho chín mượt mà tới chờ ngoài cửa sổ.
- Me đưa You về đêm nay nhé?
Người đàn bà khép đôi mi dày nặng, giấu bớt làn ánh sáng rực rỡ như kim cương vụn trong mắt.
Chàng trai mê man trong hạnh phúc và nôn nóng.
Họ dìu nhau ra xe.
Người lái xe bước xuống, mở cửa, đứng khoanh tay trước ngực, vẻ rất chuyên nghiệp, cúi mặt chờ sai bảo. Thân hình của anh ta vạm vỡ, đôi cánh tay nổi cuộn bắp thịt như cánh tay vận động viên thể hình.
Người đàn bà khẽ nghiêng thân mình.
Không thể tìm thấy một người đàn bà nào có cử chỉ duyên dáng và tinh tế hơn. Thật quý phái. Chàng trai nghĩ, ngày càng bị hút hồn vào những cử chỉ, dù rất nhỏ của người đàn bà. Cả chiếc đầm đen không tay của nàng, trễ xuống, khoét sâu vừa đủ để lộ một khoảng nẩy nở căng mọng còn mượt mà như sương đọng, vừa gợi khát khao vừa gợi lòng hãi hùng thành kính.
Gấu váy cũng ngắn vừa đủ, chỉ hé một nửa đôi đầu gối xinh xinh nhô lên và khi nàng ngồi xuống chiếc đệm da báo, gấu váy chợt hếch lên, để lộ cặp đùi dài, chớm hồng nhạt và sáng lên trong làn ánh sáng liêu trai của đèn xe.
Chàng trai không thể rời mắt khỏi những vùng quyến rũ hút hồn chợt ẩn chợt hiện của nàng.
Một cái gì đó, không thể gọi tên, rừng rực cháy trong gan ruột, trong lồng ngực, râm ran xuống giữa hai đùi chàng và bắt đầu những cơn vật vã nhè nhẹ đòi được chiếm đoạt người đàn bà, đòi được ôm choàng trong vòng tay. Đòi tham lam, đòi được nhìn thấy, đòi được nô lệ và khuất phục, đòi được giày xéo và sở hữu, đòi được tham lam ngậm nuốt. Đòi được gào thét và thì thầm dịu ngọt. Đòi được úp mặt vào đôi bờ rong rêu và mê đắm của vùng đào nguyên.
- Ta phải tiết chế cảm xúc, để rồi đây được khoái lạc đến tột cùng. Đây là một dịp trời ban. Sẽ không lặp lại. Không phải đêm nào những phù thuỷ quyến rũ cũng bất thần lạc vào một quán bar...
Chàng trai run rẩy trong một giai điệu mê ly vẳng tới, như rất xa xăm, nhưng được phát ra từ một chiếc loa giấu đâu đó, rất gần, ngay trước mũi xe rất hiện đại và tiện nghi.
Chiếc xe phóng vút qua những chặng đường quanh co, hun hút dài trong đêm trăng mờ.
Những cây lá của đường đi, soi tỏ trong bóng trăng chênh chếch, hơi ngả màu xám bạc, cũng dường như thầm thì sống dậy, tình tứ dưới bóng trăng chênh.
Cuối cùng, xe dừng lại trước một biệt thự sơn trắng, nằm lưng chừng trên một sườn đồi ngoại ô.
Qua kính cửa xe, chàng trai chỉ kịp nhìn thấy, dưới bóng trăng nhạt chênh chếch về Tây, lối vào biệt thự và phủ lên cả ngọn đồi, là một thảm hoa hồng leo gần như mênh mông, được dệt bởi vô số bông hoa cực lớn.
Cái loài hoa màu tím nhạt ngả hồng, cánh mỏng, chớm buồn mang mang, và phả ra một làn hương ngạt ngào, không bao giờ có vị ngọt lừa mị. Chỉ nồng nàn làn hương sang cả, không thực, thoát tục, bay lên khỏi đời thường và nếu người bán hoa đặt chúng vào sọt, đem đi lang thang trên những con phố, đợi được mặc cả và được mang đi, trông chúng tội nghiệp đến não lòng. Như bị giày xéo. Như viên ngọc lại bị đặt trên một cái đài được làm bằng đất nung. Như sự giễu cợt phũ phàng.
Nhưng ở đây, trên giàn hoa của mình, khi không bị bứt lìa khỏi cuống, những bông hồng trở nên cao ngạo. Người con trai biết chắc chắn màu hồng nhạt pha tím mong manh của chúng. Nhưng đêm nay, trên thảm hoa, với những bông hoa cực lớn dệt che phủ một phần biệt thự, chàng lại đồ chừng chúng sẽ thắm đỏ như máu dưới ánh mặt trời.
Đó là những bông hoa chỉ có trong khu vườn của Thiên đường. Chàng trai thoáng nghĩ.
Người đàn bà này không thể ở một chốn khác. Không thể ở một nơi nào khác trên mặt đất này, nếu nơi đó không có những thảm hoa hồng cực lớn. Nơi mà hương hoa và hồn hoa như ướp cả vào linh hồn và da thịt của nàng.
Mà hồn hoa đêm nay như ma quái. Như có cái gì đó đe doạ. Như một mối nguy cơ. Khoái lạc quá. Chinh chiến quá. Quá đẹp! Quá lớn! Vượt tầm cỡ thông thường của một người đàn bà cô đơn lạc loài lang thang tìm khoái cảm giữa đêm dài.
Cổng biệt thự tự động mở khi người lái xe xuống trước và bước tới.
Đứng nép vào một bên, người lái xe vẫn đứng khoanh tay, cúi đầu chờ sai bảo.
Dáng vóc cao lớn của người lái xe gợi nhớ đến những lực sĩ La Mã chuyên tiêu phí cuộc đời trong những đấu trường với đàn bò tót bị khiêu khích vì những mảnh vải đỏ tung bay.
Lặng lẽ như người câm. Người lái xe không nhìn ai. Và cũng không thể trông tỏ mặt anh ta. Như một phiến đá câm lặng.
Cửa đóng lại sau bước chân người đàn bà và chàng trai.
Hương hoa hồng ngào ngạt ùa vào. Khiến cho thân mình như được nâng bổng, như bơi trên mây.
- Đêm nhiều sương. You có muốn dùng một ly vang?
- Tuyệt vời. Đó là một ân huệ bất ngờ với Me, thưa You. Nhưng đêm nay là một đêm đặc biệt. Tôi nghĩ rằng chúng ta không nên đợi chờ quá lâu. Chín giờ sáng mai Me phải ra sân bay rồi và phải đợt một năm sau mới có thể trở lại đây để chiêm ngưỡng vẻ đẹp kỳ lạ của You...
- You đi đâu?
- Thuỵ Sĩ. Một phi vụ chuyển đổi cho công ty của ba tôi. Rất nhẹ nhàng thôi. Và một năm sau tôi sẽ trở về, với những văn bản chứng minh một vụ xuất nhập khẩu thua lỗ trong tay.
- Anh sẽ tự sát chứ?
Chàng trai bật cười, tranh thủ táo tợn hôn lên má nàng:
- Tự sát trong rượu ngoại. Những loại rượu mà You thích và một chiếc Limousine. Rồi để sống lại trong những phi vụ khác. Phi vụ mua sắm máy bay và tàu cao tốc hạng nặng, nói rằng mua mới, nhưng thực ra là mua hàng bãi rác. Sau những vụ như thế, ta có thể tự sát trong mọi thứ xa hoa mà You muốn.
- Ồ, thật là những cuộc chết xứng đáng!
Mắt người đàn bà loé lên rồi như sực nhớ, lại xanh thẫm dịu dàng trở lại. Nàng vuốt nhẹ lên vai chàng trai:
- Vậy hãy kể cho Me nghe những cuộc tự sát của You...
Chàng trai không giấu được vẻ nôn nóng:
- Để lần sau. Những cuộc tự sát ly kỳ và phi lý đến mức ta cũng không thể mang một mình, vì nó thú vị quá. Nhưng đêm nay thì không. Vì đã bốn tháng rồi, tôi đã đến đây bốn lần, vào đêm như đêm nay, chỉ để nhìn thấy You ngồi bên bức tranh đắm thuyền ấy, với ly rượu Dom Pê-ri-nhông được chôn xuống hầm từ năm 1943 trong tay.
- Ồ, thật là một người đàn ông có tình nghĩa. Đủ kiên nhẫn nhìn thấy một người trong cả bốn lần.
Người đàn bà giễu cợt.
- Đừng chế giễu. Phù thuỷ ạ. Người đàn bà ngồi một mình bao giờ cũng là một mối nguy hiểm. Nhưng không phải bao giờ một người đàn bà đẹp, ngồi một mình cũng gặp được một người đàn ông biết phát hiện ra một vẻ đẹp kỳ lạ như của You.
- Tôi thực sự nguy hiểm lắm đấy. Và cậu nên bỏ chạy thì may ra còn kịp!
- Phù thuỷ ạ, với sở thích cắc cớ của một người đàn bà đẹp và quái gở như You, tôi và ba tôi rất cần những chuyến nhập khẩu thua lỗ. Tôi xin thua lỗ cả đời để có tiền và có em trong tay.
Người đàn bà chiếu rọi ánh mắt ngạo nghễ, sáng chói như kim cương vào mắt chàng trai:
- Này, cậu nên nhớ, có lẽ tôi bằng tuổi mẹ cậu. Lúc tôi đang tung tẩy đi giầy cao gót liếc giai ở phố, thì cậu oe oe chào đời ở xó xỉnh nào?
Chàng trai không nao núng, lao tới bịt miệng kẻ láo xược bằng một cái hôn:
- You nên bớt khinh bạc. Tôi ở đây vì tôi là đàn ông và You là đàn bà. Và không một người đàn bà nào dám khiêu khích tôi như You. Nào, qua chiếc móc khoá này, tôi đã mường tượng thấy cách tôi chết thế nào trên chiếc giường thần tiên của You.
Bàn tay vội vã của chàng trai đặt vào móc khóa nhỏ xíu đong đưa như giọt lệ đen giữa hõm vai sau lưng nàng.
Người đàn bà thở dài, quay đi, nói một mình điều mà chàng trai cũng không thể không nghe thấy.
- Nào, đây không phải là điều con muốn, thưa mẹ...
Chàng trai nghe thấy. Nghĩ rằng đó là một lễ nghi quen thuộc mà đàn bà có thể làm, trước khi lên giường với một người đàn ông xa lạ.
Biết đâu đó có thể là tôn giáo của nàng. Của một loài đàn bà không chịu cùng ai, không cho phép mình thuộc về bất cứ một người đàn ông nào, để đêm đêm được lạc đường tuỳ thích, ra đi từ những thảm hoa hồng mê man mà không một cuộc sống đời thường nào chứa nổi, để nhặt nhạnh cho được một người đàn ông bất kỳ nào nàng thấy vừa mắt và đem về cho người đó được hưởng một đêm thần tiên như mơ để nhớ cả đời.
Những lời của người đàn bà lầm rầm trong miệng, như cầu kinh.
Nàng đi vào buồng ngủ, khép cửa, buộc chàng trai phải chờ đợi chừng ba mươi phút ở ngoài như một khổ hình.
Chàng ta nôn nao đứng ngồi không nổi, mặt lúc xanh lúc đỏ.
Chỉ nghe qua khe cửa nửa khép nửa mở tiếng sột soạt khẽ khàng và xốn xang của loại tơ lụa Cachemire.
Những tiếng sột soạt cố tình, có thể khiến những trái tim đàn ông sắt đá nhất tan thành nước.
Rồi một làn hương ngọt ngào, nặng trĩu, vị đục và quyến rũ, oà ra từ phòng ngủ cùng với cánh cửa đã mở một nửa.
Cánh cửa mở, để lộ nàng nằm ngửa trên giường.
Tấm váy choàng lụa màu mây hồng phủ hờ hững lên thân mình.
Đôi mi mắt nặng trĩu gần như ngủ, khép mê hoặc trên chiếc gối đỏ rực.
Không nhướng mắt, tiếng nàng thật nhẹ, như nức nở giữa hai làn môi:
- Vào đi! Bữa tiệc này dành cho You!
Chàng trai run lẩy bẩy trong niềm hân hoan và nhục cảm tột độ.
Chàng không hiểu mình đã vào phòng nàng bằng cách gì, đã bước tới, lao tới, và gục xuống bên giường nàng ra sao và đã làm gì để bây giờ môi chàng đã gắn vào môi của người đàn bà.
Trong khi môi vẫn gắn môi, chàng cuống quýt dứt bỏ quần áo.
Bộ comple đắt tiền thửa tận Luân đôn nằm vương vất trên sàn nhà.
Chàng rập xuống, rê đôi môi xuống cổ, xuống ngực rồi thấp xuống, thấp xuống nữa, trong cơn phấn khích mê cuồng.
Rồi cái lưỡi mê mụ của chàng khẽ lần tìm trong đám rong rêu mượt mà bí ẩn một vùng nhô cao, một vùng gợn sóng bé nhỏ, đầy những nếp gấp huyền bí như mê lộ, hồng nhạt như cánh hồng leo, toả ra một làn hương nồng nàn khiêu khích. Làn hương không thể nhầm lẫn của giống cái. Gợi nhớ sữa mẹ. Gợi nhớ mùi máu chết chóc và gợi nhớ mùi nhau thai, mùi cuống rốn thuở mới chào đời. Cái mùi khiến cho người đàn ông chết đi trong giây lát và tức khắc tái sinh.
Cả thân mình chàng trai như sắp nổ tung trong khao khát mê loạn.
Rồi chàng hối hả đặt tay lên vạt áo choàng bằng Cachemire, lật lên, trong tư thế chực úp nửa người lên thân thể ngạt ngào mùi hương đùng đục và mê đắm như mùi nước hoa “thuốc độc”.
Giây phút cái vật đàn ông của chàng đi vào trong người đàn bà để vẫy vùng, để tung phá, để chinh phục, để được giày xéo và để chết đi sống lại đã tới.
Bỗng chàng rú lên một tiếng rùng rợn.
Chàng đổ vật ra giường, dưới chân người đàn bà.
Cái vật mà chàng vừa nhìn thấy, giữa vùng đào nguyên đẹp như suối ngọc, đã khiến chàng thất kinh táng đởm.
Ở giữa cặp đùi thon và trong như cẩm thạch, khi lớp áo choàng Cachemire vừa bị chàng hất đi, là một con rắn than.
Con rắn than xuất hiện bất ngờ, không biết từ đâu, khoanh thành một hình tam giác xệch xạc và ngóc đầu phun nọc.
Chàng trai đã chết giấc.
Từ dương vật của chàng, một dòng tinh trắng đục, lạnh buốt phóng vụt lên trần nhà, tạt qua má người đàn bà.
Dương vật của người đàn ông không chịu rủ xuống, vẫn chĩa thẳng lên trời.
Người đàn bà buồn nôn.
Nàng rũ áo choàng đứng dậy trên chiếc giường lộng lẫy.
Nhìn người đàn ông trần truồng chết giấc dưới chân mình như nhìn một cành củi khô, nàng với lấy chiếc chuông nhỏ xíu đầu giường và lắc mạnh.
Người lái xe - tay vệ sĩ lực lưỡng hiện ra ngay lập tức nơi khung cửa, như được nhấc bổng từ đâu tới trong tay một vị thần đèn.
Người đàn bà vừa khoác áo choàng lên tấm thân tuyệt mỹ, vừa hất hàm:
- Dọn đi!
Đôi mắt nàng dừng lại nơi dương vật đang chĩa thẳng lên trời của người đàn ông, rồi rời tới gương mặt đẹp trai với đôi mắt đang khép chết lặng và bộ ria trẻ trung:
- Cái cậu bé này của hắn ta thật đẹp. Gương mặt cũng không đến nỗi nào. Thật tội nghiệp. Chỉ tại hắn!
Người lái xe vừa gầm gừ hục hặc nhìn trộm thân hình của người đàn bà không mảnh vải che thân ẩn hiện sau tấm áo choàng lụa mỏng.
Anh ta mặc quần áo vào cho người con trai đang chết giấc. Mặc nhanh nhưng cẩn thận, thắt cà vạt nghiêm chỉnh, chi ly đến không một nếp nhàu.
Rồi vác người chết giấc lên vai, người vệ sĩ bấm vào chiếc nút đồng màu với màu sơn tường được gắn phía sau bức tranh vẽ cảnh dòng sông hoa của Monet.
Một cánh cửa tức thì mở êm như ru sau lưng, dẫn xuống tầng hầm hun hút.
Trước khi đặt chân lên chiếc thang tự động tụt xuống tầng hầm, gã lái xe - vệ sĩ hậm hực nhìn xoáy vào người đàn bà:
- Bao giờ thì cô mới thôi chơi cái trò quái gở này?
Nàng không đáp, chỉ đưa mắt ngang qua người gã như một thanh gươm sắc ngọt vừa chém xuống, nhìn sâu vào đôi mắt của kẻ nửa muốn nổi loạn chiếm hữu bà chủ, nửa cam kết trọn kiếp làm nô lệ.
Gã co rúm như vừa bị phạt ngang thân người, vội vàng vác kẻ bất tỉnh đứng vào cầu thang tự động.
Thang lập tức tụt xuống.
Cánh cửa sau bức tranh tự động đóng lại tức khắc, phẳng lì như một bức tường mỹ miều không vết rạn.
Người đàn bà vuốt ve đầu con rắn than đang đờ đẫn bò quanh giường.
Nàng nâng nó lên bằng hai tay, hôn vào cái miệng đen nhánh của nó rồi phá lên cười:
- Mi đã nghiện bùa ngải của ta rồi.
Nàng vuốt ve đầu rắn lần nữa.
Con rắn than ngoan ngoãn nằm khoanh trong tấm lụa, ngủ say.
- Trong cái việc khiến cho lũ chúng táng đởm kinh hồn mà trở thành bất lực hoặc điên loạn, mi là số một. Mi là trợ thủ đắc lực của ly rượu để chở trí nhớ của bọn chúng ra khỏi bộ óc.
Nàng nghiêng miệng một chiếc bình cổ màu men lam đời Lý, nới lỏng bàn tay, khẽ lùa con rắn trườn vào bình rồi đóng nắp. Trên bình có những lỗ nhỏ để lọc không khí.
Nàng bước xuống giường, phóng vút ba bậc một lên tầng ba như một con mãnh hổ.
Trên tầng lầu rộng mênh ông, nơi những bông hồng leo đã chuyển màu đỏ như máu và thơm ngào ngạt được trồng viền quanh ban công, chỉ đặt một bàn thờ sơn son thiếp vàng nho nhỏ.
Trên bàn thờ có một tấm ảnh viền khung den.
Đối diện với bàn thờ là một tấm khung gỗ mun chạm trổ cầu kỳ cực lớn.
Trong ảnh là một cô bé cỡ mười ba tuổi, mắt sáng mê hoặc, cũng ánh ngời như kim cương.
Gương mặt trẻ thơ trinh bạch như sương đọng. Miệng hé cười như nói:
- Ngày đẹp lắm! Mọi người có biết không?
Người đàn bà châm ba nén nhang, cắm vào bát hương, khấn, mắt nhoà lệ:
- Em biết chứ, Hiền? Thằng đàn ông thứ mười bảy. Còn ba. Chị sắp trọn lời nguyền với em.
Nàng quay phắt lại. Ngắm nghía thân mình trong gương và bỗng mếu máo:
- Chị còn đẹp không? Em nói đi!
Nàng gục xuống, làm xiêu vẹo cả một bụi hoa hồng.
- Chị mệt mỏi quá rồi!
Nàng vuốt bàn tay lên tấm ảnh:
- Chị còn đẹp không?
- Sau cái chết của em, chị không yêu nổi đàn ông. Cũng không yêu nổi đàn bà.
- Em đã buộc chị phải làm quái vật...
Nàng lao xuống cầu thang, khóc nức nở.
Người vệ sĩ đã trở lại từ lúc nào, nhẹ nhàng bế nàng vào bồn tắm đã xả sẵn nước thơm và những cánh hoa hồng bập bềnh thơm ngát.
Người vệ sĩ cởi bỏ áo choàng của nàng, đặt nàng vào bồn nước ấm, nhẹ nhàng luồn vào dưới gáy nàng một chiếc gối bằng cao su để đầu của nàng luôn nổi trên mặt nước.
Ngâm người trong bồn tắm, nàng ngủ ngay một giấc. Giấc ngủ ngon như trẻ thơ. Nước mắt khô dần. Gương mặt nàng trở lại trinh bạch như mặt thiếu nữ.
Gã vệ sĩ khẽ dùng một miếng bông tắm như một chiếc phất trần nhẹ nhàng quất lên người nàng. Chừng gần một giờ sau, sau một lần thay nước tắm, gã vệ sĩ lại nhẹ nhàng bế nàng lên, quấn trong tà áo tắm trắng muốt. Trông nàng bây giờ xù lên như một con chó bông, vẫn ngủ say.
Gã bế nàng vào giường, lau khô rồi lại phủ lên mình nàng một chiếc khăn choàng bằng Cachemire màu ráng đỏ.
Nàng vẫn ngủ say.
Gã vệ sĩ trở lại phòng tắm.
Gã cúi mặt xuống bồn tắm, say sưa hít cái mùi nước tắm đã thấm đẫm thân thể nàng.
Gã lấy từ trong người ra một chiếc khăn mùi xoa lụa mỏng, từ từ nhúng xuống thứ nước tắm đó, rồi cất vào ngực áo, mặc cho nước ướt ròng thấm vào ngực.
Rồi gã cúi xuống, bắt đầu kỳ cọ bồn tắm rồi xả sạch.
Nước mắt gã rơi xuống làm hoen cả bệ tắm.
Ba ngày sau.
Trên phố, lang thang một người điên.
Người điên đi lẩn thẩn trên phố, mặc comple rất tề chỉnh. Comple thửa tận London. Sơ mi thượng hạng. Cà vạt đắt tiền.
Người điên có khuôn mặt thật đẹp, bộ ria như của một bá tước.
Người điên cứ lang thang trên phố, đến gần quán bar Đại Dương, đến gần bức tranh con tàu đắm, ngồi nhìn lom lom.
Trong tay anh ta là chiếc vé máy bay đi Thuỵ sĩ bị xé vụn.
Người bảo vệ của quán bar xua đuổi anh ta ra khỏi ghế. Quán bar này không dành cho những người điên.
Người điên khật khưỡng đi ra phố. Rồi mất hút. Một tuần sau, trên báo chí, truyền hình và khắp các nhiệm sở cảnh sát đều nhận được một thông báo. Thông báo của một quan chức lớn tìm quý tử đi lạc một tuần nay không về.
Đám bảo kê của bar Viễn Dương thắc mắc hỏi nhau: có phải cái anh chàng điên đến cách đây vài hôm cũng chính là người điên lang thang cách đây vài tháng không nhỉ?
Cách đây không lâu, cũng đã có một người điên, một vị quan chức nghe đâu lớn lắm. Nổi tiếng giàu có. Mới nổi lên ăn chơi sau một số vụ đầu tư xây dựng cảng biển và dầu khí với dự án vay vốn ODA.
Người điên đó lang thang mấy ngày, hỏi gì cũng không biết, chỉ thấy cái gì cũng kêu “Rắn! Rắn to quá” rồi nhẩy cẫng lên.
Sau đó, người nhà ông ta tìm được, đem đi chữa bệnh ở Úc, nghe nói bây giờ suốt ngày bị giam lỏng ở trong phòng vì hễ ra ngoài là bị ám ảnh biến thành rắn.
Và ông ta để lại một số vụ đổ bể sau lưng. Một đường dây tham nhũng đã bị hở đầu mối vì không người che chở
Nhưng vụ đó lại đã bị bịt mất vì người ta đã đem bắt giam một số người đưa hối lộ.
Từ đó những nạn nhân không dám tố cáo về tham nhũng nữa.